Đánh up ngày chủ nhật (trả chap lần 5)
I Need You - BTS (Bài này hay nhưng lắng nghe trong ngày mưa thì buồn cực mọi người ạ)
-------------------------------
- Huynh tẩu!/ Tiểu thư!
Đình Phong và chú Lý đồng thanh hô lên, nhưng không kịp nữa rồi.
BỐP!
O_O!!!
Thiên Bình bị hành động dứt khoát của Song Tử khiến cho lòng rối tâm loạn, đánh rơi cả chiếc dù đang cầm trên tay, đôi đồng tử co lại hết cỡ. Sau đấy, chỉ nghe thấy phía sau lưng cô có một tiếng động nặng trịch ngã xuống. Đến khi nhìn lại, là một người đàn ông mắt trắng trợn ngược, gò má lõm vào, mồm chảy đầy máu, ngã xuống nền đất, con dao nhỏ trong tay văng ra bên cạnh. Mà trong tiếng mưa, cô lại cảm nhận rõ tiếng thở nhẹ từ người bên cạnh, từ Song Tử.
Soạt!
Song Tử cúi người nhặt cây dù của Thiên Bình lên, rồi trao vào tay cô, ngữ điệu bỗng nhiên tràn ngập ý chiều chuộng si mê:
- Dù đã thấy con quái vật trong tôi, em cũng không nên đánh rơi dù của mình chứ. Em xem, em bị ướt rồi.
Thiên Bình chợt ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm điệu này. Đối diện với vẻ mặt có chút hoang mang của cô, Song Tử chợt cười nhếch, đôi mắt sáng như những vì tinh tú, đẹp nhưng không thể với đến, cuồng say nhưng không hề thật tâm:
- Sao? Vừa rồi đã dọa em rồi? Tôi đã từng nói rồi mà... _Nói đến đây, chợt vẻ mặt của anh lạnh đi, đôi mắt cao lãnh như đang nhìn một thứ dơ bẩn mà thay đổi ngữ điệu:
- Đến chết em cũng không thể tiếp thu nổi!
Pặc!
Song Tử vừa xoay người bước đi, cổ tay lại bị giữ lại. Thiên Bình vẫn cầm dù, nắm lấy tay anh để níu kéo. Ngữ điệu hơi run nhưng vẫn cố mạnh mẽ cất lên:
- Đừng có trốn tránh như một kẻ hèn nhát như vậy, tôi đang nói với cả ba người đấy, Song Tử, K.C và nhân cách thứ ba!
Không để Song Tử có phản ứng, cô tiếp tục lên tiếng:
- Ba người đồng lòng chơi đùa với tôi như vậy, vui lắm sao? Mấy cậu chơi cho chán rồi bỏ, có phải không? Nhưng xin lỗi, mấy người đã đụng vào nhầm người rồi. Tôi không giống những người con gái khác, tôi là người không muốn nợ bất cứ ai. _Nói đến đây, ngữ điệu cô chợt trở nên cứng rắn, tuyên bố:
- Nhưng cũng là người, không dễ gì bỏ buộc. Tôi, không phải người mà mấy người muốn có thì có, mà muốn vất bỏ, thì bỏ!
Pặc!
Đột nhiên, Thiên Bình kéo người Song Tử quay mặt đối diện trực tiếp với mình. Cô không ngần ngại mà nhìn trực tiếp vào đôi mắt cao lãnh quyền quý của anh, cất giọng:
- Này người đang đứng trước mặt tôi, K.C. Cậu bảo tôi chỉ có thể hiểu rõ Song Tử mà không hề hiểu cậu? Cậu nói tôi đối với Song Tử nhưng không thể đối như vậy với cậu? Cậu nói tôi đến chết cũng không thể tiếp ứng nổi con người của cậu? Đừng coi thường tôi thế! Cậu là người như thế nào, tôi hiểu rõ! Nếu cậu không tin, vậy cậu có thể nghe tôi nói. Đầu tiên, cậu được sinh ra bởi những động thái của Dương Tề - ba cậu đối xử với cậu khi còn bé! Ông ta khắt khe, lãnh khắc, tàn độc, vô cảm, coi cậu còn không bằng một con chó! Ông ta kêu người của mình bắt cóc cậu, hành hạ cậu, tra tấn cậu, thậm chí là có kẻ muốn giết cậu! Để cậu hoàn toàn muốn dựa vào ông ấy, và khi nhận ra, cậu hoàn toàn mất niềm tin vào ông ấy! Chính ông ấy đã sinh ra nhân cách K.C này!
- !!!
Ánh mắt của Song Tử dành cho Thiên Bình, vậy mà lại có sự thay đổi. Khóe môi Thiên Bình khẽ cong lên, cô tiếp:
- K.C vô cảm, tàn bạo, vô tình, độc đoán, nghiêm khắc. Hoàn toàn giống với những gì ba cậu đối với cậu. Điều thứ hai, cậu đã lợi dụng những người có hoàn cảnh bi thương tàn nhẫn giống cậu, cứu giúp họ, như cách cậu đã làm với Giải Hoa Thần, Dịch Thiên Ân, Tống Tử Hy và Cảnh Kỳ, để họ đối với một kẻ máu lạnh như cậu, vẫn hết lòng trung thành và cống hiến, vì chính cậu, đúng hay sai cũng đã cứu họ một mạng! Điều cuối cùng, chính vì sự tồn tại của cậu, của K.C... _Nói đến đây, ánh mắt Thiên Bình càng chắc chắn hơn:
- Mới sinh ra nhân cách thứ ba - nhân cách tồn tại vì sự thù hận của cậu với Dương Tề!
- !!!
- Tôi nói như vậy, có sai hay không?
- Hoàn toàn...
Rốt cuộc, ánh mắt của Song Tử dành cho Thiên Bình cũng quay trở lại với vẻ si mê cuồng vọng như ban đầu, ý cười trên môi tỏa lên những tia thích thú vui vẻ, anh đáp:
- Lời của em không sai một chỗ nào! Bởi vậy, tôi mới cực kỳ thích em, Thiên Bình. Tuy nhiên, những điều ấy, một người thông minh và có mối quan hệ không tầm thường với tôi như em đoán ra được cũng là điều hiển nhiên. Nhưng em đừng lầm tưởng, rằng biết được nguồn gốc sinh ra con người tôi, thì có thể hiểu được tôi!
Câu cuối của anh, đôi mắt màu xanh lại sâu như màn đêm, ánh lên những tia đe dọa ngông cuồng. Nhưng Thiên Bình, lại không còn run sợ như trước, cô vẫn lên tiếng đáp lời:
- Cậu cứu về những thành viên của băng Con Rết, dùng tài năng của họ để phục vụ mình, nhưng đó chỉ là một mặt mà mọi người thường nghĩ. K.C, liệu tôi có lỗ mãng khi nói rằng, cậu là một người bao dung không?
- !!!
- Cậu lợi dụng thế mạnh của mỗi người, đặc biệt là bộ tứ của Rết Con để thỏa mãn những kế hoạch của mình. Nhưng cậu không hề đối xử với họ như kiểu ông chủ - nô lệ. Không phải người tài năng của băng đảng nào cũng không hề có tham vọng hay vọng phản với kẻ lãnh đạo mình như Con Rết. Người càng tài năng, ý định mưu phản càng mạnh. Nhưng, cả bốn người kia tôi đều không nhìn ra điều đó ở họ. Ngược lại, khi tôi bêu xấu cậu, họ không những bảo vệ cậu, mà còn cảm thông với những việc làm tàn độc của cậu. Nếu như cậu đối xử với họ như chủ nhân - nô lệ, họ sẽ không bao giờ có thái độ ấy. Nói cách khác, cậu, K.C - bên ngoài máu lạnh nhưng bên trong dung thứ! Cậu lãnh đạo Con Rết bằng chính sức mạnh thể chất, đầu óc tư duy... và nhân cách của mình. Đó là lý do vì sao, băng Con Rết luôn là băng đảng quyền lực trong thành phố, mặc dù có hai năm biến mất. _Ngưng một chút, cô lại thay đổi ánh nhìn dành cho anh, trên gương mặt băng lãnh, lại có nét nhu mì:
- Cậu đối với tôi cuồng vọng say mê một cách bất thường, để tôi sợ hãi hoang mang, để tôi hiểu nhầm ý của cậu, nhưng thực chất là cậu bảo vệ tôi! Hành động của cậu luôn theo hướng đánh phủ mục đích ban đầu, luôn gây hiểu nhầm cho những kẻ thiếu suy nghĩ. Hay nói cách khác, cậu hành động như thể bản thân cậu là con quái vật, để che giấu trái tim tốt bụng của mình. Phải không, K.C?
Nói đến đây, cô chợt đặt bàn tay lên ngực anh, qua lớp áo đã ướt nhẹp, vẫn cảm nhận được tiếng nhịp đập bên trong. Mặc dù anh đang đứng hình, nhưng trái tim vẫn vang nhịp đập.
- Trước mặt người khác thì tôi không biết... _ Bỗng, giọng nói ấm áp như ngọn lửa hồng nhẹ nhàng vang lên, xua tan mọi lạnh lẽo của màn đêm mưa gió:
- Nhưng trước mặt tôi, cậu không cần phải gắng gượng. Song Tử, chẳng phải, cậu đã nói câu này với tôi sao?
Rào... rào... rào...
Cuối cùng, cũng chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào. Mưa rơi nặng hạn, như vạn kim chích, đổ xuống mạnh mẽ trên những thân thể của những người bất tỉnh trên mặt đất. Tiếng mưa đập dù kêu bịch bịch bịch, tiếng mưa rơi vang vọng trong bóng tối ào ào ào. Còn lại, không có một âm thanh nào khác. Một lúc sau, Song Tử mới có thể phản ứng, ngữ điệu dần dần lặng xuống:
- Thiên Bình...
- Tôi không quan tâm cậu là Song Tử ngày thường, cậu là K.C hay cậu là nhân cách thứ ba. Điều tôi biết, chỉ là cậu đã rất tốt với tôi! Cho dù mục đích ban đầu của cậu không phải vì tình cảm, mà chỉ là vì hứng thú, thì cậu, vẫn là người luôn bảo vệ tôi! _Ngữ điệu của Thiên Bình dần dần trở nên mãnh liệt:
- Tôi không phải chỉ thích một phần của Song Tử, người tôi thích, là Dương Song Tử, là một Dương Song Tử hoàn toàn. Tôi thích Song Tử đã luôn bám theo tôi cho dù bị tôi lạnh nhạt. Tôi thích Song Tử đã âm thầm cho người theo dõi tôi, bảo vệ tôi và cứu mạng tôi trong vụ bắt cóc hai tháng trước! Tôi cũng thích Song Tử lãnh khốc vừa rồi đã ra tay bất ngờ đánh ngất một kẻ cầm dao muốn hại tôi! Dù cậu là ai, dù cậu là nhân cách gì, tôi đều thích! Tôi như vậy, có phải quá tham lam rồi không?
- Thiên Bình, em...
Song Tử bất giác muốn đưa tay lên chạm vào mặt cô, nhưng nhận ra tay mình đã dính quá nhiều máu, trong phút chốc, lý trí bắt đầu kiểm soát anh lại, thì cánh tay đang buông xuống ấy đột nhiên được giữ lại. Thiên Bình vất cây dù đi chỉ để giữ lại bàn tay ấy, phút chốc, gương mặt cô bị những hạt mưa đau rát hạ xuống. Mặc dù vậy, cô vẫn nắm chặt tay anh, lần đầu tiên trong suốt những năm vô cảm qua, trên mặt cô lại xuất hiện một nụ cười, nụ cười hiền dịu đẹp tựa thiên sứ:
- Tôi thích cậu, Dương Song Tử. Hmnn...
