We said Goodbye - NORTIN x Skyler Cocco
Hôm nay, chap sẽ được tặng cho em @hanh0aqua - người đã cmt nhiều sau hai bạn đã được tặng.
Vì cảm thấy mọi người rất nỗ lực cmt, nên mỗi người chỉ được tặng 1 chap, mọi người thông cảm nhé 😊
Nhưng au vẫn gửi lời cảm ơn đến những bạn cmt nhiều nha 🥰🥰
-------------------------
Chủ nhật...
Khu biệt thự Noblest...
Xạch!
- Thiên Bình, con đến rồi, mau vào trong, mau vào trong!
Thiên Bình vừa đến nhà Song Tử theo điều khoản của đính ước, còn chưa kịp bấm chuông thì đã có một người chạy vội từ trong ra ngoài để mở cửa cho cô. Mạc Tương Di sáng sớm đã thức dậy, trông trông ngóng ngóng Thiên Bình, vừa thấy xe nhà cô, là chạy ra ngoài chào đón. Vừa dắt Thiên Bình đi, bà vừa khoe khoang:
- Ngày hôm nay chúng ta sẽ ăn hải sản nướng, dì biết con không hứng thú lắm với hải sản, nhưng yên tâm đi, hôm nay, dì sẽ khiến con thay đổi suy nghĩ đó... Với cả... _Nói đến đây, Mạc Tương Di làm vẻ mặt úp úp mở mở:
- Hôm nay con có mang thứ đó đến không đấy?
Lời bà vừa dứt, thì tay Thiên Bình xách lên một túi giấy đáng nghi, cô cũng úp úp mở mở:
- Dì đoán xem?
- Oh yeah! Bảo bối nhà dì là nhất!
Mạc Tương Di mừng rỡ ôm lấy túi giấy kia mà nhảy cẫng lên, bộ dáng này của bà, Thiên Bình tự hỏi, có thật bà 45 tuổi không?
- Hai người đang bí mật trao đổi cái gì đấy?
Giọng nói này, Mạc Tương Di lập tức giấu túi giấy kia đi, cười thân thiện với Song Tử:
- Con trai, cái này lát nữa vào bữa sẽ biết!
- Còn không phải rượu nếp sữa?
Lời này của Song Tử khiến cả Mạc Tương Di cùng Thiên Bình ngạc nhiên, câu hỏi "Làm sao biết được" hiện chình ình lên mặt của cả hai. Song Tử bước đến, giật lấy túi giấy trong tay mẹ mình mà nói:
- Quả nhiên, Thiên Bình này... _Nói đoạn, anh quay sang, rồi chợt véo má cô:
- Cậu bị cuồng uống rượu này sao? Còn rủ rê mẹ tôi nữa? Cậu có phải nữ sinh cao trung không vậy?
- Ê ê ê cái đứa này, con mau bỏ tay ra khỏi bảo bối của mẹ mau! _Mạc Tương Di đánh vào tay Song Tử, rồi che chắn cho Thiên Bình, trừng mắt nhìn Song Tử.
- Bảo bối của mẹ? _Song Tử nhái lại giọng của mẹ mình, rồi oan ức lên tiếng:
- Vậy con là gì của mẹ? Con mới là con trai mẹ mà! Sao mẹ có thể...
- Con cùng lắm cũng chỉ là con trai mẹ thôi, còn bảo bối của mẹ mới là Thiên Bình, đưa đây! _Mạc Tương Di giật lại túi giấy đựng hai chai rượu từ tay Song Tử lại, sau đó véo má anh:
- Thiên Bình, mau véo má nó, trả thù cho con!
- Á Á... Thiên Bình, tôi không hề dùng lực với cậu luôn, sao cậu lại Á... mạnh tay thế hả? _Song Tử nhăn nhó mặt mũi mà la lớn, đáp lại, chỉ là ngữ điệu lãnh đạm bình bình của Thiên Bình:
- Nếu cậu dùng lực, thì tôi đã chặt luôn cánh tay cậu rồi!
- Mẹ!!!!
- Bảo bối, chúng ta đi, dì sẽ nướng hải sản cho con~
Những người làm trong nhà bật cười, cứ đến chủ nhật, biệt thự này mới có nhiều sinh khí như thế.
.
.
Quán ăn Hoa Tử...
- Dì Hoa, con đến phụ dì đây~
Quán đồ ăn Hàn Quốc của dì Hoa đang vô cùng đông khách, thì có một nữ thiên thần xuất hiện. Dì Hoa nhìn thấy Cự Giải, liền mừng rỡ:
- Cứu tinh của dì đây rồi, dì trông con suốt đấy, Cự Giải!
- Hi hi, con đã bắt thằng em chở con đến đây bằng moto đấy! _Vừa nói, Cự Giải vừa đeo tạp dề phục vụ vào.
- Rồi Tử Hàn nó đâu?
Sư Tử chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng cô, giúp cô thắt dây tạp dề lại, tiện thể cất giọng thắc mắc. Cự Giải cười trừ:
- Nó đến bệnh viện rồi, cậu còn nhớ con bé Tống Tử Hy, người quen của Nhân Mã không?
