Adios - Everglow

-------------------------------------

Chân cầu vượt Dumbo...

- Yo, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!

Dịch Thiên Ân cùng ba chiếc xe mô tô khác xuất hiện, kịp thời giải vây giúp Bảo Bình đang yếu thế.

- Sao chỉ có bốn mống thế này? Thằng oắt Trương gì đó đâu?

Bảo Bình còn chưa tiếp thu nổi sự xuất hiện của Dịch Thiên Ân, thì giọng nói ngỗ ngược quen thuộc vang lên, một trong ba người đi cùng Dịch Thiên Ân lại là Sư Tử? 

Khoan đã, đừng nói chiếc xe màu đen - xanh dạ quang quen thuộc kia là của...

- Khoan hẵng nóng đã mèo bông, tìm thấy Bảo Bình và thầy Ma Kết là được rồi!

Quả nhiên là Bạch Dương.

Brmmmmm!

Ngay lúc này, lại có một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại. Cánh cửa vừa mở toang ra, đã xuất hiện những gương mặt quen thuộc.

- Bảo Bình! Thầy Ma Kết?

Nhân Mã vừa ra khỏi xe liền hô lên, đến khi nhìn kỹ thì thấy tình trạng của Ma Kết không đúng cho lắm.

- K.C.

Người lái mô tô nãy giờ chưa lên tiếng - Giải Hoa Thần cung kính đón Song Tử từ trong xe ra.

- Thiên Yết? Song Ngư? Anh... là bạn của Ma Kết?

Bảo Bình nhận ra những người thân quen, trong lòng hoàn toàn khó tin và khó hiểu. Tại sao họ lại cùng một lúc xuất hiện ở đây và vô tình cứu cô và Ma Kết?

- Cảnh Kỳ.

Song Tử đầy hàm ý cất giọng, ngữ điệu nghiêm lãnh đạo mạo. Không cần anh lên tiếng, Cảnh Kỳ cũng đã chạy đến, cùng Song Ngư và những người khác đến chỗ Bảo Bình. Bảo Bình phản ứng nhanh, chợt tháo áo khoác đã cột chặt cô và anh lại với nhau. Song Ngư nhíu mày nhìn mà nghi vấn:

- Chuyện này là?

- Thầy ấy ngất giữa chừng, nên tôi dùng cách này để giữ an toàn cho thầy ấy! 

Đáp lời Song Ngư một cách nhanh chóng, rồi Bảo Bình giúp Cảnh Kỳ đỡ Ma Kết, sốt ruột nói:

- Anh Cảnh Kỳ, mau đưa Ma Kết đến bệnh viện đi ạ, thầy ấy bị thương rất nhiều!

- Trời ơi ông bạn già của tôi, sao mà thê thảm thế này cơ chứ!

Cảnh Kỳ nhìn sơ qua cơ thể Ma Kết liền hình dung ra kết quả, anh vội để Thiên Yết và Song Ngư dìu Ma Kết đến xe của mình. Bảo Bình và Nhân Mã cùng đi theo. Nhưng xe chỉ có bốn chỗ, vừa nãy cùng lắm cũng chỉ nhét được năm người.

Bây giờ có đến sáu người...

- Cậu lên đi Bảo Bình, cậu cũng phải đến bệnh viện khám nữa! Thiên Yết, Song Ngư, anh Cảnh Kỳ, cậu ấy và thầy Ma Kết, nhờ ba người vậy nhé!

Nhân Mã nhận ra tình hình, liền đẩy Bảo Bình lên xe, trong khi Thiên Yết định nói gì đấy, thì cậu cười:

- Tớ sẽ đến sau, ở đây vẫn còn những người khác mà!

- Cậu thay chỗ tôi đi!

Thiên Yết liền túm Nhân Mã lại rồi lôi cậu vào xe, còn bản thân mình thì bước xuống, anh nói:

- Đừng lề mề nữa, ai lên ai ở cũng như nhau thôi! Cảnh Kỳ, anh lái xe đi, đừng chậm trễ!

Nói rồi Thiên Yết đóng cánh cửa lại, trao đổi ánh mắt với Cảnh Kỳ rồi đứng nhìn chiếc xe đã đi mất. Anh làm sao có thể an tâm để Nhân Mã ở lại đây mà không có anh chứ.

"Brm... Brm...~"

Ma Kết vừa được đưa đi, thì điện thoại trong túi Song Tử rung lên. Nhìn thấy tên người gọi, anh không nhanh không chậm mà bắt máy:

- Sao vậy? Tiểu bảo bối?

- [Cảnh sát trưởng Lâm vừa gọi cho Tử Hàn, nói rằng không có vụ bắt cóc nào ở hiện trường cả. Có nghĩa rằng đám người đó đã rút lui thành công.]

Đầu giây bên kia vang lên một ngữ điệu nhàn nhạt, nhưng thông tin báo đến lại vô cùng thiết thực. Có vẻ người bên đó đang lo vì để tuột mất hung thủ cùng những bằng chứng để trình lên cảnh sát. Nhưng khóe môi Song Tử lại cong lên, ngắn gọn trả lời:

- Không cần lo, bọn chúng sẽ không thoát được đâu.

Lời này của anh không hề nói dối. Sau khi kết thúc cuộc hội thoại với Thiên Bình, anh liền cùng Giải Hoa Thần, bước đến chỗ mà Dịch Thiên Ân, Sư Tử, Bạch Dương và Thiên Yết đã bao vây bốn kẻ đuổi theo Bảo Bình và Ma Kết. Ánh mắt cao ngạo có phần chế giễu:

- Nhìn xem, chẳng phải là những con chuột trở về từ cõi chết đây sao?

- K... K.C... Hắn... n...

Bốn người kia nhìn thấy K.C, như nhìn thấy quỷ, mặt mũi lấm la lấm lét. Nhìn vẻ mặt bọn chúng, Song Tử cười nhạt, biểu cảm hoàn toàn là bỡn cợt, âm điệu ranh quái vang lên:

- Sao? Quên mất cảm giác ở trong bao cát rồi?

Phải, bốn người này, trùng hợp đều là những kẻ từng có ý định bắt cóc Thiên Bình nhưng không thành. Bị K.C xem là bao cát mà treo lên, chịu đau đớn chết đi sống lại, cuối cùng lại được Trương Tiểu Khải nhặt về, sơ cứu điều trị, ngược lại, phải giúp Trương Tiểu Khải hành động như ngày hôm nay. Bọn chúng biết đối tượng là anh trai của K.C, nhưng bởi vì kế hoạch chu toàn của Trương Tiểu Khải nên bọn chúng tin chắc rằng sẽ không phải đối mặt với K.C nữa. 

Nhưng cuối cùng lại... Cảm giác ở trong bao cát đến chết bọn họ cũng không dám quên... Vết thương chỉ mới phục hồi, nhưng bây giờ... tương lai...

- K.C, Đình Phong báo, đã bắt hết đám người Trương Tiểu Khải lại rồi!

Ván cờ đã hạ, không ngoài dự liệu của Song Tử. Khóe môi anh cong lên, ngạo lãnh cất lời:

- Đem về căn cứ.

- Vâng!

Giải Hoa Thần khẽ cúi đầu, sau đó thông báo lại cho Đình Phong. Mà Dịch Thiên Ân thì đang khoái chí quan sát biểu hiệu chốc kinh sợ chốc lo lắng của bốn người lạc đoàn này.

- S... Song Tử...

Mặc dù đã nghe qua danh K.C, nhưng ba người còn lại vẫn cảm thấy vượt xa sức tưởng tượng của mình mà e dè nhìn Song Tử. 

Song Tử nhận ra nét mặt e ngại của Bạch Dương, sự khó tin của Sư Tử và ánh nhìn trầm ngâm của Thiên Yết, ánh mắt vẫn giữ nguyên nét cao lãnh quyền quý, bình thản cất giọng:

- Tôi là K.C, nhưng không sao, vì mấy cậu là bạn của Song Tử và tiểu bảo bối. À, nếu mấy cậu lo ngại cho đám người kia , thì không cần. Đây là cách giải quyết của chúng tôi.

- À... Không phải... _Bạch Dương cười trừ:

- Tớ chỉ là ngạc nhiên vì cảm giác tận mắt chứng kiến hóa ra là như thế này thôi!

- Cậu làm sao thì làm... _Sư Tử cũng thu lại vẻ khó tin của mình, lầm bầm nói:

- Đừng có gây rắc rối là được!

Thiên Yết không nói gì, nhưng trong lòng không khỏi thán phục khả năng tính toán của Song Tử, hay chính xác hơn là của K.C. Song Tử thông minh, anh biết, nhưng bên cạnh một Song Tử thông minh, lại có một K.C dự toán như thần.

