Bài hát trên cảm động lắm luôn mà không biết tên T^T

Chap này Au tặng bạn @user84903311  nhé <3

Mấy nay bí hứng quá nên up chap nhờ vào cmt của mọi người để lấy lại cảm hứng vậy hihi.

----------------------

Nhà Nhân Mã...

Cạch!

- Làm gì mà đổ rác lâu vậy Mã Mã?

Nhân Mã vừa bước vào nhà, thì giọng nói của Nhân Phong ở phòng khách vang lên, cậu còn chưa kịp trả lời, thì ngữ điệu châm chọc của anh trai mình lại vang lên:

- Không phải lén lút nói chuyện điện thoại với em trai tóc đen đấy chứ?

- Làm gì có! _Lời này của Nhân Phong, lại khiến Nhân Mã nhớ đến chuyện bị anh trai mình nhìn thấy cậu và Thiên Yết ở trước cổng nhà hôm trước. Nhân Mã giải thích:

- Vừa rồi vứt rác, thì có người mượn điện thoại của em gọi cho người nào đó, mặc dù ông ấy nói chuyện khá nhanh, nhưng em lại không nghe được ông ta nói gì, có vẻ bí mật lắm!

- Này, em không bị gì chứ?

Lời Nhân Mã vừa dứt, thì Nhân Phong liền xoay người cậu và xem xét mấy vòng trong trạng thái lo lắng:

- Không phải bị chuốc thuốc hay thôi miên gì chứ? Sao em ngu quá vậy! Sao lại để người lạ mượn điện thoại cơ chứ, lỡ bị cướp luôn thì sao?

- Ây dà, em có bị sao đâu, với lại điện thoại của em vẫn còn nè! _Nhân Mã moi điện thoại ra, đưa cho Nhân Phong xem, nhưng vẫn bị ăn chửi:

- Này là số chú mày hên đấy! Lần sau đừng có tin người nữa, mượn cái gì cũng không cho, đường nhà mình là đường hẻm nữa, vắng người, coi chừng có ngày nó hốt bán mày sang biên giới luôn đấy nhé! _Nói rồi Nhân Phong vuốt mặt bất lực:

- Sao thằng em tôi nó ngu thế này!

- Anh hai, người ngoài nói em ngu chưa đủ hay sao, đến anh cũng vậy!

Nhân Mã bị nói ngu hoài, liền giận dỗi. Kết quả, nhận được ánh mắt nửa vời của Nhân Phong.

- Uả...

Một lúc sau khi lướt điện thoại, bỗng dưng Nhân Mã kêu lên. Cậu thắc mắc:

- Sao số Giải Hoa Thần lại hiện lên đầu tiên trong nhật ký? _Nói rồi cậu quay sang nhìn anh trai mình:

- Em có gọi cho cậu ấy đâu ta?

- Vừa rồi không phải em nói có người mượn điện thoại gọi điện à...!!!

Bỗng, đầu của cả hai anh em đều kêu lên một tiếng, trên mặt đều hiện lên tia cả kinh. Lập tức, Nhân Mã liền gọi điện cho Giải Hoa Thần.

Tút... tút... tút...

Tút... tút... tút...

Có gọi bao nhiêu cuộc, thì đầu dây bên kia vẫn không có phản hồi. Nét mặt của Nhân Mã càng thêm hoảng sợ, vô thức mà móng ngón tay cái đều bị cắn dập.

- Alo, Thần Thần! Mày c...

- [ Giải Hoa Thần đang nguy kịch ở trước ngõ nhà cậu đấy, Trịnh Nhân Mã!] _Nhân Mã bị một giọng nói khá quen cắt ngang. Đây chính là giọng nói của người đã mượn điện thoại cậu khi nãy. Hắn ta tiếp tục lên tiếng:

- [Nếu cậu không gọi cấp cứu ngay, thì bạn cậu sẽ chết vì mất máu đấy!]

Pip!

- Anh hai, mau gọi cấp cứu!

Điện thoại vừa bị cúp, Nhân Mã liền kêu lên rồi chạy ra khỏi nhà. Nhân Phong không dám chậm trễ, vừa gọi cấp cứu, vừa chạy theo Nhân Mã.

.

.

Tại một quán ăn nhỏ...

- Trời mới hết lạnh vài ngày, cậu lại mặc váy ra ngoài?

Vừa ngồi xuống bàn, Song Tử đã để ý chiếc váy ngắn của Thiên Bình. Trái lại, phản ứng của cô vẫn bình thản:

- Ngày nào chả mắc váy đi học!

- Khác chứ, buổi tối vẫn còn lạnh mà! _Nói rồi anh cởi áo khoác ra, đắp lên đùi cô, cằn nhằn:

- Cứ để vậy đi, không là cậu phải ăn một mình đấy!

- ...

Thiên Bình chợt nhìn anh, bỗng chốc cảm thấy hài lòng. Có lẽ Song Tử không thấy, nhưng khóe môi cô lại cong lên tựa tiếu phi tiếu.