- Đứa mà vì nó, Tử Hàn mới bị phỏng đấy hả?
- Ừ, hình như cu cậu thích cô bé đấy rồi hay sao á, hôm nay rảnh rỗi lại muốn đến đấy thăm cơ!
- Hmn... Như vậy cũng tốt! _Sư Tử như có như không mỉm cười nhu hòa, khiến Cự Giải chú ý đến:
- Gì đấy, tướng công nhà tớ cười à?
- Đi làm việc đi bà nội! _Như một phản ứng, Sư Tử vội đẩy lưng Cự Giải đi, rồi vội vàng bê khay thức ăn đến cho khách.
- Này em phục vụ ơi!
Có một bàn khách toàn là nam, một trong số đó gọi Cự Giải, cô mỉm cười bước đến, nho nhã hỏi:
- Quý khách cần gì ạ?
- Cho bọn anh gọi thêm một chai bia tươi nhé!
- Quán chúng tôi không có thức uống có cồn ạ! _Vẫn cười.
- Ô, vậy à, vậy cho bọn anh gọi thêm một chai Coca đi, à còn nữa...
- Quý khách còn muốn dùng gì ạ?
- Vậy em có trong menu của quán không?
- ...
- Hahaha...
Thấy phản ứng ngạc nhiên của Cự Giải, cả bàn bọn họ phá lên cười, điều đó khiến bàn tay đang cầm bút ghi món của cô khẽ siết lại, ép sức đến mức cả bàn tay đều run lên.
Ầm!
Đột nhiên, một vật gì đó bị đập mạnh xuống bàn, khiến cả đám đang người giật thót mình. Đến khi nhìn lại, thì có thêm một người xuất hiện, bóng dáng cao lớn cùng gương mặt ngông ngạnh toát lên vẻ hung dữ:
- Coca của quý khách đây! Trong menu còn có một món rất thích hợp để quý khách dùng thử... _Nói đến đây, Sư Tử trầm giọng, cả gương mặt đều toát lên hỏa khí bừng bừng:
- Là cú đấm!
Phụt!
Lời Sư Tử vừa dứt, chai Coca anh vừa đặt xuống bàn đã bị bật nắp, nước bắn tung tóe lên mặt của đám người đang ngồi. Anh đổ hết chai coca lần lượt vào từng ly nước của bọn họ, sau đó một tay bóp nát bét chai rỗng, rồi vứt mạnh vào thùng rác dưới chân bàn và kéo Cự Giải rời đi.
Đám khách kia vừa có bộ dạng thê thảm, vừa bị dọa cho hồn bay mất, nghệt mặt ra như những bước tượng đá.
- Khoan đã... _Cự Giải chợt dừng bước, Sư Tử quay sang với vẻ mặt khó chịu, còn chưa kịp lên tiếng thì Cự Giải đã chạy đến bàn ăn vừa rồi.
Chát!
Cái bạt tai của Cự Giải giáng xuống người đã từng lên tiếng gọi món, mạnh đến mức khiến mặt hắn lệch sang một bên. Chưa để hắn ta phản ứng, Cự Giải liền cất giọng hung dữ:
- Nghe cho rõ đây, tôi chỉ có trong menu của Bạch Sư Tử, biết rồi thì đừng có mở mồm một cách bẩn thỉu, lần sau còn gặp lại, tôi sẽ thiến anh luôn đấy, chứ không phải là cái tát đâu! Thứ dòng vô duyên! _Nói rồi cô trừng mắt nhìn những người còn lại, cao tiếng quát:
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Trong quán bắt đầu ồn ào, mọi người đều hướng về bàn ăn kia là xì xầm to nhỏ, có vẻ như đang phê bình bọn họ. Sư Tử vẫn chưa hết ngây người bởi hành động và lời nói của Cự Giải, cái gì mà chỉ có trong menu của Bạch Sư Tử...
- Đây, của tụi bay hết 79 ngàn H, chai Coca kia, coi như bà già này bố thí cho tụi bay rửa mát... _Dì Hoa từ lúc nào đã đích thân từ bếp bước ra mà tính tiền, sau đó bà đã tống cổ cả lũ này đi:
- Lần sau đừng có mà vác mặt đến đây nữa, dám giở trò với con dâu tương lai của tao, chưa đánh gãy chân chúng mày mà may lắm rồi! Biến!
Mấy thằng đấy, vừa bị Sư Tử đe dọa, vừa bị Cự Giải tát, rồi còn bị chủ quán đá đít ra ngoài, không còn mặt mũi nào mà bỏ chạy. Cự Giải nhìn vẻ oai lệ của dì Hoa, không khỏi cảm thán, gương mặt hiện ngay vẻ ngưỡng mộ u mê.
- Sao hả, thấy dì ngầu chứ?
- Dì Hoa, con cứ thắc mắc không biết Sư Tử giống ai, hóa ra... _Nói đến đây, Cự Giải đưa ngón like về phía dì Hoa:
- Là giống dì!