Khi rời khỏi hội quán game thủ, mọi người vẫn mang thắc mắc tại sao vị trí chiếc xe của thầy Ma Kết và điện thoại của Bảo Bình lại trùng nhau, ai ai cũng nghĩ vì bọn họ đi cùng nhau.

Chỉ có Song Tử nghĩ khác.

Cậu ta suy đoán hành động đập điện thoại trước cửa nhà của Ma Kết, hình ảnh rõ nét trực diện được camera hành lang tầng 10 ghi lại là có ý đồ.

Thầy Ma Kết tại sao không đập điện thoại trong nhà? Mà phải ra ngoài đập? Còn vất tại đấy?

Thứ nhất, Ma Kết vất xác điện thoại ngoài cửa, để khi có ai tìm đến nhà thầy ấy sẽ phát giác ra, tỷ dụ như Cảnh Kỳ. Như vậy, sẽ phát hiện ra điểm bất thường. Mà thầy ấy có gì bất thường, người khác chắc chắn sẽ liên lạc với Song Tử, vì cậu ta là em trai thầy ấy. 

Thứ hai, nếu cậu ta biết chuyện không hay xảy ra với Ma Kết, sẽ cho người điều tra, chắc chắn sẽ hack camera của chung cư. Từ đó, chắc chắn sẽ thấy hành vi bất thường của Ma Kết mà theo dõi.

Những điều ấy gộp cùng với những gì mà Thiên Yết, Song Ngư và Thiên Bình suy đoán ở Hội quán, Song Tử đã đưa ra một kết luận. Mà đến giờ, Thiên Yết đã xác nhận được, kết luận ấy hoàn toàn chính xác. Trương Tiểu Khải bắt cóc Bảo Bình, dùng điện thoại Bảo Bình gửi đến cho Ma Kết, yêu cầu Ma Kết đập điện thoại của chính mình để cắt đứt mọi sự liên lạc với bên ngoài và dùng điện thoại Bảo Bình để giữ liên lạc với Trương Tiểu Khải. Đó là lý do vì sao vị trí chiếc xe của Ma Kết và điện thoại Bảo Bình lại trùng nhau.

Đó là điểm thông minh trong lối suy luận của Song Tử. Đồng thời cũng phải thừa nhận khả năng suy tính của Ma Kết trong trường hợp này.

Thiên Yết vẫn còn nhớ trước khi rời hội quán, Song Tử đã nói với Tử Hàn báo cảnh sát khi nhận tín hiệu. Và trên đường đến đây, Song Tử cũng đã kêu Giải Hoa Thần lệnh cho toàn bộ người của mình tìm kiếm và kiểm soát khu vực ngoại thành - hướng đến của Ma Kết.

Thứ nhất, khi cả bọn đến ngã tư Dumbo, Song Tử lại lệnh cho bốn chiếc mô tô và chiếc ô tô của Cảnh Kỳ dừng lại và chờ ở đây, còn những người khác của Con Rết tiếp tục tiến ra ngoại thành. Đến khi chiếc mô tô của Bảo Bình phóng đến, chính xác hơn là khi chiếc xe cảnh sát bắt đầu đuổi theo Bảo Bình, Song Tử liền gọi cho Tử Hàn, Tử Hàn báo cho ba mình, cảnh sát trưởng Lâm liền thông báo với chi cục cảnh sát khu vực này, thuận lợi điều động chiếc xe cảnh sát đuổi theo Bảo Bình đi luôn.

Thứ hai, người của băng Con Rết vẫn thực hiện mệnh lệnh của Song Tử, mặc dù đã có sự can thiệp của cảnh sát, nhưng cuối cùng, cảnh sát không thấy vụ bắt cóc người nào cả. Điều này chứng tỏ Song Tử đã lường trước được, đám người Trương Tiểu Khải sẽ tẩu thoát, nên mới nhất nhất cho người của mình bao vây khu ngoại thành và tóm gọn cả lũ.

Đó, là sự dự toán của K.C.

Sau khi phân tích, anh lại càng thán phục Song Tử hơn. Không chỉ Song Tử, mà cả Ma Kết, hai anh em nhà này thật không hề tầm thường.

.

.

Trên xe Cảnh Kỳ...

Bảo Bình không khỏi lo lắng nhìn Ma Kết đã bất tỉnh ở ghế sau. Cô đã chứng kiến tất cả, nhìn cảnh anh bị đánh đập hành hạ kinh khủng thế nào, là một người bình thường, chắc chắn sẽ không chịu nổi. Nhưng anh vẫn cố gắng gồng mình chịu đựng, chỉ vì cô bị tát một cái, anh đã nổi cơn vùng lên, bất chấp mọi thứ lao đến chỗ cô và hỏi han cô. Có thể sao? Một cái tát cô nhận có thể sánh bằng những vết thương mà anh phải chịu sao?

Ngu ngốc...

Trong tình trạng thê thảm đấy, anh lại vì cô mà chịu thêm một gậy từ kẻ khác. Anh chê mình chưa lãnh đủ đau đớn sao? Cô hoàn toàn lành mạnh, một gậy đó, cô cũng có thể chịu được vậy.

Ngu ngốc...

Trong tình trạng thê thảm đấy, anh còn gắng gượng muốn lái xe mô tô để mở đường trốn thoát cho cả hai? Nếu như cô không biết lái xe thật, thì phải làm thế nào? Sức con người cũng phải có giới hạn, muốn làm là một chuyện, có khả năng làm hay không lại là một chuyện khác. Anh không thể vì cô mà làm tất cả mọi chuyện như vậy chứ.

Ngu ngốc...

Nhưng cái sự ngu ngốc này lại khiến cô tức giận đến mức không kìm được nước mắt.

Nhưng cái sự ngu ngốc này lại khiến cô ân hận. Ân hận vì những gì cô đã đối xử với anh. Ân hận vì cô từng có suy nghĩ sẽ buông bỏ anh. Ân hận vì không nhìn nhận anh. Ân hận vì để người khác thao túng cảm xúc tình cảm của mình.

Nếu biết anh vì mình mà liều mạng như thế, cô đã không vì bất cứ suy xét và ánh nhìn nào của người khác mà từ bỏ anh.

Bản thân cô thật hèn nhát.

Ma Kết, liệu cô có thể bắt đầu lại từ đầu để theo đuổi anh, có còn cơ hội không?

Nhận ra ánh nhìn và tâm trạng phức tạp của Bảo Bình, Cảnh Kỳ chợt lên tiếng hỏi han:

- Em gái... Em chắc mình không bị thương thật chứ?

- Không... _Đôi mắt màu cà phê khẽ trùng xuống, ngữ điệu thấp bé:

- Ma Kết rơi vào tình trạng này, là vì bảo toàn cho tôi.

- !!!

Lời này của Bảo Bình khiến Cảnh Kỳ hoàn toàn xác nhận được nghi vấn của mình. Anh cứ nghi hoặc vì sao một kẻ được xem là bất bại - kẻ quái nhất thời cao trung về mười năm trước như Ma Kết, lại có thể rơi vào tình trạng này. Ông bạn già này của anh, quả thực trong lòng đã có người.

"Brm... Brm..."

Lúc này, thì điện thoại của Song Ngư rung lên, mà người gọi đến, là Kim Ngưu.

- Tôi nghe, đã tìm được Bảo Bình và thầy Ma Kết... ừ, đợi chút.

Cứ ngỡ Kim Ngưu gọi đến để hỏi thăm tình hình, nhưng có vẻ cô đã biết rồi. Vì vậy, Song Ngư đưa điện thoại cho Bảo Bình, nói:

- Kim Ngưu muốn nói chuyện với cậu.

Bảo Bình nghe mà bị ngoài ý muốn, cô nghi hoặc:

- Kim Ngưu cũng biết chuyện này sao?

Đáp lại cô là cái gật đầu vô biểu cảm của Song Ngư. Cái gật đầu này khiến cô nghi ngờ, không phải tất cả mọi người đều biết rồi chứ?

- Là tao, Bảo Bình này... Mẹ tao gọi điện cho mày?

Nghe Kim Ngưu nói cả nhà cô đang lo lắng vì không liên lạc được với cô, Bảo Bình lúc này mới nhận ra điện thoại không còn trên người mình. Nói chuyện với Kim Ngưu một lúc, sau đó cuộc hội thoại mới kết thúc.

- Song Ngư, cho tôi mượn điện thoại thêm chút nữa nhé?

- Tùy tiện dùng đi!

Song Ngư nhàn nhạt đáp, ý từ phóng khoáng biểu đạt. Bảo Bình bấm một dãy số quen thuộc, rồi gọi điện:

- Ba à... là con, Bảo Bình.

