Trả chap lần 8 (Sao nợ nhiều quá vậy T^T)

Best Of me - BTS

------------------------------

Đối với sự xuất hiện của Dương Tề, ai cũng biểu hiện một thái độ khác nhau, nhưng đều có một điểm chung.

Là không hề hoan nghênh.

Dáng vẻ ngạo lãnh cao quý của Dương Tề khiến mọi thứ tăm tối trước đây trong mối quan hệ giữa cô và anh lần lượt hiện rõ trong đầu Bảo Bình. Cô đã có thể vất bỏ mọi thứ qua một bên mà dùng chính tấm lòng của mình để đối mặt và giải quyết nó. Nhưng điều đó vẫn không thể phủ nhận, lúc này, tâm trạng cô có chút phức tạp.

Soạt.

Trong tâm bất an, đột nhiên một hơi ấm nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang co chặt của cô, khiến mọi lo âu đều hóa hư vô. Ma Kết khẽ nắm tay Bảo Bình, như một sự trấn an vô cùng vững chãi.

Ánh nhìn Dương Tề lập tức chiếu đến tay tầm tay trước mặt, trong mắt có chút biến động, nhưng ngữ điệu vẫn giữ nguyên vẻ ngạo lãnh:

- Có vẻ ta đã đến đây vô ích, xem ra anh không đáng lo như lời báo cáo.

- Được ba mình yêu thương đến mức cử người theo dõi, tôi làm sao dám để ông ấy lo lắng chứ?

Ngữ điệu Ma Kết chứa ba phần khách sáo lại tới bảy phần châm biếm, lời phát khỏi miệng, như đạn bắn khỏi nòng. Thoáng chốc, căn phòng nồng nặc mùi thuốc súng.

- Quả thật, ta hẳn nên thanh lọc lại nhân viên. Trong báo cáo... _Nói đến đây, ánh nhìn của Dương Tề rời vào người Bảo Bình, giọng nói vẫn lãnh cảm:

- Không hề nhắc đến học trò của anh.

- Chuyện đấy là hiển nhiên.

Đáp lời này, bàn tay kia chợt nắm chặt hơn, ngữ điệu và ánh mắt của Ma Kết cực kỳ kiên định mà tuyên bố:

- Vì em ấy không phải học trò của tôi, mà là người phụ nữ của tôi!

- Vậy ra anh vẫn cứng đầu như vậy?

Trái lại, so với Bảo Bình có chút ngạc nhiên thì Dương Tề lại mảy may không một phản ứng. Ý từ ngày càng lộ vẻ không vui. Mà Ma Kết vẫn lãnh đạm đáp:

- Ông khiêm tốn quá rồi, đây là thứ mà tôi được kế thừa từ ông cả thôi.

- Nếu vậy thì anh hiểu... _Như hoàn toàn biết được thái độ phản ứng của Ma Kết, ngữ điệu Dương Tề chợt trở nên ý tứ mà nhắc nhở:

- Ta sẽ không dễ gì từ bỏ đâu nhỉ?

- Là người một nhà...

Đột nhiên, lúc này Ma Kết lại rời giường mà đứng lên, chậm rãi tiến về phía Dương Tề, dáng vẻ vẫn bình thản nhẹ nhàng, ý từ có chút cười cợt cất lên:

- Đáng ra hai người chúng ta không nên ở trước mặt Bảo Bảo xung đột lẫn nhau, nhưng... _Nói đến đây, đôi mắt xanh biếc chợt ánh lên tia ngạo hiểm, giọng thấp xuống:

- Nếu ông tiếp tục tổn thương đến em ấy hay người nhà em ấy, như tôi đã nói trước đó, tôi, sẽ không đứng im mà nhìn không đâu! Ba à, ông nên biết vị trí của mình lúc này đi chứ? Mọi thứ đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông nữa rồi!

- ...

Bảo Bình không biết nội dung cuộc trò chuyện giữa hai cha con Ma Kết có ý nghĩa gì, nhưng bầu không khí trong phòng ngày càng một khó thở. Cô chưa từng rơi vào tình huống nào căng thẳng như vậy. Bầu không khí này, khiến cô vô cùng khó chịu.

- Dương tổng...

Chợt, giọng của Bảo Bình vang lên, khiến cả hai người đàn ông trong phòng đều chú ý đến. Cô lấy hết dũng khí để bình ổn dáng vẻ của mình, nghiêm túc lên tiếng:

- Có thể cho tôi biết vì sao ngài lại luôn làm khó thầy ấy không?

- Hmnn...

Lúc này, ánh mắt mà Dương Tề dành cho Bảo Bình có một chút đánh giá, một chút xem thường, ngữ điệu ngạo mạn đáp:

- Điều này không phải người nhà cháu đã truyền đạt cho cháu rồi sao?

- Có chứ, tôi đã nghe rồi! _Sắc mặt Bảo Bình đột nhiên đanh lại, ngữ điệu thêm phần ngông cuồng:

- Nhưng như thế thì sao? Vì thân thế của tôi nên ngài cản trở tôi và Ma Kết? Vậy tôi dám hỏi ngài một câu, thân thế của tôi có vấn đề gì? Ba mẹ là kẻ giết người? Nhà tôi là dân trộm cướp? Gia đình tôi là tội phạm? Không hề. Chúng tôi không hề có một hành vi phạm pháp nào, vậy tại sao tôi phải vì thế mà cúi đầu trước ngài? Vì sao tôi phải vì một kẻ như ngài mà đánh mất cảm xúc của mình và tổn thương người tôi thích?

Bảo Bình không một chút ngần ngại mà chất vấn Dương Tề một cách ngang tầm, cô tiếp:

- Tôi không biết những người khác trong trường hợp tôi sẽ phản ứng như thế nào, nhưng mong quý ngài quyền quý đây hãy rộng lòng vị tha cho kẻ dân chợ búa này. Vì tôi mạn phép gửi đến ngài một lời. _Nói đến đây, sắc mặt Bảo Bình liền trở nên kiên cường mà khẳng định:

- Dù cho ngài có làm gì tiếp theo để phản đối và chia rẽ chúng tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay Ma Kết. Tôi vẫn sẽ mặt dày đeo bám, đến chết cũng không! Mong ngài hiểu cho, cảm ơn.

- Con gái chúng ta nói hay lắm!

