Trả chap lần 4 

In Silence- Janet Suhh (Mặc dù đã có chap giới thiệu bài này, nhưng mà nó hợp với cảnh dưới mưa kinh khủng nên lặp lại lần nữa haha).

-------------------------

Chuyến xe buýt số 42...

Brm... Brm...

Bên ô cửa kính, một cậu nam sinh điển trai đang đeo headphone, lắng nghe những bản nhạc buồn, phù hợp với những ngày mưa gió gần đây. Điện thoại trong túi quần của anh rung lên, cắt ngang mạch cảm xúc đang dâng trào của mình. Nhìn ba chữ Yên Thi Mặc, đôi mày lưỡi kiếm khẽ chau lại, chậm rãi bắt máy:

- Chuyện gì?

- [ Yah, tốt xấu gì chị cũng là chị của em, em không thể bớt coi thường người chị này không vậy?!]

Hai từ của cậu thiếu niên, lại đổi được một câu mắng mỏ dài dòng của chủ nhân Thiên Lộ Quán. Cho dù là thế, mặt thiếu niên này vẫn không hiện chút biểu tình, im lặng không nói. Bên kia thấy tự mình tự kỷ, bất lực mà ổn định lại giọng điệu:

- [Ngày mai là yến tiệc Yên gia, đừng quên đấy! Mà thôi, mai chị sẽ qua nhà xách đít em đi!]

- Khỏi... _Cậu thiếu niên lạnh lùng phũ bỏ, từ chối không một chút cân nhắc:

- Tôi không đi.

-[ Cái gì? Cưng bị điên à? Hai năm vắng mặt rồi, đến năm nay cũng không thèm đi, mấy lão già đấy sẽ bỏ qua cho cưng chắc?!] _Yên Thi Mặc bên kia sốt ruột:

-[ Ít nhất em hãy nghĩ cho ba mẹ mình chứ, người Yên Nam sẽ lắm lời không hay cho mà xem!]

- Không đi, cúp máy đây.

- [Ớ...]

Pip!

Cúp điện thoại, người kia lại tiếp tục đeo headphone lên, vẻ mặt vẫn vô biểu tình, với hình ảnh trước khi nghe điện thoại như làm một. Bên phía trái phần ngực, có bảng tên, nét khắc mềm mại đề ba chữ "Doãn Song Ngư".

.

.

Quán Karaoke BS&T...

Phòng nhỏ K05...

"Alo alo... 1, 2, 3, 4, lô lô~"

Âm thanh trên mic vang vọng, Thiên Yết vẫn ngồi yên trên ghế sofa, lãnh đạm húp một ngớp trà rồi nhìn Bạch Dương, ngữ điệu nhàn nhạt cất lên:

- Cậu đến để hát thật à?

- Cậu không nhớ sao, hồi đầu năm chúng ta có đến quán này cùng nhau đấy!

Bạch Dương vẫn thản nhiên bấm bài hát, ngữ điệu vẫn tươi trẻ tiếp tục nói:

- Chúng ta nghiêm túc làm gì chứ, bọn họ mới là người cần nói chuyện, đằng nào cũng phải trả tiền, vậy thì trong khi chờ... _Nói đến đây, anh chàng liền nháy mắt tinh nghịch:

- Chúng ta cứ hát thôi!

Phòng bên cạnh - K04...

- Hmn...

Chuyện mà Xử Nữ và Nhân Mã muốn nói với Song Tử, không là gì ngoài thân thế thật sự của Mạc Tương Di. Vốn dĩ muốn tìm thời cơ phù hợp để đôi bên cùng giải bày. Nhưng chiều nay, hành động của Song Tử đối với Thiên Bình khiến hai người họ không thể im lặng được nữa. Song Tử rõ ràng rất lo lắng đến Thiên Bình, nhưng luôn tỏ vẻ lạnh nhạt xa lạ. Rõ ràng anh là người phản ứng nhanh nhất để đưa cô đến phòng y tế, nhưng lại giống như Thiên Bình hôm trước, chỉ đứng ở ngoài mà không vào trong. Mà khi những người bọn họ đến nơi, thì anh lại tránh mặt rời đi. Cứ tiếp tục giữ khoảng cách như vậy, bọn họ không nhịn nổi. Mà muốn khiến mọi chuyện quay về như ban đầu, việc đầu tiên, phải để người Song Tử quan tâm nhất giải quyết mọi vấn đề, sau đấy, bạn bè bọn họ mới có thể thuận lợi hậu thuẫn ở phía sau.

Mà tiên quyết, Song Tử cần hiểu được chuyện của mẹ mình - bà Mạc Tương Di. Để Song Tử biết rằng, thực chất, bạn bè là bọn họ đều đã biết rồi, cũng đồng nghĩa rằng, bọn họ hoàn toàn thông cảm với hoàn cảnh của anh.

- Thật ra, sau khi nghe mẹ tao kể chuyện này, tao đã hiểu ra. Song Tử... _Xử Nữ trầm mặc một lúc, rồi mới lên tiếng:

- Ngày hôm đó, bọn tao tức giận với mày là vì mày đã giấu giếm bọn tao chuyện mày là K.C, nhưng bây giờ bọn tao đã hiểu. Với hoàn cảnh đấy, ai cũng phải giữ bí mật, cho dù là người thân cận nhất. Người sai là bọn tao mới đúng, đã không biết gì lại tỏ vẻ giận dữ, xin lỗi... _Nói đến đây, giọng của Xử Nữ trầm xuống, lắng đọng mà chân thật:

- Vì đã ích kỷ như vậy...

- ...

Sau lời xin lỗi chân thành ấy là sự im lặng không điểm dừng. Hiện tại, chỉ có thanh âm hơi hơi ồn từ phòng karaoke bên cạnh vọng sang mà thôi. Song Tử đối với cả một câu chuyện dài, đối với thái độ thật tâm của Xử Nữ, lại chẳng có một biểu hiện gì, vẫn lặng im trước sau như một.

- Chuyện của bác gái, là chuyện mà Xử Nữ muốn kể với mày từ lâu rồi...

Chợt, người còn lại trong căn phòng cuối cùng cũng lên tiếng. Trái với sự hiếu động mọi khi, lúc này, Nhân Mã lại nghiêm chỉnh mà lên tiếng:

- Tao có mặt ở đây, là có điều khác muốn gửi đến mày, Song Tử.

Ngưng một chút, Nhân Mã chợt cười một điệu nặng nhẹ bất phân mà nói:

- Tao không kỳ vọng mày sẽ trở về với một Song Tử như trước đây, nhưng những lời tao sắp nói, dù mày có suy nghĩ gì đi chăng nữa, tao cũng muốn mày nghe một lần! _Nói rồi Nhân Mã chợt hít một hơi sâu, sau đó tiếp tục:

- Chuyện mày đối với tao chỉ là điều kiện trao đổi với Thần Thần, tao hoàn toàn hiểu. Cho dù lúc này, mày như một con người khác, nhưng tao biết, mày vẫn là mày, điều đó không có gì thay đổi. Cũng giống tình cảm tao dành cho mày... _Nói đến đây, Nhân Mã chính diện nhìn thẳng mặt Song Tử, từng chữ đều thành thật rõ ràng:

- Trước giờ không hề thay đổi!

Đúng vậy, Song Tử vẫn là bạn của cậu, lúc trước là vậy, bây giờ cũng vậy, về sau cũng vậy, không bao giờ thay đổi, cho dù có xảy ra chuyện gì. Chuyện mà cậu muốn Song Tử nghe, chính là chuyện này. Cho dù sau khi nghe, Song Tử vẫn chẳng thèm màng đến cậu, cậu cũng không oán.

- Vậy, hai người đã nói hết chuyện rồi chứ?

Rốt cuộc, Song Tử cũng đã chịu lên tiếng. Nhưng ngữ điệu và biểu cảm, vẫn lạnh lùng xa lạ như vậy. Thấy cả hai đều im lặng vì không còn gì để nói, Song Tử liền điềm nhiên đứng dậy, dứt khoát rời đi không một cảm kích.

Cạch!

Cánh cửa đóng sầm lại, cũng giống như cánh cửa hy vọng của hai người, đã khép lại không một phép màu. Nhân Mã và Xử Nữ trầm mặc nhìn nhau, sau đấy khẽ gật đầu. Nếu đã vậy, họ sẽ mở cánh cửa thứ hai.

Đùng! Đùng! Đoàng!

Trên bầu trời lại ngùn ngụt những tầng mây đen, một điểm trắng sáng cũng không có. Những tia sét quang liên tiếp xé toạc bầu trời đen, âm thanh hùng hồn dọa người vang lên ầm ầm. Trời, lại chuẩn bị trút mưa xuống. Khiến lòng người càng thêm nặng trĩu.

