(Ảnh của Đỗ Mỹ Hoa - bạn cũ của Kim Ngưu)
---------------------------------------
CHAP 34: Hậu trận đấu
Quán gà Family...
- Ôi dà, ôi dà! Mời mọi người vào đây, vào đây!
Cả nhà Kim Ngưu vừa nhận được cuộc gọi từ con gái, rằng cả lớp sẽ đến nhà ăn, nên đã đặc biệt không tiếp khách mà chỉ để riêng không gian cho lớp Kim Ngưu. Mẹ Kim Ngưu thấy ồn ào phía ngoài, liền mở cửa và đón chào mọi người.
- Chào chị, tôi là thầy giáo chủ nhiệm của Kim Ngưu - Dương Ma Kết.
Ma Kết lịch sự giới thiệu bằng nụ cười thân ái, mẹ Kim Ngưu cũng bắt tay:
- Thật không ngờ thầy giáo vẫn còn trẻ thế! Hân hạnh được biết thầy!
- Vâng, cảm ơn lời khen của chị!
Từng đứa, từng đứa một cũng tìm được chỗ mà ngồi. Riêng dãy bàn dài ở giữa là đủ ngồi cho nhóm của Kim Ngưu, bao gồm cả thầy giáo chủ nhiệm.
- Sao ạ? Song Ngư là khách quen ở đây á?
Bảo Bình ngạc nhiên khi nghe mẹ Kim Ngưu nói. Cô kinh hãi nhìn ra bên ngoài.
Song Ngư là đứa thế nào, cô biết chứ. Nhưng nếu suy ngẫm lại, dạo gần đây, cậu ta cũng không quá đáng như trước. Hôm đó cô nói cậu ta tự giải quyết chuyện của mình. Sau đấy, quả nhiên không còn đám nào đến nhà Kim Ngưu quấy phá. Vừa rồi, cậu ta còn cõng Kim Ngưu đi.
Hừm... có mùi đáng nghi.
Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!
Kim Ngưu vô cùng thỏa mãn, gương mặt không hề che giấu điều này mà thể hiện thẳng ra mặt. Khi đứa em của cô đang bận rộn bày chén bát ra cho lớp, còn cô thì được ngồi nghỉ vì trận đấu quá sức vừa rồi. Đây chính là giây phút ngàn năm có một, kể cả tuần vừa rồi Thiên Yết làm ô sin cho Kim Ngưu, cũng không bằng khoảng khắc này.
- Haha, nhìn Thiên Yết trong bộ dạng phục vụ bàn, trông chẳng hợp chút nào haha!
Bạch Dương cười vật vã khi thấy Thiên Yết đeo cái tạp dề đỏ vào, Nhân Mã cũng gật đầu:
- Mặt cậu ta phải thân thiện hơn thì mới hợp!
- Kiểu này thì khách nó về hết mất! _Sư Tử cũng góp lời.
- Cậu nên học hỏi bà chủ Lãnh nhiều! _Song Tử đá đểu, Kim Ngưu liền chêm vào:
- Ông chủ Dương, cho cậu một ngàn like!
- ...
Mặt Thiên Yết lúc này, đen còn hơn cả đít nồi.
- Hử? Thiên Bình, đi đâu đấy?
Xử Nữ thấy Thiên Bình đứng lên thì tiện miệng hỏi. Thiên Bình nhàn nhạt đáp:
- Giúp họ một tay.
- Tớ cũng vậy! _Cự Giải hăng say, vừa dứt lời thì bị Sư Tử phán:
- Ngồi đấy đi, chân đi cà nhắc mà cũng lăng xăng!
- Èo ôi, đang quan tâm đấy à~
- Cậu bớt tào lao đê!
Sư Tử vất cho Bạch Dương cái nhìn khinh bỉ. Còn Cự Giải, có một chút thích, nhưng cũng có một chút ngại, vì bị Sư Tử nói lăng xăng trước mặt mọi người a.
- Ồ, trông cậu cũng chuyên nghiệp đó nhỉ? Thiên Bình?
Kim Ngưu ngạc nhiên khi thấy cách sắp xếp của Thiên Bình khá linh hoạt và dễ nhìn. Thiên Bình còn chưa kịp trả lời, Sư Tử đã cất giọng ngạo nghễ:
- Người làm không công của quán nhà tôi mà lị!
- ...
- Ể, nhà Sư Tử cũng mở quán hả? _Nhân Mã tò mò. Sư Tử vẫn giữ cái vẻ mặt ngạo nghễ ấy, đáp:
- Ờ. Mẹ tôi chỉ mở quán nhỏ, bán mấy món Hàn ấy mà.
- Ai nha... Tớ thích món Hàn lắm! Bữa nào tớ ghé quán nhà cậu nha?
Cự Giải đánh liều lên tiếng, hy vọng Sư Tử sẽ không từ chối cô.
- Cậu cứ đến. Nhưng bảy giờ tối quán sẽ đóng cửa.
Sư Tử còn chưa mở miệng, Thiên Bình đã cướp lời. Xử Nữ ồ lên:
- Là quán ngày à?
- Ờ. Quán tôi mở từ tám giờ sáng đến bảy giờ tối.
Bla... Bla...
Cả đám bắt đầu bàn tán lắm thứ, không khí bắt đầu ồn ào hơn hẳn.
- Ây, tạp dề của cậu bị tuột rồi kìa Thiên Bình!
Bảo Bình vừa định đưa tay ra cột lại dây tạp dề cho cô bạn, thì lại chậm hơn một người.
- Ổn rồi.
Thiên Yết thắt nơ lại, cất giọng có chút ôn nhu. Thiên Bình chỉ cảm ơn một tiếng, nhưng hai người này lại không để ý đến sắc mặt như muốn rớt ra của Bảo Bình.
