Love the way you lie (Remix ver)
Nghĩ đến một tuần ra một chap mà ta cũng thấy nản cho mọi người. Thôi thì trong dịp dịch bệnh, rảnh rỗi, nên viết tới đâu ta đăng đến đó để cùng san sẻ tâm trạng câu chuyện cùng mọi người nha 😂😂
--------------------------
Trước cửa phòng Hội đồng...
- Này, không phải chứ, Trương Tiểu Khải là người đã phóng hỏa sao?
- Có nhầm không vậy, tại sao Tiểu Khải phải làm vậy?
- Tớ tưởng nhà kho hóa học bị cháy là sự cố thôi chứ?
- Bla... Bla...
Sau khi tin tức Trương Tiểu Khải lớp 10D là người gây ra vụ hỏa hoạn phòng hóa học hôm qua được lan đi, trước cửa phòng Hội Đồng lúc này dường như không còn chỗ trống, học sinh các khối đều nhiều chuyện mà ùa đến đây.
- Hoắc Tử Nha, Tiểu Khải nó...
Tất nhiên, người trong phe của Hoắc Tử Nha và các phe phái ngầm trong trường cũng có mặt. Chuyện này thật quá khó tin đi, dù trong các phe phái đều là những học sinh quấy phá, nhưng lại không đến mức có gan đi đốt nhà trường. Vậy mà thằng nhóc có vẻ ngoan hiền nhất lại dám làm ra chuyện tày trời này.
- Bảo Bình, Trương Tiểu Khải đó chẳng phải là thằng nhóc từng thích mày à?
Trong những thành phần nhiều chuyện, không thể không có đám người 12S. Lời của Kim Ngưu, khiến Bảo Bình có chút nghi ngờ.
Trương Tiểu Khải đột nhiên đốt nhà kho hóa học, trùng hợp lúc đám Ma Kết, Song Tử và Thiên Yết đến đấy, không phải là do có thù hằn với cô vì cô đã từ chối cậu, rồi làm hại đến bạn bè của cô chứ?
- Chị vừa nói gì vậy Kim Ngưu?
Có vẻ Bảo Bình không để tâm đến việc trả lời Kim Ngưu, nhưng Tiêu Vỹ thì có. Tiêu Vỹ cũng mới cùng Tử Hàn đến hóng chuyện, vừa vặn nghe được câu nói của Kim Ngưu mà tò mò. Kim Ngưu cũng không e ngại gì mà nói:
- Thì hung thủ phóng hỏa mà Xử Nữ nhắc đến, đã từng tặng Bảo Bình một thùng kẹo mút và tỏ tình, nhưng bị Bảo Bình từ chối...
- Bớt nhiều chuyện đi Kim Ngưu! _Kim Ngưu còn chưa nói hết, đã bị Bảo Bình nhắc nhở.
Trong phòng Hội đồng...
Trước khi nhà kho hóa học bị cháy, CCTV ở cột đèn trong sân trước khu nhà kho vật chất đã ghi lại toàn cảnh Trương Tiểu Khải lấp ló mò vào nhà kho hóa học sau khi nhóm ba người Ma Kết, Song Tử và Thiên Yết bước vào trong, ngay sau đó cậu ta ra ngoài rồi khóa trái cửa. Khi cậu ta vừa bước xuống tầng trệt thì nhà kho hóa học bị nổ, sau đó là cháy.
Sau khi xem xong đoạn video trong laptop, Trương Tiểu Khải không còn gì để biện minh. Vì quá mù quáng mà cậu đã làm nên chuyện to gan lớn mật như vậy, ngay cả hậu quả cũng không màng đến, đặc biệt là cách thức để bị phát hiện, quá ngu ngốc.
- Tại sao em lại làm như vậy?
Thầy Hiệu phó thấy Trương Tiểu Khải không phản biện cho lỗi lầm của mình, đành lên tiếng. Trương Tiểu Khải im lặng, câu hỏi này biết trả lời thế nào đây. Những gì cậu đã gây ra, hoàn toàn là do thù địch đến mức bị mù quáng. Chỉ vì cậu tình cờ biết tin Ma Kết đến nhà kho hóa học lấy đồ, bỗng dưng trong đầu cậu lúc ấy lại nảy ra suy nghĩ sẽ đốt nhà kho để hại Ma Kết. Hình ảnh hắn ta lờn vờn xung quanh Bảo Bình khiến cậu không thể kiềm chế được sự ghen ghét trong lòng. Cậu đã không suy nghĩ chính chắn, hành động sơ suất để rồi bị phát hiện quá nhanh.
- Trương Tiểu Khải!
Thấy Trương Tiểu Khải không có phản ứng gì, Xà Phu liền cất giọng. Cô làm việc trong Hội học sinh nhiều năm, nhưng chưa thấy học sinh nào dám vi phạm đến lỗi lớn như đốt nhà trường, còn thái độ thì cứ như người mất hồn. Cô lên tiếng:
- Tội cố tình phá hoại cơ sở vật chất nhà trường của cậu đã nghiêm trọng đến mức có thể giao cậu cho cảnh sát chuyên môn, nhưng vì cậu là học sinh của trường, nên chúng tôi mới vấn khảo cậu trước! Nếu như trong lý do của cậu có điều gì uẩn khúc, nhà trường và Hội học sinh có thể xem xét hiện trạng của cậu! _Ngừng một chút, Xà Phu tiếp:
- Cậu không chỉ cố tình phóng hỏa, mà còn gián tiếp khiến ba người - thầy Ma Kết, Song Tử và Thiên Yết lớp 12S suýt thì gặp nguy hiểm! Vì vậy mong cậu hợp tác cho, nếu không, khi đến đồn cảnh sát rồi, cậu khó mà được thuyên giảm án phạt!
- Chị có vẻ rành về luật pháp nhỉ?
- Hả?