- Được rồi, hai người tính bỏ việc đến bao giờ, mau vào trong tiếp tục đi chứ!
Sư Tử lên tiếng, Cự Giải liền dỗi:
- Vừa rồi tớ bị phi lễ mà cậu chẳng hỏi han gì, còn bắt tớ làm việc, thật quá đáng!
- Hả? Này, này, tôi đã đe dọa bọn nó cho cậu rồi còn gì!
- Hứ, còn chả bằng một góc của dì Hoa!
- Yah, Lâm Cự Giải, cậu...
- Dì Hoa, con trai dì bắt nạt con!
- Sư Tử!
- Aissssss!!!!
Quán ăn Hoa Tử, lại tiếp tục hoạt động như thường. Có điều, vẫn có ai đó đang bị ấm ức.
.
.
Sân bóng đường phố...
- Èo~~~~
Phịch!
Bạch Dương sau khi luyện tập bóng rổ một mình, liền nằm ườn xuống hàng ghế đá, gối đầu lên đùi Xử Nữ, miệng thì phát ra những thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh.
- Khép cái chân vô coi, nhìn như con cào cào!
Nhìn cái tướng nằm một chân soãi, một chân gác lên lưng ghế của Bạch Dương khiến Xử Nữ cằn nhằn. Anh kệ sự đời mà đáp:
- Ùi, có ai thấy đâu mà lo!
-_-!!!
- Chán quá, không có cuộc hẹn nào đi chơi bóng cả! Chán quá đi! Chán quá đi Xử Nữ ơi, chán~
Bạch Dương luôn mở mồm than vãn, cả người thì lượn qua lượn lại, loi nhoi chẳng khác gì con sâu. Xử Nữ thật muốn đá cho Bạch Dương một phát, nằm cũng không yên. Đột nhiên, Bạch Dương bật dậy, như cái xác sống lại, khiến Xử Nữ chú ý:
- Gì đấy?
- Tại sao lại quên mất nhỉ, hí hí hí!
Bạch Dương không trả lời Xử Nữ, mà lại tự kỷ một mình mà cười, khiến người ngồi cạnh anh thật là hoang mang a. Đoạn, anh lôi điện thoại ra, hí hửng khoe với Xử Nữ:
- Nói đến bóng rổ, thì phải gọi cho người này - Dịch Thiên Ân ahihi~
- Ừ nhỉ, lâu rồi không thấy mấy cậu liên lạc!
Dịch Thiên Ân khiến Xử Nữ nhớ lại những ngày học ở I.F, cũng trong vụ Vũ Y Sa, cậu ấy đã giúp đỡ bọn cậu nhiều. Bạch Dương càng nghĩ đến, cả người càng tràn đầy năng lượng, chỉ có kỹ năng của đội bóng Dịch Thiên Ân mới có thể thỏa mãn anh được.
Tút... tút... tút...
- Hửm? Sao không nghe máy nhỉ?
Gọi ba cuộc nhưng chẳng có ai bắt máy, Bạch Dương có chút hụt hẫng. Cũng may anh còn có số điện thoại của đội phó đội bóng trường I.F.
- Alo, cậu là Đinh Thừa, đội phó của đội bóng rổ trường I.F phải không? Tôi là Bạch Dương, trường Zodiac nè!
- [A nhớ rồi, thiên tài bóng rổ của Zodiac, có chuyện gì mà cậu gọi cho tôi vậy?] _Thật may, lần này có người bắt máy.
- À, tôi muốn được chơi một trận với mấy cậu, nhưng gọi điện cho Dịch Thiên Ân không được...
- [À, chuyện đó, cõ lẽ không được rồi, có chuyện cậu chưa biết nhưng... đội trưởng của chúng tôi mới nhập viên hôm qua...]
- Cái gì? Nhập viện? Dịch Thiên Ân bị sao cơ? Rồi... rồi... cảm ơn cậu!
Pip!
- Có chuyện gì à?
Khúc cuối, đột nhiên Bạch Dương hốt hoảng cùng lo lắng, khiến Xử Nữ tò mò. Bạch Dương vội vàng đứng dậy, nói với Xử Nữ:
- Dịch Thiên Ân gặp chuyện rồi, cậu ấy mới bị tấn công hôm qua, giờ đang nằm viện!
- Hả? Vậy... _Xử Nữ cũng thu dọn đồ đạc vào, khẩn trương nói:
- Chúng ta phải đến thăm cậu ấy chứ!
- Chờ chút, để tôi lấy xe!
.
.
Bệnh viện Zodiac...
Phòng hồi sức đặc biệt số 19...
Phòng bệnh này cũng như bao phòng bệnh khác, im lặng không một tiếng động.
Bên trong chỉ có sự tồn tại của hai người, một là bệnh nhân đang thở oxi trên giường bệnh, và người còn lại, là một chàng trai với mái tóc bạch kim đang ngồi bên cạnh.
Giải Hoa Thần đã ở đây suốt từ ngày hôm qua, chưa rời khỏi phòng bệnh dù chỉ là một phút. Vì anh không an tâm khi rời mắt khỏi người con trai này.