Hết Song Ngư có ý gì đấy với Kim Ngưu. Giờ không lẽ đến Thiên Yết cũng có ý gì gì đấy với Thiên Bình ư?
- Chúc mọi người ngon miệng!
Cả đám mừng rỡ hô lên khi đồ ăn đã được bày ra trước mắt. Vì đã có người thầy đáng kính Dương Ma Kết lo, nên mọi người đã gọi hết món có trong menu nhà Kim Ngưu ra. Đồ ăn đến rồi, không một ai khách sáo, mà lao vào ăn ngấu ăn nghiến.
- Cái này của tớ!
- Đừng tưởng bở, tớ đụng vào nó trước!
- Cái đùi gà là của tao!
- Thể xác tao đang hao tổn mà mày không nhường tao à?
Cạch!
- Bỏ tay ra! *Ánh mắt đe dọa*
- Ai giành được người đó ăn! *Mặt dày lên tiếng*
- Này, đừng tưởng tôi nhường cậu nhé! *Bản mặt giữ của*
- Cậu chắc chứ? *Mặt thản nhiên*
- Chời chời! Cái tình huống gì thế này? *Khó tin nhìn đám người man rợ trước mặt*
- Haha, là trận chiến tranh giành đồ ăn trong truyền thuyết đấy! *Cười*
Trong bếp, mẹ Kim Ngưu nhìn ra ngoài với ánh mắt cười hiền hòa. Trông bọn nhóc thật tươi sáng, thật đúng với tuổi thanh xuân của đời người.
- Cảm ơn cả nhà vì bữa ăn!
Ma Kết thay mặt cả lớp gửi lời cảm ơn đến nhà Kim Ngưu. Bà Kim Ngưu, mẹ Kim Ngưu, cô chú, nói chung là những đầu bếp của quán ăn cười giản dị đáp lại:
- Có gì đâu chứ, mọi người nhớ ghé quán thường xuyên nhé!
- Được. Cháu nhận lời.
Ma Kết còn chưa kịp đáp, thì Song Ngư đã phán như đúng rồi.
- Đồ ăn cô nấu đúng là số một luôn ý!
Nhân Mã hài lòng khen ngợi, Kim Ngưu liền chen vô:
- Vậy cứ đến đây thường xuyên đi Nhân Mã, còn được ngắm tình yêu của mình nữa chứ!
Nói rồi Kim Ngưu đá mắt sang Thiên Yết, khiến Nhân Mã bùng nổ, cả đám lại bật cười.
- Vậy chúng tôi chào cả nhà!
Ma Kết cúi đầu chào, cả đám cũng cúi đầu theo, rồi chia ra nhiều ngã đi về nhà.
Bờ sông Moonlight...
Ánh hoàng hôn mờ ảo buông dần trên mặt nước. Thanh âm hỗn tạp ở xa xa trong thành phố vang lên, vừa nhỏ vừa xa, khiến nơi đây thật yên bình.
Trên ghế đá, hai thân ảnh mang bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ đang ngồi, cùng ngắm nhìn xuống lòng sông yên tĩnh.
- Cậu có chuyện muốn nói với tôi?
Thiên Bình nhàn nhạt lên tiếng. Cực kỳ không muốn ở cùng người này ngồi nói chuyện. Bởi vì người ngồi bên kia, là Dương Song Tử.
Thiên Bình không hề có ý định nói chuyện với Song Tử, nhưng cậu ta luôn luôn dây dưa. Sợ rằng Sư Tử sẽ đoán được điều bất thường, sẽ lo lắng. Nên bất đắc dĩ, cô cần giải quyết một lần cho gọn với Song Tử.
- Cậu đã biết được đến đâu rồi?
Song Tử cũng chẳng vòng vo, vào thẳng trọng tâm vấn đề. Anh nhìn cô, ánh mắt có chút lãnh khí:
- Về mối quan hệ giữa tôi với Ma Kết?
- ...
Hóa ra chuyện Song Tử muốn nói, lại là chuyện này. Càng tốt, nó không liên quan đến cô. Thiên Bình im lặng một chút, rồi mới cất giọng, ngữ điệu nhàn nhạt:
- Chỉ là tôi suy đoán, chứ không chắc chắn có phải là vậy không.
- Suy đoán?
Câu trả lời này khiến Song Tử bị ngoài ý muốn. Thiên Bình chỉ là suy đoán, mà lại khiến anh có cảm giác như đã bị phát hiện toàn bộ mối quan hệ này. Vừa rồi anh đinh ninh rằng cô đã biết chuyện giữa anh với Ma Kết, nên mới hỏi thẳng như vậy. Bây giờ, chưa gì Song Tử đã tự đào hố chôn thân, để Thiên Bình phát giác được mối quan hệ chết tiệt kia rồi.
- Muốn nghe suy đoán của tôi chứ?
Thiên Bình lên tiếng, ánh mắt ảm đạm nhìn Song Tử. Song Tử thu hồi nét hoang mang của mình, lại có chút kỳ vọng vào suy đoán của Thiên Bình, nói:
- Tôi nghe đây.
- Một điều mà ít ai chú ý, cậu và thầy chủ nhiệm đều có cùng họ.
- ...
Câu đầu tiên của Thiên Bình, khiến Song Tử có chút giật mình.
- Mối quan hệ giữa hai người không được tốt. Bằng chứng là thái độ của cậu lập tức thay đổi khi đối mặt với thầy giáo. Khi tôi biết được giáo viên hướng dẫn của câu lạc bộ là thầy ấy, tôi đã mời thầy đến gặp các cậu, nhưng thầy ấy lại tránh né. Nó khiến tôi nhớ lại buổi tối hôm mà cậu bị bầm dập và gọi tôi lại giống như chúng ta có hẹn từ trước. Bằng những điều đó, tôi nghĩ lý do của thầy liên quan đến cậu, hai người là anh em?