Vừa dứt lời, Thiên Bình trực tiếp nhón bàn chân trần lên, hai tay giữ lấy mặt Song Tử, không ngần ngại mà đặt lên môi anh một nụ hôn. Giây phút này, khiến anh hoàn toàn không lường trước được, cả người lại phỗng ra như tượng, toàn thân chợt cứng ngắc. Đây là lần hiếm hoi Thiên Bình chủ động hôn anh, nhưng cảm xúc và lý do, hoàn toàn không giống như trước đây. Mọi lý trí cố gắng kiểm soát anh, cố gắng thông báo đến anh rằng phải kháng cự, phải tuyệt tình với cô, phải cắt đứt mọi liên hệ với cô để cô được an toàn.
Anh có nhiều kẻ thù, nhưng bọn chúng không có khả năng để tấn công anh trực tiếp. Bọn chúng chỉ có thể lợi dụng làm hại nhưng người thân quen của anh, những người anh trân trọng, những người anh yêu thương để uy hiếp anh. Mà Thiên Bình và bạn bè anh, là những đối tượng để bọn chúng dễ dàng đụng vào. Đó là lý do vì sao, khi anh quay lại, vẫn giữ khoảng cách với bạn bè. Thiên Bình lại không đơn giản như vậy, để có thể cắt đứt quan hệ với cô, anh phải khiến cô tự động tránh xa anh. Những hành động anh làm tổn thương cô, đều vì muốn cô ghét bỏ mà tránh xa anh. Nhưng cô lại quá tinh ý mà nhận ra được mục đích của anh, cô lại càng tiến lại gần.
Sự thành khẩn, sự chân thành, sự tha thiết của cô sẽ khiến anh rất hạnh phúc, tâm trạng u tối bao ngày qua của anh như ngọn lửa đã bị dập tắt, nay lại bùng cháy trở lại. Nhưng anh phải cắn môi mà đuổi cô đi. Nhìn cô thất thần, buồn bã, anh lại đau đớn gấp vạn lần. Chiều thể dục, khi con rắn lao về phía cô, anh đã không suy nghĩ liền chặn con rắn lại bằng mọi giá, kể cả bàn tay anh. Chỉ cần, cô không sao là được. Chiều nay, thấy cô mặt mũi tái nhợt, tâm anh như bóp nghẹn lại. Cô hẳn là vì những ngày qua bị anh lạnh nhạt, nên mới không chú tâm đến sức khỏe. Khi nhìn thấy động tĩnh mệt mỏi của cô, kể cả khi cô chưa kịp ngồi khụy xuống, anh đã vất hết tất cả chạy đến đưa cô đi đến phòng y tế. Anh không dám vào trong vì sẽ để cô sinh ra hy vọng, nhưng anh càng không dám bỏ đi vì anh thực sự lo lắng cho cô.
Anh thừa nhận, ban đầu, anh chỉ quanh quẩn bên cô vì một chút hứng thú. Nhưng vào đêm hôm ấy, anh đã chính thức thích cô. Chính là buổi tối khi hai bên đính ước gặp mặt. Cô vì cự tuyệt đính ước mà không ngần ngại cắt bỏ mái tóc dài đã nuôi dưỡng mấy năm trời, cắt bỏ bộ phận quý giá nhất của vẻ đẹp quý tộc của cô. Anh thích cô, vì cô có sự kiên định với hạnh phúc của bản thân. Khác hoàn toàn với kẻ lông bông vô định của anh. Càng về sau, trải qua nhiều chuyện nguy hiểm, anh càng có cảm giác sợ hãi, một cảm giác mà từ năm lớp hai, anh đã không còn. Sợ hãi khi cô gặp nguy hiểm, sợ hãi khi cô bị thương, sợ rằng anh sẽ đánh mất cô. Chính nỗi sợ này đã khiến anh phải đưa ra quyết định, làm mọi thứ để giữ cô an toàn. Nhưng anh lại quên mất, tổn thương cô, là cách nhanh nhất khiến cô gặp nguy hiểm.
- Hmnn... mn... mn...
Đột nhiên, sau một lúc bất động, anh lại hé cánh môi mỏng, đáp lại nụ hôn đơn phương của cô. Anh đặt tay lên eo cô, hai bên nồng nàn ôm chặt. Động thái của anh khiến hai tay cô không rút xuống được, liền xuôi theo tự nhiên mà gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, mặc cho mưa gió lạnh lẽo, vẫn hôn anh xao xuyến. Hai thân ảnh ướt át dính chặt vào nhau, môi kề môi không buông giữa màn mưa to gió lớn, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, lại trở nên thắm thiết hữu cầu.
- E hèm... Chú tài xế à...
Cách đó không xa, có hai thân hình phỗng ra như tượng. Không ngờ đến, sau một màn cãi nhau qua lại, họ lại hôn nhau. Đình Phong hắng giọng, tự động xoay lưng lại, còn kéo chú Lý xoay đi như mình, nói:
- Cảnh này, chúng ta không được phép nhìn đâu. K.C mà phát giác, tính mạng tôi và chú đều... đi đời nhà ma đấy!
- Ừm, tôi hiểu!
Chú Lý tuần trước suýt bị tấn công, cũng nhờ có người của Dương Thiếu mới an toàn trở về. Ông cũng biết người của Dương thiếu lợi hại thế nào, vậy thì lời của anh ta, chắc chắn đúng.
Hai người tự giác xoay lưng với cảnh đang diễn ra, đứng nghiêm trang dưới hai tán dù, trong đêm mưa gió, trông cũng thật hài hước.
- Đình Phong.
- Vâng, K.C!
Sau một lúc đứng im lặng dưới mưa, nghe tên, Đình Phong lập tức xoay người lại, đứng nghiêm nhận lệnh. Đập vào mắt cậu, là K.C đang bế huynh tẩu vì đôi chân trần của cô ấy. Dù vậy, sắc thái nghiêm lãnh của K.C không hề bị giảm sút:
- Liên lạc với Giải Hoa Thần, lệnh mọi người giải tán.
- Vâng!
Đình Phong cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó hướng Thiên Bình mà cúi chào:
- Huynh tẩu, tôi xin phép đi trước!
Nói rồi cậu gấp dù lại, chui qua con hẻm chỉ một người có thể qua kia, rồi đi mất tăm. Lúc này, Thiên Bình mới cất tiếng:
- Chú Lý, chúng ta về thôi.
- Vâng, tiểu thư!
Chú Lý cũng như Đình Phong mà chui qua con hẻm một người. Điều này, khiến Thiên Bình nhìn lại mình và Song Tử, nói:
- Cậu có thể bỏ tôi xuống được chưa? Chân tôi đâu có gãy. Quan trọng là cả người cậu đều có thương tích.
- Cậu yên lặng đi, chúng ta sẽ đi đường khác!
Song Tử đáp, khiến Thiên Bình nghi ngờ. Nơi đây chỉ có một lối duy nhất là con hẻm một người thôi mà.
Trên xe...
Sau khi chú Lý đưa cho Song Tử và Thiên Bình hai tấm khăn bông lớn, liền về ghế lái và hỏi:
- Tiểu thư, chúng ta đi đâu ạ?
- Tất nhiên là đến Nob...
- Về Hạ gia ạ!
Song Tử cắt ngang lời của Thiên Bình, liền hứng chịu ánh mắt khó hiểu của cô. Cô lên tiếng:
- Dì Tương Di đang rất lo cho cậu, nên về đấy trước...
- Mẹ tôi sẽ rất mừng nếu nghe tin đêm nay tôi ở lại nhà cậu, vậy nên... _Song Tử lại ngắt ngang lời Thiên Bình lần nữa, ngữ điệu có chút gian xảo:
- Cậu hãy gọi điện báo lại cho mẹ tôi đi! _Nói rồi, anh nhìn chú Lý, mỉm cười:
- Chú Lý, về biệt thự Hạ gia đi ạ!
- Vâng... Dương thiếu!
Chú Lý có chút vụng về đáp lại, vì ông không tiếp thu kịp tính cách thay đổi như gió của Song Tử. Vừa rồi, rõ ràng dưới mưa, cậu ấy là một người băng lãnh khó gần, nhưng giờ, lại là một thiếu niên dương quang dễ mến.
- Alo, dì Tương Di, con tìm thấy Song Tử rồi ạ. Dì yên tâm nhé... Này,... _Chợt, Thiên Bình nhìn Song Tử, đưa điện thoại cho anh mà nói:
- Nói chuyện với dì ấy đi!
Song Tử cũng không phản đối, nhận điện thoại và nói chuyện với mẹ mình, ngữ điệu như một cậu con trai ngoan ngoãn lễ phép.
- Chú Lý, cho tôi mượn điện thoại chú một chút!
- Vâng, tiểu thư!
Nhận được điện thoại của chú Lý, Thiên Bình bấm một dãy số, đây là dãy số duy nhất có nhớ.
- Sư Tử hả? Là tớ, Thiên Bình, tớ đã tìm thấy Song Tử rồi, cậu mau về nhà đi, cảm ơn vì đã giúp đỡ. Hử? Xử Nữ, Nhân Mã, Bạch Dương và Thiên Yết cũng? Không cần đâu, tớ sẽ thông báo cho bốn người họ, cậu mau về nghỉ đi, dì Hoa sẽ lo lắng đấy. Ừ, chào.
- Này Song Tử...
Thiên Bình vừa cúp máy và trả điện thoại lại cho chú Lý, liền quay sang nhìn người bên cạnh, cũng đã nói chuyện điện thoại với Mạc Tương Di xong. Nhận lấy điện thoại của mình, cô bấm một số điện thoại, rồi nhàn nhạt cất tiếng:
- Nói với họ là cậu đã ổn, vì cậu, những người ấy đã ra ngoài giữa trời mưa lớn thế này để tìm cậu. Dù thế nào, cậu cũng phải là người nói chuyện với bọn họ.
Song Tử nhìn vào màn hình điện thoại, là cái tên Xử Nữ. Ý của Thiên Bình đã quá rõ ràng, mà anh, cũng không phải là người không hiểu chuyện. Anh đối với họ, là vì an toàn của họ. Đó là suy nghĩ cách đây vài tiếng, bây giờ, anh đã thông suốt và hiểu ra, đã đến lúc, quay trở lại rồi.
.
.
Quận Zing...
Cửa hàng tiện lời Bongcha...
- Kính chào quý khác...
- Xin lỗi, cho tôi hỏi... _Chẳng để nhân viên kịp mở lời chào, vị khách mới đến mặc áo mưa và mang một cây dù đã bước đến, sốt sắng hỏi:
- Anh có thấy một người nam sinh nào cao chừng này, tóc màu xanh dương, mắt màu đá saphire không ạ?
- Không có, tôi mới thay ca thôi!
Xử Nữ chợt nhớ ra giờ đã quá 12 giờ đêm. Cậu khẽ cúi đầu cảm ơn rồi lấy một lon cà phê mang vào thanh toán. Trong khi nhân viên cửa hàng đang check mã, thì điên thoại cậu reo lên. Người gọi đến là Thiên Bình.
- Tớ đây Thiên Bình, cậu tìm được...
