Million Days - Sabai
Chap này tặng bạn @Ari_Min1306 nha, bạn này rất là nhiệt tình và quan tâm đến truyện. 🧡🧡🧡
Từ giờ Au sẽ bật chế độ tặng chap tiếp theo cho người Cmt về nội dung trong chap nhiều nhất nha ahihi 😊😊😊
-----------------------
Nhìn thấy người phụ nữ kia xuất hiện cùng đứa con trai của mình, Tống Tử Hy có chút nhàm chán. Người phụ nữ đó là mẹ kế của cô - đồng thời cũng từng là một người mẫu nổi tiếng - Diêm Uyển. Kế bên bà ta, là cậu con trai 6 tuổi - Tống Vũ Lục. Vừa bước vào, Diêm Uyển đã lên tiếng:
- Tống Tử Hy, con nhập viện bốn ngày rồi mà giờ mẹ mới đến thăm con! Con không trách mẹ đấy chứ?
- Bà thím à, có phải thím nhận nhầm người rồi không? _Tống Tử Hy tỏ vẻ xa lạ mà cất giọng chế giễu:
- Ai là con của thím? Thằng bé đó? Không phải nó luôn đi cùng thím hay sao?
- Tống Tử Hy, ai cho chị gọi mẹ tôi là bà thím...
- Người đâu, đuổi hai kẻ lạ mặt này ra ngoài!
Thằng bé kia chưa nói xong lời, đã bị Tống Tử Hy cắt ngang bằng mệnh lệnh gắt gỏng, nhưng đáp lại cô, chẳng có ai cả. Diêm Uyển cười nhếch mép:
- Người đâu? Nực cười, mày nghĩ bọn nó sẽ nghe lời của Tống phu nhân, lời của người Diêm gia, hay là nghe lời một đứa oắt con vô dụng như mày? _Nói rồi Diêm Uyển hất mặt ra hiệu cho con trai mình:
- Tống Vũ Lục, cục cưng của mẹ, những đồ đạc trong phòng này, đều là của con, con cứ chơi thỏa thích nhé!
- Yeah~ Con không thích mấy cái đồ này, con sẽ phá chúng hết! _Tống Vũ Lục làm vẻ mặt hào hứng, rồi chạy loạn khắp phòng bệnh của Tống Tử Hy. Tống Tử Hy tức giận quát lên:
- Thằng ôn con! Không được đụng vào bất cứ thứ gì!
Chát!
Lời Tống Tử Hy vừa dứt thì cô bị Diêm Uyển giáng cho một bạt tai vào má, người đàn bà kia trợn mắt trừng cô một cách dữ tợn:
- Ai cho mày gọi con trai tao là thằng ôn con?
- Thằng ôn con và mụ xấu xí, xấu từ nhân cách đến ngoại hình, còn dám nói quyền với tôi? _Tống Tử Hy nghiến răng phỉ nhổ Diêm Uyển, khiến bà ta tức tối muốn ra tay lần nữa, thì bị Tống Tử Hy chụp lấy:
- Bà nghĩ tôi bị thương thì có thể dễ dàng để bà ức hiếp? Phi! Bà mãi mãi không thể đứng cùng một đẳng cấp với tôi!
...
Bên ngoài phòng bệnh...
Ầm! Chát! Rầm! Phịch! Choang!
Hai người vệ sĩ được Tống chủ tịch phân phó bảo vệ và trông chừng Tống tiểu thư, đứng ở ngoài trong sự run sợ. Bọn họ thật sự rất muốn vào trong ngăn cản Tống phu nhân, nhưng lại bị bà ta đe dọa đến công việc.
Khi Tống chủ tịch đi vắng, thì người quyền lực nhất Tống gia, chính là bà ta - Diêm Uyển. Còn chưa nói đến, bà ta cũng là người của Diêm gia. Vì vậy, dù bên trong có xảy ra bất cứ âm thanh gì, họ cũng không dám xen vào.
Tống tiểu thư hết lần này đến lần khác bỏ nhà đi, đều là do chán ngán Diêm Uyển - người mẹ kế của mình. Tống Bá Chu lại không hề biết quan hệ thật sự giữa hai người này, hơn nữa luôn luôn bị Diêm Uyển mê hoặc nên ông cũng bỏ bê con gái của mình.
Lần này, dù gì Tống Tử Hy cũng đang mang thương tích, vậy mà nhân cơ hội Tống chủ tịch đi công tác, Diêm Uyển lại dám đến đây gây chuyện.
- À xin lỗi...
Bỗng, một giọng nam vang lên gây sự chú ý đến hai người vệ sĩ, bọn họ vừa ngẩng mặt lên nhìn thì người kia lên tiếng tiếp:
- Chúng tôi là bạn của Tống Tử Hy, muốn vào thăm...
Cạch!
- Mọi người mau vào trong đi!
Như vớ được cái phao cứu sinh, hai vị vệ sĩ kia lập tức mở cửa và đẩy ba người vừa xuất hiện vào phòng, ngay cả khi bọn họ còn chưa kịp nói xong.
- Tống Tử Hy!!!
Nhân Mã, Tử Hàn và Thiên Yết bị đẩy vào trong, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong. Nhân Mã vừa kịp kêu lên một tiếng, thì không kịp nữa, bình nước nóng trên tay Diêm Uyển đã đổ xuống giường bệnh không thể cứu vãn.
Ào!
- Hộc... hộc...
Vừa vặn có một thân hình lao đến, che chắn toàn bộ cho Tống Tử Hy khỏi dòng nước nóng kia. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Tống Tử Hy không định hình kịp, cả cơ thể cô đều được bao trọn bởi một vòng tay, đến khi nhìn kỹ thì người con trai kia chợt thở dốc, làn da tiếp xúc với nước nóng đã bắt đầu đỏ lên.
- Anh?
