Chap này được tặng cho bạn @ashes_in_my_heart vì đã cmt ở chap trước nhé 😘😘
Cung hỉ, cung hỉ~
Lần nữa, au cảm ơn những bạn đã cmt nhiệt tình nhé 😍😍
Time - Helynt
-----------------------------
Quán gà Family...
Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!
- Đồ ăn của quý khách, chúc ngon miệng!
Kim Ngưu mang đồ ăn ra cho bàn của Vưu Cổ Nhữ, đặt chúng xuống một cách thô bạo như đang dằn mặt cô ta. Vưu Cổ Nhữ cũng không khi dễ gì, chỉ lên tiếng châm chọc:
- Thái độ phục vụ như vậy, không phải là muốn đuổi khách sao?
- Nếu quý khách đã biết như vậy, sao còn chưa xách háng cút đi?
Kim Ngưu chẳng còn dáng vẻ hiền lành như đợt trước, chẳng qua, khi đấy cô vì sốc mà chưa kịp làm gì thôi. Bảo cô sợ Vưu Cổ Nhữ, xin lỗi, chưa ra tay chửi cô ta, nên cô đang tiếc nuối điều đấy đây. Ở đây cũng không phải trên trường, cô cũng chẳng cần kiêng dè gì.
Ấy vậy mà Vưu Cổ Nhữ cũng không nói gì, lại dễ dàng để Kim Ngưu rời đi. Không phải là cô ta để yên, chẳng qua là cô ta đã có cách để trả đũa Kim Ngưu mà thôi.
Việc Vưu Cổ Nhữ đến đây, không hề do ngẫu nhiên. Cô ta bây giờ ở trên trường, không còn đao to búa lớn như ban đầu nữa, đã không còn ai nể sợ cô ta và không còn ai về phe cô ta. Nghĩ lại, tất cả đều là do Lãnh Kim Ngưu của lớp 12S. Nếu không vì vụ việc ở canteen xảy ra, khiến cho cả ba mẹ cô cũng không thể làm gì đám bạn cô ta, dẫn đến cô ta không còn đủ chức quyền để ảnh hưởng đến người khác, thì mọi việc không thành ra như ngày hôm nay.
Vì vậy, cô ta tình cờ biết được, nhà Kim Ngưu mở quán ăn, mà nếu đã mở quán ăn, chẳng phải quá dễ dàng để ra tay sao. Cô ta mà đến tận đây, khi ở nhà, Kim Ngưu không hề có bạn bè chống lưng, mà gia đình Kim Ngưu cũng chỉ là làm ăn nhỏ. Cô ta chỉ cần búng tay một cái, sẽ nát như tương thôi.
Nghĩ đến, Vưu Cổ Nhữ thích thú không kiềm được, liền ra tay.
- Cái gì đây?
- Ôi mẹ ơi, ọe!
- Tởm quá đi!
Cả quán gà đột nhiên bị giọng nói kinh hãi của ba cô gái làm cho chú ý. Còn chưa biết chuyện gì, thì đám người Vưu Cổ Nhữ la lối lên:
- Phục vụ đâu? Phục vụ đâu?
- Lại cái gì đây?
Kim Ngưu vừa bê đồ ăn cho khách xong, liền vác bản mặt khó chịu đến. Vưu Cổ Nhữ cầm đĩa gà sốt cay đến trước mặt Kim Ngưu, lớn tiếng nói:
- Còn hỏi cái gì đây? Chị nhìn đi, tại sao lại có tóc ở trong gà vậy? Trời ạ, buồn nôn quá đi!
- Tóc? _Kim Ngưu có chút ngoài ý muốn:
- Cô có nhầm không đấy, làm sao có tóc trong gà được?
- Chị còn không tự xem lại đi, mắt tôi không phải để trưng nhá!
Vưu Cổ Nhữ đưa đĩa gà cho Kim Ngưu, cô nhìn kỹ lại, đúng là có một sợi tóc ở bên trong, nhưng thật vô lý, cô lên tiếng:
- Không thể nào, mẹ và chú thím tôi luôn bịt kín đầu tóc để chế biến, làm sao có thể có tóc bên trong được!
- Chị nói vậy là ý gì hả? Sự thật rành rành trước mắt còn chối sao? _Vưu Cổ Nhữ làm vẻ tức giận, hai cô tiểu thư kia cũng phụ họa:
- Vưu Cổ Nhữ, tớ đã nói rồi mà, mấy quán ăn nhỏ vầy mất vệ sinh lắm!
- Xem coi, còn không biết đó là tóc hay là lông nữa! Ôi trời, kinh tởm!
- Đừng có nói nhiều, chị mau gọi đầu bếp ra đây! _Vưu Cổ Nhữ tức tối, quyết không cho qua chuyện.
Kim Ngưu vẫn còn khó tin, thì mẹ của cô từ trong bếp chạy ra khi thấy bên ngoài có chuyện, bà nhẹ giọng lên tiếng:
- Xin lỗi, không biết quán chúng tôi có vấn đề gì vậy ạ?
- Ha, bà không biết trong quán bà có vấn đề gì, còn lên tiếng hỏi lại tôi? _Vưu Cổ Nhữ đưa ánh nhìn khinh thường dành cho mẹ Kim Ngưu, lời nói vô lễ khiến Kim Ngưu không kiềm được tức giận mà quát lớn:
- Vưu Cổ Nhữ, ăn nói hẳn hoi cho tôi!
- Cái gì? Còn dám quát tôi? Ha, mấy người đúng là không có suy nghĩ mà! _Vưu Cổ Nhữ cười khinh một cái, rồi nói:
- Trong đồ ăn thì có tóc, tôi còn chưa đòi kiện mấy người vì tội mất vệ sinh an toàn thực phẩm là may lắm rồi, còn dám lớn tiếng nạt tôi?
- Hả? Tóc? Trong đồ ăn có tóc? _Bà Triệu Tư nghe như sét đánh ngang tai, một cô tiểu thư khác lên tiếng:
- Bà nhìn đi, đây là gì!
- Nếu đã kinh doanh ẩm thực, thì làm ăn cho cẩn thận vào hộ cái đi, bà có biết có tóc trong món ăn là điều tối kỵ thế nào với quán ăn không hả? _Tiểu thư còn lại lên tiếng đanh đá, tới lượt Vưu Cổ Nhữ cũng cất giọng:
- Thật kinh tởm, thế này mà đòi phục vụ khách, tốt nhất là đóng cửa luôn đi!
Xì xầm... xì xầm...
Chứng kiến mọi việc, những vị khách trong quán bắt đầu nổi lên bàn tán, rồi như một phản xạ, kiểm tra lại đồ ăn của mình, xem coi có giống như lời của ba cô gái kia không.
Bà Triệu Tư vẫn không tin vào mắt mình, mà lẩm bẩm:
- Có lẽ có nhầm lẫn nào ở đây, chúng tôi đều bịt kín khi chế biến món ăn, hơn nữa... _Nói đến đây, bà Triệu Tư chỉ vào đĩa gà mà nói:
- Quý khách xem, sợi tóc ở trong đĩa gà xào cay nhưng lại không dính sốt, mà nằm ở bên trên, trông giống như...