Nhân Mã nãy giờ ngồi im cũng có chút ngoài sức tưởng tượng. Theo như cậu biết thì người gọi cho Kim Ngưu hỏi tình hình của Bảo Bình là mẹ Bảo Bình. Nhưng khi gọi điện cho người nhà, Bảo Bình lại gọi cho bố. Hóa ra Bảo Bình thân với bố hơn.

Tiệm hoa Sunshine...

- Bảo Bình? Là con à Bảo Bình?

Trong khi cả nhà đang sốt ruột vì không liên lạc được với Bảo Bình và phải liên lạc với Kim Ngưu, thì điện thoại Diệp Anh có số lạ gọi đến. Hóa ra là Bảo Bình. Nghe giọng của ông Diệp Anh, cả bà ngoại và bà Mộc Lộ đều chú ý đến. Ông Diệp Anh lo lắng hỏi:

- Bảo Bình, sao lại là số lạ? Điện thoại con đâu? Đã có chuyện gì xảy ra?

-[ Chuyện khá dài dòng, đại khái là con bị bắt cóc...]

- Con bị bắt cóc? _Bảo Bình chưa nói xong, thì ông Diệp Anh ngắt ngang bằng giọng điệu kinh ngạc. Bà ngoại và bà Mộc Lô nghe được càng kinh hãi hơn:

- Cái gì? Bảo Bình bị bắt cóc? Con bé bị bắt cóc? Cảnh sát, gọi cảnh sát...

- Hai người bình tĩnh, để con bé nói đã!

Thấy bên hai người trong nhà phát hoảng lên, ông Diệp Anh liền lên giọng trấn tĩnh, sau đó lắng nghe Bảo Bình nói:

- [Con bị bắt, nhưng thầy Ma Kết đã đến cứu con thoát ra rồi, con hoàn toàn chẳng có vết thương gì cả. Nhưng thầy Ma Kết... thầy ấy tình hình rất tệ, vì con mà thầy ấy mới bị thương nặng. Nên con muốn báo...]

Ngữ điệu của Bảo Bình càng ngày càng trầm xuống, đặc biệt khi nhắc đến Ma Kết. Diệp Anh có thể nhận ra được cảm xúc của con bé qua giọng nói, ông liền thông suốt mọi chuyện, thấp giọng cất lời:

- Được rồi, ba hiểu rồi, con ở lại chỗ Ma Kết đi. Đừng cố quá là được. Ngày mai, ba có thể viết đơn xin phép cho con. Ba mẹ và ngoại sẽ thăm Ma Kết sau. Con không cần cảm ơn, đây là điều nên làm. Ừ, cứ như vậy trước đi, ngày mai chúng ta làm rõ tình hình sau.

Pip!

- Chuyện gì thế? Bảo Bình bị bắt cóc thì liên quan gì đến thầy chủ nhiệm? Hơn nữa, nghe anh nói, cậu ấy bị thương sao?

Tất nhiên cuộc hội thoại của hai cha con Bảo Bình, bà Mộc Lộ đều nghe được. Đáp lại hai người đang thấp thỏm lo lắng, ông Diệp Anh tóm gọn tình hình lại, trả lời:

- Trước mắt, con bé hoàn toàn bình an nên hai người đừng lo. Nó gọi điện đến để báo cho chúng ta biết và xin đêm nay được ở bên chăm sóc cho Ma Kết, vì cậu ấy đã cứu con của chúng ta khỏi những kẻ bắt cóc. Hiện, cậu ấy có vẻ bị thương nặng.

- Thế thì chúng ta còn ở đây làm gì? Mau đến bệnh viện xem tình hình của thầy chủ nhiệm đi chứ! _Bà Mộc Lộ sốt ruột, bà ngoại cũng đồng tình. Nhưng Diệp Anh phản đối:

- Em xem lại giờ giấc đi, đã gần 12 giờ đêm rồi. Bây giờ chúng ta đến bệnh viện cũng chẳng giúp được gì, hãy để khi nào Ma Kết tỉnh táo thì đến... _Ngừng một chút, ông lại nói:

- Hơn nữa, Kim Ngưu chắc cũng bị người nhà quở trách vì đã ở ngoài quá giờ quy định, con bé cũng vì lo cho con gái chúng ta mà thôi. Nên em nên gọi cho chị Triệu, nói chị ấy thông cảm cho chúng ta đi. Hình như ngoài Kim Ngưu ra còn có những người bạn khác nữa đấy, vì Bảo Bình gọi điện cho anh bằng điện thoại của bạn.

- Được, em sẽ gọi.

Bà Mộc Lộ nhanh chóng đồng ý, rồi quay sang nhìn mẹ mình:

- Mẹ, không còn chuyện gì nên mẹ về phòng nghỉ ngơi đi.

Thật không dám tin, trong khoảng thời gian mọi người không để ý, con gái mình lại bị bắt cóc mà không một ai biết chuyện. Mà may mắn sao, vì có người lại cứu được Bảo Bình, lại là người trước đây không lâu mọi người đã hiểu lầm, thầy chủ nhiệm Dương Ma Kết.

.

.

Bệnh viện Cảnh gia...

- Thật sao? Thật sự là thằng nhóc Trương Tiểu Khải đó gây ra thật sao?

Kim Ngưu, Nhân Mã, Cự Giải và Xử Nữ không thể tiếp thu nổi những gì Bảo Bình vừa nói. Đặc biệt là Cự Giải vàXử Nữ.

Chiều nay, Xử Nữ và Cự Giải vừa tan học liền đi họp nhóm cùng với những người khác, làm việc mà Xà Phu giao phó, để ngày mai có thể hoàn thành. Khi họp xong, đã hơn 10 giờ đêm. 

Riêng Xử Nử, bình thường, tối đến Bạch Dương sẽ nhắn tin trò chuyện nhảm với cậu, nhưng hôm nay lại không có động tĩnh gì. Cậu gọi điện cho anh không được, mãi đến hơn một tiếng sau mới thấy anh gọi lại và biết chuyện của Bảo Bình với thầy Ma Kết mà đến bệnh viện.

Còn Cự Giải, họp nhóm xong nhưng Tử Hàn chưa về nhà, liền gọi điện liên lạc, vì cô nghĩ nó dám đến quán Bar nào đấy ăn chơi như trước đây. Nhưng không ngờ, Tử Hàn đang ở chỗ Tống Tử Hy, ở đó còn có Kim Ngưu và Thiên Bình. Cô đã đến đấy và sau đó, đến bệnh viện cùng mọi người.

Hơn nữa, đối với cả hai, Trương Tiểu Khải không phải người xa lạ so với mọi người ở đây. Ai cũng biết đó là cậu nam sinh thích Bảo Bình, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng cậu ta có vẻ hiền lành, dễ bắt nạt là đằng khác. Mặc dù sau đó có thấy cậu ta hay đi cùng đám Hoắc Tử Nha, nhưng không nghĩ đến cậu ta lại biến chất thành dạng này. Càng nói, Hoắc Tử Nha và những kẻ khác đã không còn kiểu đối đầu một sống một còn vô lý với bọn cậu như trước nữa. Còn chưa kể Hoắc Tử Nha gần đây còn có vẻ cải tà quy chánh, thấy hắn cũng không đáng ghét lắm.

Nhưng sao Trương Tiểu Khải lại biến đổi nhiều như vậy.

- Không thể nghĩ đến, lại là nó!

Kim Ngưu khó tin lên tiếng, sau đó còn thắc mắc:

- Tuy rằng khi trước, nó là người đốt nhà khoa hóa học, còn phát cuồng lên muốn bôi nhọ thầy Ma Kết trước toàn trường. Nhưng làm đến mức độ này, thì chẳng khác gì tội phạm nguy hiểm cả! Không thể tin nổi!

- Bắt cóc cả người mình thích? _Nhân Mã chợt lên tiếng, vẻ mặt kỳ thị mà phẫn nộ nói:

- Chẳng ai sẽ làm điều đó với người mình thích cả, còn trói cậu vào ghế nữa, dù là lý do gì đi chăng nữa cũng không thể! Cậu ta hoàn toàn không hề thích cậu đâu, Bảo Bình!

Nhân Mã nói lời này, là để trấn an Bảo Bình đừng vì bản thân mà cảm thấy có lỗi cho kết quả của thầy Ma Kết.

Nhưng lời của cậu lại vô tình khiến một người bị nhột và phải hứng trọn ánh nhìn tố cáo của ai đấy.

- K.C, đã xác nhận, đám người của Trương Tiểu Khải đa số là những kẻ hôm đấy bị chúng ta đem ra ngoài bãi rác thành phố, còn lại cũng là những kẻ đi gây hấn nhưng kết quả nhận lại thua cuộc của những băng phái nhỏ lẻ khác.