- [Là tao đây, Xử Nữ!] _Ngắt ngang lời Xử Nữ là một giọng nam, mà khi nghe được rồi, Xử Nữ suýt chút làm rớt ví tiền. Cậu khó tin mà lên tiếng nghi vấn:
- Song Tử? Là mày thật ư?
-[ Đừng ở ngoài nữa, muộn rồi, về nhà nghỉ đi, dì Mạc sẽ lo lắng đấy, em họ ạ!]
- Mày...
Ngữ điệu và lời nói như đùa như thật của Song Tử không hiểu sao lại khiến Xử Nữ có gì đó nghẹn ở lòng, đến mức không thể nói nổi thành lời. Vì vậy, đầu giây bên kia lại vang lên:
- [Vất vả rồi, người bạn tốt!]
- Mày... Song Tử... Chết tiệt! _Xử Nữ tựa khi nào đã rớt nước mặt, cậu chợt quát thẳng vào điện thoại, gào lớn:
- Thằng chó chết mày! Có biết bố mày lo lắm không hả? Chết tiệt, sao mày không biến mất luôn đi! Cái thằng trời đánh! Thằng chết tiệt! Thằng loạn lạc này! Cuối cùng mày cũng quay về!
Khúc cuối thế mà Xử Nữ lại thấp giọng một cách nhẹ nhõm, mà đầu dây bên kia cũng thở dài một cái:
-[ Nếu chửi chưa đã thì thứ hai gặp lại, mày có thể tiếp tục, còn bây giờ, về nhà nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, cho tao gửi lời cảm ơn đến Bạch Dương nữa nha, bây giờ tao phải gọi đến cho thằng ngốc kia! À, còn nữa...] _Song Tử ngưng một chút, sau đó ngữ điệu trở nên trầm lặng mà chân thành:
-[ Cảm ơn và xin lỗi mày, vì tất cả, Xử Nữ!]
Tút... tút... tút...
Mặc dù cuộc nói chuyện đã kết thúc, nhưng lời nói kia vẫn còn dư âm đọng lại bên tai Xử Nữ, khiến cậu nhất thời ngây người ra.
- Xin lỗi... _Lúc này, nhân viên cửa hàng chợt cất giọng một cách cẩn thận:
- Của quý khách là 7H ạ...
- Đây, tôi lấy thêm cái này nữa, tính chung, tôi trả!
Chợt, xuất hiện thêm một vị khách cũng mặc áo mưa cùng màu với vị khách cũ. Nhân viên cửa hàng liền đi check mã. Mà vị khách mới kia lại quay sang hỏi vị khách cũ:
- Là Song Tử gọi đến à?
- Ừ, có vẻ như Thiên Bình tìm được nó rồi! _Xử Nữ vô thức trả lời, đến khi nhận thức được điều gì sai sai thì cậu bỗng giật mình, nói:
- Sao vào đây từ khi nào vậy? Sao tôi không thấy?
- Từ lúc cậu đang quát tháo ầm ầm... _Bạch Dương đưa tiền cho nhân viên cửa hàng, cười cười rồi tố cáo Xử Nữ:
- Cậu xem, anh này bị cậu dọa một phen xanh mật rồi này!
- X-Xin lỗi...
Xử Nữ bất giác ngượng ngùng mà cúi đầu xin lỗi, sau đó cùng Bạch Dương rời đi.
Trời, hình như cũng mưa nhỏ hơn rồi.
.
.
Quận Zaymon...
- Sao cơ? Thấy K.C rồi? Đình Phong báo tới ư? Được rồi, tôi biết rồi!
Người mặc đồ đen có vết xăm hình con rết trên gáy tay nhận được điện thoại, liền vội vã quay sang báo lại với hai người bạn của K.C, anh ta vui vẻ lên tiếng:
- Này bạn của Rết Con và anh bạn mặt lạnh, bọn tôi đã tìm thấy K.C rồi!
- Sao cơ? Tìm thấy Song Tử rồi sao?
Nhân Mã đang đi trên các ngõ hẻm, liền dừng bước. Cậu chạy vội đến người mặc đồ đen kia, tâm không khỏi hân hoan, nhưng vẫn muốn xác nhận thật chắc chắn:
- Anh nói thậ... A!
Sượt!
Phịch!
- Nhân Mã!
Nhân Mã đang chạy, liền bị trượt chân ngã, mông đáp đất một cách nặng nề và đau đớn, khiến Thiên Yết không khỏi lo lắng, đến đỡ cậu dậy. Ngay lúc này, điện thoại của cậu reo lên. Là Thiên Bình, vậy ra, thông tin của anh bạn thuộc băng Con Rết này là thật.
- Tớ nghe này Thiên Bình, tớ cũng vừa nhận được tin, Song T...
-[ Là tao đây, Nhân Mã!]
Nhân Mã đang nói liến thắng, lại bị giọng nói quen thuộc đến mức khó tin làm cho im bặt. Thấy vậy, đầu dây bên kia lại vang lên:
- [ Lâu rồi không nghe giọng tao, mày quên rồi ư?]
- S... Song Tử... Sao mày... Đây là số của Thiên Bình mà... _Nhân Mã biết đã có ai đấy tìm thấy Song Tử, nhưng lại không hề nghĩ đến, Song Tử lại trực tiếp gọi điện cho cậu, khiến cậu lắp bắp một cách ngốc nghếch. Đầu dây bên kia chợt phì cười:
-[ Mày vẫn ngốc như trước, thằng ngu này. Là Thiên Bình tìm thấy tao, và tao muốn trực tiếp nói với mày rằng, không cần tìm tao nữa, cùng Thiên Yết trở về nhà đi!]
- Nhưng sao thái độ của mày... khác lắm...
- [ À, vậy là mày không muốn nói chuyện với tao hả, vậy để tao gọi hai thằng còn lại ra nói chuyện với mày ha? Mày muốn nói chuyện với nhân cách thứ hai hay là thứ ba?]
- Mày...
Nhân Mã ứ lời không cất được, họng như bị nghẹn lại, không thể tiếp tục nói chuyện, Thiên Yết thấy lạ, liền cướp máy của cậu, chất giọng trầm thấp vang lên:
- Thiên Bình?
- [A, Thiên Yết à? Nhân Mã đưa máy cho cậu rồi à?]
- Song Tử?
- [ Tôi đã làm phiền đến cậu rồi, cảm ơn và xin lỗi nhé! Thời gian qua, chắc cậu đã chăm sóc tốt cho Nhân Mã lắm đúng không? Cảm ơn cậu...]
Lời của người đầu dây bên kia nói, khiến cả Thiên Yết cũng khó lòng lường trước được. Bảo sao Nhân Mã lại có phản ứng như vậy. Tuy nhiên, ngữ điệu anh lại trở nên trầm lạnh băng lãnh:
- Dương Song Tử, sau tất cả hành động của cậu, cậu lại nhởn nhơ thốt ra hai từ xin lỗi và cảm ơn dễ dàng như vậy... _Nói đến đây, trong lời nói Thiên Yết mang thêm hàn ý:
- Là có thể kết thúc sao?
- [Tôi biết khoảng thời gian qua đã khiến mọi người lo lắng nhiều....]
- Lo lắng sao? Cái đấy thì tính là gì so với việc cậu tổn thương Nhân Mã của tôi?
- [Chính vì vậy, tôi mới là người gọi điện, chứ không phải là Sư Tử, hay Xử Nữ, Bạch Dương. Thiên Yết, tôi đối với cậu là sự cảm kích vì luôn ở bên Nhân Mã, và xin lỗi cậu vì mọi chuyện. Tôi cũng không hề mong sự tha thứ của mọi người, nhưng tôi vẫn cần phải nói hai lời cảm ơn và xin lỗi đến cậu, đó là điều cần thiết.] _Ngừng một chút, Song Tử tiếp:
- [Vậy nên Nhân Mã đã có thể nói chuyện với tôi được chưa? Cậu cũng không muốn hai lời này, tôi phải nhờ cậu chuyển lời đến nó chứ? Nhưng nếu nó đang bị sốc và không muốn nói chuyện với tôi, thì lần tới tôi sẽ...]
- Không cần lần tới... _Thiên Yết ngắt ngang lời Song Tử, sau đó, chuyển máy sang Nhân Mã, nói:
- Cậu ta muốn nói chuyện với cậu, nghe đi!
Nhân Mã khẽ lau mặt mũi, rồi hắng giọng, tiếp lấy điện thoại mà lên tiếng:
- Tao đây, mày có bị thương gì không? Trong lúc mày mất tích, có ai tìm đến kiếm chuyện với mày không?
- [Mày biết đấy, tao nổi tiếng mà! Nhưng mày không cần lo, vì tao không phải đóng kịch nữa, nên kẻ bị thương là bọn nó, chứ không phải tao! À, nói chuyện điện thoại không tiện cho lắm, hình như điện thoại này sắp hết tiền rồi, nên tao nói nhanh thôi. Mày và Thiên Yết về nhà nghỉ ngơi trước đi, nếu chiều mai rảnh, tao sẽ gặp mày ở chỗ cũ, cùng Xử Nữ! Và...] _Nói đến đây, giọng điệu của Song Tử chợt thấp xuống, vô cùng chân thành:
- [Cảm ơn mày, Nhân Mã!]
Đối với lời này, Nhân Mã chợt trở nên nhẹ nhõm, thở phào một tiếng mà nói:
- Mày... quay lại là được rồi, tao không cầu gì cả, K.C ạ!
Píp!
Và thế, sau chuỗi ngày u tối, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.
.
.
Quận Royal...
Tại một con hẻm...
- Tớ nghe đây, tìm thấy Song Tử rồi hả? Tớ vừa nhận được tin từ Thiên Bình luôn, okay, hẹn gặp ở nhà!
Ma Kết sau khi nhận được điện thoại từ Thiên Bình, lại nhận được điện thoại từ Cảnh Kỳ. Anh khẽ mỉm cười, cuối cùng hai đứa nó cũng đã giải quyết được vấn đề với nhau. Để Song Tử có thể quay lại như lúc trước, cũng chỉ có Thiên Bình mới làm được. Vào buổi học tiếp theo, anh sẽ hóng lắm đây.
- Ay da, đây là lần đầu tiên chúng ta được đến đây đấy! Đẳng cấp quả khác hoàn toàn, đúng là cái tên Royal có khác!
Đột nhiên, có hai bóng người đang vụng về nghiêng ngả che dù đi dưới mưa. Mà một trong những người đó, lại có điểm khá quen thuộc. Nhìn lại, con hẻm mà anh đang lái xe, là một trong những con hẻm Club của quận Royal.
-------------- Còn tiếp -----------
Phiên ngoại Song Thiên: Đêm hôm đó
Bối cảnh sau khi Thiên Bình tìm được Song Tử và trở về Hạ gia...
Hạ gia...
- Tiểu thư! Người về rồ... Dương thiếu?
Vừa thấy xe chú Lý vào hầm, bà Trần cùng Tiểu Phong và Tiểu Hỏa liền đến cửa hông để đón người, nhưng lại không ngờ là có cả Song Tử. Song Tử nhìn ba người họ, mỉm cười:
- Xin chào, lâu rồi chúng ta không gặp nhau!
- V... vâng ạ, Dương thiếu...