Dứt lời, Thiên Bình nghi hoặc nhìn Song Tử. Đối mặt với cô, là sự cả kinh nhưng vẫn còn chút lãnh đạm của Song Tử.
- Hà...
Song Tử bất ngờ bật cười, một nụ cười tự giễu:
- Thiên Bình, cậu vượt ngoài dự đoán của tôi đấy.
- Tức là lời tôi nói đúng? _Ngữ điệu của Thiên Bình có chút bất ngờ.
Đáp lại, là một khoảng im lặng. Chợt, Song Tử quay sang nhìn Thiên Bình, ánh mắt pha lẫn giữa sự ranh mãnh và thú vị:
- Xem ra, chúng ta có nhiều điểm hợp nhau đấy. Hạ Thiên Bình.
- ...
- Cậu nắm được bí mật của tôi, và...
Nói tới đây, khóe môi Song Tử cong lên, trông có chút đáng sợ:
- Tôi cũng biết được nhiều chuyện của cậu.
.
.
Chủ nhật...
Chiều...
Quán gà Family...
Phòng Kim Ngưu...
- Ahaha! Mặt Chây Hốp thiệt là mắc cười quá đi mà! Cái tóc, cái tóc kìa há há há!
- Má, giết tôi đi, hai ông già thiệt làm tụi trẻ cười không nhặt được mồm hahaha!
Tiếng cười lớn của Kim Ngưu vang xuống hẳn dưới nhà. Người ngoài nhìn vô tưởng cô bị điên chứ không nghĩ cô đang xem BTS Run tập 33.
Cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa, Kim Ngưu còn chưa để lọt vào tai thì cánh cửa mở ra, xuất hiện bóng dáng cao lớn của Thiên Yết.
- Gì đây?
Lần đầu tiên thấy thằng em bước vào phòng mình, Kim Ngưu có chút ngạc nhiên. Vẫn như mọi khi, Thiên Yết đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô chị:
- Bây giờ chị rảnh chứ?
- Mày không thấy chị đang bận ngắm trai đẹp à? _Kim Ngưu ngoáy mũi đáp lại, chưa kịp lơ thằng em thì Thiên Yết đã vất cho một câu:
- Vậy chuẩn bị đi, năm phút nữa tôi đưa chị đến một nơi.
Cạch!
- Hả?
Kim Ngưu ngây người nhìn cánh cửa đã đóng lại. Sau đấy liền quát cái giọng vang ra:
- Thằng mồm câm này! Mày giải thích thêm một câu thì chết người à?
.
.
Tiệm hoa Sunshine...
Bảo Bình vừa ngậm kẹo mút, vừa đọc tạp chí, vừa trông coi cửa tiệm, trông rất chi là nhàn nhã.
Tingg!
Tiếng chuông báo có khách vào. Bảo Bình lập tức đứng lên chào đón:
- Kính chào... Nhân Mã?
Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhân Mã, đáp lại là nụ cười vô lo của cậu:
- Bảo Bình, cho tớ hai mươi bông hồng, gói riêng biệt nhé!
.
.
Trung tâm Judo...
~ Gin bami omyeon tto ~ Gireul irheo niga eopneun nan ~
(When night falls - Eddy Kim)
Tiếng nhạc chuông vang lên, cô gái vừa chạy xuống cầu thang, vừa bận rộn lấy chiếc điện thoại ra khỏi balo:
- Alo, Song Tử? Tớ đang xuống, cậu chờ chút nhé?
Vài phút sau...
- A, Cự Giải! Tớ ở đây này!
Nghe giọng nói quen thuộc đó, Cự Giải quay sang và bắt gặp dáng người cao lớn dễ dàng nhận biết giữa đám đông, bởi mái tóc màu xanh dương hiếm có.
- Hộc... hộc... Song Tử, xin lỗi vì đã để cậu chờ!
Cự Giải chạy đến, thở hổn hển. Song Tử bật cười nhìn cô gái trước mặt, anh ân cần đội chiếc nón bảo hiểm vào đầu Cự Giải, mỉm cười ôn nhu:
- Xin lỗi gì chứ? Cậu lên xe đi, tớ dẫn cậu đến một nơi!
- Hả? Lên xe á?
Cự Giải ngạc nhiên nhìn chiếc mô tô màu đen mà Song Tử đang ngồi lên. Trông thật hoành tráng. Nhưng, tình huống này, có vẻ quen quen. Sao lại thấy giống nam nữ chính trong truyện ngôn tình như vậy?
Bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm và bàn tán, Cự Giải cảm thấy hình như bọn họ hiểu nhầm mất rồi. Cô vội leo lên xe, cũng may hôm nay mặc quần ngố. Trong lòng cô không khỏi lẩm nhẩm: "Song Tử a, cậu mau lái xe đi, người ta sẽ hiểu nhầm chúng ta mất a."
- Nhớ bám chắc nhé!
- Hả?
Vèo!
Cự Giải còn chưa kịp định hình, chiếc xe đã phóng đi khiến cô suýt ngã ra sau. May mà chộp được cái áo khoác của Song Tử.
.
.
Quán ăn Hoa Tử...
- Ai chà, hình như già rồi nên xách có chút đồ mà dì đã thấy đau lưng!
Dì Hoa còng lưng bước vào trong nhà, uể oải lên tiếng. Thiên Bình đành xách hết đồ từ tay dì Hoa, nhắc nhở:
- Dì nên đi khám đi, đỡ sau này sinh bệnh tật.
- Nặng lắm đấy, một mình con không xách hết đâu! _Dì Hoa vội giật lại túi đồ, nhưng Thiên Bình không cho:
- Con khỏe hơn bề ngoài đấy, dì Hoa.