Phịch!
- Vưu Cổ Nhữ!!!
Bà Triệu Tư còn chưa nói xong lời, thì Vưu Cổ Nhữ đã cầm thẳng đĩa gà mà ném vào mặt bà, gương mặt bà đều dính sốt gà cay và những viên gà nhỏ. Kim Ngưu lập tức hét lớn, cô tức giận lao đến:
- Vưu Cổ Nhữ, cô muốn tôi đánh...
- Tôi cái gì?! Mấy người làm ăn vô tâm, mất vệ sinh, bị tôi bắt tại trận rồi mà còn dám nói là hiểu nhầm? Đã không xin lỗi thì thôi đi, còn cố cãi lý! Chị có tin tôi báo cảnh sát, dẹp luôn cái tiệm nghèo nát này của nhà chị không?
- Phục vụ có vài món cơ bản cũng mắc lỗi! Mà lại là lỗi tối kỵ trong nhà hàng! Mấy người không biết vệ sinh an toàn ẩm thực là tiêu chuẩn được đặt lên hàng đầu của quán ăn à? Không biết thì đừng có mở quán! Còn thiếu gì nghề để mấy người kiếm tiền!
- Nói không chừng, sau khi đóng cửa, mấy người đến chỗ VG chúng tôi, quỳ xuống và lau giày cho chúng tôi, thì may ra chúng tôi cho một chỗ làm lao công, hahaha~
Ba người lần lượt lên tiếng, không khinh bỉ thì cũng mỉa mai. Sau đó, Vưu Cổ Nhữ lên tiếng:
- Nể tình tôi và chị học cùng trường, nên chuyện này tôi có thể sẽ không báo cảnh sát, nếu như chị, Kim Ngưu... _Nói đến đây, Vưu Cổ Nhữ nhếch khóe cười tự đắc:
- Chị và cả gia đình chị quỳ xuống tại đây, xin lỗi chúng tôi, rồi tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!
- Cái gì, cô dám... _Kim Ngưu bị Vưu Cổ Nhữ làm cho tức đến mức không kiềm được run rẩy, Vưu Cổ Nhữ hất cằm nhìn cô:
- Nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát!
- Kim Ngưu, hay là thôi đi... _Bà Triệu Tư khẽ giữ Kim Ngưu lại, lắc đầu, Kim Ngưu không cam tâm:
- Mẹ!!!
- Sao hả? Bác gái đã đồng ý rồi sao? Sự lựa chọn khôn ngoan đấy~
- Mẹ à! Tại sao chứ? Rõ ràng không phải là lỗi của chúng ta mà!!! _Kim Ngưu phẫn nộ không chấp nhận được chuyện vô lý này, Vưu Cỗ Nhữ bị thái độ của Kim Ngưu làm cho mất kiên nhẫn, lên giọng đe dọa:
- Tôi không dư dả thời gian cho mấy người đâu! Tôi đếm đến ba mà không quỳ xuống, tôi lập tức báo cảnh sát! _Nói rồi Vưu Cổ Nhữ đếm:
- Một!... Hai!... B...
Phịch!
- Ấy bác gái, bác mỏi chân rồi sao?
Ngay lúc bà Triệu Tư vừa khụy gối xuống, thì bỗng có một người đỡ lấy bà, không để gối bà chạm đất. Bà ngỡ ngàng nhìn người này, liền bị ánh sáng vô hình trên người này chiếu rọi đến khó nhìn. Cô gái mang một dáng vẻ cao quý đỡ bà Triệu Tư đứng thẳng lên, mỉm cười:
- Để cháu giúp bác đứng lên nhé!
- A...
Kim Ngưu nhìn chị gái trước mặt, hai mắt chợt toát lên tia cả kinh, mái tóc màu cam đất quen thuộc ấy, chẳng phải là...
- Suỵt!
Kim Ngưu vừa định mở miệng thì chị gái khẽ nháy mắt ra hiệu cho cô. Đỡ bác gái Triệu Tư lên, cô gái dùng khăn mùi xoa của mình lau đi những vết nước sốt trên mặt bà đi. Mùi hương thơm nhẹ thoang thoảng tỏa ra từ chiếc khăn, khiến bà Triệu Tư có cảm giác như đang đứng giữa cánh đồng hoa trong khu vườn hoàng gia của Anh Quốc, một mùi hương vô cùng vương giả.
- Này, bà chị kia, chị có biết chị vô duyên lắm không? _Vưu Cổ Nhữ thấy có người ngoài xen vào, liền khó chịu cất giọng:
- Ai cho chị xen vào chuyện của tôi hả?
- Đệ phu... _Cô gái kia không những không thèm trả lời Vưu Cổ Nhữ, mà quay sang nhìn Kim Ngưu mà cười nhẹ:
- Em đưa bác gái vào trong thay đồ đi, chị sẽ lo chuyện ở ngoài này!
- Chị... _Kim Ngưu có chút ngoài ý muốn, thì cô gái kia phẩy tay:
- Nào, sốt gà cay sệt sệt khó chịu lắm, mau đưa mẹ đi đi!
- Này bà chị kia...
Ầm!
Vưu Cổ Nhữ vừa tức tối quát lên vì cô gái mới xuất hiện không thèm để cô vào mắt, thì một tiếng động lớn vang lên. Cô gái kia đập mạnh tay xuống bàn, tiện đà giữ nguyên tư thế chống tay ấy mà nhìn Vưu Cổ Nhữ, tựa tiếu phi tiếu cất giọng:
- Dùng thái độ cho phù hợp vào, cô gái!
- Chị!
- Vừa rồi tôi có nghe, cô bảo trong đồ ăn có tóc? _Cô gái kia vừa lên tiếng, vừa uyển chuyển ngồi xổm trên mặt đất, dáng vẻ vẫn vô cùng thanh tao. Vưu Cổ Nhữ hằn học đáp:
- Phải! Thì sao?
- Có phải sợi tóc này không nhỉ? _Nhặt sợi tóc lẫn lộn trong miếng gà nằm trên sàn nhà lên, cô gái kia cất giọng cẩn thận. Vưu Cổ Nhữ chau mày:
- Là nó thì sao?
Lúc này, cô gái kia nhẹ nhàng đứng lên, cả người đều toát lên dáng vẻ thanh lịch, cô cẩn thận cầm sợi tóc kia kên, bỏ vào chiếc túi nilon chuyên dụng để đựng mẫu vật, mơ hồ lên tiếng:
- Kỳ lạ nhỉ? Sao sợi tóc này có màu đen nhỉ? Vừa rồi tôi và cô đều thấy, bác gái đầu bếp kia, tóc là màu cam mà?
- Cái?! Ý chị là gì hả? _Cô tiểu thư kia đột nhiên bị hoảng loạn, lên tiếng hoang mang. Cô gái thanh lịch kia quay sang nhìn cô tiểu thư đó:
- Ý gì là ý gì? Không phải quá rõ rồi sao? Tóc cô... _Nói rồi cô chỉ thẳng mặt cô tiểu thư kia, khóe miệng cong lên:
- Có màu đen kìa!
