Trả chap lần 6
Answer - ATEEZ
À rế? Tính ra hôm nay cũng là ngày đầu tuần luôn á, vi diệu vo7i4~
----------------------------------
Ngày hôm sau - thứ hai...
Rào... rào... rào...
Trường cao trung Zodiac...
Lớp 12S...
Xạch!
- Ô, sao ba người lại đi cùng nhau vậy?
Kim Ngưu và Bảo Bình vừa đến lớp chưa được 10 phút, thì bộ ba Sư Tử, Cự Giải và Thiên Bình cũng đến lớp. Lời này của Kim Ngưu, nghe hơi sai sai. Bảo Bình gặm một miếng bánh mỳ ngọt, cợt nhả lên tiếng:
- Bình thường chỉ thấy vợ chồng Sư Tử đi cùng nhau, sao hôm nay lại có thêm cô bạn thân nữa vậy?
- Tớ cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, nhưng vì trời mưa nên đành vậy.
Thiên Bình nhàn nhạt bước vào lớp, lời của cô, còn khó hiểu hơn cả lời của Kim Ngưu. Thấy vậy, Cự Giải giải thích:
- Thiên Bình hứa sẽ đưa đón Sư Tử và tớ đi học mỗi khi trời mưa nên bọn tớ mới đến cùng nhau!
- Hứa? Tại sao phải hứa?
- Vì tôi đã giúp cậu ta tìm kiếm bạn tra...
Bốp!
Sư Tử còn chưa nói xong, đã bị Thiên Bình ném thẳng một túi đồ vào mặt. Chỉ số ngầu của Sư Tử từ 100 đã giảm thẳng về 0. Lúc này, Thiên Bình hắng giọng:
- Chỉ là trả công nên hứa thôi. Còn đó... _Nói rồi Thiên Bình giải thích túi đồ mình vừa ném cho Sư Tử:
- Là bộ đồng phục mới của câu lạc bộ, Bạch Dương đã nhờ tớ đặt cho các cậu, chuẩn bị cho sự kiện "trường đấu trường" sắp tới!
- Hả? Trường đấu trường?
Đây hẳn là lần đầu mọi người nghe đến sự kiện "Trường đấu trường", nên ai cũng ngạc nhiên. Cũng phải, chỉ có người trong hội học sinh mới biết sự kiện này, nhờ thế mà Bạch Dương mới thông tin nhanh mà bảo Thiên Bình chuẩn bị trước.
Ừm, quen người của Hội học sinh thật là một lợi thế a.
- Nhưng mà Thiên Bình, cậu có cái túi lớn gì nữa vậy?
Kim Ngưu tò mò, Thiên Bình đến lớp còn mang một túi giấy lớn, không biết bên trong là gì. Nghe Kim Ngưu hỏi, Thiên Bình chợt lia ánh mắt sang Sư Tử trong một khắc, rồi quyết định sẽ thì thầm vào tai Kim Ngưu. Không biết Thiên Bình nói gì, nhưng hai mắt Kim Ngưu lại lóe sáng lên. Sau đó Kim Ngưu lại thì thầm với Bảo Bình, và tương tự, hai mắt Bảo Bình cũng ánh lên tia ngạc nhiên. Cự Giải nhìn, khẽ cười trộm. Để khơi dậy sự tò mò của Sư Tử mà hai người này phản ứng lố quá nha.
Xạch!
- Ô, mấy cậu cũng đến rồi à?
Nhân Mã vừa vào lớp, thấy đám người ngồi trước bàn mình đã đông đủ liền cất tiếng. Kim Ngưu thấy bóng hình cao lớn phía sau cậu, lại lên tiếng cà khịa:
- Gì thế kia, mặt mũi cưng làm gì mà đen hơn cả màu mây ngoài trời vậy, Thiên Yết?
Kim Ngưu nói không sai, mặt Thiên Yết còn âm u hơn cả bên ngoài đang mưa. Nhân Mã nghe vậy liền giải thích:
- Thiên Yết, tớ đã nói rồi mà, cái này chỉ tượng trưng cho tình bạn thôi!
Biết ngay, bản mặt đen sì của Thiên Yết chỉ có thể là ăn giấm.
"Yah! Chị nói vậy mà em không thèm nghe à!"
Bỗng, một giọng quát lớn phát ra từ một chiếc điện thoại vang lên, mọi người vẫn chưa thích ứng kịp thì thấy sự xuất hiện của Song Ngư với chiếc điện thoại bên tai. Đột nhiên thấy mọi người đang nhìn mình, Song Ngư theo phản xạ mà ấn nút kết thúc cuộc gọi, gương mặt vẫn vô cảm không một chút biểu hiện. Kim Ngưu chợt lên tiếng hỏi:
- Là chị Yên Thi Mặc à?
- Ừ. Mới sáng đã ồn ào!
Song Ngư càm ràm rồi vất cho Kim Ngưu hai ly cacao nóng, sau đó bình thản về chỗ ngồi. Dù đã có sự xuất hiện của Song Ngư làm gián đoạn, nhưng mặt Thiên Yết vẫn tỏa hắc tức mà lầm bầm về chỗ ngồi. Thấy không ổn, Nhân Mã liền muốn ôm chân Thiên Bình cầu cứu:
- Thiên Bình, cứu t...
- Trịnh Nhân Mã! Quay trở về!
Nhân Mã còn chưa kịp phát tín hiệu SOS, đã bị Thiên Yết quát lên. Vẻ mặt đáng thương của Nhân Mã và quả tự mình ăn giấm của Thiên Yết lại khiến cả lớp cười sằng sặc. Lâu rồi mới diễn ra cái cảnh này a.
- Ế!!! Mọi người có gì vui vậy?
Bạch Dương đến lớp, thấy cả lớp đều cười liền hóng hớt. Làm sao có chuyện chuyên gia gây cười như anh chưa xuất hiện mà cả lớp đã cười rồi.
- Chắc đang bêu cậu vì cái quả đọc tiếng anh hôm thứ bảy vừa rồi chứ gì!
Xử Nữ cất giọng châm biếm, khiến cả lớp thêm một phen cười sặc, mà mặt Bạch Dương lúc này đã biến sắc.
- Đấy, cậu nhìn kìa, Xử Nữ cũng đeo đó!
Nhân Mã thấy Xử Nữ, liền nhanh trí chỉ cho Thiên Yết thấy cổ tay trái của Xử Nữ có một chiếc vòng tay giống hệt cậu, chỉ khác mỗi màu sắc, nói:
- Tớ đã nói rồi mà, cái này thực sự chỉ là tình bạn! Không phải vòng cặp với ai đâu!