Dịch Thiên Ân có vẻ thích anh, cậu luôn thể hiện điều đó mỗi khi gặp anh hay nói chuyện với anh, không một chút kiêng dè hay suy nghĩ. Anh luôn phớt lờ điều đó, cũng không đáp lại những cảm xúc đó, nhưng điều đó không có nghĩa anh không ưa cậu.
Vốn nghĩ rằng, Giải Hoa Thần sau khi xa cách Nhân Mã và gia nhập vào băng Con Rết, luôn làm theo lời của K.C, thì cuộc sống của anh sẽ nhàm chán và chẳng còn gì thú vị, cho đến khi có sự xuất hiện của cậu trai tóc đỏ. Lần đầu tiên K.C đưa Dịch Thiên Ân đến ra mắt trước mặt anh, cậu đã khiến anh ấn tượng bởi màu tóc rực rỡ cùng đôi mắt vương giả độc nhất vô nhị trên đời. Mang một màu đỏ, nhưng có lúc nó đáng sợ như màu máu, có lúc lại xinh đẹp như ngọc hồng châu.
Dịch Thiên Ân là một người linh hoạt, có thể tùy tiện thể hiện sự vui vẻ, dây dưa, vô ưu vô lo, nhưng khi cần, thì lại nghiêm túc, dứt khoát và kiên định một cách đối lập. Con người Dịch Thiên Ân luôn tồn tại hai thái cực trái ngược nhau, lúc hòa đồng thân thiện, lúc lại băng lãnh đáng sợ. Chính điều ấy, đã gây sức hút đến Giải Hoa Thần.
Làm việc với cậu ấy, rất thú vị. Giải Hoa Thần vẫn luôn mong sẽ được thực hiện nhiệm vụ cùng Dịch Thiên Ân, nhưng bên ngoài, anh không hề bộc lộ điều ấy. Vậy nên, chẳng ai biết, người quan tâm đến mọi thứ của Dịch Thiên Ân nhất trong nhóm bốn người, lại chính là Giải Hoa Thần - kẻ máu lạnh vô tình.
Lần đầu tiên anh liên lạc với cậu sau hai năm K.C cho băng tạm ngừng hoạt động, không phải anh đã nói "Nếu không vì K.C, tôi đã xóa số của cậu khỏi danh bạ"?
Phải, xóa khỏi danh bạ bởi vì đây là số điện thoại duy nhất anh nhớ như in trong đầu, không sai một số.
Hôm đó, lần đầu tiên gặp mặt sau hơn hai năm, cậu đã trách anh không thèm chú ý đến việc cậu cũng thích bánh bao Triều An như Tống Tử Hy. Thật ra, vì biết rõ điều ấy nên anh mới mua cho Tống Tử Hy, nhiều phần như vậy, một mình Tống Tử Hy ăn nổi sao?
Khi thăm Tống Tử Hy, anh đã bảo cậu ra ngoài, vì không muốn người ngoài như cậu nghe thấy. Không muốn cậu nghe thấy, không phải vì cậu là người ngoài, mà vì sợ sẽ phá vỡ mối quan hệ của cậu. Nhân Mã trước đây đã gặp cậu, nếu cậu biết chuyện rồi, sau này bị phát hiện, không phải cậu với những người 12S kia sẽ không còn như xưa sao?
Những mối quan hệ mà cậu vất vả xây dựng được, anh không thể vì chuyện riêng mình mà phá hỏng nó. Lại nói, Dịch Thiên Ân trước giờ đều sống độc lập, ba mẹ luôn vắng mặt vì công việc. Đến mức cậu đang ở tình trạng này, bọn họ cũng chỉ gửi tiền đến để thanh toán viện phí và đặt dịch vụ chăm sóc đặc biệt tại đây cho cậu, bọn họ, vì chuyến công tác ngoài nước mà không thể về xem hiện trạng sức khỏe con mình.
Soạt...
Nhẹ nhàng nắm bàn tay trắng bệch đầy gân đang được truyền nước, ánh mắt anh nhìn cậu chứa đựng đầy ôn hòa:
- Không cầu điều gì, chỉ cầu cậu tỉnh lại, Ân...
"Thiên Ân, nếu cậu tỉnh lại, tôi sẽ không lạnh nhạt với cậu nữa..."
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên, khiến Giải Hoa Thần có chút ngoài ý muốn. Cửa mở ra, có sự xuất hiện của hai con người.
- Giải Hoa Thần?
Xử Nữ và Bạch Dương bước vào, ngạc nhiên khi thấy sự có mặt của Giải Hoa Thần. Giải Hoa Thần nhìn bọn họ, cũng có vẻ kinh ngạc. Bạch Dương lên tiếng trước:
- Cậu... Cậu quen Dịch Thiên Ân à?
- Một chút. _Giải Hoa Thần đáp với ngữ điệu lạnh nhạt. Rồi anh nhìn hai người trước mặt:
- Còn hai cậu? _Hỏi thì hỏi vậy, nhưng anh đã biết rõ.