Nhớ lại chuyện trên trường sáng nay, khi cô và Cự Giải xuống canteen, đã thấy cảnh tượng Sư Tử cùng Song Tử như muốn bắt nạt Hoắc Tử Nha vì một lý do - Hoắc Tử Nha thích cô. Cái tin này, chính cô còn không tin, vốn dĩ không phải trong trường đang đồn thổi chuyện Hoắc Tử Nha hôn thầy thể dục sao, sao chớp mắt một cái, lại rộn lên tin tức Hoắc Tử Nha thích Frozen?

Chỉ là, khi thấy cả Song Tử cũng nổi sát khí vì điều này, lại khiến cô cảm thấy vui vẻ.

- Này, ngày mai đến trường, tôi sẽ đợi cậu ở cổng! _Chợt, Song Tử lên tiếng, Thiên Bình nhàn nhạt đáp:

- Làm gì?

- Để tên Hoắc Tử Nha kia không được tiếp cận cậu! Tôi không thích! _Nói đến đây, anh chợt nhìn cô, ánh mắt có chút giận:

- Sáng nay rốt cuộc cậu và hắn ta nói chuyện gì? Sao hắn ta lại thích cậu cơ chứ?!

Thiên Bình nhìn ánh mắt này của anh, tự hỏi, đây có phải là ghen?

"Brm... Brm..."

Bỗng, điện thoại của Song Tử rung lên, là Ma Kết gọi. Cái tên này khiến anh có chút chau mày, nhưng vẫn bắt máy:

- Tôi nghe!

- [Song Tử, Giải Hoa Thần bị tấn công rồi!]

- Cái gì?

.

.

Bệnh viện Zodiac...

Phòng phẫu thuật số 01...

- Ma Kết!

Song Tử và Thiên Bình nghe điện thoại từ Ma Kết, liền bắt xe đến bệnh viện ngay. Vừa đến nơi, thì lại thấy đông đủ nhóm người Song Ngư, Kim Ngưu, Bảo Bình và cả Nhân Mã, Thiên Yết và anh trai Nhân Mã - Nhân Phong.

Tuy nhiên, người gây chú ý nhất lại là con người nổi bật với mái tóc màu đỏ hồng. Dịch Thiên Ân ngồi trên xe lăn, cả người thinh lặng không có một chút năng động như thường ngày, mà đang tỏa hắc khí, loại hắc khí của tuyệt vọng.

Nhóm người Song Ngư, Kim Ngưu và Bảo Bình có mặt ở đây là lẽ thường tình, vì hôm nay là ngày bọn họ đến thăm Dịch Thiên Ân. Nhưng sự xuất hiện của Nhân Mã, Nhân Phong và Thiên Yết là sao? Mà trông Nhân Mã lại vô cùng lo lắng, còn sốt ruột hơn cả khi Tống Tử Hy nhập viện.

- Giải Hoa Thần thế nào rồi?

Bỗng dưng Song Tử lại im lặng, nên Thiên Bình lên tiếng. Bảo Bình trả lời:

- Cũng giống như các trường hợp trước, có điều... _Nói đến đây, Bảo Bình lại im lặng. Song Ngư đành tiếp câu:

- Vết thương ở bụng là bị đâm hai lần!

- !!!

Lời nói không cao không thấp của Song Ngư lại khiến hai người vừa xuất hiện một phen kinh hoàng. Bị đâm liên tiếp hai lần, như vậy tình trạng sẽ rất rất tệ sao?

- Cậu ấy được phát hiện ở đâu vậy?

Rầm!

Đột nhiên, lời của Song Tử vừa dứt thì một tiếng động va chạm với ghế ngồi vang lên, khiến mọi ánh nhìn đều quy tụ về một người. Nhân Mã siết chặt nắm tay lại, giận dữ với chính bản thân mình mà lên tiếng:

- Tất cả đều là tại tao!

- Nhân Mã...

- Nếu như lúc đấy, tớ không cho người đó mượn điện thoại để gọi cho Thần Thần, thì cậu ấy đã không gặp chuyện như thế này! Tất cả đều là do sự ngu xuẩn của tớ!

Không để Kim Ngưu nói hết, Nhân Mã đã bức xúc cất giọng, đến Song Ngư cũng lên tiếng:

- Nhân Mã, lời của cậu khiến bọn này nãy giờ đều thắc mắc... _Nói đến đây, Song Ngư nhìn sang Nhân Mã:

- Sao cậu lại xưng hô với Giải Hoa Thần là Thần Thần?

- Không chỉ lần này, hôm bữa ở trên lớp cậu cũng vô ý gọi "Thần Thần", hai cậu quen biết à? _Bảo Bình cũng để ý đến mà tiếp lời của Song Ngư.

- Chuyện cậu ngất xỉu khi Giải Hoa Thần chuyển vào lớp mình, có liên quan không?

Chợt, lời của Thiên Bình vang lên khiến cả Song Tử cũng phải kinh ngạc, mà người cả kinh nhất, lại chính là Nhân Mã. Cậu vô thức ngước mặt nhìn cô, hoang mang lên tiếng:

- Sao cậu... biết?