Soạt!
Thiên Bình vừa dứt lời, thì tất cả túi đồ mà cô đang cầm đều bị giật đi. Sư Tử nhíu mày nhìn vào bên trong:
- Hai người đi mua gì mà lắm thế?
- Hả? À thì, mua chút đồ dùng cho Thiên Bình đó mà! _Dì Hoa lên tiếng đáp lại. Trong khi Thiên Bình ngạc nhiên nhìn Sư Tử:
- Cậu về từ lúc nào vậy?
- Mới về. À mà... _Đoạn, Sư Tử đánh ánh mắt sang nhìn Thiên Bình:
- Cậu đứng đấy đi, cất đồ xong tớ xuống liền.
- Hả?
Thiên Bình ngơ ngác nhìn thằng bạn đang đi lên lầu. Đứng đây làm gì?
.
.
Nhà Bạch Dương...
- Mấy cậu đến đón bọn tớ...
- Là vì cái này sao?
Cả đám con gái bất ngờ khi gặp nhau đầy đủ tại nhà Bạch Dương và trước mặt bọn họ là một bữa tiệc ngoài trời khá hoành tráng và bất ngờ.
Bạch Dương thay mặt đám con trai, tiến ra phía trước, hắng giọng:
- Các cậu hãy coi đây là món quà chuộc lỗi của bọn tớ, vì đã nghe lén mấy cậu trong phòng đồ đi!
- Các cậu đã chuẩn bị mấy thứ này ư?
Kim Ngưu ngạc nhiên, nào là thịt nướng, bóng bay các thứ kiểu.
- Thì mất có một ngày chứ nhiêu.
Song Ngư bước tới, rồi đưa cho Kim Ngưu một bông hoa, nhưng biểu cảm thì chẳng đâu vào đâu:
- Đương nhiên tôi không có làm ba cái thứ sến súa này rồi. Nhưng mà bọn nó bắt thì chịu thôi.
- Cậu...
Mặt Kim Ngưu đen lại, bất đắc dĩ nhận hoa hồng. Cậu ta không thể giả vờ có thành ý hay sao vậy.
- Hai mươi bông hồng gói riêng, chỉ vì vậy mà bắt tớ khổ công gói hoa như vậy?
Bảo Bình giật giật khóe miệng, nhận hoa từ Nhân Mã, khiến Nhân Mã chỉ biết cười trừ.
- Cảm ơn cậu nhé, tớ rất bất ngờ đấy! _Thiên thần Cự Giải mỉm cười nhận lấy hoa mà Song Tử tặng.
- Làm màu thật.
Thiên Bình nhếch khóe môi nhìn bông hoa mà Sư Tử đưa cho. Thì ra đây là lý do mà sáng nay cậu ta đã mất hút không một lời để lại.
- Ế, Thiên Bình, cho tớ mượn nó một chút!
Đột nhiên Bạch Dương xuất hiện và cướp mất bông hoa trên tay của Thiên Bình.
- Hửm?
Xử Nữ vừa tặng hoa cho một cô bạn, thì bất ngờ có một bông hoa khác chìa ra trước mặt cậu. Còn chưa nhận ra điều gì bất thường thì chất giọng đáng ghét kia vang lên:
- Mặc dù cậu bên phe bị phạt, nhưng dù gì tên của cậu cũng là "Nữ. Nên chắc cũng ganh tỵ với bọn họ lắm đúng không?
- Cái quái?
- Khỏi cảm ơn tôi, tôi biết tôi rất tốt bụng mà!
Bạch Dương hắng giọng, như thể ta đây là quân tử, mà không biết mình sắp chết.
- Hàn Bạch Dương! Không giết cậu thì tôi không phải là Âu Dương Xử Nữ!!!!!
Đang chìm trong không khí lãng mạn, tự dưng có một tiếng thét rầm trời. Sau đấy là hình ảnh hai thằng con trai rượt nhau chạy quanh sân. Xử Nữ thì ra sức tóm lấy bông hồng trên tay Bạch Dương, làm vũ khí tẩn anh một trận ra trò.
- Lại là hai đứa đấy à? _Thiên Yết nhìn bằng ánh mắt nhạt nhẽo.
- Phá hỏng cả bầu không khí! _Nhân Mã bất lực vuốt mặt.
- Bông hoa đó...
Mặt Thiên Bình giăng đầy hắc tuyến, bàn tay khẽ siết thành quyền, những vẫn cố giữ bình tĩnh lại.
------------ End chap 34 ----------------
CHAP 35: Ngày đầu tiên của du học sinh
Một tuần mới bắt đầu.
Một cuộc sống mới với một số người cũng bắt đầu.
Khi mà lớp 12S có vài thành viên bị chuyển đi, và có một số người mới chuyển vào.
Cao trung I.F...
- Quào...
Giữa cổng trường, đứng giữa các học sinh đang di chuyển tự do. Có bốn học sinh đang đứng im ở giữa.
- Nhìn một phát là biết ngay trường chuyên thể thao. Không ngờ lại có đội ngũ giáo viên dạy tốt môn Toán, Lý, Hóa!
Bảo Bình lần đầu thấy cơ sở vật chất sơn đúng màu năng động của trường I.F. Nhìn vào liền có cảm giác rất thể thao, rất năng lượng.
- Nếu so với trường mình, thì trường này, trông mới và chất hơn nhiều ấy!
Bạch Dương hoàn toàn bị nơi này hút hồn. Người bên cạnh liền cật giọng mỉa mai:
- Sao? Cảm thấy hối hận khi không vào đây nhập học à? Giờ cậu chuyển trường vẫn còn kịp đấy!
- Nào có lý đấy chứ? Sao tôi có thể bỏ anh em của mình bên Zodiac để qua đây được! Đúng không Thiên Yết?