Hai mắt như không thể mở to hơn nữa, người vừa chắn cho cô, không phải là người mà cô đã từng cứu trước đây sao, cũng chính là người bị cô cưỡng hôn. Tử Hàn khó khăn lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng:
- Em không sao chứ?
Ầm!
- Tránh ra coi, thằng ôn dịch nào đây!
Tử Hàn vừa dứt lời, thì bị một thằng nhóc 6 tuổi lao đến, đẩy mạnh đến mức té nhào xuống sàn.
- Tử Hàn!
Nhân Mã vội vàng chạy đến, Thiên Yết cũng theo sau. Thấy có người lạ xuất hiện, Diêm Uyển có chút ngoài ý muốn, nhất thời chưa định hình được gì. Đỡ Tử Hàn lên, Nhân Mã lo lắng:
- Tử Hàn, da của em bị bỏng rồi, mau gọi bác sĩ...
- Mau gọi bác sĩ... _Tử Hàn nhăn nhó mặt mày, Tống Tử Hy liền chú tâm đến:
- Nhân Mã oppa, anh đẹp trai... hai người...
- Tử Hy đang chảy máu, mau gọi bác sĩ!
Tống Tử Hy còn chưa biết nói gì, thì Tử Hàn lên tiếng. Ngay lập tức, người gần Tống Tử Hy nhất là Thiên Yết, liền phát hiện ra dưới lớp áo bệnh nhân của cô ấy là một vùng máu đỏ thẫm.
- Em không sao... anh đẹp trai kia, mới cần... cầ...
Phịch!
- Tử Hy!!!
Tống Tử Hy nói chưa xong đã ngất lịm tại chỗ, khiến những người còn lại lo lắng. Thiên Yết lập tức ấn chuông gọi bác sĩ.
Thấy tình hình có vẻ không còn kiểm soát được, Diêm Uyển cùng con trai mình là Tống Vũ Lục lẳng lặng rút lui, nhưng lại có một giọng điệu trầm lạnh vang lên:
- Đứng đấy!
Thiên Yết đưa ánh nhìn lạnh lẽo nhìn sang hai người, một mẹ một con kia:
- Cảnh sát chưa đến, hai người có thể đi dễ dàng sao?
- Ca... cái gì mà cảnh sát? _Diêm Uyển bị đe dọa, liền đanh đá lên giọng:
- Mày có biết tao là ai không? Tao là mẹ của Tống Tử Hy, tại sao lại gọi cảnh sát đến hả?
- Bà là mẹ của Tống Tử Hy? _Nhân Mã kinh ngạc, khiến cho Diêm Uyển càng thêm cứng cỏi mà hất cằm nói:
- Đúng! Tao là mẹ nó, là Tống phu...
- Bà im đi! Tống Tử Hy không có một người mẹ độc ác như bà!
Diêm Uyển còn chưa nói xong, đã bị Nhân Mã quát lớn. Bị giật mình bởi thái độ tức giận của đứa con trai lạ, Diêm Uyển nhất thời bị sốc. Nhân Mã gằn giọng:
- Trong khi con bé đang bị thương, bà lại để thằng bé này đập phá mọi thiết bị y tế, còn bản thân thì ra tay ngược đãi con bé, còn cố tình đổ nước nóng vào nó! Bà không thấy vô sỉ khi dám nói mình là mẹ của Tống Tử Hy hả?
- M... mày...
Cạch!
- Bệnh nhân thế nào rồi?
Đội ngũ bác sĩ nghe thấy chuông báo hiệu đã đến, Thiên Yết nhanh chóng thuật lại tình hình cho bác sĩ nghe. Lập tức, hai mẹ con Diêm Uyển và Tống Vũ Lục bị y tá đưa đến phòng công tác kỷ luật của bệnh viện. Tống Tử Hy được các bác sĩ đem đến phòng phẫu thuật. Tử Hàn được đưa đến phòng cấp cứu để sơ cứu vết bỏng nước.
Lúc này, Nhân Mã và Thiên Yết đang ở cùng hai người vệ sĩ trước phòng phẫu thuật. Nghe chuyện từ hai người vệ sĩ, Nhân Mã vô cùng nổi giận. Bảo sao Tống Tử Hy lại có bộ dạng bất cần như vậy, hóa ra lời em ấy chẳng sai, không cha, không mẹ, không có nơi để về. Nếu như có người mẹ như vậy, thì thà không có còn hơn. Lúc cậu đối xử tốt với con bé, con bé đã tìm cách đeo bám cậu, hóa ra là con bé coi cậu như anh trai mình. Đó, cũng là lý do vì sao khi gặp chuyện, con bé lại gọi điện cho cậu đầu tiên.
Tống Tử Hy trông có vẻ vui tươi lạc quan thế, nhưng lại là một cô gái đáng thương như vậy.
Một lúc sau...
- Nhân Mã, Thiên Yết!
Cự Giải nghe điện thoại từ Nhân Mã, liền chạy đến bệnh viện. Nghe tin Tử Hàn gặp vấn đề, cô và mẹ mình đã đến đây.
- Tử Hàn nhà cô thế nào rồi? Sao lại phẫu thuật?
Bà Cửu Tần Lan vừa từ phòng luật về, nghe tin con trai mình gặp chuyện, liền chạy thẳng đến đây. Nhân Mã lên tiếng giải thích:
- Người đang phẫu thuật không phải Tử Hàn, thằng bé đang ở phòng cấp cứu...
- Cảm ơn con!
Nhân Mã còn chưa nói xong, thì Cửu Tần Lan đã chạy đến hướng của phòng cấp cứu. Cự Giải cũng chạy theo. Thiên Yết khẽ lắc đầu:
- Đúng là phụ nữ!
- Hì hì... bác gái trông khó tính vậy, nhưng nghe tin con trai mình gặp chuyện, là mất hết cả hình tượng!