Lời đầu tiên mà Trương Tiểu Khải cất lên, lại chứa đựng một hàm ý xỉa xói khiến những người có mặt trong phòng Hội đồng không khỏi kinh ngạc. Thầy quản giáo lên tiếng:
- Này Trương Tiểu Khải...
- Được, nếu mấy người đã tò mò như thế, thì tôi sẽ nói hết mọi thứ cho mọi người nghe!
Nói rồi Trương Tiểu Khải đột nhiên rời khỏi chỗ của mình, tiến đến khu vực điều chỉnh âm thanh mà bật loa lên, khiến cho các micro trong phòng Hội đồng được bật. Ngay lúc đấy, cậu cầm chiếc micro ở vị trí trung tâm là của thầy Hiệu phó, cất lớn giọng vào đó:
"Đúng, tôi là Trương Tiểu Khải lớp 10D, người đã gây ra vụ nổ tại nhà kho hóa học ngày hôm qua. Lý do tôi hành động như vậy, đều xuất phát từ một người, đó chính là thầy giáo Dương Ma Kết!"
Xì xầm... xì xầm...
Xôn xao... xôn xao...
Những kẻ đang ngồi nhiều chuyện ở phía ngoài, lập tức nghe thấy rất rõ lời của Trương Tiểu Khải phát ra từ chiếc loa bên trong phòng hội đồng.
Cái tên "Dương Ma Kết" lập tức trở thành tâm điểm tò mò cho toàn trường.
"Dương Ma Kết, thầy hài lòng rồi chứ, khi tôi bị bắt và đuổi học vì cố ý phóng hỏa. Nhưng trước khi tôi bị đuổi khỏi trường, tôi vẫn sẽ không buông tha cho thầy đâu! Thầy nghe rõ đây, thầy không có quyền cấm đoán cảm xúc và tình cảm của tôi! Thầy được quyền thích chị Bảo Bình, thì tại sao tôi lại không được? Thầy đe dọa tôi nếu tôi tiếp tục thích chị ấy, thầy tưởng tôi sợ chắc! Thầy chỉ là sợ thua tôi mà thôi, nếu không, tại sao thầy không dám chính thức cùng tôi tranh đấu công bằng! Tại sao thầy được trở thành giáo viên chủ nhiệm của Bảo Bình, ngày ngày xuất hiện xung quanh chị ấy, còn tôi thì không được... này, bỏ tôi ra, bỏ tôi ta... rè rè... rụp!"
- Chuyện... chuyện gì vậy?
Toàn bộ lời nói của Trương Tiểu Khải đều được tất cả các học sinh nghe rất rõ. Mặc dù có vẻ như Trương Tiểu Khải đã bị những người trong phòng Hội đồng bắt giữ và kiểm soát, nhưng nội dung thì không ai quên được.
- Thầy Ma Kết, chủ nhiệm 12S ấy hả?
- Bảo Bình là ai? A, là người học ở 12S!
- Vậy là thầy giáo thích học trò ư? Ôi trời ơi!
Xì xầm... xì xầm...
Rất nhanh chóng, toàn bộ học sinh trong trường đều nổi lên những lời bàn tán đầy thị phi. Mà người bị ảnh hưởng nhất, chính là những người trong cuộc.
"Brm... Brm..."
Ma Kết đang chuẩn bị giáo án cho tiết đầu tiên, thì điện thoại rung lên. Chỉ là, người gọi đến là thầy Hiệu phó. Nghe xong, anh vội vàng đến phòng hội đồng.
Cạch!
- Mọi người biết chuyện gì chưa?
Ma Kết vừa đi khỏi thì thầy giáo thể dục chạy đến, vẻ mặt nhiều chuyện báo tin cho cả văn phòng giáo viên:
- Thầy giáo Dương... thầy giáo Dương gặp chuyện lớn rồi!
.
.
- Bảo Bình, chuyện này...
Tất nhiên, những lời của Trương Tiểu Khải, đám bạn 12S đều nghe được. Tình hình lúc này vô cùng hỗn loạn, khi tất cả ánh nhìn của mọi học sinh đều chĩa về hướng bọn họ, chính xác hơn là đang nhìn Bảo Bình.
Cạch!
Cửa phòng Hội đồng vừa mở, liền gây chú ý đến toàn thể học sinh. Trương Tiểu Khải bị thầy quản giáo ép dẫn ra ngoài.
- Chị Bảo Bình...
Nhìn thấy Bảo Bình, Trương Tiểu Khải có chút đáng thương. Bảo Bình không nhìn ra sự đáng thương ấy, trên gương mặt chỉ hiện lên một vẻ cả kinh, cả kinh vì lý do Trương Tiểu Khải phóng hỏa, cả kinh vì chuyện giữa Ma Kết và Trương Tiểu Khải, cả kinh vì chính cô mới là nguyên do cho mọi chuyện.
- Này, là người đấy đấy, Bảo Bình!
- Ghê chưa, cậu ta thích cô ta đến mức điên rồ như vậy sao?
- Đến cả giáo viên còn thích, cô ta... không phải chơi ngải đấy chứ?
- Ê, con kia!
Lời phỉ nhổ của cô gái kia vừa dứt, thì một giọng nói đanh đá vang lên. Kim Ngưu trực tiếp nhìn thẳng cô ta, gương mặt hiện ra vẻ sát khí:
- Tin tao chơi ngải mày không?
- Nhìn cái gì? _Cô gái kia vừa định trợn mắt liếc lại Kim Ngưu thì bị giọng điệu đáng sợ của Song Ngư cùng cái nhìn lạnh lẽo làm cho sợ mất mật.
- Còn đứng đấy?
Sư Tử cũng khó chịu khi bị mọi người đổ dồn ánh mắt vào, mà chắn trước Bảo Bình, cất giọng ngông nghênh cùng vẻ mặt ngáo ngổ khó ở. Cự Giải đứng bên cạnh, môi thì cười mỉm dịu dàng:
- Đôi khi nhiều chuyện quá... _Nói đến đây, đôi mắt hổ phách của cô đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ:
- Sẽ không tốt đâu!