Lời Bảo Bình vừa dứt, khiến cả Ma Kết lẫn Dương Tề đều mang nét cả ngạc , nhưng lại có một giọng nói vang lên ở bên ngoài cửa. Ngay lúc này, cánh cửa được mở ra, có sự xuất hiện của hai người khác. Mà sự xuất hiện này, khiến Bảo Bình đang ở phong thái đĩnh bạc chợt trở nên kinh ngạc:

- Ba mẹ?

Ông Diệp Anh và bà Mộc Lộ đẩy cửa đi vào, khẽ cúi đầu chào hỏi ông Dương Tề theo lễ nghĩa. Mà Dương Tề cũng lãnh đạm đáp lại một chút. Diệp Anh mở lời trước, lịch sự giới thiệu:

- Cuối cùng cũng có duyên gặp mặt, tôi là ba của Bảo Bình, Diệp Anh! _Nói đến đây, Diệp Anh chìa bàn tay sang người phụ nữ bên cạnh, ngữ điệu vẫn lịch thiệp:

- Vợ tôi, hẳn trước đó ông đã gặp, Mộc Lộ!

- Tôi là Dương Tề.

Dương Tề chỉ ngắn gọn đáp lại. Ma Kết liền cúi đầu, thân thiết cất tiếng:

- Chú Diệp, dì Mộc!

- À, Ma Kết, cậu có vết thương, nên ngồi xuống nghỉ ngơi mới đúng!

Bà Mộc Lộ vội vàng chạy đến, quýnh quáng dìu Ma Kết đến giường để anh ngồi xuống, sau đó quay sang Bảo Bình mà trách cứ:

- Con bé này, con ở đây mà không chăm lo cẩn thận cho thầy mình sao? Cho dù lý do gì, cũng không được sơ ý như thế! Vậy mà còn nói là có tình cảm với cậu ấy ư? Con như vậy, Dương tổng kia không vừa mắt con là đúng rồi!

- Mẹ?

Nhận thấy lời của mẹ mình có gì đó sai sai, Bảo Bình liền nghiến giọng, ánh mắt ra hiệu. Diệp Anh cũng lên tiếng nhắc nhở:

- Bảo Bình à, mẹ con cũng đâu nói sai. Vừa rồi chúng ta ở ngoài cửa cũng đã nghe con nói những gì với Dương tổng. Nếu đã kiên định mạnh mẽ như vậy, thì nên chú ý đến Ma Kết mới đúng chứ?

- Ba...

- Hmnm...

Lúc này, Dương Tề chợt hắng giọng, trong mắt không giấu được sự khó hiểu miệt thị, ngữ điệu trầm lạnh cất lên:

- Tôi xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng quả nhiên là hậu sinh khả úy. Ba mẹ lại mặt dày như vậy, không khó hiểu khi con gái mấy người cũng như vậy. Thấy sang bắt quàng làm họ!

- Xin lỗi...

Trong khi bà Mộc Lộ và Bảo Bình, đến cả Ma Kết đều bị câu nói của Dương Tề làm cho hung kinh, thì ông Diệp Anh lại điềm nhiên lên tiếng, ngữ điệu nghi vấn:

- Tôi không biết Dương tổng lại là người dễ đồng cảm thế. Ông lại nghĩ ai cũng là người quan trọng vật chất giống như ông vậy. Tôi biết dân kinh doanh, tiền là tất cả. Nhưng đối với những người công chức như tôi, thì tiền không là gì cả, quan hệ mới là quan trọng nhất. Nhìn ông, tôi nghĩ mối quan hệ giữa Dương tổng với người khác, hẳn chỉ là vì tiền rồi. Chứ với thái độ này của ông, chẳng ai muốn cùng ông có mối quan hệ đâu. Thật hợp lý khi con trai ông đã từ bỏ ông những mười năm về trước.

- !!!

Lời của Diệp Anh khiến Dương Tề có chút ngoài ý muốn, vì ông không hề lường đến, người này lại biết chuyện của mười năm về trước. Thấy thái độ chuyển sắc của Dương Tề, Diệp Anh lại lên tiếng, ăn miếng trả miếng:

- Với lại, nhìn vào Ma Kết, tôi đã nghĩ người nhà cậu ấy hẳn hiểu chuyện lắm, mới có thể nuôi dạy cậu ấy thành một người đáng tin như vậy. Nhưng xem ra không phải vậy rồi! Và... _Nói đến đây, Diệp Anh chợt thu lại vẻ lịch thiệp, khí thế nghiêm nghị nhìn Dương Tề mà nói:

- Ông có hai đứa con trai, hẳn cũng hiểu cảm giác làm bố là như thế nào. Tôi cũng vậy, con gái tôi, không phải để người khác xem thường và đối xử tệ bạc. Con gái tôi cũng có cuộc đời riêng, những người không liên quan, tốt nhất đừng có nhiều chuyện thó tay vào. _Nói đến đây, Diệp Anh chợt hàm ý dò hỏi:

- Dương tổng, ông có bao giờ từng hỏi con mình muốn gì, cảm thấy thế nào, hay chỉ một câu "Con sao vậy?"chưa? Nếu chưa, thì đừng tự xưng mình là bố Ma Kết nữa. Tôi sẽ không ngại thay ông chăm sóc cậu ấy đâu.

- ...

Dương Tề không thể nói lại lời nào, thái độ vẫn giữ vẻ nghiêm lãnh ngạo khí của mình. Nhưng đáy mắt ông không giấu được sự tức bực đến á khẩu.

- Dương tổng, đã đến giờ rồi ạ!

Lúc này, một giọng nói ở ngoài phòng bệnh vang lên, là thư ký của Dương Tề. Dương Tề không đáp lại, ánh nhìn khẽ lướt qua người Ma Kết, sau đó thấp giọng thông báo:

- Thất lễ, không thể ở lại lâu hơn, tôi xin phép đi trước.

Cạch!

Dương Tề đã rời đi một lúc, căn phòng mới được thông thoáng không khí đi. Ma Kết nhìn ông Diệp Anh, nét mặt vẫn còn bỡ ngỡ, thì ông Diệp Anh lên tiếng:

- Hẳn lần đầu cậu thấy có người dám khẩu chiến với ba mình nhỉ?

- Chú Diệp, chú nói sai rồi... _Ma Kết chợt bật cười, sau đó quay sang nhìn Bảo Bình, nói:

- Chú là người thứ hai thôi, người đầu tiên, là con gái chú đấy!

- Chậc, đúng nhỉ?

Diệp Anh khẽ gật đầu nhìn Bảo Bình, dưới ánh mắt cười cười của hai người, Bảo Bình chau mày:

- Cũng chỉ là hậu sinh khả úy thôi!