Lời của Nhân Mã không chỉ Thiên Yết mới nghe được, mà ai cũng nghe được. Mà người đầu tiên thắc mắc, là Cự Giải:
- Hai cậu vậy mà đeo vòng cặp đánh dấu tình bạn sao?
- À, cái này...
Xử Nữ nhận ra, liền giải thích:
- Tình bạn thì đúng rồi, nhưng không phải vòng cặp. Vì cái này là do Song T...
Xạch!
Lời Xử Nữ còn chưa dứt, thì cánh cửa lớp lại được mở ra. Mà sự xuất hiện của hai người này, khiến bầu không khí đang vui vẻ trong lớp đột nhiên câm lặng hẳn.
- Ơ? Mày bị thương khi nào vậy thằng này?
Nhìn thấy vết cuốn băng trên cánh tay trái của Song Tử, Xử Nữ vội vàng chạy đến. Cả Nhân Mã cũng bỏ mặc Thiên Yết mà lo lắng:
- Rõ ràng chiều hôm qua tao đâu có thấy!
Vậy mà, cả hai người đều không để ý, phản ứng của cả hai đã khiến cả lớp một phen kinh ngạc.
- À, cái này hả, tại hôm qua tao mặc áo dài tay nên tụi mày không thấy, nhưng cũng không nghiêm trọng đâu!
Lời của Song Tử bật ra, lại một lần nữa khiến cả lớp há hốc mồm.
- Ây chà, Song Tử, cậu xem cậu khiến cả lớp im bặt luôn rồi kìa!
Bạch Dương chợt lên tiếng gièm pha, sau đó nhận được điệu cười trừ của Song Tử:
- Cái này, chỉ cần cậu bày trò một chút, không phải sẽ chọc cười được mọi người sao?
- Vậy ra chiếc vòng đó các cậu đều cùng đeo?
Giọng của Thiên Yết vang lên, khiến mọi người đồng loạt chú ý vào cổ tay trái của Song Tử, quả nhiên, là một chiếc giống hệt hai người kia, chỉ khác màu sắc. Song Tử đưa cánh tay lên, nhìn rồi khẽ cười:
- Không lẽ đến cái này cậu cũng ghen sao? Làm ơn đi, đây là món quà xin lỗi của tôi, cậu đừng như thế với thằng ngốc này chứ!
Nói rồi Song Tử vỗ lưng Nhân Mã hai cái rõ đau, khiến Nhân Mã tức điếng người, đã bị nói là thằng ngốc, còn bị đánh hai cái nữa chứ. Mặc cho mặt Thiên Yết đang dịu lại, Kim Ngưu chợt lắp ba lắp bắp mà lên tiếng, ngữ điệu có chút thăm dò:
- Như thế này... là sao?
- Ai chà, bà chủ Lãnh, sao cậu không chào tớ như cách chúng ta thường chào chứ?
Lần này, lời của Song Tử chính thức khiến cho Kim Ngưu và Bảo Bình đều khó tin. Cự Giải chợt cười nhẹ, chuyện này, cô đã nghe Sư Tử kể vào ngày hôm qua, khi cả hai đến trường huấn luyện cảnh sát. Mặc dù đã biết trước, nhưng cũng không tránh khỏi khó tin một chút, cô lên tiếng:
- Vậy là cậu đã quay trở lại theo tiếng gọi của tình yêu rồi hả Song Tử?
Lời của Cự Giải, khiến người ngồi phía sau Kim Ngưu có chút giật mình, còn Song Tử, vẫn khách sáo một chút mà đáp:
- Cậu nói vậy là đang giết tớ đấy, mặc dù cậu nói không sai!
- Này, này, có chuyện gì mà bọn này không biết à?
Bảo Bình nhận ra cuộc trò chuyện của những người này có chút kỳ lạ, liền cất giọng nghi vấn. Đáp lại cô, là ngữ điệu mang hàm ý của Song Tử:
- Cậu có thể hiểu, giữa hai người bọn tớ đã giải quyết xong rồi, giờ chỉ còn vấn đề của hai người cậu thôi!
- !!!
Lời này, Bảo Bình tự minh bạch. Mặc dù nhiều người thắc mắc, nhưng cô vẫn giữ im lặng không đổi. Mặc dù bị nhắc khéo, nhưng tình hình này, đã tốt lên rồi. Cuối cùng cũng tốt rồi, vì Song Tử đã trở lại là con người mà mọi người quen biết.
- Vậy ông chủ Dương đây phải làm gì đó để đền bù cho tâm hồn mỏng manh của bọn này chứ nhỉ?
Rốt cuộc, trùm cà khịa Song Ngư cũng lên tiếng, ánh mắt đầy trông chờ nhìn Song Tử:
- Chẳng hạn như bữa trưa ngày hôm nay?
- Mặc dù có chút thắc mắc, nhưng cứ như lời cậu nói đi, boss tài chính!
Ba từ boss tài chính này, chính là khịa lại Song Ngư - trùm cuối kinh tế của cả trường, nhưng lại có niềm đam mê với đồ miễn phí.
Chẳng mấy chốc, mọi người trong lớp cũng nhận ra, Song Tử không còn ngạo lãnh xa lạ như K.C nữa, mà đã trở lại là con người hoạt bát năng lượng như họ đã từng quen.
Vào giờ ra chơi, Song Tử đại nhân đã phải đãi đông đủ bốn mươi con người trong lớp 12S bữa sáng ở canteen. Chuyện này trở thành chuyện rúng động toàn trường, thiếu điều chỉ lên trang nhất của báo trường cao trung Zodiac. Đáng tiếc là trường cao trung Zodiac không có báo.
Giờ ra chơi...
Sau phi vụ được Song Tử đãi bữa sáng...
- Ủa Bạch Dương, Xử Nữ đâu rồi?
Kim Ngưu ngồi hút trà sữa, liền lên tiếng vì sau khi trở về canteen, cô không thấy Xử Nữ đâu. Bạch Dương đang vui vẻ, nhưng khi Kim Ngưu hỏi, lại giả bộ tủi thân mà trả lời:
- Cậu ta bị "Quỷ làm việc" Xà Phu lôi đầu lên Hội học sinh rồi! Nghe đồn là chuẩn bị cho sự kiện Trường đấu trường sắp tới! Làm cho tớ đây như hòn vọng phu...