Trong khi mọi người đang bộc lộ cảm xúc với những gì Trương Tiểu Khải làm với Bảo Bình và thầy Ma Kết, thì Giải Hoa Thần khẽ giao tiếp với Song Tử. Đây là thông tin mà chính Dịch Thiên Ân xác nhận. Sau đó, anh tiếp tục suy đoán:

- Có lẽ Trương Tiểu Khải đã lên kế hoạch từ lâu, sau đó đi quanh quẩn thành phố để "nhặt xác" về và thu gom lực lượng?

- Hmnn...

Song Tử không đáp, nhưng sắc thái lại biểu đạt sự đồng thuận. Giải Hoa Thần khẽ hỏi:

- Vậy đám người đấy, nên làm thế nào?

- Treo lên trước đi.

- Vâng!

Lời của Song Tử đã rõ ràng. Cho vào bao cát, treo lên.

- Anh Cảnh Kỳ!

Trong khi mọi người đang chờ đợi kết quả tổng khám của Ma Kết ngoài hành lang, vừa nhìn thấy Cảnh Kỳ bước ra, ai cũng sốt sắng trông chờ. Bảo Bình sốt ruột hỏi thăm:

- Tình hình của thầy ấy sao rồi?

Cảnh Kỳ mỉm cười, nói với mọi người:

- Trước hết, mấy đứa có thể an tâm về nhà ngủ được rồi, thầy của mấy em không bị chấn thương nào nguy hiểm cả. _Ngừng một chút, anh tiếp:

- Đã có kết quả chụp CT, ngoài những thương tổn ngoài da và xương bàn tay có vài vết rạn ra thì Ma Kết không chịu bất cứ thương tổn nào ở bên trong nội tạng và may mắn là không bị chảy máu trong hay tổn thương về xương. Cả cuộc đời làm bác sĩ của anh chưa từng thấy trường hợp nào vi diệu như vậy cả, cậu ấy đúng thật là quái mà!

Cảnh Kỳ mừng như thế, nhưng đám học sinh lại không thấy mừng chút nào. Thấy vẻ mặt bọn nhóc vẫn ngờ nghệch ra, Cảnh Kỳ liền giải thích:

- Bình thường, với hiện trạng của Ma Kết, nhẹ lắm cũng phải gãy hai ba chiếc xương sườn, nội tạng dập nát, chảy máu trong hoặc máu bầm tích tụ, v...v... Vô cùng nguy hiểm. Nhưng Ma Kết chỉ bị thương ngoài da và xương hai bàn tay có chút tổn thương không đáng kể. Mấy đứa phải hiểu điều ấy may mắn thế nào! _Nói rồi anh nhìn đồng hồ, lên tiếng nhắc nhở:

- Giờ này trễ lắm rồi, các em phải về nhà ngủ đi, ngày mai còn đi học nữa! Ma Kết tỉnh dậy, thấy mấy đứa cũng chẳng vui đâu!

Phịch!

- Bảo Bình!

Lời Cảnh Kỳ vừa nói xong, Bảo Bình đột nhiên ngồi phịch xuống, khiến ai cũng thất hồn. Kim Ngưu lo lắng lên tiếng:

- Mày sao thế? Có vết thương màu giấu đúng không?

- Anh Cảnh Kỳ, anh xem cậu ấy bị gì đi ạ!

Cự Giải sốt ruột, Cảnh Kỳ cũng bối rối, đang tính cúi xuống thì giọng của Bảo Bình vang lên, mơ hồ có chút vui mừng:

- Không sao, tớ không sao cả. Chỉ là... mừng quá thôi!

- ...

Lúc này, mọi người đều bị ngoài ý muốn, cả bầu không khí đều rơi vào trầm lặng. Khi thấy một Bảo Bình mạnh mẽ, bá đạo thường ngày, bây giờ lại trở nên mềm yếu và vô cùng cảm kích mọi thứ.

Ai cũng mang một vẻ cảm thông, vì thời điểm này, cảm giác của Bảo Bình, ai cũng hiểu.

Sau đó, mọi người đến xem tình trạng của Ma Kết rồi cũng trở về nhà. Chỉ còn Bảo Bình, Cảnh Kỳ và Song Tử ở lại.

- Cậu đi nghỉ đi, có nhìn anh ta cả đêm cũng không khiến anh ta tỉnh lại hay tự lành vết thương đâu.

Song Tử thấy Bảo Bình ngồi bên cạnh giường bệnh đã lâu rồi, chợt cất giọng nhắc nhở. Sau đó hướng ánh nhìn lên chiếc giường trống giành cho người nhà, nói:

- Ngày mai tôi vẫn sẽ đi học, nên cậu nghỉ lấy sức để chăm sóc cho anh ta đi.

- Song Tử...

Song Tử đang định rời đi, thì Bảo Bình chợt lên tiếng, im lặng một chút, cô lại cất lời, ngữ điệu vô vàn cảm kích:

- Cảm ơn cậu... đã xuất hiện kịp thời.

Bảo Bình biết, Song Tử xuất hiện kịp thời không thể nào là do trùng hợp. Xem ra, cậu ấy hoàn toàn đã hiểu cho Ma Kết và xem anh là anh trai của mình. Đó là lý do vì sao cô cảm ơn. Cô không biết Song Tử đã làm cách nào, nhưng sự xuất hiện của cậu ấy cùng những người khác đã cứu sống Ma Kết, vì đã khiến cho hoàn cảnh của anh không tệ hại thêm.

Song Tử cần vài giây để hiểu ra ý từ của Bảo Bình, sau đó, anh đáp lại, điệu cười tựa tiếu phi tiếu:

- Nghĩ nhiều rồi, chỉ cần hai người giải quyết tốt chuyện của bản thân... _Ngừng một chút, như có như không lại bật lên hai từ:

- Là được.

- ...

Song Tử rời đi, căn phòng hoàn toàn rơi vào yên ắng. Lòng Bảo Bình bỗng phẳng lặng. Lời Song Tử không sai, đã đến lúc cô phải chấm dứt mọi rắc rồi này.

Xạch!

- Cảnh Kỳ.

- Vâng, K.C?

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Song Tử đã có chuyện muốn giao phó cho Cảnh Kỳ. Ngữ điệu lãnh đạm cất lên:

- Liệt kê tất cả những vết thương trên người Ma Kết, kể cả vết xầy xước nhỏ nhất, gửi sang cho tôi.

- Vâng!

Cảnh Kỳ dõng dạc nhận lệnh. Đây là lần đầu tiên Cảnh Kỳ sung sức như thế. Đó là vì anh là bạn thân của Ma Kết. Kẻ nào đụng đến Ma Kết cũng như đụng đến anh, phải nhận hậu quả nhớ đời.

.

.

Hôm sau...

Rào... rào... rào...

Mấy ngày nay, sáng nào trời cũng đổ cơn mưa, khiến học sinh đều gặp bất tiện khi phải đến trường.

Vậy mà trước lối vào trường lại có một người đàn ông mặc áo mưa đứng giữa đường.

- Á Á Á aaaaa~

Một đám học sinh vừa mới xuống xe buýt, đang che dù đi thì đột nhiên bị một trận hoảng sợ hú hét chạy toán loạn như đàn ong vỡ tổ, loáng thoáng còn có tiếng chửi của các nam sinh.

- Ủa, phía trước có gì vậy?

Kim Ngưu và Thiên Yết đi ở phía sau, thấy phía trước loạn lên liền thắc mắc. Nhưng mặt của Thiên Yết chẳng có hứng thú nhiều chuyện nào. Ngoại trừ Thiên Yết, thì ai cũng tò mò lắm chuyện, có nhiều người còn chạy vội lên xem có chuyện gì.

- Á!!!

Y như rằng, cũng chạy toán loạn.

- Thiên Yết, Kim Ngưu!

Chợt, một giọng nói vang lên kịp thời giữ cái chân tò mò của Kim Ngưu đang tính đi về phía trước xem chuyện gì. Vài giây sau, tiếng chân bịch bịch ngày càng gần, tiếp đến là tiếng thở gấp:

- Biết ngay là hai cậu mà, nhìn từ xa đã thấy!

Xử Nữ thở lấy thở để nhưng cũng không quên lên tiếng. Thế mà cậu lại chẳng để ý đến ánh nhìn kỳ quái của hai chị em họ Lãnh kia. Kim Ngưu như được một phen rửa mắt, trong lòng đầy ngưỡng mộ cất tiếng:

- Xử Nữ, quả không hổ danh là cậu nha!

Xử Nữ không chỉ đeo dù và mặc áo mưa, mà còn đội mũ rộng vành bằng nhựa dẻo, tay đeo bao tay cao su và chân đi ủng mủ. Thiên Yết không nhịn được cũng phải cảm khái:

- Cậu đây là định đi đánh giặc?

