Chap này Au tặng bạn trangnguyen2307 nhé ❤❤
Cảm ơn mọi người đã bình luận nha ahihi, chúng ta tiếp tục đàm đạo nhé 😘

Disappeared - On Fire
------------------------

Lớp 12S...

- Này, mấy cậu biết gì không?

Kim Ngưu vừa vào đến lớp, đã làm bộ dáng nhiều chuyện và hào hứng. Nghĩ đến chuyện sắp nói, cô lại cười sằng sặc. Bảo Bình chau mày:

- Mẹ, có chuyện gì thì nói đại ra đi!

- Hahaha... Xin lỗi, tao không nhịn cười được, nhưng mà hahaha... _Kim Ngưu cười đến mức không đứng thẳng được, sau đó cũng chịu nói vào chính tâm:

- Cả trường... haha... cái tin Hoắc Tử Nha 12E hôn thầy giáo thể dục đã lan truyền khắp cả trường rồi!

- Phụt!!!

Nhân Mã đang uống nước, nghe xong liền phụt một phát vào mặt Thiên Yết.

- Nãy tớ đi ngang qua cái đám nhóc khối dưới, nghe lỏm được tụi nó đang bàn tán về chuyện Hoắc Tử Nha hôn thầy thể dục hahaha!!! _Kim Ngưu cười lăn cười bò về chỗ, rồi nói:

- Không ngờ, chỉ một câu bốc phét của Thiên Bình mà giờ đã thành tin đồn lan khắp trường rồi haha!

- Nhắc mới để ý, Thiên Bình chưa vào lớp nhỉ?

Cự Giải nhìn sang bàn trống sau lưng Kim Ngưu mà lên tiếng. Nhân Mã cũng nhìn lại:

- Bạch Dương bám theo Xử Nữ đi trực rồi, thằng Song thì không biết, nhưng bình thường giờ này là Thiên Bình đã đến lớp rồi mà nhỉ?

- Mấy cậu đang hỏi Thiên Bình ấy hở? _Bỗng, một bạn cùng lớp lên tiếng, sau đó nói:

- Lúc nãy tớ thấy cậu ấy đi cùng với Hoắc Tử Nha ấy!

- Cái gì?!

Nghe hai cái tên Hoắc Tử Nha và Thiên Bình đi cùng nhau, Sư Tử lập tức đứng dậy, gặn hỏi cô bạn kia:

- Hai người đấy đi đâu?

- Tớ... cũng không biết, hình như là lối dẫn lên sân thượng...

...

Sân thượng...

Cạch!

Hoắc Tử Nha mở cửa để Thiên Bình bước vào, rồi khóa chốt lại. Tuy nhiên, vẫn như cái danh "Frozen" hay "Nữ hoàng băng giá", trên mặt cô chẳng biểu hiện một chút cảm xúc gì, khiến Hoắc Tử Nha thêm một phen thế nào là "tai nghe mắt thấy". Hắn ta chợt cất giọng làm khó:

- Cậu không sợ tôi làm gì cậu à?

- Hmn... _Thiên Bình đưa ánh nhìn vô cảm dành cho Hoắc Tử Nha, rồi nhàn nhạt trả lời:

- Tôi đã từng bị đánh hội đồng một cách thê thảm, cậu có ra tay, cũng không lạ lẫm gì. Còn nếu như cậu muốn đụng vào người tôi... _Nói đến đây, Thiên Bình chợt bước đến gần lan can, ngữ điệu vẫn bình thản:

- Thì tôi chỉ cần nhảy xuống đấy.

- !!!

Cái điều này, có thể nói ra một cách như không có gì thật sao? Đây là sân thượng tầng 7 đấy. Nhảy xuống không phải là cái chết à? Người này thật sự bất thường.

Khẽ thở dài, Hoắc Tử Nha lên tiếng một cách minh bạch:

- Haizzz... Cả hai đều không phải, tôi gọi cậu lên đây, là có chuyện muốn nói...

- ...

Hít hà một hơi, rồi Hoắc Tử Nha chợt gào thét một cách oan ức:

- Hạ Thiên Bình! Cậu mau trả lại cuộc sống trước đây cho tôi!!!

- ???

Vẻ mặt như bị người khác bắt nạt của Hoắc Tử Nha khiến Thiên Bình có chút không đỡ kịp, hắn ta lại lên tiếng:

- Bây giờ cả trường đều đồn lên cái tin rởm là tôi và thầy thể dục hôn nhau! Tất cả, đều là xuất phát từ cái miệng của cậu vào ngày hôm trước! Bọn nó vốn dĩ không tin vào điều vô lý này, nhưng khi chúng nó hỏi ai nói vậy, là "Frozen" đấy, và thế là chúng nó tin răm rắp! _Giải bày tâm trạng của mình một cách uất ức, hắn ta tiếp:

- Cậu nổi tiếng là "Frozen", nên mọi lời cậu nói, ai cũng tin là thật! Đấy, cậu nhìn mà xem, giờ tôi bị đồn như thế, làm gì còn là mặt mũi của Hoắc Tử Nha đáng sợ một băng cơ chứ! Lão tử từng bị đám bạn của cậu hành nát như tương, nhưng lại không thấy nhục bằng cái nỗi nhục này! Tôi - đường đường là lão đại làm trùm một nhóm trong cái trường này, lại bị đồn là hôn thầy thể dục? Lão tử đây không còn mặt mũi mà sống nữa!

Hóa ra... đây là chuyện mà Hoắc Tử Nha muốn nói. Khi nhìn gương mặt tỏ nỗi bất bình của hắn ta, Thiên Bình lại có chút không nhịn cười được, mà bật một điệu cười khẩy. Sau đó cô lên tiếng:

- Nếu không phải là sự thật, cậu sợ cái gì?

- Vấn đề không phải sự thật, bị đồn rồi thì làm sao mà tụi nó chịu nghe tôi giải thích chứ! Chỉ có một cách để cứu vãn tình hình thôi, đó là... _Nói đến đây, Hoắc Tử Nha chợt đổi giọng, hai tay chắp lại nhờ vả người trước mặt:

- Hạ Thiên Bình, cậu hãy tuyên bố với cả trường rằng đó chỉ là bịa đặt! Lời của cậu, chẳng còn ai đáng tin hơn cả!