Mặc kệ trên mặt ba người này vô cùng kỳ dị, Thiên Bình chợt lên tiếng:
- Bà Trần, chuẩn bị cho tôi một ít món ăn, không cần nhiều, để lót dạ thôi! Tiểu Phong, mang hộp y tế mới đến phòng tôi. Tiểu Hỏa, dọn lại phòng trống đối diện phòng tôi ngay lập tức!
- Vâng, tiểu thư!
Ba người lần đầu tiên được tiểu thư phân phó nhiều việc, liền vâng dạ rồi phân ra, ai làm việc nấy, mặc dù trời đã qua nửa đêm. Sau đó, Thiên Bình dìu Song Tử lên cầu thang, giống như cô, toàn thân anh đều ướt nhẹp, hơn nữa còn có nhiều vết thương. Đứng trước cửa phòng mình, Thiên Bình cất tiếng:
- Cậu chờ tôi một chút!
Rất nhanh sau đó, Thiên Bình trở ra với một bộ đồng phục bóng rổ, giống như bộ đồng phục của nhóm, nhưng là màu trắng - đen. Cô đưa cho anh, nói:
- Ở đây có bộ đồng phục mới, sắp tới có sự kiện trường đấu trường nên Bạch Dương đã nhờ tôi đặt cho mấy cậu. Tuy chưa giặt nhưng có còn hơn không, cậu vào phòng trước mặt tắm rửa đi, đừng để nước mưa ngấm vào người. Cũng đừng tắm lâu quá. Sau khi cậu tắm xong, tôi sẽ sơ cứu lại những vết thương cho cậu. Tiểu Hỏa đã chuẩn bị khăn cùng những thứ cần thiết trong nhà tắm, cậu chỉ cần...
- Được rồi.
Thiên Bình không hiểu sao hôm nay lại nói nhiều như vậy, lại bị Song Tử ngắt lời. Chỉ là, anh nhận bộ đồng phục, rồi đột nhiên đặt bàn tay lên đầu cô, một chút nhẹ nhàng xoa xoa:
- Bảo bối, cậu cũng đừng để ngấm nước mưa lâu, mau vào trong đi.
Nói rồi anh xoay người bước đi, để lại một con người đang đứng hình bất động. Bởi vì, đã lâu rồi, cô không có cảm giác được quan tâm chiều chuộng trực tiếp như lúc này.
5 phút sau...
Cạch!
Rầm... rầm...
Thiên Bình vừa tắm xong, liền vội vàng lấy khăn bông cuốn đầu và tóc mình lại, không kịp sấy mà chạy ra khỏi phòng. Cầm lấy hộp thuốc mà Tiểu Phong đã chuẩn bị trước cửa, cô lao thật nhanh đến phòng đối diện.
Ầm!
Mở toang cánh cửa, phát hiện bên trong không có ai, liền thở phào. Bình ổn lại hơi thở, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, bình thản đặt hộp y tế lên giường, yên lặng ngồi chờ. Cứ như những hành động vội vàng khi nãy đều không phải do cô làm.
Xạch!
Một lúc sau, Song Tử từ trong nhà tắm bước ra, trên da vẫn còn đọng một vài giọt nước ấm. Mái tóc ướt rũ trên gương mặt, cùng khăn bông mềm mại lau lau, trông hút hồn một cách kỳ lạ. Lại nói, thân hình cao ráo không thể che giấu trong bộ đồ bóng rổ, càng khiến nét nam tính của anh thêm mạnh mẽ.
- Hửm? Cậu cũng xong rồi à?
Nếu Song Tử không lên tiếng, thì Thiên Bình sẽ dính ánh mắt vào anh mà không rời. Thu lại ánh nhìn mất hồn của mình, Thiên Bình chợt hắng giọng:
- Tôi đợi cậu, là vì vết thương trên người cậu. Mau qua đây, nó cần sơ cứu lại.
Nói rồi cô mở hộp y tế ra, lấy lọ thuốc khử trùng, băng gạc, bông gòn và băng cố định. Vết thương đầu tiên, là vết rắn cắn đã sắp lành, nhưng vì sự nóng giận và mất kiểm soát của ai đấy, mà giờ nó sưng vù, chảy huyết dịch và nhiễm khuẩn nặng hơn.
Song Tử bất ngờ im lặng, nhìn Thiên Bình đang chuyên tâm khử trùng cho mình, trong lòng lại hóa ra ấm áp. Cảnh này, anh đã gặp trong mơ nhiều lần, nhưng mỗi khi thức giấc, mọi thứ đều tan biến. Lúc này, lại thành thành thật thật cảm nhận được, tâm can lạnh lẽo cũng tan chảy mà trở nên ấm áp.
- Còn bên này nữa.
Sau khi sơ cứu vết rắn cắn ở tay phải, thì Thiên Bình quay sang cánh tay trái của anh. Đôi mày Thiên Bình bất chợt chau lại, khi gỡ băng vải khi ở trên xe cô đã sơ cứu tạm cho anh. Đó là một vết rạch do dao nhọn, dài khoảng một gang tay, nhưng không sâu. Khi ở trên xe, cô đã rất cả kinh, vì lúc gặp anh trong hẻm, trời mưa như dội sạch vết máu trên vết thương, cùng với cả người Song Tử đều có máu nên cô không nhận ra vết thương của anh. Mặc dù trước đó đã băng lại, nhưng hiện tại, vết thương cũng không ổn hơn là bao.
Nhìn thấy môi nhỏ của cô khẽ mấp máy, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh chợt lên tiếng:
- Cậu muốn nói chuyện gì à?
Nhận được tín hiệu của anh, cô vẫn chuyên tâm khử trùng, ngữ điệu lạnh nhạt nhưng ẩn chút lo lắng:
- Tôi thắc mắc, với khả năng của cậu, sao có thể có những vết thương hiểm như thế này. Kỳ lạ hơn... _Nói đến đây, cô ngẩng mặt xem xét người anh:
- Khắp người cậu, nhất là gương mặt, không hề có vết thương nhỏ nào, kể cả vết sưng bầm cũng không. Nói cách khác, ngoài những vết thương chí mạng, thì không có bất kỳ thương tổn nhỏ nhặt nào. Tại sao vậy?
Câu hỏi này của Thiên Bình quá đúng. Ở trên xe, cô đã kiểm tra toàn bộ thương tích của Song Tử, nhưng ngoài ba vết thương lớn là vết rắn cắn, vết dao rạch ở bắp tay trái và vết rạch sau lưng, thì cơ thể Song Tử hoàn toàn không còn vết thương nào cả, một vết xước cũng không. Trước sự thắc mắc của cô, anh chợt bật cười.
- Có gì đáng cười sao?
- Không... _Song Tử nhu hòa nhìn Thiên Bình, đáp:
- Chỉ là lần đầu tiên có người thắc mắc chuyện này, nên tôi cảm thấy khác...
Đây không phải là lần đầu tiên Song Tử bị thương theo kiểu này, nhưng trước giờ đều không có ai thắc mắc, chính xác hơn, bọn họ không ai dám thắc mắc. Đến cả Thiên Bình cũng phải lập lửng muốn nói, nhờ anh phát tín hiệu nên mới dám hỏi. Anh trả lời:
- Thật ra, mặt tôi vẫn còn nguyên vẹn, là vì tôi không thích ai đánh vào mặt tôi. Còn trên người tôi không có vết thương nhỏ, là vì chưa có ai có khả năng tổn thương được tôi. Còn những vết thương lớn này... _Nói đến đây, ánh mắt Song Tử chợt thay đổi, đôi ngươi màu lam chợt ánh lên vẻ hứng thú:
- Là tôi cố tình để bọn họ tấn công đấy.
- !!!
Bàn tay đang bôi thuốc của Thiên Bình chợt dừng lại. Quả nhiên, là anh cố tình. Giống với lúc mà anh giao đấu với tên bác sĩ tội phạm kia. Đó là sở thích quái đản của K.C.
- Tchhh!!!
Đột nhiên vết thương bị động, khiến Song Tử nhất thời cắn phải lưỡi, sau đó anh ngạc nhiên nhìn cô:
- Bảo bối, cậu làm gì vậy?
- Chẳng phải cậu có sở thích bị M sao? Chẳng phải cậu thích cảm giác bị thương nặng à? _Vừa nói, cô vừa dùng kẹp bông gòn châm mạnh vào miệng vết thương của anh, tiếp:
- Tôi đang thành toàn cho cậu đấy! Nếu không đủ, tôi sẽ kêu bà Trần mang ớt lên đây, xát vào, rồi lại dùng kẹp gắp những mảnh ớt xay từ vết thương cậu ra! _Nói rồi, cô chợt nhỏ giọng xuống: "Để xem, lần sau cậu còn cái sở thích đấy không?"
- ...
Song Tử âm trầm một lúc, rồi chợt mở miệng, hạ giọng nghi hoặc:
- Cậu lo cho tôi à?
- ... _Im lặng vài khắc, cô mới lên tiếng, ánh nhìn vẫn hướng vào vết thương của anh:
- Lần tới, nếu cậu còn hành động theo kiểu mạo hiểm chính bản thân, tôi cũng sẽ ngược đãi chính mình, có khi lại nhận ra cảm giác tốt...!!!
Lời cô đang nói, chợt có một ngón tay chặn môi cô lại, lúc ngẩng mặt lên, đã thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh trầm lặng của anh, anh cất giọng thành khẩn:
- Đừng, tôi sẽ nghe lời cậu, nên cậu đừng hành động ngốc nghếch.
- Cậu đảm bảo, nhưng K.C và cả người kia có đảm bảo không?
- Đây là câu trả lời của cả ba, bọn tôi sẽ không ngạo mạn nữa, nên em đừng liều lĩnh.
Thiên Bình có chút khó tin, một câu vừa rồi, lại lần lượt được cả ba nhân cách thay phiên nhau tiếp lời. Bình lặng một chút, cô mới ổn định được, khóe môi khẽ mỉm, trong tâm cuối cùng cũng bình an.
Anh nhìn vẻ thả lòng của cô, chợt nhẹ cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Tượng trưng cho sự trân trọng, bảo bọc và yêu thương.
Cuối cùng, vết thương trên cánh tay của Song Tử cũng đã xử lý xong. Thiên Bình liền lên tiếng:
- Giờ, là vết chém trên lưng cậu.
- Khoan đã.
Thiên Bình chưa kịp xoay Song Tử ra phía sau, thì anh lại lên tiếng. Anh giữ tay đang cầm kẹp bông gòn của cô lại, ngữ điệu ôn hòa cất lên:
- Trước khi xử lý vết thương cuối cùng của tôi, cậu hãy sơ cứu hai bàn chân của mình trước đi.
- Hả?
Nghe lời anh, cô bất giác giấu bàn chân mình trong váy ngủ, cất giọng đánh trống lảng:
- Bàn chân tôi thì có bị gì chứ, cậu vẫn nên là...
- Đừng giấu tôi.
Bất chợt, ngữ điệu của anh thay đổi, mang một chút độc tài cùng một chút lo lắng, khiến người nghe phút chốc mềm lòng. Anh nhẹ nhàng nắm cổ chân cô, đặt xuống giường, bắt đầu khử trùng. Suốt quãng thời gian tìm anh, cô thế mà để chân trần bước đi. Đi trên mặt đường gồ ghề ướt át, đi vào những con hẻm dơ bẩn, đi qua những ổ gà, ổ vịt, đạp đá sỏi, mảnh sành, nắp chai, những thứ rác vụn vặt. Để hiện tại, khắp lòng bàn chân mềm mại, lại có những vết xước chằng chịt. Cô nói cô không đau, nhưng đối với anh, điều này khiến anh xót hơn cả vết thương của mình.