- Bộ mấy người chưa thấy trai xinh gái đẹp bao giờ à? _Bạch Dương cũng lên tiếng, đưa ánh mắt khiêu khích nhìn những học sinh khác. Xử Nữ cũng góp lời:
- Chuông sắp reo rồi, ai còn lảng vảng bên ngoài sẽ bị Hội học sinh trừ điểm thi đua đấy!
Cạch!
Cửa phòng Hội đồng lại được mở ra, vừa nhìn thấy Xà Phu và cái gật đầu khẽ của cô, những thành viên khác trong Hội học sinh liền thực hiện nhiệm vụ giải tán học sinh về lớp.
Xì xầm... xì xầm...
Đột nhiên, trong làn sóng học sinh lại nổi lên những tiếng xì xầm, đến khi nhìn rõ lại, thì Ma Kết đang bước về hướng phòng hội đồng một cách khẩn trương.
- ...
Trong một khắc, Ma Kết và Bảo Bình chạm mắt nhau, thời khắc đó, mọi thứ xung quanh như bị tạm dừng vậy. Sâu trong đáy mắt bất an của Ma Kết là một sự lo lắng dành cho đối phương. Trái ngược lại, trước khi để người đối diện phát hiện ra cảm xúc hoang mang của mình, Bảo Bình đã lạnh nhạt quay mặt rời đi.
Chuyện thầy giáo Dương Ma Kết thích học sinh Diệp Bảo Bình, đã bị cả trường biết.
Phòng Hội đồng...
Sau khi triệu tập giáo viên Dương Ma Kết lên, phòng Hội đồng lúc này đã xuất hiện thêm vài người, ngoài thầy Hiệu phó và thầy quản giáo, còn có cô quản giáo, chủ tịch hội đồng hành chính và kỷ luật cùng cô Hiệu trưởng.
- Trước hết, thầy Dương, tôi muốn xác nhận một chuyện!
Thầy hiệu phó lên tiếng trước:
- Chuyện thầy có tình cảm với học sinh Diệp Bảo Bình, là sự thật hay chỉ là hiểu lầm?
- Tôi hy vọng thầy sẽ biết cách trả lời! _Lời thầy hiệu phó vừa dứt, thì cô quản giáo cất tiếng. Ma Kết im lặng vài giây, rồi mỉm cười:
- Không biết mọi người ở đây hy vọng thế nào, nhưng câu trả lời của tôi chỉ có một, tôi đúng là có tình cảm với Bảo Bình thật! Không phải là tình cảm thầy trò, mà là cảm xúc nam nữ!
- Thầy! _Cô quản giáo đột nhiên bị bức xúc mà lên tiếng:
- Đến nước này rồi thầy còn không biết điều? Thầy có biết điều thầy vừa thừa nhận sẽ mang đến hậu quả gì không?
- Trước khi tôi trở thành một người thầy, tôi đã trở thành một người trưởng thành! _Ma Kết vẫn giữ thái độ ung dung của mình mà đáp:
- Là một người trưởng thành, tôi sẽ không phủ nhận cảm xúc của mình! _Đoạn, anh cất giọng:
- Tôi biết hậu quả của việc có tình cảm với học sinh của mình, tôi sẽ không phủ nhận trách nhiệm về hậu quả đó. Nhưng tôi mong mọi người có thể đưa ra biện pháp xét xử công minh. Ý của tôi ở đây là... _Nói đoạn, gương mặt hiền hòa của Ma Kết chợt hiện lên một quyết ý vô cùng nghiêm túc:
- Tôi sẽ là người chịu mọi hình phạt, đó là điều hiển nhiên, nhưng học sinh của tôi lại khác, em ấy không có lỗi! Vì vậy, tôi tin tưởng mọi người!
- Được rồi, thầy giáo Dương... _Bỗng, cô Hiệu trưởng lên tiếng, vẻ mặt cùng ngữ điệu vẫn vô cùng điềm tĩnh:
- Thầy có hai lựa chọn... _Nói rồi, cô Hiệu trưởng thẳng thắn nhìn Ma Kết mà nói:
- Một là đứng trước toàn thể nhà trường, thông báo rằng thông tin mà học sinh Trương Tiểu Khải nói là chuyện vô thực. Thầy không có bất kỳ cảm xúc gì với học sinh Diệp Bảo Bình, như vậy, thầy sẽ tiếp tục được dạy học ở đây, và học sinh Bảo Bình cũng có thể tiếp tục học hành bình thường. Sau chuyện này, thầy phải đảm bảo rằng sẽ không để chuyện tương tự như vậy xảy ra! Còn lựa chọn thứ hai... _Nói đến đây, cô Hiệu trưởng chợt nâng cao ngữ điệu lên:
- Là đơn thôi việc!
.
.
Lớp 12S...
- Thầy Ma Kết, có khi nào sẽ bị đuổi việc không?
- Nhưng chuyện mà thằng Khải gì kia nói chắc gì đã là sự thật!
- Cậu mù à, chuyện thầy Dương thích lớp trưởng, chẳng phải rành rành trước mắt hay sao?
- Cậu nói tớ mới chú ý, đúng là thầy ấy đối với lớp trưởng có khác biệt thật!
Cộc! Cộc!
Tiếng thước gõ mạnh xuống bàn vang lên chói tai, giáo viên dạy tiếng Anh lập tức cao giọng quở trách:
- Mấy đứa im lặng coi! Ồn ào cái gì!
Soạt!
- Này, em định làm gì hả, này, Dương Song Tử!!!
Bỗng, Song Tử ở phía dưới lớp đứng lên, tiến về phía bục giảng rồi túm hai tay của cô giáo mà đẩy cô ta ra khỏi cửa lớp. Anh mỉm cười:
- Cô Khương, em xin lỗi, nhưng tiết này lớp em xin phép được tự học ạ!