O_O

Cốp! Rầm!

Bỗng, một âm thanh chói chang vang lên, sau đó là cánh cửa bị khóa đã bị móp sang một bên.

- Thiên Bình, cậu có sao...

Ngữ điệu lo lắng của Song Tử chợt ngưng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Hoắc Tử Nha đang chắp tay cúi đầu trước mặt Thiên Bình. Cả hai con người kia cũng bị ngoài ý muốn khi thấy Song Tử, Hoắc Tử Nha lập tức đứng thẳng người, gương mặt bất giác trở nên hắc dịch. Song Tử vội chạy đến, xem xét tình trạng của Thiên Bình, sau đó quay sang nhìn Hoắc Tử Nha, ánh mắt tỏa ra một loại sát khí đáng sợ:

- Mày định làm gì Thiên Bình?

- Hả? À... Tao chỉ... _Vốn dĩ muốn bày ra bộ mặt muốn gây sự, nhưng đối mặt với áp lực mà Song Tử gây ra, khiến Hoắc Tử Nha lại biến thành một con mèo con. Lúc này, Thiên Bình chợt cất giọng nhàn nhạt:

- Chỉ là tâm tình của kẻ mới biết yêu thôi.

Vừa nói, cô vừa đẩy Song Tử đi xuống, đến ngưỡng cửa, thì Hoắc Tử Nha lại lên tiếng:

- Hạ Thiên Bình, cậu phải làm theo lời của tôi đấ...

- Làm cái gì? _Song Tử quay mặt lại, lại trao cho Hoắc Tử Như cái nhìn đầy hắc khí, thì Thiên Bình lại cất giọng:

- Tôi nghĩ tốt hơn, cậu nên tìm kẻ tung tin đồn, cậu nghĩ đi, tại sao sau một ngày nó mới bị lan, mà không phải là hôm qua? _Nói đến đây, như có như không mà Thiên Bình nhìn lại Hoắc Tử Nha:

- Cũng chỉ là người của lớp cậu.

- ... _Hoắc Tử Nha chau mày một hồi, sau đó, chợt la lên:

- Là Triệu Lệ Nghi!

Nhưng, không còn ai ở đây cả, hai người kia đã đi mất rồi. Hoắc Tử Nha đấm hai tay vào nhau, gương mặt nộ ra sát khí:

- Chính là cái con nhỏ không biết điều đó, dám chơi lão tử!

Hắn ta tính bước về lớp để tính sổ với kẻ tung tin đồn, chợt bị vết lõm của cánh cửa làm cho lưu tâm.

- Cái này...

Chốt cửa rõ ràng là làm bằng sắt thép, nhưng vừa rồi Song Tử phá nó, thế quái nào chỉ dùng sức mà khiến cái chốt bị vẹo cong như dùng kìm bẻ? Tiếng động vừa rồi rõ là dùng chân đá cửa, sao có thể...

Chợt, sống lưng Hoắc Tử Nha có một đợt lạnh kéo đến, cả người lông lá đều dựng lên. Loại cảm giác kinh sợ ngộp thở này là thế nào? Kẻ đào hoa Song Tử... có vẻ không phải là dạng vừa.

.

.

- Thật sự là tên đó không gây khó dễ gì cho cậu chứ?

Bị Thiên Bình đẩy đi, nhưng Song Tử vẫn lưu tâm đến Hoắc Tử Nha. Không trả lời anh, Thiên Bình cất giọng nhàn nhạt:

- Sao cậu biết mà xuất hiện?

- Hả? À thì vô tình nhìn thấy hai người nên tôi bám theo!

Lời này là sự thật, tối qua Song Tử ở lại nhà Ma Kết, sáng nay đến trường chung. Lúc về lớp, anh thấy Hoắc Tử Nha chặn đường Thiên Bình, liền đi theo. Nhưng anh lại không ngờ, khi phá cửa xông vào, lại thấy dáng vẻ cầu xin của Hoắc Tử Nha đối với cô.

- Vừa rồi thằng đó bảo cậu làm theo lời nó, là làm gì vậy?

- Không phải chuyện to tát.

- Này, cậu không được giấu tô...

Rầm rập... Rầm rập...

- Hả?

Một nhóm người do Sư Tử dẫn đầu đang khí thế chạy đến thì bỗng dưng thắng lại, khi thấy Thiên Bình ở cùng Song Tử.

- Thiên Bình, cậu không sao chứ?

Nhân Mã chạy đến, nhìn lại, ở đây đều đầy đủ mọi người, chỉ thiếu mỗi cặp đôi Bạch Dương - Xử Nữ, khiến cả Thiên Bình lẫn Song Tử đều ngây người. Sư Tử bước đến, gằn giọng:

- Cái thằng Hoắc Tử Nha đâu? Nó đã làm gì cậu? Đã nói là đừng có một mình đi theo bất cứ ai rồi mà!

- Sao... Mấy cậu biết?

Thiên Bình không trả lời Sư Tử, mà ngạc nhiên vì lý do mà cả đám chạy đến đây. Cự Giải lên tiếng:

- Liên Mỹ thấy Hoắc Tử Nha bắt cậu đi nên bọn tớ lo lắng mà chạy đến đây đó. Cậu không bị gì thật chứ?

- À...

Hoắc Tử Nha chỉ là muốn nói chuyện với cô một chút, ai ngờ đâu bạn bè cô lại nghĩ hắn ta bắt cô đi. Hoắc Tử Nha, đúng là quá thất tín thật, không ai tin hắn cũng phải.

Cái tin đồn này, coi như để hắn tự giải quyết đi.

- Triệu Lệ Nghi!!! Mày đứng lại cho taoooo!!!

- Mày điên à, đứng lại để mày băm tao ra bã chắc!

- Biết vậy mà mày còn dám tung tin đồn rởm hãm hại lão tử hả?

- Áaaa~

Đám bạn 12S vừa về đến cửa lớp, thì thấy hai giọng nói lớn vang lên. Nhìn lại thì thấy Hoắc Tử Nha đang đuổi theo Triệu Lệ Nghi từ dưới lầu lên.