- Đủ... đủ rồi, cảm ơn.
Thiên Bình vội rút chân lại ngay sau khi Song Tử vừa cố định băng vải. Sau đó, cất giọng trầm ổn:
- Đừng lề mề nữa, mau cởi áo cậu ra, tôi phải băng lại vết thương sau lưng của cậu!
- Thật không nghĩ đến nha, cậu như vậy mà lại ham muốn lớn thật đó... _Đáp lại thái độ nghiêm lãnh của cô, anh lại xảo trá lên tiếng:
- Mới có mấy phút, đã không nhịn được mà muốn tôi bán khỏa thân rồi?
- Nhạt nhẽo.
Thiên Bình nhàm chán phán một câu, rồi vỗ vào lưng Song Tử một cái, khiến anh la lên:
- Au! Bảo bối, cậu tính mưu sát hôn phu của mình à?
- Đừng có giả vờ, chém cậu còn không kêu, tôi đánh cậu có một cái cậu đã kêu đau?
- Đó là vì đối phương là cậu, cậu làm vậy sẽ khiến tâm hồn mỏng manh của tôi tổn thương!
- Nhạt...
Thiên Bình định phán hai từ "nhạt nhẽo", nhưng lại ứ đọng không thốt thành lời, khi Song Tử vừa cởi áo, tấm lưng của anh hoàn toàn lộ ra rõ ràng trước mặt cô.
Mặc dù khi ở trên xe, cô đã sơ cứu tạm vết chém của anh, nhưng vì ánh đèn yếu ớt, nên cô cũng không nhìn rõ hình xăm ấy. Nhưng hiện tại, với ánh sáng rõ như ban ngày, cô đã được chứng kiến thế nào là uy mãnh của người đứng đầu băng Con Rết. Tấm lưng lớn của anh, lại có hình xăm Bách túc trùng trải từ xương vai bên phải đến đốt sống lưng. Kích thước bề ngang con bách túc trùng này lớn bằng hai đốt ngón tay, đen xì với vô số chiếc chân nhỏ, đuôi bắt đầu từ xương bả vai với hai chiếc râu nhọn dài, nó uốn thân hình ngoằn nghèo đến phần đốt lưng với chiếc đầu tròn có hai chiếc sừng nhỏ và cặp răng nanh sắc nhọn. So với con rết ngoài đời thực, hình xăm này lại khiến người khác thập phần kinh hãi.
Nhận thấy biểu hiện kinh ngạc của Thiên Bình, Song Tử chợt trầm sắc, im lặng một chút, anh hạ thấp giọng:
- Nếu cậu thấy không tiện, tôi có thể tự băng bó.
Nói rồi anh toan mặc áo lại, nhưng lại bị Thiên Bình ngăn chặn, cô cũng trầm giọng nghiêm chỉnh:
- Để tôi.
Suốt quá trình ấy, bầu không khí chợt rơi vào trầm lặng. Khác với hai vết thương trước, lần này, anh không thể nhìn thấy mặt cô, càng không nghe thấy cô nói gì, nên hoàn toàn không đoán được cảm nghĩ của cô. Cô là người đầu tiên nhìn thấy toàn bộ tấm lưng mang bí mật lớn của anh, chắc hẳn, sẽ có cảm giác khó lường. Dù sao, chính anh cũng thấy kinh hãi khi nhìn phía sau mình lại xấu xí như vậy. Phải, một phần anh không muốn người khác nhìn thấy lưng mình, là vì sự xấu xí đáng sợ của nó.
- Hmnn...
Khi sát trùng vết thương, Thiên Bình chợt nhìn ra một vết sẹo lớn, ẩn dưới thân mình con bách túc trùng trên lưng Song Tử. Nó thẳng dọc theo chiều cao cơ thể, dài khoảng hơn một gang tay. Theo trí nhớ của cô, đây là vết thương của anh vào năm lớp hai. Nếu là khi đó, vết thương lại dài cả một gang tay người lớn, không phải là quá kinh khủng sao? Nghĩ đến đây, tâm cô chợt thắt lại.
- Xong rồi.
Giọng của cô cất lên, khiến anh nhanh chóng mặc áo vào, còn chưa kịp xoay người lại, phía sau đã có một vòng tay mềm mại quàng đến, ôm chặt cổ anh. Thiên Bình không kiềm được cảm xúc, vừa bỏ đồ nghề sơ cứu xuống, liền lao đến ôm chặt Song Tử từ phía sau. Cô vùi mặt mình lên hõm vai anh, nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng nói nhỏ dịu vang lên:
- Xin lỗi...
- Thiên Bình, cậu...
- Xin lỗi... _Vừa nói, Thiên Bình càng thêm nghẹn ngào, vòng tay cô càng siết chặt:
- Xin lỗi vì đã không chịu hiểu cho cậu. Xin lỗi vì đã trách nhầm cậu. Xin lỗi vì đã đánh giá cậu. Xin lỗi... Xin lỗi cậu...
Thiên Bình cố gắng để nước mắt không bật ra, khi cô nghĩ đến những gì Song Tử phải chịu đựng. Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều do anh tự mình nắm lấy, đứng lên và tồn tại. Phía sau anh biết bao nhiêu chịu đựng, đau khổ, mất mát, mồ hôi, máu và nước mắt, nhưng cô không những không hiểu, còn trách mắng, đánh giá, chất vấn anh. Cô đã tổn thương anh một cách vô tình, còn anh, lại âm thầm chịu đựng. Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thành thật nói một lời xin lỗi nào đến anh.
- Thiên Bình...
Dường như cảm nhận được cảm xúc của cô, anh nhẹ nhàng gỡ vòng ôm của cô xuống, xoay người lại, đến khi đối diện với cô, đã thấy đôi mắt phượng kia đã ngấn lệ. Bàn tay anh bất giác ôm cô vào lòng, ngữ điệu trở nên ôn nhu bảo bọc mà lên tiếng:
- Cậu không có lỗi, bảo bối, ngoan, đừng khóc đấy...
Cô nằm trong lòng anh, lại bị lời dỗ dành làm cho mọi cảm xúc vỡ òa, chỉ biết ôm anh thật chặt, như đứa trẻ tìm thấy chú gấu bông yêu thích bị thất lạc của mình. Thiên Bình không hề yếu đuối, càng không dễ rơi lệ, nhưng lúc này, không hiểu sao, cô lại mẫn cảm như thế. Sau khi nhận ra tất cả mọi thứ về Song Tử, cô càng muốn trân trọng người này hơn. Cô muốn bù lại những ngày tháng đã đối xử tồi tệ với anh, cô muốn toàn tâm toàn ý quan tâm anh. Nhưng một lời khó có thể nói hết, cô không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để nói lên tâm trạng và cảm giác của cô lúc này. Cô không phải bảo bối của anh, anh mới là bảo bối của cô. Có được một người đối với mình như vậy, cô mãi mãi sẽ không bao giờ buông tay. Đến chết cũng không buông.
- Nữ hoàng băng giá, tôi không nghĩ em lại mau nước mắt như vậy a~
- !!!
Thiên Bình chợt giật mình, vô thức buông Song Tử ra. Quả nhiên, khi cô nhìn vào mắt anh, đã phát hiện người trước mặt không còn là Song Tử, mà là K.C.
- Em không vui khi tôi xuất hiện à?
Song Tử cất giọng, ngữ điệu chiều chuộng nhưng không kém phần tự giễu, nhưng anh vừa hỏi, cô đã nhanh chóng trả lời:
- Không phải.
- Thừa nhận đi, em vẫn còn sợ tôi đúng không?
Song Tử lúc này giống hệt như những con quỷ chuyên dùng lời nói và lý lẽ của nó để bức ép con người nói những điều nó muốn nghe. Nhưng lần này có vẻ không như vậy, Thiên Bình thu lại nét ngoài ý muốn, bình tĩnh lãnh đạm trở lại, đáp:
- Nhạt nhẽo. Tôi chỉ không kịp phản ứng khi hai người tráo đổi nhau thôi. Làm gì có ai thản nhiên khi đang ở cùng nhân cách nào, trong chớp mắt nhân cách khác lại xuất hiện thay thế?
Tiếp nhận câu trả lời của cô, anh vẫn giữ nét mặt cuồng luyến, ánh mắt si mê ái vọng dành cho cô, áp sát cơ thể lại gần cô, ngữ điệu ám muội vang lên:
- Nếu em đã nói vậy, bảo bối, hay là chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy đi... _Nói đến đây, anh chợt phả hơi thở ấm nóng bên cạnh vành tai cô, trong câu từ có chút ham muốn mà tiếp:
- Chúng ta đã hôn nhau dưới mưa, nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy đủ~
- !!!
Mặc dù không thấy Thiên Bình trả lời, nhưng hai vành tai cô lại ửng đỏ tím, khiến Song Tử khẽ cười.
- !!!
Thiên Bình không hề nghĩ đến, Song Tử lấn lướt đến, gây ra sự hiểu nhầm hết sức nghiêm trọng, chỉ để gỡ khăn bông trên tóc cô, để lộ ra mái tóc ẩm ướt chưa khô. Ngay lúc đó, ngữ điệu ngả ngớt của anh vang lên:
- Tiểu Thiên Bình, em đáng yêu thật, vì lo cho vết thương của tôi mà không kịp sấy tóc đã chạy sang đây?
Nói rồi anh bung khăn ra, vô cùng nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc cho cô. Ngữ điệu vẫn cười cợt:
- Đừng có cuồng tôi quá chứ, tôi sẽ ngại đó! Nào, để tôi sấy tóc cho em.
Như lời anh nói, cầm chiếc máy sấy mà người giúp việc của Thiên Bình đã chuẩn bị, anh nhẹ nhàng vuốt những đường tóc của cô, sấy theo từng lớp tóc. Trong khi đó, cô lại có cảm giác yên bình. Bàn tay Song Tử rất dịu dàng, rất ân cần, rất cẩn thận, rất âu yếm, khiến cô vô cùng dễ chịu. Đã từ rất rất lâu rồi, không có ai sấy tóc cho cô. Hẳn là được hơn mười năm rồi.
Tạch!
Chiếc máy sấy ngừng kêu, anh chợt đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt đẹp đẽ trước mặt, màu tóc tựa như dải ngân quang rực rỡ trong màn đêm.
- Hừmm...
Thiên Bình chợt gật đầu mạnh vào ngực Song Tử, khiến cô giật mình tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng ngẩng đầu lên. Vừa rồi, cảm giác quá mức yên bình khiến cô nhất thời đi vào giấc ngủ. Anh bị cô làm cho ngoài ý muốn, nhưng khi thấy vẻ mặt mơ ngủ của cô, trong lòng chợt dẩy lên một chút xúc cảm khó tả. Nghĩ lại, bây giờ cũng đang là một hai giờ sáng, cả đêm cô tìm kiếm anh, còn lo lắng băng bó vết thương cho anh, lúc này hẳn đã kiệt sức rồi.
Cộc! Cộc!
Chợt, tiếng gõ cửa vang lên. Bên ngoài là giọng của bà Trần:
- Tiểu thư, Dương thiếu, món ăn đã được chuẩn bị xong rồi ạ, mời hai người xuống lót dạ!
- À, phải rồi...
Thiên Bình chợt tỉnh thức hoàn toàn, sau đó đáp lời lại:
- Tôi biết rồi, bà xuống trước đi.