- Này... này... chị tính nói là tóc đấy là của tôi ư? Nực cười, làm như có mình tôi tóc đen ấy! Chắc gì người vừa rồi là người chế biến món này, chẳng phải trong đó còn có đầu bếp tóc đen hay sao? _Vị tiểu thư kia lúng túng tuôn nguyên một tràng, nhưng cô gái bí ẩn kia vẫn thản nhiên lên tiếng:
- Tóc này là của ai, chẳng phải xét nghiệm DNA là rõ sao?
Pực!
Nói rồi, cô gái kia thẳng thừng giật một cọng tóc của cô tiểu thư kia, khiến vị tiểu thư đó nhất thời kinh hãi mà không nói thêm được lời nào. Vưu Cổ Nhữ thấy tình hình có vẻ nguy hiểm, liền lên tiếng đầy ngạo mạn:
- Bà chị coi trời bằng vung này! Chị tính đi đâu đấy, đứng lại đó cho tôi! Chị có biết tôi là ai không hả?
- Vậy cô có biết tôi là ai không?
Cô gái kia chỉ quay nửa mặt mà nhìn Vưu Cổ Nhữ bằng nửa con mắt, khóe môi cơ hồ giật lên một cách khinh bỉ. Bị nhìn bằng thái độ đó, Vưu Cổ Nhữ tức tối:
- Chị là ai chứ?!
- Yên Thi Mặc.
Ba chữ Yên Thi Mặc thốt ra nhẹ nhàng từ miệng cô gái kia, khiến không chỉ đám người Vưu Cổ Nhữ, mà cả những khách hàng có mặt tại quán đều kinh ngạc.
Đây chính là người của gia tộc đứng đầu trong Ngũ đại gia thế - Yên gia. Nét mặt của Vưu Cổ Nhữ và hai người kia ngay lập tức trở nên tái mét, không dám nói hay làm điều gì.
- Kim Ngưu, cho tôi phần cơm...
Lúc này, có một vị khách mới bước vào trong quán, anh còn chưa nói hết câu, thì phát hiện ra sự tồn tại của một người, mà khiến anh nhất thời phải im miệng. Xung quanh lại trông như bãi chiến trường, đầu Song Ngư kêu lên một tiếng, rồi hít một hơi thật sâu:
- Yên - Thi - Mặc! Chị làm cái gì vậy hả?
- Hả? Song Ngư?
Yên Thi Mặc không thể tin được Song Ngư lại xuất hiện, nhưng hình như có gì đó sai sai. Cô vừa đưa mẫu tóc cho Kim Ngưu giữ, thì Song Ngư đã bằm bằm sát khí bước đến:
- Tôi đã nói chị đừng có làm phiền Kim Ngưu nữa mà, sao chị lại đến đây gây sự vậy?
- Hả? A... Khoan đã, em hiểu nhầm rồi, chị có làm gì đâu... _Yên Thi Mặc vất bỏ hình tượng kiêu lãnh vừa rồi, mà sợ hãi trốn sau lưng Kim Ngưu, cầu cứu:
- Đệ phu, cứu chị!
- Cứu cái gì? Chị còn không mau bước ra đây? _Song Ngư không cho Yên Thi Mặc giải thích, mà nổi trận lên tiếng. Yên Thi Mặc oan ức nói:
- Tại sao chị phải ra trong khi em làm cái bộ dáng đó hả? Chị có làm gì đâu! Sao em lúc nào cũng bắt nạt chị thế! Đệ phuuuuu!!!
- Dừng lại đi Song Ngư, cậu đúng là hiểu nhầm chị ấy rồi...
- Cậu đừng có bao che cho chị ta... _Song Ngư cũng không để cho Kim Ngưu nói, mà quay sang nhìn Yên Thi Mặc:
- Sao chị có thể xuất hiện ở chỗ này chứ? Trùng hợp? Ngẫu nhiên? Xin lỗi đi, tôi không thể tin!
- Yên Thi Mặc!
Bỗng, trong lúc tình hình căng thẳng, thì có một giọng nam vang lên. Nghe giọng nói này, tim Yên Thi Mặc đột nhiên đập mạnh, cô khó tin nhìn người vừa lên tiếng. Còn chưa kịp phản ứng, thì người kia lại cất giọng, ngữ điệu ôn hòa:
- Không phải em hẹn ăn cơm cùng anh sao? Sao đang ăn lại chạy ra đấy thế?
- Anh trai Nhân Mã?
Song Ngư nhìn người vừa lên tiếng, không khỏi kinh ngạc. Chính vì lời nói của anh, mà Yên Thi Mặc lại khó tin nghi vấn:
- Uả Song Ngư, em biết anh ấy à?
- Đây là anh trai bạn tôi, chị... với anh... hai người là sao? _Song Ngư vẫn chưa thu được cái tình hình hiện tại, Kim Ngưu cũng mang một câu hỏi giống anh. Yên Thi Mặc còn chưa kịp trả lời, thì Nhân Phong mỉm cười nói:
- Bọn anh là bạn bè!
Nghe lời này, Yên Thi Mặc có chút hụt hẫng.
Xạch!
- Kim Ngưu ơi, tớ...
Nhân Mã vừa xuất hiện, thì cái miệng tự động ớ lại, rồi ngạc nhiên:
- Anh hai? Anh đến rồi à?
- Nhân Mã, Thiên Yết?
Xạch!
- Kim Ngưu, chìa khóa xe n...!!!
Bảo Bình giao hàng về, thì bị sự xuất hiện đông đông bên trong làm cho giật mình. Sao có cả Nhân Mã, Thiên Yết, Song Ngư, và cả anh trai Nhân Mã nữa vậy? Nhìn bọn họ, cô thắc mắc:
- Có tiệc đột xuất hả?
- Hả? Bảo Bình? À không phải, tớ thèm gà nên cùng Thiên Yết đến đây ăn thôi...
Xạch!
- Chị Kim Ngưuuuuuuu~
Nữa, lại có người xuất hiện nữa. Lãnh Quân Anh vừa về đến nhà liền mặc kệ sự đời mà chạy đến ôm lấy Kim Ngưu. Lập tức, mặt Song Ngư đen lại, đen còn hơn cả đít nồi.
Vưu Cổ Nhữ nhìn thấy có thêm nhiều gương mặt quen thuộc xuất hiện, liền sợ hãi. Trong khi bọn họ chưa nhận diện ra cô, cô liền lẳng lặng rút lui.
- Hửm?
Bảo Bình thấy động, liền quay mắt sang nhìn, vẻ mặt nhàm chán của cô bỗng hiện lên chút kinh ngạc, ngữ điệu khó chịu vang lên:
- Vưu Cổ Nhữ? Sao cô lại ở đây?
Lời nói của Bảo Bình khiến cả đám người vừa xuất hiện đều chú ý đến. Nhìn đĩa gà văng vãi dưới chân cô ta, Song Ngư lập tức hiểu ra vấn đề:
- Cô dám đến đây gây chuyện?