- Á!!!

Lại là một đám người la toáng lên. Xử Nữ nhìn ở phía trước, không thể không tò mò:

- Đằng trước có chuyện gì thế?

- Tớ cũng đang tính hỏi đây!

Nói rồi ba người cùng nhau đi lên phía trước, chẳng thấy gì cả, chỉ thấy một ông chú bị khùng đang đứng dưới trời mưa như trời chồng.

- Có gì đâ...

- Khà khà khà!!!

Kim Ngưu đang hụt hẫng khi không có gì đặc biệt, thì ông chú đang đứng im kia đột nhiên chặn đường rồi banh toang toác áo mưa ra.

- Cái đệt! Đừng có nhìn!

Mới sáng sớm đã mù mắt chó rồi!

Xử Nữ phản ứng mạnh mẽ liền nghiêng dù che kín tầm nhìn của ba đứa lại, nhưng tiếng cười biến thái rùng rợn ấy vẫn vang lên, còn những học sinh khác liền hét lên rồi bỏ chạy thẳng cằng. Kim Ngưu như bị dọa cho điếng người, toàn thân bất động chẳng có phản ứng gì cả. Mà mặt Thiên Yết thì đã đen từ lâu.

- Khà kh... Tchhh!!!

Tên biến thái đang có ý tiến lại ba chú cừu đang bị chặn lại, liền lãnh ngay một cú đá thẳng vào chỗ ấy, khiến mặt hắn trở nên vặn vẹo, môi chu lên đau đớn, tay không khỏi ôm của quý mà run rẩy.

Thiên Yết đã ra khỏi dù đang che từ lúc nào. Trong khi tên biến thái còn đang ôm chân dưới than vãn, anh liền đạp hắn ngã xuống đường, thuận thế bẻ hai tay hắn, khống chế ngược ra đằng sau. Mặc cho hắn ta la oai oái giẫy giụa, anh nhìn một nam sinh gần đấy, vẻ mặt lạnh lẽo ra hiệu:

- Cậu, đến cài áo mưa ông ta lại!

- T... Tôi á?

Nam sinh kia giật mình, miệng thì thắc mắc nhưng vẫn chậm chạp bước đến. Đây là áo mưa kéo khóa, phải kéo từ đầu gối lên, mà kéo lên thì... Nam sinh kia nhắm tịt mắt mũi, mắt quay sang hướng khác, một mạch kéo thẳng khóa lên tận cổ hắn, khiến hắn la oai oái. Mà nam sinh kia vừa kéo xong liền lè lưỡi biểu thị sự kinh tởm, tay liền đưa ra ngoài trời hứng nước mưa rửa rửa.

- Bác bảo vệ ạ? Ở gần trường có một tên biến thái giở trò hù dọa học sinh trường mình, bác gọi người đến đây bắt hắn ngay nhé, bọn cháu khống chế được hắn rồi!

Xử Nữ gọi điện cho bác bảo vệ. Trong khi Thiên Yết vẫn đang đứng ngoài mưa khóa gã kia lại, thì có mấy bạn nữ chạy đến che nguyện che dù cho anh. Miệng không ngớt lời khen ngợi:

- Cậu ngầu quá!

- Cảm ơn cậu đã tóm gã này lại!

- Thật may khi có cậu ra tay giúp đỡ, mấy đứa con trai toàn bỏ chạy với chỉ có chửi mắng ngoài miệng là hết rồi!

- Cậu là anh hùng của bọn tớ đấy!

Bla... bla...

Rất nhiều người đến vây xung quanh Thiên Yết, mà tên biến thái bị khống chế rồi vẫn bày vẻ mặt thèm thuồng kinh tởm ra, khiến cả đám đều lui về phía Thiên Yết. Mà Xử Nữ với Kim Ngưu đứng gần đấy như tách biệt hoàn toàn với bọn họ, hai mắt chỉ biết tráo lên nhìn.

Tách!

Xử Nữ nhanh chóng chụp được vài tấm ảnh, Kim Ngưu khoái chí cười đểu:

- Đúng, đúng. Cậu nhớ gửi ảnh này vào trong nhóm nhá! Hahha!

- Tất nhiên rồi, thằng Mã mà nhìn thấy thì vui chết đi được hố hố!

Trong khi Thiên Yết đang tỏa sát khí để đuổi hết đám nữ sinh này đi thì hai người lại đứng bên lề và xem trò vui? Bạn tốt a, chị em tốt a~

- Có chuyện gì vậy?

Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên, thu hút sự chú ý của hai người bên lề kia. Cả hai đều có vẻ ngạc nhiên:

- Song Ngư?

- Hai cậu không đến trường mà đứng đây làm gì vậy? _Song Ngư cầm cây dù, vẻ mặt vô biểu tình phán. Rồi anh nhìn sang đám đông bên kia, ngữ điệu vẫn bình bình:

- Thiên Yết đang họp fan dưới mưa à? Sở thích lạ nhỉ?

- Cậu ấy mới tóm được thằng cha biến thái sáng giờ đứng đây khoe của, hù dọa học sinh trường mình. Nên mấy bạn nữ mới vây xung quanh đó!

- Biến thái?

Lời của Xử Nữ khiến Song Ngư có chút biểu cảm trên mặt. Anh vừa phóng tầm nhìn sang người đàn ông bị Thiên Yết giam giữ thì Kim Ngưu bức bách lên tiếng:

- Cái định mệnh, mới sáng ra đã bị mù mắt chó! Má, số gì á, lúc nào cũng gặp biến thái hết!

- Cậu hay gặp biến thái lắm à? _Xử Nữ chen ngang, Kim Ngưu rởn da gà đáp:

- Khoảng đầu đầu năm tớ bị một lần, đường vắng không bóng người, hắn ta cũng mặc kiểu áo khoác blazer dài thân... Má ơi, tớ chạy một mạch nhanh nhất có thể đến trường luôn á!

- Êu, trường mình nằm tách biệt với đường lớn nên vắng vẻ... vậy nên biến thái mới mò tới đây. Chậc, phải kêu nhà trường mở rộng an ninh ra ngoài mới được!

- Đúng đó...

Bốp!

Trong khi Xử Nữ và Kim Ngưu đang cùng nhau lên án kẻ biến thái thì Song Ngư đã không còn đứng đấy nữa. Đến khi nghe tên biến thái kia lại rên ư hử lần nữa, họ mới nhìn thấy Song Ngư, từ lúc nào đã đứng trước mặt tên biến thái.

Đến cả Thiên Yết cũng có chút ngoài ý muốn khi thấy một nam sinh che dù đi đến rồi bất ngờ giáng một cú mạnh mẽ vào hạ bộ của tên biến thái. Đến khi nhìn kỹ lại, mới nhận ra đó là Song Ngư.

Song Ngư cũng chẳng nói câu nào để giải thích cho hành động của mình, vẻ mặt chỉ thể hiện sự chán ghét khinh bỉ dành cho tên biến thái.

- Lêu... lè...

Tên biến thái nhìn vẻ mặt Song Ngư, lại điên khùng lè lưỡi tởm lợm trêu người anh. Khiến đám con gái đang bao vây gần đấy đột nhiên rung mình mà tránh xa.

- Giữ chắc vào Thiên Yết.

- Ừ.

Cuộc đối thoại ngắn ngủi và vô cảm của hai người diễn ra cứ như đọc được suy nghĩ của đối phương. Song Ngư vừa dứt lời liền thu dù lại.

BỐP!

- Éc-----

Tên biến thái xấu số không ngờ rằng mình lại bị cán dù đập thẳng vào mặt không một chút nhân từ, khiến miệng hắn lệch hẳn sang một bên, cái lưỡi đang thè ra liền bị răng cắn phập vào, lực mạnh đến mức một chiếc răng của hắn bị văng ra khỏi mồm. Ai nhìn thấy cũng bất giác nheo mắt lại. Thốn.

Bị đánh vậy, nhưng hắn lại không được tự do ngã xuống, mà vẫn bị Thiên Yết phía sau khống chế, mà Song Ngư phía trước chống dù nhìn hắn. Chỉ cần hắn ta có bất cứ động thái gì khác, liền vả cho hắn thêm vài phát nữa.

Hôm nay biến thái ra khỏi nhà, mà quên không xem lịch rồi.

...

Reng... rengg... renggg...

Tiếng chuông mười lăm phút vang lên, Xử Nữ liền lật đật đi trực, chỉ kịp nhờ Kim Ngưu mang cặp của cậu lên lớp giùm.

Ngồi trong phòng trực, cậu nhớ lại tuần trước, cũng vào ngày này, trời cũng mưa thế này, lại bắt gặp Song Ngư và Thiên Bình đi trễ. Ấy vậy mà đã một tuần trôi qua, nhanh thật.

