Theo chế độ thưởng chap cho người cmt nội dung trong truyện nhiều nhất. Chap hôm nay sẽ được tặng cho bạn _J_e_r_r_y_ 

Xin chúc mừng em! 🥳🥳🥳🥳

Chế độ nãy vẫn được bật, mọi người nhớ cmt nội dung truyện nhé hihi 😚😚

Paul Garzon - Survivors (Magic free Release)
-----------------------------

Tối đến...

Tại một quán lẩu cay...

- Nào nào, Thiên Yết, Thiên Bình, hai cậu phải vui lên chứ, vì chúng ta đã thu thập sắp đủ chữ ký rồi!

Cự Giải lên tiếng để làm nóng bầu không khí của mọi người. Chẳng là, để ăn mừng chuyện thu thập chữ ký, cũng là tạo dịp cho cả đám đi cùng nhau, nên cả nhóm quyết định tối nay sẽ đi ăn lẩu cay tại một quán nhỏ.

Chỉ có điều, cái quán nhỏ xíu này lại bị hắc khí bao trùm. Hắc khí toát ra bởi hai con người đáng sợ nhất nhóm.

- Thầy Ma Kết đâu rồi nhỉ, sao chưa đến nữa, thầy ấy phải chịu trách nhiệm cho chuyện này chứ?

Kim Ngưu đưa tay phe phẩy không khí xung quanh mình. Lời vừa dứt, thì hắc khí trong quán tăng lên gấp đôi.

Thêm một người gia nhập với nhóm mặt đen nữa, là Bảo Bình.

- Hôm nay hơi căng nhỉ?

Bạch Dương toát mồ hôi, Sư Tử chẹp miệng:

- Hiếm khi có dịp cả đám đi cùng, sao mặt ai cũng như cái bàn tọa khỉ thế kia!

- Ba người này thì còn hiểu... _Nói đoạn, Xử Nữ quay sang nhìn hai đứa bên cạnh mình, cau có:

- Sao đến cả chúng mày cũng bày cái mặt thớt ra thế?

- Thế tao để Bạch Dương của mày cho thiên hạ ôm, mày chịu không?

Nhân Mã cắn hạt dưa dằn mặt Xử Nữ. Đến cả Nhân Mã ngốc cũng biết tỏa sát khí, huống chi là Song Tử. Song Tử chẳng nói gì, mắt cứ nhìn chằm chằm về một hướng vô định.

Xạch!

Cánh cửa quán được đẩy qua, một người nữa xuất hiện, trên mặt vẫn như thường lệ mà nở nụ cười thân thiện:

- Ô, mấy đứa đến hết rồi hả?

- Còn thiếu Song Ngư! Nhưng thầy thì lúc nào cũng đến sau cùng hết! _Kim Ngưu lên tiếng, khiến Ma Kết không biết biện minh sao, anh cười trừ:

- Hô hô... vậy lần này để thầy trả tiền vậy!

- Tất nhiên rồi!

Không hẹn mà đám Bạch Dương, Sư Tử, Xử Nữ, Cự Giải, Nhân Mã và Kim Ngưu cùng đồng thanh. Bị khí thế của đám nhóc làm cho sợ hãi, Ma Kết cười cười bước đến một chỗ trống, trùng hợp lại đối diện với Bảo Bình. Nhìn thấy cô, anh có chút khó xử, nhưng vẫn lên tiếng quan tâm:

- Em vừa bị xuất huyết dạ dày, ăn lẩu cay sẽ không sao chứ?

- Xin lỗi vì làm thầy thất vọng, nhưng tôi không chết được!

- Ha ha... _Điệu cười này của Ma Kết, quá ngượng đi. Kim Ngưu thấy tình thế không ổn, liền lên tiếng:

- Em phải lôi mãi nó mới đi cùng đấy thầy!

- Thôi nào, chúng ta đến đây đều là ăn mừng chuyện thầy Ma Kết sắp được nhà trường thông qua việc tiếp tục ở lại mà!

Cự Giải cũng lên tiếng để vớt vát không khí, Bảo Bình cũng nhắm mắt cho qua, coi như không có phản ứng gì quá đáng.

Xạch!

- Xin lỗi, quán này khó tìm quá!

Song Ngư mở cửa quán bước vào, có lẽ lý do đến trễ là do mù đường. Dù sao quán này cũng nằm trong hẻm hóc, lại còn nhỏ và vắng khách, nên khó tìm cũng phải. Nếu không phải vì đây là quán Thiên Bình đề cử, chắc cả đời những người còn lại cũng không nghĩ có quán này tồn tại.