- Lại là sự kiện "Trường đấu trường" à? Là sự kiện gì vậy nhỉ, chưa từng nghe qua!
Kim Ngưu vừa thắc mắc vừa suy đoán, thì Sư Tử lên tiếng:
- Chắc quy mô lắm, lôi cả Cự Giải lên giúp luôn mà!
- A! Đúng rồi!
Bạch Dương đang diễn bi kịch, tự dưng nhảy dựng lên, sau đó quay sang nhìn Thiên Bình, nói:
- Thiên Bình, tớ có nói cậu đặt đồng phục mới, hôm nay cậu mang nó lên phải không?
- Ừ. Đây.
Thiên Bình đáp lại ngắn gọn, sau đấy lấy từ trong túi giấy lớn một túi giấy có size nhỏ lơn, đưa cho Bạch Dương:
- Của tất cả ở đây, nhưng tớ đã đưa cho Sư Tử và Song Tử trước rồi.
Nhận đồ từ Thiên Bình, Bạch Dương thích thú liền gọi những thành viên khác lại:
- Song Ngư, Thiên Yết, Nhân Mã, đến để nhận đồng phục mới này!
- Ế! Có đồng phục mới sao? Waoooo~ Tớ thích đó nha~
Nhân Mã hào hứng, từ chỗ Thiên Yết mà chạy vụt lên, như một chú cún thấy xương. Thiên Bình phụ Bạch Dương chia áo cho Nhân Mã, tựa tiếu phi tiếu mà lên tiếng:
- Cậu đến Family kêu Thiên Yết cho ăn gà nhiều vào, từ đầu năm đến cuối năm mà vẫn không cao lên chút nào.
- Cậu nói vậy, chứ Nhân Mã đến nhà tớ thường xuyên đấy! _Kim Ngưu châm chọc cất tiếng, khiến Nhân Mã bối rối đáp:
- Tớ cũng ăn nhiều lắm chứ bộ, nhưng mà không hiểu sao vẫn không to con được!
- Vậy theo tớ đi, có vài quán tớ vừa khám phá mà chưa đến thử bao giờ.
- Không được!
Thiên Bình vừa ngỏ ý mời, đã bị Thiên Yết cắt ngang đường đi. Anh giữ lấy Nhân Mã mà nhìn cô chằm chằm:
- Đừng có dụ dỗ hoa đã có chủ, cậu xem lại mình đi, ăn nhiều mà có lớn nổi đâu!
- Cơ địa mỗi người mỗi khác. Không để Nhân Mã thử thì sao biết được?
- Không cần thử, chỉ cần tôi chăm lo cho cậu ta là được, cậu không cần nhọc lòng!
- Tôi cũng đâu nói muốn tranh sủng với cậu, cậu giật mình vậy làm gì?
Thế quái nào, lại có cuộc đấu mồm giữa hai tảng băng di động của 12S - Thiên Bình và Thiên Yết. Trong khi Nhân Mã đang bối rối thì những người còn lại đều ôm bụng cười.
- Này Bạch Dương...
Đột nhiên, Giải Hoa Thần lên tiếng, khiến người được nhắc đến chợt giật mình, mà hai chiến binh võ mồm kia cũng dừng lại mà chú ý đến. Mặc kệ những ánh nhìn quan tâm của những người khác dành cho mình, Giải Hoa Thần vẫn lãnh đạm cất tiếng:
- Câu lạc bộ của cậu, làm thế nào để ứng tuyển?
- HẢ?
Chỉ một câu nói của Giải Hoa Thần, đã khiến những người xung quanh ngạc nhiên rớt quai hàm, ngay cả Song Tử, cũng bị ngoài ý muốn. Bạch Dương dù khó tin, nhưng vẫn đáp:
- À, thì chỉ cần...
- Muốn vào được câu lạc bộ, cậu phải đấu thắng Nhân Mã.
- What??
Lời Bạch Dương còn chưa rõ ràng, đã bị Thiên Bình cắt ngang, mà đổi lại, ai cũng há mồm nhìn cô, đặc biệt là đương sự được nhắc đến:
- Thiên Bình, ý cậu là sao? Tớ á? Tớ á?
Nhân Mã như bị sét đánh ngang tai, liên tục thắc mắc với thái độ sợ hãi. Nhưng Thiên Bình không để tâm, tiếp tục nhìn Giải Hoa Thần mà nói:
- Cuối giờ học, cậu đấu với Nhân Mã, nếu thắng, sẽ trực tiếp trở thành thành viên của câu lạc bộ, mọi thủ tục tôi sẽ giúp cậu hoàn thành!
Lúc này, Giải Hoa Thần di chuyển tầm nhìn sang Nhân Mã, khiến Nhân Mã càng thêm e ngại. Cuối cùng, Giải Hoa Thần cũng dứt khoát đáp lại:
- Được.
- Này, sao cậu lại nói vậy, làm gì có kiểu ứng tuyển đó?
Khi Giải Hoa Thần đi rồi, Bạch Dương chợt thì thầm với Thiên Bình, Nhân Mã cũng bị dọa cho một trận. Thiên Bình cũng không có ý làm loạn, mà đáp:
- Để dò xem khả năng của cậu ấy.
Thực ra không phải, cô làm vậy, để Giải Hoa Thần gia nhập câu lạc bộ bằng thực lực, chứ không phải vì mọi người mong muốn làm bạn với anh mà dễ dàng đồng ý chấp nhận. Bởi vì cô biết mục đích mà Giải Hoa Thần gia nhập.
.
.
Renggggg.... rengggg...
Chuông kêu báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, cả lớp chưa kịp lao ra khỏi cửa, liền có một giọng nói quyền lực vang lên:
- Mọi người, vui lòng ở lại ít phút!
Bảo Bình cất tiếng, rồi đi lên bục giảng, cầm một trang giấy A4, dường như có chuyện gì muốn thông báo. Mặt Bảo Bình có chút khó chịu, lớn tiếng hô:
- Những người có tên sau đây, hãy lên bục giảng!
Cô vừa dứt lời, Kim Ngưu và Cự Giải liền huy động mấy đứa con trai dọn gọn mấy bàn học ở hàng đầu sang hai bên, để tạo một chỗ trống lớn. Ngay lập tức, ai cũng hồi hộp chảy mồ hôi. Danh sách lên bục giảng nhiều đến vậy ư?