- Hello bánh bèo!

Đang trong dòng hoài tưởng, gân xanh trên trán Xử Nữ khẽ hiện lên.

Giọng nói này, danh xưng này.

- Đã lâu rồi không xảy ra cảnh này nhỉ?

Giọng nói lanh lảnh quen thuộc vẫn vang lên, khiến Xử Nữ không cần nhìn cũng biết được đối tượng, cây bút trong tay nhanh chóng bị siết lại:

- Hàn Bạch Dương!

- Hề hề! Xin lỗi...

Bạch Dương tươi rói mặc áo mưa đứng bên ngoài phòng trực, bên cạnh là chiếc xe mô tô của anh, cười như bản thân mình không hề có tội, nói:

- Trời mưa và cậu không đến nhà tôi nên ngủ ngon quá hê hê...

- Cái tên chết bầm chứng nào tật nấy nà...

Brm... brm...

Ngay lúc này, một chiếc xe hơi màu đen dừng trước cổng trường, gây sự chú ý đến Xử Nữ và vô tình giải vây cho Bạch Dương. Có ba người bước ra từ chiếc xe ấy, cả ba gương mặt đều khiến hai đương sự kia vô cùng kinh ngạc.

- Sư Tử? Cự Giải? Và Thiên Bình?

- Xin lỗi, tớ bị kẹt xe.

Thiên Bình nhàn nhạt cất giọng, giải thích ngắn gọn thay cho sự đi trễ của cả ba.

Xử Nữ giật giật cơ mặt, cũng chỉ có Thiên Bình vi phạm với thản nhiên như thế. Thấy vẻ mặt thất sắc của Xử Nữ, Cự Giải cười:

- Xử Nữ, cậu không cần nương tay, cứ như bình thường phạt thôi!

- Ê hê hê... Hôm nay tôi không bị phạt một mình hê hê, đúng là trong cái rủi có cái may mà!

- Vậy cũng mừng, đúng là con cừu đần thối!

- Ấy mèo bông, tớ mừng vì đó là cậu mà, sao cậu lại phũ phàng như thế?

- Con cừu chết tiệt, muốn ăn đấm hả?

- E hèm!

Trong khi đôi bạn cừu - mèo đang chí chóe thì Xử Nữ chợt hắng giọng, nghiêm túc phán:

- Bạch Dương, Sư Tử, Cự Giải, Thiên Bình. Bốn người các cậu mau lên Hội học sinh nhận hình phạt từ Xà Phu đi.

- Chà, cảnh này giống như ngày nhận lớp năm lớp 10 của chúng ta ghê nhỉ?

Cự Giải cư nhiên lên tiếng đầy hoài niệm. Lời này khiến những người còn lại có chút giật mình.

Đúng rồi nhỉ, ngày đó cả năm người đều có duyên gặp nhau tại cổng trường, lý do... cũng xuất phát từ đi trễ.

Hội học sinh...

- Chậc, hiếm hoi nhỉ?

Xà Phu đang xử lý vụ Bạch Phi Vũ đi trễ, thì lại có thêm bốn người vác mặt đến với cùng lý do. Mà những gương mặt này, đều vô cùng quen thuộc, cô lên tiếng đầy thị phi:

- Mấy cậu đi trễ là chuyện bình thường, nhưng đi trễ cùng một lúc thì qua bất thường!

- Có gì bất thường đâu chứ, là chúng tôi tâm ý tương thông mà, đúng không mèo bông?

Bốp!

Bạch Dương vừa gác tay lên vai Sư Tử, tự hào vẻ vang, cuối cùng lại nhận phải cú đấm không chút nương tình của Sư Tử. Sư Tử tỉnh ruồi đáp:

- Ba người bọn tôi như người một nhà, đi cùng xe nên trễ cùng lúc. Còn cậu ta... _Nói đến đây, ánh mắt trở nên khinh bỉ:

- Chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi!

- Khục!

Lời Sư Tử vừa dứt, khiến Cự Giải không kiềm được mà phải nhịn cười, cô đột nhiên thấy Bạch Dương phi thường đáng thương a.

- Hừm... bây giờ trời đang mưa nên cũng chưa biết phạt mấy cậu làm gì...

Lời của Xà Phu chứa ý từ đăm chiêu, nhưng miệng đã nhanh nhảu lên tiếng tiếp:

- Không thì như vầy, Bạch Phi Vũ, cậu làm trò gì đó chọc cười được tôi thì sẽ được về lớp!

- Hả? _Bạch Phi Vũ nghe như sét đánh ngang tai, hằn giọng chất vấn lại:

- Chị nói gì cơ? Chọc cười? Tôi điên chắc!

Như đoán được phản ứng của Bạch Phi Vũ, Xà Phu từ đầu đã chẳng mong đợi gì ở cậu. Sau đó, gương mặt cô dần dần trở nên thiếu đạo đức, khiến cho Tiêu Vỹ bên cạnh không khỏi rùng mình. Cô quay sang, nở nụ cười hắc ám với bốn vị khách vip kia, ngữ điệu nhởn nhơ vang lên:

- Còn mấy cậu, cũng dễ thôi. Hàn Bạch Dương, nếu cậu chịu cầm một con sâu bằng tay trần của mình và giữ chúng trong vòng ba phút, tôi sẽ thả cậu đi. Bạch Sư Tử, cậu chỉ cần làm nũng bằng bài hát Kiyomi là được. Lâm Cự Giải, nếu cậu dám ở đây hát bất cứ bài hát nào đúng điệu, tôi sẽ bỏ qua. Cuối cùng, Thiên Bình...

Nói đến đây, Xà Phu chợt có biểu cảm tò mò, nói:

- Nghe đồn cậu đã là bạn gái của Song Tử, vậy nếu cậu gọi được nhân cách còn lại của cậu ấy ra để tôi rửa mắt một phen. Đừng nói là lần này, cho dù từ giờ đến cuối năm, các cậu có vi phạm cái gì, tôi cũng đều có thể bỏ qua!

- !!!

Lời của Xà Phu khiến ai cũng trợn mắt trắng mặt, đến cả Thiên Bình cũng có chút ngoài ý muốn. Bạch Dương liền hú lên:

- Không không không không! Không đời nào! Thà cậu bắt tôi cầm rắn, rết, bọ cạp hay nhện gì đó còn hơn!

- Bảo tôi làm nũng? Con mẹ nó cậu bị điên à? Tào lao! _Sư Tử nghe xong liền chửi Xà Phu không một chút kiêng nể. Đến cả Cự Giải cũng từ chối:

- Mặc dù tớ rất muốn biết đại ngáo nhà tớ làm nũng sẽ trông như thế nào, nhưng chỉ mình tớ mới được biết thôi. Xà Phu, cậu cũng quá bổn phận rồi đó! _Nụ cười của Cự Giải dần dần trở nên kinh dị mà đáp:

- Tớ hát thì cũng được thôi, nhưng chắc chắn không thể đúng điệu đâu, nên tớ cũng từ chối hì hì!

Xà Phu chán nản lướt đến người cuối cùng, một chút hy vọng nhỏ cũng cố níu kéo.

- Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn gặp cậu ta đâu.

Thiên Bình nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt hững hờ chưa từng một lần dao động.

Thế, cuối cùng, bọn họ phải đi đẩy nước từ những hành lang của khối 12.

Trước lớp 12E...

- Ô hô hô, ai thế kia? Hóa ra Sư Tử đại ngầu lòi lại bị phạt đẩy nước cơ đấy!

Roẹt!

Hoắc Tử Nha bước ra, đứng gần đó mà lên tiếng cà khịa, liền bị Sư Tử dùng gậy đẩy nước đẩy mạnh về hướng của hắn, nước bắn tung tóe ướt mất đít quần của Hoắc Tử Nha. Sau đó là điệu cười vô cùng cợt nhả của Sư Tử:

- Gì thế kia? 19 tuổi rồi còn đái dầm đi học à? Mất mặt quá đi mất!

- Cái đệnh mệnh, con mẹ mày Bạch Sư Tử! Mày dám chơi lão tử à? _Hoắc Tử Nha tức giận quát lên, Sư Tử lại dùng gậy đẩy mạnh lần nữa, nói:

- Cái thằng đái dầm mày làm gì được tao?

- Cái gì cơ? Hoắc Tử Nha đái dầm đó hả? Êuuuuu...

Triệu Lệ Nghi chẳng biết từ đâu ló mặt ra khỏi cửa lớp, ánh nhìn trực diện dành cho chỗ ấy của Hoắc Tử Nha mà làm vẻ mặt dè dặt khinh bỉ, khiến Hoắc Tử Nha lập tức che đi chỗ nhạy cảm, tức giận quát:

- Con mẹ nó Triệu Lệ Nghi! Mày dẹp ngay cái bản mặt đó đi nhá! Lão tử đái dầm cái khỉ khô gì hả?!