Ngồi trên taxi, Song Tử thất thần nhìn ra khung cảnh bên ngòai, nhưng lại chẳng nhìn được gì. Hiện tại, anh chỉ muốn về nhà thật nhanh, để có thể nhìn thấy người mẹ đã chịu quá nhiều đắng cay của mình.

Mẹ anh, vốn dĩ hiện tại nên có một cuộc sống mỹ mãn với danh gia, sống cuộc sống mà người phụ nữ nào cũng ngưỡng mộ, chứ không phải bị giam lỏng ở một chỗ như hiện tại. Vì cớ gì, xinh đẹp, tốt bụng, tài năng như mẹ anh, lại bị hãm hại, một bước từ phượng hoàng lại rơi xuống làm kiếp gà mái bần cùng. Vậy nhưng bà lại luôn âm thầm chịu đựng, nuôi nấng, truyền sức sống lạc quan yêu đời cho con mình, bà vẫn luôn dạy dỗ anh thành một đứa trẻ ngoan, nghe lời. Đến giờ, anh vẫn luôn tìm cách tìm hiểu về thân thế và quá khứ của bà, nhưng không bao giờ có kết quả, cuối cùng, lại có cơ duyên biết được, dù thông minh thần trí đến đâu, anh cũng không thể lường được người mẹ vui tính, lạc quan vui vẻ của anh lại có xuất thân và quá khứ tổn thương đến thế. Anh đã từng cứu giúp rất nhiều kẻ có quá khứ kinh khủng đau thương, thế nhưng lại vô lực vô phương trước những gì mẹ mình phải nếm trải và chịu đựng. Bàn tay anh khẽ siết chặt lại, vết thương chưa lành nay bị động, liền bục ra, băng vải trắng giờ đã huyết nhục mơ hồ.

Trong khi đó, biệt thự Noblest...

- Bà Cẩm, bà nói xem...

Mạc Tương Di chống cằm nhìn những người giúp việc đang nhặt rau chuẩn bị bữa tối một cách buồn bã, nói:

- Ngày mai tiểu Thiên Bình có đến đây không?

Câu hỏi này thật chẳng xa lạ với những người làm, vì cả ngày hôm nay, bà chủ đã hỏi rất nhiều. Mọi người đều giữ im lặng, Mạc Tương Di lại lên tiếng:

- Hai tuần qua con bé đều không đến, tôi hỏi thằng nhóc Song Tử, nó cũng chỉ nói là sẽ không đến đâu!

- Vậy sao bà chủ không thử gọi cho Hạ tiểu thư hỏi xem ạ?

Bà Cầm mãi mới chịu nói một lời, nhưng Mạc Tương Di lắc đầu đáng thương:

- Không nghe máy... Mấy người nói xem, có phải giữa hai đứa nó có chuyện gì rồi không?

- Tất nhiên là đã xảy ra chuyện lớn rồi!

Chợt, một giọng điệu trầm thấp nghiêm lãnh vang lên khiến những người đang có mặt trong bếp đều cả kinh, đến cả Mạc Tương Di đang buồn chán cũng không tiếp ứng nổi, kinh hoàng mở miệng:

- C... chủ tịch?

Dương Tề thế mà đã kết thúc chuyến công tác hai tuần tại Hàn Quốc mà trở về, lại về thẳng Noblest chứ không phải nhà chính. Mạc Tương Di không biết nên vui hay nên hoảng, vì sắc mặt của Dương Tề so với mọi khi lại lãnh cảm đáng sợ hơn nhiều. Ánh mắt của ông chỉ biểu hiện một ý, những kẻ làm người ở trong nhà liền rùng mình mà toàn bộ lui ra ngoài. Mạc Tương Di khẽ nuốt nước bọt, chuyện gì lại khiến Dương Tề làm ra bộ dáng kinh phong ầm ầm này.

- Hai tuần ta đi công tác, Hạ Thiên Bình đều không đến đây?

Âm lãnh của Dương Tề bất chợt vang lên, khiến Mạc Tương Di đang đứng cũng không dám ngồi, khép nép mấp môi:

- Ph... phải... Em đang thắc mắc... không biết đã có chuyện gì...

- Chuyện này em cần phải thắc mắc? _Dương Tề lúc này liền chiếu tia lãnh cảm ác tính sang Mạc Tương Di, giọng điệu giận dữ chợt gầm lên:

- Sao em không hỏi đứa con trai tốt mà em đã sinh ra ấy!

- !!!

Mạc Tương Di giật mình, một là vì Dương Tề đột ngột quát lên, hai là vì Song Tử thực sự biết lý do về chuyện của Thiên Bình. Thấy bà không định hình được phải nói gì, ông lại càng nổi giận:

- Hôn ước này ta vất vả lắm mới có được, nhà bên đấy ban đầu hoàn toàn phản đối ý tương thông của chúng ta, nhưng vì cả hai đều là bạn cùng lớp, ta lại tin tưởng đứa trẻ mà em dạy dỗ nên mới thuyết phục được Hạ Thanh Triết và Lưu Tử Yên! Nhưng em xem, Thiên Bình đã bị con trai em lừa dối, đùa giỡn, tổn thương nên hai tuần nay nó mới không thèm đến đây, không thèm tuân theo hôn ước! Sớm hay muộn, cái hôn ước này cũng sẽ bị hủy! Sớm hay muộn, tương lai của con trai em cũng tan tành!

- Đủ rồi! _Trước sự giận dữ của Dương Tề, Mạc Tương Di không kiềm được mà quát lên, bà phẫn nộ nói:

- Chủ tịch, em không biết giữa hai đứa đã có chuyện gì với nhau, nhưng... _Nói đến đây, khóe môi bà cắn lại, tức giận chất vấn:

- Con trai em, không phải là con trai anh à? Anh mắng chửi em thế nào cũng được, anh coi thường em thế nào cũng được, nhưng xin anh, đừng dùng thái độ phũ bỏ đó lên người Song Tử, anh đừng nói như anh và thằng bé chỉ là người ngoài! Còn nữa, em không cảm sai khi chính em dạy dỗ Song Tử cả, em cảm thấy tự hào khi vẫn đảm trách được chức năng này của một người mẹ! _Ngừng một chút, bà kiên định khẳng định:

- Ở đây chắc chắn có hiểu nhầm gì đấy! Song Tử sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương lừa gạt đến tiểu Thiên Bình, người làm mẹ này không bao giờ không hiểu được con cái! Ngược lại là anh, anh có bao giờ quan tâm hay để ý gì đến thằng bé đâu, nên đừng có mà nghe đám người của mình một lời mà trách con trai em!

Lời Mạc Tương Di vừa dứt, thì ngữ điệu hàn lãnh của Dương Tề mang vẻ khó tin vang lên:

- Em vậy mà dám lớn tiếng với ta?

- Em... không...

Bịch!

Mạc Tương Di bối rối không dám trả lời, thì lúc này, Dương Tề lại đem một xấp hình ném lên trên bàn ăn, chất giọng băng hàn lên tiếng:

- Nếu em đã khẳng định bảo vệ cho con trai mình như vậy, thì hãy xem cái này đi! Xem xong, liệu em có còn tự tin thừa nhận mình hiểu rõ Song Tử trong lòng bàn tay không?

Mạc Tương Di mặc dù không hiểu ý tứ của Dương Tề, nhưng vẫn cầm xấp hình trên bàn lên xem. Có tấm hình của một cô gái trông có nét, nhưng thần trí lại điên khùng không tỉnh táo, mặc đồ bệnh nhân của viện tâm thần trung ương. Có tấm hình của một người đàn ông đang nằm hô hấp bằng ống khí trên giường bệnh, tình trạng sức khỏe như người thực vật, khó nói trước được điều gì. Một tấm hình là một tù nhân đang nhận điều trị tại bệnh viện tù phạm, tình trạng không hề kém người đàn ông vừa rồi là bao. Một tấm hình có phần dọa người hơn, là một kẻ đầu trọc há to miệng, nhưng bên trong chiếc lưỡi đã bị rạch mất. Còn có tấm hình chụp rất nhiều người máu me be bét, sống chết không rõ nằm thoi thóp bên đống rác lớn, và có nhiều tấm hình khác, đều là chụp những kẻ có thương tích nặng. Trong khi Mạc Tương Di xem không hiểu, thì giọng nói nhàn nhạt của Dương Tề vang lên:

- Đây là tất cả những kẻ đã bị con trai ngoan của em, của chúng ta, làm cho ra kết quả thế này đấy!