Nhân Mã bật cười. Dáng vẻ của một luật sư nổi tiếng dù sao cũng không thể đọ lại dáng vẻ của một người mẹ.
Vài phút sau...
- Mẹ, mẹ bình tĩnh...
Nhân Mã và Thiên Yết đang ngồi chờ trước phòng phẫu thuật, thì giọng của Tử Hàn vang lên. Hai người họ còn chưa phản ứng kịp, thì lại nghe thấy giọng của Cự Giải:
- Mày cản cái gì, để chị lên gặp bà ta!
- Chị hai! Chị phải bình tĩnh chứ, sao lại giống mẹ...
- Mẹ thì sao hả?
Hóa ra, sau khi nghe chuyện từ Tử Hàn, bà Cửu Tần Lan và Cự Giải đồng loạt nổi giận muốn mò đến phòng kỷ luật tính sổ với hai mẹ con Diêm Uyển kia. Nhưng Tử Hàn đã khổ sở ngăn cản hai người lại.
- Nhân Mã, cậu thông não thằng này cho tớ xem, sao nó ngu quá vậy?
Cự Giải kéo lê theo Tử Hàn, phía sau là mẹ cô. Nhân Mã bị nhắc đến, cũng ngu ngơ không phản ứng kịp.
Xạch!
Lúc này, phòng phẫu thuật được mở ra, bệnh nhân Tống Tử Hy được đẩy ra ngoài và chuyển về phòng hồi sức số 15, vì phòng cũ đã bị hư hỏng nhiều thiết bị.
Sau khi nghe chuyện từ hai người vệ sĩ, bà Cửu Tần Lan đã đưa danh thiếp của mình cho họ, nói rằng khi nào Tống Tử Hy tỉnh lại, kêu con bé liên lạc với bà. Bà sẽ khiến hai mẹ con Diêm Uyển kia, dù có con cháu thế gia, cũng không thể ngóc đầu hô mưa gọi gió nữa. Hôm nay, bà sẽ không làm to chuyện với bà ta nữa, nhưng nếu chuyện tương tự xảy ra thêm một lần, đến lúc đấy, ngay cả cái họ, bà ta cũng sẽ không còn. Đây chính là sức mạnh của pháp luật.
Vốn dĩ ban đầu, Thiên Yết với Nhân Mã đến thăm Tống Tử Hy vì nghe tin con bé đã tỉnh lại, không nghĩ đến Tử Hàn lại ngỏ ý xin đi chung, và kết quả, mọi chuyện lại diễn ra theo như thế này. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, vì Tống Tử Hy không cần phải lo ngại người mẹ kế nữa, vì đã có luật sư giỏi chống lưng.
.
.
Ngày hôm sau...
Trường cao trung Zodiac....
Chuyện giáo viên Dương Ma Kết thích Diệp Bảo Bình, từ hôm qua đến nay vẫn là vấn đề nóng hổi.
Bảo Bình đi đến đâu, đều được người khác chú ý đến như một ngôi sao. Nhìn những ánh mắt ấy, đám Kim Ngưu liền tỏ vẻ khó chịu. Kim Ngưu lên tiếng:
- Hay là mua đồ ăn về lớp?
- Tại sao phải làm vậy? _Bảo Bình vẫn bình thản dùng bữa, nói:
- Nhìn rồi thì sao? Có thể khiến tao xấu đi hay lăn đùng ra chết không? Vẫn còn sống, thì sống như mọi ngày thôi, việc gì phải xoắn!
- Đúng! _Nghe câu này của Bảo Bình, Bạch Dương thốt lên:
- Bảo Bình nói đúng lắm! Chúng ta đâu phải sinh ra để vừa lòng quần chúng!
- Vừa hay tớ thích sự chú ý, tớ không để tâm đâu, ăn thôi! _Cự Giải tỏ vẻ dễ tính mà lên tiếng.
- Úi giời ơi, còn mặt mũi mà ngồi đây ăn với chả uống, quả nhiên không phải người tầm thường à nha~
Bỗng trong canteen xuất hiện một giọng nói điêu ngoa ngả ngớt. Vưu Cổ Nhữ xuất hiện, cố tình đi ngang qua Bảo Bình mà kiếm chuyện:
- Đi học mà dụ dỗ đàn ông, từ học sinh đến thầy giáo, vậy mà tỏ vẻ ta đây minh bạch lắm, đúng là buồn nôn, mèo chê mèo lắm lông à?
- Ồ, lại là bé tiểu thư vô tích sự chỉ biết bám váy bố mẹ à? _Bảo Bình không hề kiêng dè mà nhái lại ngữ điệu ngả ngớt của Vưu Cổ Nhữ, sau đó thì nghiêm giọng lại:
- Tôi minh bạch hay không, không phải qua cái mõm vô dụng của cô để khẳng định!
- Chị!!!
- Em gái đây là chê tóc mình quá dài?
Trong khi Vưu Cổ Nhữ đang tức tối với Bảo Bình, thì ngữ điệu nhàn nhạt vô cảm của Thiên Bình vang lên. Như một loại phản ứng, nhìn lại mái tóc ngắn cũn của mình, Vưu Cổ Nhữ bất mãn liếc Thiên Bình một cách ấm ức rồi bỏ đi.
- Đúng là loại cơ hội! _Kim Ngưu bực dọc chửi một tiếng.
Xì xầm... Xì xầm...
Chợt, trong canteen lại xuất hiện tình trạng nháo loạn. Còn chưa kịp nghe ngóng tình hình thì có một người từ ngoài chạy đến, báo:
- Có chuyện hot mọi người ơi, thầy Ma Kết đang bị hai vị phụ huynh nào đó mắng chửi ở ngoài cổng trường kìa!
Lập tức, những người trong canteen đều ùa ra ngoài. Bảo Bình chợt có linh cảm chẳng lành, liền chạy theo.
Ngoài cổng trường...