Không quan tâm đến tâm trạng của mọi người, Bảo Bình đọc lên cái tên đầu tiên:
- Hàn Bạch Dương!
- Á!
Bạch Dương bị nhắc tên, liền có cảm giác bất an. Hôm nay mới là ngày đầu tuần, anh hình như chưa vi phạm lỗi nào thì phải. Phải không ta?
- Hàn Bạch Dương!
Bảo Bình mất kiên nhẫn gọi tên Bạch Dương, khiến anh chàng chột dạ mà tiến lên, vừa đi, anh vừa nhớ xem từ sáng đến giờ anh đã vi phạm chuyện gì chưa.
- Lưu Bảo Dương, Đỗ Đăng, Đỗ Đường,... Trịnh Nhân Mã!
- Hả? Cũng có tớ sao?
Sau Bạch Dương, thì Nhân Mã là người tiếp theo trong nhóm bị gọi tên lên. Bạch Dương và Nhân Mã lại được dịp tái ngộ, hai đứa ngốc này tay bắt mặt mừng ôm nhau, ít nhất thì cũng không lạc loài. Thế mà phía dưới có một làn hắc khí tỏa ra nồng nặc.
- Dương Khi Mãnh, Lý Nhật Minh, Trần Nại,... Doãn Song Ngư!
- Hmnn...
Song Ngư không nghĩ mình lại có tên trong danh sách mờ ám này, nghe thấy tên. Anh vẫn bình thản bước lên, vì anh cam đoan, anh chẳng vi phạm nội quy gì cả.
- Âu Dương Xử Nữ!
- WTF??
Xử Nữ đang ngồi thảnh thơi tự dưng bị gọi tên, liền có chút giật mình. Mà cả lớp, ai ai cũng cực kỳ giật mình. Nếu có Xử Nữ, vậy thì danh sách này là gì?
- Phạm Từ Thanh, Lam Thạc, Giải Hoa Thần, Dương Song Tử, Bạch Sư Tử, Lãnh Thiên Yết!
Thế quái nào lần này Bảo Bình lại gom một lúc bốn đứa tai to mặt lớn trong lớp lên luôn. Mà lúc này, mấy người khác mới nhận ra, trên bục giảng đều là con trai, một bóng hồng cũng không.
Xạch!
Ngay lúc này, cánh cửa lớp được mở ra, Ma Kết ngó vào bên trong, hồn nhiên cất lời:
- Thầy đến trễ rồi à?
- Vừa hay, người cuối cùng cũng đã đến! _Bảo Bình nhìn vào danh sách, rỗi dõng dạc lên tiếng:
- Dương Ma Kết, mời thầy lên đây, đứng ở giữa!
- Hả?
Ma Kết vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì bị Cự Giải và Kim Ngưu kéo lên, rồi đẩy anh vào đám đực rựa của lớp. Ngoại trừ bốn người Thiên Bình, Bảo Bình, Cự Giải và Kim Ngưu ra, những người còn lại, cả nam lẫn nữ đều không hiểu chuyện gì. Đám loi choi đang tính mở mồm, thì Bảo Bình lại cất tiếng:
- Đứng cho nghiêm vào, cấm đứa nào hé răng!
Bảo Bình vừa dứt lời, thì Thiên Bình xuống cuối lớp, lôi túi giấy lớn lúc sáng mình mang đến ra, đặt lên bàn ở gần đó. Bảo Bình cũng phối hợp mà lên giọng:
- Nào những bạn nữ, đến chỗ Thiên Bình, mỗi người lấy một phần rồi lên đây, tặng cho bạn nam mình thích, nhưng mỗi bạn nam chỉ được nhận một món quà thôi!
- A, để tớ, tớ sẽ tặng thầy Ma Kết!
Bảo Bình chẳng bao giờ ngờ đến, cô vừa dứt lời lại có đứa chán sống dám tranh sủng với cô, nhưng bên ngoài, cô vẫn giữ vững nét mặt bình tĩnh, chỉ có tờ giấy A4 trên tay đã bị nhàu nát.
- Tớ, tớ sẽ tặng cho Nhân Mã!
Phừng!
Ngọn lửa màu đen trên bục giảng bùng lên một cách mạnh mẽ.
- Tớ sẽ tặng cho Sư Tử!
- Ai - dám?
Cự Giải công khai ra mặt truy tìm đối tượng xấu số đó ngay và luôn.
- Sao hông có ai tranh giành muốn tặng quà cho tớ thế?
- Cậu chê mình sống đủ lâu rồi à, Hàn Bạch Dương?
Bạch Dương chỉ than thở ngoài miệng thôi, ai ngờ lại bị Hàn phu nhân lên giọng cảnh cáo.
Sau một lúc, cuối cùng, những bạn nam và Ma Kết ở trên bục giảng cũng nhận được quà, ai cũng có phần. Vừa nhận xong, dưới lớp, đám con gái liền đồng thanh hô:
- Chúc mừng ngày 03.03 - ngày Nam Tử Hán Horoscope!!!
A, hóa ra, hôm nay là ngày kỷ niệm Nam tử hán đại trượng phu của Horoscope. Ngày tôn vinh nam giới và sự nam tính của họ.
Ma Kết cũng không ngờ đến, giờ ra chơi Bảo Bình đến phòng giáo viên tìm anh để mời anh đến đây, là có mục đích này.
- Mặc dù trong số mấy cậu, không phải ai cũng là nam tử hán, nhưng đều là nam sinh của 12S, nếu không nam tử hán thì tụi này mất mặt với lớp ngoài lắm!
- Nghe chưa, Kim Ngưu đang nói cậu đó, Hàn phu nhân!
- Grừ... tôi nhai đầu cậu giờ!
- Này mấy cậu trai sợ ổ gián, mấy cậu trả lại quà cho bọn tôi còn kịp đấy!
- Hả? Làm gì có đạo lý này chứ!
- Hahaha!!!
Kết thúc buổi chúc mừng đơn giản mà vui vẻ, tâm trạng của mọi người đều được cải thiện, sau một chuỗi ngày tháng căng thẳng ngột ngạt trên lớp. Thấy ai cũng cười đùa vui vẻ, Bảo Bình chợt hắng giọng:
- Mấy người đã nhận được quà, cũng đã đến lúc mấy người nói lời cảm ơn với thủ quỹ của chúng ta rồi. Hôm nay, mọi thứ đều do một mình Thiên Bình chuẩn bị đấy!
- Không hẳn, chỉ là dùng tiền của lớp rồi đặt cửa hàng gói lại thôi.