- Tôi...
- Hóa ra mọi người quen cô gái này à? _Yên Thi Mặc có chút ngỡ ngàng lên tiếng, thấy vẻ mặt sắp nộ sát khí của Song Ngư, cô liền hiểu ra, rồi như có như không lên tiếng:
- Không biết giữa mọi người là quan hệ gì, nhưng mà cô gái này đã đổ thừa cho mẹ của đệ phu chuyện có tóc trong gà, sau đó còn hất đĩa gà vào mặt bác gái, rồi còn bắt cả gia đình đệ phu quỳ xuống xin lỗi, nếu không sẽ báo cảnh sát đấy!
- Cái gì?
Lời của Yên Thi Mặc vừa dứt, thì đám Song Ngư, Bảo Bình, Thiên Yết và Nhân Mã đều kinh ngạc. Song Ngư quay sang hỏi Kim Ngưu:
- Chuyện là như vậy?
- Phải, tôi còn đang muốn tính sổ...
Soạt!
- Á!
Lời của Kim Ngưu còn chưa nói xong, thì đám người Vưu Cổ Nhữ đều bị tô canh gà hất lên người. Trước mặt cô ta, đang xuất hiện bóng người cao lớn với gương mặt lạnh lẽo đáng sợ. Nhân Mã bất giác kêu lên:
- Thiên Yết...
- Thấy thế nào? Dễ chịu? _Giọng Thiên Yết vang lên một cách trầm lạnh, đôi mắt xanh ngọc của anh toát lên một vẻ băng lãnh hiểm ác, ngữ điệu nghiệt ngã vang lên:
- Cô còn chưa sống bằng một nửa cuộc đời của bác tôi, mà dám hất đồ ăn vào bà ấy? Vô phép tắc vừa phải thôi!
- Anh...
- Nếu như gia đình cô không biết dạy con, thì tôi đây không ngại dạy dỗ mấy con ranh nghiệt chủng đâu! Bắt đầu từ đâu nhỉ? _Ngữ điệu Thiên Yết bắt đầu cao lên:
- Lấy tóc mình để vu oan cho người khác, có vẻ dư tóc nhỉ? _Nói rồi Thiên Yết cầm lấy chiếc kéo được cắm trong lọ đũa trên bàn, điêu luyện xoay nó trong tay:
- Vậy để tôi giúp mấy người một chuyến nhé?
- Á!!! Tránh ra!
Nhìn thấy kéo, y như rằng Vưu Cổ Nhữ bị ám ảnh, vội vàng tránh né, đám tiểu thư đi cùng cũng chỉ dám trốn sau lưng Vưu Cổ Nhữ.
- A... Aisssss!!!
Vưu Cổ Nhữ bỗng dưng kêu la đau đớn khi tóc mình bị nắm mạnh về phía sau, Kim Ngưu từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Vưu Cổ Nhữ, túm chặt mái tóc của cô ta mà giật về phía sau, nghiến răng nói:
- Mày bắt gia đình tao quỳ xuống xin lỗi cái chiêu trò mày tự tạo ra? Được thôi, tao sẽ gọi cả gia đình tao ra, nhưng không phải để xin lỗi mày, mà để mày quỳ xuống xin lỗi tụi tao!
Phịch!
Kim Ngưu dùng lực ấn cả người Vưu Cổ Nhữ xuống, khiến cô ta không chống đỡ kịp mà khụy gối xuống. Hai đứa tiểu thư kia tính ngăn cản, thì bị Bảo Bình túm được, cũng đẩy họ xuống:
- Đồng bạn đồng lòng mới là tốt!
- Aisss! Mấy người, mấy người mau bỏ ra! _Vưu Cổ Nhữ chống cự, như một thói quen, cô ta đe dọa:
- Mấy người dám vô lễ với tôi, Vưu gia sẽ không để yên cho mấy người!
- Đây...
Chợt, một chiếc điện thoại xuất hiện trước mặt Vưu Cổ Nhữ, cô ta chưa hiểu ra điều gì, thì Song Ngư ngồi xổm trước mặt cô ta, nhàn nhã lên tiếng:
- Gọi cho Vưu gia của cô đến đi, gọi thẳng Vưu lão gia nhé, tôi không tiếp cha mẹ cô đâu, tôi... _Nói đến đây, vẻ mặt Song Ngư đanh lại:
- Chỉ tiếp người đứng đầu Vưu gia thôi!
- Anh... anh là ai mà dám đòi gặp ông nội tôi? Hả?
- Vưu Khương hình như đã từng gửi cho tôi bản hợp đồng xin được tài trợ cho dự án mới của ông ta, nó vẫn còn đang chờ tôi để duyệt qua đấy, vừa hay, đến đây nói luôn chuyện này đi! _Yên Thi Mặc cũng ngồi xổm trước mặt Vưu Cổ Nhữ,một tay gác lên vai Song Ngư, tay còn lại chìa ra một tấm danh thiếp, ngữ điệu hứng thú vang lên:
- Đến gặp hai chị em tôi, coi như đây là cái phước của lão già ấy đi!
Nhìn tấm danh thiếp, mặt Vưu Cổ Nhữ càng thêm tái mét. Lại nói, không thể tin được khi Song Ngư là em trai của Yên Thi Mặc, bảo sao anh ta không hề kiêng nể gì cô.
Ngày hôm nay, Vưu Cổ Nhữ lại rước phải kết cục thảm hại. Cô ta và đồng bạn bắt buộc phải xin lỗi người nhà Kim Ngưu và Thiên Yết. Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta phải xuống nước xin lỗi người khác, nỗi nhục này, cô ta không thể nào quên được.
- Nãy giờ cháu chưa giới thiệu... _Yên Thi Mặc được người nhà Kim Ngưu cảm ơn, thì cô lấy danh thiếp của mình ra, vui vẻ đưa cho họ:
- Cháu là Yên Thi Mặc!
Chỉ là một chiếc danh thiếp, đã toát lên một đẳng cấp cao quý hiếm người sánh bằng, chiếc card visit ép kim màu đen mạ nhũ vàng khiến cho người nhìn thấy đều có vẻ choáng ngợp.
Yên Thi Mặc - Tổng giám đốc Thiên Lộ Quán - chuỗi nhà hàng ẩm thực quốc tế lớn nhất Horoscope, được tách ra từ tập đoàn Yên gia. Ngoài chức vụ Tổng giám đốc, Yên Thi Mặc còn là một trong những chuyên gia phân tích ẩm thực hàng đầu quốc gia.