- Lúc chiều thầy thấy hết rồi...

Sau khi gọi món, Ma Kết bắt đầu cuộc trò chuyện trước. Anh nhìn sang hai tảng băng đang tỏa hắc khí, cười:

- Mấy đứa lấy Thiên Yết và Thiên Bình ra để làm mồi dụ các học sinh khác ký tên, thật là cao kiến đấy!

- Hí hí, là cao kiến của em đó thầy, nên em được quyền gọi thêm món nhé? _Kim Ngưu thừa cơ hội đòi thưởng, Ma Kết cũng chiều ý. Thấy hai tảng băng kia liếc xéo mình, anh lại lên tiếng:

- Thầy không ngờ hai đứa vì thầy mà chịu hy sinh như vậy, thì ra trong lòng các em, thầy quan trọng như vậy hì hì!

- Kim Ngưu, đưa tớ mượn menu.

Lời của Ma Kết vừa dứt, thì Thiên Bình cất giọng nhàn nhạt. Kim Ngưu chưa kịp đáp ứng, Thiên Yết đã lập tức lấy menu đưa cho cô:

- Chúng ta cùng gọi!

- Tớ nữa! Tớ phải chịu cảnh đứng nhìn Thiên Yết bị kẻ khác phi lễ mà không được làm điều gì, tớ phải gọi món thêm!

- Ngoan, cứ gọi thoải mái! _Thiên Yết xoa đầu Nhân Mã, hai bạn trẻ chụm đầu vào nhau mà bắt đầu quá trình trả thù.

- Thiên Bình, cậu gọi gấp đôi phần của cậu lên, tôi đói bụng rồi! _Song Tử không thèm ra tay, một mình Thiên Bình gọi thôi đã đủ cháy túi Ma Kết rồi.

- Mấy đứa này... _Ma Kết toát mồ hôi hột, hy vọng quán nhỏ này có giá tiền rẻ rẻ chút.

Xoạch!

Ầm! Ầm! Ầm!

Choang! Loảng xoảng!

12 người đang chờ món ăn được đưa lên hết, thì đột nhiên có một lũ người nào đấy xuất hiện, thô bạo mở cánh cửa ra, rồi đập phá những thứ đồ bên trong, khiến khách hàng đang có mặt ở đây một phen giật mình.

- Ông chủ Đan, vẫn còn buôn bán tốt nhỉ? _Kẻ cầm đầu nhóm người này bước đến, đưa ánh nhìn dò xét đầy thô thiển chiếu xung quanh:

- Hôm nay đông khách gớm!

- Anh Thập, sao anh lại... _Chủ quán thấy đám người này, vội chạy đến với thái độ sợ hãi. Chủ quán chụm hai bàn tay vào nhau, như cầu xin van nài đám người trước mặt:

- Anh Thập, tôi xin anh, số tiền đấy tôi sẽ trả vào ngày mai! Tôi xin anh, quán tôi đang đón khách...

- Đuổi hết bọn chúng đi!

Chủ quán còn chưa kịp van xin xong, thì người tên Thập kia ra lệnh cho đàn em. Nhận lệnh, đám đàn em kia lập tức thi hành, quay sang dùng thái độ hung hăng và đe dọa những người khách trong quán. Đám khách vội vã bỏ chạy không dám ở lại.

- Ê, tao bảo biến đi cơ mà!

Sư Tử vừa gắp được miếng chả cá bỏ vào bát, còn chưa kịp đem vào mồm thì bị đụng chạm một cách bất lịch sự, khiến cơ mặt anh cau lại. Cự Giải ngồi cạnh, khẽ vuốt bàn tay như muốn bẻ gãy đôi đũa của anh, cất giọng:

- Đừng ra tay quá đà nhé Sư Tử!

- Nói gì cơ?

Pặc!

Người đàn ông kia nghe lời của Cự Giải, tự dưng khó chịu muốn gây sự với cô, còn chưa kịp đụng đến thì đã bị một bàn tay khác giữ lại, siết mạnh. Người mà hắn ta vừa đụng vào khi nãy, đã đứng lên từ lúc nào, gương mặt hiện lên vẻ khó chịu một cách đáng sợ:

- Mày định đụng vào đâu đấy?

- A, thằng này to gan!

Soạt!