Nhìn những ánh nhìn đang dành cho mình, Thiên Bình cũng giải đáp với ngữ điệu bình bình:

- Hôm đó, Giải Hoa Thần vừa xuất hiện, cậu đã ngất xỉu, dù trước đó cậu vẫn bình thường. Ngày hôm sau và những ngày sau nữa, những lần cậu chạm mắt với Giải Hoa Thần, đều có gì đó kỳ lạ, giống như đã từng quen. Tớ... vẫn hay chú ý đến cậu và Giải Hoa Thần nên đã suy đoán vậy. Nếu tớ đoán không nhầm... _Nói đến đây, Thiên Bình lại một lần nữa chắn chắn hơn với hoài nghi của mình:

- Đồ ăn lạ vài ngày trước trên bàn cậu và Thiên Yết, là của Giải Hoa Thần đúng chứ?

- !!!

Đến cả Thiên Yết cũng cả kinh khi nghe suy đoán của Thiên Bình, không riêng gì anh, những người còn lại đều cả ngạc. Lần này, đến cả Dịch Thiên Ân cũng phải chú ý đến. Nói đúng hơn, từ khi Nhân Mã lên tiếng, cậu đã để ý, cho đến khi Thiên Bình cất lời, cậu lại đặc biệt lưu tâm hơn.

- Rốt cuộc... cũng không thể giấu được các cậu!

Chợt, Nhân Mã thở dài, rồi thừa nhận:

- Đúng vậy, tớ và Thần Thần... là bạn từ nhỏ của nhau!

- Cái gì?!

Vốn dĩ cả bọn đều nghi ngờ rằng Nhân Mã có quen biết với Giải Hoa Thần, nhưng là bạn từ nhỏ của nhau thì đúng là tin động trời. Nhưng điều đó là sự thật, vì Nhân Mã đã gọi điện liên lạc với ba mẹ Giải Hoa Thần chuyện cậu ấy bị thương.

Trong khi Giải Hoa Thần đang được phẫu thuật, Nhân Mã đã kể hết mọi chuyện giữa mình và Giải Hoa Thần ra. Kể cả chuyện bị tấn công và lý do vì sao Giải Hoa Thần trở lại mà không chịu nhìn mặt cậu. Chuyện Thiên Yết mới biết quan hệ thật sự của hai người trong thời gian gần đây, và cả chuyện liên quan đến người mang mặt nạ cáo.

Cả đám lại một phen cả kinh. Không ngờ đến, trong quá khứ của Giải Hoa Thần và Nhân Mã lại có sự xuất hiện của K.C. Có lẽ, bắt đầu từ đấy mà Giải Hoa Thần mới trở thành Rết Con của băng đảng quyền lực nhất Zodiac - Con Rết.

- Mọi người!

Bỗng, Sư Tử và Cự Giải xuất hiện, Cự Giải thông báo:

- Bên phía cảnh sát đang tích cực điều tra, tớ nghe Nhân Mã nói rằng có manh mối?

- Phải, người đàn ông đã mượn điện thoại tớ gọi cho Giải Hoa Thần, và giọng của tên hung thủ qua điện thoại khi thông báo đến tớ, là cùng một người! Tớ chắc chắn!

Nhân Mã thấy Cự Giải, liền đứng lên. Cũng không chậm trễ, Cự Giải gật đầu:

- Vậy cậu cùng tớ đến cục cảnh sát trung ương đi! Càng báo cáo manh mối thì sẽ sớm bắt được hung thủ hơn!

- Tôi sẽ đi cùng! _Thiên Yết cũng đứng lên đi theo Nhân Mã.

Sau đó, nhóm bốn người gồm Cự Giải, Sư Tử, Nhân Mã và Thiên Yết rời đi.

- Xin hỏi, có bệnh nhân Dịch Thiên Ân ở đây không?

Nhóm người kia vừa rời đi không lâu, thì một vị y tá bước đến thăm hỏi. Dịch Thiên Ân không có tâm trạng trả lời, thì Ma Kết lên tiếng:

- Cậu ấy đang ở đây, có chuyện gì không ạ?

- Đã đến giờ phải thay băng và khử trùng vết thương rồi, chúng tôi cần bệnh nhân về phòng mình ạ! _Vị y tá lên tiếng, thì lúc này, Dịch Thiên Ân mới đáp, ngữ điệu bình bình:

- Vết thương của tôi không nghiêm trọng đâu, để tôi ở lại đây đi.

- Điều này là không thể, mong cậu hợp tác!

- Được rồi, tôi sẽ hộ tống bệnh nhân Dịch Thiên Ân giúp chị!

Song Ngư chợt đứng lên, toan đẩy xe của Dịch Thiên Ân đi theo chị y tá, khiến Dịch Thiên Ân khó chịu, cất giọng lạnh lẽo:

- Tôi đã nói là sẽ ở đây.

- Tôi biết cậu lo cho Giải Hoa Thần, nhưng nếu cậu cố chấp như vậy, sợ rằng không chịu nổi cho tới khi cậu ta tỉnh lại đấy!

Song Ngư đáp lại bằng chất giọng nhàn nhạt như ngày thường. Dù sao, anh cũng từng học chung lớp với cậu bạn này trong một tuần. So với những người đang có mặt ở đây, cũng chỉ có anh là tiếp xúc với cậu nhiều nhất.

