Shadows -  It's Different (Feat Miss Mary)

---------------------------------

Sân thể dục trường cao trung Zodiac...

Hôm nay, các học sinh trường Zodiac có mặt đông đủ trên trường, không phải để đi học, mà là để tham gia thi vòng loại. Không chỉ dành cho 15 bộ môn thi đấu cá nhân. Mà sau khi sàng lọc được 70 người tham gia, nhà trường sẽ tiếp tục phân chia thí sinh được chọn tham gia vào những bộ môn thi đấu đồng đội phù hợp với khả năng của họ.

Hiện tại, trong sân thể dục đang bày trí những dụng cụ cần thiết cho các bộ môn thi đấu để chuẩn bị cho vòng loại. Học sinh các khối thì đứng lan tràn ở các rìa sân, canteen, ban công lầu một, hai, ba, bốn của khối 12 (vì khối 12 giáp với sân thể dục).

Vì sẽ có nhiều học sinh đăng ký tham gia hai bộ môn trở lên, nên nhà trường sẽ lần lượt tổ chức các bộ môn thi đấu theo thứ tự và chia chúng thành hai khu vực: thể chất và trí tuệ - nghệ thuật.

Khu vực thể chất...

- Vậy nếu theo thứ tự thì Cự Giải sẽ thi trước nhỉ?

Lớp 12S hiện đã có mặt đầy đủ và được Ma Kết tập hợp gọn gàng ở một góc sân. Anh đọc lại tên học sinh theo thứ tự thi đấu một lượt rồi chốt câu cuối dành cho Cự Giải.

- Vâng, vậy nên em mới mặc võ phục từ nhà đến đấy ạ!

Cự Giải dường như đã chuẩn bị đủ những thứ cần thiết mà đáp. Ma Kết khẽ gật đầu, biểu hiện nét hài lòng, sau đó nói:

- Mấy đứa, còn mười phút nữa mới chính thức bắt đầu. Trong khi đó, các em hãy ngồi xuống ổn định, thầy cần vài bạn nam đi lấy nước cho lớp!

- Lần trước có tớ với Thiên Yết đi rồi, bây giờ đến lượt Song Ngư, Sư Tử và Bạch Dương đi~

Song Tử lên tiếng kiếm cớ trốn việc, mà đến Thiên Yết đang tay trong tay với Nhân Mã cũng khẽ gật đầu đồng tình. Lời nói anh xem ra cũng có lý, nên ba người được chỉ đích danh đành theo Ma Kết đi lấy nước. Mặc dù chẳng ai mong muốn.

- Tớ thi xong là đến lượt cậu đúng không Bảo Bình?

Cự Giải ngồi cạnh Bảo Bình, chợt lên tiếng, Bảo Bình gật đầu:

- Ừ, sau đó là Xử Nữ, rồi lại đến lượt tớ!

- Ai bảo mày ham hố đăng ký cho lắm vô làm gì!

Kim Ngưu ngồi phía trước lên tiếng, sau đó làm vài động tác giãn gân cốt mà nói:

- Như chị đây, một môn là được rồi! Mà không ngờ nha... _Nói đến đây, Kim Ngưu lại chuyển ánh mắt sang phía Thiên Bình mà ngạc nhiên nói:

- Thiên Bình và Giải Hoa Thần lại thi cùng một bộ môn!

- Nếu nói đến không ngờ... _Thiên Bình chợt cất giọng nhàn nhạt, ý từ hướng đến cậu bạn tóc xanh lá ngồi phía trước mà nói:

- Phải nhắc đến Nhân Mã. Cậu ấy thi bơi lội đấy!

- Đúng rồi! Nhắc mới nhớ, nó coi vậy chứ bơi giỏi lắm đấy!

Xử Nữ cũng lên tiếng xác minh, nhưng Nhân Mã lại tỏ vẻ trách cứ:

- Ê mày, "nó coi vậy chứ" là ý gì hả? Trông tao vô dụng lắm à?

- Chứ còn gì!

- Thôi Nhân Mã, tốt nhất cậu nên im lặng, đừng để tụi này phải liệt k... Tchhh!!!

Ào!

Bảo Bình còn đang nói dở, đột nhiên một luồng nước lạnh lẽo từ phía sau dội đến khiến cô giật mình. Mọi người ai cũng bị ngoài ý muốn, đặc biệt là người bị ướt đôi chút vì ngồi cạnh cô cũng không ngoại lệ.

- Ý nha~ Tôi không cố ý a, tại cỏ trơn quá!

Chát!

Vưu Cổ Nhữ vừa cất tiếng giả tạo lên, ngay lập tức đã nhận phải một bạt tai đầy bất ngờ. Cái tát này quá nhanh, quá đột ngột, khiến tâm tình kiếm chuyện của cô ta đang vui vẻ chợt hóa đá như tượng. Mà Kim Ngưu đanh đá quát lên:

- Lại là mày nữa hả con chó điên này! Mày không còn vở kịch nào mới hơn à? Diễn đi diễn lại có một màn không thấy chán sao? Đúng là cái tầm đéo có não thì chỉ được như vậy!

- Ai chà, bạn nữ này chửi hay thật nha~

Bỗng, một giọng nữ lạ vang lên. Khiến ai cũng chú ý đến, cô ta đứng trên con đường gạch ngăn cách giữa khối 12 và sân thể dục, nét cười trên gương mặt ngày càng rõ, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng quý phái:

- Không khéo sẽ trở thành quán quân của cuộc thi "Đấu khẩu tập thể" đấy!

Sự xuất hiện của cô gái này khiến những học sinh xung quanh không khỏi trầm trồ, bởi khí chất quý tộc toát lên từ cô ta, chính xác hơn là từ nhóm bạn của cô ta.

Nhóm người lạ mặt này có cả thảy bảy người, bốn nam ba nữ. Bọn họ đều mặc chung một loại đồng phục, mà chính vì chiếc đồng phục này, mới khiến ai ai cũng kinh ngạc trầm trồ.

Đó là trường Royal. Cả đất nước này đều biết Royal là trường cao trung chỉ dành cho giới danh gia vọng tộc. Học sinh trường này, không ai là kẻ tầm thường cả. Mà gương mặt của bảy người này, hầu như ai cũng có thể nhận ra.

Xì xầm... xì xầm...