- Không đùa nữa, Ma Kết...

Chợt, bà Mộc Lộ lên tiếng cắt ngang bầu khí đang thả lỏng của căn phòng, quay sang nhìn Ma Kết, gương mặt hiện lên sự cảm kích vô đối:

- Tôi đã nghe chuyện hôm qua rồi, tuy không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng gia đình chúng tôi thật sự cảm ơn cậu!

Nói rồi bà cúi người xuống thành khẩn cảm tạ, khiến Ma Kết bối rối cất tiếng:

- Dì Mộc, chú Diệp nữa, hai người đừng làm vậy!

- Ma Kết... _Lúc này, bà Mộc Lộ thấp giọng, ngữ điệu hối hận vang lên. Bà đặt tay lên vai anh, nói:

- Thời gian trước đây, là chúng tôi đã hiểu lầm cậu rồi, xin lỗi.

Bầu không khí thoáng chốc lại trở nên ảm đạm. Hôm nay, vợ chồng Diệp Anh không chỉ đến thăm Ma Kết, mà còn xin lỗi về những chuyện đã xảy ra và bày tỏ quan điểm của mình về vấn đề của hai người.

Rốt cuộc, sau cơn mưa, mặt trời lại ló rạng.

.

.

Chiều...

Chung cư S - Limited...

Căn hộ 43...

Choang!

Ma Kết đang lim dim ngủ, chợt nghe thấy tiếng vỡ liền tỉnh dậy, anh vội vàng chạy đến căn bếp, lo lắng:

- Bảo Bảo!

Đập vào mắt anh, là Bảo Bình đang lúng túng trước những mảnh sứ bị vỡ, nghe thấy tiếng Ma Kết, cô quay sang, bối rối cất lời:

- X-xin lỗi... em...

- Được rồi, được rồi, em không sao là được rồi!

Ma Kết thở nhẹ bước đến, trong lòng như trút được một tảng đá lớn, Bảo Bình chợt đưa tay hiệu cho anh dừng lại, nói:

- Thầy đứng yên đó đi, để em dọn chỗ này xong đã!

- Không cần đâu, em cứ để đấy đi!

Ma Kết khẽ kéo cô ra khỏi đống chén bị vỡ, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, ôn hòa lên tiếng:

- Em sẽ bị thương nếu bất cẩn mất, cứ để đấy, để thầy dọn cho!

- Thôi khỏi, thầy tránh ra đi, bất cẩn cái gì! Em cũng đâu phải Nhân Mã vụng về mà b...

- ẮT XÌIIIII!!!

Tính toong! Tính toong!

Đột nhiên, có một tiếng hắt hơi cực lớn ở bên ngoài, đến mức ở trong bếp cũng có thể nghe thấy. Sau đó là tiếng chuông cửa, thu hút hoàn toàn sự chú ý của Ma Kết và Bảo Bình.

Cạch!

- Ta daaaa~

Cánh cửa vừa mở, liền thấy quả đầu màu xanh lá nổi bật của Nhân Mã. Không chỉ Nhân Mã, mà còn có những người khác nữa.

- Hello thầy Ma Kết và chủ nhiệm phu nhân~

- WTF?

Lời chào của Bạch Dương khiến Bảo Bình không phản lại kịp, thì Xử Nữ lại cất tiếng cười:

- Hố hố... Biết ngay cậu cũng ở đây mà Bảo Bình!

- Nhưng mà mấy đứa... sao lại?

Trước sự ngỡ ngàng đầy bất ngờ của Ma Kết, Thiên Yết cất giọng trầm thấp trách cứ:

- Vậy thầy định không cho bọn em vào à?

- À ha... Thầy không, mấy đứa vào đi!

Ma Kết mở toang cánh cửa, lần lượt những đứa học trò đều đi vào, nhưng thiếu mất mấy người.

Trong nhà...

- Thế... _Bảo Bình đứng khoanh tay trước ngực, ra vẻ chị đại lên tiếng hỏi:

- Sao mấy cậu đến đây? Những người còn lại đâu?

- Ực! _Nhân Mã uống vội miếng nước, rồi lên tiếng trước:

- Bọn tớ đến để thăm thầy Ma Kết...

- Vậy quà thăm thầy đâu? _Ma Kết thản nhiên chen ngang, khiến Nhân Mã cùng những người khác tức tối:

- Em chưa nói xong mà! Mà sao thầy lại vật chất thế? Không biết khách sáo là gì luôn!

- Hì hì... Vì đó là cái thầy quan tâm mà! *Cười*

- Lúc trưa, bọn em tính đi thăm thầy nhưng mà nghe bảo thầy xuất viện mất rồi, nên bọn em quyết định tan học đến nhà thầy nấu một bữa để bồi bổ cho thầy! _Thấy Nhân Mã càng ngày càng lạc đề, Xử Nữ chợt lên tiếng. Bạch Dương cũng phụ họa theo sau:

- Những người kia đang đi mua nguyên liệu nấu ăn rồi! Bọn em đến đây trước để trò chuyện cho thầy bớt buồn chán này!

- Nhưng có vẻ lại trở thành kỳ đà cản mũi, nhỉ?

Ý từ của Thiên Yết vô cùng lộ liễu khi ánh mắt lục lam lại chiếu lên người Bảo Bình, khiến cô bất giác ngượng mặt mà hắng giọng:

- E hèm! Tớ cũng như mấy cậu, ở đây để thăm thầy ấy thôi. Đừng có hiểu nhầm!

Ting toong!

Tiếng cửa lại vang lên, Nhân Mã là người được điều đi, liền đi mở cửa, hai mắt sáng lên:

- Thiên Bình, Song Tử!

Như lời Nhân Mã, rất nhanh sau đó mọi người đều thấy Thiên Bình bước vào nhà, phía sau là Song Tử. Cả hai mỗi người một bịch đồ.

- Có vẻ như thầy không có gì đáng lo nhỉ? Có chút khỏe hơn so với tuổi thật đấy.

Thiên Bình cất lời, ngữ điệu đều đều không cao không thấp vang lên. Ma Kết đưa hai tay cuốn đầy băng của mình lên, cười trừ:

- Thiên Bình, đừng đánh giá cuốn sách qua trang bìa của nó chứ! Trông thầy già yếu đến vậy sao?

- Vângggg~

Ma Kết vừa dứt lời, đám Xử Nữ, Bạch Dương và Nhân Mã đều đồng thanh, khiến anh giật cả mình. Chợt, Song Tử lên tiếng:

- Đây là những thức uống dinh dưỡng, có tác dụng cho sự phục hồi của anh, là tụi này đã góp tiền lại để mua đấy!