Cạch!
Lời vừa dứt, Song Tử liền đóng cửa lớp lại và khóa trái nó lại, khiến cho cô giáo Khương đứng ở ngoài không ngừng đập cửa.
- Ô hô, Dương Song Tử, hôm nay cậu ăn gan hùm à?
Bạch Dương hất tung cuốn sách mà anh giả bộ dựng lên bàn như đang chăm chỉ học hành ra, vẻ mặt khoái chí mà lên tiếng. Kim Ngưu cũng vất hết sách vở qua một bên, bước đến Hi-fight với Song Tử:
- Đồng chí Dương, không nhìn ra cậu có tố chất làm học sinh cá biệt đấy!
- Thế nào đây, cậu định bỏ mặc cô giáo ở ngoài vậy à? _Cự Giải cũng vất bỏ hình ảnh siêng học mà lên tiếng, Song Tử còn chưa kịp trả lời thì Sư Tử ngồi phía sau đã cốc đầu cô:
- Lại còn tán đồng với cậu ta? Cậu cũng muốn vi phạm một lần à?
- Chẳng lẽ cậu sợ?
Lời ý đầy mỉa mai của Thiên Bình vang lên khiến cho bộ mặt giả ngoan hiền của Sư Tử bị lột tẩy. Nhân Mã cũng bày đặt đứng lên, bóp bóp vai cho Thiên Bình:
- Nữ hoàng của tôi, phán câu nào chuẩn câu đấy!
- Trịnh Nhân Mã! _Ngữ điệu ngâm giấm của Thiên Yết vang lên đâu đây.
- Không phải chứ, cả người yêu cũ mà cậu cũng ghen? _Xử Nữ làm vẻ mặt sợ hãi nhìn Thiên Yết, Song Ngư cũng nhàn nhạt đế thêm:
- Thế giới của cậu rốt cuộc đáng sợ như thế nào vậy?
- Hahaha...
- Được rồi mọi người, tôi đuổi cô giáo ra ngoài không phải để mọi người tám chuyện đâu!
Song Tử chợt lên tiếng gây sự chú ý của cả lớp về phía mình, Kim Ngưu đứng cạnh cũng lên tiếng:
- Song Tử nói đúng, chúng ta cần nghiêm túc đối với chuyện của thầy chủ nhiệm của chúng ta!
- Theo như kinh nghiệm của tớ, thầy Ma Kết ít nhiều cũng sẽ dính dáng đến chuyện bị đuổi việc đó! _Cự Giải trở lại vẻ nghiêm túc làm chính sự.
- Bây giờ, chuyện thầy giáo có thật là có tình cảm với Bảo Bình không, không quan trọng! _Thiên Bình cũng không còn ngồi yên một chỗ mà cất giọng:
- Quan trọng là, kết quả của thầy ấy là gì?
- Nói như vậy, có lẽ sẽ có hai trường hợp! _Xử Nữ lên bảng, viết rõ hai trường hợp mà cậu nhắc đến ra.
- Đình chỉ công tác hoặc là đuổi việc? _Bạch Dương nhíu mày.
- Đình chỉ công tác thì cũng giống đình chỉ học tập thôi đúng không? Nhưng còn đuổi việc thì... _Nhân Mã ngập ngừng không nói nữa, Thiên Yết đành nối tiếp:
- Chúng ta có thể làm gì để thầy ấy không bị đuổi việc?
- Bảo Bình, cậu nghĩ được gì không?
Song Ngư cất giọng, khiến cả lớp đều chú ý đến Bảo Bình, nhưng có vẻ như Bảo Bình không tập trung mấy, khi cả người cô đều bất động như người không hồn.
- Bảo Bình!
- Hả?
Sư Tử cất giọng gọi, ngữ điệu ngang tàn và âm thanh hơi lớn nên khiến Bảo Bình có chút giật mình phản ứng:
- À... cô giáo đâu rồi?
- Trời ạ!
Kim Ngưu đưa tay đỡ trán một cách bất lực. Cự Giải lên tiếng giải thích lại tình hình cho Bảo Bình nghe. Phản ứng của Bảo Bình lại có chút không tự nhiên:
- Chúng ta có thể làm gì được sao? Mấy cậu nghĩ mình có sức ảnh hưởng vậy à? _Nói rồi, cô tiếp tục cất giọng như để cảnh tỉnh mọi người:
- Các cậu đừng ảo tưởng! Đúng là trước giờ lớp mình đã tạo nên rất nhiều kỳ tích, nhưng chuyện này không phải là phận sự của chúng ta! Việc một giáo viên có bị đuổi việc hay không, là quyết định bên phía nhà trường và phòng hành chính, học sinh như chúng ta, căn bản là không có quyền!
- Có đấy!
Bỗng, một giọng nói ở cuối lớp vang lên khiến cả lớp vừa ngỡ ngàng, vừa chú ý. Đến cả Bảo Bình cũng thể hiện nét ngạc nhiên trên mặt. Giải Hoa Thần vẫn không để phản ứng của mọi người vào mắt, tiếp tục cao lãnh lên tiếng:
- Nếu cá nhân một học sinh thì sẽ không, nhưng nếu là một tập thể lớp, hay một tập thể khối, thậm chí là toàn trường, thì mọi chuyện sẽ khác!
- Ý của cậu là...?
Kim Ngưu có chút thông não, Thiên Bình chợt cất giọng:
- Thu thập chữ ký ủng hộ lời kêu gọi nhà trường để thầy Ma Kết tiếp tục ở lại dạy học?
- A...
Lời của Thiên Bình vừa dứt, cả lớp ai cũng trầm trồ một cách kinh hỉ. Trên gương mặt của bốn mươi mấy người tại đây đều toát lên vẻ hân hoan vui mừng. Cự Giải hai mắt sáng rực lên:
- Đúng vậy! Chúng ta có thể thu thập chữ ký của các học sinh trong trường để thuyết phục nhà trường!