- Làng nước ơi, Hoắc Tử Nha lớp mình đái dầm bị Bạch Sư Tử phát hiện á á á, ghê chư, ghê chưa~

- Triệu Lệ Nghiiiiiiiii!!!!

- Haha!

Cự Giải nhìn Triệu Lệ Nghi chạy vào trong loan báo tin đồn cho lớp mình, rồi bóng dáng cuồng cuồng của Hoắc Tử Nha đuổi theo thì không khỏi bật cười. Cô nhắc nhở:

- Sư Tử à, cậu làm vậy là giết chết một mạng người rồi đấy!

- Thằng đó dai lắm, không dễ chết vậy đâu.

Sư Tử nhởn nhơ đáp lại. Mà, có chết thật anh cũng không quan tâm.

Hành lang khác...

- Này Thiên Bình, chúng ta thi không?

Thiên Bình với Bạch Dương phụ trách hành lang khác so với Sư Tử và Cự Giải. Bạch Dương nghĩ ra được trò gì đó rồi cao hứng nói:

- Tớ với cậu, thi xem ai đẩy nước nhanh hơn?

- Nhạt nhẽo.

- Vậy thi xem quần áo ai khô nhất?

- Nhàm chán.

- Hay là thi xem giày ai ráo nhất?

- Hmn... _Lúc này, Thiên Bình chợt dừng bước, nhìn sang Bạch Dương bằng ánh nhìn ảm đạm, ngữ điệu bình bình cất lên:

- Có cuộc thi thú vị hơn này.

- Có hả? Thi gì? Cậu nói đi?

- Bắt sâu. _Thiên Bình vô biểu tình nhắc lại:

- Thi xem ai bắt sâu được nhiều hơn?

- Thôi... hề hề... thôi, chúng ta nghiêm túc đẩy nước là được rồi... hê hê

Bạch Dương lại phi thường đáng thương a.

Lớp 12S...

- Nhân Mã, cậu thấy tin nhắn Xử Nữ gửi vào nhóm chưa?

Sau một hồi chán ơi là chán vì trong lớp chẳng có mấy ai, Kim Ngưu mới nhớ ra mà quay xuống hỏi Nhân Mã. Nhân Mã đang đọc truyện tranh, đáp:

- Rồi!

- Vậy sao cậu không có phản ứng gì hết vậy?

- Phản ứng gì cơ?

- Là ghen đó! _Kim Ngưu nghi hoặc giải thích:

- Cậu thấy quá trời nữ sinh vây quanh Thiên Yết vậy mà sao bình thường thế? Không ghen sao?

- Là bọn họ vây Thiên Yết chứ đâu phải Thiên Yết tiếp cận bọn họ! _*Vẫn đang đọc truyện*

- Nhưng cũng phải có gì đó khó chịu chứ, cậu không sợ mấy người này sẽ tiếp cận rồi tán tỉnh Thiên Yết à?

- Thiên Yết rồi sẽ từ chối bọn họ mà, tớ tin tưởng cậu ấy hi hi!

- ...

Trước sự lạc quan của Nhân Mã, Kim Ngưu cạn ngôn không biết nói gì hơn. Cô nhìn sang thằng em mình, thấy mặt nó như kiểu ngàn hoa nở rộ xung quanh, hệt như có hiệu ứng hỗ trợ cho. Mà Song Ngư thì cười khẩy:

- Nhà này chắc là theo kiểu bù trừ. Đứa thì ghen như chúa tể lọ giấm, đứa thì một chút ghen cũng không có. Hờ.

Còn lại, chỉ còn Giải Hoa Thần và Song Tử là ngủ gục trên bàn như chết.

Renggg... renggg....

Tiếng chuông vào học vang lên, những người khác cũng từ từ xuất hiện. Xử Nữ đi trực về, cùng lúc với nhóm bốn người đi trễ kia cào nước xong.

Cạch.

Song Tử đang ngủ ngon, đột nhiên trên bàn có tiếng động liền mập mờ mở mắt, thì thấy người trong mơ xuất hiện trước mặt. Nhìn lại, trên bàn là hai lon nước chanh. Lúc này, ngữ điệu của Thiên Bình cất lên nhàn nhạt:

- Thứ này sẽ giúp tỉnh táo. Cậu và Giải Hoa Thần đều nên uống.

- Bảo bối...

Bốp!

Song Tử đang mê man thân mật gọi tên, đột nhiên bị đánh bốp vào đầu. Mà cái đánh này, ai cũng ngỡ ngàng đến kinh hoàng nhìn Thiên Bình. Đến cả Giải Hoa Thần đang ngáp cũng thất vía, tim nhảy khỏi lồng ngực. Một bầu khí câm lặng âm phủ bao trùm.

- Có con muỗi trên đầu.

Thiên Bình mặt vô biểu tình phán, sau đó phẩy phẩy mái tóc Song Tử, rồi nhàn nhạt tiếp:

- Chắc rơi đâu đó rồi.

Cái đánh này, trực tiếp khiến trái tim mỏng manh của ai đó tan thành mảnh vụn rồi a. Đau tim quá nha.

.

.

Bệnh viện Cảnh gia...

Phòng Vip 11...

- Hmnn... mn...

Bảo Bình trong vô thức chợt nhiu đôi mắt, tiếng mưa ngoài cửa như loại âm thanh đang có thôi miên cô ngủ thêm, nhưng cô lại có điều gì trở lòng mà không thể nào an tâm nhắm mắt thêm được.

- A, Ma Kết!

Nhớ ra điều muộn phiền, Bảo Bình chợt choàng tỉnh dậy. Đầu óc cô đau như búa bổ, nhưng cô vẫn không thể ngồi yên được mà hai chân bắt đầu xuống giường.

Cạch!

- A, Bảo Bình...

Ngay lúc này, cánh cửa được mở ra, người vừa xuất hiện nhanh chóng nhận ra sự tỉnh thức của Bảo Bình liền lên tiếng nhu hòa:

- Em đừng vội, mấy thức dậy thì không nên bật ngồi vội!

- Thầy Ma Kết?

Bảo Bình không thể tin vào hình ảnh trước mặt, liền quay đầu nhìn về giường bệnh... trống trơn. Rồi cô lại quay lại nhìn Ma Kết đang đứng trước mặt mình.

- Thầy mau ngồi xuống đi!

Sau ba giây bất động, cô vội vàng nhảy xuống giường, rồi để anh ngồi xuống, lo lắng cất giọng:

- Thầy thương tích đầy mình, không nên đi đứng nhiều, cần phải nghỉ ngơi!

Nói rồi cô vội vàng phủi phủi ga giường, chuẩn bị để anh nằm xuống, nhưng khi nhìn vật trên tay, cô đột nhiên ngừng mọi hoạt động lại, gương mặt trở nên khó hiểu. Sao trên giường cô lại có hai chiếc chăn? Hình như giường của Ma Kết không có chiếc chăn nào?

- Khì...

Nhìn vẻ mặt trầm tư của Bảo Bình trong cự ly gần, Ma Kết không nhịn được mà bật cười một tiếng, tuy nhẹ nhưng người kia vẫn nhận thức được. Sau một hồi suy nghĩ, cô chợt nhìn anh, nặng nề suy đoán:

- Cái này... là thầy hả?

- Ừm... _Ma Kết mỉm cười nhẹ, đáp:

- Trời mưa lạnh lẽo hơn, thấy em nằm ngủ thật ngon, nên thầy mang qua!

- Vậy là thầy tỉnh trước em? *Nghi hoặc*

- Ừm, thầy làm xong thủ tục xuất viện rồi. *Cười*

- Cái gì? Thầy tỉnh dậy trước em mà không đánh thức em dậy thì thôi đi, sao thầy còn dám tự tiện đi ra ngoài? Thầy có biết tình trạng của thầy như thế nào không? Còn làm thủ tục... _Nói đến đây, Bảo Bình như nhận ra mình đã bỏ sót lời nào đó, liền kinh ngạc lớn tiếng:

- Thầy nói gì? Thầy làm thủ tục xuất viện rồi á?

- Ừ hi hi...

Ma Kết vẫn cười khẽ, bởi vì đã lâu lắm rồi anh mới thấy những phản ứng thế này của cô. Nhưng Bảo Bình vẫn lo lắng trách cứ:

- Thầy điên à? Thầy mới nhập viện đêm qua, sáng nay đã làm thủ tục xuất viện? Thương tích của thầy còn chưa đầy 24 giờ đồng hồ! Thầy chê mình sống chán quá rồi hả? _Nói rồi Bảo Bình lắc đầu không chấp nhận chuyện này, dữ dội tiếp:

- Cảnh Kỳ cũng thật là! Anh ta đi đâu mất rồi, sao lại để thầy tùy ý hành động như th...!!!