Thiên Bình lãnh cảm từ chối nhận công lao, mà không để ý đám con trai lúc này tự dưng thì thầm thông đồng với nhau cái gì đấy, rồi đột nhiên cả đám lại đồng thanh kêu lên:
- Cảm ơn cậu, Dương nhị phu nhân!
- What the...
- Ha ha ha...
Lần đầu tiên mọi người trong 12S nhìn được vẻ mặt bị dọa của nữ hoàng băng giá, liền phá lên cười, có người còn nhanh tay chụp lại biểu cảm đó của Thiên Bình. Những đứa con gái tuy khá ngạc nhiên với lời này, nhưng cũng không nhịn được cười lớn, đặc biệt là bộ tam Kim Ngưu, Cự Giải và Bảo Bình.
Khóe môi Thiên Bình giật giật, trên trán đã hiện gân xanh, cả gương mặt xinh đẹp đều đen lại.
- Dương Song Tử!
Kẻ bày trò này, chắc chắn là Dương Song Tử. Thấy phản ứng nổi đình của Thiên Bình, bên cạnh những người đang cười, thì Bạch Dương lên tiếng:
- Ai cha cha, nữ hoàng cuối cùng vũng về với đức vua rồi ha!
- Dù là nữ hoàng lừa đảo với vua cướp bóng hay nữ hoàng băng giá với vua của loài rết, thì đều hợp đôi như nhau hahaha! Móa, càng nói càng thấy hợp một cách vi diệu! _Xử Nữ ban đầu chỉ nối đuôi Bạch Dương trêu chọc, ai ngờ càng nói càng thấy đúng mà không khỏi tự cảm thán.
- Hahaha...
Lời của Xử Nữ, thế mà được gợi thêm một tràng cười rộn rã của mọi người. Giờ nghỉ trưa, từ sự kiện tặng quà cho các bạn nam, giờ lại chuyển thành cuộc thi chọc tức nữ hoàng băng giá Frozen của trường.
- Em nói người nhà để ý đến em họ em nhé...
Chợt, trong lúc mọi người đang giải tán, thì Ma Kết khẽ bí mật nói vào tai Bảo Bình, ngữ điệu vô cùng thận trọng:
- Đêm thứ bảy, thầy thấy con bé có mặt ở phố ngầm của Royal đấy!
- !!!
Bảo Bình không khỏi ngoài ý muốn khi nghe xong lời của Ma Kết. Dù anh đã rời đi rồi, nhưng cô vẫn đứng im suy trầm. Lưu Thảo Mây không ngờ vẫn chưa bỏ tật cũ, vẫn đua đòi với bọn người xấu. Nhưng phố ngầm của Royal, không phải ai cũng đến đó được. Một đứa lông bông hàng chợ như nó, làm sao giao du với đám côn đồ thứ thật ở Royal?
.
.
Hội học sinh...
- Chị Xà Phu, đến giờ ăn trưa rồi!
Xà Phu đang sắp xếp lại một số giấy tờ cho cuộc họp toàn diện trong mười lăm phút tới, thì có người bước vào. Tiêu Vỹ mang đến một hộp giấy vuông, có huy hiệu Top, hẳn là mới đặt của nhà hàng thuộc Top nào đó. Cậu chàng còn đưa tay đang giấy ở sau lưng lên, làm vẻ hú òa mà cất tiếng:
- Ta da~ Trà sữa hoàng gia vị sô cô la pha trà xanh, 70% đường, 100% đá, đầy đủ topping~
- Này Tiêu Vỹ...
Xà Phu đặt giấy tờ sang một bên, rồi lãnh cảm chống tay lên cằm, cất giọng tra vấn:
- Cậu thích tôi à? Ngày nào cũng mua đồ ăn đến vậy?
- Đúng rồi, em thích chị đó, em nhớ đã nói nhiều lần với chị rồi mà!
Tiêu Vỹ không hề lo lắng, trái lại thừa nhận một cách nhanh chóng, cũng vô cùng vô tư:
- Chị mau đến ăn đi, sắp đến cuộc họp rồi!
Xà Phu bỉu môi, chính vì cậu thừa nhận không một chút ngại ngùng nên cô mới không thể tin. Trong khi Tiêu Vỹ đang bày khẩu phần ăn ra, thì Xà Phu rời khỏi bàn của mình, cất giọng nói:
- Lần này là bao nhiêu?
- Chỉ một cái bobo thôi ạ!
- Hmnn...
Xà Phu đưa nửa ánh nhìn dành cho thằng nhóc đang cười toe toét trước mặt, tiện tay lấy đôi đũa tre mà gõ lên đầu cậu, đáp:
- Nói thật đi, cậu đã vi phạm chuyện gì rồi phải không? Không kẻ nào tốt bụng mà ngày nào cũng mua đồ ăn miễn phí cho người khác cả!
- Em nói rồi đấy, mà tại chị không tin thôi... _Tiêu Vỹ cười trừ, lại khẳng định một lần nữa:
- Em thích chị mà!
- Ngoằm! Ngoằm! Ngoằm!
Tiêu Vỹ vừa dứt lời, chỉ thấy Xà Phu lấy một nắm cơm lớn bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm, ánh mắt và biểu cảm đều thể hiện một điều "Chị mày cóc tin!". Tiêu Vỹ chỉ biết cười khổ, người ta nói chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc của một con người luôn trái ngược với nhau, quả không sai. Nhưng không sao, cậu không vội, như thế này cũng tốt. Cậu sợ khi Xà Phu thật sự biết, sẽ tìm cách trốn tránh cậu mất.
15 phút sau...
- Như mọi người biết, nhà trường mới gửi công văn của sở xuống, nói rằng hai tuần nữa sở giáo dục sẽ tổ chức một sự kiện mang tính chất liên trường của thành phố, sự kiện "Trường đấu trường".
Mở đầu cuộc họp, Xà Phu lãnh đạm lên tiếng:
- Thật ra sự kiện này không thuộc phạm vi hoạt động của chúng ta, nhưng chúng ta có trách nhiệm thông báo chuyện này đến toàn thể các lớp và diễn giải cho các học sinh biết rõ ý nghĩa, thể lệ, hình thức và các vấn đề khác trong sự kiện này. Ừm, nội dung nó rất dài dòng và phức tạp, nên tôi gọi mọi người đến để cùng hiểu và tóm tắt nó lại, trước khi đưa cho giáo viên chủ nhiệm của từng lớp!