Dịch Thiên Ân im lặng không nói gì, nên Song Ngư đã thuận lợi đẩy cậu đi, có cả Kim Ngưu đi cùng.

Ba người kia vừa đi một lúc, thì Bạch Dương và Xử Nữ xuất hiện. Hai người này hôm nay rủ nhau đi ăn uống, không ngờ lại nghe tin xấu từ Bảo Bình. Nghe Giải Hoa Thần gặp chuyện tương tự với ba người trước đó, bọn họ liền đến bệnh viện vì lo lắng.

Sau khi nghe Bảo Bình thuật lại tất cả mọi chuyện, hai người bọn họ lại một phen cả kinh, khi biết chuyện Nhân Mã và Giải Hoa Thần hóa ra lại là bạn thời thơ ấu.

"Brm... Brm..."

Bỗng, điện thoại của Nhân Phong rung lên, anh liền khẩn trương bắt máy khi thấy tên người gọi, ngữ điệu vô cùng lễ phép:

- Dì Nam Cung, vâng... ở phòng phẫu thuật số 01 khoa ngoại ạ!... Hai người sắp đến rồi ạ? Vâng, bọn cháu đang chờ ở đây... vâng, cháu chào dì!

Đây là điện thoại của mẹ Giải Hoa Thần - nhà khoa học nghiên cứu thực vật Nam Cung Ly Đồ - cũng là một trong số ít những người mang họ kép Nam Cung ở Horoscope.

.

.

Phòng hồi sức đặc biệt số 19...

- Cái này...

Nhân viên y tế chợt xanh mặt khi tháo lớp băng quấn ở bụng của Dịch Thiên Ân, vết thương đã bị rách ra, máu đỏ ướt đẫm những lớp vải bên trong. Như thế này, sao bệnh nhân lại chẳng có chút biểu hiện gì trên mặt. Nhìn vào còn tưởng cậu đã lành lặn. Nếu như không sát trùng kịp thời, e là phải đưa đến phòng áp suất để thực hiện liệu pháp Oxy Hyperbaric (HBO), nặng hơn là phải tái phẫu thuật. Người này, làm sao mà chịu đựng được.

*HBO: sử dụng để tăng oxy cho các mô giúp chúng lành lại nhanh hơn. Oxy được bơm vào khi bạn ngồi trong buồng áp suất*

Dịch Thiên Ân không để ý đến vẻ mặt của các nhân viên y tế, lúc này cậu không có tâm trạng lo cho bản thân. Đúng hơn, cậu đang tự nguyền rủa bản thân mình. Giải Hoa Thần gặp chuyện, tất cả đều xuất phát từ cậu. Nếu như cậu không đòi uống nước thể thao, anh đã không phải ra ngoài mua.

Giải Hoa Thần có quá nhiều chuyện phải bận tâm, anh phải thực hiện nhiệm vụ trực tiếp từ K.C, hỗ trợ điều tra kẻ tấn công ba cao thủ trong băng, bận tâm đến mối quan hệ "hữu thực vô danh" với bạn thời thơ ấu Nhân Mã, lại còn phải chăm sóc cho cậu. Trong quá khứ, anh lại chịu nhiều cú sốc tinh thần và ám ảnh tồi tệ về thế giới quan, con người quan. Cậu lại ngây thơ không biết điều đó, không chỉ vô tư khiến anh lo lắng, mà còn đòi hỏi những thứ vô nghĩa với anh. Cậu chính là nguyên nhân khiến anh gặp nguy hiểm.

Siết chặt nắm tay của mình, đôi mắt vương giả của cậu chợt đỏ rực như màu máu, khiến các nhân viên y tế trong phòng đều sợ hãi. Dịch Thiên Ân lúc này, trông chẳng khác quái vật là bao, cả người đều toát ra một lãnh khí nghẹt thở.

Dịch Thiên Ân này sẽ không để anh bảo vệ nữa, mà chính cậu sẽ là người bảo vệ anh.

Bên ngoài phòng bệnh...

- Song Ngư, vết thương của Thiên Ân...

Kim Ngưu lo ngại lên tiếng, khi ở ngoài khu sinh hoạt thể chất, nhận được cuộc gọi từ Nhân Mã về tình trạng nguy cấp của Giải Hoa Thần, Dịch Thiên Ân đã không màng đến thương tích mà chạy sang Khoa ngoại... bằng chính đôi chân của mình. Cho đến khi đứng trước phòng phẫu thuật, ba người bọn cô mới đem xe lăn đến, Dịch Thiên Ân mới ngồi xuống. Từ lúc đấy, tâm trạng của Dịch Thiên Ân trở nên hắc lãnh khiến không ai tiện mở miệng nhắc nhở.

Song Ngư khẽ nhìn vào trong phòng bệnh, đó cũng là lý do vì sao anh đã tự giác đưa cậu đi theo y tá. Với kinh nghiệm đọc sách y của anh, vết thương của Dịch Thiên Ân chắc chắn không nhẹ. Chỉ là, cậu ta có thể chịu đựng trong thời gian dài như vậy mà vẻ mặt không có gì bất thường, thì thật đáng gờm.

...

Phòng hồi sức đặc biệt số 12...

- Kỳ ca, Thần ca vừa bị tấn công...