- Vâng, tiểu thư!
Cũng chẳng có ý định chậm trễ gì, Thiên Bình nhanh chóng cầm hộp y tế và túi rác bông gòn đem đi, rồi nói với Song Tử:
- Xuống dưới thôi, từ chiều đến giờ cậu chưa ăn gì đúng chứ?
- Hmnn...
Hóa ra, cô bảo gia nhân làm một buổi tối lót dạ, là vì nghĩ cho anh. Khóe môi anh chợt cong lên, không phải như mọi khi để nở nụ cười mà ai cũng kính sợ, mà để mỉm một nụ cười nhu hòa chân thật.
Hai tiếng sau...
Phịch!
Song Tử vừa ngủ được một giấc ngắn, lại có cảm giác khát nước mà tỉnh giấc, đi xuống nhà bếp kiếm nước. Nhưng khi đến trước cửa phòng Thiên Bình, lại có tiếng động bất thường. Tiếng động này không ai có thể quen thuộc bằng anh, đây chính là tiếng có người ngã xuống sàn. Trong tâm anh chợt dẩy lên lo lắng, liền gõ cửa phòng cô:
- Tiểu Thiên Bình?
Loạt soạt!
Trong phòng Thiên Bình nhất định có tiếng động, không hề suy nghĩ, Song Tử trực tiếp mở cửa xông vào, gương mặt chợt hốt hoảng:
- Thiên Bình!
Ánh đèn vừa bật, đã thấy ngay bên cạnh chân giường, là dáng người cong tròn đang nằm đau đớn trên sàn, chiếc chăn ấm bị trải dài từ trên giường xuống dưới sàn. Anh vội vàng chạy đến, bế cô lên giường, thì phát hiện cô đang cau có bấu vào da bụng, ngay lập tức, anh cất tiếng hỏi:
- Thuốc ở đâu? Tôi lấy thuốc cho em!
- B... bàn...
- Được! Em chịu đựng một chút!
Nói rồi anh tiến đến bàn học gần cửa ra vào, thấy hộp thuốc màu cam liền cầm hai gói, nhanh chóng dùng miệng xé gói thuốc, rồi dìu cô ngồi dựa vào người mình, đưa thuốc vào miệng cô:
- Nào, uống đi, đừng cấu vào người nữa.
Vừa nói, anh vừa gỡ những ngón tay đang bấu chặt vào bụng mình của cô, nắm chúng lại. Đôi mày cô chau lại rõ hơn, không biết là do đau hay do thuốc đắng, đây là thuốc nước, cho dù vị có khó nuốt, cô cũng phải uống hết. Phải mất một lúc sau, sắc mặt Thiên Bình mới dần dần trở lại bình thường. Mồ hôi cũng không xuất ra nữa,
- Cảm ơn...
Cuối cùng cũng có sức nói chuyện, lời đầu tiên, lại là hai chữ cảm ơn đến anh. Nếu không có sự xuất hiện của anh, không biết cô có thể bò đến bàn học để lấy thuốc hay không. Khi cô đang ngủ, cơn đau lại đến hành hạ, nhìn đồng hồ, là bốn giờ sáng, là giờ hành chính của đau dạ dày. Cô định đi lấy thuốc, nhưng chỉ mới rời giường, cơn đau co thắt lại, khiến cô không chống đỡ nổi mà ngã xuống, chỉ có thể nằm một đống đau đớn trên sàn.
- Đã đỡ hơn chưa?
Song Tử không tiếp nhận lời cảm ơn của cô, mà lo lắng cho sức khỏe cô. Thiên Bình khẽ lắc đầu, giọng nói yếu ớt cất lên:
- Không còn đau nữa.
- Xin lỗi...
Anh chợt ôm cô vào lòng, ngữ điệu vô cùng áy náy:
- Là tôi không tốt, đã khiến em mắc phải triệu chứng này, xin lỗi...
- Xàm ngôn. Không phải do cậu.
Thiên Bình chợt bật cười, mặc dù rất yếu, nhưng vẫn mạnh miệng châm chọc:
- Được K.C xin lỗi, chắc kiếp trước tôi đã giải cứu cả thế giới, hả?
- Không biết kiếp trước thế nào, nhưng kiếp này, cũng chỉ có mình em mới dám giở giọng châm biếm tôi như vậy.
Song Tử đặt cô nằm xuống, rồi lấy chăn đắp lên người cô, vừa lo lắng vừa đem ánh mắt thiếu đứng đắn nhìn cô, cất lời xâm phạm:
- Lần sau đi ngủ mặc áo dày vào, nếu không, với trời lạnh thế này, em chỉ mặc bra hai dây, tôi chẳng thể suy nghĩ được đó là phong cách của em, hay là em đang cố dụ dỗ tôi cả!
- Chắc chắn không phải dụ dỗ cậu.
Thiên Bình vội kéo chăn trùm kín cổ, bản mặt vẫn không biến sắc khi đáp lại Song Tử, nhưng đôi tai thì đã đỏ tím tự bao giờ.
Phịch!
Bất ngờ, Song Tử tắt đèn rồi, lại không về phòng mà trở lại nằm bên cạnh cô, khiến cô không khỏi kỳ lạ:
- Sao cậu nằm đây?
- Tôi nằm đây để xác nhận, rằng em có phải muốn dụ dỗ tôi nên mới mặc đồ như vậy đi ngủ không?
Sau lời nói vô cùng mặt dày của anh, cô liền tung chăn che mất mặt anh đi, rồi vội vàng đến tủ đồ, lấy một chiếc sweater mặc vào người, sau đó trở lại chỗ cũ, im lặng nằm xuống. Hành động không một lời nói của cô khiến anh khẽ cười, đôi mắt ngọc lam ánh lên sự chiều chuộng yêu mến.
- Song Tử...
Sau một lúc im lặng thật lâu, tưởng chừng như cả hai đã ngủ, nhưng Thiên Bình lại cất giọng. Song Tử đáp:
- Ừ.
- Cậu thích tôi từ lúc nào?
Soạt!
Lời cô vừa dứt, anh chợt quay người lại, nhìn vào cô, tay chống lên gối kê đầu, trong ánh mắt có sự ranh mãnh, anh hỏi ngược lại:
- Em muốn câu trả lời của ai?
- ...
Thiên Bình chợt minh bạch, hóa ra ba nhân cách của anh, đều không phải cùng một lúc thích cô. Lúc này, cô lại cực kỳ hồi hộp, vừa muốn có câu trả lời, nhưng cũng không dám nghe. Sợ rằng, cô mới là người thích anh trước. Vừa rồi cô chỉ buột miệng hỏi vì không ngủ được, nhưng giờ thì hối hận rồi.
- Từ lúc em cắt đi mái tóc dài của mình để hủy bỏ đính ước của chúng ta.
- !!!
Thiên Bình có chút cả kinh, lúc đó, là lúc cô và anh chỉ mới tiếp xúc nhiều hơn hồi đầu năm một chút thôi. Lúc đó, cô hoàn toàn chưa mảy may có một suy nghĩ gì đến anh cả.
- Đó là tên tiểu tử mà em thường tiếp xúc. Còn tôi thì khác!
- !!!
Nghe lời này, Thiên Bình không chủ động được mà lén nhìn sang Song Tử, thấy anh đang quan sát mình, cô chợt tránh đi ánh mắt ấy, tâm trạng thêm bội phần hồi hộp, môi nhỏ khẽ động:
- T... từ khi nào?
Thấy phản ứng của cô, anh chợt cười, cứ thế rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại. Vẫn tiếp tục chiêu trò lờn vờn bên tai, giọng nói anh mang hơi ái muội như loại thuốc mê cao liều, nói:
- Em đoán thử xem? Tiểu Thiên Bình, em thông minh mà~
- Chắc chắn cậu không thích tôi trước Song Tử mà tôi thường tiếp xúc.
Câu trả lời này, Thiên Bình một chút suy nghĩ cũng không có. Cô trả lời, vì theo khả năng của cô, K.C không tài nào có thể thích cô trước người kia được. Anh im lặng, nhưng ánh mắt biểu hiện sự mong chờ câu trả lời tiếp theo của cô. Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô cũng lên tiếng:
- Nếu tôi biết, thì tôi hỏi làm gì?
- Tiểu Thiên Bình a, em khôn quá đi~
Song Tử đối với lời này của cô, lại không tự chủ mà đưa tay chạm vào gò má cô, ngữ điệu yêu mến cất lên một lời khen:
- Không đoán ra cũng không khiến bản thân bị mất mặt!
Nói rồi anh trực tiếp nhìn vào mắt cô, đôi mắt phương kiêu lãnh thoát tục, ngón tay ấm ấp trườn nhẹ trên làn da mềm mịn, khóe môi cong lên vô cùng gợi cảm, lời nói lại vô cùng chân thành thực tâm:
- Tôi đã thích em kể từ buổi cắm trại chết chóc ở hòn đảo Diadem. Chính xác hơn, là khi em hạ quyết tâm để gắp đạn cho Xử Nữ, mặc dù em không hề biết cách.
- !!!
Lời của anh khiến cô cư nhiên kinh ngạc không kiểm soát được biểu cảm của mình. Cô không tin, rằng K.C lại thích cô trước khi cô có tình cảm với anh. K.C đã thích cô sớm như vậy? K.C đã có tình cảm sớm như vậy rồi ư?
- Sao em lại kinh ngạc như vậy?
Nhận ra phản ứng của cô, anh chợt bật cười, lời nói lại mang hàm ý giễu cợt:
- Tiểu Thiên Bình, tôi biết khi đấy em vẫn chưa có tình cảm với tôi, nhưng em không thể giả vờ che dấu sự tự mãn của mình khi chiến thắng tôi sao?
- Không phải...
- Kỳ thực, theo đuổi em đúng là khó khăn thật đấy Tiểu Thiên Bình, dây thần kinh cảm xúc của em còn mỏng hơn của tôi đấy! Người khác chỉ cần tôi nói ba câu, liền đã đổ gục. Còn em, tôi phải dùng cả ba nhân cách, mới có thể chinh phục được em!
Nói rồi anh thuận tay nắn nhẹ chiếc má bánh bao của cô, mặc cho cô nhăn nhó, anh tiếp:
- Về nhân cách thứ ba, như lời em nói, hắn được sinh ra từ lòng thù hận của tôi, nên rất ít khi xuất hiện. Hầu hết, hắn chỉ xuất hiện khi tôi ở trong trạng thái điên cuồng đánh nhau. Nên... _Nói đến đây, anh chợt xoa đầu cô, đáp:
- Em sẽ không gặp hắn nhiều đâu! Mà, cả tôi, cũng không biết hắn có thích em hay không, nên câu hỏi của em, tôi chỉ trả lời đến đây được thôi!
- K.C...
Chợt, Thiên Bình lại cất giọng, ánh nhìn lại mang nhiều tâm tình mà nhìn anh:
- Tôi cứ phải gọi cậu là K.C sao?
- Vậy em muốn gọi tôi là gì?
Lời nói và ngữ điệu của Song Tử, hoàn toàn là chiều chuộng. Thiên Bình suy nghĩ một chút, chợt đặt tay lên mặt anh, nhẹ nhàng xoa xoa:
- Tiểu Song Tử?
- !!!
- Cậu gọi tôi là tiểu Thiên Bình, tôi sẽ gọi cậu là tiểu Song Tử?