- Bọn tôi cũng xem như quen biết Thiên Ân, đầu năm đã từng giao đấu, với cả học chung với cậu ấy một tuần! _Trả lời rồi Bạch Dương hỏi han:
- Tình trạng của cậu ấy thế nào rồi?
- Dấu hiệu sự sống đã ổn định, nhưng vẫn còn hôn mê.
- Vết thương cậu ấy thì sao?
Xử Nữ lên tiếng. Nhìn đầu của Dịch Thiên Ân được băng bó, rất giống với tình trạng của Tống Tử Hy.
Nhìn Dịch Thiên Ân, Giải Hoa Thần có chút thở dài, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh lẽo:
- Trán khâu 3 mũi, sau gáy có chấn thương, bụng mềm bị đâm, toàn thân mang vết thương ngoài da.
- !!!
Lời Giải Hoa Thần vừa dứt, cả Bạch Dương và Xử Nữ đồng thời nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ cả kinh. Những thương tích ấy, đều giống hệt của Tống Tử Hy.
Nhìn ra vẻ mặt của hai người họ, nhưng Giải Hoa Thần không nói gì.
- À, tôi quên một số thứ, nên ra ngoài một chút nhé!
Xử Nữ chợt lên tiếng, rồi đi ra ngoài.
Trong phòng bây giờ, chỉ có Bạch Dương ở lại với Giải Hoa Thần.
- Nghe nói hôm qua, cậu là người đưa Dịch Thiên Ân đến bệnh viện?
Bạch Dương lên tiếng phá vỡ bầu khí im lặng trong căn phòng. Giải Hoa Thần cũng không phủ nhận:
- Ừ.
- Vậy có vẻ cậu khá thân với Thiên Ân nhỉ?
- Có lẽ.
- Trông cậu có vẻ khó gần nhưng lại là người tốt nhỉ? _Ngữ điệu này của Bạch Dương, là ý gì? Không để Giải Hoa Thần lên tiếng, Bạch Dương lại tiếp:
- Cậu là người báo tin cho bọn tôi việc Cự Giải và Thiên Bình bị bắt cóc, cậu cũng là người đã đề xuất ra cách để giúp thầy Ma Kết có thể tiếp tục ở lại, và... cậu còn đưa Dịch Thiên Ân vào viện, tôi thấy, cậu không hề vô tình như vẻ ngoài.
- Vậy thì sao? _Giải Hoa Thần đưa ánh nhìn lạnh nhạt đến Bạch Dương, thái độ vẫn là khó gần.
- Không sao cả, chỉ là trùng hợp thôi! _Bạch Dương nhún vai một cái:
- Như đã từng nói với cậu, tôi rất muốn được làm bạn với cậu!
- ...
Im lặng một chút, Bạch Dương lại nói:
- Trên lớp, trông cậu có vẻ đơn độc, nhưng hóa ra, cậu lại có nhiều mối quan hệ mà thật trùng hợp, nó đều có một chút gì đó liên quan đến tôi, nên tôi nghĩ, điều này rất giống định mệnh!
- Cậu đang thả thính đấy à?
- Ây bậy nha, Xử Nữ nghe thấy hiểu lầm mất! _Bạch Dương đoan chính minh bạch nói, rồi chợt cười một điệu:
- Đây giống lời kết bạn hơn là thả thính!
Cạch!
Lúc này, Xử Nữ quay về. Trên tay là một túi đồ, nào là cơm hộp, sữa, nước dinh dưỡng. Cậu vội vàng giật cái hóa đơn gắn trên túi đồ đi, rồi hắng giọng:
- À... Đồ này, là để cậu và Dịch Thiên Ân bồi dưỡng!
Nói rồi, cậu đem chúng để lên bàn. Bạch Dương mỉm cười nhìn cậu, rồi cũng đứng dậy:
- Chúng tôi sẽ đến thăm Dịch Thiên Ân tiếp, hẹn gặp lại sau, Giải Hoa Thần!
- Tôi cũng về... Chào nhé!
Nói rồi, Bạch Dương và Xử Nữ ra về. Khi bọn họ đi rồi, Giải Hoa Thần chợt nhìn sang chỗ đồ kia. Đây không phải là đồ mà Xử Nữ quên, mà là đồ cậu ta vừa ra ngoài mua. Vừa rồi còn giấu hóa đơn đi. Trên mặt đổ mồ hôi nhiều là do chạy vội vàng. Hơn nữa, những thứ đồ này Dịch Thiên Ân làm sao ăn được. Đồ này, là để Giải Hoa Thần dùng mà, cơm hộp, thức uống. Có lẽ Xử Nữ phát hiện ra Giải Hoa Thần đã không rời khỏi đây suốt từ ngày hôm qua.
Lúc này, trong tâm Giải Hoa Thần có gì đó thật khó hình dung.
.
.
Công viên giải trí TPM...