Hóa ra lời Thiên Bình nói khi nãy là thật. Hoắc Tử Nha chỉ tìm cô để nói về chuyện tin đồn thất thiệt.

Mà... Thất thiệt hay không thì chưa biết được.

.

.

Giờ ra chơi...

Phòng hội học sinh...

Cạch!

- Xà Phu...

Xử Nữ vừa mở cửa, tính nói chuyện với Xà Phu thì lời trên miệng tự dưng biến mất, khi nhìn thấy có người ngoài ở bên trong. Cũng không hẳn là người ngoài.

- Hì hì... chào anh, Xử Nữ!

Tiêu Vỹ ngồi trong phòng học sinh, đưa tay vẫy chào Xử Nữ, khiến cậu có chút chưa phản ứng được, nói:

- Em vi phạm gì à?

- Dạ không, em thay lớp đi nộp kịch bản tiểu thuyết đô thị cho thứ bảy tới ạ!

Tiêu Vỹ làm vẻ mặt "làm sao học sinh ngoan hiền như em có thể vi phạm được chứ".

- Nộp xong rồi thì về lớp đi! _Chợt, ngữ điệu bình bình của Xà Phu vang lên, khiến Tiêu Vỹ tủi thân mà lên tiếng:

- Chị!

- Cậu định nói chuyện gì vậy Xử Nữ?

Trực tiếp bỏ qua Tiêu Vỹ, Xà Phu quay sang nhìn Xử Nữ. Xử Nữ cũng bước đến, đưa cho Xà Phu một xấp giấy tờ:

- Đây là kế hoạch cho Đại hội thể thao tháng tới nhà bên nhà trường mới gửi đến. Bảo chúng ta nhanh chóng chọn mục thi đấu và lên kế hoạch tổ chức chi tiết!

- Đến rồi hả, đại hội thể thao ấy? _Xà Phu chán nản nhận lấy tập giấy của Xử Nữ, sau đó thở dài:

- Cuối năm còn nhiều việc phải làm hơn nữa, mà Hội học sinh lại không đủ nhân lực. Cự Giải... _Nói đến đây, Xà Phu nhìn Xử Nữ:

- Không có ý định quay lại thật hả?

- Ừm, tớ đã nói với cậu ấy, nhưng có vẻ cậu ấy không quay lại nữa đâu, đây cũng là vì uy nghiêm của Hội học sinh chúng ta!

- Hmn... cậu nói đúng, chúng ta đành...

- Bên anh chị đang thiếu nhân lực hả?

Xà Phu còn chưa nói xong, thì Tiêu Vỹ chen cái bản mặt vào, khiến hai người còn lại đều ngỡ ngàng. Tiêu Vỹ liền nhoẻn cười đầy tín nhiệm:

- Vậy hãy để em nộp đơn vào Hội học sinh nhé?!

Cạch!

- Hội trưởng, có học sinh bị thương ở khu vực thi công nhà kho ạ!

- Hả?

Bỗng nhiên, có một học sinh đến mách chuyện với Hội học sinh. Xà Phu trở lại gương mặt lãnh đạm:

- Bị thương thế nào?

- Dạ, cũng không nặng lắm, nhưng không hiểu sao lại muốn Hội trưởng đến xem!

- Được rồi, vậy cậu dẫn đường đi!

Nói rồi Xà Phu cất bản kế hoạch Xử Nữ mới đưa đi, rồi rời khỏi phòng Hội, Xử Nữ và Tiêu Vỹ cũng đi theo.

...

Canteen...

"Hoắc Tử Nha hôn thầy thể dục thật á?"

"Sáng giờ cả trường đều đồn ầm lên, mày không biết à?"

"Mày đừng nói với tao là Hoắc Tử Nha của 12E nha, cái người đáng sợ hay gây sự đấy hả?"

"Má, tin giật gân vậy, hắn ta là một trong năm lão đại đứng đầu trường mình đấy!"

"Ai nói vậy? Đáng tin không?"

"Nữ hoàng băng giá!"

"Á đù, vậy là thật rồi!"

- Hoắc Tử Nha, mày kiềm chế chút đi, đây là căn tin đấy!

Lý Nghiên - một trong năm lão đại của trường khẽ nhắc nhở con người đang siết chặt thìa cơm trước mặt. Ngũ lão đại được một bữa ăn sáng cùng nhau trong căn tin, ngoài việc khiến cả trường bàng hoàng thì còn khiến người khác tò mò hơn về cái tin đồn của Hoắc Tử Nha.

Ầm!

Bỏ ngoài tai lời của Lý Nghiên, Hoắc Tử Nha liền đập mạnh xuống bàn, khiến cho canteen một phen giật mình. Hắn đứng dậy, trừng mắt nhìn những người xung quanh mà cất giọng khó chịu:

- Con mẹ nó, chúng mày muốn ăn đấm thay cơm hay gì? Cẩn thận cái mõm ngay! Người tao thích đéo phải ông già dạy thể dục đâu nhá! Con mẹ nó tao thích người khác rồi nhá!

- !!!

Lời của Hoắc Tử Nha không chỉ khiến học sinh thường ngỡ ngàng, mà còn khiến bốn kẻ đang ngồi chung bàn với hắn cũng kinh ngạc. Thay mặt đám anh em, Tống Thanh cất giọng:

- Mày... thích đứa nào rồi vậy?

- Ờ!

Hoắc Tử Nha ngông ngạnh đáp, thẳng thắn thừa nhận như một vị chính nhân quân tử:

- Tao thích Frozen!

- Phụt!!!!

Cùng một lúc, có hai chiếc bàn xảy ra hiện tượng "ngậm nước phun người".

Một là cái bàn của Ngũ lão đại - Tống Thanh, Lý Nghiên, Lăng Tần và cả trùm cuối Long Cự Nhân.

Hai là đám người 12S đang dùng bữa trong canteen.

- Mày điên à Tử N...

Pặc!