- Đúng đấy, có nghĩa là bọn em không hề đến thăm tay không đâu nha! _Bạch Dương đế thêm, Xử Nữ cũng ảm đạm lên tiếng đá xéo:

- Thầy đã hài lòng với món quà của bọn em chưa thầy?

- Mấy đứa đến thăm thầy hay bắt nạt thầy vậy?

Ma Kết cười khổ, đáp lại bộ mặt giả tạo đáng thương của anh là những gương mặt nhởn nhơ vô tội của mọi người.

Một lúc sau...

- Chà, thầy sống một mình ở căn hộ sang trọng này đúng là thích quá nhỉ?

- Chộ ôi, cái ghế sofa lớn quá, có thể ngủ ở đây được đấy mọi người ạ!

- Nhà thầy có đến hai phòng ngủ cơ à? Ấy dà, ấy dà, tiện lợi quá nhỉ hí hí hí!

- Cái ti vi to chả bá lửa luôn, như thế này thì cần gì đi xem phim ngoài rạp nữa nhỉ?

- Bla... bla...

Nói chuyện được một chút, đám Bạch Dương, Nhân Mã và Xử Nữ liền kéo nhau đi tham quan căn hộ của Ma Kết. Đứa thì nhảy nhảy thử độ bền của sofa, đứa thì mở cửa những căn phòng bí ẩn, đứa thì giang tay đo độ to lớn của ti vi. Đứa nào cũng làm ầm ầm lên như mới khám phá ra thế giới mới lạ.

Ma Kết giật giật nhìn phản ứng lố lăng của đám học trò, đưa tay đỡ trán mà cười khổ.

- Ý, tủ lạnh nhà thầy quá trời trái cây và nước uống luôn này!

Bạch Dương nhanh chóng tiến đến khám phá nơi "nhất định phải mở ra khi vào nhà" của Ma Kết, liền hú lên thích thú. Bảo Bình thấy mọi người đang tiến vào nhà bếp, liền bối rối với cái đống mảnh sành trên sàn.

- Nhân Mã, cẩn thận chút đi.

Thiên Yết thấy Nhân Mã ham vui mà không chú ý đến xung quanh, liền kéo cậu sang một bên một cách an toàn, sau đó lên tiếng:

- Kim Ngưu từng nói cậu cực tệ khoản nữ công gia chánh, có vẻ không nói dối rồi.

Lúc này, mọi người mới chú ý đến những mảnh sứ ở gần tủ chén, vì nó có màu khá trùng với sàn nhà nên trước lời của Thiên Yết, chẳng ai phát giác ra cả. Mà Bảo Bình bị chỉ đích danh vậy, gãi gãi má, cố biện hộ:

- Ờm... cũng đâu phải là con gái thì nhất định phải giỏi việc nhà này nọ đâu!

Cô vừa dứt lời, liền nhận được cái gật đầu vô cùng đồng tình cùng ngón tay cái của Thiên Bình dành cho mình. Tuy trên mặt Thiên Bình không có biểu cảm gì, nhưng động thái ấy khiến Bảo Bình hết sức vui mừng:

- Good job, Frozen~

- Nhưng tớ không đến độ làm bể chén.

- Cậu!

- Hahaha!

Nào có ai ngờ, Thiên Bình lại đâm sau lưng Bảo Bình một vố như vậy. Rốt cuộc, thì Thiên Yết toàn năng cũng giúp Bảo Bình và Thiên Bình nhặt những mảnh sứ lên.

Một lúc sau, nhóm người đi chợ cũng đến. Song Ngư và Sư Tử xách theo rất nhiều đồ, hai tay của Kim Ngưu và Cự Giải cũng không hề rảnh rỗi.

- Nhiều đồ thế này, sao mấy cậu không gọi bọn tớ, bọn tớ xuống mang phụ lên!

Bạch Dương và những người khác lật đật ra cửa giúp một tay. Sư Tử ngạo nghễ đáp:

- Ba cái đồ yêu này, cần gì phải gọi trợ giúp từ mấy cậu chứ!

- Ghê, vậy mốt có ai cần người xách đồ, thì cứ liên hệ Sư Tử nha! _Bảo Bình lên tiếng cà khịa, thì Cự Giải đáp:

- Mấy cậu ai cũng có người để dùng rồi, gọi đại ngáo của tớ làm gì?

- Đúng rồi! Đến bây giờ thì mày đừng có than vãn với tao là mình F.A nữa nha Bảo Bình? Mày có bạn trai xịn xò nhất trong đám còn gì hê hê! _Kim Ngưu trực tiếp công kích Bảo Bình, mà Bạch Dương cũng thảo mai làm ra vẻ ủy khuất nói:

- Mấy cậu đến sau nên không biết chứ, hồi nãy bọn tớ thăm thú nhà của thầy Ma Kết một chút, chỉ hơi ồn ào xíu thôi mà Bảo Bình đã quát mắng bọn tớ đó, thấy người ta quyền lực ghê chưa?

- Này, này Bạch Dương...

Tia hắc tuyến chợt hiện lên trên đầu Bảo Bình, cô chỉ mới nói có một câu cho vui miệng, vậy mà cả đám bay vào trêu chọc cô, cả thủ đoạn bịa chuyện cũng không từ.

- Được rồi, mấy đứa đến rồi thì nghỉ ngơi một chút đi, sau đó thì cùng nhau nấu ăn, trời cũng sắp tối rồi!

Ma Kết lên tiếng giải vây giúp Bảo Bình, ai ngờ, bọn nó lại chĩa súng sang người anh. Song Ngư là tên khơi mào, ngữ điệu đầy châm biếm cất lên:

- Thầy bị thương nặng nhưng có vẻ hạnh phúc quá nhỉ?

- Còn phải hỏi sao? Lúc bọn tớ đến thì đã thấy Bảo Bình ở đây rồi, hẳn là cậu ấy luôn luôn ở bên cạnh thầy ấy từ ngày hôm qua đó! _Xử nữ thay mặt lão công lên tiếng tiếp gió thổi lửa. Sư Tử nghe xong chợt cười khẩy:

- Đúng là sức mạnh của ái tình ha, khiến người bị thương toàn thân vẫn có thể ngồi và nói chuyện như người bình thường!

- Hẳn thầy đang trách bọn em làm kỳ đà cản mũi lắm nhỉ, không hề báo trước mà tự tiện đến nhà thầy?