Nói đến đây, cô chợt quay sang, có phần khách sáo với cựu thành viên của mình:
- Cự Giải, đã phải phiền đến cậu rồi, xin lỗi!
- Ấy, không sao đâu, Xà Phu! _Cự Giải cười trừ, cô nói:
- Đáng ra khi đó tớ không nên cảm tính mà rời khỏi Hội, lúc này, mọi người cần sự hỗ trợ của tớ, tớ sẽ giúp hết sức mình, tớ cảm thấy rất vui vì được góp phần nhỏ cho các cậu!
- Vậy, chúng ta phân chia công việc thôi! _Nói rồi, Xà Phu theo bảng phân công công việc mà cô đã hoàn thành trong giờ giải lao, cất tiếng:
- Xử Nữ, Cự Giải, Thiên Tần, Ý Lan, Võ Quân. Năm người các cậu tóm lược quy mô của sự kiện, bao gồm ý nghĩa, thể lệ tham gia, ngày tháng năm tổ chức, v..v.... Tiêu Vỹ, Uẩn Nhi, Thúy Ca, Khương Trần, Biểu Lạc, Tô Thái, Hoàng Bạch, Cẩn Thi. Mấy đứa chia nhau soạn ra nội dung chính của sự kiện. Tuệ Dương, Túc Liên, Bách Cự, Đình Thượng, Túy Tung, mấy đứa thu nhập những trường sẽ tham gia và những thứ còn lại. Hạn deadline của mọi người là cuộc họp chiều mai. Được chứ?
- Vâng, Hội trưởng!
.
.
Tan học...
Phòng bóng rổ...
- Th... Phải làm thật sao Thiên Bình?
Nhân Mã đang đứng trong sân bóng, đối mặt với Giải Hoa Thần, cảm giác vẫn luôn lo sợ mà nhìn người đang đứng nghiêm lãnh ở hàng ghế nghỉ.
Hiện tại, ngoài đội bóng thì còn có Kim Ngưu và Bảo Bình đang có mặt ở đây. Vì nghe nói Giải Hoa Thần và Nhân Mã sẽ đấu bóng rổ một kèm một với nhau. Bạch Dương đã hiểu được ý của Thiên Bình, liền ngồi xuống ghế, cất tiếng:
- Nhân Mã, không cần căng thẳng, cứ thoải mái chơi cùng Hoa Thần, hai người dù sao cũng là bạn cũ mà!
- Ngày xưa không phải cùng nhau đóng kịch hoàng tử và bạch tuyết sao?
- Cái!!!
Lời của Song Tử đồng thời khiến cả hai người một nóng một lạnh đều ngượng đỏ mặt. Đó là một niềm mất mặt nhất trong lịch sử làm người của Giải Hoa Thần, thậm chí cái bí mật ấy còn bị Dịch Thiên Ân phát hiện. Bây giờ còn bị chính Song Tử lôi ra trước mặt mọi người.
- Trật tự.
Lời của Song Tử đã khiến cho đám anh chị em đều rầm rầm đào sâu về quá khứ, khiến Thiên Bình phải cất giọng dẹp loạn. Sau đó cô lên tiếng, vẫn lãnh đạm vô cảm như bình thường:
- Trong vòng 15 phút, ai ghi điểm nhiều hơn sẽ thắng. Sư Tử, làm đi.
Bị gọi tên, Sư Tử tuy làm ra bản mặt khó chịu, nhưng vẫn cầm trái bóng rổ đi ra, đứng giữa đôi bạn thanh mai trúc mã trong sân.
Toét!
Bạch Dương vừa thổi còi, Sư Tử liền ném bóng lên không trung, để Giải Hoa Thần và Nhân Mã tự lực giành bóng.
Bộp!
Rất nhanh chóng, Giải Hoa Thần là người có được bóng, bởi lẽ chiều cao khác biệt giữa anh và Nhân Mã. Giải Hoa Thần chưa bao giờ chơi bóng rổ, chỉ một vài lần nhìn người kia chơi bóng. Lần này, anh muốn tự cảm nhận cảm giác khi chơi bóng rổ như thế nào. Nhưng không nghĩ lại đấu với Nhân Mã. Thiên Bình làm vậy, chẳng phải là đang tuyển thẳng anh vào đội sao?
Bộp!
Nhân Mã cật lực đánh rơi trái bóng của Giải Hoa Thần khỏi tay anh, sau đó nhanh chóng xoay người ngược lại, chụp lấy trái bóng, rồi đánh bóng thật nhanh đến rổ đối phương, chuẩn bị một cú úp rổ.
Bộp!
- !!!
Người bên ngoài theo dõi trận đấu không khỏi cả kinh, khi Nhân Mã đang trên đà nhảy lên không trung, thì trái bóng lại bị Giải Hoa Thần "chọc thủng", rớt khỏi vòng tay của Nhân Mã, rơi trực tiếp xuống sàn với góc nghiêng 45 độ. Giải Hoa Thần liền chạy ra sau lưng Nhân Mã, cướp bóng thành công và chạy về sân đối phương. Không một ai có thể bình thường khi nhìn thấy cảnh này. Bạch Dương nhìn Thiên Bình, trong đáy mắt vẫn còn nét kinh ngạc, khóe môi mấp máy:
- Cậu thấy rồi, đúng không?
- Phải... _Lời nói của Thiên Bình vẫn bình bình nhưng không giấu nổi sự ngạc nhiên:
- Giống người đó, là kỹ năng sao chép.
Như lời Thiên Bình, cú cướp bóng của Giải Hoa Thần hoàn toàn giống hết cú cướp bóng của Nhân Mã. Đó chính là kỹ năng sao chép.
Đến cả một người ngoài mới đến, cũng không tin nổi vào mắt mình.
- Roét! Hết giờ!
Tiếng hô của Bạch Dương vang lên, khiến cả hai người trong sân bóng đều ngừng lại, Nhân Mã lập tức ngồi khụy xuống, quá kiệt sức.
- Đừng có ngồi đấy, ngạt khí cơ tim bây giờ!
Giải Hoa Thần đưa tay trước mặt Nhân Mã, ngữ điệu vừa chửi vừa quan tâm. Nhân Mã nắm lấy tay anh, được kéo đứng lên, nhưng vẫn thở hổn hển nói:
- Bỏ đi, có thật mày chưa bao giờ chơi bóng rổ không vậy?
- Chưa từng chơi, nhưng đã từng xem rất nhiều lần.
- A... Có phải là...