Lăng Tần còn chưa dứt lời, thì một lon nước từ đâu lao tới, may mà Hoắc Tử Nha phản ứng nhanh mà chụp được, nếu không sẽ không còn gương mặt của một trong năm lão đại nữa. Còn chưa kịp gào lên thì một giọng quát đầy ngáo ngổ vang lên:

- Thằng đần lưu ban kia, mày vừa mới sủa cái gì đấy?!

- Bạch Sư Tử?

Không chỉ Hoắc Tử Nha, mà cả bốn đứa còn lại cũng không thể tin được cái lũ người 12S cũng đang ăn sáng ở đây. Bọn hắn nhớ rõ, lúc vào làm gì thấy đám người này. Lại nói đến, bộ dáng của Sư Tử lúc này y chang một người bố của đứa con gái mới có người yêu, cả người đều đùng đùng tức giận:

- Bạch cái gì mà Bạch! Tao hỏi mày vừa mới sủa cái gì đấy? Có ngon mày sủa lại tao nghe!

- Tao... Con mẹ nó tao có thích mày đâu mà mày làm cái bộ mặt đó hở thằng hít đấy thua tao!

Trước giờ, vẫn là Hoắc Tử Nha không thể nào ưa nổi Sư Tử, liền bày ra vẻ mặt hắc dịch mà đáp lại. Như thế, lại càng khiến Sư Tử nóng máu hơn:

- Cái định mệnh, mày mà thích tao là tao đập vỡ cái mõm của mày rồi! _Sư Tử đã đứng lên, nghi là sắp có xung đột xảy ra:

- Mày biết Frozen là ai không hả?

- Mày có là bạn thân của Frozen, đéo có nghĩa mày được quyền cấm không cho một ai thích cậu ấy nhá! _Hoắc Tử Nha cũng không kiêng nể gì mà lên tiếng.

- Đứa nào thích, tao không bận tâm, nhưng riêng thằng lưu ban mày thì miễn nhá!

- Cái đệt! Mày nghĩ mày cấm được tình cảm của tao dành cho Frozen à?

- Ồ, thế cái tình cảm mà mày nói, nó to bự như thế nào vậy?

Sư Tử còn chưa kịp đáp lại, thì một giọng nói đầy mỉa mai vang lên. Lúc này, đến cả Song Tử cũng không ngồi yên một chỗ, cả người mang đều tỏa ra một luồng khí đen xì hắc ám, đôi mắt lạnh lẽo đáng sợ trừng Hoắc Tử Nha, thốt lên từng từ:

- Nói - tao - nghe - thử - xem?

- ...

Chuyện quái gì đang diễn ra trong canteen thế này. Chưa bao giờ, cái canteen lại ngừng cung cấp drama cho mọi học sinh trong trường. Khi mà hai người máu mặt ở 12S đang đấu mắt với một trong ngũ lão đại của trường.

- Hahaha... sắp có chuyện vui để xem rồi! _Kim Ngưu thích thú bật cười, Bảo Bình cười khẩy một tiếng:

- Tên lớp 12E đấy khó sống rồi đây!

- Này, có nên gọi Thiên Bình và Cự Giải mau xuống đây không hahaha! _Nhân Mã hào hứng, Song Ngư cũng buông một lời:

- Hai người này đi vệ sinh cũng lâu quá đi!

- Chời ạ, nữ hoàng băng giá của chúng ta vậy mà lọt vào mắt xanh của tên Hoắc Tử Nha kia haha...

Bạch Dương cười ngả ngớn, chợt, một bóng hình lướt qua cửa canteen khiến anh vô thức cầm hộp sữa ở trên bàn rồi lặng lẽ đánh bài chuồn.

Khu vực thi công...

- Vưu Cổ Nhữ?

Có đánh chết, thì Xử Nữ, Xà Phu và Tiêu Vỹ đều không thể ngờ được cô học sinh vô ý bị thương ở khu vực thi công lại là Vưu Cổ Nhữ. Nhìn thấy sự xuất hiện của Hội trưởng, khóe môi Vưu Cổ Nhữ khẽ cong lên.

- Cô muốn gặp Hội trưởng để làm gì hả?

Xà Phu còn chưa lên tiếng, thì Tiêu Vỹ đã hung dữ đứng ra nghi vấn. Vưu Cổ Nhữ không e ngại mà ngẩng mặt lên, nở một điệu cười khinh thường:

- Không có gì, chỉ là... _Nói đến đây, khóe môi cô ta càng rộng thêm:

- Cho chị ta một bài học nhớ đời thôi!

- Cái...

Vụt!

- Xà Phu, cẩn thận!

Phịch!

Cốp!

Ngay khi lời của Vưu Cổ Nhữ vừa dứt, thì một cục gạch từ trên lầu rơi xuống, nếu Xử Nữ không phản ứng nhanh mà đẩy Xà Phu ra, e là đã có chấn thương.

- Xử Nữ!!!

Bạch Dương chỉ là có ý định bám đuôi xem coi ba người Tiêu Vỹ, Xà Phu và Xử Nữ đi đâu, nhìn thấy Xử Nữ gặp chuyện, anh liền lao đến.

- Xử Nữ, cậu có sao không?

- Anh Xử Nữ...

Bạch Dương đỡ Xử Nữ dậy, cũng may, chỉ là cậu bị mất đà khi đẩy Xà Phu ra mà ngã xuống, ngoài ra không bị gì cả. Cậu đứng lên, phủi phủi quần áo:

- Tôi không sao... _Nói đoạn, cậu nhìn anh:

- Mà sao cậu lại ở đây?

- À thì...

- Ở trên có người!

Bạch Dương chỉ mới ừ hử, thì giọng của Tiêu Vỹ vang lên, nhanh như cắt, Xà Phu đã chạy vào khu vực thi công. Vài giây sau, đã thấy Xà Phu xách cổ một nam sinh xuống.

- Chính người này đã ném gạch!

Xà Phu nhàn nhạt cất giọng, sau đó lia nửa con mắt sang nhìn cậu nam sinh kia, cô siết chặt cổ áo cậu ta hơn, cất giọng đáng sợ:

- Nói! Cậu có hiềm khích gì với tôi à?