Nói rồi Bạch Dương gác tay lên vai Thiên Yết, một cách thân mật. Nhưng Thiên Yết chẳng đáp lại, bình đạm mà bước về phía trước.
Xử Nữ khẽ lắc đầu. Một là bày tỏ sự mất mặt dành cho dòng sông Quê mang tên Bạch Dương. Hai là kéo Thiên Yết lại, nói:
- Khối 12 bên này nè ông tướng ơi!
- Phụt! Hahaha!
Bảo Bình và Bạch Dương đồng thời phụt cười. Thiên Yết rõ ràng làm vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, hiên ngang bước đi vô cùng tự tin. Thế quái nào bị kéo lại vì sai hướng.
Bị Xử Nữ kéo đi, Thiên Yết có chút hơi mất mặt. Nhưng cũng không biểu cảm gì nhiều. Mặc kệ đi, chai mặt lên nào.
.
.
Cao trung Zendis...
Cự Giải lần đầu đến với trường khác, nếu so với đầu năm lớp mười, thì nó khác hoàn toàn. Vì ít ra, lúc đó cô cũng sẽ có những người bạn mình sẽ học chung cho những năm tiếp theo, ít ra cô cũng sẽ gắn bó với Zodiac suốt ba năm học. Còn bây giờ, là một ngôi trường hoàn toàn xa lạ. Không một ai quen biết và cô phải đóng vai trò là một "du học sinh tạm một tuần" ở đây.
Ít ra, bốn người chuyển sang I.F học còn có ba người học cùng một lớp. Hai người chuyển sang trường Youth, có một người thân thiện hay bắt chuyện. Còn cô, không những không đến trường cùng Sư Tử, mà còn học khác lớp. Lẻ loi, bơ vơ một mình, đáng sợ thật.
Còn chưa nói đến, lớp 12A nó nằm ở đâu?
- A... bạn gì ơi?
Liều mình, Cự Giải bước đến bắt chuyện với một nhóm nữ sinh đang đứng nói chuyện ở góc cổng. Cô gái mà Cự Giải muốn bắt chuyện quay sang, nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng:
- Cậu là ai?
- À, tớ đang tìm lớp 12A. Cậu có biết nó ở đâu không?
Cự Giải ngại ngùng mở lời. Không riêng gì cô gái kia, mà cả đám con gái đều nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, khiến cô có chút hồi hộp.
- Ồ? Vậy chắc cậu là du học sinh một tuần hả? Bọn tớ đều là học sinh lớp 12A đây! _Cô bạn kia mỉm cười trả lời, khiến Cự Giải vô cùng kinh hỉ:
- Thật sao? May quá, vậy các cậu chỉ đường cho tớ nhé!
- Không có gì, chúng tớ cũng định về lớp đây, chúng ta cùng đi nào!
Nói rồi đám con gái đó bao quanh Cự Giải, cười nói thân thiện, dẫn cô đến lớp 12A.
- Chậc, mới đến mà đã kết bạn được rồi sao? Không tồi.
Gần đó, là tiếng chẹp miệng của một cậu trai tóc cam, mặt mũi vô cùng ngông cuồng. Sư Tử suy nghĩ, lớp 12A chắc nằm kế bên lớp 12B như trường anh, nên bám theo đám con gái kia với khoảng cách khá an toàn.
.
.
Cao trung Zodiac...
Lớp 12S...
Không khí trong lớp thật khác xa với mọi ngày, vì vắng mất tám con người. Mà có đến sáu con người ồn ào hay bày trò trong lớp. Nên bây giờ, cái lớp ảm đạm rõ thấy.
- Aigoo... Không biết mấy người kia thế nào? Lo lắng nhất là cái trường Zendis ấy!
Nhân Mã đến lớp, nhìn vào những vị trí trống, buồn bã lên tiếng. Kim Ngưu cũng mới đến lớp, cất cặp vào, đồng tình:
- Ai nha. Mong là Sư Tử và Cự Giải hòa hợp với nhau. Như thế mới đỡ lo a. Ô mô! Giờ tớ mới để ý... _Nhìn lại những bàn trống, Kim Ngưu mới phát hiện ra một điều, nói:
- Mấy cậu bạn S1 mình thân, đều chuyển đi hết rồi!
- A! Đúng nhỉ? Xử Nữ, Bạch Dương, Cự Giải, Thiên Bình với Sư Tử đều chuyển đi hết rồi!
Nhân Mã nhìn những bàn trống xung quanh mình, hệt như bị cô lập. Tình trạng của Kim Ngưu cũng không khác gì Nhân Mã. Cô chạy đến, quây quần cùng Nhân Mã trong nước mắt.
- Ai nhaaaa! May mà còn có cậu ở lại với tớ! Không thì tớ tự kỷ nếu như nói chuyện với tên họ Doãn kia mất!
- ...
Trùng hợp, tên họ Doãn trong lời Kim Ngưu cũng vừa đến lớp. Nghe câu này không sót một chữ nào.
Sắc mặt của tên họ Doãn liền sầm xuống.
Mà Kim Ngưu lẫn Nhân Mã, đều toát mồ hôi hột. Này thì nói xấu sau lưng rồi bị bắt tại trận này.
Rengggg!!! Rengggg!!!
Chuông reo vào lớp, rất nhanh sau đó, Ma Kết bước vào, nở nụ cười thân thiện trên môi:
- Chào buổi sáng mấy đứa!
- Chào thầy ạ!
Vẫn là những đứa con gái yêu mến Ma Kết đáp lại. Ma Kết không vòng vo nhiều, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:
- Như các em biết. Tám người bạn của chúng ta đã chuyển sang trường khác học một tuần. Và sau đây, sẽ là những người bạn mới của chúng ta! _Nói rồi Ma Kết nhìn ra cánh cửa:
- Các em vào đi.