Chẳng mấy chốc, học sinh trường Zodiac đều quên mất mục đích bọn họ đang có mặt ở đây, mà trở nên ồn ào bàn tán, bọn họ còn rời khỏi vị trí mà chen lấn, bước đến gần hiện trường hơn.

- Diêm Tần Tương!!!!

Vưu Cổ Nhữ như cá khô gặp nước, liền cố tình lớn tiếng gọi tên cô gái vừa xuất hiện, chân thì chạy nhanh đến bên Diêm Tần Tương.

- Nhữ Nhữ!

Đám con gái của trường Royal tay bắt mặt mừng đón chào Vưu Cổ Nhữ. Chợt, người con trai có vẻ là người đừng đầu của nhóm người này lại cất tiếng, nghi vấn:

- Tương nhi, người bạn thân em nói là đây à?

- Nam Sơn, anh không nhớ sao, cậu ấy đã từng học chung trường với chúng ta mà! Có vài lần hai người còn gặp nhau nữa đấy!

- Đúng rồi, hình như chúng ta đã gặp qua vài lần, Nam Sơn!

Người cao lớn nhất hội cũng lên tiếng xác minh một cách nghiêm túc. Mà cậu trai mang một vẻ ngoài xinh đẹp phong tình trong nhóm cũng buông lời chê trách:

- Ai da Nam Sơn à, đây là bạn thân của bạn gái cậu đấy!

Những đứa con gái cũng lần lượt nhắc nhớ Vưu Cổ Nhữ cho cậu trai đứng đầu có mái tóc màu cam đất kia. Duy chỉ có một chàng trai hời hợt là chẳng đả động gì.

"Này, chúng ta không nhìn sai chứ? B... bọn họ là Thất... Thất tiểu gia thế đó sao?"

"Cô gái xinh đẹp kia chẳng phải là Diêm Tần Tương sao, cậu tóc cam cam nâu nâu kia không phải là con cháu của Yên gia - đứng đầu trong ngũ đại gia thế của nước ta ư? Ôi mẹ ơi!"

"Là Yên gia đấy, Yên gia cơ đấy!"

"Trời ơi, là Yên gia!"

"Người cao nhất bọn họ, chính là Cố Sùng Lâm - con trai của ngài Tư Lệnh lục quân mà!"

"Cái bạn nam sinh đẹp như con gái đó, chẳng phải là Tây Nghi Hạ, con trai út của đạo diễn nổi tiếng nhất nước - Tây Kỷ đó sao?

"Cả cậu bạn trùm mũ kín mít kia cũng không phải dạng tầm thường đâu, gia đình tài phiệt cả đấy!"

"Ôi trời, hóa ra Vưu Cổ Nhữ quen biết mấy người này sao?"

Bla... bla...

- Xin lỗi...

Mặc cho bảy người mới xuất hiện đang thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ và lời tán dương của học sinh trong trường, Bảo Bình lại chẳng quan tâm mà lên tiếng xen ngang. Cô cầm ly nước chanh đá của mình lên, mở nắp ra, không nhanh không chậm đến gần bọn họ, ngữ điệu lạnh nhạt cất lên:

- Tôi không cần biết mấy người này là ai, cùng cô có quan hệ gì, nhưng...

Roạt!

- Á!!!

Thẳng thừng hất ly đá chanh vào người Vưu Cổ Nhữ, Bảo Bình lại trầm lạnh cong môi:

- Đừng mong thoát tội khi cô đụng vào tôi, Vưu Cổ Nhữ!

- Chị!!!

Vưu Cổ Nhữ tức tối nói không lên lời liền quay sang mè nheo với cô bạn quý tộc của mình, bù lu bù loa:

- Tần Tương, cậu xem chị ta kìa!

- Sai rồi Nhữ Nhữ...

Chợt, cô gái Diêm Tần Tương khẽ lắc đầu, bộ dáng vẫn nho nhã hoàn hảo như cũ, lời nói êm đềm vang lên:

- Chị gái này nói đúng, là cậu sai trước nên không thể trách tớ được! Nhưng... _Nói đến đây, Diêm Tần Tương chợt lạnh giọng ngạo mạn tiếp:

- Đụng vào bạn của Diêm Tần Tương này, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho chị đâu, chị gái à!

- Ha, vậy cô định làm gì tôi?

Đã quá quen thuộc với lối ứng xử của đám người có thế có quyền, Bảo Bình cũng chẳng hề sợ hãi mà bình thản đáp lại một cách mong chờ, khiến ai trong số nhóm người Royal cũng có chút ngoài ý muốn. Lúc này, Bảo Bình cũng chẳng còn đứng một mình nữa, mà Kim Ngưu, Cự Giải, Xử Nữ, Nhân Mã, Thiên Yết, Thiên Bình, Song Tử, Giải Hoa Thần và toàn thể 12S cũng đã tiến đến đứng phía sau lưng cô.

Tình hình giữa hai bên lúc này là trực tiếp đối đầu, căng thẳng còn hơn cả cảnh đánh nhau có trong phim học đường.

Vậy mà đám người Royal vẫn không hề bị số lượng đông đảo của đối thủ làm cho run sợ, trái lại, đám con trai còn đứng về một bên xem kịch vui. Mà Diêm Tần Tương lại cất giọng, ngữ điệu tao nhã nhưng khinh giễu:

- Nhữ Nhữ tuy hất nước vào người chị, mà vừa rồi chị đã hất nước lại rồi. Đấy coi như huề nhau, thế nhưng... _Nói đến đây, cô ta quay sang, khinh bỉ nhìn cô nàng dáng thấp tóc cam rực rỡ nói:

- Chị gái này đã tát Nhữ Nhữ, còn chửi cậu ấy rất nặng! Như thế là không được rồi! Các người cần phải xin lỗi Nhữ Nhữ a!

- Này cô em tiểu thư... _Kim Ngưu bị chỉ đích danh, nhưng vẫn không hề hoảng sợ mà bình tĩnh đối đáp, ngữ điệu bông đùa cất lên:

- Nào có chuyện tự ý gây sự với người khác rồi bắt người khác xin lỗi mình? Nếu em muốn nói đến công bằng, thì cái bạt tai và câu chửi của chị, sẽ được bù vào cái thói tự mình gây chuyện của Vưu Cổ Nhữ! Nếu không làm vậy, e là lần tới, bạn của em sẽ như chó tìm xương đã ném, mà quay lại gây chuyện với bọn chị nữa thôi! Cũng như huấn luyện chó, cũng phải xem nó là loại chó nào mà đối xử!