TPM là một trong số công viên giải trí lớn của thành phố Zodiac, và chủ sở hữu công viên này, là ba của Nhân Mã. Từ nhỏ, cậu đã đến đây nhiều lần, nhưng đến đây với Thiên Yết, thì là lần đầu tiên.
Chủ nhật, công viên giải trí còn đông hơn hẳn ngày thường.
- Tớ còn định sang nhà phụ cậu, sao cậu lại đổi ý mà muốn đến công viên giải trí vậy?
Nhân Mã và Thiên Yết đang xếp hàng mua vé vào cổng, thì Nhân Mã lên tiếng. Thiên Yết vẫn tựa cằm vào vai cậu, tư thế bao phủ cậu từ phía sau mà cất giọng chán nản:
- Nhà tôi mới xuất hiện thêm một đứa rắc rối!
- Rắc rối?
Lấy được vé vào cổng, hai người bước vào cổng chính, lúc này, Thiên Yết mới chịu buông Nhân Mã ra, đáp:
- Một đứa ồn ào và phiền toái! _Nói rồi, anh kéo tay cậu đi:
- Đây chẳng phải là công viên cậu thường đến sao? Cậu đã đi đến những nơi nào, chơi những trò nào, hôm nay, tôi sẽ đồng hành cùng cậu!
- Haha... Tớ không muốn chơi mấy trò đó đâu~
Một tiếng sau...
Ngoài cổng tàu lượn N - Express...
- Oẹ...
Nhân Mã vừa bước xuống sau khi chơi trò tàu lượn siêu tốc, liền có cảm giác buồn nôn chóng mặt. Thiên Yết không nghĩ đến, sức chịu đựng của Nhân Mã lại kém như vậy, anh lo lắng:
- Cậu đi được không?
- Được... _Nhân Mã chống tay lên một bức tượng chim cánh cụt, thở đều một chút, rồi nói:
- Không sao, tớ vẫn ổn! Lâu rồi không chơi lại trò này, nên hơi vô dụng một chút!
- Lần sau, tôi sẽ không để cậu chơi trò này nữa!
Thiên Yết nhẹ tay lau mồ hôi trên mặt Nhân Mã, rồi cả hai đến một nơi vắng người ngồi nghỉ.
Sau khi dùng bữa trưa, Thiên Yết và Nhân Mã mua vé đến khu vực đảo Đầu Lâu. Đây là một hòn đảo nhân tạo nhỏ, nằm trong khu giải trí, bối cảnh được dựng vào thời kỳ khủng long, du khách sẽ ngồi trên thuyền nhỏ và được bồng bềnh xuôi theo dòng nước mà ngắm cảnh. Thiên Yết cố tình chọn vị trí ở cuối thuyền, ngồi cùng Nhân Mã, nguyên do là gì thì chưa ai biết được.
- Hmnn...
Vừa vào một đoạn hang nước ngầm, mọi thứ xung quanh đột nhiên tối om, ngay khi đấy thì Nhân Mã nhận được một sự tiếp xúc nhạy cảm nơi đầu môi. Theo đấy, có một bàn tay giữ lấy đầu cậu, điêu luyện thực hiện một nụ hôn sâu trong bóng tối, khiến cậu không thể kháng cự nổi, toàn thân đều như có một dòng điện chạy qua.
Đến khi ra khỏi hang nước ngầm, thì mặt cậu ửng đỏ như than hồng. Cậu khẽ liếc mắt sang Thiên Yết, thì thấy vẻ mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hóa ra, đây là lý do mà anh đã chọn ngồi ở vị trí cuối thuyền.
"Brm... Brm..."
Sau khi tham quan xong đảo Đầu Lâu, thì điện thoại Nhân Mã rung lên. Nhìn thấy tên người gọi, cậu bắt máy:
- Anh hai? Có chuyện gì không?
- [À... Anh vừa dẫn đoàn city tour xong, tự dưng thèm gà... Em có biết chỗ nào ngon không?] _Nhân Phong gọi điện đến, hóa ra là muốn ăn gà. Nhân Mã liền giới thiệu:
- Có một chỗ, là nhà bạn em luôn đấy!
- [À, là cái cậu bạn trai của em đấy hả?]
- Ừm thì... quán cậu ấy tên là Family, ở quận Zendis, địa chỉ cụ thể em sẽ nhắn sang cho anh liền!
- [Ok em!]
Pip!
- Gì thế?
Thiên Yết vừa mua nước từ cây bán hàng tự động về, tò mò cuộc trò chuyện vừa rồi của Nhân Mã. Cậu vừa nhắn tin điện thoại, vừa trả lời:
- Anh tớ hỏi quán gà nhà cậu, có vẻ như đang thèm dữ lắm! _Nói rồi Nhân Mã tự nhiên nuốt nước bọt:
- Tớ cũng thèm nữa!
- Vậy thì đến đấy thôi, cũng chiều rồi! Bảo bối của tôi muốn ăn gì... _Nói đến đây, Thiên Yết chợt chạm nhẹ vào mũi Nhân Mã, cười:
- Thì phải đáp ứng chứ!
.
.
Quán gà Family...