- Chuyện này hoàn toàn có khả năng! _Xử Nữ rạng rỡ nói, ngay lập tức, Nhân Mã vô thức quay xuống và hào hứng nói:
- Thần Thần, mày đúng là thông minh!
- Hả?
Như nhận ra điều gì đó sai sai, Nhân Mã vội chỉnh lại lời mình:
- Giải Hoa Thần, cậu đúng là thông minh!
- Nếu vậy, chúng ta đến nói chuyện với nhà trường đi! _Thiên Yết chợt lên tiếng, nhằm hướng sự chú ý của người khác sang vấn đề khác. Song Tử cũng gật đầu:
- Bây giờ, lớp chúng ta sẽ đến phòng Hội đồng nói chuyện!
- Ok, đi thôi!
Cô giáo Khương ở ngoài vẫn đang đập cửa, đột nhiên cánh cửa được mở ra, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì nguyên cái lớp 12S ùn ùn ùa ra ngoài như đàn ong vỡ tổ, cứ nhắm hướng phòng Hội đồng mà tiến thẳng đến.
Bảo Bình được Kim Ngưu và Cự Giải kéo tay đi, phía trước có Song Tử, Bạch Dương và Xử Nữ mở đường, phía sau có Thiên Bình, Song Ngư, Thiên Yết hộ tống, hai bên là Sư Tử và Nhân Mã. Ngoài mặt cô vẫn tỏ thái độ khó ở như mọi khi, nhưng trong lòng, hóa ra lại tìm thấy được một chút bình yên khi có cách để giúp Ma Kết. Khẽ đánh ánh mắt xuống người đi sau cùng của lớp, Giải Hoa Thần tuy nhìn ra ánh mắt của cô, nhưng mặt mày lại không biểu lộ điều gì.
Ma Kết vừa rời khỏi phòng Hội đồng không được bao lâu, thì cả lũ học sinh lớp 12S kéo quân đến làm loạn một trận ở phòng Hội đồng. Tuy nhiên, cô Hiệu trưởng vẫn điềm tĩnh cất giọng:
- Mấy đứa đừng làm loạn nữa! Đúng là việc thu thập chữ ký có thể chuyển đổi lại quyết định của nhà trường, nhưng... _Nói đến đây, cô Hiệu trưởng đưa mắt nhìn những gương mặt học trò sáng sủa:
- Nếu là do thầy Dương quyết định, thì nó lại là một chuyện khác!
Lời của cô Hiệu trưởng khiến những học sinh còn lại đều như mất hết hy vọng, chợt, Song Tử lên tiếng:
- Vậy nếu Ma Kết chuyển đổi ý định, thì sẽ khác đúng chứ?
- Đúng vậy, chỉ cần thuyết phục thầy ấy là được thôi! _Bạch Dương đồng tình. Lớp 12S lại bắt đầu nhen nhói lên những tia hy vọng. Chỉ có điều, cô Hiệu trưởng lại cất giọng điềm đạm:
- Thuyết phục thầy Dương, e là không phải dễ!
.
.
Giờ ra về...
Phòng giáo viên...
Xì xầm... xì xầm...
Từ sáng đến giờ, không nơi nào trong trường là xuất hiện những lời ồn ào bàn tán, kể cả phòng giáo viên cũng không ngoại lệ. Ma Kết bước về bàn làm việc, vẻ mặt có chút thiếu sức sống. Nhìn thấy anh, những giáo viên khác đều ngừng việc nhiều lời mà đồng loạt hướng sự chú ý về phía anh.
- Thầy Dương, chuyện lần này...
- Thời gian qua, cảm ơn mọi người vì đã giúp tôi rất nhiều chuyện!
Lời của giáo viên kia còn chưa dứt, thì Ma Kết đã lên tiếng. Vẫn như mọi khi, anh đều bất giác nở một nụ cười, tuy nhiên, lần này, trong nụ cười ấy lại phảng phất sự tiếc nuối:
- Sắp tới đây, có lẽ tôi sẽ không còn gặp mọi người nữa, đáng tiếc thật!
- Thầy Dương...
Cộc! Cộc!
Cửa phòng được gõ lên hai nhịp, nhưng vốn dĩ, nó đã được mở, bởi một nam sinh. Song Tử nhìn vào trong, ánh mắt ra hiệu cho Ma Kết, ngụy trang vẻ ngoài là một nụ cười khả ái. Quả nhiên là hai anh em, nét tương đồng trên nụ cười thật quá lớn.
Khu chung cư cao cấp S - Limited...
Căn hộ 1043...
- Anh có vẻ sống tốt nhỉ?
Bước vào căn hộ của Ma Kết, Song Tử như có như không mà lên tiếng mỉa mai. Ma Kết cởi giày ra, cười:
- Thoải mái hơn nơi đấy, chắc chắn là tốt rồi!
- Được câu này thì đúng!
Đồng tình với lời nói của Ma Kết, Song Tử không mấy cảm xúc mà nhìn xung quanh. Nơi này mà mang bạn gái về thì có vẻ hết sảy nhỉ?
- Em theo anh về tận đây, chắc không phải chỉ để ngắm nhà thôi, đúng chứ?
Ma Kết mang vài thứ đồ mới mua vào nhà bếp, tùy tiện cất giọng đầy hàm ý. Song Tử cũng theo anh vào bếp, không những thế, mà còn chuẩn bị dáng vẻ sắp nấu cơm, nhàn nhạt đáp:
- Dĩ nhiên, tôi còn muốn nấu ăn nữa!
- Nấu ăn? _Ma Kết nghi ngờ nhìn Song Tử:
- Em biết nấu ăn?
- Mới! _Song Tử mò tìm vài chiếc xoong chảo, qua loa giải thích:
- Cũng sắp được một tháng rồi!