- Chị!!!

Vưu Cổ Nhữ tức đanh đách, trừng mắt nhìn Kim Ngưu mà không bật được lời nào. Nhưng Diêm Tần Tương cũng không bỏ qua, vẫn ảm đạm quý phái đáp:

- Nếu nói như chị, vậy chị càng phải xin lỗi Nhữ Nhữ nha. Bọn tôi đều là con cháu danh gia, để một người bình thường như chị dễ dàng quá đáng với cậu ấy, bọn tôi càng không thể cứ thế mà bỏ qua. Chị gái, chị có lý do của chị, tôi cũng có lý do của tôi! Chỉ một lời xin lỗi thôi mà, làm gì mà keo kiệt vậy?

- Haizzz... Tương nhi!

Bỗng, chàng trai tóc cam đất mất kiên nhẫn khi đứng một bên xem, ngữ điệu hách dịch lên tiếng:

- Đừng dài dòng nữa, trực tiếp bắt bọn họ quỳ xuống xin lỗi đi, những kẻ nào đứng về phe của con nhỏ đấy, quỳ xuống hết! Đây... _Nói đến đây, hắn ta dùng ánh nhìn khinh bạc như dành cho rác rưởi, mà cất giọng hời hợt:

- Là lệnh!

- !!!

Xì xầm... xì xầm...

Mọi học sinh đứng xung quanh đều bị sự khinh thường bạc đãi của con cháu Yên gia làm cho kinh sợ, nhanh chóng lùi đi mấy bước, mà lớp 12S, cũng có mấy người bắt đầu tách ra. Sự uy nghiêm của gia thế đứng đầu đất nước, không thể miêu tả bằng lời được. Bọn họ nắm đầu kinh tế quốc gia, nếu như chỉ vì một sự việc nhỏ nhoi này mà khiến cho gia đình bị Yên gia chú ý đến, thật không đáng. Rốt cuộc, người phía sau lưng Kim Ngưu cũng chẳng còn mấy người.

- Sao? Vẫn chưa chịu thua à?

Một vị tiểu thư trong nhóm cợt nhả lên tiếng, tiến lại gần Kim Ngưu mà đẩy vai cô, may sao Cự Giải phía sau đỡ được, mà Bảo Bình thì nắm áo vị tiểu thư đấy, ném ra ngoài, đanh giọng nhắc nhở:

- Động tay động chân ở đây, là hành động ngu ngốc đấy, quý tiểu thư!

- Á~

Vị tiểu thư ấy ngã vào lòng bạn mình, ra vẻ ủy khuất mà la lên, khiến vị tiểu thư còn lại cũng phối hợp biểu diễn:

- Ái nha, mấy chị còn dám ra tay đánh người sao? Thật thô bỉ!

- Chờ chút!

Bỗng, có một giọng nam vang lên một cách lạnh nhạt, thu hút sự chú ý của các học sinh, nhưng chưa kịp xác nhận vị trí cụ thể của chủ nhân giọng nói ấy, thì anh đã đứng trước mặt vị tiểu thư bị Bảo Bình ném đi kia.

Chát!

Cái tát này, khiến toàn bộ bầu khí ồn ào trong trường đều im bặt hẳn. Nhóm người Royal đồng loạt bị kinh động, đến cả nữ hoàng nho nhã như Diêm Tần Tương cũng há mồm kinh ngạc. Không gian như bất động tại chỗ.

- Bây giờ, mới được gọi là đánh người, hiểu chứ não bọ?

- Song Ngư!

Người vừa xuất hiện chính là Song Ngư. Sau khi giáng cho cô tiểu thư kia một bạt tai, Song Ngư đàm đạm bước đến bên cạnh Kim Ngưu, vẫn bình thản cất tiếng, ngữ điệu lạnh nhạt chán ghét, biểu cảm vô cùng hời hợt dành cho hai cô gái kẻ họa người diễn kia, khiến người bị tát như bị sỉ nhục, tức giận quát lên:

- Anh là ai mà dám...

Clap! Clap! Clap!

Đột nhiên, có một tiếng vỗ tay văng vẳng vang lên, cố tình cắt ngang lời cô tiểu thư ấy. Cái vỗ tay này, không ai trong nhóm Royal dám phản đối, ngược lại còn im lặng chờ đợi động thái của người kia.

Trùng hợp là màu tóc của người vỗ tay và người vừa tát cô tiểu thư, lại giống y hệt nhau. Kẻ vỗ tay cất bước lại gần, ngữ điệu trở nên thích thú giễu oai, nhìn thẳng vào Song Ngư mà nói:

- Cuối cùng cũng xuất hiện, muốn gặp mày còn khó hơn cả gặp ngôi sao quốc tế đấy... _Nói đến đây, khóe môi hắn cong lên:

- Em trai à!

"Em trai?"

"Doãn Song Ngư là em trai của người Yên gia?"

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Xì xầm... xì xầm...

Bầu không khí đang im bặt, nay lại trở nên ồn ào trở lại.

- Hế! Có chuyện gì vui vậy mọi người?

Bạch Dương đặt vài lốc nước mới vác đến xuống, tò mò tọc mạch chen lấn lên đằng trước, đứng cạnh Xử Nữ mà lên tiếng. Sư Tử cũng đã trở về, cất giọng ngang tàn:

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

- !!!

Vưu Cổ Nhữ thấy Sư Tử xuất hiện, trong lòng cư nhiên lại sợ hãi liền đứng phía sau Diêm Tần Tương một cách rụt rè, khiến Diêm Tần Tương chú ý đến mà quan tâm:

- Cậu sao vậy?

- Cái tên tóc đỏ cam mặt mũi hung dữ kia, cậu nhất định phải xử lý hắn giúp tớ!

- Ồ... _Diêm Tần Tương đánh giá người mà Vưu Cổ Nhữ nói, khóe môi ranh mãnh nhếch lên:

- Được thôi~

- Sao thế? _Mặc kệ những người mới xuất hiện, Yên Nam Sơn vẫn nhìn Song Ngư mà đối đầu, nói:

- Lâu lắm mày mới gặp lại người anh họ này, mà thái độ mày lại như vậy sao?

- Tao không hề có anh em họ hàng nào... _Song Ngư ảm đạm cất tiếng, ngữ điệu ngày càng hời hợt:

- Kẻ như mày, lại càng không.