Song Tử vẫn im lặng, nét mặt cũng khó đoán được suy nghĩ. Không lạnh nhạt cao lãnh, cũng không yêu chiều nâng niu. Cứ như người mất hồn đang nằm đó.
- Vẫn nên gọi tôi là K.C!
Phải, đường đường là một kẻ nghiêm lãnh ác quỷ, người người kính sợ, người người tôn ngưỡng, vậy mà lại bị gắn với chữ "tiểu" nhỏ bé. Không hề cân xứng chút nào.
- Tiểu Song Tử.
Giống cảm giác khi lần đầu cô gọi Sư Tử là mèo bông, Thiên Bình chợt hứng thú mà thốt lên ba từ với ngữ điệu bình bình. Y như rằng đụng đến vảy ngược của vị K.C lãnh khoát vô tình, anh nghiêm giọng:
- Đừng đùa nữa, tiểu Thiên Bình. Ngủ đi.
- Cậu mắc cỡ sao? Tiểu Song Tử?
- Này... _Chợt, anh choàng tay lên người cô, kéo cô lại gần mình mà cất giọng lưu manh:
- Nếu em tiếp tục, tôi sẽ hôn em đấy!
- !!!
Ngay tức khắc, Thiên Bình nhận thức được nguy hiểm mà mím môi lại, ánh mắt trở nên ngoan hiền nghe lời. Nhưng trước biểu cảm này của cô, tâm anh lại rạo rực một cảm giác yêu mến, khóe môi anh cong lên, vô liêm sỉ mà bật lời:
- Chuyện này không phải lỗi của tôi.
- Hmnnn...
Đôi môi đang mím lại của cô vẫn không thể thủ vệ thành công, vẫn bị anh tấn công đến. Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, sau đó bờ môi mỏng lại trơn tru mút cánh môi mềm của cô. Từ từ công phá thành thủ, rồi nhẹ nhàng thâm nhập vào bên trong.
- Umnh...
Thiên Bình không kiềm được lại khẽ hé môi, hoàn toàn tạo cơ hội để chiếc lưỡi mềm dẻo của Song Tử tiến vào. Như nhận được tín hiệu từ đối phương, cánh tay anh chợt kéo cô dính vào lòng mình, môi hôn càng thêm cuồng nhiệt.
- Hmnn... umnh...
Khoảng cách rút ngắn đến mức không thể đo được, mà hai tay của cô đặt ở giữa lại trở nên vướng víu. Tình cảnh hiện tai, mọi lý trí đều biến mất, chỉ còn lại những cảm xúc mãnh liệt. Cô luồn hai tay lên vai anh, gắt gao ôm chặt cổ anh, mặc cho tự nhiên dẫn dắt.
- Hộc... hộc...
Sau khi cả hai đều hết khí, họ mới dừng lại, thở gấp, nhưng trong ánh mắt đối phương, mọi thứ đều chưa đủ. Song Tử cúi xuống, âm điệu nhẹ như nước chảy:
- Bảo bối, tôi yêu em. Umnhh.... hmnn...
Chỉ là sau đó, lại là một nụ hôn sâu, ngừng lại một chút, lại là một nụ hôn sâu khác. Bọn họ chẳng làm gì hơn cả, chỉ môi kề môi hệt như trước đây, khi cả hai đều ngấm men say trong phòng karaoke.
Sau tất cả, mọi thứ đều quay về như ban đầu. Mưa bão kéo dài, cuối cùng cũng tạnh.
------------ End --------------
Chap 181 (2): Yên Gia
Chủ nhật...
Tea & Coffee Royal...
- A, Tần Tương, ở đây này!
Vưu Cổ Nhữ từ sớm đã đến quán trà chỉ dành cho giới tiểu thư công tử quý tộc, sau một lúc thì người kia cũng bước đến. Theo lời vẫy gọi của Vưu Cổ Nhữ, một nhóm tiểu thư sang chảnh bước vào, mà đi đầu, là một cô gái mang nét xinh đẹp cao ngạo. Không phải kẻ làm tiểu thư nào cũng có sắc đẹp, như Vưu Cổ Nhữ, nhưng người này, không chỉ là con cháu thế gia, mà còn có ngoại hình xuất chúng. Đây là người của Diêm gia - Diêm Tần Tương - bạn thân của Vưu Cổ Nhữ.
- Lâu rồi không gặp, Nhữ Nhữ!
Kể từ khi Vưu Cổ Nhữ chuyển trường, nhóm bạn thân này đã lâu rồi chưa đi buổi trà lần nào. Bọn họ nói chuyện phiếm với nhau, mà chủ yếu là nghe Vưu Cổ Nhữ kể về trường học mới.
- Tớ không nghĩ, cái trường nhỏ ấy lại khiến cậu không có được vị trí độc tôn đấy!
Diêm Tần Tương khẽ nhấp một ngụm trà, cả người đều toát ra khí chất của quý tộc, nhã nhặn, lịch thiệp và cao quý. Một người bạn khác, vị tiểu thư này mang một nét tinh nghịch, lời nói như châm chọc mà lên tiếng:
- Đúng rồi, làm sao cậu lại không trở thành chủ của ngôi trường ấy trong khi cậu là người từ trường Royal qua chứ?
- Hai cậu đừng nói nữa... _Vưu Cổ Nhữ nhắc đến lại tức giận, cô lấy chiếc khăn tay lau miệng, nói:
- Tớ không thể tin nổi, cái trường đấy lại có người của Giao gia và Yên gia! Vì thế mà đám bạn của họ cũng dám không coi tớ ra gì! Một sự sỉ nhục! Ba mẹ bọn chúng còn dám coi thường Vưu gia bọn tớ nữa chứ!
- Giao gia và Yên gia? _Một vị tiểu thư khác ngạc nhiên, sau đó nhìn sang Diêm Tần Tương:
- Vậy có phải là người quen của bạn trai cậu không Tần Tương?
Diêm Tần Tương vẫn vô cùng bình thản, khóe môi cong lên một cách tao nhã:
- Chậc, trường mới của cậu có vẻ thú vị nhỉ Nhữ Nhữ, có người của Yên gia sao?
- Không hẳn, anh ta không phải họ Yên, là họ Doãn! Cái họ gì chưa nghe bao giờ, nhưng anh ta lại vô cùng thân quen với chủ của Thiên Lộ Quán!
Lời của Vưu Cổ Nhữ khiến Diêm Tần Tương có chút để tâm, cô khẽ nhắc lại:
- Yên Thi Mặc sao?
- Chính là chị ta!
Với sự tán đồng Vưu Cổ Nhữ, khóe môi Diêm Tần Tương chợt cong lên, quý phái nhưng không kém phần gian xảo:
- Vậy cậu không cần lo, Nhữ Nhữ. Sắp đến, bọn tớ sẽ lấy lại công bằng cho cậu.
Bởi vì, Yên Thi Mặc là Yên Đông, không phải Yên Nam.
.
.
Yến tiệc Yên gia...
Yên gia là tập đoàn kinh doanh kinh tế xuyên quốc gia lớn mạnh và giàu có nhất đất nước. Chính vì thế, mà trong giới kinh tế, nó được tôn lên là gia thế đứng đầu trong ngũ đại gia thế. Mặc dù đều nằm trong Ngũ đại gia thế, nhưng Yên gia lại có tiếng tăm và tầm ảnh hưởng vượt xa những gia thế còn lại.
Sở dĩ có được vị trí như ngày hôm nay, là bởi vì mọi thành viên trong Yên gia đều là người hoạt động chuyên định theo ngành kinh doanh trong giới kinh tế. Mà không có một người nào làm công việc khác. Điểm trọng yếu khác, Yên gia đều góp mặt trong tất cả các vùng kinh tế của đất nước. Horoscope có tám vùng kinh tế, trong đó, có bốn vùng kinh tế trọng điểm. Vùng kinh tế trọng điểm là vùng tập trung mật độ kinh tế dày đặc, là nơi quy tụ hàng tá các công ty, tập đoàn kinh doanh lớn và phát triển. Mà trong bốn vùng này, đều có sự có mặt của Yên gia. Đó là lý do vì sao, bên trong Yên gia, có sự phân biệt giữa bốn nhánh: Yên Bắc, Yên Nam, Yên Đông và Yên Tây. Yên gia sống ở phía bắc, hoạt động ở phía bắc, phát triển ở phía bắc, gọi là Yên Bắc. Tương tự ba vùng kinh tế Nam, Đông, Tây cũng như vậy.
Trong bốn vùng kinh tế trọng điểm ấy, lại có hai vùng kinh tế đặc biệt phát triển hơn, đó là vùng phía đông và phía nam. Phía nam có quốc đảo Nam Tuyệt Đảo - nơi phát triển dịch vụ du lịch mạnh nhất nước, còn có cụm khai thác khoáng sản lớn thứ hai đất nước. Mà phía đông thì có thành phố Zodiac - thủ đô của đất nước, còn có cả hòn đảo núi lửa Diadem với cây cầu vượt biển dài nhất nước, đứng thứ hai trên thế giới.
Đó là lý do vì sao, người Yên Nam và người Yên Đông luôn cạnh tranh với nhau.
Mà trong bữa tiệc Yên gia mỗi năm có một lần này, bọn họ lại gặp nhau.
- Thi Mặc, nghe nói tháng trước cháu lại mở thêm một nhà hàng ở Zendis?
Yên Thi Mặc đang ngồi một chỗ chán chườm, thì có người bước đến. Nhìn lại, hai mắt Thi Mặc sáng lên:
- Cô Linh Nguyệt, chú Doãn Nhất!
Trước mặt cô, chính là hai vị song thân phụ mẫu của Song Ngư, bà Yên Linh Nguyệt và ông Doãn Nhất. Và đương nhiên, giống hai năm qua, Doãn Song Ngư vẫn không có mặt.
- Sao vậy, nhân tài trẻ tuổi của người Yên Đông chúng ta, lại ngồi một mình chán nản trong buổi tiệc họ hàng này? _Yên Linh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Yên Thi Mặc, Doãn Nhất cũng cất tiếng:
- Hiếm lắm chúng ta mới gặp mặt nhau, cháu không qua những nhánh khác chào hỏi sao?
- Hai người thôi đi, năm nào chẳng gặp nhau chứ, hơn nữa... _Nói đến đây, Yên Thi Mặc đưa mắt nhìn xung quanh:
- Trước khi buổi tiệc bắt đầu, người cùng một nhánh không thể ngồi chung cùng nhau đâu!
Bất cứ gia tộc nào cũng có quy tắc riêng, mà gia tộc càng lớn, quy tắc càng nhiều. Yên gia cũng không ngoại lệ. Buổi yến tiệc Yên gia là ngày mà tất cả mọi người, từ già đến trẻ, từ nhỏ đến bé trong gia tộc đều phải hủy bỏ, sắp xếp để về tham dự. Cho dù đang ở tít bên Mỹ, Úc, hay rừng Amazon cũng phải quay trở về Horoscope. Trong buổi yến tiệc này, để mọi người họp gặp mặt, tạo tình yêu thương thắm thiết hơn, nên trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, người Yên gia trong một vùng sẽ không được dính đến nhau, mà phải qua các nhánh Yên gia vùng khác để nói chuyện, hỏi thăm nhau.
- Ai da, thật là may mắn quá, không ngờ chúng ta có thể gặp một lúc ba người đứng đầu của Yên Đông luôn này!