Mọi người nhìn lại cô gái trước mặt, cô gái này, chỉ tầm trên dưới 25 tuổi thôi chứ mấy, sao lại tài giỏi như thế? Yên Thi Mặc không để ý thái độ của mọi người, mà lên tiếng:
- Vừa rồi cháu đã gọi tất cả các món của nhà mình ra, hương vị ở đây rất hợp với cái tên Family, cách bày trí trong quán khiến khách hàng có một cảm giác thân quen như đang ở trong chính ngôi nhà của mình, đồng thời khiến họ cảm thấy thoải mái và dùng bữa ngon miệng hơn. Cháu đã đi đến rất nhiều nhà hàng lớn, kể cả trong nước hay nước ngoài, nhưng cảm giác tại đây vô cùng độc nhất, ý của cháu là... _Nói đến đây, Yên Thi Mặc chìa bàn tay của mình ra, ngỏ ý muốn bắt tay với gia đình Kim Ngưu, cô mỉm cười:
- Cháu rất muốn hợp tác để giúp đỡ mọi người!
- Yên tiểu thư, à không, Yên Tổng... _Người nhà Kim Ngưu không biết nên xưng hô thế nào, thì Yên Thi Mặc lên tiếng:
- Mọi người cứ từ từ suy nghĩ, cháu không muốn ép buộc ai cả, dù câu trả lời là gì, sau khi suy nghĩ, mọi người hãy liên lạc với cháu nhé!
- Chuyện này... cảm ơn cháu, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ... _Bà Triệu Tư lên tiếng, hai bên nói qua nói lại vài câu, thì người nhà Kim Ngưu trở lại làm việc.
Song Ngư vẫn đứng ở một bên mà canh chừng Yên Thi Mặc, phòng ngừa lỡ cô gây ra chuyện gì thì còn kịp thời lao vào ngăn cản. Yên Thi Mặc uất ức nhìn anh:
- Chị đã bảo chị đến đây vì công việc mà! Sao em không tin?
- Công việc? Đừng có lươn lẹo nữa, nói đi... _Song Ngư vừa nhìn vừa nghi ngờ lên tiếng:
- Sao chị biết chỗ này mà đến?
- Thì bữa về nước, em đuổi chị ra khỏi nhà, chị đã ngồi ở ngoài như một con vô gia cư suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó mới thấy em và đệ phu đi ra... _Yên Thi Mặc dè chừng kể, Song Ngư đột ngột chiếu tia lade vào người cô:
- Đừng nói chị bám theo từ lúc đấy?
- Thì ai bảo em đuổi chị làm gì, mà bám theo, chị mới biết nhà đệ phu có quán gà thú vị như thế này chứ! _Yên Thi Mặc lên tiếng thanh minh, sau đó thấp giọng xuống:
- Hôm nay rảnh nên chị đến xem thử, còn đang thưởng thức hương vị nhà làm thì trong quán xảy ra chuyện, mà này, chị đã giúp đệ phu, sao em lại dám tỏ cái thái độ đấy với chị hả? Thấy chị hiền mà leo lên đầu ngồi à?
- Haizzz... Chị mà hiền cái lỗi gì! _Song Ngư phán một câu tỉnh ruồi, rồi hất mặt ra phía ngoài cửa, nhàn nhạt nói:
- Có người đang đợi chị kìa!
- Hả?
Yên Thi Mặc theo hướng của Song Ngư mà nhìn sang, thì thấy bóng lưng của một chàng trai tóc xanh mạ. Tim cô đột nhiên đập thật nhanh, hai má vô thức ửng hồng lên. Không suy nghĩ nhiều, cô vội vàng xách đồ của mình lên:
- Không biết hôm nay có phải là ngày may mắn không hí hí... _Nói rồi cô đưa tay tạm biệt Kim Ngưu và bạn bè của con bé. Vừa bước vài bước thì bỗng giọng nói chân thật của Song Ngư vang lên:
- Thi Mặc, cảm ơn!
- Hứ!
Yên Thi Mặc ngoảnh mặt rời đi, nhưng trên mặt lại hiện ra nét cười.
Như vậy, Nhân Phong và Yên Thi Mặc đã ra về trước.
Hiện giờ, trong quán gà chỉ còn Nhân Mã, Thiên Yết, Bảo Bình, Song Ngư, Kim Ngưu và Lãnh Quân Anh.
- Ăn nhiều vào, cả ngày cậu đều không ăn ngon được!
- Hì hì, đồ ăn cậu làm là ngon nhất!
-_-!!!
Bảo Bình xoay qua trái thì chứng kiến cảnh chăm sóc ngọt ngào của mặt lạnh Thiên Yết và đứa ngốc Nhân Mã. Xoay sang bên phải thì thấy con Koalo Quân Anh đang bám víu Kim Ngưu, bên cạnh là cột tỏa sát khí Song Ngư.
Một bên thì ngọt nhức răng, một bên thì khét cả lỗ mũi. Ngồi ở giữa cũng thật tra tấn quá đi.
- Chị Kim Ngưu~ Sao anh kia nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? _Quân Anh ngây thơ lên tiếng, khi thấy Song Ngư như muốn giết mình. Kim Ngưu ngán ngẩm lên tiếng:
- Đó là bạn trai chị, còn mày thì đang bám víu chị, nên mới muốn ăn thịt mày đấy!
- Ù OA~ Chị Kim Ngưu đại trẻ trâu mà đã có bạn trai rồi cơ đấy! _Quân Anh này không biết là đang ngưỡng mộ hay là đang châm chọc Kim Ngưu, sau đó, cậu quay sang nhìn Bảo Bình, không hề để Song Ngư vào mắt:
- Thế chị Bảo Bình đã có bạn trai chưa?
- Liên quan gì đến tài chính của mày không mà hỏi?
- Vẫn cục súc như ngày xưa! Quân Anh bỉu môi, rồi lại vô tình chạm phải ánh mắt như muốn thiêu đốt cậu của Song Ngư, cậu lại một lần nữa né tránh mà hóng hớt sang bên Thiên Yết:
- Anh Thiên Yết, bạn của anh đẹp trai quá đấy!
- Mày nhìn phát nữa, tao cho mày một vé ra bắc luôn giờ!
Lời Quân Anh vừa dứt, thì Thiên Yết đã bật chế độ chiếm hữu, ôm khuất Nhân Mã khỏi tầm nhìn của Quân Anh, mà chiếu tia lade đến cậu, không có một chút thiện ý.
- Anh vẫn đáng sợ như xưa! _Quân Anh lại bỉu môi, rồi lại lần nữa chạm phải đôi mắt rực lửa của Song Ngư. Lần này, cậu không còn trốn tránh nữa, ngược lại, còn ôm chặt lấy Kim Ngưu rồi lè lưỡi chọc tức anh:
- Plè... Sao anh lại có thể ghen với em trai bạn gái mình chứ?!
- Kim Ngưu, Thiên Yết, tôi đánh em các cậu được chứ? _Song Ngư dường như đang rất mất kiên nhẫn, Kim Ngưu nghe vậy, liền đá Quân Anh ra xa, phất tay không quan tâm:
- Cứ tự nhiên!
- Đánh chết cục phiền phức đó càng tốt! _Thiên Yết đế vào một câu, rồi lại quay sang gắp đồ ăn cho Nhân Mã. Bảo Bình cũng lên tiếng:
- Cần tôi phụ không?
- A... Mấy anh chị bắt nạt em, bà nội!!!!
Quân Anh thấy tình thế nguy hiểm, liền cầu cứu lão gia gia. Kết quả, không những vô dụng, mà còn bị ăn chửi.