- Hầy, phũ phàng vậy sao? Là do mày không nhận người anh này, hay do mày không có đủ tư cách để bước vào Yên gia vậy?

Yên Nam Sơn giễu oai lên tiếng, ngữ điệu vẫn tiếp tục cợt nhả:

- Không thấy mày ở buổi tiệc, tao buồn lắm đấy! Cô chú cũng tỏ vẻ thất vọng về mày lắm, Song Ngư à...

- Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính, Điêu trùng tiểu kỹ, Hư tâm trúc hữu đê đầu diệp.

- !!!

Ba câu hán ngôn Song Ngư vừa cất, nhất thời khiến sắc mặt Yên Nam Sơn tái lại, mà Song Ngư, vẫn giữa thái độ xa lạ, khóe môi đàm tiếu phán:

- Xin lỗi, tao chỉ biết được ba câu đó trong buổi tiệc thôi, Yên Nam Sơn!

- !!!

Tất nhiên, Yên Nam Sơn hiểu ý châm biếm của Song Ngư là gì, vậy nên mới bất động thanh sắc mà không đáp lời được. Mà ngoài hai người ra, chẳng một kẻ nào có thể hiểu được ý tứ này. Song Ngư cố tình lôi ba câu nói mà Yên Nam Sơn bị tiền bối chỉ điểm trong buổi tiệc, chính là đang lại cho hắn ta nhớ bộ dáng mất mặt của mình như thế nào ở bữa tiệc Yên gia.

Không hiểu được, nhưng vẫn có người biết được ý của ba câu trên là gì. Diêm Tần Tương lần đầu tiên gỡ bỏ vẻ tao nhã nhu mì mà lớn tiếng quát:

- Doãn Song Ngư, anh dám hỗn láo với anh họ mìn...

- Nào, nào Tương nhi! Bình tĩnh nào!

Yên Nam Sơn chợt lên tiếng ngắt ngang lời tức giận của Diêm Tần Tương, sau đó còn ra vẻ quân tử nói:

- Chúng ta đến đây để xem trước đối thủ của mình như thế nào thôi mà, không nên gây sự!

Nói rồi hắn ta giả lả để lại lời nhắn, ý thách thức thể hiện rõ trong câu nói:

- Doãn Song Ngư, hẹn mày và bạn bè mày vào sự kiện tới, rồi mày sẽ biết, dám ra vẻ trước mặt tao, sẽ có kết cục gì!

- Ha, cao trung Zodiac nổi tiếng thì đã sao, còn không bằng một góc của Royal!

- Chỉ cần bảy người chúng ta đứng ra, là đã thấy sự chênh lệch đẳng cấp rồi, hứ!

- Nhữ Nhữ, bây giờ chúng ta sẽ đi uống trà, cậu đi cùng chứ?

- Tất nhiên rồi, tớ ở lại cùng lũ dân thường này làm gì chứ!

- Đúng rồi, cậu nên chuyển trường đi, mùi hôi của đám người này sẽ ám vào người cậu mất!

- Hahaha!

Đám người trường Royal rời đi, còn để lại những lời khinh miệt khó nghe. Vưu Cổ Nhữ còn bán đứng trường học mà bám theo đám con nhà giàu đó. Những học sinh chứng kiến, đều vô cùng ghét mấy kẻ vừa rồi.

- Khoan đã nào!

Chợt, đám người đó chỉ vừa cất vài bước, thì có một giọng nữ nghiêm chỉnh vang lên. Khi bọn họ quay đầu lại, có đến ba phần bốn trong đám người đó nhận ra nữ sinh đang điềm phong bước đến là ai.

- Giao gia?

Yên Nam Sơn có chút ngoài ý muốn, khi trong trường học này cũng có người của Ngũ đại gia tộc. Mà thấy người này, Vưu Cổ Nhữ cũng bài xích né tránh. Xà Phu lại chẳng đề phản ứng ngỡ ngàng của bọn họ vào mắt, sắc mặt nghiêm lãnh, ngữ điệu chất vấn cất lời:

- Tự tiện bước vào đây rồi dám buông lời khinh thường học sinh trường tôi, bây giờ mấy cậu lại muốn bỏ đi? _Ngưng một chút, cô cười khẩy:

- Mấy cậu tưởng đây là địa bàn nhà mình à?

- Nếu không thì cậu định làm gì?

Yên Nam Sơn tỏ vẻ nực cười, rồi nghênh ngạo cất giọng thách thức:

- Ở đây chỉ có một mình Giao gia cậu, có thể đối đầu với bọn này được sao? Chỉ riêng so với tôi thôi, cậu cũng đã chẳng là gì rồi!

- Ồ? Ai nói tôi phải so với cậu? Chẳng phải ở đây cũng có người của Yên gia sao? Hơn nữa còn là Yên Đông đấy!

Xà Phu nhại lại giọng điệu tỏ vẻ của Yên Nam Sơn, vế cuối ý rõ ràng chê hắn là người của Yên Nam. Chẳng để hắn kịp phản ánh, cô lại cất giọng ngạo lãnh:

- Nếu cậu muốn đem địa vị ra để đấu, tôi cũng sẵn lòng. Yên Đông với Yên Nam, Yên Đông thắng! _Nói đến đây, cô nhắc nhở người đứng bên cạnh mình:

- Tiêu Vỹ?

- À dạ... _Tiêu Vỹ nhận lệnh, liền dõng dạc hô lớn:

- Tỷ số 1:0 - cao trung Zodiac dẫn đầu!

- Cái quái gì?!

Xì xầm... xì xầm...

Trong khi đám người của Yên Nam Sơn có chút khó chịu, thì tiếng ồn từ những học sinh lại bắt đầu rầm rộ lên. Yên Nam Sơn bị câu nói của Xà Phu làm cho tức giận, nhưng chỉ thốt được một từ:

- Cậu!!!

Mặc kệ lòng tự tôn đang bị biếm của Yên Nam Sơn, Xà Phu cong khóe môi, nhìn sang Diêm Tần Tương, khinh bỉ một câu:

- Diêm gia và Giao gia, ha, đúng là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình! Giao gia, thắng là lẽ tất nhiên!

- Tỷ số 2:0 - vẫn nghiêng về cao trung Zodiac!