Ầm!

Một người đàn ông khác thấy người của mình bị khống chế, toan lao đến thì giữa đường bị gạt chân, té nhào xuống sàn một cách đau đớn. Song Ngư làm vẻ mặt nhàn nhạt như chẳng có chuyện gì xảy ra:

- Xin lỗi, lần sau đi đứng nhớ nhìn kỹ đường!

- Đám khách phiền phức này! _Một người khác bước đến, thì Bạch Dương bỗng đập mạnh đôi đũa xuống bàn. Rồi lên tiếng nói bóng nói gió:

- Đúng là trời đánh không tránh bữa ăn mà!

- Đồ ăn ngon thế này, thật là mất cả hứng! _Bảo Bình không im miệng nổi mà phải lên tiếng khiêu khích. Thiên Yết quay sang, quan tâm đến người bên cạnh:

- Nhân Mã bị dọa một trận rồi... _Nói đoạn, vẻ mặt của anh trở nên lãnh sát:

- Đây là chán sống?

- Cái gì? Cái đám người này...

Những kẻ gây sự còn lại có chút hoang mang khi có một nhóm khách không chịu bị đuổi. Hơn nữa, còn khiến cho vài người cùng phe họ bị mất mặt. Sư Tử sau khi siết tay của kẻ kia thì vặn khớp hắn ta, rồi đẩy hắn ta ngã xuống:

- Đám người này cái gì mà đám người này! Đến ăn cũng chẳng được yên!

- Thập đại ca... chúng nó...

- Hửm? Khách vẫn chưa đi hết sao? _Người mang tên Thập vẫn điềm tĩnh mà lia nửa ánh mắt nhìn về phía nhóm khách đông người kia, rồi gằn giọng một cách đáng sợ:

- Chúng mày còn đứng đấy? Tiên thủ hạ vi cường! Không đi cũng phải đánh cho ngất rồi quẳng đi!

- Anh Thập, tôi xin anh hãy tha cho họ...

Rầm!

Chủ quán suýt chút nữa thì quỳ gối xuống, thì một tiếng động lớn vang lên. Bọn họ quay sang thì nhìn thấy một người đàn ông dữ tợn đã bị quật xuống sàn nhà, bởi một thân ảnh mảnh mai. Cự Giải vuốt tóc sang một bên, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, cười nửa miệng:

- Xin lỗi ông chủ, mấy kẻ này làm tôi ăn không ngon, chướng mắt quá!

- Không cần biết mấy người các người là ai, nhưng phá hỏng bữa ăn hiếm hoi của bọn này... _Nói đến đây, Sư Tử ngạo mạn tuyên bố:

- Thì chán sống rồi!

- Yahhh!!!

Lời Sư Tử vừa dứt, thì có một cái ám hiệu của người tên Thập, đồng loạt những tên gây sự đều lao về phía bàn của Sư Tử với thái độ háu chiến.

Bốp! Rầm! Ầm! Cốp! Choang!

Ẩu đả xảy đến, đám người mặc đồ đen kia càng lao đến, càng bị nhóm khách kia đá văng ra. Không chỉ con trai, mà đến con gái cũng ra tay một cách mạnh mẽ.

Song Ngư vẫn ngồi yên ở vị trí mình, khiến chẳng một ai có thể làm ảnh hưởng đến Kim Ngưu ngồi cạnh anh. Chỉ cần đến gần, đã bị anh dùng đũa chọc trúng chỗ hiểm của họ.

Thiên Yết quàng vai ép Nhân Mã vào lồng ngực mình, chỉ cần có kẻ lao đến, đều bị anh vươn tay đấm cho xịt máu mồm.

Bảo Bình vốn dĩ nhai thức ăn cho vui miệng, nào ngờ cũng có kẻ có gan tấn công mình. Cô còn tưởng có dịp để thư giãn xương cốt một chút, nào ngờ, còn chưa kịp ra tay, mấy kẻ kia đều bị xử lý, bởi Ma Kết. Cô chẹp miệng nhàm chán:

- Ai cần thầy xen vào vậy?

- Đây chỉ là phản xạ có điều kiện thôi, xin lỗi em!

- Ây da Bạch Dương, tôi đang căn chừng nồi lẩu sôi đấy, cậu liệu mà đảm bảo mấy người đó cho tôi! _Xử Nữ né sang một bên, như lời nói, cậu đang bỏ rau vào nồi lẩu. Bạch Dương chắn ngoài cho cậu, cười toe toét:

- Hàn phu nhân cứ lo chuyện bếp núc, những chuyện còn lại, cứ để tướng công cậu lo!