Trong phòng bệnh của Cảnh Kỳ, còn có mặt của Tống Tử Hy. Lời của Tống Tử Hy chỉ có một nửa, Cảnh Kỳ cũng đoán ra nửa lời còn lại, sắc mặt trầm xuống:

- Đến cả Hoa Thần còn không bì lại, kẻ này, quả nhiên rất mạnh!

- Chỉ là suy đoán thôi, nhưng người này... _Tống Tử Hy e ngại không dám nói tiếp, thì Cảnh Kỳ khẽ đồng tình:

- Anh cũng có cảm giác giống em, trên người hắn ta có một mùi rất quen thuộc... _Nói đến đây, sắc mặt anh càng thêm thận trọng:

- Giống K.C, là một mùi rất nguy hiểm!

...

Tại một căn phòng nào đó...

Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, hắt lên bức tường đầy những tấm hình bị phi tiêu găm vào. Duy chỉ có một tấm màu trắng không hình thù đứng ở vị trí cao nhất là chưa bị gì. Ngồi một góc lướt điện thoại, khóe môi người kia bỗng cong lên.

Trên màn hình điện thoại của hắn ta, là một dãy số.

.

.

Ngày hôm sau...

Trường cao trung Zodiac...

Hôm nay, mặc dù 11 người bạn chung nhóm đều đi học đầy đủ, nhưng bầu khí ở 12S lại trầm tù âm u. Đó là vì 12S vắng mất một người - là Giải Hoa Thần.

Giải Hoa Thần tuy chỉ mới có biểu hiện hòa nhập một chút với lớp 12S, nhưng thông tin anh bị tấn công và nhập viện, khiến những bạn còn lại đều lo lắng.

Về hung thủ, theo lời khai mới nhất từ Nhân Mã, thì người mà Nhân Mã cho mượn điện thoại khi ấy, lại tránh được góc quay của camera an ninh. Hơn nữa, khi ấy, hắn ta mặc áo khoác trùm kín mít, không rõ gương mặt. Chỉ biết rằng hắn ta cao hơn Nhân Mã một chút, giọng nói khàn khàn, có vẻ là một người đàn ông ở tuổi tứ tuần. Vì thấy người này có chút kỳ lạ, nên Nhân Mã cũng đặc biệt lưu tâm đến ngoại hình của hắn, mặc áo khoác kaki trùm đầu, dài qua đầu gối, quần tây xám, đeo giày da màu đen. Lời khai này, quả thật giống như lời khai của Tống Tử Hy, Cảnh Kỳ và Dịch Thiên Ân trước đó. Khẳng định đúng là hung thủ. Hiện, cảnh sát đang điều tra danh sách những người mua loại áo khoác theo miêu tả trên phạm vi toàn thành phố. Nhưng đến hiện tại vẫn chưa có gì tiến triển.

Giờ nghỉ trưa...

Canteen...

- Nhân Mã với Thiên Yết đi thăm Giải Hoa Thần rồi hả?

Xử Nữ mới từ phòng Hội học sinh xuống, không thấy mặt của hai đương sự cậu vừa nhắc đến đâu thì lên tiếng hỏi. Bạch Dương ra dấu cho cậu ngồi xuống cạnh anh và Thiên Bình, sau đó còn chỉ vào khay cơm đã lấy giùm cậu. Bảo Bình trả lời:

- Ừ, hai người ấy đi từ lúc chuông reo rồi, dù sao cũng là bạn thanh mai trúc mã!

- À phải rồi Xử Nữ... _Chợt, Cự Giải lên tiếng:

- Vừa rồi tớ có nghe Bạch Dương kể lại chuyện của cậu với con tạp chủng họ Vưu ngày hôm qua, thế, nó đã bị phạt như thế nào vậy?

- Hả? _Bất giác, cả bàn đều quay sang nhìn Xử Nữ, mang tiếng mới từ phòng Hội về, Xử Nữ cũng chẳng giấu diếm:

- Thì là tội cố ý mưu hại người khác, nên đã bị gọi phụ huynh! Vì không có ai bị thương nên con nhỏ đấy không bị đình chỉ!

- Hở? _Kim Ngưu đang ăn cũng tò mò:

- Mời phụ huynh? Thế kết quả thế nào?

- Bà mẹ cô ta làm ầm lên, đòi gây sự đến gia đình Xà Phu, khì... _Nói tới đây, Xử Nữ chợt bật cười một điệu thỏa mãn:

- Mà bà ta không biết, gia đình Xà Phu lại là người của Giao gia haha! Đúng là ếch ngồi đáy giếng!

O.O

Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng hả hê của Xử Nữ, khiến những người còn lại có chút không đỡ kịp.

Xử Nữ... khác quá.

Nhìn ra những ánh mắt của đồng bọn, Xử Nữ chợt cười khẩy:

- Mấy cậu ngạc nhiên cái gì? Tớ cũng là con người mà, phải biết hả dạ khi chứng kiến cảnh đáng xem chứ!

- Haha, đúng vậy, quả nhiên là Hàn phu nhân của tôi! _Bạch Dương là kẻ đầu tiên phản ứng, cuối cùng, Xử Nữ cũng bước đầu vất bỏ hình tượng nghiêm túc giả tạo kia để là chính mình. Tuy nhiên, sau câu nói ấy, Bạch Dương đã bị Xử Nữ lườm:

- Ăn nói cho cẩn thận vào!