Cuối cùng, là Thiên Yết hạ chốt lên nòng. Ma Kết nhìn đám học trò của mình, vẫn cười:

- Mấy đứa, mỗi khi có người thành cặp đều đối xử như thế này sao?

- Đúng vậy!

Kim Ngưu bất chợt hô to, rồi cười giả lả:

- Ai cũng sẽ phải trải qua cảm giác này một lần thôi, thầy yên tâm, ban đầu có chút ngượng ngùng khó xử, nhưng dần dần rồi cũng sẽ mặt dày làm quen được à!

- Thế mày đã làm quen được chưa? Gớm không, mỗi lần nhắc đến Song Ngư là bày đặt hét lên "mấy cậu thật là", "mấy cậu kỳ cục"! Giờ còn dám to mồm ở đây?

- Đó... đó là mặt tao chưa đủ dày...

- T-h-ô-i đ-i! _Bảo Bình chặn họng bạn mình ngay lập tức, sau đó quay sang những người còn lại, bóng dáng chị đại phảng phất quanh đây mà lên tiếng:

- Còn mấy cậu, nếu không muốn tớ bóc mẽ từng đứa một thì tốt nhất hãy dừng lại đi, nha? Thí dụ như Nhân Mã... _Ngay lập tức, Bảo Bình liền tia đến nhân vật da mặt mỏng nhất đám, hàm ý đe dọa, khiến bé Mã lo lắng mà xua tay:

- Tớ... nãy giờ tớ có nói gì cậu đâu, oan quá đi...

- Nhưng bạn trai cậu là đứa thêm dầu vào lửa nhiều nhất!

- Ách!

Một mình Bảo Bình tấn công Nhân Mã - công thành. Mà Thiên Yết cũng chẳng thể nói gì - công thành. Sau đó cô lướt ánh nhìn dò xét sang những người còn lại, khiến Cự Giải toát mồ hôi, vội hắng giọng:

- E hèm! Chúng ta nên bắt tay vào nấu ăn thôi nhỉ? Tớ bắt đầu thấy đói rồi đây!

- Ờm, đúng. Nói chuyện nãy giờ là được rồi!

Trước khí thế của Bảo Bình, những kẻ còn lại liền lật đật chui vào nhà bếp.

- Ủa mà... _Trong lúc di chuyển, nhìn thấy Song Tử, Xử Nữ chợt thì thầm thắc mắc:

- Nãy giờ Thiên Bình không nói lời nào thì bình thường đi, nhưng sao cả mày cũng im lặng vậy? Bình thường mày mới là đứa khơi mào cuộc công kích mà? Không lẽ dự đoán được Bảo Bình sẽ phản ứng thế này mà biết đường lui đi?

- Đâu có... _Đáp lại sự tò mò của Xử Nữ, là giọng điệu vô cùng thản nhiên của Song Tử, anh nói:

- Chỉ là chưa quen với việc trêu chọc anh ta thôi!

Anh ta... À, là Ma Kết. Có vẻ Song Tử đối với Ma Kết vẫn chưa đến mức trêu chọc châm biếm kiểu đùa vui được.

Nhưng châm biếm một cách nghiêm chỉnh thì dư khả năng.

- Vậy... ở đây có ai biết nấu ăn?

Sư Tử cầm con dao trong tay, dày dạn kinh nghiệm cất tiếng trước mặt mười con người còn lại. Quả nhiên là con trai của chủ một quán ăn. Chỉ là lời Sư Tử vừa dứt, lần lượt những người khác trả lời:

- Như cái hồi cắm trại ở Diadem đó, có tớ, Cự Giải này! _Kim Ngưu lên tiếng đầu tiên, cùng Cự Giải tự giác đứng sang phía của Sư Tử. Sau đó cô nhìn Song Ngư, cũng lôi qua:

- Cậu ta ở một mình, cũng biết nấu ăn đôi chút! A, cả chú mày nữa Thiên Yết, xách đít qua đây!

Chỉ điểm được thêm hai đứa con trai, rồi Cự Giải thay Kim Ngưu nhìn những gương mặt còn lại:

- Mấy cậu thì sao? Một chút cũng được!

- À haha... tớ...

- Thôi, cậu thì khỏi, mời cậu ra ngoài phòng khách ngồi chơi với thầy Ma Kết cho thầy đỡ cô đơn!

Nhân Mã mới chỉ cười một cách e ngại, đã bị Kim Ngưu chỉ điểm, tay hướng sang bên phải, ý chỉ như lời nói. Mà những người còn lại đều tỏ vẻ đồng tình, đến cả Thiên Yết cũng không cứu vãn được.

Để Nhân Mã đụng vào, không khéo Ma Kết khóc vì nhà bếp của mình tan tành mất.

- Haha, mấy cậu khỏi nhìn tớ, tớ trông có giống người biết nấu ăn không?

- Trông tớ giống người biết nấu ăn, nhưng thật ra tớ không có biết nấu!

Bạch Dương và Xử Nữ lần lượt lên tiếng, nghe vế đầu có vẻ ngược nhau, nhưng chung quy vẫn cùng một dạng là không biết nấu ăn.

- Cắm hoa là thứ duy nhất con gái làm được mà tớ biết làm! _Bảo Bình nhanh chóng thừa nhận mà mặt không hề biến sắc, mà Kim Ngưu thì gật đầu hiểu rõ:

- Tao biết mà, mày khỏi cần nói!

- Tớ chỉ biết ăn chứ không biết nấu.

- Cậu không nói cũng không ai không biết đâu, tức á Thiên Bình!

- Mấy cậu thấy đấy, ở nhà ba bữa đều có người nấu cho tớ ăn, tớ chưa bao giờ đụng vào đồ ở nhà bếp ahihi!

- Ơ, Song Tử...

Song Tử vừa dứt lời xong, đột nhiên giọng nói ngả ngớt của Ma Kết ở phía phòng khách vọng sang, giả bộ hỏi:

- Nghe nói dạo gần đây em học nấu ăn, đúng không nhỉ?

Lời của Ma Kết khiến Song Tử phải nhận lấy tất cả ánh nhìn chất vấn của những người còn lại. Anh vội đưa cái tay đang băng bó của mình, cười toe:

- Đúng là tớ đang học nấu, nhưng mấy cậu cũng thấy tớ phế thế nào rồi mà haha!

- Vậy cậu ra chỗ thầy với Nhân Mã đi, đừng đứng đây cản trở công việc!