- Cẩn thận chút là được!

- Tuân lệnh phu nhân!

Chưa đầy một phút, cả đám người mặc áo đen đều bị đánh cho lăn ra sàn mà kêu gào đau đớn. Chủ quán được một phen trố mắt lên đầy kinh ngạc, còn người tên Thập kia, trên nét mặt đáng sợ hiện lên những tia tức giận, choang, một tay hắn đã bóp nát chai rượu trong tay.

- Hmnn... Đây là quán ăn mà Thiên Bình thích...

Lúc này, Song Tử mới lên tiếng, vừa rồi, anh hoàn toàn ngồi yên một chỗ mà không có bất cứ ai đụng đến. Đứng lên, anh cất giọng:

- Chú gì đó ơi, chú xem... _Vừa nói, anh vừa hất mặt về phía Thiên Bình:

- Ngay cả khi xảy ra đánh lộn, cậu ấy cũng ráng ăn đồ ăn đã gọi...

-_-!!! _Mặt Thiên Bình lúc này đen lại, đang im lặng ăn cũng bị lôi ra.

Song Tử không để ý đến vẻ mặt của Thiên Bình, tiếp tục di chuyển về phía người tên Thập kia, dáng vẻ không hề sợ hãi, ngược lại, vô cùng bình thản:

- Chú nói xem, chú quấy rầy người khác như vậy, không phải quá không coi người khác ra gì rồi chứ?

Pặc!

Người tên Thập không báo trước mà dộng thẳng cú đấm vào bụng mềm của Song Tử, nhưng lại bị chặn lại bởi chính bàn tay của đối phương. Trên vẻ mặt điềm tĩnh của hắn ta bỗng dưng hiện lên vẻ cả kinh tột cùng, làm sao mà người trước mặt có thể cản được lực từ ông ta, còn có thể chặn lại một cách chính xác như thế. Nắm đấm của ông ta run lên, vì có cố gắng cỡ nào, ông ta cũng không suy chuyển được tay mình, tiến không được, lùi cũng không xong. Nói rõ hơn, là ông ta đã bị lực của Song Tử kiểm soát hoàn toàn. Một nam sinh cao trung như anh, sao có thể chặn đứng cú đấm đầy lực đạo của kẻ lành nghề như ông.

- Aissss!!!

Người đàn ông tên Thập lập tức nhăn nhó mặt mày rồi kêu gào, ông ta ngã quỳ xuống, khi nắm đấm của ông ta đang bị Song Tử dùng lực kích động lại. Sau khi khiến ông ta vật vã đủ, thì Song Tử nhẹ nhàng thả ra, rồi mỉm cười:

- Lần sau, nếu có chuyện gì thì hãy nói chuyện đàng hoàng với chủ quán nhé, đừng mất lịch sự mà đập phá, đuổi khách như ngày hôm nay nha, chú!

- Thập đại ca!!!

Đám người kia thấy bộ dạng của đại ca mình, vội vàng chạy đến hỏi thăm. Người tên Thập kia vẫn còn chịu đau, nhưng lại lên tiếng rút lui. Trước khi đi, đã nói với chủ quán:

- Ông chủ Đan, ngày mai trả tiền như lời ông nói!

- Vâng, cảm ơn, cảm ơn anh Thập!

Chủ quán mừng rỡ lên tiếng, cho đến khi đám người kia đi hết, ông liền chạy đến chỗ những vị khách kia, ngữ điệu đầy kinh ngạc và cảm kích:

- Tôi thực sự cảm ơn các cháu rất nhiều! Thực sự!

- Không có gì đâu ạ, cũng là do bọn họ đụng đến tụi cháu thôi! _Cự Giải mỉm cười.

Nhìn lại, trong quán chỉ còn bàn ăn này là nguyên vẹn. Chủ quán kể chuyện, hóa ra, đám người vừa rồi là kẻ cho vay nặng lãi. Trước đây, chủ quán đã mượn tiền bọn họ để mở quán này, kết quả, cứ tưởng tiền gốc trả xong là hết chuyện, nào ngờ bọn người đó đào đâu ra tiền lãi phát sinh, còn nhiều gấp ba lần số tiền gốc. Không trả nợ cho bọn chúng, bọn chúng sẽ cho người kéo đến đây gây sự.