- Em học nấu ăn? Em á? _Ma Kết càng khó tin hơn, sau đó, anh chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nở nụ cười hắc ám:
- Này, không phải em muốn nấu cho Thiên Bình ăn đấy chứ?
- ...
- Ôi mẹ ơi, thật đấy à?
Song Tử không phủ nhận điều Ma Kết nghi ngờ, khiến anh không thể không có phản ứng lố hơn được. Rồi sau đó, anh cười tủm tỉm một mình, tìm cách chuồn đi:
- Vậy em tự mình phát huy nhé, anh đi tắm đây!
- Anh cảm thấy tôi đến đây là để nấu ăn thật à?
Ngay lúc Ma Kết tính rời đi thì Song Tử đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu lại cao ngạo như lúc thường. Ma Kết biết ý của Song Tử là gì, nhưng anh im lặng không trả lời. Song Tử lại tiếp tục lên tiếng:
- Anh cảm thấy trốn tránh Bảo Bình là chuyện tốt sao?
- Nếu nói về chuyện này, thì...
- Đúng, tôi chính là muốn nói về chuyện này đấy! _Lời của Ma Kết còn chưa dứt, thì Song Tử đã cắt ngang. Không muốn phải giả bộ tìm cách nói chuyện nữa, anh thẳng thắn lên tiếng:
- Chuyện giữa hai người, tôi không muốn biết, cũng không muốn can thiệp, nhưng tôi không thích có một người anh trai chỉ biết trốn tránh! _Song Tử không để Ma Kết trả lời, mà tiếp tục nói:
- Dù gì chuyện cũng bị mọi người biết hết rồi, vậy thì anh thử thẳng thắn đối mặt với cậu ấy một lần xem! Anh nghĩ rằng anh quyết định nghỉ việc rồi, mọi chuyện sẽ chấm dứt à? Vậy anh có từng nghĩ đến, khi anh ra khỏi trường, Bảo Bình mới là người gánh chịu tất cả - ánh nhìn, lời bàn tán, thái độ của mọi học sinh trong trường không? _Đoạn, Song Tử nhỏ giọng xuống:
- Không phải tôi tốt bụng mà nói những lời này, tôi chỉ là không muốn mất mặt khi mang danh là em trai của anh thôi!
Nói rồi, Song Tử bỏ mọi thứ đồ trên thớt vào thùng rác, sau đó bình thản buông một lời:
- Gọi đồ ăn ở ngoài đi, tôi cũng chỉ nấu cho mình Thiên Bình được thôi! Cũng giống như... _Ngừng một chút, Song Tử khẽ thấp giọng:
- Chỉ có anh mới tự mình giải quyết được những chuyện đã gây ra với Bảo Bình!
Cạch!
Nói rồi Song Tử rời đi, để lại Ma Kết một mình trong căn hộ. Khoảng không gian đột ngột bị chìm vào yên lặng, những lời nói của Song Tử, không ít thì nhiều cũng khiến Ma Kết bị dao động. Rốt cuộc, đâu mới là quyết định đúng?
.
.
Nhà Nhân Mã...
- Mã Mã, có bạn tìm em kìa!
Nhân Mã đang chuẩn bị trên phòng, thì giọng nói của Nhân Phong ở dưới nhà vang lên. Cậu vội vàng chạy xuống dưới, vẻ mặt ngạc nhiên:
- Ủa, anh hai về sớm vậy?
- Đừng nói nữa, anh khó khăn lắm mới cắt được cái đuôi dai dẳng ấy đấy! _Nhân Phong mang một dáng vẻ mệt mỏi, nhưng em trai anh lại mỉm cười đầy vẻ hứng thú:
- Lại là chị ấy nữa à? Chị ấy dễ thương mà, sao anh lại chạy trốn cơ chứ hí hí hí!
- Mau đi đi, bạn đang chờ ở ngoài kìa! _Nhân Phong đá Nhân Mã ra ngoài, sau đó bước vào nhà.
- Người gì đâu mà cục súc!
- Nhân Mã!
Nhân Mã loạng choạng vài bước, thì một giọng nói cao lãnh vang lên. Nhìn thấy đối phương, gương mặt baby của Nhân Mã chợt hiện lên vẻ vui mừng:
- Thiên Yết! _Chạy đến chỗ Thiên Yết, Nhân Mã tíu tít:
- Xin lỗi, cậu chờ lâu chưa?
- Để người khác chờ đợi có phải là tội? _Thiên Yết không trả lời mà lại cất giọng nghi vấn, Nhân Mã ngây thơ gật đầu:
- Phải!
- Phạm tội có phải phạt?
- Tất nhiên!
- Vậy cậu còn không thi hành?
- Ha... hả???
Nhân Mã ngốc nghếch không biết mình đã bị Thiên Yết dắt mũi vào rọ lúc nào không hay. Đến khi nhận thức được tình hình thì gương mặt lạnh lùng của Thiên Yết lại hiện lên vẻ trông đợi một cách ranh mãnh. Bất quá, cậu oan ức kêu lên:
- Cậu... _Nhưng suy nghĩ lại, lời của anh quả thật là đúng, để anh chờ đợi là tội lỗi rồi. Sau khi suy nghĩ kỹ, Nhân Mã chợt nhón chân lên.
Chụt!
Lấy hết can đảm để hôn lên má anh, mặt cậu lúc này đỏ bừng như mới uống rượu. Sau đó, cơ miệng lắp bắp:
- Nh... như vậy, đượ... được chưa... Hmnh!!!
Nhanh chóng, bờ môi mềm của cậu lại tiếp nhận thêm một sự tiếp xúc dễ chịu đến từ phía anh. Thiên Yết đột ngột kéo Nhân Mã vào lòng, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi cậu. Trước sự bất động của cậu, anh dễ dàng tiến sâu vào bên trong và ngọt ngào dây dưa cùng cậu. Đến khi cả hai hết dưỡng khí, anh mới luyến tiếc buông cậu ra.