Thiên Bình cất giọng nhàn nhạt, hòng đuổi Song Tử đi. Song Tử tuy muốn trốn việc nấu, nhưng lại không muốn rời khỏi Thiên Bình, vậy mà bị vế sau của cô phát giác ra mưu đồ của mình, liền lặng lẽ ra đi.

- Vậy bọn tớ sẽ nấu chính, mấy cậu phụ bọn tớ nhặt rau đồ là được!

- Ô kê!

Cuối cùng, Sư Tử, Cự Giải, Kim Ngưu, Song Ngư và Thiên Yết sẽ nấu ăn. Bảo Bình, Xử Nữ, Bạch Dương, Thiên Bình sẽ phụ những việc vặt. Còn Nhân Mã và Song Tử sẽ có nhiệm vụ làm cho Ma Kết hết cô đơn.

Trong bếp...

- Cự Giải, rau này làm như thế nào?

Xử Nữ cầm bó rau cải lên mà thắc mắc, Cự Giải liền chỉ cho cậu cắt khúc vừa ăn. Bạch Dương cũng lên tiếng hỏi:

- Tớ chỉ cần gọt vỏ cà rốt thôi đúng không?

- Ừ đúng rồi, gọt vỏ cà rốt với củ cải luôn nhé!

Trong khi Cự Giải đang giúp Xử Nữ và Bạch Dương, thì Kim Ngưu phụ trách chỉ bảo song Bình, cô đưa cho bạn thân mình vài củ hành tây, nói:

- Bảo Bình, mày xắt hành tây như thế này cho tao nha!

- Ô kê!

- Tớ nên làm gì?

Thiên Bình mông lung đứng giữa những người đang bận việc mà cất giọng bình bình, điệu dáng ấy khiến Kim Ngưu có chút buồn cười, đáp:

- Chờ một chút, tớ chặt cánh gà xong sẽ đưa cho cậu, cậu rửa chúng nhé?

- Ừ.

Một lát sau...

- Á, Xử Nữ! Tớ chỉ bảo cậu cắt khúc đối với rau cải thôi mà! Tớ đâu có bảo cậu cắt khúc tương tự với tất cả các loại rau còn lại đâu???

- A... Vậy thì chết rồi!

Xử Nữ thất vọng mà ngưng đọng toàn bộ hoạt động, vừa rồi cậu đã rất hí hửng thái chúng, hóa ra lại hỏng.

- Bạch Dương!!! Cậu muốn gọt cà rốt thành nhân côn luôn à?

Quay sang Bạch Dương, Cự Giải không khỏi tá hỏa khi củ cà rốt của anh đã bị đẽo gọt thành dạng cái que. Bạch Dương dừng tay, ngố tàu thắc mắc:

- Ơ, tớ không biết đã gọt vỏ xong chưa, cứ gọt hoài cho đến khi nó thành như vậy luôn mà vẫn chưa hết màu cam!

- Thì cà rốt có màu cam mà! Cậu chỉ cần gọt một lớp là hết vỏ thôi, trời ạ!

Hóa ra Bạch Dương sợ chưa gọt hết vỏ cà rốt nên cứ gọt mãi, gọt mãi. Vì vỏ cà rốt và ruột cà rốt đều cùng màu, nên anh không phân biệt được.

- Bảo Bình, tao bảo mày xắt hành tây giống tao khi nãy, sao mày băm nát nó ra vậy?

- Ủa? Tao tưởng băm là bước tiếp theo nên tao thay mày làm luôn? _Đối với sự bất lực của Kim Ngưu, Bảo Bình hồn nhiên nói:

- Tao thấy trong món gà sốt cay, hành tây xắt như thế này mà?

- Ai bảo tao làm gà sốt cay, tao làm món xào mà!

- Tao thấy Thiên Bình rửa gà nên tưởng là món gà sốt cay!

- Ừ mà... _Bảo Bình nhắc, Kim Ngưu mới nhớ ra mà bước đến bồn rửa:

- Thiên Bình, sao cậu rửa gà lâu thế? Chưa xong ư?

- Tại có mấy chiếc lông nhỏ vẫn còn, nên tớ nhổ chúng ra.

Nhưng cũng không đến mức xăm soi kỹ càng ba lần bốn lượt như vậy chứ Thiên Bình a.

Trong lúc đó, ngoài phòng khách:

- Đôi xì cơ! Sao hả, không bắt được đúng không? Hê hê, vậy bé Mã về nh...

- Khoan đã, thầy chưa đi mà, đôi heo!

- Ngon, tứ quý già!

- Chời đụ...

- Hahaha... Thầy Ma Kết toang rồi!

Lại kết thúc một ván bài, người thắng vui mừng, kẻ thua chán nản. Trong khi những người khác đang bận bịu chuyện bếp núc thì bên ngoài lại vui vẻ nhàn nhã đánh bài.

- Ế ế ế, chia cho tớ một tay cái coi!

Bạch Dương từ nhà bếp phóng ra, liền gia nhập vào sòng bài của ba thầy trò này. Chơi tiến lên, phải đủ bốn tụ mới thú vị.

- Bạch Dương! Dám trốn việc hả? Mau xách đít về đây!

Bạch Dương mới hạ con ba bích xuống, liền bị Xử Nữ oai vệ bước đến xách tai đi về nhà bếp, khiến chàng cừu la oai oái.

Sau hơn một tiếng nấu nướng, cuối cùng công việc của những người phụ làm việc vặt cũng hết. Trong lúc đó, họ sẽ ra ngoài dọn chỗ ăn và chuẩn bị bát đũa.

- Chúng ta ngồi ăn ở đâu đây? Bàn ăn trong bếp không đủ chỗ cho mười hai người!

- Mấy đứa ăn ở phòng khách đi, chỉ cần đẩy bàn ghế gọn vào tường là có chỗ!

Ma Kết lên tiếng khi những đứa trẻ kia đang bí tắc. Thấy có vẻ hợp lý, Xử Nữ liền lên tiếng:

- Vậy Bạch Dương, Nhân Mã, Song Tử và em sẽ đẩy bàn ghế!

- Nhà em có mấy chiếc bàn xếp thấp, lâu lâu anh hai em thường rủ bạn bè đến nhậu. Để em gọi điện bảo ổng chở qua, ngồi ăn ở bàn đấy là tuyệt cú mèo!

Nhân Mã nói với Ma Kết, sau đó gọi điện cho Nhân Phong, rồi quay sang phụ ba người còn lại xếp gọn bàn ghế sofa. Bảo Bình cầm chổi quét sàn nhà. Thiên Bình chợt quay sang hỏi Ma Kết:

- Chén đũa nhà thầy đủ cho mười hai người không?