...
Ngoài quán gà Family...
Xạch!
- Hú òa!!!
Yên Thi Mặc vừa ra khỏi quán, liền nhảy đến đập lưng Nhân Phong một cái, khiến anh không đỡ kịp, suýt chút thì ngã. Thấy mình ra tay hơi lố, Yên Thi Mặc vội hỏi han:
- Anh không sao chứ? Em xin lỗi!
- Haha... em không phải lúc nào cũng vậy sao? _Nhân Phong mỉm cười, dáng vẻ vô cùng ôn hòa. Yên Thi Mặc lại có chút nghi ngờ, lên tiếng:
- Anh thì khác, bộ dạng của anh lúc này là sao? _Không để Nhân Phong trả lời, Yên Thi Mặc hiếu kỳ nhìn anh:
- Mọi khi đều là anh trốn tránh em, chỉ cần nhìn thấy em từ xa, anh đã bỏ chạy mất dạng, chỉ cần em xuất hiện, anh sẽ đi mất, vậy tại sao hôm nay... _Nói đến đây, Yên Thi Mặc nghi hoặc:
- Anh còn chủ động cứu cánh cho em?
Những lời này của Yên Thi Mặc hoàn toàn đúng.
Yên Thi Mặc và Trịnh Nhân Phong là một mối quan hệ không thân thiết như những gì đang xảy ra. Cách đây nửa năm, Nhân Phong có dẫn một đoàn khách đến du lịch ở Hàn Quốc, trong đoàn khách đó, có Yên Thi Mặc. Lần đầu bọn họ gặp nhau, chỉ là mối quan hệ giữa hướng dẫn viên du lịch và khách du lịch mà thôi. Chỉ là trong đợt đó, khi leo núi, có một người khách không cẩn thận mà bị sảy chân và bị thương. Lúc đó đang ở trên núi, không có nhân viên y tế ở gần, nhưng Nhân Phong đã cầm máu và sơ cứu cho vị khách ấy một cách chuyên nghiệp, và đã xử lý tình huống lúc đấy rất tốt.
Yên Thi Mặc đứng ngoài, đã bị Nhân Phong thu hút từ lúc đấy. Cô là một người rất rõ ràng, ngay buổi tối hôm đó, cô đã tìm gặp riêng Nhân Phong và bày tỏ.
Nhân Phong đột nhiên được một nữ du khách tỏ tình, ngoài lúng túng và ngây người ra, thì không biết phản ứng gì. Sau khi nhận rõ tình hình, anh liền mỉm cười và từ chối. Không phải là anh đã có bạn gái, hay đã có người mình thích, mà là cả hai chỉ mới biết nhau, cảm xúc của cô, có lẽ chỉ là do ấn tượng hay ngưỡng mộ gì đó thôi. Yên Thi Mặc không phải kiểu người không phân biệt được cảm xúc, vì vậy, cô đã tuyên bố, sẽ đeo bám anh cho đến khi nào anh đồng ý thì thôi. Vốn dĩ Nhân Phong không để ý đến lời này của cô lắm, nhưng anh đã nhầm.
Những ngày sau của chuyến du lịch, Nhân Phong bị Yên Thi Mặc quấn quýt không rời, dần dần, anh trở nên sợ cô. Cứ nghĩ chuyến du lịch đó kết thúc, là mọi chuyện cũng kết thúc, nhưng không. Không hiểu sao mỗi nơi anh dẫn đoàn đến, đều có sự xuất hiện của Yên Thi Mặc. Ở Ý, thì cô bảo đi thăm bạn. Ở New Zealand, cô bảo đang đi công tác. Ở Trung Quốc, cô bảo đến xem chi nhánh công ty mình làm việc. Ở Thái Lan, cô bảo đến đây để khai trương nhà hàng mới mở. Ở Mỹ, cô bảo là tham dự sự kiện ẩm thực quốc tế. Ở Nhật, cô bảo mình đi làm giám khảo cho cuộc thi ẩm thực tại đây. Cả nửa năm trời, đi vòng quanh trái đất, nơi nào anh cũng bắt gặp cô. Mỗi lần thấy anh, cô đều bám theo như kẻ bám đuôi, khiến anh mỗi lần thấy là một lần bỏ chạy.
Mới vừa rồi, khi anh dẫn đoàn city thành phố, lại bắt gặp cô ngay trên đất nhà. Quả là con cháu Yên gia, nơi nào cũng có thể đi đi đến đến một cách dễ dàng, có khi hộ chiếu của cô còn đến nhiều quốc gia hơn cả anh.
Nhân Phong đối với Thi Mặc, không đến mức chán ghét, chỉ là trốn tránh riết thành thói quen.
Cho đến chiều hôm nay.
Anh đến quán gà bạn của Nhân Mã, không ngờ Yên Thi Mặc cũng có mặt ở đấy. Cảnh cô xuất hiện giúp đỡ mẹ của Kim Ngưu, vạch trần âm mưu đổ thừa của ba vị tiểu thư kia và còn dùng thân thế của mình khiến ba người đó không dám bật lại. Tất cả những cử chỉ, lời nói, sắc mặt của cô đều ghi rõ vào mắt anh. Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn thẳng vào con người cô, mà trước giờ anh không hề biết, hóa ra cô lại cuốn hút như vậy, hóa ra cô lại thông minh và ngầu như vậy. Anh bỗng nhiên cảm thấy thích con người của cô, và muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn. Lại nhìn thấy dáng vẻ của cô khi gặp em trai mình, hình ảnh đấy thực sự dễ thương.
Đó là lý do vì sao anh đã lên tiếng cứu nguy giúp cô, và đã đứng đợi cô ra về.
Thấy Nhân Phong im lặng không trả lời câu hỏi của mình, Yên Thi Mặc có chút đề phòng:
- Trịnh Nhân Phong?
- Yên Thi Mặc, anh thích em!
- Hả?
Câu nói đột ngột của Nhân Phong dọa Thi Mặc một trận, nét mặt vẫn đang hoang mang thì anh nói tiếp:
- Mọi khi đều là em nói thích anh, từ giờ về sau, hãy để anh nói thích em!
- Anh... _Yên Thi Mặc vẫn không tin nổi vào tai mình, chỉ mới hôm trước, Nhân Phong còn cắt đuôi cô, sao bây giờ lại:
- Anh đừng có đùa giỡn với tình cảm của em... Umnhh!!!
Lời của Yên Thi Mặc chưa kịp dứt, thì đột ngột bị một lực kéo cô về phía trước, sà vào lồng ngực người con trai trước mặt, trong khi đôi môi đột nhiên có một sự tiếp xúc mềm mại và ấm áp. Sự ngạc nhiên của cô vẫn còn đó, nhưng cơ thể tự động phản ứng lại, cô đưa tay lên ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp ứng lại nụ hôn bất ngờ này.
Giữa hàng cây xanh đang xào xạc trong gió, có hai bóng hình quấn quýt nhau không rời, mở ra một câu chuyện tình yêu mới.
.