Clap! Clap! Clap!
Ngay khi Nhân Mã nhận ra lối chơi khá quen mắt của Giải Hoa Thần, thì một tràng pháo tay vang lên, khiến mọi người đồng loạt hướng về cánh cửa ra vào. Một ngữ điệu cười cợt vang lên:
- Ai cha, Bạch Dương, cậu hẹn tôi qua đây, chính là muốn khoe nhân tài mới của bên cậu sao?
- Dịch Thiên Ân? I.F School?
Mọi người ngoại trừ Bạch Dương và Thiên Bình, đều ngạc nhiên khi thấy có khách đến. Tuy không có cảm giác choáng ngợp như trận giao lưu đầu năm, nhưng đội bóng của Dịch Thiên Ân vẫn khiến cho người khác cảm thấy chuyên nghiệp và hùng mạnh. Đặc biệt là chàng trai tóc đỏ cùng đôi mắt vương giả đỏ như máu, một nỗi ngột ngạt trong lòng tự dâng lên.
- K.C!
Dịch Thiên Ân chợt thu lại điệu cười cao ngạo trên môi, hóa thành một người nghiêm chỉnh, quân trung trước mặt Song Tử, khiến bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
- Không cần đa lễ, tôi không phải là K.C, tôi chỉ là Song Tử, nam sinh cao trung thôi! _Song Tử chợt đặt tay lên vai Dịch Thiên Ân, mỉm cười:
- K.C hiện không có ở đây, cậu cứ bình thường đi, Dịch Thiên Ân!
- Hmn... Vâng.
Dịch Thiên Ân không cam nguyện cho lắm, nhưng vẫn chấp nhận. Sau đó quay sang nhìn những người còn lại, cười:
- Cũng khá lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?
- Đúng vậy... _Bạch Dương đại diện tiến đến, chìa tay ra trước mặt Dịch Thiên Ân, ngữ điệu hoài niệm vang lên:
- Nhớ không nhầm thì lần cuối chúng ta gặp nhau là khi tôi đến thăm cậu trong bệnh viện nhỉ?
- Ừm, cảm ơn cậu khi đó đã chiếu cố đến!
- Dù sao chúng ta cũng là bạn mà, nhỉ?
- Đủ chưa?
Giữa cái bắt tay mà cả gân xanh của của hai đều nổi lên khiến một người không nhịn được mà lên tiếng. Chính ngữ điệu nhàn nhạt ấy mới khiến Dịch Thiên Ân chú ý đến người vừa cất giọng. Ngữ điệu châm chọc lại vang lên:
- Này Giải Hoa Thần, tôi lại không nhìn ra cậu có tài chơi bóng rổ đấy?
- Phải, hơn nữa kỹ năng của cậu ta... _Sư Tử cũng lên tiếng, sau đó nhìn vào Dịch Thiên Ân một cách đầy ý tứ:
- Lại giống hệt cậu!
Sư Tử nói không sai. Điều vừa rồi khiến mọi người kinh ngạc, ngoài phát hiện ra kỹ năng sao chép của Giải Hoa Thần, còn bị cả kinh vì điều ấy giống hệt như đội trưởng đội bóng của trường I.F - Dịch Thiên Ân. Đến cả Dịch Thiên Ân và đội bóng của cậu, khi vừa mới đến và nhìn thấy, đã bị dọa một phen.
Dịch Thiên Ân khẽ cười, nhưng lại có chút tinh nghịch khiêu khích, ý từ thách đấu chợt vang lên:
- Nếu phát hiện ra cậu có năng khiếu như vậy, trước đây tôi đã mời cậu vài lần rồi, Giải Hoa Thần!
Giải Hoa Thần không nói gì, anh cũng không nhận thức được bản thân mình lại có khả năng giống của Dịch Thiên Ân. Điều này không lẽ vì anh đã xem cậu thi đấu quá nhiều nên mới có thể?
- Đúng vậy, tôi hẹn cậu và đội bóng của cậu qua đây, chính là vì mục đích này mà!
Không để Giải Hoa Thần lên tiếng, Bạch Dương đã xen vào, sau đó hứng thú nói:
- Thiên Ân, đã lâu lắm rồi chúng ta chưa tái chiến nhỉ?
- Cậu nói không sai, Bạch Dương...
Dịch Thiên Ân cũng bắt đầu bỏ cặp sách xuống, ngữ điệu vô cùng mong chờ:
- Đội bóng của tôi cũng đã ngứa ngáy lắm rồi đây!
.
.
Tiệm hoa Sunshine...
Bảo Bình không ở lại xem trường mình và trường I.F đấu bóng rổ, mà xin về trước, vì cô có một số chuyện muốn xác nhận. Ma Kết nói đêm hôm thứ bảy, anh đã thấy Lưu Thảo Mây ở phố ngầm của Royal. Khiến cô có chút lưu tâm.
Côn đồ cũng có côn đồ this, côn đồ that. Không phải ai cũng có thể ra vào ở Royal. Nghe danh tên là hiểu nghĩa, côn đồ ở Royal khác tầm với các quận khác. Phố ngầm ở đây chủ yếu là những sòng bạc, cá cược, club sang trọng. Muốn đến đây, phải có tiền.
Hôm trước, một đám giang hồ đến nhà cô đòi giao Lưu Thảo Mây ra, vì nó trộm tiền không thành của bọn họ.
Vậy nó lại lấy tiền ở đâu ra để giao du, ra vào ở Royal? Hẳn là không phải tiền của nó đi.
- Bảo Bình, tối rồi còn đi đâu vậy?
Thấy Bảo Bình chuẩn bị ra ngoài, bà Mộc Lộ liền lên tiếng. Bảo Bình càng không thể để mẹ mình biết ý định của cô, liền nói dối:
- Con đến thư viện mượn vài quyển sách trinh thám để tăng khả năng tư duy án mạng!
- Nhớ về sớm đấy!
- Vâng!
Nói rồi cô mặc áo Hoodie rồi đi ra ngoài. Bắt một chiếc taxi, cô muốn ghé xem nhà của dì chú Út trước, mặc dù cô chẳng muốn đến đấy một chút nào.
Phố Royal...
- Anh Park! Em đến rồi đây!
Tại một con hẻm của phố ngầm Royal, có một anh chàng điển trai, mặc chiếc áo sơ mi hoa lụa màu đỏ, cùng chiếc quần jean đen rách sành điệu, hoàn toàn toát lên một vẻ ăn chơi. Thấy có người gọi, anh ta mới vất điếu thuốc đang hút xuống đất, dùng chân chà đạp, rồi quay sang nhìn người mới đến:
- Anh đợi em lâu rồi đấy, bé Mây!