Cứ mỗi lần Xà Phu nói xong thì Tiêu Vỹ sẽ ngoan ngoãn hô to tỷ số. Lần này, cô bước đến chàng trai cao lớn nhất trong nhóm Yên Nam Sơn, tiếp tục ngữ điệu lãnh đạm:

- Trường cậu có con trai của Tư lệnh lục quân, thì trường tôi cũng có con gái lẫn con trai của Cục trưởng Cục cảnh sát Thành phố! Hòa!

- Tỷ số 3:1 - vẫn nghiêng về cao trung Zodiac!

Đứng trước cậu nam sinh mang nét đẹp phi giới tính, Xà Phu lại tiếp:

- Trường cậu có con trai của đạo diễn nổi tiếng nhất nước, thì trường tôi cũng có con gái của đại minh tinh lớn nhất nước! Hòa!

- Tỷ số 4:2 - vẫn là cao trung Zodiac dẫn đầu!

- Trường cậu có con trai của giám đốc nhân sự tập đoàn C.A.S, thì trường tôi cũng có nhị vị quý tử của tổng tài tập đoàn Capgrem, hẳn là vượt hẳn so với trường cậu rồi! Capgrem thắng!

- Tỷ số 5:2 - cao trung Zodiac tiếp tục dẫn đầu! Chị Xà Phu, như vầy chúng ta còn chưa thắng sao? Em mệt lắm rồi a!

Tiêu Vỹ giả bộ lên tiếng, nhưng ý từ hoàn toàn công kích đến đám người trường Royal. Xà Phu tất nhiên không dễ dàng bỏ qua, vẫn cất giọng:

- Trường cậu có con gái của chủ đầu tư của một công viên vui chơi thiếu nhi, thì trường tôi cũng có chủ sở hữu của một công viên giải trí trong thành phố! Chủ sở hữu khác hoàn toàn với chủ đầu tư! Cậu xem, trường tôi lại thắng!

- Tỷ s...

- Đủ rồi!

Tiêu Vỹ còn chưa kịp nói rõ câu từ của mình, thì Yên Nam Sơn đã mạnh tiếng ngắt ngang. Sau đó vẻ mặt hết sức nhẫn lại nhìn Xà Phu, kìm giọng xuống:

- Giao Xà Phu, cậu muốn gì?

- Đơn giản thôi...

Xà Phu hai tay khoanh trước ngực, ngạo nghễ ranh mãnh đối diện với Yên Nam Sơn mà thản nhiên nói:

- Trong sự kiện sắp tới, Royal và Zodiac sẽ đối đầu nhau. Nếu trường tôi thắng trường cậu, thì tất cả học sinh trong Royal, phải đồng loạt xếp thành hàng, cúi đầu trước mặt học sinh trường tôi, mà nói "Xin lỗi" một trăm lần rồi mới được ngẩng đầu lên! Toàn bộ Royal!

- Được thôi, nhưng nếu trường cậu thua thì sao?

- Tùy ý cậu quyết! _Xà Phu không e ngại mà đáp thẳng, sau đó lại cong môi giễu cợt:

- Chỉ sợ đến chết cậu cũng chẳng có cơ hội đấy!

- Cứ chờ đấy mà xem! Đến lúc cậu quỳ xuống chân tôi, cả Giao gia sẽ vì sự ngu xuẩn của cậu mà mất mặt!

- Đi thong thả, không tiễn!

Sau khi "đá đít" đám người phách lối Royal ra đi trong hậm hực, Xà Phu liền quay trở về lớp.

Tuy nhiên...

- C... cái gì vậy?

Đối mặt với cô, lại là những ánh mắt ngưỡng mộ trầm trồ của tất cả học sinh trong trường Zodiac, ngay cả đám người khó xơi của 12S và đám cá biệt 12E cũng làm vẻ mặt trìu mến kinh tởm, khiến toàn thân cô nổi hết da gà.

- Hội trưởng, chị ngầu quá đi a!

Ngay bên cạnh cô, cũng có kẻ bị nhiễm virus "hiệu ứng cuồng Hội trưởng", khiến cô đẩy cậu ra, quát:

- Cái vẻ tởm lợm gì vậy, nghiêm chỉnh lại cho tôi!

- Ây cha, Xà Phu à, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy có người con gái vĩ đại hơn cả mẹ của tôi đấy nha! _Bạch Dương trở thành fan hâm mộ số một lên tiếng.

- Xà Phu, cậu quả là một người Hội trưởng xuất sắc! Xuất sắc hơn cả ông anh Âu Dương Nam của tớ rồi! _Fan hâm mộ số hai - Xử Nữ vô cùng hài lòng.

- Xà Phu, con gái của Cục trưởng cục cảnh sát thành phố, chưa bao giờ tớ cảm thấy mình lớn lao như vậy a!

- Đúng đó, đúng đó chị! _Hai chị em Lâm gia cũng mắt long lanh lên tiếng.

- Hừm! Đúng vậy! Cái đám nhà giàu phách lối đấy phải nhận lại kết cục đắng! Dám chê lão tử là dân thường! Hứ! Lão tử phải khiến cho chúng thua thê thảm!

- Hoắc Tử Nha, lần đầu tiên bọn tao nhất chí rằng lời của mày đúng đấy!

Đám ngũ lão đại của trường cũng đồng tâm nhất chí thù ghét kẻ địch mới. Đám tứ cô nương 12E cũng giang hồ cất tiếng:

- Mấy con nhỏ hống hách xấc xược đó, tao phải cho nó nếm thử mùi địa ngục trần gian là gì mới được!

- Đổ nước mắm nguyên chất lên người nó đi, rồi chét ớt vào son môi tụi nó, cho bột ngứa vào hộp phấn trang điểm, bôi keo 502 vào chai xịt tóc của tụi nó! Ấy, tối về nhà tao sẽ tìm thêm cách bắt nạt mới!

- Chà, bình thường bọn mày là đám rắc rối, nhưng bây giờ cũng không đáng ghét mấy nhỉ?

Bảo Bình nhìn đám Triệu Lệ Nghi lên tiếng, ý từ có chút thiện ý, mà đám Triệu Lệ Nghi cũng chẳng còn tỏ vẻ đối kháng như trước nữa, Kim Tử Hoa hất mặt ngạo nghễ nói:

- Hứ, cuộc đời tao đã quen bắt nạt đứa khác, để đứa khác lên mặt với tao, chính là chọn cái chết!