- !!!

Mạc Tương Di liền thay đổi sắc mặt mà nhìn lại những tấm hình trên tay, thì Dương Tề lại tiếp:

- Đứa con mà em hết mực yêu thương và tự hào, đứa con mà em luôn luôn nhận rằng mình hiểu nó, từ năm lớp 6 đã đánh nhau với tất cả băng đảng côn đồ trong thành phố mà giễu võ dương oai, thành lập một băng đảng gọi là Con Rết. Đứa con ngoan hiền của em, lại khét tiếng trong giới côn đồ là K.C - Vua của loài rết, là nỗi ám ảnh của tất cả mọi người khi nhắc đến, là chiến thần bất bại, không ai có thể đánh bại, cũng không ai dám đụng vào! Nó là kẻ cầm đầu một băng đảng đánh đánh chém chém, ban ngày làm học sinh ngoan hiền, ban đêm làm kẻ máu lạnh đánh người không nguôi. _Dừng một chút, ông nhấp một ngụm trà, nói:

- Cô gái tâm thần là kẻ đã bắt nạt Thiên Bình năm cấp hai, hồi đầu năm đã tìm đến trường Zodiac làm loạn, lại bị nó làm cho thành kẻ điên trong trại. Kẻ bị rạch lưỡi là đại ca của cô ta, cũng tìm đến Thiên Bình kiếm chuyện, đã bị nó cho người diệt toàn bộ băng đảng của lão, rạch luôn cái lưỡi của lão. Kẻ nằm trong bệnh viện sống đời thực vật là người đã phát hiện ra K.C là Song Tử, nam sinh cao trung Zodiac, nên đã bị nó đánh cho tàn phế để diệt khẩu. Còn tù nhân kia, em còn nhớ vụ án Cô dâu của quỷ hai tháng trước? _Nói đến đây, Dương Tề liền đưa ánh nhìn lãnh đạm không một chút tâm tình nhìn Mạc Tương Di:

- Báo đài có đưa tin hắn ta trên đường đào tẩu đã bị ai đấy hành hung tàn nhẫn, kẻ làm chuyện đó, chính là Dương Song Tử - con trai bảo bối mà em luôn bao bọc đấy!

- Không thể nào...

Mạc Tương Di suýt chút ngã xuống sàn, may sao Dương Tề lại ra tay nhanh, đỡ bà ngồi xuống ghế, ngữ điệu tàn nhẫn tiếp tục cất lên:

- Đến người mẹ ruột như em còn không chấp nhận nổi, vậy người ngoài như Thiên Bình kia liệu có thể chấp nhận? Ẩn đằng sau vẻ thân thiện, yêu bạn quý thầy của Song Tử lại là con người máu lạnh ác bá, ai có thể chấp nhận nổi? Người ta không bị dọa sợ chạy mất thì cũng không dám đến gần nửa bước! Để em nuôi dạy nó, nó cuối cùng cũng trở thành kẻ bị người người xa lánh, sợ hãi! Cuối cùng, nó còn có gì?! Em còn nói mình không hề sai?

Rầm!

Lời Dương Tề vừa dứt thì cánh cửa ở ngoài mở toang ra, những vệ sĩ đứng canh ở ngoài đều nằm rạp dưới chân một người. Mà cả Dương Tề và Mạc Tương Di đều hướng qua nhìn, liền thấy một thân ảnh quen thuộc, khiến Mạc Tương Di không hiểu sao hai hốc mắt lại đỏ hoe, miệng ngập ngừng gọi tên:

- So... Song Tử?...

- Mẹ!

Song Tử vừa về đến nhà, thấy chiếc xe chướng mắt đậu trước cửa liền linh cảm chuyện chẳng hay, lại có một đám vệ sĩ muốn ngăn cản anh vào nhà, anh liền giải quyết hết bọn họ mà đạp cửa xông vào. Quả nhiên, ông già Dương Tề đang ở đây.

- Song Tử, tay của con...

Bà Mạc Tương Di vừa nhìn thấy băng vải trên tay phải của Song Tử liền bàng hoàng lo lắng, nhưng anh lại làm như không có gì mà đáp:

- Con không sao!

- Em nhìn còn không rõ sao, những lời ta vừa nói đều không phải dối trá.

Ngay lúc này, ngữ điệu chán ghét của Dương Tề vang lên, cắt ngang màn lo lắng của Mạc Tương Di dành cho Song Tử. Song Tử quay đầu lại, ý thâm thù đại hận trên mắt không hề che giấu đi, mà thẳng thừng hướng về phía Dương Tề. Dương Tề vẫn bình thản, không né tránh mà buông lời chế nhạo:

- Làm sao? Ta vạch trần con trước mặt mẹ mình, ta khiển trách mẹ con nuôi dạy con không tốt, nên con có thái độ này?

Mạc Tương Di thấy vậy, chợt kéo Song Tử lại, bà nài nỉ cất giọng:

- Song Tử, đừng hỗn với ba con...

- Mẹ coi ông ta là ba con, nhưng ông ta có coi mẹ là mẹ con hay không?

Lời Mạc Tương Di chưa nói xong, đã bị Song Tử cắt ngang. Anh nhìn mẹ mình, trên mặt bà đã có nếp nhăn theo năm tháng, dù bà bị ba anh khiển trách mắng chửi vì anh, nhưng đối với anh, bà luôn dùng ánh mắt nhu hiền của một người mẹ mà không than oán, anh không muốn bà phải chịu đựng một mình thêm nữa. Lại nhìn những bức hình trên bàn, hóa ra bao năm qua, Dương Tề vẫn luôn phát giác được anh hoạt động thế nào trong thế giới đen. Nếu hoàn cảnh đã vậy, hôm nay anh muốn làm rõ mọi chuyện một lần mà lên tiếng:

- Trước khi giải quyết mọi việc, Dương Tề, tôi muốn ông trả lời thật lòng một câu...

Không để Dương Tề có đáp ứng hay không, ánh mắt Song Tử đã kiên định nhìn thẳng vào ông, từng lời thốt ra một cách rõ ràng:

- Ông, có từng yêu mẹ tôi bao giờ chưa?

- ...

Đến cả Mạc Tương Di cũng không ngờ được lời này của Song Tử, mà Dương Tề thì đã không còn giữ được vẻ lãnh đạm vốn có nữa. Như lường trước được câu trả lời của Dương Tề, trong phút chốc, ánh mắt và vẻ mặt của Song Tử có thay đổi, vì không muốn Mạc Tương Di trực tiếp nghe được lời kia, mà anh bật cười. Điệu cười chua ngoa, ánh mắt hiện lên vẻ khinh bỉ cùng cực:

- Mẹ tôi vì ông mà bị hủy cả đời, mẹ tôi vì hành động giải tỏa căng thẳng của ông mà cả thế giới đều quay lưng lại, ngay cả người cha cũng từ trần, đến cả họ hàng cũng không thèm nhìn mặt, đến cả cô ruột cũng đuổi bà ra khỏi nhà! Nhưng ông, kẻ khốn nạn như ông lại đền bù cho bà bằng cách giam lỏng bà ở đây? Đến đứa con chính mình mang nặng đẻ đau cũng không được nhìn nhận! Ngay từ nhỏ, ông đã chia cắt hai mẹ con tôi! Còn để người vợ hợp pháp của ông đối xử khinh thường miệt thị? Ai bảo mẹ tôi là gái đứng đường? Ai nói mẹ tôi là gái bán hoa đã hết hạn sử dụng? Mẹ tôi là con một của người đứng đầu Mạc gia! Mẹ tôi là Mạc Tương Di, con gái của Mạc Thời Vệ! Mẹ tôi là nữ thần của trường, là hoa khôi, là người được hàng vạn hàng ngàn nam giới yêu mến! Mẹ tôi là người tài năng, xinh đẹp, tốt bụng người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở! Cớ gì ông đối xử với mẹ tôi như vậy?! Mẹ tôi chưa đủ điều kiện để xứng đáng có được hạnh phúc sao?

- S... Song Tử?

Bà Mạc Tương Di đang lo lắng hồi hộp, chợt bị những lời về sau của Song Tử làm cho thất kinh. Song Tử biết, anh không nên nói ra những lời này, vì quá khứ của mẹ, anh biết là được rồi, nếu nói trước mặt mẹ mình, đặc biệt là trước mặt Dương Tề, sẽ khiến bà càng thêm khó xử. Nhưng anh nhận ra thì đã quá trễ. Dương Tề cũng không khỏi kinh ngạc khi nghe xong những lời này, tuy nhiên, mặt ông vẫn vô biểu tình, phong thái vẫn lãnh cảm mà lên giọng:

- Con hỏi mẹ con chưa đủ điều kiện để xứng đáng được hạnh phúc? Ta trả lời cho con... _Nói đến đây, ánh mắt Dương Tề vững chãi hiện lên tia bạc tình:

- Chưa!