Haizzz... cuộc sống, đúng là có muôn vàn khổ sở.

Vì để cảm ơn sự giúp đỡ của những người bạn trẻ này, chủ quán muốn chiêu đãi cả nhóm, nhưng bọn họ nhất quyết không đồng ý, quán đã bị phá như thế này, bữa ăn lớn của bọn họ mà chủ quán còn không tính tiền, thì sao mà có thu nhập. Hơn nữa, hôm nay nhất quyết phải để Ma Kết rút tiền từ ví ra, nên cả nhóm bắt chủ quán cứ theo như thường lệ mà làm. Không những thế, họ còn chịu đặt mua hết món ăn của quán trong ngày hôm nay.

Cuộc sống có thể khó khăn, nhưng không có nghĩa bạn không gặp được người tử tế.

.

.

Bệnh viện Zodiac...

Phòng hồi sức đặc biệt số 15...

Tống Tử Hy sau cuộc tái phẫu thuật ngày hôm qua, đã tỉnh lại sớm hơn lần đầu. Nhìn tấm danh thiếp mà người vệ sĩ kia đưa cho mình, cô có chút tâm tình. Hôm qua, có người bất chấp tất cả mà lao đến che chở cho cô, dù không biết ý nghĩ thật sự của anh ấy, nhưng chí ít, điều đó cũng khiến cô rung động. Hơn thế nữa, mẹ của anh ấy còn đưa danh thiếp để bảo vệ quyền lợi cho cô.

Người con trai đấy tên là gì ấy nhỉ? Hình như Nhân Mã gọi anh ấy là Tử Hàn.

Cạch!

- Thần ca?

Người vừa đến, là Giải Hoa Thần. Tống Tử Hy nghiêng đầu để nhìn xem người còn lại đâu, không thấy lại có chút hụt hẫng mà nói:

- Ân ca không đi cùng anh à?

Phịch!

Đặt đồ ăn xuống bàn, Giải Hoa Thần vẫn giữ vẻ mặt băng hàn mà lên tiếng:

- Cậu ta có hẹn với đội bóng rồi!

- Ồ, lại là hẹn xem mắt gì đó hả? _Tử Hy tỏ vẻ đã hiểu, sau đó quay sang tò mò nhìn Giải Hoa Thần, ngữ điệu như châm chọc:

- Anh thật sự không để ý sao?

- Nghe nói hôm qua Diêm Uyển đến, kết cục em phải tái phẫu thuật? _Giải Hoa Thần trực tiếp bỏ qua lời đầy hàm ý của Tống Tử Hy, mà quan tâm đến chuyện của cô. Tống Tử Hy nhún vai, thản nhiên trả lời:

- Anh biết đấy, nếu không phải em không cử động được nhiều, thì mẹ con bà ta mới là người phải phẫu thuật đó!

- Đừng tự mãn nữa... _Giải Hoa Thần cốc nhẹ đầu Tống Tử Hy, ngữ điệu có chút quan tâm mà lên tiếng:

- Em nên coi trọng cái mạng của mình đi!

- Anh mới là người nên coi trọng cái mạng của mình ấy! _Tống Tử Hy đẩy tay Giải Hoa Thần ra, rồi nghiêm túc nói:

- Rất có thể người tiếp theo là Ân ca, vậy mà anh thả anh ấy tự do như vậy!

- Hmnn...

- Trong lúc rảnh rỗi, em đã suy đoán đến một vài khả năng. _Nói rồi Tống Tử Hy lôi cuốn sổ của mình ra, đưa cho Giải Hoa Thần xem:

- Hai ngày sau khi em bị tấn công, thì Kỳ hyung bị tấn công! Trùng hợp hôm nay vừa vặn là hai ngày sau khi Kỳ huyng nhập viện...!!!!

Nói đến đây, đột nhiên mặt Tống Tử Hy hiện lên một vẻ hoang mang, cô vội quay sang dùng thái độ cả kinh hỏi Giải Hoa Thần:

- Thần ca, vừa rồi anh nói, Ân ca đang có hẹn với đội bóng ở quán cũ?

- Ý em là... _Dường như Giải Hoa Thần đã đoán được suy nghĩ của Tống Tử Hy, gương mặt điềm tĩnh kia đột nhiên hiện lên vẻ kinh hoàng.

- Cả em và Kỳ huyng đều bị tấn công ở nơi thường ghé...

Ầm!

- Thần ca!!!