Mặt Nhân Mã như được làm từ than hồng, không những đỏ mà còn nóng. Cậu bẽn lẽn đứng một bên, không dám đối diện với người còn lại, khóe môi cơ hồ chu lên:
- Đâ... đây là trước nhà tớ... đấy...
- Cậu muốn chúng ta đến chỗ khác? _Mặt dày lên tiếng.
- Không! Không phải thế!
- Này hai đứa, đến chỗ khác mà tình tứ nhá!
Giọng nói vọng ra từ trong nhà nhất thời khiến cả Nhân Mã cùng Thiên Yết giật mình. Khi nhìn lại thì thấy vẻ mặt hắc ám của Nhân Phong ở ban công tầng trên.
- Ái! Bị nhìn thấy rồi!
Bị bắt tại trận thế này, Nhân Mã vội vàng vồn vã bỏ chạy đi, còn Thiên Yết thì vẫn điềm đạm và lễ phép cúi chào Nhân Phong, sau đó đuổi theo Nhân Mã.
Nhân Phong nhìn xuống dưới, khẽ lắc đầu mà cười, hai đứa nhóc này dễ thương quá.
.
.
Bệnh viện Zodiac...
Phòng hồi sức đặc biệt số 12...
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa đều đều vang lên, sau đó cánh cửa được mở ra, với sự xuất hiện của người bạn cũ. Cảnh Kỳ cơ hồ cong môi cười một cách mệt mỏi:
- Ông bạn già!
Ma Kết mỉm cười nhẹ đáp lại, trên tay là vitamin cùng thức uống dinh dưỡng. Anh lên tiếng:
- Cảm giác là bệnh nhân thế nào hả, bác sĩ?
- Hmnn... chẳng phải cái này cậu rành nhất sao? _Cảnh Kỳ đáp lại, không quên chế nhiễu. Ma Kết đem đồ cất lên bàn, rồi bước đến, đỡ Cảnh Kỳ dậy:
- Vết thương thế nào rồi?
- Chờ lành thôi, ngoài ra không có gì đáng nguy cả!
Cảnh Kỳ có vẻ lạc quan, khi bước vào phòng này, Ma Kết thấy có một chiếc áo khoác phụ nữ, khóe môi anh chợt cong lên:
- Quả nhiên... Nhưng... _Nói đến đây, anh quay sang nhìn bạn mình:
- Rốt cuộc cậu gây thù với ai mà bị hại đến mức này vậy?
- Tớ cũng không rõ... _Nhắc đến, Cảnh Kỳ lại thấy kỳ lạ:
- Hôm đấy tớ tan làm sớm, trên đường về nhà có ghé qua cửa hàng mua vài thứ đồ, lúc đi ra thì bị tấn công bất ngờ, tuy có xoay sở kịp nhưng Ma Kết... tên này thật sự lợi hại! Có khi ngang cơ cậu đấy!
- Hử?
Cảnh Kỳ đột nhiên nhắc đến mình, khiến Ma Kết có chút ngoài ý muốn. Còn Cảnh Kỳ thì cảm thấy nghiêm trọng mà nói:
- Cách hắn ta tấn công rất mạnh mẽ và dứt khoát, khiến tớ chẳng thể đấu lại, khi ấy, tớ chợt nhớ đến thời hoàng kim của cậu...
- Cậu bị hắn ta đánh đến mức chết đi sống lại mà còn nhớ đến thời hoàng kim của tớ? _Ma Kết chẳng biết đang lo cho bạn hay đang chế nhạo. Cảnh Kỳ cười:
- Dù gì cũng đã bị ra như thế này, nhưng kẻ này đúng là kỳ quái. Tớ không biết tại sao hắn ta suýt nữa thì lấy mất mạng tớ, nhưng lại gọi điện báo cho người khác biết tình trạng nguy cấp của tớ để gọi cứu thương đến! _Nói rồi anh cau mày:
- Đây là style phạm tội của hắn à?
- Như vậy thì kẻ này quá tự mãn rồi! _Ma Kết nghe vài lời từ Cảnh Kỳ, nên có chút suy luận ra:
- Tấn công người khác đến mức nguy kịch, rồi gọi điện cứu nguy cho kẻ ấy! Hắn ta hành động như kiểu "muốn giết thì sẽ giết được, muốn cứu thì sẽ cứu được", khả năng đó làm hắn có cảm giác giống như một vị thần vậy!
- Ồ... _Lời này của Ma Kết khiến Cảnh Kỳ trầm trồ lên:
- Có lẽ nào lại vậy? Như thế thì kẻ này quá biến thái đi! Tớ cũng có gây thù chuốc oán với ai đâu chứ!
- Cảnh sát đang điều tra, tuy nhiên, trong thời gian này cậu cũng đừng chủ quan...
- Ầy, cậu đừng dọa tớ chứ...
Cạch!
Cả hai đang nói qua nói lại vài lời, thì cửa phòng bệnh lại được mở ra. Vừa nhìn thấy vị khách mới ở bên trong, Như Hòa ngạc nhiên:
- Ma Kết?
- Chào!
Dường như không mấy bất ngờ khi thấy Như Hòa, Ma Kết mỉm cười nhẹ. Chiếc áo khoác của phụ nữ ở trong phòng này, quả nhiên là của cô ấy. Nhưng người hoang mang nhất ở đây, lại là bệnh nhân, Cảnh Kỳ khó hiểu nhìn hai người trước mặt mà lên tiếng:
- Hai người quen biết nhau sao?
- Cô ấy là giáo viên y tế ở trường tớ! _Ma Kết lên tiếng giải thích trước, Như Hòa cũng gật đầu:
- Tớ và cậu ấy công tác cùng trường!