Xạch!
Cánh cửa mở ra, từng học sinh bước vào và giới thiệu.
- Xin chào, tớ là Hứa Vĩnh Kỳ, học sinh trường cao trung Wing! Mong được các bạn giúp đỡ! _Một cậu bạn tóc nâu thân thiện làm quen.
- Chào mọi người, tớ là Trần Tiểu Lạc, cũng là học sinh trường cao trung Wing! _Một cô gái thấp bé, tóc ngắn lên tiếng.
- Chào, tôi là Cao Thiên Tần, học sinh trường Youth! _Một cô bạn đeo kính, tóc dài ngang lưng, dập dềnh như sóng nước, có màu tím nhạt.
- Hử? Thiếu một người à?
Ma Kết nhìn lại, thấy chỉ có ba học sinh, liền có gì đấy sai sai. Anh vừa dứt lời, thì một giọng nói trong trẻo vang lên từ ngoài cửa lớp:
- Xin lỗi thầy, em bị nhầm lớp.
"Giọng nói này? "
Xạch!
Cánh cửa vừa mở ra, một thân hình mảnh mai xuất hiện, thu hút ánh nhìn của mọi người với nụ cười thân thiện:
- Chào các cậu, tớ là Đỗ Mỹ Hoa. Đến từ trường cao trung Zolli, mong được giúp đỡ.
Cô gái này vừa xuất hiện, đã khiến một người vô cùng kinh ngạc. Sau đấy, liền xuất hiện cảm giác kinh hãi. Chỉ một cái nhìn, liền cảm nhận được những chuyện của quá khứ đang ùa về. Mà nơi lồng ngực, lại có cảm giác rất khó chịu.
Vết sẹo sau gáy, lành đã lâu, nhưng nay lại có chút tê tái.
Đó là dư âm của sự thất vọng và ghê tởm.
- Được rồi. Những chỗ trống kia, các em muốn ngồi đâu cũng được.
Sau mà giới thiệu của các bạn mới, Ma Kết dàn xếp cho bọn họ ngồi tự do vào những chỗ trống. Đỗ Mỹ Hoa nhẹ nhàng di chuyển, mỉm cười với những người xung quanh:
- Mong được chiếu cố. Mong được chiếu cố.
Cuối cùng, cô cũng quay sang, nhìn cô bạn đang thất thần bên cạnh. Dịu dàng mở lời:
- Lâu rồi không gặp. Tiểu Ngưu.
- ...
Cả lớp, kể cả Ma Kết hay Song Ngư lẫn Nhân Mã, đều ngạc nhiên. Không ngờ đến, trong lứa bạn mới này, lại có người bạn cũ của Kim Ngưu. Nhưng sắc mặt của Kim Ngưu, dường như không được ổn định cho lắm.
Ma Kết chau mày, gương mặt đang cười bỗng có chút ý tứ.
Song Ngư ngồi phía sau lớp, không nhìn được vẻ mặt của Kim Ngưu. Nhưng qua bóng lưng của cô, anh lại đọc ra chút tâm trạng. Ánh mắt dành cho nữ sinh mới kia, có chút suy xét.
- Tiểu Ngưu. Không nhận ra tớ sa---
- Thưa thầy.
Đỗ Mỹ Hoa vẫn đang cố bắt chuyện với Kim Ngưu, lại có một giọng nam vang lên ngắt ngang. Ma Kết khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa vốn có, mỉm cười nhìn Song Ngư:
- Có chuyện gì sao, Song Ngư?
- Đằng trước trống trải quá. Em có thể ngồi ở chỗ Thiên Bình trong tuần này không?
Song Ngư giải bày. Nhưng Ma Kết chưa kịp trả lời, anh đã mang cặp lên chỗ trống ngay sau lưng của Kim Ngưu. Ma Kết cười bất lực. Vậy thì hỏi anh làm gì nữa.
Nhân Mã cũng cảm thấy phía sau mình quá mức hoang vu, không còn một ai. Cậu cũng đưa tay lên:
- Thầy ơi! Em lên chỗ Sư Tử ngồi được không ạ? Song Ngư cao quá, em không thấy đường haha!
Nói xong cậu cũng tự động mang hành lý sang bàn kế bên bàn Song Ngư ngồi.
Ma Kết lắc đầu, từ Song Ngư đến Nhân Mã, đều không phải hỏi ý kiến của anh, mà là thông báo. Thật là. Ma Kết cũng hắng giọng:
- Được rồi, nếu ổn định chỗ ngồi rồi. Vậy chúng ta bắt đầu vào tiết học thôi. _Nói đến đây, Ma Kết liền quay sang phía Kim Ngưu:
- Ra chơi, lớp trưởng phụ trách hướng dẫn các bạn mới làm quen với trường mình nhé?
- ...
Kim Ngưu, vẫn chưa tỉnh táo trong tình hình hiện tại. Nên khi Ma Kết nói xong, không có câu trả lời nào.
Pặc!
- A.
Song Ngư đột nhiên búng tay một cái rõ to ngay bên tai Kim Ngưu, khiến cô giật mình kêu một tiếng. Thấy ánh mắt Ma Kết đang nhìn mình, như mong mỏi một câu trả lời, cô có chút máy móc đáp lại:
- Dạ.
Ma Kết mỉm cười, lật giáo án ra.
Dưới lớp, Đỗ Mỹ Hoa vẫn đưa ánh nhìn sang Kim Ngưu. Gương mặt thật thà, trong một khắc, lại có chút quỷ dị.
Mà khắc đấy, đã bị Song Ngư nhìn thấy.
Renggg... Renggg...