Tống Tử Hy còn chưa nói xong, thì Giải Hoa Thần đã lập tức lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể. Tống Tử Hy cũng mang một tâm trạng lo lắng tột cùng, cô toan rời khỏi giường bệnh nhưng vẫn chưa thể. Với lấy chiếc điện thoại, cô vội vàng gọi đến một số mà mấy năm nay, cô không dám gọi đến.

- Aisss... Dịch Thiên Ân, cậu nghe máy ngay cho tôi!

Giải Hoa Thần vừa chạy vừa bấm số gọi điện, nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai bắt máy, điều đó khiến anh càng thêm hoảng sợ. Không còn là gương mặt băng lãnh ngạo kiều của mọi khi, lúc này, trên mặt anh chỉ hiện lên một vẻ hoảng loạn.

- [Oh my god, hôm nay cậu bệnh hả Giải Hoa Thần? Gọi điện cho tôi tận 3 cuộc luôn?]

- Ân?

Bỗng, bước chân của Giải Hoa Thần vô thức dừng lại, khi cuối cùng cũng có giọng nói quen thuộc vang lên. Tâm trạng anh, bỗng dưng nhẹ nhõm một cách thần kỳ. Đầu dây bên kia tiếp tục cất lên ngữ điệu cả kinh:

- [ Ân? Cậu vừa gọi tên tôi đấy à? Không có họ? Really?]

- Cậu đang ở đâu?

Giải Hoa Thần không quan trọng chuyện Dịch Thiên Ân cả kinh vì cách nói chuyện của anh như mọi khi nữa, lúc này anh chỉ quan tâm một chuyện. Dịch Thiên Ân trả lời:

- [Ừ thì ở chỗ hẹn với đội bóng, vừa mới về... Rè... Rè...]

[CỐP! BỐP! ẦM! RẦM! CHOANG! ẦM! BỐP! BỐP!]

Dịch Thiên Ân đang còn nói dở, thì bỗng đầu dây bên kia vang lên hàng loạt âm thanh ẩu đả lớn. Lồng ngực trái Giải Hoa Thần bỗng nhói lên một tiếng, anh vội vàng cất tiếng:

- Dịch Thiên Ân, chuyện gì đang xảy ra? Dịch Thiên Ân? ÂN!

Đáp lại những lời lo sợ của Giải Hoa Thần, không hề có giọng nói của Dịch Thiên Ân, mà chỉ có cự im lặng, nhưng điện thoại vẫn đang giữ kết nối. Anh không thể bình tĩnh mà lên tiếng đầy lo lắng:

- Trả lời tôi mau, tại sao lại im lặng, Ân...

Chưa bao giờ, anh lại muốn nghe giọng nói của cậu như lúc này, tâm trạng anh chỉ mới nhẹ nhõm được vài giây, lúc này đã bị đè nặng xuống đến ngạt thở.

- [Rè... rè... Alo? Rết Con?]

- !!!

Đầu giây bên kia bỗng dưng có người lên tiếng, khiến Giải Hoa Thần nhanh chóng tỉnh táo lại, ngữ điệu lạnh lẽo vang lên:

- Ông là ai? Dịch Thiên Ân...

-[ Nếu không muốn cả người thằng nhóc này nhuốm một màu đỏ như tóc nó, thì mày gọi xe cứu thương đến con hẻm 37/540 Infoneix đi!] _Giải Hoa Thần còn chưa nói xong, đã bị giọng nói lạ kia cắt ngang, anh còn chưa kịp phản ứng thì hắn ta tiếp tục lên tiếng đầy tự mãn:

- [Hãy chuẩn bị đi, người tiếp theo, sẽ là mày - Rết Con Giải Hoa Thần!]

Pip!

Dù nghe rất rõ lời cảnh cáo của kẻ tấn công kia, nhưng Giải Hoa Thần không còn thời gian để bận tâm. Anh liền đến thông báo cho đội ngũ cứu thương của bệnh viện Zodiac, đến địa chỉ hiện tại của Dịch Thiên Ân, trong lòng vẫn không ngừng lo sợ mà đi theo bọn họ. Dù thế nào đi nữa, Dịch Thiên Ân nhất định phải được cứu.

.

.

Hẻm 37/540 Infoneix...

Í ò... í ò...

Xạch!

- Dịch Thiên Ân!!!