- Tôi đã nói trước với anh rồi, tại sao lại để chuyện này xảy ra?
Trước cổng trường, đối diện với thầy giáo Ma Kết là hai vị phụ huynh, là một phụ nữ trung niên và một bà già. Bà lão lên tiếng:
- Chúng tôi đã cảnh báo trước rồi, giờ thì sao, cả trường đều biết chuyện, cháu gái tôi làm sao học hành tiếp đây! Chưa kể năm nay là 12, nó đang chuẩn bị thi vào đại học!
- Thầy thích con gái tôi thì thôi đi, lại còn để nhà trường biết! Thầy muốn gia đình chúng tôi sống không nhìn nổi mặt người đời hay sao hả?
- Anh vừa lòng chưa? Bố anh bảo cháu gái tôi không được nảy sinh tình cảm với anh, nhà chúng tôi nghèo, không xứng với anh! Vì chuyện đấy mà cháu tôi đau khổ đến mức nhập viện, trong khi đó anh lại là người khiến mọi chuyện thêm tồi tệ! Sao bố anh có thời gian quản chuyện nhà chúng tôi, mà lại không quản nổi con mình vậy!
- Tôi xin lỗi...
Đứng trước bà ngoại và mẹ Bảo Bình, Ma Kết không biết nói gì ngoài hai tiếng xin lỗi. Mẹ Bảo Bình tức giận nói:
- Xin lỗi? Hai từ này thầy có vẻ thốt ra dễ dàng nhỉ? Bây giờ, con gái tôi phải chịu mọi ánh nhìn kỳ thị của những học sinh khác, con gái tôi đã làm gì sai hả? Tại sao anh lại tồn tại được trên đời này vậy?
- Mẹ thôi đi!
Bà Mộc Lộ bị cảm xúc chi phối mà nói những lời nặng nề xúc phạm đến Ma Kết, khiến Bảo Bình vừa đến đã nghe không lọt tai nổi mà quát lên.
- Bảo Bình?
Không chỉ Mộc Lộ, mà cả bà ngọai cô cũng cả ngạc khi thấy Bảo Bình. Hai người không để ý đến, xung quanh từ lúc nào đã đông người như vậy. Bà ngoại Bảo Bình lật đật bước đến chỗ cô:
- Bảo Bình, chuyện này để người lớn giải quyết, cháu không cần...
- Bà ngoại đừng vậy nữa!
Bảo Bình quay sang lớn tiếng với bà mình, khiến bà giật mình, mẹ Bảo Bình cũng khó tin mà nói:
- Bảo Bình, con...
- Hai người có thể suy nghĩ trước khi hành động có được không? _Không để mẹ mình nói hết, Bảo Bình tức giận cất tiếng:
- Đến tận trường học chỉ để giải quyết vấn đề riêng tư? Còn nói là muốn sống nhìn mặt người đời, hai người làm thế này, còn không phải tự mình gây ra, còn trách người khác?
- Bà và mẹ là vì con nên mới...
- Còn nói là vì con? Bà với mẹ kéo nhau đến nơi con học để chửi mắng giáo viên trường con, như vậy còn chưa khiến con mất mặt mà còn nói là vì con! Sau việc này, hai người đừng nên nghĩ cho con nữa, mà trực tiếp chuyển trường cho con luôn đi!
- Diệp Bảo Bình! Con là vì anh ta mà nói bà và mẹ như vậy sao?
Bị con gái nói mình mất mặt, bà Mộc Lộ vốn nóng nảy đã bị đẩy lên phẫn nộ. Bảo Bình cũng không vừa mà lên tiếng:
- Con là vì bà và mẹ nên mới nói như vậy! Tại sao khi chưa hiểu rõ chuyện, hai người đã đến đây kiếm sự? Việc chửi mắng người khác đã là sai rồi, vậy mà hai người còn chửi mắng giáo viên trước mặt hoàn thể học sinh thế này...
- Còn không phải do cậu ta gây liên lụy đến con hay sao? Bây giờ cả trường đều biết chuyện...
- ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ LỖI CỦA THẦY ẤY!
Bảo Bình dường như lấy hết sinh khí trong phổi của mình mà hét lên. Khiến toàn trường được một phen im bặt. Ma Kết như bị đả kích, ngỡ ngàng nhìn dáng vẻ bất lực của Bảo Bình. Bảo Bình lấy một hơi dài mà cất tiếng:
- Việc thầy ấy có tình cảm với ai, căn bản chúng ta, con, mẹ, bà hay bất cứ ai ngoài thầy ấy đều không có quyền kiểm soát! Đừng có đổ tội lên đầu người khác như vậy! Chuyện cả trường đều biết việc này, cũng không phải do thầy ấy thông báo, mà là do học sinh Trương Tiểu Khải lớp 10D nói ra! Nếu mẹ muốn kiếm người tính sổ, thì đi kiếm cậu ta đi! Còn nữa, hai người làm ơn đừng xen vào chuyện này thêm một lần nào nữa, đây là chuyện của cá nhân con! Con cũng đủ 18 tuổi rồi, đã đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật, đã đủ tuổi... _Nói đến đây, Bảo Bình đưa ánh nhìn kiên định dành cho bà ngoại và mẹ của mình:
- Tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình!
Nói rồi cô cầm lấy tay Ma Kết mà kéo anh đi vào trong trường, để lại người nhà của mình ngoài đó mà không giải thích thêm bất cứ điều gì. Trước ánh mắt của mọi người, cô vẫn một mực kéo Ma Kết bỏ đi.
Trong những ánh mắt ấy, lại có một ánh mắt chứa đầy sự thất vọng. Cậu chưa từng thấy Bảo Bình xúc động và hành xử như vậy. Chứng tỏ, người mà cô kéo đi, mới là người ấy trong mắt cô.
...
- Bảo Bình...