- Không... không có, Hội trưởng... em em... _Cậu nam sinh kia ấp úng, trên mặt mồ hôi chảy rũ rượi. Nhìn qua Vưu Cổ Nhữ, cậu ta chợt nuốt nước miếng, nhắm mắt mà nói:

- Là do chị Vưu Cổ Nhữ đe dọa em!

- Cái gì?!

Lời nói của nam sinh kia khiến những người còn lại không khỏi kinh ngạc. Suýt thì quên mất Vưu Cổ Nhữ đang có mặt ở đây.

Tiêu Vỹ tức giận liền tiến đến chỗ Vưu Cổ Nhữ:

- Cô bị điê...

Phụp!

Lời của Tiêu Vỹ còn chưa dứt thì Bạch Dương đã bóp nát hộp sữa trong tay.

- Bạch Dương?

Vụt!

- !!!

Hộp sữa bẹp dí kia chợt sượt qua mặt của Vưu Cổ Nhữ, một minimets nữa thôi là trúng mặt cô ta.

Còn chưa kịp định hình, thì Bạch Dương đã tiến đến đối mặt với Vưu Cổ Nhữ, anh xách cổ áo cô ta lên, gương mặt đanh lại, đôi mắt hổ phách trở nên sắc lạnh, ngữ điệu đe dọa vang lên:

- Tôi chưa bao giờ xuống tay với con gái, nhưng nếu cô đụng vào Xử Nữ, tôi sẽ không ngại bẩn tay đâu! Lần tới, sẽ không là hộp sữa sượt qua mặt cô đâu, mà là nắm đấm của tôi... _Nói đến đây, đôi mắt hổ phách càng trở nên đáng sợ:

- Sẽ in trên gương mặt chướng mắt của cô đấy!

Phịch!

- Xử Nữ, đám Sư Tử đang chờ đấy! Đi thôi!

Thả Vưu Cổ Nhữ ra, Bạch Dương liền cầm tay Xử Nữ kéo đi. Đoạn, anh dừng bước, nhìn về Xà Phu:

- Chuyện lần này, mong Hội trưởng xử phạt cho đáng!

- Cậu yên tâm... _Xà Phu dùng tay còn lại túm luôn Vưu Cổ Nhữ, đanh giọng trả lời:

- Giao Xà Phu tôi chưa bao giờ làm việc không minh bạch!

Chỉ là, lần này Vưu Cổ Nhữ lại im lặng một cách bất thường. Bởi vì cô ta vẫn chưa thể trở lại trạng thái bình thường, sau khi bị hộp sữa sượt qua mặt và bại Bạch Dương đe dọa. Cú ném đó, nó bị sượt một cách hoàn hảo. Nếu như nó trúng thẳng mặt cô, hậu quả không dám nghĩ đến. Sát khí vừa rồi của anh ta, không hề đơn giản.

Nhưng, Vưu Cổ Nhữ trước giờ chưa khi nào chịu thua.

.

.

Bệnh viện Zodiac...

Hầm giữ xe...

- Ba ngày sau Cảnh Kỳ sẽ xuất viện sao? Anh ta hồi phục nhanh nhỉ?

Song Tử nghe tin từ Ma Kết, có chút bất ngờ.

Chẳng là vài ngày này, Song Tử qua nhà Ma Kết ở để cùng điều tra vụ tấn công hàng loạt. Bây giờ vừa vặn Ma Kết đi thăm Cảnh Kỳ, nên Song Tử cũng đi chung để xem tình trạng sức khỏe của cả ba người Tống Tử Hy, Cảnh Kỳ và Dịch Thiên Ân.

- Nghe Nhân Mã nói cô bé Tử Hy cũng sắp được xuất viện rồi! _Ma Kết lên tiếng, sau đó gương mặt lại trầm sắc:

- Hôm nay là ngày thứ tư rồi, nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì bên phía Giải Hoa Thần...

- Hmnn...

"Brm... Brm..."

Bỗng, điện thoại của Song Tử rung lên, chỉ là khi thấy tên người gọi, đôi mắt sắc lạnh của anh chợt trở nên thích thú.

-Tôi đây, Thiên Bình?

Quả nhiên là Thiên Bình, mới khiến Song Tử thay đổi chóng mặt như vậy, Ma Kết nhìn, không nhịn được mà cười tủm tỉm một cái.

- [Cậu rảnh không?]

- Sao thế?

Song Tử có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên Thiên Bình gọi cho anh mà không phải để thông báo một chuyện gì đó. Đáp lại anh, ngữ điệu của người bên kia đầu dây có chút ngập ngừng:

- [ Hmn... Tôi đang ở một quán ăn, nhưng... ăn một mình thì không có khẩu vị, mà Sư Tử thì có bạn gái rồi... tôi nghĩ nếu cùng cậu thì... không biết cậu có...]

- Cậu đang ở đâu? _Thiên Bình còn chưa nói xong, thì Song Tử đã ngắt ngang, ý cười trong câu nói vô cùng rõ ràng:

- Nhắn địa chỉ qua đi, 10 phút sau tôi sẽ có mặt!

Pip!

Người bên kia cúp máy, nhưng trên môi Song Tử vẫn giữ một điệu cười. Ma Kết nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, liền cất giọng ranh mãnh:

- Sao thế? Có hẹn rồi à?

- Thăm Cảnh Kỳ xong, anh cứ về trước đi! Tôi sẽ tự về sau!

Chẳng thèm trả lời Ma Kết, Song Tử đã đưa túi đồ thăm bệnh cho Ma Kết, rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng hí hửng kia, Ma Kết khẽ cười, bao giờ anh và Bảo Bình mới có thể như thế.

Phòng hồi sức số 19...

- Giải Hoa Thần, tôi muốn ra ngoài!

Kể từ khi Dịch Thiên Ân tỉnh lại, mỗi khi Giải Hoa Thần xuất hiện, là cái phòng bệnh này như một cái sân chơi nhà trẻ nhỏ. Giải Hoa Thần đang bày thức ăn ra, cất giọng lãnh cảm:

- Đừng có ồn ào, vết thương của cậu vẫn còn mới!