Xe cứu thương vừa đến nơi, Giải Hoa Thần đã lao xuống trước tiên, bỗng, vẻ mặt anh có chút ngoài ý muốn:

- K... Song Tử?

- Ồ, xe cứu thương đến rồi!

Người đang cầm máu tạm thời cho chàng thanh niên tóc đỏ nằm dưới đất lên tiếng đầy kinh hỉ khi nhìn thấy xe cứu thương. Song Tử giải thích:

- Tôi tình cờ đi ngang qua và gặp cậu ấy trong tình trạng này, đây hóa ra là Dịch Thiên Ân của trường I.F, nên đã giúp cầm máu trước...

Chưa kịp nói xong, thì các nhân viên y tế chạy đến và đưa Dịch Thiên Ân đi. Trong khi Giải Hoa Thần đang chưa phản ứng kịp, thì Song Tử bước đến, ghé vào tai anh:

- Tạm thời như vậy đi, đến bệnh viện tôi sẽ giải thích!

.

.

Bệnh viện Zodiac...

Trước phòng phẫu thuật số 01 hiện giờ, có hai người con trai đang ngồi chờ ở đấy. Giải Hoa Thần lên tiếng:

- Cậu không sợ có người nhìn thấy à?

Giải Hoa Thần lo lắng cũng đúng, nếu tình cờ có người quen xuất hiện ở đây, bọn họ sẽ thắc mắc tại sao Song Tử và Giải Hoa Thần lại ngồi cùng nhau, vì trên lớp, bọn họ hầu như chưa nói chuyện với nhau bao giờ. Nhưng, Song Tử đã tính hết rồi, anh đáp:

- Bệnh nhân là Dịch Thiên Ân, tôi có thể giải thích, không cần lo lắng!

- Cậu...

- Tống Tử Hy đã gọi cho tôi... _Dường như biết điều Giải Hoa Thần thắc mắc, Song Tử chợt hạ giọng xuống:

- Nhưng tôi vẫn đến trễ.

- Hắn ta... liệu có thấy cậu?

Giải Hoa Thần vẫn là lo xa, lỡ như hung thủ vẫn chưa rời khỏi đó, và thấy Song Tử xuất hiện sau đấy, liệu có phải nghi ngờ Song Tử rồi không. Nhưng Song Tử lại là một người cẩn thận, đáp:

- Lúc đến, tôi đã diễn như những gì đã nói, nếu có phát hiện, e rằng kẻ này không tầm thường.

- ...

Khoảng không gian rơi vào trầm lặng, Giải Hoa Thần khẽ nhìn sang phòng phẫu thuật đang bật đèn đỏ, trong lòng vẫn còn dậy sóng. Chợt, Giải Hoa Thần lên tiếng:

- Tình trạng sức khỏe của Tống Tử Hy và Cảnh Kỳ đang dần dần được hồi phục, có lẽ sang tuần sẽ được xuất...

- Giải Hoa Thần...

Giải Hoa Thần đang nói thì Song Tử cất giọng nhàn nhạt xen ngang, để người kia im lặng, anh tiếp, ngữ điệu có chút nghiêm trọng:

- Người tiếp theo, sẽ là cậu đấy, nếu tôi đoán không nhầm!

- ...

Lời này của Song Tử, mới khiến Giải Hoa Thần sực nhớ đến lời nói cuối cùng của kẻ tấn công. Hắn ta đúng thực đã báo trước cho anh biết, người tiếp theo sẽ là anh.

Xạch!

- !!!

Cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Giải Hoa Thần đang suy vấn nhiều điều, những vẫn phản ứng nhanh chóng mà đứng dậy liền. Bác sĩ tháo khẩu trang ra, khẽ gật đầu. Lúc này, anh như trút bỏ được gánh nặng, mà khẽ thở dài. Bác sĩ lên tiếng:

- Chỉ trong một tuần mà đã có ba ca phẫu thuật với tình trạng thương tích nguy kịch giống nhau... Đây có lẽ là phạm tội tấn công liên hoàn, thành phố chúng ta lại có thêm một tên tội phạm nguy hiểm rồi... _Nói đoạn, bác sĩ lên tiếng:

- Hai đứa và gia đình cũng nên cẩn thận, cảnh sát vẫn chưa điều tra xong.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ!

Nói rồi Song Tử và Giải Hoa Thần theo bác sĩ, đưa Dịch Thiên Ân về phòng hồi sức số 19...