- Chậc, chúng ta bắt đầu đoàn kết lại rồi nhỉ hê hê! _Nhân Mã hào hứng lên tiếng, ai ngờ lại bị hét hội đồng vào mặt:

- Còn lâu nhá! Chẳng qua đám người kia ngứa mắt nên tao mới bỏ qua cho chúng mày thời gian này thôi!

- Chỉ là cùng chung kẻ thù thôi thằng đần ạ!

- Mày nghĩ sao tao đoàn kết với đám người của thằng Bạch Sư Tử vậy, mơ đê!

- Tao thì sao hả? Mày có cửa để đoàn kết với tao à? Thằng lưu ban đái dầm!

- Cái chó gì! Mẹ kiếp mày, thằng mèo bông!

- Cái - gì? Mày - vừa - sủa - cái -gì?

Bla... bla...

Xà Phu nhìn đám người 12S và 12E lại gây gổ với nhau, không nhịn được mà bật cười một tiếng. Tuy bọn họ ngoài miệng đấu đá nhau, nhưng khi có chung một kẻ thù, lại phản ứng thú vị như vậy.

- Nào mấy đứa, tập trung, tập trung nào, bộ môn đầu tiên sắp bắt đầu rồi!

Mãi đến lúc này, Ma Kết mới từ khu vực thi đấu chạy đến thông báo. Khiến toàn bộ học sinh đang tụ lại một chỗ liền tản ra và về vị trí của mình.

Đã đến lúc, bọn họ phải nghiêm túc thi đấu để đại diện cho trường, quyết tâm hạ gục đám học sinh hống hách của trường Royal. Cùng đoàn kết thành một với mục đích chung, giành lại danh dự cho trường cao trung Zodiac.

.

.

Chiều...

Kênh Lisa...

- Hả? Cậu nói thật á?

Cự Giải và Sư Tử đang đi bộ dọc theo con kênh trước mặt quán ăn Hoa Tử. Sau khi môn thi đấu cuối cùng kết thúc, cả đám đều được đại diện cho trường đi tham dự sự kiện sắp tới, nên họ rủ nhau đến nhà Kim Ngưu ăn mừng. Nhưng Thiên Bình, Song Tử và Giải Hoa Thần lại có lý do riêng không đi cùng, Song Ngư lo đám người Royal lại mò đến gây sự với mọi người nên cũng từ chối. Kết quả, cuộc hẹn bị hủy.

Cô chỉ mở miệng vô ý thắc mắc rằng Thiên Bình là con của đại minh tinh Lưu Tử Yên, trước đó bà đã công bố con gái mình có đính ước, mà bây giờ Thiên Bình lại quen Song Tử, hai người họ sẽ ra sao? Ai mà ngờ, câu trả lời của Sư Tử lại khiến cô kinh ngạc như vậy, cô phải nghi vấn thêm một lần nữa để xác minh lời anh nói, mà lên tiếng:

- Cậu nói hôn phu của Thiên Bình, đối tượng đính ước của Thiên Bình, lại là Song Tử á?

- Ờ! Chủ nhật nào nó chẳng phải qua nhà Song Tử theo điều khoản đính ước!

- Ôi mẹ ơi, không thể tin nổi... _Cự Giải vẫn không đỡ nổi sự thật này, cô ngưỡng mộ cất lời:

- Cứ như trong ngôn tình vậy! Trời ạ, lãng mạn ghê á! Này Sư Tử... _Chợt, Cự Giải quay sang, đan những ngón tay vào lòng bàn tay Sư Tử, trông chờ lên tiếng:

- Hay chúng ta cũng làm lễ đính ước đi!

- Tchhh!!!

Lời Cự Giải vừa dứt, Sư Tử khi không lại cắn phải lưỡi, mặt méo mó cả lên. Thấy phản ứng của anh, cô chau mày bỉu môi:

- Cậu không muốn đấy à?

- Chứ tại sao phải làm cái lễ rắc rối đó! Nó có gì thú vị đâu! _Sư Tử bỗng dưng mặt lại đỏ như than hồng mà cằn nhằn, Cự Giải tuy thấy buồn cười, nhưng vẫn đáp:

- Nếu tổ chức đính ước, đám con gái khác sẽ biết cậu là hoa đã có chủ, tớ đỡ phải mất công ra mặt!

- Cậu thấy bình thường có đứa con gái nào lén phéng đến gần tôi không?

-Không đến gần nhưng vẫn tơ tưởng!

- Aisss... vậy thì cứ theo ý cậu đi!

Cuối cùng, Sư Tử cũng chịu đầu hàng, khiến Cự Giải ngạc nhiên:

- Nhanh vậy sao?

- Chẳng phải nãy giờ cậu đang đùa sao? Tôi giúp cậu nhanh nhanh hạ màn xuống cho đấy!

- What the...

Trước sự thật thà của Sư Tử, mặt Cự Giải chợt đen như đít nồi. Đúng là cô chỉ đang nói đùa, nhưng anh biết trước rồi còn dám phối hợp cùng, khiến cô tin thật sự đó là...

- Oái!

Tủm!

- Á!!! Huyền Huyền! Có ai không? Cứu con tôi với huhu! Huyền Huyền a!!!

Chợt, người phụ nữ ở phía trước, cách đó năm - sáu mét chợt la lên, hốt hoảng chống tay lên lan can bờ kênh mà nhìn xuống dưới. Sư Tử và Cự Giải theo phản xạ mà nhìn xuống con kênh, liền phát hiện một đứa bé tầm hai tuổi đang ngấp ngói ở dưới.

- Chết tiệt!

Sư Tử liền chạy thật nhanh đến chỗ người phụ nữ, vừa chạy vừa tháo vất bớt đồ trên người xuống. Đến nơi, anh không hề do dự mà trèo lên lan can nhảy thẳng xuống dưới, lập tức kéo đứa bé lên, ôm nó trên cổ mà nổi giữa dòng nước. Những người xung quanh cũng bị tiếng động lớn dưới nước mà chú ý đến, xôn xao cả lên.

- Mau gọi cấp cứu!

Cự Giải chạy đến sau, nhưng không quên nhắc nhở bà mẹ. Đoạn kênh này có lan can chắn, hơn nữa mặt nước cách bờ vỉa hè là một khoảng gần hai mét, mà xung quanh lại chẳng có thuyền hay chỗ vững chãi để người bên dưới leo lên bờ.

Ở dưới, Sư Tử đang quan sát để tìm ra cách leo lên, thì ở trên bờ, Cự Giải cũng vặn nát óc để tìm ra cách giải quyết vấn đề. Nhưng chẳng có thứ gì có thể hỗ trợ Sư Tử cả.