- Ông!!!

- Ta cũng sẽ trả lời câu hỏi trước đó của con, rằng ta có yêu mẹ con hay không...

Nghe đến lời này, trong phút chốc, đáy mắt Song Tử hiện lên tia phản đối, dù đã thấy, nhưng Dương Tề vẫn làm như chưa thấy gì, đạm lạc đáp:

- Câu trả lời là không, một chút cũng chưa từng có tình cảm!

- !!!

Lời này, đối với Mạc Tương Di mà nói, chẳng khác gì con mèo hoang được nhặt bên cạnh thùng rác, được đem về nuôi nấng, cưng chiều, vỗ béo, đến cuối cùng, lại đem đi giết. Bà không còn một chút niềm tin nào vào cuộc sống này nữa. Mà bên trong Song Tử, ngọn lửa thù hận đã bùng lên một cách mạnh mẽ. Dương Tề không quan tâm đến phản ứng của hai người trước mặt, tiếp tục nói:

- Con nhìn mẹ con xem, so với ban đầu không phải tồi tệ hơn sao? Vốn dĩ bà ấy sẽ không biết ta đối với bà ấy thế nào mà đem lòng hy vọng, nhưng chính con đã khiến bà ấy rơi vào tuyệt vọng cùng quẫn! Lại quay về câu hỏi ban đầu, hỏi về sự hạnh phúc của mẹ con, còn chẳng phải bà ấy vì con mà không cảm thấy hạnh phúc sao? Nói cách khác, chính con, mới là kẻ cản trở hạnh phúc của bà ấy!

- Dương Tề!!!

- Mạc Tương Di!

Trong khi Song Tử giận dữ quát tháo Dương Tề, thì Dương Tề lại gọi thẳng họ tên của Mạc Tương Di ra, khiến bà thất thần không tránh khỏi giật mình, còn chưa nhận ra tình hình trước mặt, thì Dương Tề quát:

- Ta để em dạy con, em lại dạy ra thằng nhóc hỗn xược dám mở miệng gọi cả họ lẫn tên ba nó ngay trước mặt ba nó?

- Em...

- Một người thì dạy ra thằng con dám mua cổ đông sau lưng ta để thâu tóm công ty, một người thì dạy ra thằng con lén lút sau lưng ta lập một băng đảng để chống lại ta! Đúng là gia môn bất hạnh! Đám đàn bà các người đúng là nuôi cơm vô dụng!

RẦM!

- !!!

không chỉ hai người còn lại trong nhà, mà cả những người làm ở bên ngoài cũng giật mình hoảng sợ khi tiếng động lớn vừa rồi vang lên. Mạc Tương Di hoảng hốt:

- Song Tử, con...

Nắm đấm của Song Tử giáng mạnh xuống bàn ăn, khiến mặt kính phía trên đều nứt toạc bể nát. Mạc Tương Di lo lắng hoảng loạn, khi thấy lớp băng cuốn kia đã nhuốm đỏ đậm hơn, bà toan chạy đi lấy hộp y tế, thì giọng của Song Tử cất lên. Có điều, ngữ điệu lại âm trầm nặng nề, khô khan mà lãnh khốc:

- Dương Tề, trước mặt tôi, tốt nhất đừng sỉ nhục bà ấy.

Mạc Tương Di đang di chuyển liền dừng bước, trên mặt hiện lên nét khó hiểu, mà Dương Tề thì lại im lặng khó đoán. Bởi vì cả hai người bọn họ, đều nhận ra sự khác biệt trên người con trai mình.

Choang!

- Á!!!

Mạc Tương Di không hỏi kinh hãi mà hét lên, khi con trai bà dùng tay không bóp nát ly thủy tinh trên bàn, máu me đầm đìa. Nét nghịch quân trong ánh mắt Song Tử ngày càng hiện rõ, hệt như quái thú đang nổi trận, cả người đều nồng nặc sát khí mà lệnh:

- Ông tốt nhất đừng kỳ nghịch lân tai, giết ông, cũng dễ như nghiền nát ly nước này.

- !!!

Cả hai vị phụ huynh đều kinh hoàng nhìn đứa con của mình, kỳ nghịch lân tai chính là đụng đến vảy ngược, ý Song Tử là sẽ giết ba mình nếu ông ấy dám sỉ nhục mẹ mình lần nữa ư?

- Hãy nhớ cho kỹ.

Song Tử thế mà phủi tay rời đi, để lại cả ba lẫn mẹ mình đều không tiếp ứng kịp với bộ dáng vừa rồi của anh. Đến khi Mạc Tương Di nhớ ra vết thương của con mình, định chạy theo gọi lại thì Dương Tề lên tiếng:

- Em tốt nhất đừng đuổi theo!

- Nhưng con nó đang bị thương, anh không quan tâm nó thì để em...

- Em có tìm được nó cũng vô dụng!

Dương Tề nhìn lại chiếc bàn bị Song Tử đập xuống, phía dưới mặt kính chính là mặt gỗ, mặt gỗ vậy mà hiển nhiên có một vết nứt nhỏ. Ông khẽ thở dài, cất giọng:

- Nó tự có thể lo cho bản thân. Hơn nữa, vừa rồi không phải là Song Tử mà chúng ta thường thấy, đó là một Song Tử khác!

- Chủ tịch! Anh thôi đi, chuyện nó làm K.C gì đó em không phải không chấp nhận, nó dù tốt dù xấu đều là con của em. Anh không nhận nó, em cũng không oán, em nhận nó là được rồi!

Mạc Tương Di tức giận lên tiếng, thì Dương Tề nhàn nhạt đáp lại:

- Em vậy mà còn nói mình hiểu rõ Song Tử? Em còn không hiểu nó bằng ta! Hiện tại, đó là một nhân cách khác của Song Tử. Và... _Nói đến đây, Dương Tề khẽ trầm giọng, mang chút tư vị gì đấy mà tiếp:

- Em đừng để ý đến những câu trả lời của ta khi nãy, tất cả chỉ để ta kích Song Tử giận dữ thôi.

Mạc Tương Di ngờ nghệch, những câu trả lời của Dương Tề khi nãy là ý gì?

.

.

Rào... rào... rào...

Đúng như những gì bầu trời báo hiệu, tối nay cả khu vực phía Đông Horoscope đều đổ mưa lớn. Mưa to kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ không có dấu hiệu dứt. Khắp nơi tối đen như mực, mưa như xả nước, lạnh lẽo ẩm ướt. Khí hậu này, cuốn chăn đi ngủ là hợp lý nhất.

Nhưng lại có người không ngủ được. 

Thiên Bình từ khi về nhà sau buổi lao động, ngoài việc ăn cơm uống thuốc ra, thì chỉ có lên giường suy tư.

Chiều nay, không thể phủ nhận được Song Tử là người đầu tiên xuất hiện khi cô có vấn đề. Anh rõ ràng vẫn còn quan tâm đến cô.

Cô đã tìm đến Giải Hoa Thần, Dịch Thiên Ân, Cảnh Kỳ và Tống Tử Hy, cô dám khẳng định anh có tình cảm với cô, không phải kiểu hứng thú như lời anh nói. Nhưng cô vẫn không hiểu vì sao anh lại như vậy. Rõ ràng lúc trước khi cô bạc tình với anh, anh vẫn gửi thức ăn đến cho cô, vẫn quan tâm cô, cho đến khi cô hiểu ra tất cả, thì anh lại quay lưng lại. Cho dù anh có lạnh nhạt với cô như vậy, cũng đừng quên giữa hai người có đính ước chứ.

A, đính ước, đúng rồi, ngày mai cô nhất định phải đến Noblest theo điều khoản đính ước, đó là cái cớ khả thi nhất để cô có thể đường đường chính chính nói chuyện với anh.

Brm... brm...

Bỗng, chiếc điện thoại màu xanh Navy phía đầu giường rung lên, khiến Thiên Bình chú ý đến. Hai mắt cô kinh ngạc, không nghĩ đến người gọi lại là Mạc Tương Di. Bây giờ trời mưa lớn, lại không còn sớm, sao Mạc Tương Di lại gọi cho cô?

- Alo, con nghe...

-[ Thiên Bình! Tiểu Thiên Bình! Song Tử có đang ở chỗ con không?]