- À, năm nào cũng có người tặng bộ chén bát cho thầy, có lẽ sẽ đủ đấy!

Nói rồi Ma Kết vào trong bếp, chỉ chỗ cho Thiên Bình. Lúc này, Song Ngư và Thiên Yết đang rảnh, cũng đi qua phụ Ma Kết và Thiên Bình một tay.

- Meo~

- !!!

Đột nhiên một tiếng mèo kêu nhỏ nhắn vang lên, khiến Song Ngư như bị đụng trúng vảy ngược, cả người liền nhảy dựng lên trên ghế, gương mặt vô cảm đột nhiên hoang mang nhìn xung quanh.

Mà đối với những người còn lại, đều cả kinh thất vía nhìn anh.

- Meo~

- Actchh!!! Chết tiệt! _Phát hiện ra vị trí của kẻ thù, Song Ngư chợt chửi một tiếng rồi quát lên:

- Ma Kết, thầy nuôi mèo à?

- Hả?

Ma Kết bị nhắc đến, vẫn chưa thoát khỏi tình trạng sốc văn hóa, nhìn con mèo mướp màu xám từ khi nào lại có mặt ở đây, rồi nhớ ra, đáp:

- À, đây là mèo của hàng xóm. Nó hay qua đây để xin ăn ấy mà!

- Tchh!!! Không cần biết, thầy mau tống khứ cái thứ tởm lợm ấy đi ngay đi! Ngay và luônnnnn!

Song Ngư thấy con mèo bước đến phía mình, liền bất giác lui về phía sau. Thế quái nào anh đang đứng trên ghế, mà phía sau là một khoảng trống.

Rầm!

"Méo!!!"

- Chuyện gì vậy?

Đám ở ngoài phòng khách nghe tiếng động lớn ở trong phòng ăn liền ngơ một mặt nhìn nhau. Ngay sau đó, một con mèo chạy từ phòng bếp ra.

- Hahahaha!!!

Ngoài phòng khách rộ lên một tràng cười lớn, trong khi đó, Song Ngư lại đen mặt lại. Kim Ngưu cười ngặt nghẽo, tay vỗ đùi bôm bốp mà lên tiếng:

- Trông cậu vậy mà đíu thể ngờ là sợ mèo haha! Cười chết tôi haha!

- Bạch Dương sợ sâu, Sư Tử sợ sấm, Thiên Yết sợ nhột, giờ đến Song Ngư sợ mèo! Trời má, đúng là mất niềm tin vào đàn ông mà haha! _Bảo Bình một lúc bắn trúng bốn con nhạn, mà Xử Nữ cũng không nhịn được nói:

- Còn ai có nỗi sợ nào "đáng sợ" hơn nữa không? Tự giác khui ra đi haha, cho mọi người đỡ bất ngờ!

- Nhưng mà Song Ngư a, cậu vì con mèo mà ngã từ trên ghế xuống, tuy đáng thương nhưng đúng là bách nhục mà haha!

- Càng ngầu bao nhiêu, càng mất mặt bấy nhiêu!

Được dịp cực kỳ hiếm hoi, cả đám đều liên tiếp thay nhau đả kích trùm khịa Song Ngư. Có ai ngờ, một người lãnh cảm lạnh lùng, soái khí ngầu lòi như Song Ngư, lại mắc chứng sợ mèo. Mà sợ đến mức bị ngã xuống sàn.

Trên chiến trường, chưa từng có ai làm gì được Song Ngư. Nhưng một con mèo vô dụng lại có thể khiến Song Ngư thân bại danh liệt mặc dù chỉ ngồi im. Ây da, điểm yếu chết người nha.

Cả nhóm ăn uống, nói chuyện trên trời dưới đất rồi dọn dẹp xong xuôi tất cả, thì cũng đã hơn tám giờ tối. Mọi người liền ra về, chỉ có Song Tử ở lại.

Vì sự an toàn của Bảo Bình, Thiên Bình sẽ nhờ bác tài nhà mình đưa Bảo Bình về. Trong khi chờ chú Lý đến, hai người họ chờ ở căn hộ của Ma Kết.

- Song Tử, đây là thuốc của Ma Kết, sau mỗi bữa ăn sẽ uống một liều, sau đó bổ sung một viên Sắt, Omega và Canxi. Còn đây là loại thuốc mỡ...

Bảo Bình như người bảo hộ của Ma Kết, đem tất cả thuốc thang và tình trạng cụ thể của anh truyền đại lại cho Song Tử. Ma Kết vội cười trừ:

- Bảo Bảo, mấy chuyện này thầy cũng biết mà, thầy nói lạ với Song Tử là được!

- Nhưng em không yên tâm đấy, được không? _Bảo Bình chau mày nhìn Ma Kết, khiến anh nhanh chóng nhận tội, đáp:

- Được.

Rồi Bảo Bình lại luyên thuyên nhiều thứ cho Song Tử, bên cạnh là Ma Kết đang cười một cách bất lực, dường như anh chẳng có một chút cân nặng nào so với bá khí của Bảo Bình. Nhìn cảnh đấy, Thiên Bình không che nổi nét cười nơi khóe môi.

Tương lai thầy, cô ít nhiều cũng hình dung được rồi.

- Song Tử, Trương Tiểu Khải đang ở chỗ em đúng chứ?

Sau khi trong nhà chỉ còn hai anh em, Ma Kết chợt lên tiếng. Song Tử đưa cho anh ly nước để uống thuốc, rồi bình thản ngồi xuống đối diện, đáp:

- Anh muốn xử lý thế nào?

- Nếu cậu ta chỉ đụng vào anh, thì chỉ cần trả lại những gì cậu ta nợ là được. Nhưng cậu ta lại dám đụng đến Bảo Bình... _Nói đến đây, Ma Kết chợt cười cợt:

- Thằng nhóc này có vẻ là một quý công tử, đã quen với việc muốn gì làm nấy mà không hề lường trước hậu quả. Nó là người làm tất cả mọi thứ chỉ để hả dạ rồi thôi, hẳn là phía sau được gia đình nuông chiều bảo bọc lắm. Nên nếu chỉ đơn thuần trả lại những gì nó đã làm, nó sẽ không biết điều, sẽ lại tìm cơ hội trả thù khác, sẽ... gây khó khăn cho Bảo Bảo một lần nữa.