- Này, chụp lấy!

Bỗng, có một người cất lớn giọng một cách điềm tĩnh, lời vừa dứt, đã có một đoạn dây thừng bện cỡ lớn quăng xuống phía dưới. Vừa quăng dây xong, người vừa xuất hiện liền cột đầu dây này cố định vào lan can, nói:

- Bám vào, tôi kéo anh lên!

- Rồi, kéo đi!

Sư Tử phía dưới hô lên, người ở trên liền dùng sức để kéo, nhưng lại có chút khó khăn.

- Để tôi giúp!

Cự Giải nhanh chóng nắm lấy đoạn dây thừng, gỡ nút thắt ở lan quan, khiến Cố Sùng Lâm hắt giọng:

- Cô điên à?

Bỏ ngoài tai lời của Cố Sùng Lâm, Cự Giải gỡ xong liền thả thêm đoạn dây thừng xuống, cuốn chúng quanh người Cố Sùng Lâm, nói:

- Cậu đứng phía sau, những người khác giúp cậu ấy giữ thăng bằng và cố định sức, tôi sẽ ở phía trước kéo! Trông cậy vào sức của mọi người!

- Này, cô...

Cố Sủng Lâm muốn bắt bẻ, thì những người đi đường đã đến giúp giữ cậu lại, thủ thế dùng sức kéo dây thừng. Mà phía trước, Cự Giải dùng chân đạp vào lan can để tạo đà, hai tay lập tức dùng tất cả sức lực kéo dây, gằn giọng nói:

- Một - hai - kéo!

- Hự!

Hai bàn chân Cự Giải như đang đạp lên hàng lan can, cả người so với mặt đất lại tạo thành một góc 45 độ, hệt như cô đang đi bộ trên tường. Hai tay nắm dây thường đã đỏ tấy rướm máu.

Pặc!

Sư Tử mới ngoi lên đến mép bờ, liền thả một tay bế em bé mà nắm lấy cột sắt lan can, tay nắm dây thừng liền thả ra, đỡ lấy đứa bé trên vai, lớn tiếng:

- Cự Giải!

Vì sự buông tay khỏi dây thừng của Sư Tử, khiến Cự Giải cùng Cố Sùng Lâm và những người đang kéo đều bị mất đà mà ngã ngửa về phía sau, may mà Cự Giải nhanh trí, vươn cổ lên phía trước nên khi ngã, đầu không đập xuống đất. Cô vội vàng lên tiếng:

- Cố Sùng Lâm, giúp tôi!

Nói rồi cô trèo qua lan can, đưa người hướng sang ngoài kênh nước, một tay bám vào lan can, một tay vươn ra đỡ lấy đứa bé từ tay Sư Tử.

- Cẩn thận!

Cố Sùng Lâm ở trên bờ, tựa người vào thành rào mà giữ chặt tay Cự Giải đặt trên thanh chắn, giúp Cự Giải bế đứa bé lên bờ. Đứa bé vừa đưa vào bờ, Cự Giải cũng trèo qua lan can vào bờ lại.

- Xe cấp cứu sao rồi?

Cô lập tức cởi áo khoác ngoài của mình ra, xếp gọn thành khối rồi đặt xuống đất, cất giọng hỏi tình hình. Bà mẹ liền lo lắng đáp:

- Đang đến! Huyền Huyền à...

- Ngăn bà ấy lại!

Cố Sùng Lâm lên tiếng, những người dân không biết gì nhưng vẫn làm theo, không để bà mẹ đến gần đứa bé. Cự Giải đỡ đứa bé từ Cố Sùng Lâm, đặt nó nằm trên đất, gáy đặt giữa cuộn áo khoác của cô, đầu hơi ngửa lên. Đây là bước đầu của việc hô hấp nhân tạo.

Huỵch! Huỵch! Phù!

Đặt hai bàn tay đan chồng lên nhau trên ngực trái của đứa bé, Cự Giải điềm tĩnh ấn nhịp đều đều, sau đó thổi khí vào miệng đứa bé. Cứ lặp đi lặp lại động tác này một cách chính xác, vài lần sau, đứa bé liền nôn ra nước, ho sặc sụa. Tuy nhiên, nó vẫn bất tỉnh. Trên đầu nó có một vết thương chảy máu nhiều, hẳn là khi rơi xuống nước, đã bị đập đầu vào thành kênh.

Í Ò... Í Ò... Í Ò...

Cuối cùng, xe cấp cứu cũng đến nơi, nhân viên y tế chuyên nghiệp liền đưa đứa bé đi, bà mẹ cũng theo đó lên xe cùng. Thoáng chốc, tình hình ở đây chẳng còn nghiêm trọng nữa.

- Sư Tử, người cậu ướt hết rồi!

Cự Giải liền quan tâm đến Sư Tử khi anh đã lên bờ trong bộ dạng ướt nhẹp, nhưng anh chẳng mấy quan tâm, khoác áo ngoài vào, anh đáp:

- Tôi không sao, nhưng cậu... Aissss!!!

Nói đến đây, anh đột nhiên cáu lên, chụp lấy cổ tay cô, cau có trách cứ:

- Tay cậu trầy xước rồi, còn chảy máu nữa! Sao lúc đấy không lấy áo cuốn vào lòng bàn tay để giảm ma sát vậy?!

- A, tại vì gấp quá, trường hợp bất khả kháng mà! _Cô cười trừ, muốn rút bàn tay lại nhưng không được, anh quát:

- Còn cười được nữa à? Mau, đến tiệm thuốc gần nhất để khử trùng đi!

- Được rồi, được rồi! À... _Chợt, Cự Giải quay sang nhìn người con trai cao lớn kia, cười:

- Cậu Cố, chúng tôi đi trước nhé, vừa rồi cảm ơn cậu đã giúp đỡ!

- Ừ đúng rồi... _Lời của Cự Giải mới khiến Sư Tử nhớ ra, cũng cất giọng cảm kích:

- Cảm ơn vì sợi dây thừng của cậu!

Sau đó, hai người Sư Tử, Cự Giải cùng rời đi. Để lại Cố Sùng Lâm một mình với tâm trạng phức tạp.