Giọng nói của Ma Kết vang lên, khiến Bảo Bình chợt dừng bước. Cô thả tay anh ra, ngữ điệu trầm đục vang lên:
- Chuyện vừa rồi, tôi thay mặt người nhà xin lỗi thầy...
- À, chuyện đó... Cũng không phải là họ sai...
- Thầy thôi cái thái độ như mình là nạn nhân đi!
Ma Kết còn chưa hết lời, thì Bảo Bình nghiến giọng thốt lên. Cô tức giận nhìn anh:
- Thầy thôi cái dáng vẻ nhu nhược của mình lúc này đi! Thầy còn định chờ tôi ra tay lấy lại quyền lợi cho thầy hay gì? Thầy không phải là người trưởng thành sao? Nếu là người trưởng thành, thì hãy tự mình dành lấy những thứ thuộc về mình đi! Công việc của thầy, cuộc sống của thầy! Trong khi mọi người đều vì thầy mà làm những điều chưa từng làm, thì thầy lại buông xuôi một cách dễ dàng, như vậy có đáng không?
- ...
Một khoảng im lặng bao trùm cả hai, khiến cho hơi thở nặng nề của đối phương thêm rõ. Đoạn, cô thấp giọng xuống:
- Đừng lấy tôi ra để làm cái cớ cho thầy nghỉ việc, muốn nghỉ, thì tìm lý do khác đi!
Nói rồi cô bỏ đi, từng bước từng bước càng nhanh. Anh đứng đấy, khẽ nhìn lên tán cây cao lớn và bầu trời trong xanh.
Nắng... đã lên rồi.
.
.
Ngày hôm đấy, nhà trường thông báo với lớp 12S về việc có thể tiến hành công văn thu thập chữ ký để đáp ứng lời kêu gọi nhà trường cho giáo viên Dương Ma Kết được tiếp tục công tác tại trường cao trung Zodiac.
Có công văn chính thức của nhà trường, cả lớp 12S liền chia nhau ra để đi xin chữ ký.
...
...
Tối...
Quán Trúc Thanh Lâu...
- Thím Kiều à, thím còn nhớ vị khách quen Bảo Bình không?
Thím Kiều đang làm đồ ăn trong bếp, đột nhiên vị khách khá quen kia lên tiếng hỏi khiến bà phải động não. Sau đó bà ồ lên một tiếng:
- Có phải cô bé tóc đen mà trông mạnh mẽ đúng không?
- Dạ!
- Tất nhiên là nhớ rồi, lần nào tới con bé chả gọi đồ ăn siêu cay...
- Vậy thím làm những món đó ra cho con nhé! Cả đồ uống cũng vậy ạ!
Thím Kiều chưa nói xong, chàng trai kia đã lên tiếng. Đáp ứng yêu cầu của khách hàng là phương châm của quán ăn vặt này, thím Kiều liền dễ dàng đồng ý.
Chọn cái khoang chỗ cũ mà lúc trước, cậu bắt gặp Bảo Bình ở đây, Tiêu Vỹ ngồi xuống với tâm trạng nặng nề.
Sáng nay, cậu đã chứng kiến tất cả cảnh tượng Bảo Bình lên tiếng tranh cãi với người nhà của mình để bảo vệ thầy Ma Kết. Lúc đó, cậu đã nhận ra được tình cảm của cô dành cho thầy ấy. Thái độ của những anh chị 12S cũng tỏ ra đồng tình với điều ấy, có vẻ như chuyện giữa hai người đó với nhau, ai cũng nhận ra, trừ cậu.
Hôm nay, cậu đến quán này là để tìm lại những kỷ niệm đã từng có với Bảo Bình, một mình hoài niệm trong sự tiếc nuối. Sớm biết trong tâm người con gái kia không có chỗ cho cậu, cậu đã tìm cách dập tắt cảm xúc của mình. Để rồi lúc này không phải sầu não như vậy.
Hóa ra thật lòng thích một người, không hẳn là điều tốt.
Người thấu hiểu cảm giác lúc này của cậu, có lẽ chỉ có Tử Hàn. Trước đây khi bị từ chối, Tử Hàn đã như người mất hồn mấy ngày trời, cậu ta còn không đi học, thì ra, cảm giác lúc đó là như thế này, cảm giác ngột ngạt và vô vọng, không có một chút sức sống.
Đến khi Trúc Thanh Lâu đến giờ đóng cửa, Tiêu Vỹ mới ra về, thức ăn cậu ăn vào, thực chẳng có cảm giác gì cả.
- Tôi đã nói với anh rồi! Chuyện anh gây ra thì anh tự giải quyết đi! Suy cho cùng, tôi là em gái ruột của chị tôi, còn với anh, chỉ là em vợ thôi! Đừng có làm phiền tôi nữa!
Đang trên đường về nhà, Tiêu Vỹ chợt nghe một giọng nói khá quen thuộc vang lên. Ngữ điệu hung dữ này, không phải là của Hội trưởng sao?
- Này cháu gái, có vẻ như cháu đang bực bội nhỉ? Hãy để chú khiến cháu hạ hỏa nào~
Bỗng, gần Xà Phu có xuất hiện một người đàn ông béo mập, hắn ta vừa cất tiếng là đã nghe mùi biến thái quanh đây. Tiêu Vỹ như được một gáo nước lạnh gội vào người để tỉnh rượu, thì giọng nói đanh thép của Xà Phu vang lên:
- Tránh ra đi!
- Nào, chú sẽ khiến cháu quên đi hết những bực dọc bằng cách làm tì...
BỐP!
Ông chú mập kia đang muốn đưa hai bàn tay dơ bẩn của mình chạm vào người Xà Phu, thì đột ngột bị phang nguyên chiếc thùng rác inox vào trúng chỗ hiểm, khiến mặt ông ta nhất thời cau có lại, trông vô cùng khó nhìn. Vừa rồi, Xà Phu đã dùng hết lực của cánh tay để tống cái thùng rác vào nơi ấy, rồi cô ném thật mạnh vào mặt ông ta, lẩm bẩm:
- Rác rưởi!