Lời Thiên Bình chưa kịp nói xong, thì bị ngữ điệu hoảng hốt dồn dập của Mạc Tương Di bên kia ngắt lời. Nhận ra được nội dung vừa nghe, sắc mặt Thiên Bình chợt biến đổi:

- Song Tử không ở đây, dì Tương Di, đã có chuyện gì?

- [ Hả? Không có ở chỗ con? Vậy thì nó đi đâu trong lúc mưa gió thế này chứ huhu!]

- Dì Tương Di, rốt cuộc là có chuyện gì, Song Tử bị làm sao?

Thấy Mạc Tương Di khóc lóc, khiến Thiên Bình lo lắng mà lên tiếng. Mạc Tương Di liền đem mọi chuyện buổi chiều ra kể, sau đó tóm lại:

- [ Nó tức giận chủ tịch mà đi khỏi nhà từ chiều đến giờ, bây giờ đã gần nửa đêm rồi mà dì không thấy nó về! Trời lại mưa bão thế này, gọi điện cũng chẳng thèm nghe! Nó còn đang bị thương nữa, con nói xem dì phải làm gì đây? Dì biết giữa nó và con đang có chuyện, nhưng ngoài con ra dì không biết gọi điện cho ai cả! Đến cả chủ tịch cũng không thèm nghe máy của dì! Vệ sĩ của anh ấy nhất quyết ngăn cản không cho dì ra khỏi cửa huhu!]

- Được rồi, dì bình tĩnh, con hiểu vấn đề rồi! _Vừa nói, Thiên Bình vừa vô thức rời khỏi giường, mở tủ quần áo ra, tiếp:

- Bây giờ con sẽ đi tìm Song Tử, con sẽ nhờ bạn bè tìm cùng! Dì bình tĩnh, đừng ra ngoài, trời mưa gió rất lớn! Dì nghe con, con sẽ tìm Song Tử về, dì hãy ở nhà đợi tin từ con, đừng ra ngoài!

Nói rồi cô cúp máy, sau đó lấy đại một chiếc áo sweater chồng vào người, không kịp thay bộ váy ngủ mà vội vàng chạy xuống nhà mà cất tiếng:

- Bà Trần! Bà Trần!

- Tiểu thư? Có chuyện gì thế, người không ngủ được à?

Bà Trần đang ngủ, nghe giọng Thiên Bình liền tỉnh dậy, mơ mơ màng màng đi ra. Cả Tiểu Hỏa và Tiểu Phong cũng bị đánh thức. Thiên Bình vừa bấm điện thoại, vừa lệnh, dáng vẻ vô cùng khẩn trương:

- Mau gọi cho chú Lý chuẩn bị xe cho tôi, ngay lập tức! Tiểu Phong, lấy hộp ý tế cho tôi!

- Xe? Hộp y tế? Có chuyện gì sao ạ? Giờ này tiểu thư còn muốn đi đâu?

- Mau chuẩn bị đi! Alo, Giải Hoa Thần!

Thiên Bình nghiêm lãnh ra lệnh, rồi quay sang nói chuyện điện thoại một cách sốt ruột:

- Song Tử có phải đang ở băng Con Rết? Không có? Không thể nào, cậu còn số khác liên lạc được cậu ấy mà đúng chứ? Mau gọi cho cậu ấy đi! Giải Hoa Thần, nếu cậu không liên lạc được với Song Tử, vậy làm ơn, cậu có thể điều người của Con Rết đi tìm cậu ấy được không? Mấy cậu cần gì, tôi đều sẽ đáp ứng hết! Cảm ơn, có động tĩnh gì hãy gọi cho tôi!

Pip!

Vừa nói chuyện với Giải Hoa Thần xong, Thiên Bình vẫn sốt sắng bấm gọi cho ai đó. Trong khi đấy, bà Trần bước đến:

- Tiểu thư, xe đang ở trước sân...

- Cảm ơn!

Thiên Bình không chú tâm lắm mà đáp lại, sau đó vội vàng đẩy cửa bước ra ngoài trong trạng thái nghe điện thoại. Mà bà Trần đã hô cái gì đó mà cô không nghe thấy.

.

.

Quán ăn Hoa Tử...

- Trời mưa thế này, làm sao về nhà được đây?

- Thế này, chắc bọn này sẽ ngủ một đêm ở nhà cậu thôi, mèo bông ạ!

- Ngủ thì ngủ cơ mà... _Khóe môi ai đấy giật giật một cách kiềm chế:

- Tôi sẽ đá văng cậu ra ngoài sân nếu tôi còn nghe thấy hai tiếng "mèo bông" từ mồm cậu đấy, Bạch Dương!

Brm... Brm...

Ngay lúc này, thì điện thoại trên bàn của Sư Tử rung lên, vừa nhìn thấy Thiên Bình đang gọi, anh lập tức nhấc máy:

- Có chyện gì vậy? Bao tử cậu bị nặng hơn rồi à? Đi bệnh viện... Hả?

Cứ nghĩ Thiên Bình có chuyện gì, khiến Sư Tử lo lắng xổ ra một tràng dài, hóa ra là không phải. Nhưng mà nghe Thiên Bình nói xong, anh cũng chẳng thể yên tâm nổi mà lớn tiếng:

- Cái gì? Song Tử biến mất? Bây giờ cậu đang đi tìm cậu ta, trong khi trời đang mưa thế này? Hâm à?! Hả? Cậu muốn tớ giúp?

Cuộc nói chuyện giữa Sư Tử và Thiên Bình kết thúc trong ngắn ngủi, nhưng bốn người còn lại đều có thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Cúp máy xong, Sư Tử nhìn bốn người trước mặt, nghiêm trọng nói:

- Các cậu cũng đã nghe... Song Tử, bặt vô âm tín rồi!

- Thiên Bình đang tìm ở quận nào? Chúng ta chia nhau ta cùng tìm đi!

Xử Nữ lập tức đứng dậy. Nhân Mã tiên phong lên tiếng:

- Tớ sẽ tìm ở quận Zaymon và Zendis!

- Tôi đi cùng cậu. _Thiên Yết trầm ổn cầm áo khoác đưa cho Nhân Mã rồi nhanh chóng mặc áo khoác của mình vào. Bạch Dương cũng tham gia:

- Vậy tôi với Xử Nữ sẽ tìm ở quận Zodica và Zing!

Vừa khéo, tối nay bốn người Bạch Dương, Xử Nữ, Nhân Mã và Thiên Yết đã kéo đến nhà Sư Tử để hội họp về chuyện tìm cơ hội cho Thiên Bình và Song Tử rút ngắn khoảng cách với nhau. Nhưng vì trời mưa quá lớn nên đến nửa đêm, họ vẫn ở tại nhà Sư Tử mà chưa ra về được. Thế mà, lại trùng hợp nghe được cuộc điện thoại của Thiên Bình. Ai ai cũng mặc áo khoác vào, mặc kệ trời mưa, bỏ qua tai lời lo lắng của bà Hoa mà rời khỏi nhà.

Ai có thể ngồi im khi nghe tin Song Tử biến mất cơ chứ, còn chưa nói đến chuyện bọn họ là bạn bè của nhau.

.

.

Pip!

Giải Hoa Thần vừa nhận được cuộc gọi của Thiên Bình, liền từ trên giường tỉnh dậy. Không thể tin, anh lại nhận được tin K.C biến mất mà không hề dính dáng đến băng đảng, mà ngỡ ngàng hơn, người báo tin lại là Thiên Bình. Cầm điện thoại gọi cho một số, Giải Hoa Thần lên tiếng:

- Dịch Thiên Ân, gọi cho Cảnh Kỳ, Tống Tử Hy, chia ra các quận tìm kiếm, K.C mất tích rồi!

Píp!

Không cần Thiên Bình nhờ vả, là người của Con Rết, chắc chắn sẽ tự mình đi tìm K.C. Gọi cho Dịch Thiên Ân xong, anh khẩn trương mặc thêm đồ vào, tiếp tục triệu hồi tất cả người trong Con Rết đến. K.C đang trong tình trạng có vết thương, nhiều khi bên ngoài có kẻ phát giác, sẽ rất nguy hiểm, phải tìm ra cậu ấy càng sớm càng tốt.

.

.

Chung cư S - Limited...

Căn hộ 1043...

- Kể từ hôm thứ tư, tức là sau lần thứ hai bị đe dọa, thì cho đến bây giờ, cậu không nhận được lời đe dọa nào từ tên hung thủ nữa hả?

Cảnh Kỳ đến nhà Ma Kết sau khi kết thúc ca làm việc. Dù sao việc tìm hung thủ đe dọa Ma Kết vẫn chưa có kết quả khả quan nên bọn họ vẫn tiếp tục bí mật cùng nhau điều tra, nên họ đã tận dụng hết khoảng thời gian rảnh để gặp mặt. Hơn nữa, ngày mai là chủ nhật, cả hai đều rảnh, nên đêm nay, Cảnh Kỳ qua rồi ngủ ở nhà Ma Kết luôn.