- Nhưng ở trong này cả hai ngày trời, tôi chán muốn phát điên đi được! _Dịch Thiên Ân như một đứa trẻ, không đòi hỏi được thì cậu lại làm vẻ mặt thất vọng:

- Hóa ra tình cảm cậu dành cho tôi chỉ có thế!

-_-!!!

Chiêu này quá cũ rồi, nhưng vẫn có tác dụng với cái máy lạnh Giải Hoa Thần. Bày đồ ăn lên bàn trước mặt Dịch Thiên Ân, Giải Hoa Thần bất đắc dĩ đồng thuận yêu cầu của cậu:

- Ăn hết, tôi sẽ đưa cậu đi!

- Vậy thì được~

Nhìn vẻ mặt như trẻ con được kẹo của cậu, anh khẽ mỉm cười, ánh mắt trở nên ôn nhu. Cuối cùng, cũng có thể đường đường chính chính ngắm nhìn cậu.

.

.

Tại một quán ăn nhỏ...

Thiên Bình ngồi cô độc một mình tại một chiếc bàn ở trong góc quán. Đây lại là một quán ăn ngon mà blog ẩm thực cô theo dõi đã đề cập đến, mặc dù nó nhỏ và không nổi tiếng, trái lại, cô thích những quán như thế này.

- Quý khách có muốn gọi món chưa ạ?

Chủ quán ăn lại một lần nữa đến hỏi, vì cô gái này đã ngồi đây lâu rồi. Thiên Bình cũng muốn gọi món, chẳng là, cô không biết Song Tử sẽ ăn gì, nếu gọi rồi lại không hợp khẩu vị của cậu ta thì sao.

- Cho tôi một lẩu Tobokki size M, một chân giò chiên muối, một bạch tuộc om cay, một tôm ngâm tương, trước mắt cứ làm những món này đi. _Thiên Bình gấp menu lại, trả cho chủ quán, mà không để ý đến sắc mặt của chị chủ quán, thật sự bay màu.

- À, còn nữa... _Khi chị chủ quán sắp rời đi, thì cô lại lên tiếng:

- Cho tôi thêm một chai rượu gạo.

- Vâng, vậy quý khách chờ...

Choang!

Chị chủ quán còn chưa nói xong, thì một tiếng động chói chang vang lên, khiến cả Thiên Bình cũng chú ý đến.

Cách đó vài bàn, có hai bà cháu và một cô phục vụ, dưới sàn là chiếc bát bị đập vỡ.

- Tiểu Mẫn, sao con lại làm thế? _Bà của đứa bé hốt hoảng kêu lên, sau đó quay sang xin lỗi chị phục vụ:

- Xin lỗi cô, cháu tôi nó không cố ý...

- Mắc gì bà phải xin lỗi?! Bà đừng có hạ mình xuống xin lỗi cái hạng phục vụ rẻ tiền này! 

Người bà còn chưa nói xong, thì đứa cháu cáu gắt lên tiếng, sau đó lại lấy cái bát khác từ kệ trưng bày bát đĩa nghệ thuật mà ném xuống sàn nhà:

- Là tôi cố ý đấy, thì sao nào! Chỉ cần trả tiền là xong chứ gì! Hứ!

- Tiểu Mẫn, con...

- Có chuyện gì vậy?

Chị chủ quán bước đến, thấy cảnh hai bà cháu một người cúi đầu, một người vênh váo thì hỏi chuyện. Chị phục vụ e ngại kể lại mọi chuyện.

Hai bà cháu này gọi hai tô canh đậu hũ non. Sau khi mang ra rồi, thì đứa cháu bảo không muốn ăn hành. Người bà chiều cháu, vớt hành ra khỏi bát của đứa cháu, nhưng đứa cháu cau có khó chịu. Người bà bèn gọi lại một tô canh đậu hũ non không hành ra. Bất bình với thái độ của người cháu dành cho bà mình, chị phục vụ chỉ lên tiếng nhắc nhở rằng cháu không nên hỗn với bà, ai ngờ đâu, đứa cháu đấy bực mình, chửi chị phục vụ, rồi còn đập vỡ mấy chiếc chén kiểng của quán.

Hiểu được mọi chuyện, chị chủ quán liền túm bàn tay muốn đập đồ của đứa cháu lại, nghiêm giọng nói:

- Cháu bé này! Cháu có biết phá hoại tài sản cá nhân của người khác sẽ bị đưa lên đồn cảnh sát không hả?

- Buông ra! _Bị người lạ giữ cổ tay mình, cô cháu giận dữ khoát tay chị chủ quán ra, rồi nghênh ngang nhìn chị với ánh mắt coi thường:

- Cái gì mà cảnh sát, tôi còn chưa đến độ tuổi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Bà thím này là ai mà huênh hoang thế hả? Nếu thím bắt tôi lên cảnh sát, thì người chịu trách nhiệm, là bà già này nè!

- Này, sao cháu dám gọi bà mình là bà già? Cháu vô lễ với ai thì vô lễ, nhưng không được hỗn với bà mình!

- Thôi, chị hãy bình tĩnh, tôi không sao đâu... _Người bà lên tiếng hòa hoãn, khiến chị chủ quán không hiểu cho được, nói:

- Bà à, chính vì bà chiều chuộng con bé quá nên nó mới như thế này...

- Hứ! Đúng là thứ nhiều chuyện, chỉ là một phục vụ mà đòi dạy đời người khác! _Cô cháu bỉu môi, sau đó tiếp tục muốn ném thêm một cái bát nữa, thì chị chủ quán ngăn lại, khiến cô cháu tức giận quát:

- Thím là ai mà quá phận vậy hả?

- Tôi là chủ của nơi này đấy!

- Há... _Cô cháu kia có chút ngỡ ngàng, nhưng sau đó lại cười khẩy:

- Tưởng ai, chủ của cái quán nhỏ tí tẹo này mà cũng đòi lên mặt với tôi! Này... _Nói rồi cô cháu giật tay mình lại, ngạo nghễ nói:

- Bà chủ yên tâm, những thứ tôi phá của bà chủ, mẹ tôi sẽ đền gấp đôi cho bà! Như vậy còn chẳng phải quá hời cho bà rồi sao?

Choang! Choang!

- Này, cháu có dừng lại kh...