.
Cục cảnh sát Trung ương Zodiac...
Phòng thẩm vấn tội phạm...
- Thế nào rồi?
- Cảnh sát trưởng!
Người đàn ông nghiêm lãnh vừa xuất hiện, những thanh tra bên trong đồng loạt cúi chào. Ông gật nhẹ đầu, sau đó qua tấm kính nhìn sang phòng thẩm vấn, nơi diễn ra một cuộc vấn phạm. Câu hỏi của ông đã có người trả lời:
- Hắn ta... không khai báo gì cả!
- Hmn...
Sắc mặt của Lâm Viễn Ca trầm lại, khiến những người trong phòng có chút lạnh sống lưng. Bình ổn một chút, ông nói:
- Liên lạc với bộ phận khảo vấn đặc biệt đi!
- Vâ... ng...
Bộ phận khảo vấn đặc biệt mà Lâm Viễn Ca nhắc đến, khiến ai cũng toát mồ hôi, đội đó, toàn là chó điên.
Lâm Viễn Ca bước ra ngoài mà không để tâm đến vẻ mặt hoang mang của những vị thanh tra kia. Bây giờ, ông sẽ đến xem tình hình của đội điều tra phụ trách vụ án tấn công người hàng loạt trong tuần qua. Trong một tuần đã có đến ba người bị tấn công đến mức suýt chết.
Cạch!
- Ba!
Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Lâm Viễn Ca bắt gặp một hình ảnh thân quen. Cự Giải đang đứng chờ ông ở ngoài, trên tay là phần cơm của quán Hoa Tử, cô cười:
- Cơm tối đây!
- Mẹ bảo con mang đến à? _Lâm Viễn Ca bước đến, lân tiếng. Cự Giải gật đầu:
- Ba gọi cho mẹ, bảo tối nay về nhà trễ, nên mẹ bảo con mua đồ ăn của nhà Sư Tử mang đến cho ba đấy!
- Thằng nhóc đấy cũng đến à? _Vẻ mặt của Lâm Viễn Ca trở nên băng lãnh, Cự Giải lại gật đầu:
- Cậu ấy đang ở dưới, con nên đưa cậu ấy đến đây thường xuyên nhỉ? Vì sau này... _Nói rồi Cự Giải mỉm cười:
- Đây sẽ là nơi làm việc của con mà!
- Hmnn... Đừng có bình thản như thế! _Lâm Viễn Ca cầm lấy phần đồ ăn từ Cự Giải, ngữ điệu lãnh khí:
- Cảnh sát không phải là công việc ăn chơi đâu!
- Con biết mà!
Cạch!
Khi hai cha con đang nói qua nói lại vài lời, thì cửa phòng thẩm vấn được mở, hai thanh tra áp giải một tội phạm bước ra.
- Cảnh sát trưởng!
Hai vị thanh tra kia chào hỏi Lâm Viễn Ca, nhìn thấy Cự Giải, họ khẽ gật đầu. Sau đó, áp giải tội phạm đi. Cự Giải thắc mắc:
- Sao Đỗ Tu lại ở đây? Không phải đang bị giam sao ạ?
- Hắn ta có liên quan một chút với hung thủ của vụ tấn công người lần này... _Lâm Viễn Ca nhìn Cự Giải, rồi lên tiếng đuổi cô về:
- Con đừng có làm bộ dáng tò mò nữa, mau về nhà đi!
- Khoan đã, vụ tấn công người mà ba nhắc đến chẳng phải liên quan đến người quen của bạn con sao, ba nên nói cho con nghe mới phải...
Cự Giải nổi lên sự tò mò, còn chưa kịp nói hết thì bị ba mình cho người đuổi cô đi.
Không ai biết được, kẻ tội nhân vừa rồi lại trốn thoát trên đường áp giải về nhà tù. Đỗ Tu - tội phạm bạo hành bé gái 5 tuổi Hoàng Tư mỹ đã vượt ngục thành công.
.
.
Ngày hôm sau...
Trường cao trung Zodiac...
Lớp 12S...
Cạch!
- Ôi mẹ ơi hết hồn!
Kim Ngưu vừa bước vào lớp, liền thấy gương mặt tỏa ám khí của Song Ngư đang hướng về mình. Cô ngạc nhiên khi trong lớp không có ai, thế này, càng khiến cô cảm thấy mùi nồng nặc của khí đen mà anh tỏa ra.
Thấy Kim Ngưu, Song Ngư lập tức lên tiếng:
- Cậu mau lại đây!
- Cậu... sao đáng sợ thế? Tôi có làm gì sai đâu? _Kim Ngưu rụt rè tiến đến, Song Ngư đáp:
- Em trai cậu, Lãnh Quân Anh, nó còn bám dính cậu nữa không?
- A... Cậu... _Kim Ngưu như nhớ lại lời nói của Song Ngư hôm trước tại căn hộ, rồi khoái khẩu cười:
- Ghen à?
- Còn không phải?
- Hí hí hí...
Biết được nguyên do tỏa hắc khí của Song Ngư, Kim Ngưu chợt cảm thấy vui vẻ, liền không còn sợ hãi mà bước đến:
- Song Ngư đại nhân, cậu yên tâm, thằng nhóc đấy về Bắc lại rồi, không còn đeo bám tiểu nhân nữa!
- Thật? _Ngữ điệu nghi ngờ.
- Không tin, lát Thiên Yết đến, cậu có thể hỏi nó! _Kim Ngưu làm vẻ quang minh chính đại, lúc này, sắc mặt của Song Ngư mới trở về bình thường.
Cạch!
- Ố gì đấy, hai cậu sắp hôn nhau à?
Cánh cửa lớp mở ra, xuất hiện Cự Giải. Phía sau là Sư Tử và Thiên Bình. Lời của Cự Giải khiến Kim Ngưu lập tức tránh xa Song Ngư:
- Cái gì vậy Cự Giải, ai bảo bọn tớ hôn nhau chứ!!!
- Trong lớp không có ai, hai người lại sát mặt nhau, thật không phải? _Ngữ điệu nhàn nhạt của Thiên Bình vang lên, Sư Tử cũng cất giọng ngang tàn:
- Lộ liễu quá đấy!
- A!!! Không phải thật mà!
Cạch!
- Ơ, sao có năm mống thôi vậy?
Bạch Dương đến lớp, thấy căn phòng vắng tanh liền mếu máo:
- Thấy chưa, vẫn là đến sớm, biết vậy ở nhà ngủ thêm vài phút nữa!
Bốp!
Còn chưa than thở xong, bé Cừu đã bị đá văng vào bên trong, người vừa mới xuất hiện, là Xử Nữ. Xử Nữ liếc Bạch Dương mà càm ràm:
- Tính ngủ thành heo luôn hay gì! Có mấy phút cũng tiếc nuối!
- Ơ hay...
Cạch!
- Ể, sao Bạch Dương lại nằm trên sàn thế này? _Nhân Mã vừa vào lớp đã thấy tình trạng hẩm hiu của Bạch Dương, Thiên Yết ở phía sau cũng cất giọng:
- Chắc do bạo lực gia đình.