- Con... con khốn... mày... mày... tao sẽ hiếp mày...
BỐP! BỐP! BỐP!
Hắn ta vẫn đang ôm của quý mà đe dọa, thì Xà Phu cầm lấy một cọc tiêu nhựa ở khúc đường đang thi công ngay đấy, dồn sức đập mạnh vào người ông ta vài phát, cho đến khi cả người ông ta đều bầm tím và sưng vù lên thì thôi.
- Cảnh sát hả? Đoạn đường thi công số 07 gần ngã tư Kabe có kẻ quấy rối tình dục, mau đến bắt giữ nhé!
Nói rồi Xà Phu bỏ đi, từ đầu đến cuối, trên gương mặt đều chỉ hiện lên một biểu cảm - bất cần. Tiêu Vỹ chứng kiến toàn bộ sự việc, cứ mỗi lần cậu tính xông ra thì lại chậm hơn Xà Phu một bước. Tự dưng, cậu lại vô thức bước theo hướng đi của Xà Phu, không có lý do.
Phịch!
Sau khi rẽ vào ngã tư Kabe, Xà Phu đột ngột ngồi phịch xuống đất, lúc này, tim cô bỗng nhiên đập mạnh. Vừa rồi quá nguy hiểm, cô không hề nhận ra người đàn ông mập béo đó lại xuất hiện ngay chỗ cô nghe điện thoại. Nếu không phải ngay đó có chiếc thùng rác và đang thi công, thì lúc này có lẽ cô đã... Nghĩ đến, Xà Phu vội lắc đầu, đoạn đường này sẽ bị ghi vào sách đen, cô sẽ không bao giờ đi qua con đường đó nữa.
Soạt!
- Aissss! Chết đi! Chết đi!
- Á, á... là em... là em!
Đột nhiên có bàn tay chạm vào vai mình, Xà Phu giật mình tránh ra rồi dùng hết lực đánh người mới xuất hiện một trận, đến khi người kia la làng lên thì cô mới dừng lại. Người này, hình như có chút quen mặt.
- Ây da... Hội trưởng, là em! Em là Tiêu Vỹ, lớp 11S1!
- Cậu...? _Xà Phu nhìn kỹ thì nhận ra Tiêu Vỹ, ngữ điệu lập tức trở lại nghiêm nghị mà nói:
- Sao lại ở đây?
- Aisss... Nhà em ở gần đây, thấy chị nên mới mò đến! Nếu biết chị hung dữ như vậy, vừa chạm một cái đã bị đánh tơi tả, có cho tiền em cũng không dám lại gần đâu! _Tiêu Vỹ làm vẻ uất ức mà nói, dáng vẻ trẻ con lại khiến tâm Xà Phu bình tĩnh lại, mà bật cười:
- Xin lỗi, tôi tưởng biến thái!
- Biến thái? _Tiêu Vỹ giả bộ ngạc nhiên, rồi sau đó gật gù, ngữ điệu kể lể:
- Đúng là khu này có nhiều biến thái thật, nếu không mau đi, không chừng chị sẽ gặp thật đấy!
- C... cái gì? Nhiều biến thái? _Xà Phu giống như bị dọa, liền cất giọng hoang mang. Cho đến khi Tiêu Vỹ có chút hài lòng, thì cô đột ngột đổi giọng:
- Nếu như đúng như cậu nói, thì càng hay, trị biến thái là nghề của tôi!
Tiêu Vỹ phì cười, không nghĩ đến dáng vẻ nói láo của hội trưởng lại trông buồn cười như vậy. Vừa rồi, cậu đã thấy hết bộ mặt thật của Xà Phu, trị biến thái ư? Chứ không phải sợ đến mức thở dốc đấy chứ. Đoạn, cậu kéo tay Xà Phu đi:
- Chị không sợ nhưng em sợ!
- Ê này cậu bé, cậu muốn dắt tôi đi đâu?
- Đưa chị về nhà!
- Một học sinh dám uống rượu như cậu mà muốn đưa tôi về nhà?
- Ô, chị phát hiện ra rồi à?
- May cho cậu, người cậu đang đi cùng là Xà Phu chứ không phải Hội trưởng!
- Em biết mà, may cho em, vì đã gặp được chị, Xà Phu!
Có thể Xà Phu không hiểu chính xác ý của Tiêu Vỹ, nhưng đối với cậu, gặp được cô quả là điều may mắn. Bởi vì những tâm trạng nặng nề trước đó của cậu, đột nhiên biến mất không để lại một chút lưu luyến gì, mà chỉ để lại một chút hoài ý đẹp đẽ.
.
.
Ngày hôm sau...
Trường cao trung Zodiac...
Lớp 12S...
Trống không.
Thật kỳ lạ, mọi khi vào giờ này, lớp 12S đều đông học sinh, kể cả hai thằng nhóc của 11S1 cũng đến đây chơi. Vậy mà hôm nay, lại vườn không nhà trống một cách bất thường thế này.
Lớp 12A...
- Xà Phu, trước khi lên phòng Hội, cậu bảo lớp cậu ký tên vào đây được không?
Xà Phu đang chuẩn bị vài giấy tờ để lên phòng Hội học sinh, thì bị Xử Nữ níu lại. Cô nhàn nhạt bước đến, trở thành người đầu tiên ký tên vào đấy, rồi phán:
- Chuyện này cậu trao đổi với Vân Tương đi!
- Xà Phu nói thế thì tớ làm sao dám từ chối! _Vân Tương - lớp trưởng 12A lên tiếng, rồi ký tên vào đấy, lần lượt học sinh 12A cũng xếp hàng để ký tên vào.
Lớp 11S1...