- Hả? _Cảnh Kỳ như chẳng bắt kịp tình huống hiện tại, anh mấp máy môi:
- Một người là bạn thời cấp ba, một người là bạn đại học, và cả hai cậu đều đang công tác chung một trường học?! Sao đáng sợ thế?
- Công nhận, lúc tớ đến thăm một người quen ở đây, tình cờ hôm đấy cậu được Như Hòa đưa vào viện, nếu không, tớ cũng không biết ba chúng ta có quan hệ này!
Ma Kết chẹp miệng, Như Hòa vừa từ ngoài mua nước về, vừa đưa cho Cảnh Kỳ, vừa lo ngại lên tiếng:
- Cậu còn dùng ba chữ "quan hệ này" sao? Tôi vẫn còn sốc với quyết định của cậu sáng nay đấy!
- Hả? _Cảnh Kỳ còn chưa kịp hiểu chuyện thì Như Hòa tiếp tục nói:
- Cậu quyết định nghỉ việc thật đấy à?
- Haizzz... cũng trễ rồi, tôi về đây, không dám làm phiền hai người các cậu nữa!
Ma Kết chợt đứng dậy và có ý rời khỏi khi Như Hòa nhắc đến chuyện của anh, Như Hòa có gọi anh lại, nhưng kết quả, Ma Kết vẫn chọn ra về. Sau khi anh đi rồi, thì Cảnh Kỳ nghiêm chỉnh cất giọng:
- Chuyện nghỉ việc của Ma Kết là thế nào?
Nhắc đến chuyện này, Như Hòa chợt thở dài, rồi kể lại mọi chuyện cho Cảnh Kỳ nghe. Chợt, Cảnh Kỳ nhìn ra hướng cánh cửa phòng bệnh, trên mặt hiện lên nét suy tư, sau đó, anh chợt cười khẩy:
- Không sao đâu, cậu ấy sẽ tự giải quyết tốt mọi chuyện thôi!
- Sao cậu lại nghĩ vậy?
Câu hỏi của Như Hòa khiến Cảnh Kỳ vô thức nhớ lại khoảng thời gian cấp 3 của mình, ánh mắt mang một hoài niệm:
- Vì cậu ấy rất quái!
Quái ở đây, là về quái lạ, quái dị, quái gở, quái đản và cả quái vật. Khi còn học cấp 3, Ma Kết là nam sinh đầu tiên và duy nhất được toàn trường bầu chọn cho danh hiệu "quái". Về điều này, không ai rõ hơn Cảnh Kỳ - người đã chứng kiến tất cả những sự quái của bạn mình.
...
Phòng hồi sức đặc biệt số 07...
Tống Tử Hy đã lấy lại ý thức được một ngày, nhưng tâm trạng có vẻ vẫn chưa hồi phục. Ngày hôm qua, khi nói chuyện với Giải Hoa Thần, cô đã bị bắt thóp và biết được một chuyện không thể nào lường trước được. Nhân Mã ấy thế lại là bạn thuở nhỏ của Giải Hoa Thần. Sau khi nói mọi chuyện cho Giải Hoa Thần, từ chuyện cô tình cờ gặp gỡ Nhân Mã, sau đó vì thú vị mà tìm cách giữ liên lạc với cậu, cho đến chuyện cô tiết lộ thông tin của băng cho Nhân Mã.
Giải Hoa Thần sẽ giữ bí mật chuyện cô tiết lộ thông tin, nhưng với một điều kiện là cô không được liên lạc với Nhân Mã nữa, vì sự an toàn của Nhân Mã. Không nghĩ đến, một người ngốc nghếch tốt bụng như Nhân Mã lại là người quan trọng của một kẻ máu lạnh đáng sợ Giải Hoa Thần.
Nhưng nếu là vì an toàn của Nhân Mã, Tống Tử Hy cô cũng chấp nhận.
Ngồi trong phòng bệnh, Tống Tử Hy cầm một cuốn sổ và cây bút ra, đây là những thứ cô đã nhờ hai vệ sĩ ngoài kia đi mua giùm. Cô muốn điều tra về kẻ đã tấn công mình, để lập công với K.C. Như vậy, nếu chuyện cô tiết lộ thông tin ra bên ngoài sau này mà bị phát hiện, cô cũng có thể lấy công chuộc tội.
Kẻ tấn công cô và Cảnh Kỳ, chắc chắn là một. Vì cả hai người đều bị thương tích giống nhau, hơn nữa, sau cùng đều có cơ hội để cứu thương kịp thời. Cô bị tấn công ở phòng vệ sinh công cộng của công viên sinh thái, nơi này cô thường xuyên đến sau mỗi giờ học vì gần trường. Cảnh Kỳ thì lại bị tấn công ở gần cửa hàng tiện lợi mà anh ấy thường ghé. Như vậy, điểm mấu chốt chung là: tấn công tại địa điểm quen thuộc của đối tượng, mức sát thương giống nhau, tặng cho một cơ hội sống sót, như kiểu đây là lời cảnh cáo, và cuối cùng, là nghi vấn lớn nhất... cả hai đều trùng hợp là người có địa vị cao trong băng Con Rết.
Nếu suy tính theo hướng này, có thể suy ra đối tượng tiếp theo rất có thể là Dịch Thiên Ân và Giải Hoa Thần. Nếu như chọn một địa điểm tấn công, thì đối với Dịch Thiên Ân và Giải Hoa Thần, là nơi nào nhỉ?
Cạch!
Tiếng cánh cửa được mở ra, ngay lập tức, Tống Tử Hy xé mất trang giấy đang ghi chú mà vo thành một cục, nhét vào túi áo bệnh nhân như một phản xạ.
- Ồ, con gái cưng của mẹ đã tỉnh rồi à?
Người vừa xuất hiện, đã nhận được ánh mắt kinh ngạc của Tống Tử Hy, đây, là mẹ kế và em trai kế của cô - Diêm Uyển và Tống Vũ Lục.
-------------- End Chap 155 -------------