Ma Kết vừa vặn đi thăm Cảnh Kỳ, khi đi ngang qua phòng hồi sức số 19, đột nhiên có điều khiến anh phải dừng bước. Tại sao bên trong phòng bệnh, lại có sự xuất hiện của Song Tử và Giải Hoa Thần? Cả hai đều là học sinh trong lớp anh, không lẽ có đứa nào phải nhập viện. Vừa định bước vào bên trong, thì vô tình anh nghe được cuộc trò chuyện của Song Tử và Giải Hoa Thần, khiến anh nhất thời bất động.

"Tình trạng của Dịch Thiên Ân cũng giống như Tống Tử Hy và Cảnh Kỳ, bị đập đầu và đâm vào mạn bụng!"

"Kẻ này... cậu đã điều tra được ý đồ của hắn chưa?"

"Nhắm vào từng kẻ mạnh của băng Con Rết, không hề sợ hãi mà tự tin cảnh cáo trước cho cậu, có lẽ hắn đã có một kế hoạch rất hoàn chỉnh. Mục tiêu sau cùng... có lẽ là K.C chăng?"

"Mục tiêu là cậu?"

"K.C rốt cuộc có gương mặt như thế nào, đều là điều tò mò của mọi thành viên trong thế giới đen. Trước đây đã không ít có kẻ gây sự vì điều ấy, mà mới đây nhất là băng đảng ngoại thành Đại Vu. Có điều... kẻ này có lẽ không tầm thường."

"Có thể gây ra thương tích nặng cho Tống Tử Hy, Cảnh Kỳ, thậm chí là... Haizz... K -  Song Tử, cậu nên cẩn thận."

"Trước mắt, người nên cẩn thận là cậu đấy, Giải Hoa Thần. Thời gian này, tôi sẽ tiếp tục điều tra và cử người theo sát cậu..."

- Hmn...

Ma Kết có chút không đỡ được mọi chuyện anh vừa nghe.

Trong thế giới đen có băng Con Rết, Tống Tử Hy là cô bé người quen của Nhân Mã, Cảnh Kỳ là bạn cấp III của anh, Dịch Thiên Ân - cậu đội trưởng đội bóng rổ trường I.F và Giải Hoa Thần - học sinh mới của lớp anh, cả bốn người trên đều là những người có tầm quan trọng trong băng Con Rết khét tiếng.

Khó tin hơn, là chính em trai anh - Song Tử, lại là kẻ gây tò mò lớn nhất trong thế giới đen - K.C - kẻ đứng đầu băng Con Rết. Điều này có thể sao? Thực trạng lúc này của Ma Kết, không biết nên sốc hay nên tự hào, về em trai mình.

Theo như những gì anh vừa nghe, bọn họ đang điều tra kẻ đã làm cho Tống Tử Hy, Cảnh Kỳ và Dịch Thiên Ân bị thương. Có vẻ như Giải Hoa Thần cũng đang bị đe dọa, hơn thế, còn có cả Song Tử.

Có lẽ chuyện này, anh không thể đứng ngoài cuộc sau khi đã biết được tất cả.

.

.

Ngày hôm sau - chủ nhật...

Quán gà Family...

- Chị Kim Ngưuuuuuuu~

Mới sáng sớm, mọi người trong ngôi nhà tập thể của họ Lãnh bỗng dưng bị một giọng nói lớn còn hơn cả loa phát thanh làm cho giật mình.

Bà nội Kim Ngưu còng lưng bước ra, đã thấy một đống hành lý ở giữa nhà. Các cô chú, bác dì lần lượt đi đến nhà chính, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Thiên Yết vác bộ dạng ngái ngủ đi ra, rồi bị một cái bóng chạy vụt qua vô cùng nhanh. Anh ngáp một cái, nhàm chán cất giọng:

- Lại thêm một thứ phiền phức!

- Hmnn...

Kim Ngưu bị tiếng ồn ngoài nhà làm cho thức giấc, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Xạch!

- Chị Kim Ngưuuuuuu~

Đột nhiên cửa phòng của Kim Ngưu bị mở một cách mạnh bạo, cùng với một giọng nói đầy hào hứng và thích thú, cô vẫn chưa thể mở mắt ra để nhìn rõ, thì bỗng có một bóng hình đang bay đến.

- Ha... hả? Khoan....

Ầm!

Phía dưới nhà khách bị tiếng động lớn kia vang lên làm cho giật mình lần hai. Âm thanh này, là heo giáng đất hay gì?

------------ End Chap 157 -------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play