- Tớ thấy kỳ lạ, hai ngày liên tiếp gửi lời đe dọa, nhưng sau đó lại không có động thái gì. Hắn ta đang nghĩ gì vậy?

Ma Kết trầm mặc suy đoán, điều này đã khiến anh đã mất ngủ hàng đêm suốt tuần qua. Cảnh Kỳ không giỏi trong việc suy đoán tâm lý của người khác. Là một bác sĩ, anh chỉ có thể phân tích từ những gì mình thấy. Sau khi xem lại những đoạn CCTV từ hai vụ việc đe dọa, mặc dù anh đã xem rất nhiều lần, nhưng vẫn vô ý xem lại. Chợt, ngón tay Cảnh Kỳ nhấp chuột dừng lại, đầu óc đột nhiên khai sáng, nói:

- Ma Kết, cậu bảo lần thứ nhất, hung thủ đã mạo danh người giao hàng và đánh ngất anh ta tại nhà vệ sinh của trụ sở lấy hàng?

- Đúng rồi, khoan đã... _Ma Kết như nhận ra được hàm ý của Cảnh Kỳ muốn nói, não bộ cũng bắt đầu nhẹ nhõm hơn, đáp:

- Ý cậu là có thể truy tìm hành tung của hung thủ qua CCTV của trụ sở lấy hàng - Bear Transportion? Kẻ khả nghi vào nhà vệ sinh?

- Cậu hiểu tớ đấy, ông bạn già hô hô! Còn nữa, chắc vụ thứ hai cũng sẽ để lại chút sơ hở nào đó khi hắn ta đánh cắp chiếc xe! Được rồi, vậy mai tớ sẽ cùng mấy đứa đàn em đi tìm hiểu vụ cái xe, còn cậu...

- Tớ sẽ đến Bear Transportion cùng Lý Hồ Phi xin kiểm tra CCTV khu vệ sinh!

Brm.... Brm...

Brnmm... brmmm...

Ngay lúc Ma Kết vừa dứt lời, thì điện thoại của anh rung lên. Không chỉ anh, mà điện thoại của Cảnh Kỳ cũng rung.

Thấy người gọi đến là Thiên Bình, với giờ giấc hiện tại, khiến Ma Kết có chút bất an mà nhấc máy:

- Có chuyện gì thế Thiên Bình? Em vừa nói cái gì? Được, vậy thầy sẽ tìm ở quận Royal, em chú ý sức khỏe đấy! Nhớ giữ liên lạc với thầy nghe chưa!

Pip!

- Ma Kết, cậu cũng nhận được tin đó rồi à?

Cảnh Kỳ vừa kết thúc cuộc gọi với Dịch Thiên Ân, quay sang nhìn Ma Kết suy đoán. Sắc mặt Ma Kết hoàn toàn là vẻ lo lắng, anh vội vàng mặc thêm áo vào, đáp:

- Nếu cậu đã biết, vậy cậu đến Zheng tìm đi, tớ đến Royal!

- Được!

.

.

Rào... rào... rào...

Phố Idada...

Idada là con phố được mệnh danh là "Phố không ngủ", bởi vì khắp khu này đều là những cửa hàng, club hoạt động thâu đêm. Chính vì tính chất này, mà nó còn có tên gọi khác là phố ăn chơi. Cho dù trời mưa lớn như hiện tại, đèn bảng hiệu của các cửa hàng vẫn sáng tưng bừng. Bên cạnh đó, một con hẻm của khu phố này, đều bao gồm những cửa hàng từ những băng đảng côn đồ trong thành phố, mà con hẻm này, có tên gọi là "Hẻm Giang Hồ". Như cái tên, hẻm này từ đầu đến cuối chỉ có những người trong giới giang hồ mới dám đến, khắp nơi, từ đầu hẻm đến cuối hẻm, đâu đâu cũng có tai mắt của bọn chúng.

Mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu hạ nhiệt, vậy mà nửa đêm nửa hôm, vẫn có người ra ngoài đường.

Bọn người mặt sẹo thô lỗ đang đứng làm vài điếu thuốc bên mái hiên cho vơi đi cái lạnh của khí hậu, chợt thấy giữa đường có một kẻ đang lững thững bước đi trong mưa. Đám người da thô thịt cứng trải qua bao năm tháng sóng gió trong giới giang hồ, cũng phải rúm một góc tránh lạnh. Vậy mà lại có kẻ đầu óc không bình thường đi giữa mưa một cách bình thản. Bộ đồng phục ấy, hóa ra là một học sinh cao trung.

- Khoan đã!

Đám người này vốn không thèm bận tâm đến, toan quay đi thì có kẻ phát hiện ra điều gì lạ, kẻ đó lại lên tiếng đầy nghi ngờ:

- Chúng mày nhìn kỹ xem, đấy có phải là... _Vừa nói, hắn vừa nhiu đôi mắt hí nhìn cho kỹ:

- Tên K.C khét tiếng của Con Rết không?

- Chó chết! Là hắn! Nhìn đi, tay hắn có vết thương! Nghe nói mấy ngày trước bị rắn cắn!

- Haha, vận may tới rồi!

- Thông báo cho tất cả băng đảng trong con hẻm này, loan tin ra bên ngoài luôn cho tao hahaha!

Bước chân kẻ đi giữa mưa khẽ dừng lại, dưới mái dù, lại hiện lên một gương mặt âm hiểm đầy hứng thú, đôi mắt màu lam chợt lóe sáng những tia sát ý. Khóe môi cong lên cười một điệu vô cùng quỷ dị.

.

.

"Thuê bao quý khách..."

Mặc dù biết người kia đã khoá máy, nhưng Thiên Bình vẫn vô thức nhấn lại nút gọi. Nếu không làm vậy, cô sẽ không an tâm.

Hiện tại, cô đã dùng tất cả mối quan hệ phù hợp để nhờ họ giúp đỡ. Sư Tử, Ma Kết, Giải Hoa Thần, đến cả băng đảng Con Rết của Song Tử, cô cũng không ngại mà nhờ vả. Chú Lý đang lái xe chầm chậm trên những con đường của thành phố, nhưng đã đi hết quận Zoom, cũng không tìm được bóng người cần thấy. Mà những người khác cũng không có tin tức gì mới.

- Chú Lý, dừng lại!

Bất chợt Thiên Bình hô lên, khiến chú Lý dừng xe ngay lập tức, cứ ngỡ cô chủ tìm thấy người rồi, hóa ra không phải. Thiên Bình nhìn thấy con hẻm nhỏ bên đường, liền tự động minh bạch, Song Tử sẽ không bao giờ đi trên những con đường lớn, chỉ những con hẻm mới khả thi. Đường trong thành phố đã như mạng nhện, nhiều không kể xiết, mà hẻm trong thành phố thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, thế nhưng, cô sẽ không từ bỏ, một chút cũng không.

- Chú Lý, những con hẻm mà ô tô vào được, chú lái vào đấy đi!

Thế nhưng chuyện này như dã tràng se cát, làm tới khi nào mới được. Trời đang mưa, đi đường rất khó khăn.

Đã một tiếng trôi qua, mà không có kết quả gì.

Cạch!

- Tiểu thư!

Chú Lý hốt hoảng khi thấy tiểu thư mở cửa bước ra ngoài, ông vội cầm dù lật đật đuổi theo. Thiên Bình cầm dù đi vào những con hẻm nhỏ trong con hẻm lớn. Cho dù có lục tung cả thành phố này lên, cho dù phải tìm kiếm xuyên đêm, cô cũng phải tìm. Mạc Tương Di nói Song Tử đập vỡ bàn ăn bằng tay phải, tức là bàn tay bị rắn cắn, vết thương hẳn sẽ bị động mà nghiêm trọng hơn trước. Song Tử giống như kẻ đang bị cả giang hồ truy nã và nhắm đến, chỉ cần thấy trên người anh sứt một cọng lông, đám người trong giới chắc chắn sẽ lợi dụng động thủ. Kẻ nhiều kẻ thù như anh, ra ngoài một mình trong tình trạng bị thương thì chẳng khác nào miếng thịt mỡ thơm ngon dâng trước miệng mèo.

Hiện toàn bộ Con Rết đều phát động đi tìm Song Tử, nhưng tại sao đến giờ vẫn chưa có ai báo tin tốt?

- Tiểu thư, chúng ta nên về thôi, ở đây hình như không an toàn cho lắm...