Bỗng, có một giọng nói vang lên, mà vừa nghe xong, Yên Thi Mặc lại cười lạnh. Yên Linh Nguyệt cũng không khách sáo mà đáp lại:
- Lời của người đứng đầu Yên Nam nói như vậy, chúng tôi thực cảm thấy vinh hạnh lắm!
Người vừa xuất hiện, là Yên Nam Phong, anh họ của Yên Linh Nguyệt. Bên cạnh ông là phu nhân và hai người con trai của mình. Phu nhân ông là Cầm Thư Nhã. Con trai cả của ông là Yên Nam Lâm, còn đứa út là Yên Nam Sơn.
Tuy bên ngoài hai bên có vẻ khách sáo với nhau, nhưng thực chất, bọn họ đang ngầm đấu đá nhau. Mà mấy vụ này, đối với Yên Thi Mặc, cô lại vô cùng hứng thú. Thế mà Yên Nam Sơn - đứa con trai út của Yên Nam Phong lại dám lên tiếng trước:
- Hình như thiếu một người nha, hai năm vừa qua cũng không đi, nên con quên mất mặt mũi thế nào rồi, tên là cái gì ấy nhỉ... Doãn... Doãn gì ta? Doãn Nhất à? Ấy không, con xin lỗi, Doãn Nhất là tên của chú kia mà haha!
Thứ nhất, hậu bối chưa chào hỏi trưởng bối mà đã dám lên tiếng. Thứ hai, kêu thẳng tên húy của trưởng bối mà không có kính ngữ. Yên Nam Sơn vừa nói một câu đã phạm hai lỗi nghiêm trọng, nhưng, là hắn ta cố tình, chứ không phải vô ý.
- Ai chà, không biết dạo gần đây phía nam khí hậu như thế nào nhỉ? Chỗ này mấy ngày gần đây đều là mưa to gió lớn... _Yên Thi Mặc cầm ly rượu lắc lắc trên tay, vẫn vô cùng điềm nhiên mà cất tiếng:
- Bên phía nam, chắc rừng yên gió lặng lắm, nếu không, làm sao núi lại trụ vững mà khua môi múa mép trước mặt tiền bối như thế này? Yên Nam Sơn, bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính.
- !!!
Thi Mặc mới chỉ nói một câu, đã khiến gia đình Yên Nam Phong câm nín không thể nói gì. Rừng yên gió lặng chẳng phải đang chỉ đích danh Yên Nam Lâm và Yên Nam Phong không biết dạy con và em mình, để núi khua môi múa mép chính là đang chửi Yên Nam Sơn hỗn xược? Câu cuối, ý chửi còn nặng hơn, chính là chửi Yên Nam Sơn nên an phận thủ thường đi?
- Ây dà, buổi tiệc bắt đầu rồi...
Chợt, Doãn Nhất lên tiếng không thấp không cao, sau đó nhìn sang gia đình Yên Nam mà ý tứ nói:
- Điêu trùng tiểu kỹ* của quý tử Yên Nam, Yên Đông chúng tôi đã được minh bạch, nếu có dịp, quý tử Yên Đông chúng tôi sẽ thể hiện một chút đáp lễ, nhưng thật tiếc, chúng ta không nên mất tập trung khi Yên lão gia phát biểu.
Lời này chính là đang đuổi gia đình Yên Nam Phong đi. Bọn họ tức tối không nói thành lời, toan đi thì giọng của Yên Linh nguyệt chợt cất lên, ngữ điệu vô tình ngạo lãnh:
- Yên Nam Sơn, Hư tâm trúc hữu đê đầu diệp**.
- Hả?
Cậu quý tử Yên Nam Sơn không hiểu dì họ của mình nói vậy là ý gì, nhưng sắc mặt của ba người còn lại lại vô cùng đen đi, chỉ có người anh Yên Nam Lâm là quát mắng em trai mình lui về. Lần này, người Yên Nam còn chưa giễu cợt được bao nhiêu, đã bị người Yên Đông phỉ nhổ hết vào mặt.
- Em không cần nặng lời với nó vậy chứ?
Doãn Nhất dùng trà, khẽ cất tiếng. Yên Linh Nguyệt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt của mình, đáp:
- Hỗn xược với chồng em, ngạo mạn với con trai em, đều nên thế!
**Chú thích:
*Điêu trùng tiểu kỹ: Tài chỉ đủ vẽ được con giun, ám chỉ Yên Nam Sơn tài cán nhỏ mọn.
** Hư tâm trúc hữu đê đầu diệp: Trúc rỗng ruột có lá rủ đầu, ý chửi Yên Nam Sơn làm người nên biết khiêm nhường lại, đừng hất mặt cao quá.
.
.
Buổi chiều...
Trung tâm thương mại Zodiac...
- Lâu rồi mới đến đây, không ngờ Song Tử lại hẹn tao với mày chỗ này!
Nhân Mã và Xử Nữ bước vào quán gà rán nằm trên tầng ba của trung tâm thương mại. Đây là nơi mà hồi cấp hai, ba người bọn họ thường đến sau mỗi giờ học. Nhân Mã sẽ chơi game ở tầng bốn, Xử Nữ đến những cửa hàng quần áo xem thử, Song Tử sẽ ngồi một chỗ nhắn tin tán tỉnh người khác. Sau khi Nhân Mã chơi game xong, ba đứa sẽ tụ họp ở tiệm gà rán này.
Xử Nữ ngồi vào bàn, rồi phát hiện ra điều gì đấy, nói:
- Suýt thì quên, hôm trước tại chỗ này, bọn tao phát hiện mày đi cùng con nhỏ đào mỏ này!
- Ừ ha, đúng rồi, chính là chỗ này này! _Nhân Mã cũng nhận ra, mà hào hứng:
- Sao trùng hợp vậy hahaha, ủa khoan, có khi nào... _Nói đến đây, Nhân Mã chợt đề cao cảnh giác:
- Liệu hôm nay con đấy cũng xuất hiện ở đây không? Kiểu ngựa quen đường cũ ấy!
- Có thể lắm, hôm nay cũng là chủ nhật còn gì! Đouma... sao trùng hợp lắm thế!
Xử Nữ càng nói càng phát hiện ra nhiều điểm giống nhau, liền cảm thấy nổi da gà.
- Hai đứa mày làm gì mà thì thào thì thầm vậy?
Chợt, sự xuất hiện của người thứ ba khiến cả Xử Nữ và Nhân Mã đều có chút khó tin. Quả thật, người trước mặt bọn họ đúng là Song Tử.
- Đừng có làm vẻ mặt như gặp quỷ vậy chứ, tao là người hẹn bọn mày ra đây mà!
Song Tử ngồi xuống, sau đó gọi nhân viên đem menu đến. Sau khi gọi món, anh lại phải đối mặt với hai ánh nhìn kỳ dị từ Xử Nữ và Nhân Mã. Mặc dù đã biết lý do, nhưng anh vẫn cất tiếng:
- Sao vậy? Bọn mày chưa thấy ai soái như tao à?
- Không phải... _Nhân Mã khẽ thấp giọng, Xử Nữ cũng nghiêm chỉnh tiếp câu:
- Chỉ là khó tin thôi.
- Hmnn...
Bầu không khí, thế mà bị đóng băng, tách riêng hoàn toàn với không gian ồn ào của quán gà.
- Cảm ơn hai người.
Chợt, giọng nói của Song Tử cũng thấp xuống, nghiêm túc mà không hề vô tư sảng khoái như trước. Cuối cùng, anh cũng làm rõ mọi chuyện mà nói:
- Đầu tiên, cảm ơn cả hai vì dù đã bị tao lạnh nhạt và tổn thương, nhưng vẫn lựa chọn đứng về phía tao và tìm hiểu để thông cảm và thấu hiểu cho tao.
- Cái này, vì bọn tao biết mày không phải là người như thế nên mới...
- Chính điều đó, tao mới muốn gửi lời xin lỗi đến hai người!
Xử Nữ còn chưa nói xong, đã bị Song Tử cắt ngang. Không để hai người phía trước kịp phản ứng, anh tiếp:
- Xin lỗi vì đã xư cử khốn nạn với hai người, Xử Nữ, Nhân Mã. Thời gian qua, bọn mày hẳn rất đau đầu vì tao, xin lỗi.
- Không... không đến nỗi đó, dù sao cũng đã qua rồi, mày chịu trở về, mày chịu nhìn lại tụi tao... là may mắn rồi, Song Tử!
Nhân Mã tốt bụng cảm khái, sau đó khẽ vỗ vỗ lưng Song Tử như đang khích lệ. Song Tử nhìn lại Nhân Mã, mỉm cười:
- Không đâu Nhân Mã, hôm qua lúc nói chuyện qua điện thoại, tao đã cố tình không nói câu xin lỗi với mày, là để hôm nay tao giải thích mọi chuyện... _Nói đến đây, Song Tử đưa một chiếc túi giấy nhỏ cho Nhân Mã, nói:
- Trước đó, tao có nói với mày, tao trở thành bạn của mày, chỉ vì giao ước với Giải Hoa Thần! Quả thật, ban đầu tao chính là vì vậy mới làm bạn với mày, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nếu bây giờ nói mày không phải là bạn của tao, thì đó là nói dối, nên hãy nhận lấy đi!
- Mày nữa Xử Nữ, mày đã quan tâm, lo lắng cho tao đến mức như người mẹ thứ hai của tao, nếu như không có mày, tao đã không biết mọi chuyện về mẹ ruột của mình. Cảm ơn mày!
Song Tử vừa nói, vừa đưa túi giấy nhỏ giống như của Nhân Mã cho Xử Nữ. Trong khi hai người bọn họ không biết trong này là gì, thì Song Tử kéo tay áo trái của mình lên, lộ ra cổ tay đeo một chiếc vòng tay làm bằng sợi dây da mỏng màu đen, nút thắt bằng đường xích bạc ngắn, trên thân vòng có một tấm lá bạc hình tròn mảnh dẹp, khắc ba chữ NTM - chữ cái viết tắt cho tên của ba người.
- Rõ là màu mè!
Xử Nữ phán một câu phũ phàng, nhưng trong lòng lại mang nét vui vẻ. Nhân Mã ngược lại, không hề khách sáo mà lên tiếng chất vấn:
- Sau tất cả, mày đang dùng vật chất để đền bù cho tụi tao sao? Gian xảo quá đấy!
- Đừng hiểu lầm đây là vật chất bình thường chứ, đây lá tấm lòng thiện lương của tao mà!
Song Tử ảm đạm uống trà, nhưng chưa được bao lâu, bên tai liền vang lên hai tiếng quát lớn:
- Dương Song Tử! Sao của tao lại là màu hồng???!!!!
- Không phải màu đen sao?
- Ầy, hai đứa mày cũng phải suy nghĩ kỹ lại đi chứ! _Song Tử xoa xoa lỗ tai, rồi từ tốn giải thích:
- Ba chúng ta, xét theo bản chất thì đều khác nhau, nên chúng ta phải phân biệt để mọi người biết chứ! Màu đen tao đeo, vì tao là trai thẳng! Còn hai màu của bọn mày, chính là của người nằm dưới, th...
- Yahhh!!! Tao giết mày!!!
Xử Nữ a, Nhân Mã a, không cần nóng vội, bên ngoài kia có rất nhiều người cũng muốn giết Song Tử đó, không cần phải tự tay động thủ chi cho mệt a.
Cuối cùng, mọi chuyện đã quay về như trước đây, tình bạn của bọn họ vẫn không bị tan vỡ, thật đáng mừng.
---------- End Chap 181 -----------