Nói xong, cậu chợt nhận ra hai cột hắc khí trong bàn, liền cất giọng:

- Hai đứa này lại làm sao nữa vậy?

- Mày không thấy ánh mặt của thằng chó điên Hoắc Tử Nha à? _Song Tử đưa ánh nhìn đầy mùi giấm sang phía Hoắc Tử Nha bên bàn bên kia.

- Thằng lưu ban kia, tao chọt mù mắt mày bây giờ!

- Con mẹ nó mày đừng có gây sự với lão tử nhé Sư Tử! _Hoắc Tử Nha bên kia phản hồi lại cái giọng cha mẹ của Sư Tử.

Căn tin lại drama như ngày hôm qua, ai ai cũng thích thú ngóng biến, chỉ có một người là bình lặng mà dùng bữa.

- Oái!

Ầm!

Đang yên đang lành, đột nhiên một khay cơm đổ ầm vào lưng Xử Nữ, khiến chẳng một ai đỡ kịp. Bạch Dương hoảng hốt đứng lên và giúp cậu cởi áo khoác ra:

- Xử Nữ!

- Ấy chết, xin lỗi nha, tôi bị trật chân...

Một giọng nữ vang lên một cách vô tội, lọt vào tai nhóm người 12S đều trở nên đáng ghét, Vưu Cổ Nhữ không để mấy người kia lên tiếng, cũng suôn sẻ kết thúc câu nói trọn vẹn của mình:

- Vì nhìn thấy cảnh hai đứa con trai tình tình tứ tứ mà phát nôn!

- Cái con điên này!

Bảo Bình vừa nghe câu này, liền không kiềm được nóng giận mà toan bước ra khỏi chỗ, thì Vưu Cổ Nhữ cố tình la lớn lên:

- Ối giời ơi, làng nước đến đây mà xem! Hai thằng con trai âu âu yếm yếm nhau như hai thằng bệnh hoạn, khiến người khác nhìn vào thấy buồn nôn muốn ói, vậy mà có người đòi đánh tôi cơ đấy!

- Cái định mệnh!

Lời hô hào của Vưu Cổ Nhữ khiến cả canteen đều chú ý đến, ánh mắt đặc biệt hướng về Bạch Dương và Xử Nữ, khiến cả bọn đều không biết ứng ử gì tiếp theo, thì giọng điệu đói đòi của Vưu Cổ Nhữ lại vang lên:

- Đồng tính luyến ái, đúng là phát tởm! Trước giờ tôi đều chưa bao giờ ưa mấy thằng đàn bà như hai người! Dòng thứ người gì mà trai không ra trai, gái không ra gái...

Trước mặt nhiều người mà bị kẻ khác lên tiếng kỳ thị mình về một vấn đề vô cùng nhạy cảm, cả Bạch Dương và Xử Nữ đều trở nên thinh lặng, nhìn không rõ xúc cảm của hai người này là gì. Hả hê khi nhìn thấy bộ dạng của hai kẻ đã khiến cô của ngày hôm qua trở nên thê thảm, Vưu Cổ Nhữ tiếp tục cất giọng khinh miệt:

- Đúng là thất bại của toàn xã hội!

CHÁT!

- !!!

Lời của Vưu Cổ Nhữ vừa dứt, thì một âm thanh nổi gai ốc vang lên, khiến cả canteen đều trở nên im bặt và hướng mắt về một người. Vưu Cổ Nhữ trợn to hai mắt, cả kinh ôm lấy má phải của mình, cái tát này khiến cô ta có cảm giác như răng môi lẫn lộn, tơ máu liền hiện lên trong mắt cô ta:

- Chị muốn chế...

CHÁT!

Lời còn chưa thốt xong, cả bên má còn lại của Vưu Cổ Nhữ lại lãnh thêm một cái bạt tai, chỉ có đau hơn chứ không có đau kém, khiến cô ta sốc đến mức không thốt lên lời. Người vừa ra tay với cô chợt cất giọng, ngữ điệu trầm lạnh u ám:

- Cô nghĩ mình là ai mà dám phán xét con người người khác?

- Thiên Bình...

Chẳng để Xử Nữ hay Bạch Dương phản ứng, Thiên Bình tiếp tục tiến đến, đẩy Vưu Cổ Nhữ ra, trong ánh mắt đều tỏa ra hắc khí trầm u:

- Trước khi phát ngôn, cô đã tự nhìn lại mình chưa? Nói hai cậu ấy kinh tởm? Nói hai cậu ấy là thằng đàn bà? Nói hai cậu ấy trai không ra trai, gái không ra gái? Nói hai cậu ấy là thất bại của xã hội? Ngôn sở bất tri, tri sở bất ngôn*! Để tôi nói rõ nhé, "miệng chó không thể mọc ngà voi", cái miệng của cô, ví như vậy chỉ đáng thương cho con chó! Loại tiện nhân tạp chủng vô lại như cô..._Nói rồi, Thiên Bình trừng đôi mắt xám tro đầy lãnh khí nhìn Vưu Cổ Nhữ:

- Chính là loại người mà Hạ Thiên Bình này khinh nhất!