Chát!

Chị chủ quán vừa lao ra giữ cả hai tay phá hoại của cô cháu lại, thì bỗng nhiên bị ai đó tát một cái đau đớn. Chị nhìn qua, thì thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, vẻ mặt giận dữ nhìn chị.

- Mẹ!

Đứa cháu kia nhìn thấy người phụ nữ mới xuất hiện, liền chạy đến. Che chắn cho đứa con của mình, người phụ nữ kia nhìn chị chủ quán mà quát:

- Ai cho mày đụng vào con tao hả?

- Tôi...

- Còn bà nữa! Kêu bà dẫn nó đi ăn, bà lại dẫn nó vào cái quán dơ dáy này, còn đứng nhìn cháu mình bị người khác hành hung nữa chứ! Bà có tin tôi tống cổ bà ra khỏi nhà không hả?!

- Mẹ... mẹ xin lỗi...

Vị phu nhân quyền quý kia không chỉ lớn tiếng với chị chủ quán, mà còn chửi mắng cả người mẹ ruột của mình. Còn đứa cháu gái kia thì lè lưỡi nhìn bà nó và còn lêu lêu chị chủ quán.

Phịch!

Ném vài tờ tiền vào mặt chị chủ quán, vị phu nhân kia hắc dịch nói:

- Coi như đây là tiền bồi thường cho cái tát của tôi đi, còn không lo cảm tạ vì cô quá hời rồi còn gì! Một cái tát còn kiếm ra được số tiền hơn cả doanh thu một ngày quán cô bán ra! _Nói đến đây, vị phu nhân kia lại hống hách lên tiếng:

- Hay là cô muốn kiếm thêm tiền? Vậy thì quỳ xuống, để con tôi tát cô, mỗi một cái là 500 ngàn H, sao hả?

- Chị...

- Chị cái gì mà chị, như vậy còn chẳng phải quá tốt cho cô rồi sao? Còn cái đám chén bát này, chỉ cần đền tiền là được chứ gì, này, đấy, lấy đi! _Nói rồi vị phu nhân kia ném thêm tiền vào người chị chủ quán và chị phục vụ, sau đó còn nói với đứa con của mình:

- Tiểu Mẫn, mẹ muốn ném thêm tiền vào mặt tụi nó, con phá đồ tiếp đi!

- Dạ!

Choang!

- !!!

Đứa cháu kia còn chưa kịp chạm tay vào bất kỳ cái chén nào, thì một chiếc ly sành bay đến, vỡ toang trên sàn nhà, cách chân đứa cháu khoảng một gang tay. Điều này, khiến những người đứng ở đó đều giật mình. Còn chưa kịp phản ứng, thì một giọng nói nhàn nhạt vang lên:

- Chủ quán, có thể đuổi bọn họ đi không? _Thiên Bình vẫn ngồi ở bàn, đối lưng với những người kia, hai ngón tay cô kẹp một chiếc thẻ bạch kim, ngữ điệu vẫn bình bình:

- Tôi sẽ bao trọn quán này!

- Cái gì?

Chẳng để chị chủ quán phản ứng, vị phu nhân kia bị thái độ khinh thường của cô gái lạ mặt làm cho lòng tự tôn bị khi dễ, liền mạnh bạo tiến đến:

- Cái con thích lo chuyện bao đồng kia, mày là ai mà dám dùng từ "đuổi" với bọn tao hả?

Xẹt!

Khi bà ta vừa định chạm vào Thiên Bình, thì một chiếc kéo cắt tóc từ đâu xuất hiện, kêu lên một tiếng xoẹt ngọt xớt, khiến bà ta bất giác lui về phía sau. Cầm chiếc kéo trong tay, Thiên Bình lúc này mới quay người lại, đối diện với vị phu nhân, trên mặt không hiện lên một chút biểu cảm gì:

- Tôi rất ghét khi ăn mà có người làm ồn, nhưng... _Nói đến đây, Thiên Bình chợt liếc nhìn vị phu nhân kia với ánh nhìn nửa vời:

- Tôi càng ghét cái loại rác rưởi coi tiền là tất cả mà không một chút tôn trọng người khác.

Choang!

Bỗng, đứa cháu kia ném một chiếc đĩa vào vị trí của Thiên Bình, suýt thì trúng, rồi hống hách bước đến:

- Thì ra là bà chị ném cái ly kia! Bà chị có biết tôi là ai không mà dám hành động như vậy hả? Tin tôi tát cho cái mặt đơ của chị biến dạng luôn không?

Chát!

Đứa cháu kia vừa dứt lời, liền bị giáng một bạt tai đau đớn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến mọi người không phản ứng kịp. Thiên Bình đưa ánh nhìn lạnh lẽo dành cho đứa cháu gái, ngữ điệu trở nên băng lãnh:

- Câm miệng.

- ... _Đứa cháu bị sợ liền im re không hí hóe gì.

- Mày... mày dám tát con gái tao... _Thấy con gái mình bị người ngoài tát, vị phu nhân kia liền nổi máu điên, quát lên:

- Mày muốn chết hả?

- Ồ... Sao cậu đi ăn ở quán nào, quán đấy cũng gặp chuyện vậy...

Vị phu nhân kia vừa định tát cô gái lạ thì lại có một giọng nam vang lên, nhìn qua, bà thấy một thân ảnh cao lớn với màu tóc nổi bật của đại dương. Người con trai ấy đứng bên cạnh cô gái, vẻ mặt vô cùng dửng dưng mà thốt ra hai từ còn lại:

- Thiên Bình?

- Cậu đến rồi à? _Thiên Bình nhàn nhạt đáp, thì Song Tử cất giọng mè nheo:

- Sao thái độ cậu lại lạnh nhạt như vậy? Tôi đến đây sớm hơn dự định những bốn phút đấy! Cậu phải khen tôi chứ?

- Cậu không nhìn ra tình hình trước mặt à?

- Hể? Nghĩa là giải quyết xong tình hình trước mặt, cậu sẽ khen tôi hả?

-_-!!!

Thấy từ khi cậu trai xuất hiện, là cả hai người một nam một nữ kia đều không để mình vào mắt, khiến vị phu nhân càng thêm sôi máu mà lên tiếng:

- Này, cái con kia, tao đang...!!!!