- À phải rồi Nhân Mã, hôm qua tớ tình cờ nghe được một tin!
Chợt, Cự Giải lên tiếng, theo phản xạ mà Nhân Mã chú ý đến. Cự Giải tiếp:
- Liên quan đến cô bé Tống Tử Hy ấy, kẻ tấn công con bé, hình như có quan hệ với Đỗ Tu!
- Đỗ Tu?
Giọng nói của Bảo Bình vang lên, chẳng là cô vừa mới đến lớp, nghe Cự Giải nhắc đến kẽ đã bạo hành cô bé Hoàng Tư Mỹ mà cô từng gặp trong bệnh viện, liền quan tâm đến. Cự Giải gật đầu nói:
- Cảnh sát điều tra thấy kẻ tấn công Tử Hy có qua lại một chút với Đỗ Tu, nhưng hắn ta vẫn không khai báo cái gì cả!
- Nhưng hình như tối qua hắn ta đã vượt ngục?
- Vượt ngục? _Nghe Song Ngư nói, Kim Ngưu liền quay sang khó tin nhìn anh. Cự Giải gật đầu:
- Trong lúc chuyển hắn về nhà giam, thì hắn ta đã thoát, đến giờ vẫn chưa nghe tin tức gì thêm!
- Eo ơi, kẻ bạo hành trốn thoát, có phải hắn sẽ phạm tội nữa không? _Bạch Dương hoang mang, Xử Nữ chợt nhớ đến nạn nhân của hắn ta, liền lo lắng:
- Vậy cô bé Hoàng Tư Mỹ đó thì sao?
- Cảnh sát đã cử đội ngũ bảo vệ trước phòng bệnh cho cô bé rồi! _Sư Tử lên tiếng trả lời. Cả bọn rơi vào trầm tư, ấy vậy mà lại thêm một tên tội phạm nguy hiểm trốn ra ngoài rồi.
- À phải rồi, có chuyện này các cậu cần biết, Dịch Thiên Ân đang nằm viện, bị thương nặng lắm!
- Sao cơ, Dịch Thiên Ân đang bị thương nặng?
Lời của Bạch Dương khiến nhóm người Kim Ngưu, Nhân Mã, Bảo Bình, Song Ngư, Thiên Yết, Sư Tử, Cự Giải và Thiên Bình đều bị ngạc nhiên. Xử Nữ lên tiếng:
- Không chỉ có thế, thương tích của cậu ấy giống y chang thương tích của con bé Tống Tử Hy!
- Hả? _Nhân Mã khó tin, Thiên Yết cất giọng nghi vấn:
- Ý cậu là cậu ta cũng bị thương ở đầu và bụng?
- Ừ, còn nữa, hôm qua tớ và Xử Nữ đi thăm cậu ấy, có gặp Giải Hoa Thần đó!
- Hả?
Lời của Bạch Dương lại một lần nữa khiến cả đám thêm một phen kinh hoàng, đến cả Bảo Bình cũng quay xuống nhiều chuyện:
- Giải Hoa Thần?
- Ừ, trông hai cậu ấy có vẻ rất thân!
- Rất thân? _Nói đến Giải Hoa Thần, Nhân Mã là người để tâm nhất. Thiên Yết cũng nhìn ra tâm trạng của Nhân Mã, mà lên tiếng:
- Thân như thế nào?
- Cái này... _Bạch Dương có chút khó xử khi phải miêu tả cái sự thân thiết ấy, đây cũng chỉ là trực giác của anh:
- Nói sao nhỉ, tớ thấy ánh mắt của cậu ấy dành cho Dịch Thiên Ân, giống như ánh mắt của Thiên Yết dành cho Nhân Mã vậy!
- Hở? _Hai người bị nhắc đến, không khỏi đần mặt ra. Bạch Dương liền giải thích:
- Tớ đoán Dịch Thiên Ân có lẽ quan trọng đối với Giải Hoa Thần!
Cạch!
Ngay lúc đấy, thì có người bước vào lớp, khiến cả đám đều có chút giật mình, vì người vừa đến, chính là tào tháo cả bọn đang nhắc - Giải Hoa Thần. Giải Hoa Thần bước vào lớp, có chút ngoài ý muốn khi bị cả đám người kia nhìn chằm chằm. Anh khoát bỏ sự quan tâm đến bọn họ, mà âm độc bước về chỗ.
- Giải Hoa Thần, cậu quen Dịch Thiên Ân hả?
Vừa ngồi vào chỗ, thì giọng của Kim Ngưu vang lên. Giải Hoa Thần theo phản xạ mà nhìn sang Bạch Dương và Xử Nữ, khiến bọn họ có chút gượng gạo, rồi đáp:
- Ừ.
- Qúa trùng hợp, bọn này cũng có quen biết với cậu ấy... _Cự Giải lên tiếng, rồi ngỏ ý:
- Sau giờ học chúng tớ sẽ đến thăm cậu ấy, cậu đi cùng chứ?
Giải Hoa Thần lại nhìn sang một lượt cả đám người kia, đều là những gương mặt thân thiện, cũng vì tình trạng của Dịch Thiên Ân, nên anh cũng không lạnh nhạt mà đáp:
- Sao cũng được!
- Oh yeah! _Nhân Mã là người đầu tiên phản ứng, sau đấy nói:
- Vậy ra về chúng ta đi cùng nhau nhé!
- ...
Giải Hoa Thần không nói gì, nhưng lại đi ra khỏi lớp. Trùng hợp lúc này Song Tử đến lớp, thấy dáng vẻ hào hứng có chút khác lạ so với bình thường của cả đám, liền thắc mắc:
- Mấy cậu có chuyện gì vui à?
Nhân Mã và Bạch Dương liền nói mọi chuyện cho Song Tử, sau đấy cất giọng một cách hứng khởi:
- Tớ nghĩ hay là nhân dịp này, chúng ta hãy thông qua Thiên Ân mà rút ngắn khoảng cách xa lạ với Giải Hoa Thần đi!
- Ý kiến hay, tớ thấy cậu ta chỉ được vẻ lạnh lùng ở ngoài thôi, nhưng lại là một người tử tế! _Kim Ngưu thích thú, Bảo Bình cũng gật đầu công nhận.
Song Tử khẽ thinh lặng trong giây lát, sau đó cũng đồng tình:
- Cứ như vậy đi!
Tiết thể dục...
- Ca... cái gì thế này?
Lớp 12S vừa thay đồng phục thể dục xong, khi ra ngoài sân vận động thể dục liền bị hoang mang. Bình thường tiết thể dục chỉ có hai lớp, là 11S1 và 12S, có hôm trước sự kiện sống còn thì còn có 12E.
Nhưng hôm nay...
Có cả lớp 12A, 11S2, 10S1 và 10S2???
Tại sao hai lớp đứng đầu mỗi khối cũng đều có mặt? Hôm nay vậy mà có đến sáu lớp học thể dục?
Lại là sự kiện gì nữa đây? Sự kiện tận thế?
------------ End Chap 159 --------------