Chú Lý nhận ra tình hình có vẻ thay đổi, liền đổi tốc độ đi lên chỗ Thiên Bình mà nói. Nhưng Thiên Bình chẳng hề để tâm mà tiếp tục đi. Được vài bước, chợt có tiếng bước chân xen lẫn với tiếng mưa, ngày càng rõ.

- Này cô bé, đi đâu vào giờ này dưới trời mưa thế?

Thiên Bình không hề phát giác được có người xung quanh, đến khi giọng nói vừa rồi vang lên, cô đã thấy có mấy kẻ mặt mũi đáng sợ đang tiến về phía mình, tùy tiện bao vây cô và chú Lý lại. Bọn họ chậm rãi tiến lại gần hai người, khiến Thiên Bình phải lên tiếng:

- Mấy người muốn gì? Nói đi.

- Ấy, làm gì căng thế? Bọn này chỉ là thấy có một ông chú biến thái theo đuôi cô bé, nên mới muốn ra mặt giúp đỡ thôi mà!

Đám người kia cười cười cợt cợt, nhưng sắc mặt Thiên Bình vẫn vô cảm như cũ, cô bước lên che cho chú Lý đang sợ hãi phía sau mà cất giọng đanh thép:

- Đây là tài xế riêng của tôi, không phải biến thái, càng không phải theo đuôi!

- Nào nào, bé bị ông già đó ép buộc nên mới nói vậy thôi, để anh em chúng ta giúp bé nào!

- Tiện thể trời đang mưa lớn, lạnh lẽo thế này, bé nên cùng bọn anh vào chỗ nào đó ấm áp qua đêm thôi!

- Tránh ra!

Thiên Bình một lần nữa cao giọng quát, nhưng đám người kia nào có để yên. Chú Lý chỉ là tài xế, không biết võ gì, nhưng thân là người lớn, liền đứng ra bảo vệ cô chủ:

- Mấy người đừng hòng đụng đến tiểu thư!

- Ồ, hóa ra là tiểu thư thật à? Đêm nay gặp được con mồi béo bở đấy!

- Mấy người muốn bao nhiêu, tôi đều có thể đáp ứng!

Thiên Bình lên tiếng không chần chừ, vì thấy chú Lý bảo vệ mình như cách chú Ngô đã bảo vệ cô, khiến cô không nhịn được mà sợ hãi. Cô sợ chuyện cũ sẽ tái lặp lại. Thế nhưng đám người kia lòng tham vô đáy mà cười cợt:

- Cái chúng ta muốn, chính là tiền bạc và cơ thể của cô bé đấy, nào, hãy đáp ứng đi nào haha!

- Chú Lý, sức tôi chạy không bằng chú, khi tôi đánh lạc hướng, chú hãy chạy đi báo cảnh sát, mọi chuyện... giao phó cho chú!

Thiên Bình khẽ ra lệnh, nhưng chú Lý không thể tuân theo được, bảo ông bỏ một mình tiểu thư lại đây để ông bỏ chạy, với tư cách là một người lớn, là một người làm, ông không thể.

- Chạy đi!

Chú Lý hét lên, dứt khoát lao về đám người kia để làm kẻ chặn đường, tạo một đường lui cho Thiên Bình. Trong một khắc, ánh mắt Thiên Bình trở nên kinh hoàng, nền đất ẩm ướt, không khí se lạnh, mọi thứ như quay trở về hai tháng trước, chú Ngô đã ra đi trong khí trời này, tim cô như bị bóp nghẹn.

Bốp! Bốp! Cốp! Phịch! Rầm! Rầm!

Toàn thân Thiên Bình bất động tại chỗ, nhưng trong phút cảm tử, lại có một đám người ăn diện một màu đen xuất hiện, đánh đánh đấm đấm một lúc cho đến khi những kẻ kia đều nằm bê bệt trên nền đất, bị mưa trút xuống như vạn kim.

- Huynh tẩu, là bọn tôi đã xuất hiện chậm trễ, xin tẩu tha thứ!

Đám người diện đồ đen vừa mới xuất hiện bỗng dưng cung kính xếp hàng trước mặt Thiên Bình mà cúi đầu nhận lỗi, khiến hai người chú Lý và Thiên Bình đều không phản ứng nổi. Bọn họ cứ vậy cúi đầu, khiến Thiên Bình vô thức lên tiếng:

- Đừng làm như vậy, chúng tôi phải cảm kích và biết ơn vì mọi người đã ra tay cứu giúp!

- Không dám, không dám!

Bọn người đồ đen lúc này mới ngầng đầu lên, họ đối với Thiên Bình chỉ có một chữ "phục". Trước những ánh nhìn có phần kỳ lạ của họ, Thiên Bình lên tiếng:

- Mọi người đều là người của Con Rết?

- Vâng, đúng vậy! Chúng tôi đang trên đường tìm kiếm K.C, tình cờ thấy có kẻ dám giở trò bắt nạt phụ nữ và người già, liền ra tay. Thế nhưng không ngờ nạn nhân lại là huynh tẩu!

Người vừa lên tiếng cũng là người khi nãy lên tiếng, có vẻ như đứng đầu nhóm người này. Thiên Bình chợt nhớ đến quy tắc của Con Rết, ngầm hiểu ra. Sau đó cô lại cất giọng:

- Vậy mọi người tiếp tục tìm Song Tử đi, tôi và chú Lý sẽ đi tiếp con hẻm này.

- Vâng!

Người kia khẽ gật đầu, rồi phất tay khiến những người còn lại đều giải tán, chỉ còn lại mỗi người này. Điều này khiến Thiên Bình bị ngoài ý muốn:

- Sao anh còn chưa đi?

- Huynh tẩu, tôi sẽ đi cùng hai người, không thể để huynh tẩu gặp chuyện như khi nãy được nữa!

Ý kiến này, Thiên Bình không phản đối, cô lại lên tiếng hỏi:

- Anh tên gì?

- Huynh tẩu, tên tôi là Đình Phong ạ!

Đình Phong cung kính giới thiệu, từ đầu đến cuối đều xưng hô kỳ lạ với Thiên Bình, khiến Thiên Bình không thích ứng được mà cất giọng lạnh nhạt:

- Đừng gọi tôi là huynh tẩu, Song Tử biết được sẽ không vui đâu.

Nói rồi Thiên Bình lãnh đạm quay đi, tiếp tục rẽ vào các con hẻm khác. Đình Phong không đáp rằng sẽ đáp ứng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Rào... rào... rào...

Mưa vẫn cứ thế xối xả, mặc dù đã mặc áo sweater dày cộm, nhưng Thiên Bình vẫn cảm thấy lạnh, tay cầm ô suốt nửa tiếng trôi qua cũng đỏ tái lại. Lại thêm nửa tiếng trôi qua, mà vẫn chưa có tin tốt.

Tạch! Pặc!

- Huynh tẩu!/ Tiểu thư!

Thiên Bình suýt chút thì vấp ngã vì đôi dép đang đeo, nhìn lại thì đôi dép lê đã bị đứt quai. Lúc nãy vì quá vội nên cô lên xe mà không thèm thay giày, trực tiếp ra ngoài bằng đôi dép đeo trong nhà. Bây giờ vì cô vấp phải hõm đường mà trượt chân ra ngoài, làm quai dép bị đứt. Bất quá, cô vất luôn cả chiếc còn lại, chân trần bước đi, khiến hai người kia ai cũng hốt hoảng, nhưng lại bị chất giọng cao lãnh kiên định của Thiên Bình làm cho im miệng:

- Tôi không có chết, tiếp tục tìm kiếm!

Rào... rào... rào...

Lại nửa tiếng nữa trôi qua một cách vô hiệu, bàn chân trần của Thiên Bình đã giẵm phải không ít đá sỏi sắc nhọn, cùng việc trực tiếp tiếp xúc với nước mưa, khiến bàn chân cô thẩm thấu nước, da nhăn nheo lại, trông vừa trắng bệnh, vừa xót lòng.

- Đình Phong, anh có biết những nơi là K.C thường lui đến không?

- Cái này tôi cũng không rõ thưa huynh tẩu. K.C hành tung bí mật, ngoại trừ bộ tứ của Rết Con ra thì không ai nắm được!

Đình Phong lắc đầu trả lời, nếu như vậy, khả năng bọn Giải Hoa Thần sẽ đi qua những nơi đó tìm rồi. Thiên Bình không thể tiếp tục tìm một cách ngẫu nhiên như thế này được. Cô phải động não. Bình thường, cô chắc chắn sẽ tìm ra nơi Song Tử có khả năng đến nhất. Nhưng với K.C, cô không chắc. Cô phải hiểu K.C như hiểu chính Song Tử của mọi ngày, mới có thể tìm ra nơi khả thi được.