- Mọi người à, mại dô mại dô à nhầm, vào đây ký tên đi nào, ký tên để thầy Ma Kết có thể tiếp tục dạy tại trường chúng ta!
Tử Hàn là người mang thương tích cũng to mồm lôi kéo bạn mình đến giúp lớp 12S một tay. Tiêu Vỹ cũng hỗ trợ hết mình:
- Ký đi mọi người ơi, thầy Ma Kết đẹp trai vậy, sao lỡ để thầy ấy ra đi chứ!
Lớp 11S1 lần lượt đều lên ký, trừ một người. Vưu Cổ Nhữ lên tiếng khinh bỉ:
- Ký làm cái gì? Ai dám ký, tôi sẽ không bỏ qua cho người đó!
- Ô, sợ quá cơ ~
Lời này, là của những nữ sinh lúc trước đã đi cùng Vưu Cổ Nhữ, bọn họ lúc đó là bị ép, bây giờ, đã không còn chịu sự sai khiến của Vưu Cổ Nhữ nữa:
- Cậu không bỏ qua thì tính làm gì tụi này nào? Không lẽ Vưu gia cậu có thể khiến cho gia đình của bốn mươi mấy người chúng tôi thất nghiệp sao?
- Cậu vẫn chưa sáng mắt ra à, cậu, trong ngôi trường này, không có sức uy hiếp nữa đâu!
- Hứ! Mấy cậu... Mấy cậu... Mấy cậu ký đi, nhưng tôi thì không! Không bao giờ! _Vưu Cổ Nhữ không còn ai bên phe mình, liền đuối lý. Lúc này, Tiêu Vỹ bước đến mà cất giọng khi dễ:
- Không có chữ ký của cậu, mới khiến chữ ký của chúng tôi có ý nghĩa!
Sau đấy, cả lớp 11S1 đều ký tên vào, trừ Vưu Cổ Nhữ.
Lớp 10S1...
- Anh Bạch Dương, khối 10 cứ để em lo, anh cùng các anh chị khác tranh thủ đến những lớp còn lại, và đừng quên kêu gọi các giáo viên nữa nhé!
Ân Tuệ Dương sau khi ký tên vào bảng danh sách, thì lên tiếng giúp đỡ. Bạch Dương còn chưa kịp cảm ơn, thì một giọng nói đầy ngổ ngáo vang lên:
- Đúng là thích lo chuyện bao đồng!
- Thế cậu không ký à? _Park Sun Hae lên tiếng, cậu nam sinh kia làm vẻ mặt đanh đá mà bước đến, ký tên mình vào và nói:
- Vậy là được chứ gì!
- Cảm ơn cậu, Bạch Phi Vũ! _Ân Tuệ Dương mỉm cười, nhưng Bạch Phi Vũ không đoái hoài gì. Lúc này, Park Sun Hae cũng lên tiếng:
- Em sẽ hỗ trợ Tuệ Dương giúp đỡ, anh cứ yên tâm!
- Vậy khối 10, anh nhờ hai em nhé!
Trên mặt Bạch Dương tràn đầy năng lượng tích cực, giao phó cho hai cô gái này rồi Bạch Dương vội chạy về tìm Xử Nữ.
- Này, đi cùng đi!
Khi Bạch Dương đi mất rồi, thì Bạch Phi Vũ bước đến, vẫn giữ vẻ mặt ngông ngạnh, nhưng bên trong thì để tâm chuyện này suốt. Ân Tuệ Dương thích thú gật đầu:
- Vậy ba chúng ta cùng đi!
Lớp 11A...
- Lâu rồi không gặp em, Trúc Thảo!
Dòng đời xô đẩy, lớp mà Song Tử phụ trách thu thập chữ ký, lại là lớp của Lương Trúc Thảo - bạn gái cũ của anh. Lương Trúc Thảo khẽ đánh ánh mắt bất cần nhìn anh, im lặng ký tên rồi rời đi, không đáp lại anh một lời nào.
Cái này, cũng thật quá mất mặt đi.
Lớp 12E...
- Có ký không?
Giọng điệu như cha như mẹ này, chẳng ai khác ngoài Sư Tử cộc cằn boy. 12E toàn là những gương mặt thân quen, mà đối với Sư Tử, chỉ cần quen là phải ký, không nói nhiều. Hoắc Tử Nha làu bàu:
- Đi cầu chữ ký mà làm cái bộ dạng mẹ thiên hạ ấy!
- Rồi sao? Mày ký tên hay muốn ăn đấm? _Vẫn như trước, Sư Tử không giở giọng bố láo thì cũng giơ nắm đấm lên. Cự Giải bên cạnh hắng giọng:
- Sư Tử, chúng ta phải thân thiện!
- Thảo mai vãi, nhìn mà ứa gan!
Đám người Kim Tử Hoa, Mộc Tuyết Nhi, Triệu Lệ Nghi, Kim Thiên Tuệ lên tiếng, chợt, vẻ mặt Cự Giải nở nên một điệu cười vô cùng đáng sợ, kèm theo ngữ điệu như đang nghiến răng:
- Có - cần - tôi - gãi - gan - cho - mấy - cậu - không?
Hai người này, nhắc lại, đây là đi chưng cầu chữ ký hay là đi đe dọa người ta vậy?
Câu lạc bộ bóng bàn...
- Đội trưởng, cho lớp tớ xin chữ ký nào! _Kim Ngưu đem danh sách đến, năn nỉ đội trưởng câu lạc bộ bóng bàn, rồi quay sang nói với những người khác:
- Mấy cậu, mấy bé cũng đến đây ký đi!
Phòng giáo viên...
- Không lẽ mấy cô mấy thầy lỡ để Ma Kết bị đuổi việc sao, mau, mau ký đi!