Lúc nãy, là cậu đang trên đường về nhà sau buổi huấn luyện đặc biệt theo quân chủng mà cậu mới tham gia, vậy nên mới có dây thừng. Ngoài dây thừng, cậu còn có những thứ chuyên dụng khác trong balo. Thấy có người gặp nạn, cậu liền giúp sức một tay. Mà không ngờ, hai người họ lại là đám người lúc sáng ở trường cao trung Zodiac. Vừa rồi, cậu đều thấy cả hai đã hành động ăn ý và dứt khoát như thế nào, hẳn cũng thuộc dân lành nghề. Không lẽ như lời của người Giao gia lúc sáng, hai người đó là con trai con gái của Cục trưởng Lâm Viễn Ca? Đặc biệt là người con gái, cô ấy không chỉ quyết đoán, mạnh mẽ, mà còn vô cùng giỏi trong việc ép tim ngoài lồng ngực.

Xem ra, sự kiện sắp tới, đối thủ của cậu cũng khó nhai đấy.

...

- Mà này, cậu quen biết cái người vừa nãy à?

Sư Tử rắc thuốc bột lên lòng bàn tay của Cự Giải, tùy tiện cất giọng ngang ngang. Mà cô thì có chút u mờ đáp:

- Cậu nói ai cơ?

- Cái thằng ném dây thừng cho tôi đấy, cậu biết tên nó còn gì!

- Hả?

Lúc này, Cự Giải chợt ngẩng mặt nhìn Sư Tử, ngây người hỏi:

- Cố Sùng Lâm? Cậu đang nói đến cậu ta á? Thật á?

- Chứ ngoài thằng đó ra có đứa khác ném dây thừng cho tôi à?

Chẳng hiểu sao, Sư Tử lại cáu gắt hơn thường. Mà Cự Giải thì hoang mang tột độ, cô khó tin lên tiếng:

- Sư Tử, cậu không nhận ra cậu ta à? _Ngừng một chút, cô đáp:

- Cậu ta là người của trường Royal khi sáng đấy! Lúc đó cậu cũng thấy cậu ta còn gì, hắn là con trai của ngài Tư lệnh lục quân đấy! Cậu không nhận ra ư?

- Hở?

Lúc này, Sư Tử cũng nghệt mặt ra nhìn Cự Giải. Thảo nào hắn ta trông quen mắt. Mất vài giây hai người nhìn nhau, Cự Giải chợt bất lực cười:

- Haizzz... cậu đúng thật là! Đợt trước không nhận ra Yến Tử Thanh, mà lần này, cái tên họ Cố ấy cũng không nhận ra! Có khi nào sau này cũng không nhận ra tớ luôn không đấy?

- Gì chứ! Hai kẻ đó đều mờ nhạt trong mắt tôi, chưa kể đến thằng họ Cố kia mới chỉ gặp một lần lúc sáng, cũng chẳng có gì nổi bật, làm sao tôi nhớ được!

Sư Tử rắc thuốc xong, liền dán miếng băng dán cá nhân cỡ lớn vào lòng bàn tay Cự Giải, sau đó trách mắng:

- Ngày mai lại đến trại huấn luyện rồi, tay thế này thì làm sao hả?!

- Làm sao là làm sao? Cậu dán nó cho có vẻ nghiêm trọng vậy thôi, chứ tớ còn chẳng có cảm giác gì đây này!

Cự Giải nắm nắm bàn tay, sau đấy nhìn anh một cách đểu giả:

- Cậu... đúng thật y như bảo mẫu ấy! Càm ràm còn nhiều hơn cả mẹ tớ!

- Này, này...

- Hahaha...

.

.

Tối...

Quán rượu Roise & Saphyra...

Dưới hầm...

- Này, Song Tử...

Như lời Song Tử ngày hôm qua, tối nay, Thiên Bình được Song Tử đưa đến đây. Ban đầu cô nghĩ anh đưa mình đến quán rượu để uống, nhưng anh lại trực tiếp dẫn cô đi xuyên qua sảnh chính mà xuống một mật hầm. Như đoán ra được ý của anh, cô chợt cất tiếng nghi hoặc:

- Đây là căn cứ của cậu?

- Tiểu bảo bối, đúng là em chưa bao giờ làm tôi thất vọng.

Thiên Bình có chút ngoài ý muốn khi người trả lời cô là K.C chứ không phải Song Tử, vừa rồi rõ ràng vẫn là Song Tử. Hai nhân cách có thể tráo đổi với nhau dù không có bất kỳ ngoại cảnh tác động lên sao? Có do nơi đây là căn cứ của Con Rết, nên nhân cách K.C sẽ xuất hiện như một phản xạ chăng?

K.C mỉm cười chiều chuộng nhìn Thiên Bình, sau đấy đẩy cánh cửa trước mặt ra.

- K.C!

Cánh cửa vừa mở, đồng loạt đông đảo những người bên trong liên nghiêm kính cúi đầu đồng thanh chào. Đám người này, hẳn đông ngang bằng với một nửa học sinh trong trường Zodiac, trong đó, còn có những gương mặt quen thuộc không thể không nhớ, là Giải Hoa Thần, Dịch Thiên Ân, Tống Tử Hy và Cảnh Kỳ.

- CHÀO MỪNG HUYNH TẨU!

- !!!

Thiên Bình có chút ngoài ý muốn khi bọn họ quay sang hành lễ với cô, mà cách xưng hô cũng vô cùng kỳ lạ. Kỳ lạ hơn, là bọn họ vẫn cứ giữ nguyên tư thế cúi đầu mà không hề ngẩng lên. Cô chợt nhìn sang K.C, lại bắt gặp ánh mắt say cuồng nhưng cao ngạo kia vẫn đang nhìn cô, môi cong gợi mở:

- Họ đang chào em đấy.

Câu này có nghĩa, nếu cô không nói gì, người của Con Rết vẫn sẽ giữ mãi tư thế ấy. Trong thâm tâm cô có chút cảm giác kỳ lạ, lại có chút rộn ràng, khóe môi mấp máy:

- H... Hãy đứng lại đi.

- VÂNG!

Đám người kia lập tức đứng thẳng người lại, nghiêm trang đối mặt. Cả bốn người Giải Hoa Thần, Dịch Thiên Ân, Tống Tử Hy và Cảnh Kỳ cũng không giống như thường ngày. Một cảnh tượng vô cùng hoành tráng, khiến hô hấp của cô cũng có chút khó khăn.

Hóa ra, đây là băng Con Rết trong lời đồn. 

------------ End Chap 187 ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play