Tiếng chuông giờ ra chơi reo lên. Như lời của Ma Kết, Kim Ngưu sẽ thực hiện nhiệm vụ hướng dẫn các bạn mới về ngôi trường.
Nhưng Kim Ngưu, chỉ biết cúi đầu, hai tay cào da nhau, biểu hiện của một sự căng thẳng. Đỗ Mỹ Hoa nhìn thấy bộ dạng này, có chút ý cười:
- Tiểu Ngưu. Không ngờ cậu là lớp trưởng đấy. Nếu từ đầu tớ vào đây học cùng cậu, tớ sẽ được nhờ vào cậu rồi.
- ...
Không hiểu sao, chữ "nhờ" trong lời nói của Đỗ Mỹ Hoa khiến Kim Ngưu có chút lạnh gáy. Những mảnh vỡ của ký ức lần lượt òa về. Phía sau gáy, cư nhiên xót hơn bình thường.
- Mấy cậu muốn tham quan trường đúng không?
Đột nhiên, giọng nói của Song Ngư cất lên. Đỗ Mỹ Hoa từ đầu đã đánh giá được cậu bạn này có gì đấy cần xem chừng. Quả nhiên, Song Ngư nói:
- Chờ chút. Người hướng dẫn của các cậu sắp đến rồi!
- Hả?
Không phải Kim Ngưu đang ngồi ở đây sao? Còn ai sắp đến rồi?
- Kim Ngưu!
Ngay lúc này, một nữ sinh từ lớp ngoài đi đến, phía sau là một nam sinh cao lớn. Kim Ngưu có chút giật mình, khóe môi khẽ mấp máy:
- Đội trưởng? Lão Cố?
- Nghe nói cậu phải hướng dẫn du học sinh tham quan trường, nhưng có việc nên không làm được đúng không? _Hàng Miên Anh nói, rồi phất tay:
- Khỏi phải lo. Có việc gì thì làm đi, để bọn tôi hướng dẫn du học sinh cho!
- Nào, các cậu mau theo tôi. Nơi các cậu nhất định phải biết, chính là khu thể chất của trường chúng tôi đấy!
Cố Tiêm cũng lên tiếng, dẫn dắt mọi người đi theo. Trong khi đó, Đỗ Mỹ Hoa có chút ngoài ý muốn. Cô quay lại nhìn Song Ngư, liền nhận thấy ánh mắt lãnh khốc của anh. Quả nhiên, người con trai này, cần phải đề phòng.
- Rồi. Xuống dưới ăn sáng thôi. Đi nào, Nhân Mã.
Song Ngư như bị kẻ khác nhập. Không chỉ hú Nhân Mã đi ăn cùng mình, còn kéo theo cả Kim Ngưu đi cùng.
Kim Ngưu giờ phút này, bỏ qua chuyện của Đỗ Mỹ Hoa. Nhìn Song Ngư như một kẻ ngoài hành tinh, nhưng lại không nói gì.
...
Cao trung Youth...
Giờ ra chơi...
Lớp 12A...
- Tất cả đứng đấy! Không ai được phép ra khỏi lớp!
Thiên Bình còn chưa kịp gấp sách vở, đã có một nói đầy quyền lực vang lên. Nghe giọng nói này, tâm tình của Thiên Bình có chút bất an.
Lại nữa rồi.
Cố gái xinh đẹp với mái tóc màu hồng sữa kia đi lên bục giảng, hiệu cho những người khác khóa hai cửa ra vào lại. Cô ấy thông báo:
- Tớ bị mất điện thoại rồi! Mới nãy còn ở trong học bàn tớ, nhưng tớ đi vệ sinh về thì thấy không còn nữa. Chỉ có thể là người nào đấy trong lớp này lấy thôi!
Vẫn là chiêu trò cũ rích đấy. Chắc chắn, cả lớp sẽ quay sang đàm tiếu và đổ ánh nhìn về phía học sinh mới.
- Chắc chắn là cậu ta! Không phải cậu ta không có điện thoại sao?
- Đúng vậy, sáng nay hỏi số, cậu ta nói không có số điện thoại mà!
- Không thể tin được. Mặt rõ là đẹp như thế, vậy mà lại hành động hèn hạ như vậy!
- Vừa mới đến trường người khác, đã ăn cắp.
Quả nhiên, mọi ánh nhìn trong lớp, đều đổ dồn về phía Thiên Bình đang ngồi ở hàng ghế sát lối ra vào. Cô gái kia hài lòng, gương mặt rõ ràng rất gian xảo, nhưng ngữ điệu lại tỏ vẻ bất lực:
- Thiên Bình a, tớ thật sự không có ý nghi ngờ cậu. Chúng ta đều là bạn cũ, không có lý do gì mà cậu làm thế với tớ cả. Nhưng, bạn cùng lớp nói cũng hợp lý. Nên tớ đành phải thất lễ với cậu, để tớ lục soát balo của cậ---
Loạt soạt! Loạt soạt!
Lời của cô gái kia còn chưa nói xong. Thiên Bình đã đổ hết đồ trong cặp ra ngoài. Không chỉ thế, cô còn lôi hết mọi thứ trong bàn học đổ ra sàn. Thậm chí còn cởi áo khoác đồng phục, vất ra. Mọi người, dù là cùng lớp, hay là những người bạn bên ngoài hóng chuyện, đều bị hành động này của Thiên Bình làm cho cả kinh.
Đặc biệt là cô gái đứng ở trên bục giảng.
Sắc mặt Thiên Bình vẫn không đổi, ngữ điệu lãnh đạm:
- Có muốn kiểm tra túi váy tôi không?