Lời cô đang nói đột nhiên im bặt, khi đột nhiên lại nhận một sự ấm áp nhỏ trên mái đầu. Ma Kết đưa bàn tay chạm nhẹ vào mái tóc cô, ôn nhu cất giọng:

- Được rồi, thầy đã ổn rồi... _Anh cười, lan tỏa sự ấm áp và an nhiên khắp cả căn phòng, nói:

- Em không cần lo nữa, Bảo Bình.

- Mm...

Bảo Bình như muốn nói gì, lại bị ánh mắt và nụ cười của anh làm cho nghẹn lòng. Nhìn bàn tay đang vuốt đầu cô, lại cuốn rất nhiều lớp băng, khiến lòng cô dẩy lên sự xót xa.

Phịch!

- !!!

Ma Kết bị bất ngờ làm cho bất động, khi đột nhiên Bảo Bình lại lao đến ôm anh thật chặt. Khi anh vẫn chưa kịp phản ứng, thì giọng nói vô cùng nhỏ khẽ cất lên, ngữ như trầm vỡ:

- X-xin lỗi... Xin lỗi... Em xin lỗi...

Không để anh kịp lên tiếng, cô tiếp tục cất lời, cả người đều run lên:

- Xin lỗi thầy, Ma Kết! Cho dù em nói bao lần từ xin lỗi, cũng không thể rũ bỏ được những lỗi lầm của mình!

- Bảo Bình...

- Em xin lỗi vì đã hèn nhát không dám nói lên cảm xúc của mình! Em đã thích thầy từ lâu rồi nhưng em không dám nói! Em cứ im lặng rồi tự trách mắng thầy thế này thế kia! Tệ hại hơn, em lại ghét bỏ thầy vì người khác... Em đã hồ đồ tức giận sang người thầy, trong khi thầy không hề làm gì sai... Em...

Bảo Bình như nghẹn lại ở cổ họng, một cảm giác gì đó rất khó chịu, nhưng lại không biết nói gì thêm, trong chốc lát, thủy lệ lại ứa ra tức tưởi:

- Vì em mà thầy mới chịu những đau đớn khổ hình, vì em mà thầy mới bị kẻ khác hận thù, em chẳng bao giờ giúp thầy chuyện gì, nhưng lại luôn luôn khiến thầy thiệt thòi... em...

- Bảo Bình, em sai rồi, thầy mới là kẻ hèn nhát...

Ma Kết chợt cất tiếng, bàn tay nhẹ nhàng bao bọc lại cô, giọng nói nhu hòa mềm mỏng, lại ẩn chứa bao nhiêu dung vị, ân cần đáp:

- Thầy biết em thích thầy, nhưng là thầy thích em trước, nhưng thầy không cách nào để em biết được, vì em là học trò của thầy. Thầy muốn khi em tốt nghiệp, thầy mới dám nói, nhưng... lại xảy ra quá nhiều chuyện. _Ngưng một chút, anh chợt thấp giọng nặng nề:

- Ba thầy, gia đình em và Trương Tiểu Khải. Mọi chuyện đều khiến chúng ta đau khổ hơn. Nhưng, tình cảm của thầy trước giờ vẫn chưa từng xoay chuyển...

Nói đến đây, anh khẽ đưa cô đối diện trước mặt mình. Ánh mắt anh trở nên kiên định, giọng nói chắc chắn khẳng định:

- Không phải là tình cảm chớm nở của tuổi học trò, mà là tình cảm của một người trưởng thành, thầy muốn nói, Bảo Bình... Anh yêu em.

- ...

Ba chữ cuối anh thốt ra, khiến sự áy náy tội lỗi của cô hoàn toàn vụt biến, mà trở nên vô cùng bối rối. Cảm thấy phi thường áp lực, phi thường bất an. Nhưng cũng cảm thấy phi thường hạnh phúc, phi thường ấm áp.

Chữ "yêu" khác hoàn toàn với chữ "thích".

"Yêu" là loại cảm xúc cao quý hơn, thiêng liêng hơn và dày dặn hơn "thích".

"Yêu" có gì đó trọn vẹn, thành thật, cao cả, chứ đựng tầng tầng lớp lớp tình cảm hơn "thích".

"Yêu" có vẻ chững chạc, trưởng thành, nghiêm túc hơn "thích".

Đó là lý do vì sao cô trở nên áp lực.

Danh xưng là "anh" khác hoàn toàn với danh xưng là "thầy".

"Anh" tức là rũ bỏ hoàn toàn thân phận thầy giáo.

"Anh" tức là đối với cô, tình cảm và mọi hành động anh dành cho cô xuất phát từ tình cảm nam - nữ. Chứ không phải bổn phận của một người thầy đối với học trò của mình.

"Anh" tức là giữa hai người được nối kết với nhau bằng cảm xúc cá nhân, cảm xúc tự nhiên của con người. Không phải kết nói với nhau bằng quan hệ thầy giáo - học sinh.

Đó là lý do vì sao cô cảm thấy hạnh phúc.

- Ma Kết...

Đã đủ để tâm tình của bản thân tiếp ứng những điều anh vừa tuyên bố, cô chợt đưa tay giữ lấy hai bàn tay cuốn đầy băng của anh. Trong đáy mắt chứa chan vô vàn chân thật, ngữ điệu trầm ổn thừa nhận:

- Em cũng yêu anh.

Lời này, cô cũng muốn gửi đến Ma Kết. Rằng tình cảm của cô, cũng không giống như sự hứng thú của tuổi học trò, mà là cảm xúc chân thật sau bao lần gặp trở ngại, có thể không thay đổi, chính là yêu.

Khi hai người đã xác nhận được cảm xúc của đối phương, họ sẽ dẩy lên một sự đồng cảm. Trong không gian lặng lẽ riêng biệt, cảm xúc sẽ ngày càng dâng trào. Mà đối với những người từ lâu đã vô cùng hữu cầu, cảm xúc sẽ càng mãnh liệt và to lớn.

- Hmnn...

Khi cô vừa bày tỏ tình cảm, anh chợt cúi xuống, chiếc môi mỏng khẽ khàng chạm nhẹ lên đôi môi căng mọng của cô, như đang thăm dò. Khi nhận được sự đồng tình từ đối phương, môi anh mới tiến đến bước tiếp. Cảm giác thật thực sự khác biệt với mong tưởng. Cảm giác mềm mại, ấm áp và mê muội.

- Umnh...uh...

Mở đầu bằng nụ hôn nhẹ nhàng, khiến Bảo Bình vô thức đặt tay mình lên vai Ma Kết, môi mềm không ngừng mút trả cùng cánh môi lạnh bạc ấy. Càng về sau, cảm giác thiếu thốn khiến anh khẽ đẩy đầu lưỡi trơn mềm vào trong, trong phút chốc, khiến cô giật mình.

- Ah... _Như nhận ra động thái vội vàng của mình, Ma Kết chợt dừng lại, ánh mắt tội lỗi nhìn cô, ngữ điệu áy náy cất lên:

- A-Anh xin lỗi...

- Không...

Mặt Bảo Bình chợt đỏ như than hồng, mọi chuyện sẽ rất thuận lợi và trơn tru nếu như nụ hôn kết thúc một cách suôn sẻ. Nhưng chính cô lại khiến mọi thứ đứt ngang giữa chừng, mọi thứ... đều trở nên khó xử. Chuyện này... khiến cô không còn mặt mũi nào để đối mặt với anh cả.

Có thể đào một cái hố để chui xuống được không?

Cộc! Cộc!

Ngay lúc này, thì có tiếng gõ cửa vang lên. Khiến cả hai vội vàng tách nhau ra.

May quá, không có hố nhưng có người thứ ba.

Cạch!

Cánh cửa nhanh chóng được đẩy vào. Nhưng sự xuất hiện của người này, lại khiến cả căn phòng rơi vào câm lặng.

Bảo Bình nhìn thấy liền hoảng hồn, cả người như rơi vào hầm băng.

Mà Ma Kết đột nhiên lại trở nên trầm sắc. Ánh mắt cảnh giác cao độ.

Còn người kia, vẫn giữ nguyên sắc thái nghiêm lãnh, khí ngạo thường niên. Dường như thế giới có sụp, cũng không khiến người này thay đổi sắc mặt.

Là Dương Tề.

--------------- End Chap 184 ----------------

Vì một Fiction trong Wattap chỉ giới hạn 200 phần, nên Au đã chỉnh sửa và gộp những chap đầu lại thành một phần với nhau. Haizzz... Xóa mất bao nhiêu lượt đọc, lượt vote và comment, đau tym lắm a T^T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play