Lưu Thảo Mây chạy đến, cười trừ:
- Xin lỗi, em phải cắt đuôi đám bạn của mình!
- Ừ, đừng để một ai biết em đến được đây, nếu không, bọn anh sẽ không qua lại với em nữa đâu!
- Em biết rồi! Không ai biết đâu, em vào được chưa anh?
- Vào đi.
Người con trai kia khoác vai Lưu Thảo Mây, rồi lén nhìn xung quanh dò xét, sau đó đưa cô bước vào trong. Là một quán rượu có tên là "Rose Rubbie".
- Đưa trẻ tuổi vị thành niên vào quán rượu?
Bảo Bình vừa đến nhà của Lưu Thảo Mây, được vài giây đã thấy Lưu Thảo Mây lén lút rời khỏi nhà, cô liền bám theo. Thật may mắn, nếu cô chậm vài phút để đón taxi hay nói chuyện thêm với mẹ mình, hẳn sẽ bỏ lỡ việc theo dõi Lưu Thảo Mây. Cô đã chứng kiến thấy cảnh nó giấu giếm cả bạn bè nó để đến đây, trong lòng không ngừng hoài nghi và thắc mắc. Bây giờ, nó lại đi vào quán rượu xa hoa chỉ giành cho người có tiền? Nếu giờ cô tiến vào đó, chắc chắn sẽ bị đuổi ra. Nghĩ một lúc, cô liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho cảnh sát.
Mặc dù Lưu Thảo Mây cũng sẽ bị ảnh hưởng nhưng đó không phải chuyện của cô. Chẳng đời nào con điên đấy sẽ chịu nghe lời thuyết giảng và đe dọa của cô, chi bằng để cảnh sát thay cô túm nó về.
- [Đồn cảnh sát phường 3, quận Royal nghe!]
- Alo, chú c...
Bốp!
Ngay khi Bảo Bình vừa liên lạc được với cảnh sát, lại có một cảm giác đau đớn đột ngột truyền lên từ sau gáy, trước mắt cô, dần dần mờ nhạt cho đến khi mọi thứ xung quanh đều trở nên đen kịt. Nhưng nỗi đau vẫn không thể nào biến mất.
Phịch!
- [Alo? Đồn cảnh sát phường 3, quận Royal đây? Ai đang gọi điện đến vậy?]
Chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình bên cạnh cô gái vừa bị đánh ngất, cuộc điện thoại với cảnh sát vẫn chưa kết thúc. Khẽ ra hiệu cho hai người còn lại đem cô gái này lên xe, một bóng người mặc áo khoác da trùm kín mặt cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại kia lên, nghe máy:
- Xin lỗi, nhầm số ạ!
Pip!
.
.
Chung cư S - Limited...
Căn hộ 1043...
Ngồi trước máy tính để soạn giáo án, Ma Kết vẫn không thể tập trung để làm việc được. Tất cả đều do hung thủ đe dọa anh. Hôm qua, anh và Cảnh Kỳ chia nhau ra điều tra những tình tiết còn sót lại sau hai vụ đe dọa liên tiếp, nhưng đều không có kết quả. Hình dáng và hành tung của kẻ đánh cắp chiếc mô tô và kẻ đánh ngất người giao hàng ở trụ sở Bear Transportian đều được che kín. Thậm chí ngày hôm nay, bàn làm việc trên trường của anh hoàn toàn bình thường. Không thể nào sau khi liên tiếp gửi lời dọa dẫm đến anh, rồi sau đó hắn ta lại biệt tăm động thái gần một tuần trời.
Hệt như hai lần đe dọa kia chỉ đơn giản là trò đùa.
Ting tong~
Bỗng, chuông cửa kêu lên, khiến Ma Kết nghi hoặc. Hôm nay không có hẹn với Cảnh Kỳ, anh cũng không giao tiếp với những căn hộ bên cạnh, giờ này không có nhân viên vệ sinh nào làm việc cả, càng không đặt món hàng gì. Người bấm chuông cửa là ai? Không lẽ nào?
Một suy tính khả thi nhất đột ngột hiện lên, khiến Ma Kết lập tức đứng lên, cảnh giác bước về phía cánh cửa.
Cạch!
Ma Kết chậm rãi mở cánh cửa rồi nhanh chóng nép mình vào tường, chuẩn bị đề phòng kẻ tấn công anh. Nhưng một lúc sau, cửa đã mở toang, nhưng lại chẳng có gì xuất hiện. Cho đến khi hàng xóm kế bên nhà anh đi ngang qua, trao cho anh ánh nhìn kỳ lạ, anh mới thu hồi lại sự đề phòng của mình.
Nhưng lòng Ma Kết vẫn chưa thể yên được, vì trước cửa nhà anh có một thùng cacton nhỏ, phía trên có tờ giấy chỉ ghi một từ "Open".
Sau khi khóa cửa cẩn thận, Ma Kết đem hộp giấy vào bàn ăn, dùng dao mở nó ra. Bên trong hẳn sẽ là một cảnh tượng gì đó rất là dọa người đây.
- !!!
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý để chờ xem màn dọa dẫm tiếp theo, nhưng Ma Kết không thể ngờ, bên trong lại là tấm hình chụp ở trạm xe bus, trời mưa. Người trong tấm ảnh chính là anh đang che dù cho Bảo Bình, chính là vào ngày này tuần trước, giờ này tuần trước. Trên ảnh, anh bị mực đỏ gạch chéo, bên cạnh còn có hình đầu lâu.
Hắn ta, vậy mà đã theo dõi anh.
Nhưng tấm hình này có nghĩa là gì? Tại sao lại có Bảo Bình trong hình? Không lẽ Bảo Bình...
~Sakka Bumtewora Bow wow wow~
Ngay lúc này, khúc chuông cực kỳ quen thuộc vang lên, vô thức khiến Ma Kết dẩy lên một sự sợ hãi tột cùng. Tiếng chuông ấy lại phát ra từ trong hộp, trong hộp vẫn còn một thứ, là một chiếc điện thoại. Nhưng vừa nhìn chiếc điện thoại ấy, tâm can Ma Kết chính thức sụp đổ.
Đây... là chiếc điện thoại của Bảo Bình.
----------- End Chap 182 --------------