----- Im bặt -----

Lời Thiên Bình vừa dứt, cả căn tin đều không có lấy một tiếng động nào, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn cô, kẻ đang ăn cũng phải ngưng mõm lại, đặc biệt là Xử Nữ và Bạch Dương. Hình ảnh này của Thiên Bình, chợt khiến Bách Dương nhớ lại chuyện trước đây của anh với Park Sun Hae.

(*) Ngôn sở bất tri, tri sở bất ngôn: biết mà không nói, nói mà không biết. Ý của Thiên Bình là chửi Vưu Cổ Nhữ không biết gì thì đừng mở miệng.

- Đúng vậy, Frozen nói đúng! Em là fan của anh Bạch Dương và Xử Nữ này! _Chợt, một giọng nữ vang lên, đó là Park Sun Hae.

- Oa, cậu cũng là fan của hai anh ấy hả, tớ cũng vậy nè!

- Ể, hai đứa... chị cũng là fan của Hội phó và Đội trưởng a!

- Tôi cũng là fan của hai cậu ấy!

- Hai cậu ấy thật sự rất cute!

- Tôi toàn mong chờ đến thứ ba và thứ năm để ngắm hai cậu ấy đi trực cùng nhau nè!

- Thật sự quắn quéo luôn!

Bla... bla...

Bỗng, lần lượt có người đứng lên cất giọng hâm mộ và ủng hộ cho Bạch Dương và Xử Nữ, khiến bầu không khí trong canteen lại sôi nổi trở lại. Chỉ có điều, Bạch Dương và Xử Nữ, kể cả những người còn lại trong nhóm, đều không ngờ có loại phản ứng này.

- Thề luôn, em đều đến canteen thường xuyên chỉ để soi hint của hai anh ấy không đấy!

- Thật, mà anh Xử Nữ chỉ trực ở khối 12, lúc nào cũng có anh Bạch Dương bám theo, tôi đều phải chạy từ khối 11 sang khối 12 để săm soi!

- Đúng kiểu ngạo kiều thụ và tăng động trung khuyển công!

Tưởng rằng cả canteen sẽ kỳ thị hai người kia giống mình, nhưng trái lại, lại có rất nhiều người bày tỏ thái độ yêu thích Bạch Dương và Xử Nữ, khiến Vưu Cổ Nhữ cảm thấy mình như trở thành trò cười cho mọi người. Lại một lần nữa, mọi chuyện lại không xảy ra theo ý của cô ta, mà kẻ trực tiếp khiến cô ta lâm vào tình trạng này, chính là người con gái tóc xám đáng ghét trước mặt.

Hoắc Tử Nha đều quan sát Thiên Bình không rời một giây, thấy Vưu Cổ Nhữ có ý đồ với Thiên Bình liền quát lớn:

- Con mẹ nó con tiện nhân kia!!!

Pặc!

Ào!

Chai Coca mà Vưu Cổ Nhữ muốn hất lên người Thiên Bình, lại một lần nữa đổ lên cả đầu cô ta. Mà kẻ thao túng bàn tay cô, là Bạch Dương. Cuối cùng, thì Bạch Dương cũng có phản ứng. Bóng dáng anh trở nên cao lớn lạ thường, lãnh khí mà anh đang tỏa, khiến những người còn lại một phen cả kinh. Vì bọn họ chưa bao giờ thấy vẻ mặt tức giận nhưng lại uy lãnh như lúc này của anh.

Đưa ánh nhìn lạnh lẽo dành cho cô tiểu thư họ Vưu, lời nói trầm lạnh của Bạch Dương cất lên:

- Cô có vẻ "điếc không sợ súng" nhỉ? Hôm qua tôi đã cảnh cáo, nếu còn đụng đến Xử Nữ, thì trên mặt cô sẽ in nắm đấm của tôi? Xin lỗi, Hàn Bạch Dương này..._Nói đến đây, bàn tay còn lại của anh khẽ siết lại, vẻ mặt không hề đùa mà lên tiếng:

- Nói là làm!

Pặc!

- Hmn!!!

Vưu Cổ Nhữ trợn tròn mắt lên, khi nắm đấm của Bạch Dương dừng ngay trước sống mũi của cô chỉ chứng vài minimet, lực mạnh đến mức khiến không khí xung quanh mặt cô đều trở thành gió. Không phải là Bạch Dương chỉ đe dọa, chẳng qua là có người cản. Xử Nữ vẫn giữ nắm tay của Bạch Dương, lên tiếng:

- Cậu đừng vì hạng người này mà bị lôi lên phòng Hội học sinh!

- Nhưng...

- Haha, cũng chỉ biết hù dọa, hai người làm tôi tởm quá đấ...

Ầm!

Vưu Cổ Nhữ còn chưa cười khinh bỉ một cách trọn vẹn, thì nguyên một khay cơm cùng canh mắm ụp vào mặt. Xử Nữ đặt khay cơm xuống, cất giọng khi dễ:

- Xin lỗi, tai cô có vấn đề sao? Tôi không hề nói là sẽ bỏ qua cho cô!