Qua những gì cô tìm hiểu về K.C trong mấy ngày qua, thì anh là một người âm trầm khó đoán. Tuy nhiên với những lần trực tiếp tiếp xúc, cô cảm thấy anh là người thích sự kịch tính, là người tinh tường có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, hứng thú với những chuyện khiến anh bị ngoài ý muốn, những chuyện mang tính chất bất ngờ, mạo hiểm, thậm chí là gây hại đến bản thân mình. Anh giống như một con quái thú, muốn đem năng lực quái vật của mình ra để tìm được đối thủ xứng tầm với mình, càng nghịch cảnh càng tốt. Mà Song Tử đang có xích mích với Dương Tề, sẽ như hôm ở đính ước, anh tìm rượu để xả bực. Lần này, hẳn cũng sẽ tìm đến thứ gì đó để xả giận.

- A... _Đầu Thiên Bình chợt kêu lớn một tiếng, cô dường như nắm bắt được vấn đề, liền quay sang hỏi Đình Phong:

- Đình Phong, trong thành phố, nơi nào tụ tập nhiều băng đảng, côn đồ nhất?

Đình Phong có chút không hiểu, nhưng vẫn đáp:

- Có rất nhiều, đa số là trong các con hẻm vắng vẻ, bọn chúng thường tập trung ở đấy. Có một số băng đảng làm ăn với giới hắc đạo mà có trụ sở ở các quán bar, club, rượu, karaoke,...

- Có nơi nào cùng một chỗ mà quy tụ nhiều băng đảng cùng một lúc không?

- Có, con hẻm "Giang Hồ" ở phố Idada, hẻm "Kinh doanh dịch vụ đòi nợ" ở phố Baam, con đường "Ngầm" ở dưới đường hầm bỏ hoang của thành phố,...

- Được, vậy đến nơi gần nhất đi! _Thiên Bình quay về hướng ngược lại, nói với tài xế của mình:

- Chú Lý, quay về xe, đi đến con hẻm gần nhất!

...

Rào... rào... rào...

Hẻm "Giang hồ"...

Một vài bảng hiệu đã tắt đèn, nhưng trái với kỳ vọng của Thiên Bình, con hẻm cuối cùng này, lại vắng không một bóng người. Tia hy vọng cuối cùng của cô, thế mà bị dập tắt. Cô cùng Đình Phong và chú Lý đã đi hết các con hẻm nguy hiểm khác, đây là con hẻm cuối cùng, nhưng vẫn không thấy hình bóng quen thuộc. Không lẽ, cô đã suy đoán nhầm. Sự thật, cô đã hiểu sai về K.C rồi ư?

Rào.... ào... ào...

Bốp! Huỵch! Bốp! Yahhh! Bốp! Cốp!

- !!!

Chợt, trong tiếng mưa rơi, lại có thấp thoáng âm thanh đánh đập thật mơ hồ vang lên. Khiến Thiên Bình tập trung cao độ, bàn chân bất giác bước về phía một con hẻm nhỏ xíu, chỉ đủ vừa cho một người đi qua. Tán dù không thể chen vào được, cô đành thu dù lại.

Bốp! Bốp! Bốp! Pặc! Rầm! Côp! Bang!

Tiếng đánh nhau vang lên càng ngày càng rõ, vì trời mưa tối, khiến Thiên Bình chỉ chăm chú nhìn thẳng mà không hề để ý dưới đất, cho đến khi cô đụng trúng vật gì dưới chân, thì bản thân đã ra khỏi con hẻm nhỏ xíu kia, nối ra một con đường rộng lớn. Đến khi nhìn lại, dưới chân cô lại là một thân thể đàn ông đang nằm bất tỉnh. Mang một tâm trạng hồi hộp, cô khẽ bước qua người đàn ông đó và đi tiếp, đến nơi có ánh sáng màu vàng yếu ớt đang ló ra.

Xoẹt!

Tia chớp đánh vào không trung, làm sáng rực cả một khoảng trời, soi sáng một thân ảnh cao ráo đứng trơ trọi giữa màn mưa lớn, mà vừa nhìn, tâm Thiên Bình chợt dẩy lên một cảm giác mừng rỡ. Thấy rồi, cuối cùng cũng thấy rồi.

- Hmn...

Người kia đang một tay nắm cổ áo một tên đầu đinh, tay kia như đang chuẩn bị giáng nắm đấm đầy máu xuống, đã bị người mới xuất hiện làm cho ngưng đọng hoạt động. Tia sáng trên trời tắt đi, chỉ còn lại ánh vàng yếu ớt của đèn đường hắt lên một nửa thân hình cao lớn của hắn, cùng chiếc bóng đổ dài trên mặt đất trông như một con quái vật đang giết người. Khiến Thiên Bình nhất thời bất động, ánh mắt khó tin cùng khóe môi mấp máy:

- S... Song Tử?

Khí tức này, không giống K.C cho lắm, càng không giống Song Tử của ngày thường.

Người kia không buồn nhìn đến sự có mặt của kẻ mới xuất hiện, vất tên đầu đinh máu me be bét trên tay xuống, không nói một lời nào mà quay người bỏ đi.

- Đứng lại đấy!

Người kia không thèm để vào tai mà tiếp tục bước đi. Khiến Thiên Bình vội vàng chạy đến, dùng hết sức để đứng chặn trước cơ thể cao lớn trước mặt, tay nâng lên, đưa dù che những hàng mưa mạnh mẽ đang bắn lên người anh, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh, nói:

- Cậu làm loạn đã đủ chưa?

- ...

Song Tử không hề đáp lời, đôi mắt bị mái tóc che khuất, cùng với biểu cảm vô tình hàn lãnh âm trầm trên mặt, khiến Thiên Bình không thể đọc được tâm trạng của anh. Cô lại lên tiếng:

- Cậu đã đánh đấm đủ chưa? Cậu đã thỏa mãn bằng vũ lực chưa? Cậu đã trút hết bực tức trong lòng được chưa? Cậu đã hả dạ chưa? Nếu chưa... _Tấn công Song Tử bằng hàng loạt câu chất vất đầy ý tứ, cuối cùng, cô thấp giọng xuống, nhẹ nhàng như tiếng nước chảy:

- Thì hãy trút lên tôi đi.

- !!!

Trong một khắc, ánh mắt Song Tử đã hiện lên một tia cảm xúc, nhưng rất nhanh lại bị chôn vùi trong bóng tối. Thiên Bình vẫn đưa tay che ô cho anh, thành khẩn cất tiếng:

- Cậu ngược đãi tôi thế nào cũng được! Cậu tổn thương tôi cũng được, cậu xa tránh tôi cũng được, cậu ghét bỏ tôi cũng được, cậu lạnh nhạt với tôi cũng được, nhưng xin cậu... _Lúc này, đôi mắt màu xám chìm trong biển nước, tựa như ngân quang rực rỡ mà vô cùng tha thiết:

- Đừng tổn hại đến bản thân nữa, được không?

Soạt!

Cán dù của Thiên Bình đột nhiên bị anh đẩy về phía cô, sau đấy, khóe môi bạc mỏng kia mới nhếch lên, âm điệu trầm lãnh khô khốc:

- Bớt làm trò hề đi, tránh ra.

- !!!

Đến bước này, Thiên Bình hoàn toàn minh bạch. Cảm giác nhập nhằng bất phân của cô đối với anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên, hệt như cảm xúc lần đầu cô gặp K.C. Cho đến giờ cô đã biết, cảm giác của cô hoàn toàn đúng, đây không phải hai người cô đã tiếp xúc. Cô không thể tin được, chuyện này quá khó tin.

- Dương Song Tử!

Lại một lần nữa, Thiên Bình quay người lại, so với thái độ mềm dẻo vừa rồi, hiện tại, cô giống với cô của bình thường hơn. Ngữ điệu không cao không thấp mà cất lên, giữa trận mưa lớn, âm thanh ấy lại như xé toạc không gian:

- Tôi đang gọi cậu đấy, nhân cách thứ ba của Song Tử!

Soạt!

Lời của Thiên Bình vừa dứt, bỗng nhiên Song Tử dừng bước, đột ngột giơ nắm đấm lao vào người cô không một chút chần chừ, bên dưới mái tóc ướt đẫm, là đôi mắt xanh lam chứa đầy sát khí chết chóc.

- Huynh tẩu!/ Tiểu thư!

Đình Phong và chú Lý đồng thanh hô lên, nhưng không kịp nữa rồi.

BỐP!

----------- End Chap 180 -------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play