Lời này nói ra, có rất nhiều người mặt dày đến kiểm tra, nhưng không tra ra được gì. Cũng có người lục hết ngăn nhỏ trong balo lẫn bàn học Thiên Bình, nhưng kết quả bằng không. Lúc này, Thiên Bình mới gom đồ của mình lại. Đường đường chính chính bước đến cửa lớp, mở nó ra. Cô dừng một chút, lại nói:
- Đấy, không phải là thứ cậu muốn tìm chứ?
Ánh mắt của Thiên Bình hướng về góc tường nơi có sọt rác. Nấp đằng sau sọt rác ấy, có một chiếc điện thoại cảm ứng mắc tiền. Đã bị vỡ nát.
Lương Nhã Ý kinh hãi, ánh mắt trân trối nhìn Thiên Bình, nhưng không làm gì được.
Cả lớp còn kinh hãi hơn. Không ngờ, bạn học mới này, lại có thể dễ dàng thoát khỏi tay nữ hoàng bắt nạt của trường họ - Lương Nhã Ý.
Thiên Bình bước ra khỏi lớp, xuống căn tin ăn sáng. Trong lòng mang theo một tâm trạng phức tạp.
Vì cô phải gặp lại kẻ đã từng bắt nạt mình hồi đầu cấp hai.
Lương Nhã Ý.
Trước khi chuyển đến trường sơ trung SM, nơi Thiên Bình gặp được Thiên Yết và Sư Tử. Cô đã từng học ở trường sơ trung nữ sinh Vũ Tước. Chính tại ngôi trường này, cô gặp Lương Nhã Ý và trở thành nạn nhân của cô ta.
Lương Nhã Ý, kẻ bắt nạt nữ sinh nổi tiếng tại trường sơ trung. Bây giờ đã lên cao trung, danh hiệu này vẫn như vậy, không hề thay đổi. Cô ta có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm, đều vì có gia đình và băng đảng côn đồ của cô ta chống lưng.
Lần này vô duyên vô cớ, lại gặp nhau một lần nữa, ngay tại trên địa bàn của Lương Nhã Ý. Thiên Bình như trở về những ngày tháng kinh tởm kia. Nỗi ám ảnh vẫn còn đấy, nhưng lần này, cô sẽ không im lặng chịu đựng như trước.
Năm đấy, không một ai đứng ra bênh vực cô, lời cô nói không ai tin, một mình cô độc chịu cảnh bị tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác. Trải qua những tháng ngày tương tự, khiến cô chẳng buồn mở miệng giải thích sự việc gì. Nó biến cô thành một kẻ nhu nhược, ngược đãi bản thân. Mặc ai muốn làm gì thì làm. Cho đến khi người bạn đầu tiên trong cuộc đời cô xuất hiện, bảo vệ cô khỏi những người bắt nạt cô. Khi người đấy rời đi, ông trời lại tặng cô một người bạn khác. Một người bạn đích thực, đã dạy cô cách yêu bản thân hơn.
Bạch Sư Tử, là bạn của Hạ Thiên Bình. Thì Hạ Thiên Bình, cũng sẽ không còn ngu đần như trước, không biết chống đối để bảo vệ bản thân. Cô, sẽ là người bạn, xứng tầm với Bạch Sư Tử.
Một người không biết sợ ai.
Những chiêu trò bắt nạt của Lương Nhã Ý, quay đi quẩn lại cũng chỉ có mấy trò. Vu khống trộm đồ trong lớp, là một trong những ý tưởng kinh điển. Trước đây, Thiên Bình đã gặp quá nhiều hoàn cảnh này, đến mức thuộc lòng lòng ý định của cô ta. Vì vậy, cô chỉ cần ra tay trước một được, thì sẽ phá được chiêu trò này.
Lương Nhã Ý cho người lấy điện thoại của mình, lén lút bỏ vào cặp của Thiên Bình khi cô ta ra ngoài đi vệ sinh. Sau đấy, dàn dựng như những gì vừa xảy ra. Nếu vậy, Thiên Bình chỉ cần lén lút lấy cái điện thoại ấy, cũng xin đi vệ sinh, sau đấy đập nát nó, lúc trở lại thì thuận tay vất trong góc lớp, kẹt trong thùng rác.
Lương Nhã Ý muốn lục soát cặp cô. Cô chỉ cần tự giác đem tất cả mọi thứ của mình đổ ra trước mặt cả lớp. Như vậy, sự trong sạch của cô càng được đề cao hơn, khi cô ở thế chủ động.
Cuối cùng, cố tình để Lương Nhã Ý thấy được cái kết của mình. Không những không vu khống cho cô được. Mà điện thoại của cô ta, cũng xong đời.
Hành động này của cô, chính là thông báo rằng, Hạ Thiên Bình đã khác ngày xưa.
...
Cao trung Zendis...
Lớp 12A...
- Này, bạn mới!
Cự Giải đang ngồi im, bỗng dưng đám bạn lúc sáng tiến đến chỗ cô. Một cô bạn trong đám đó tươi cười nói:
- Bọn tớ dẫn cậu đi tham quan trường nhé?
"Tốt nhất là đừng đi đâu cả, ai rủ cũng không được đi theo!"
Lời của Kim Ngưu cứ luẩn quẩn trong đầu Cự Giải. Cô khẽ nuốt nước miếng, định từ chối thì mấy cô bạn kia đã kéo cô đi.
Sư Tử bước ra ngoài, kiếm một nơi nào đó để gọi điện thoại, mặc cho có nhiều bạn nữ cùng lớp muốn bắt chuyện. Nhưng anh phát hiện ra, Thiên Bình không xài điện thoại cả mấy ngày nay rồi.
Đột nhiên, anh lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đi theo một nhóm người. Sắc mặt anh có chút sầm lại, miệng không khỏi chửi một tiếng. Sau đó lại lén lút đi theo nhóm nữ sinh kia.
---------------End chap 35 --------------
[Cập nhật ngày 22/08/21]