- Kim Ngưu, đi ship gà đến địa chỉ này đi!
- Đây, để con đi cho!
Mẹ Kim Ngưu vừa lên tiếng sai bảo, thì Bảo Bình đang ngồi rảnh rỗi một góc liền lên tiếng. Bà Triệu Tư có chút ngoài ý muốn, nhưng rồi cũng đồng ý:
- Vậy con giao giúp dì nhé!
- Được không đấy?
Kim Ngưu đang cầm chìa khóa xe, còn chưa kịp đưa thì Bảo Bình đã giật lấy, cô nhún vai bất cần:
- Đang rảnh mà!
Nói rồi, Bảo Bình bước ra ngoài. Kim Ngưu nhìn theo, chợt thở dài. Do cãi nhau với bà Mộc Lộ và bà ngoại ngày hôm trước, nên hôm nay, Bảo Bình đã đến nhà cô từ sớm, vì không muốn ở nhà. Tình trạng như vậy phải kéo dài đến khi nào đây.
Kít!
Tiếng thắng xe máy phía ngoài vang lên, Kim Ngưu chợt lạnh xương sống, thì một giọng nói cao vút vang lên:
- Chị Kim Ngưuuuuuu~ Em về rồi nè~
Từ cửa, một thân ảnh cao lớn đã xuất hiện, nổi bật với mái tóc màu cam, chàng trai mang một điệu cười tươi rói.
Phịch!
Còn chưa kịp bước vào, thì Kim Ngưu đã dúi vào tay cậu hai hộp gà lớn, cất tiếng:
- Tiểu Anh, ship tiếp hai món này đến địa chỉ đã ghi ở trên đi!
- Phải ship nữa hả? Em mới về luôn đấy!
Lãnh Quân Anh giở giọng mè nheo, nhưng lại được Kim Ngưu vỗ vai khích lệ, nên cũng vui lòng nhận nhiệm vụ. Sau khi Lãnh Quân Anh đi rồi, Kim Ngưu mới thở phào.
Mới sáng sớm, còn chưa mở mắt nổi thì tên nhóc này từ đâu xuất hiện, không những tùy tiện vào phòng cô, mà còn dám phi người lên giường cô, kết quả, bị một đứa thiếu niên nặng như heo đè lên người, thở không nổi.
Lãnh Quân Anh là em họ của Kim Ngưu và Thiên Yết, là con của chú thím tư.
Trong nhà Kim Ngưu, có tất cả năm người con của bà nội cô. Tức là gồm ba cô - lấy mẹ cô, cô hai - lấy chú hai, chú ba - lấy thím ba - cha mẹ của Thiên Yết - đang ở Canada, chú tư - lấy thím tư - cha mẹ của Lãnh Quân Anh và chú út.
Chú thím tư làm việc ở miền Bắc, nên cũng mua nhà sinh sống ở ngoài đấy.
Đây là lần đầu tiên sau khi chú thím tư thăm nhà lần cuối vào 5 năm trước. Lần này, gia đình chú thím vào nam thăm bà nội ấy ngày rồi về.
5 năm trước, Lãnh Quân Anh mới học lớp 3, bây giờ đang học lớp 8, nhưng cơ thể lại phát triển mà trở nên cao lớn như vậy.
Lãnh Quân Anh là một đứa bé năng động đến mức tăng động. Lúc trước như vậy, và bây giờ cũng như vậy. Ngày xưa, Kim Ngưu rất thích thằng bé này, nó ngoan ngoãn và luôn luôn về phe của cô. Nó quấn lấy cô suốt ngày, cả bây giờ cũng như thế. Nhưng chính vì như thế mà Kim Ngưu mới cảm thấy... hơi phiền. Vừa xuất hiện, nó đã nhảy bổ vào người cô, miệng luôn gọi tên cô, nhưng không còn đáng yêu như ngày xưa nữa, thằng bé giống như một con cún lớn xác vậy.
Vừa rồi, Kim Ngưu đã tìm đủ mọi cách để "đuổi" nó đi giao gà. Chứ để nó ở nhà, không chỉ nó, mà cả cô cũng sẽ bị bà nội chửi mất.
.
.
Khu chung cư S - Limited...
Căn hộ 1043...
Bảo Bình bấm chuông cửa của địa chỉ được ghi trên bìa hộp, tranh thủ ngắm nghía xung quanh. Đây là một trong những khu chung cư cao cấp nhất thành phố, nên đây cũng là lần đầu tiên cô được bước vào khu chung cư này. Quả nhiên như cái tên của nó, cơ sở hạ tầng vô cùng chất lượng, rất đáng với cái danh cao cấp của cao cấp.
Cạch!
Cánh cửa căn hộ 1043 mở ra, theo phản xạ, Bảo Bình lên tiếng:
- Xin chào, tôi là người của quán gà Family, giao hàng cho...
Lời còn đang trên môi bỗng dưng bị nuốt ngược trở vào trong, khi Bảo Bình nhìn rõ được chủ nhân của căn hộ này, trên gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại có vẻ không vui.