Như Hòa thay mặt lớp 12S đi chưng cầu chữ ký của giáo viên, thầy giáo thể dục ngay lập tức trở thành người xung phong:
- Làm sao tôi lỡ được, thầy Dương là anh em tốt của tôi mà!
- Tôi cũng không muốn để thầy ấy đi như vậy! _Thầy quản giáo cũng bước đến ký tên. Có vẻ như hầu hết các giáo viên đều đồng ý ký.
Trong khi đó, Bảo Bình, Song Ngư, Thiên Bình, Nhân Mã và Thiên Yết đi xin chữ ký của các nhân viên trong trường, bao gồm đội ngũ bác bảo vệ, cô lao công, gia đình canteen, quản lý và các nhân viên công chức nhà trường.
Giờ nghỉ trưa...
Xì xầm... xì xầm...
Ma Kết vừa ra khỏi phòng giáo viên, đã thấy những giáo viên khác kéo nhau đi đâu đó. Không chỉ giáo viên, mà cả học sinh cũng kéo nhau ồ ạt về phía phòng bóng rổ, không biết là có chuyện gì.
Lối đi của phòng bóng rổ hôm nay, giống y hệt như phòng Hội đồng hôm nào, có khi còn ồn ào náo nhiệt hơn nữa. Khó khăn lắm, Ma Kết mới chen vào được. Phòng bóng rổ là của câu lạc bộ bóng rổ, mà câu lạc bộ bóng rổ thì toàn có thành viên của lớp anh. Không lẽ chúng nó đang bày trò gì.
"Loa loa loa... Mọi người chú ý, những ai chưa ký tên vào danh sách chưng cầu của lớp 12S, hãy đến đây, chúng ta sẽ trao đổi một điều kiện..."
Tiếng nói to rõ đầy thu hút của Kim Ngưu vang lên, vừa đến ngưỡng cửa, Ma Kết đã thấy tụi nhóc của mình đứng ở giữa sân bóng. Mà người cầm loa mini là cô gái tóc ngắn Kim Ngưu:
"Các bạn chú ý, đây sẽ là điều kiện độc nhất vô nhị trên đời, và đây cũng là cơ hội duy nhất của các bạn!"
Kim Ngưu hít hơi một cái, rồi dõng dạc tuyên bố:
"Ai đồng ý ký tên vào danh sách chưng cầu của 12S, sẽ được quyền lợi ngàn năm có một... Nữ sẽ được ôm nam thần băng lãnh trong truyền thuyết - Lãnh Thiên Yết! Nam sẽ được ôm nữ hoàng băng giá cũng trường - Frozen Hạ Thiên Bình!"
- Ù OAAAA!!
- OH MY GODDD!!!
Lời Kim Ngưu vừa dứt, thì đám đông lập tức reo hò phản ứng. Khí thế mãnh liệt còn hơn cả chiến thắng bóng đá quốc tế. Chưa gì mọi người đã đồ xô về phía sân bóng rổ như lũ ong thấy mật. Bảo Bình liền lên tiếng:
"Trật tự! Từng người từng người lên, xếp theo hàng chỉnh tề! Muốn ôm ai thì xếp hàng bên phía người đó, nam nữ đều được! Ai cũng sẽ có phần thôi!"
Bảo Bình nói xong, những thành phần còn lại của 12S lần lượt lao ra để giữ trật tự. Không thể tin được, chiêu trò này của Kim Ngưu lại hữu hiệu đến thế. Dân tình phản ứng vô cùng tốt.
Bọn họ ai ai cũng vui mừng, trừ bốn người.
Thiên Yết và Thiên Bình đứng cùng hàng, mặt cả hai đen như cái đít nồi, thiếu điều thốt lên cậu "Tôi muốn giết người". Hắc khí tỏa ra nồng nặc.
- Thôi nào hai đứa... _Kim Ngưu - đứa bày trò tiến đến cất giọng giải thích:
- Tớ không cố ý đâu, nhưng hai cậu phải chịu khó một chút, đây đều là vì thầy Ma Kết!
- Kim Ngưu, hãy tận hưởng khi còn sống vui vẻ đi! _Thiên Bình cất giọng, ngữ điệu sặc mùi thuốc súng.
- Chị làm chị tôi hơi lâu rồi đấy, Lãnh Kim Ngưu! _Ngữ điệu của Thiên Yết thiếu chút vật chất là có thể trở thành hung khí giết người.
- Hahaha...
Kim Ngưu cười trừ, trên trán toát mồ hôi hột.
Thiên Yết và Thiên Bình không hẹn mà bản mặt hằm hằm sát khí, hãy bình tĩnh, coi như đây là cứu mạng của thầy Ma Kết đi.
- Không được, bất công quá, tớ sẽ ra ngoài đó thay Thiên Bình! Kế hoạch này thật điên rồ, mặc kệ Ma Kết đi, cho anh ta bị đuổi việc đi, dừng việc này lại!
- Tớ không chịu đâu! Thiên Yết là của tớ mà! Kim Ngưu!!!
Ở bên trong cánh gà, có hai đương sự không cam tâm đồng tình với cao kiến của Kim Ngưu, đó là Song Tử và Nhân Mã.
Hầy, Kim Ngưu, cô khó sống rồi đây.
- Haha...
Ma Kết chứng kiến cảnh tượng từ đầu đến cuối, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Mấy đứa nhóc làm như vậy, sao anh lỡ nghỉ việc cơ chứ.
...
Tại một căn phòng nào đó...
Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, bức tường kia lại một lần nữa hiện ra. Cầm cây bút đỏ gạch chéo tấm hình thứ hai đã bị ghim, khóe môi chủ nhân căn nhà khẽ nhếch lên:
- Bác sĩ, out!
Bước một khoảng ra xa bức tường, người kia dễ dàng phi một mũi tiêu ghim trúng bức hình thứ ba, mũi tên ghim ngay một vùng màu đỏ hồng trong tấm hình.
-------------- End Chap 156 ------------