Lời còn trên môi bỗng dưng bay mất, khi bà ta đối diện với ánh mắt lạnh lẽo tựa  ác quỷ của chàng trai vừa xuất hiện. Đôi mắt ấy sáng một cách đáng sợ và cực kỳ lãnh sát. Sát khí vô hình tỏa ra từ Song Tử tạo nên một áp lực khiến bà ta bị ngộp thở đến mức tái mét mặt mày. Cảm giác lúc này của bà ta, chính là kinh hãi.

- X... Chúng tôi xin lỗi!

- ...

Thiên Bình có chút ngoài ý muốn khi thái độ thay đổi hoàn toàn của vị phu nhân kia, khi bà ta bắt con gái cùng mình cúi đầu xin lỗi cô. Chưa hết, bà ta còn nhặt những mảnh vỡ dưới sàn lên, tất cả mảnh vỡ, rồi cúi đầu xin lỗi chị chủ quán, chị phục vụ và cả mẹ mình, sau khi đến tiền một cách lịch sự, thì bà ta cùng mẹ và con gái rời khỏi quán ăn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng và đáng ngờ. Chợt, cái linh cảm kia lại đến, cô bất giác quay sang nhìn người con trai đứng bên cạnh mình.

- Hì hì... cậu có thể khen tôi chưa?

-_-!!!

.

.

Khu sinh hoạt thể chất của bệnh viện...

- Sao mà... _Dịch Thiên Ân đen mặt nhìn xung quanh, ngữ điệu rõ là thất vọng:

- Toàn là người già không vậy?

- Còn phải hỏi, những bệnh nhân trẻ như cậu, đều ngoan ngoãn ở yên trong phòng bệnh để dưỡng sức! _Ngữ điệu nhàn nhạt của Giải Hoa Thần vang lên, anh đế thêm một câu:

- Có điên mới đòi ra đây!

- Hầy... tôi không muốn chết vì chán ngắt đâu! 

Dịch Thiên Ân vẫn cho rằng quyết định của mình là đúng đắn, mặc dù đang ngồi trên xe lăn, nhưng cậu vẫn tràn trề tinh thần thể thao, đưa tay làm vài động tác ném bóng mà lên tiếng:

- Đợi tôi khỏe hoàn toàn, tôi sẽ ngày đêm chơi bóng rổ! Ngày mai phải kêu Đinh Thừa mang bóng đến mới được!

- Đừng có nháo, cậu còn cử động lung tung, sẽ đụng đến vết thương đấy!

Giải Hoa Thần giữ hai cánh tay không chịu yên phận của Dịch Thiên Ân lại, vô tình, khiến bầu không khí trở nên im lặng. Dịch Thiên Ân có chút bất ngờ khi Giải Hoa Thần nắm giữ tay mình, khóe môi cậu chợt cong lên, ánh mắt trở nên thiếu đứng đắn:

- Ai da~ Giải Hoa Thần, ở đây ít nhiều cũng có người đấy, không giống như ở trong phòng đâu, cậu... định làm gì đó?

- Cậu đoán xem.

Sau khi dứt lời, anh liền vòng tay qua lưng và khuỷu chân cậu, dễ dàng bế cậu lên. Hành động của anh vừa bất ngờ, vừa nhanh chóng khiến cậu không thể nào ngờ trước được, chỉ bất giác kêu lên:

- Giải Hoa Thần, cậu làm cái gì vậy?!

Anh không đáp lời, nhất nhất mang cậu đi, khiến cậu càng thêm xoắn:

- Dù gì tôi cũng là người nguy hiểm và đáng sợ nhất I.F, cậu mau thả tôi xuống mau!

Phịch!

Đặt Dịch Thiên Ân ngồi xuống hàng ghế ở trên bậc tam cấp, Giải Hoa Thần khẽ đưa ánh nhìn nửa vời nhìn cậu:

- Cậu cũng nhận thức được mình nguy hiểm?

- ...

Đừng nói nữa, Dịch Thiên Ân cậu bây giờ không biết giấu mặt vào đâu đây. Cái cảnh khiến một thằng con trai đầy uy phong như cậu trở nên yếu đuối như vừa rồi, đều bị những người già ở đây nhìn thấy rồi.

- Cậu giận tôi?

- ...

Không đáp lại mà quay mặt đi.

- Hóa ra tình cảm cậu dành cho tôi chỉ có thế?

- !!!

Dịch Thiên Ân ngỡ ngàng, Giải Hoa Thần từ khi nào mà biết dùng câu nói của chính cậu để trêu đùa lại cậu. Không im lặng được nữa, cậu chợt bỉu môi, lên tiếng:

- Tôi muốn uống nước điện giải!

- ...

Giải Hoa Thần im lặng, thì Dịch Thiên Ân lại lên tiếng:

- Tôi không được vận động nhiều, đột nhiên thèm ước điện giải... _Nói đến đây, Dịch Thiên Ân liền quay sang nhìn Giải Hoa Thần bằng ánh mắt cún con:

- Cậu mua cho tôi đi!

Dịch Thiên Ân, cậu thế này là đòi mạng Giải Hoa Thần rồi.

- Hóa ra hai cậu đang ở đây!

Bỗng, một giọng nói vang lên, khiến cả Giải Hoa Thần và Dịch Thiên Ân đều ngạc nhiên. 

...

Cửa hàng tiện lợi...

Cộp!

Cầm lấy vài lon nước điện giải từ tủ lạnh, Giải Hoa Thần tiến đến khu vực thanh toán. Dịch Thiên Ân lại trái gió trở trời mà đòi uống nước uống thể thao. Cũng may lúc đấy có Song Ngư, Kim Ngưu và Bảo Bình đến thăm bệnh mà anh mới có thể đi mua nước cho cậu.

"Brm... Brm..."

Bỗng, điện thoại của Giải Hoa Thần rung lên khi anh vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy tên người gọi, anh bắt máy:

- Gì vậy Nhân Mã?

- [Xin chào, Rết Con Giải Hoa Thần!]

------------ End chap 163 ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play