- Em giao gà thay cho Kim Ngưu à?
Ma Kết cũng có chút ngoài ý muốn khi thấy Bảo Bình, anh vừa vui, nhưng cũng vừa đau lòng, vì anh biết cô không muốn nhìn thấy anh. Như Ma Kết dự trù trước, Bảo Bình đưa hộp gà cho Ma Kết, cất giọng lạnh nhạt:
- Của quý khách là 45 ngàn H, đây là hóa đơn, vui lòng thanh toán!
- Ừm, em chờ thầy một chút! _Ma Kết có vẻ không mang tiền ra, nên có ý mời:
- Em có thể vào trong đợi thầy!
- Không cần, cảm ơn!
Bảo Bình lạnh nhạt lên tiếng, thái độ cũng dần mất kiên nhẫn. Ma Kết thấy vậy, cũng không dám chậm trễ.
- Chờ đã!
Sau khi nhận tiền, Bảo Bình toan rời đi thì Ma Kết lên tiếng, cô còn chưa kịp chau mày lại, thì bỗng có hai bàn tay xuất hiện trước mặt cô, ân cần gài lại quai nón bảo hiểm cho cô. Ngữ điệu quan tâm của Ma Kết vang lên:
- Nếu không cẩn thận, sẽ rất nguy hiểm!
Ở cự ly gần như thế này, cô đột nhiên có chút không bình tĩnh, cảm giác tim đập mạnh này, đã lâu lắm rồi không xuất hiện. Sự gần gũi này, đã lâu lắm rồi không có.
- C... Cảm ơn!
Khi Ma Kết vừa cài xong quai nón, thì Bảo Bình vội hất tay Ma Kết ra, rồi lật đật bỏ về. Ma Kết nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy, trong lòng chợt nổi lên một gợn sóng. Tình trạng này, sẽ tiếp diễn đến khi nào, ngay cả khi cô ấy biết anh có tình cảm với mình, anh cũng không thể chủ động hơn được.
...
Quán gà Family...
- A, đúng là chỗ này rồi!
Trước cửa tiệm gà Family, bỗng xuất hiện một cô gái mang chút dáng vấp của tiểu thư nhà giàu. Trên người cô chưng diện toàn đồ hiệu, chỉ riêng chiếc kính trên mặt đã toát lên vẻ đẳng cấp sang chảnh và quý tộc của mình, đây là thiết kế của thương hiệu Dolce & Gabbana - thương hiệu mắt kính hàng đầu thế giới. Tất cả mọi thứ trên người cô gái này, đều mang khí chất của một vương giả.
Khẽ cong môi, cô nàng tháo mắt kính ra, hứng thú bước vào quán gà.
Chọn một nơi kín đáo, cô gái kia ngồi xuống.
- Qúy khách muốn dùng gì ạ?
Có người đến ghi món, cô tiểu thư làm vẻ lật menu qua lại, rồi tao nhã gấp chúng vào, nhẹ nhàng đặt menu trả lại cho bác gái phục vụ, mỉm cười quý phái:
- Tất cả những món trong thực đơn này, làm ơn lần lượt mang ra bốn món một lần!
Thím tư - mẹ của Lãnh Quân Anh có chút cả kinh, không ngờ khách miền nam lại hào phóng như vậy. Bà gật đầu rồi rời đi.
Nhìn sơ lược xung quanh một mượt, cô gái này có chút hứng thú, cách bày trí trong quán tuy đơn giản, nhưng rất ấm áp, rất giống cái tên của nó, cô rất thích.
- A, anh là anh của Nhân Mã đúng không ạ?
Nhân Phong theo địa chỉ mà Nhân Mã gửi đến, liền đến được quán gà này, vừa bước vào, Kim Ngưu đã nhận ra. Nhân Phong khẽ cười:
- Đúng rồi, anh là anh của Nhân Mã, đang lúc thèm gà, nên ghé đến đây theo lời nó!
- Vậy ạ, anh ngồi vào bàn đi, muốn ăn gì, em sẽ tư vấn cho!
Kim Ngưu nhiệt tình dẫn Nhân Phong đến một bàn đơn, sau đó lấy menu ra, giới thiệu toàn bộ món ăn trong quán cho anh. Nhân Phong có chút kinh ngạc, không ngờ bạn của Nhân Mã lại hăng hái như vậy, người này lại trái ngược hoàn toàn với em trai tóc đen kia.
- Phục vụ!
Sau khi vào bếp đưa thực đơn của Nhân Phong cho mẹ mình, thì Kim Ngưu đột nhiên xuất hiện một cảm giác khó chịu. Giọng nói vừa rồi, còn không phải là của đứa con gái đã khiến mái tóc cô bị cắt đi?
- Phục vụ, sao lâu quá vậy?
Vưu Cổ Nhữ cùng một vài tiểu thư đài các khác ngồi vào bàn, cất giọng chảnh chọe. Cô ta nhìn ra nét mặt tức giận của Kim Ngưu, khóe môi bất giác cong lên quỷ quyệt.
--------------- End Chap 158 ---------------