- Xử Nữ... _Bạch Dương có chút không đỡ kịp với hành động bất ngờ của cậu trai tóc nâu trước mặt, thì cậu lại lấy hộp sữa trên bàn, cất giọng:

- Có vẻ như cô đã quên mất lời cảnh cáo của Bạch Dương, nên tôi sẽ giúp cô nhớ! _Nói rồi, cậu không hề ngập ngừng mà đổ hết sữa lên đầu cô ta.

- Có thể tôi sẽ không bận tâm đến lời kỳ thị của cô, nhưng...

Chát!

Nói được nửa câu, Xử Nữ liền giáng cho Vưu Cổ Nhữ một cái bạt tai, sau đó, cậu bình thản lấy khăn tay từ trong túi áo ra, lau đi bàn tay dính sữa ở trên mặt cô ta, dửng dưng cất lời còn lại:

- Cậu ta thì lại dễ tổn thương lắm, tôi... _Nói đến đây, Xử Nữ liền nghiêm mặt lại, liếc nhìn Vưu Cổ Nhữ bằng ánh mắt cao lãnh:

- Sẽ không để yên đâu!

- !!!

Vưu Cổ Nhữ không dám tin vào mắt mình, đến cả người có vẻ hiền lành như Hội phó, lại có thể có bộ dạng đáng sợ này.

Xử Nữ không hề biết, cậu đã khiến cho đám đồng bọn một phen cả kinh vì hình ảnh trái ngược với thường ngày của cậu. Đến cả Thiên Bình hay Song Ngư, cũng bị sốc không hề nhẹ. Nhìn đồng hồ, Xử Nữ chẹp miệng:

- Nào, tôi cùng cô lên phòng Hội học sinh để lãnh phạt nào!

Cầm chiếc áo khoác dính thức ăn lên, thấy Vưu Cổ Nhữ vẫn bất động, Xử Nữ liền lên giọng:

- Đi!

- Hội phó nói thì đi mau!

Bảo Bình từ khi nào đã bước đến chỗ Vưu Cổ Nhữ, không sợ bẩn tay mà xách cổ cô ta theo Xử Nữ. Bạch Dương và những người còn lại cũng đứng lên đi theo.

- Frozen, đợi tôi!

- Mày thử bước thêm một bước!

Thấy Thiên Bình cũng rời đi, Hoắc Tử Nha toan chạy theo, thì bị Song Tử chặn lại, hắc khí lại tự động tỏa ra, khiến Hoắc Tử Nha cũng phải dè chừng, không cam tâm mà gọi Thiên Bình:

- Frozen!

- Thầy thể dục không thích cậu thế này đâu!

- Hả? Sao lại!!! _Hoắc Tử Nha lại gằn dỗi la lên:

- Ông ta thì liên quan gì đế...

- Mày bị đần thật hả? _Song Tử lại hiện hữu trước mắt Hoắc Tử Nha, độc ác lên tiếng:

- Đấy là đang từ chối mày đấy, ngu ạ!

- Cái!!!

Song Tử, cứ để cậu ta từ từ hiểu ra, có cần thẳng thắn thế không?

Kết quả, Xà Phu phán xét, Vưu Cổ Nhữ là cố tình gây chuyện, còn buông lời sỉ nhục người khác trước, còn Xử Nữ là dựa trên cảm xúc mà đáp trả lại. Cả hai bên đều có lỗi, nhưng xét về hợp lý, thì Vưu Cổ Nhữ là người gây sự trước, tội của cô ta nặng hơn. Như vậy, cả hai đều phải viết bản kiểm điểm, trừ điểm nề nếp, nhưng Xử Nữ chỉ bị tước đi quyền Hội phó Hội học sinh trong một tuần, còn Vưu Cổ Nhữ bị phạt đi lau nhà vệ sinh và chà bồn cầu ba khối trong vòng một tuần.

Phòng Hội học sinh...

- Tước quyền thành viên Hội học sinh  của anh Xử Nữ trong một tuần? _Tiêu Vỹ đọc bản phạt, liền đưa mắt sang nhìn Xà Phu:

- Đây là phạt hay là thưởng vậy Hội trưởng?

- ...

Xà Phu không đáp lại, Tiêu Vỹ càng thích thú lên tiếng:

- Này là chị cố tình phải không hê hê?

- Hmn... Dám đụng vào người của Hội học sinh, Giao Xà Phu tôi sẽ để yên ư? _Ý tứ của Xà Phu quá rõ ràng. Tiêu Vỹ chợt đưa tay che miệng cười mất hết cả liêm sỉ:

- Thế có nghĩa, ai đụng vào em chị cũng như thế đúng không? Em đã trở thành người của chị... à nhầm, người của Hội học sinh rồi nè hí hí hí~

- Cậu còn thiếu đứng đắn, tôi sẽ tìm người thay cậu ra nhé?

Lời của Xà Phu đầy mùi đe dọa, khiến Tiêu Vỹ mếu máo:

- Em sai rồi ạ!

Con đường chinh phục nữ sinh quyền lực nhất trường của Tiêu Vỹ, e là còn dài lắm đây.

---------------- End Chap 164 ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play