- Biết anh sẽ làm vậy, nên tôi có một món quà mừng anh ra viện đây.

Song Tử như đã đoán trước ý định của Ma Kết, mà lấy trong balo một bìa hồ sơ, đặt lên bàn mà hất đầu, nói:

- Thông tin về gia đình và họ hàng của Trương Tiểu Khải.

- Really?

Ma Kết không khỏi ngạc nhiên nhìn Song Tử, nét kinh ngạc hiện rõ ràng trên mặt. Sau đó cười đầy hàm ý:

- Từ khi nào mà em trai đã hiểu được ý anh như vậy nhỉ?

- Chắc có cùng điểm chung là muốn làm kẻ thù thê thảm nhất có thể.

Song Tử nhún vai không tỏ sự tương ý nào. Trong khi Ma Kết bắt đầu mở tài liệu ra, thì Song Tử vẫn lên tiếng:

- Ba hắn mới lên chức chủ tịch trường cao trung Lin Mao, đã mua chuộc Hiệu trưởng trường xóa án của hắn trên học bạ và lưu hắn lại học tại trường đó. Và điều thú vị là...

- Ba hắn là giám đốc chi nhánh của Capgrem ở quận Zheng?

Ma Kết vô tình nhìn thấy thông tin anh vừa nói ở trong tập hồ sơ, khóe môi tựa cánh hồng mà cong lên, ngữ điệu vô cùng trào phúng:

- Đã lâu rồi, Capgrem vẫn chưa họp cổ đông nhỉ?

.

.

Shop F.N 24/24...

- Cậu đợi tôi ở ngoài này, tôi vào trong lấy đồ đã đặt liền ra ngay!

Xử Nữ xuống xe, nói một câu với Bạch Dương rồi vội chạy vào trong.

Hai người mới từ nhà thầy Ma Kết về, trên đường shop F.N này gọi điện cho Xử Nữ báo rằng hàng đã về. Vì tiện đường nên Xử Nữ đã bảo Bạch Dương ghé vào để cậu lấy đồ.

Cửa hàng thời trang này nằm trên một con đường sầm uất, xung quanh đều là những cửa hàng dịch vụ, nhưng chủ yếu vẫn là thời trang. Mà người đi bộ trên phố cũng rất đông vui. Khiến Bạch Dương quên mất những ngày gần đây là mùa mưa.

- Á, cướp!

Bỗng, mọi thứ đang yên bình trong mắt Bạch Dương, lại có một giọng bà lão khàn khàn hô lên. Đập vào mắt anh, là một tên thanh niên bịt kín mặt mũi đang lao đầu chạy thoát, mà những người khác không kịp phản ứng, chỉ biết tránh vội.

Cốp!

Tên cướp đang tính rẽ vào ngõ hẻm vắng người, thì lại bị một vật cứng từ đâu bay đến, đốp thẳng vào đầu hắn, khiến đầu óc choáng váng mà ngã phịch ra đất. Sự đau điếng đến chết đi sống lại khiến tên cướp nằm vật vã trên vỉa hè, tay chỉ biết ôm đầu, mặt mũi nhăn nhó đớn đau.

Bạch Dương bước đến nhặt chiếc mũ bảo hiểm của mình lên, may quá, chỉ bị xước một chút. Sau đó anh giật chiếc giỏ khỏi tay tên cướp, khó chịu nói:

- Rõ ràng là thanh niên khỏe mạnh, lại đi cướp của người già yếu ớt, đúng là mất mặt mà!

- Hộc... hộc... tú... túi... của... ta... hộc...

Bà lão kia thở hổn hển khi đến nơi, gương mặt già nua nhăn nheo những vẫn hiện lên một vẻ quý tộc lãnh đạm. Bạch Dương liền hai tay dâng trả chiếc giỏ cho bà lão, nói:

- Bà, giỏ của bà đây ạ!

- Cảm... ơn cháu... hộc...

Bà lão nhận lấy chiếc giỏ, không quên cảm ơn cậu bé đã giúp mình. Tên cướp nhân lúc mọi người không chú ý, mà gồng dậy chạy mất, khiến Bạch Dương muốn đuổi theo nhưng bà lão kia lại giữ anh lại, nói:

- Cháu trai, không cần đâu. Ta không mất gì là được rồi!

- V... vâng ạ!

- Thật may mắn khi có cháu giúp ta, mọi người chỉ biết tránh xa và nhường đường cho tên cướp, cứ ngỡ lão già này sẽ bị mất đồ rồi chứ! Cảm ơn cháu rất nhiều!

Bà lão lên tiếng khen ngợi, khiến Bạch Dương trở nên khiêm tốn, anh cười:

- Không có gì đâu ạ, giúp người là chuyện tốt mà, huống gì nạn nhân là một người lớn tuổi, cháu không thể đứng im nhìn được!

- Ôi cha, cháu mới là học sinh thôi mà đã dũng cảm và tốt bụng như vậy. Đáng tiếc, không phải nam sinh nào cũng nam tính và mạnh mẽ như cháu! Giá như cháu trai của ta cũng được một phần như cháu, nhưng nó lại khiến ta vô cùng thất vọng!

Bà lão chợt nhận ra mình vừa nói quá nhiều, liền hắng giọng, lần nữa lên tiếng cảm kích:

- Ờm... dù sao cháu cũng đã giúp ta và ta vô cùng biết ơn về điều đó. Đây là một chút thành ý của ta, coi như là để trả ơn cho cháu...

- Ấy không đâu bà, không cần phải như vậy đâu!

Bạch Dương vội vàng đẩy bàn tay đang cầm vài tờ tiền của bà lão lại, vẻ mặt lúng túng lắc đầu:

- Cháu chỉ làm những việc nên làm thôi, không cần...

- Bạch Dương, cậu làm gì ở đấy thế?

Ngay lúc này, thì giọng của Xử Nữ ở phía cửa hàng F.N 24/24 vọng đến. Cậu lấy đồ ra nhưng không thấy anh đâu, liền tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy. Cậu bước về phía Bạch Dương, làu bàu:

- Chìa khóa xe còn chưa rút, chê đất nước này quá ít trộm cướp... !!!

Lời của Xử Nữ đột nhiên ứ đọng tại chỗ, gương mặt cậu chợt trở nên kinh hoàng. Mà bà lão kia cũng thể hiện sự ngạc nhiên trên gương mặt. Khóe môi Xử Nữ mấp máy, nói cũng không lên lời:

- B... bà ngoại?

------------------ End Chap 185 ---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play