What are we waiting for - Vax, Ellise

----------------------------

- Nhà kho hóa học bị nổ rồi!

- Cái gì?

Bên trong canteen nghe thấy tiếng bên ngoài xôn xao vọng vào, liền bị cả kinh cùng hỗn loạn. Tất cả mọi người đều phản ứng mà chạy ùa ra ngoài.

- Nhà kho hóa học? Không phải thầy Ma Kết cùng Song Tử và Thiên Yết đang ở đó sao?

- Hả?

Lời của Cự Giải như giáng vào đầu những người còn lại một cú lớn. Tử Hàn và Tiêu Vỹ vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang diễn ra, thì chợt hốt hoảng:

- Chị Bảo Bình, chị Thiên Bình, anh Nhân Mã đâu rồi?

Đến khi nhìn ra, thì đã không còn thấy bóng dáng của ba người mới được nhắc đến đâu. Nhà kho hóa học nằm ở khu nhà kho vật chất của nhà trường, chỉ cách canteen một dãy hành lang và một phần sân trường. Bảo sao tiếng động lại lớn như mọi chuyện diễn ra tại chính canteen vậy.

Ồn ào... ồn ào...

Xì xầm.... xì xầm...

Lúc này, khuôn viên trường cao trung Zodiac đột nhiên nổi lên một cột khói đen khổng lồ, càng ngày càng tỏa rộng khắp lên bầu trời màu xanh. Mùi khét cùng các loại khí bốc lên vô cùng khó thở, căn phòng ở tầng hai của khu nhà kho bốc lửa cháy dữ dội. Học sinh các khối, giáo viên và nhân viên trong trường đều chạy ùa đến gần hiện trường, trong khi đội ngũ bảo vệ đang làm công tác dập cháy tạm thời.

- Các em mau tránh ra, nguy hiểm lắm!

- Mau đến nơi an toàn đi!

Mặc cho các giáo viên đang phụ đội ngũ bảo vệ trong chuyện tạo rào cản các học sinh tò mò lại, trái ngược, các học sinh như chẳng nghe thấy gì, cứ lấy điện thoại ra chụp hình, quay video rồi chỉ trỏ trầm trồ.

"Nhà trường thông báo, do sự cố cháy nhà kho hóa học diễn ra ngoài ý muốn, đề nghị các học sinh, nhân viên nhà trường hợp tác trong việc không làm tình hình thêm rắc rối! Đề nghị mọi người tránh xa hiện trường, di chuyển đến các khu vực an toàn như sân sau của trường, cổng trường, nhà xe theo chỉ dẫn để tránh cản đường người thi hành công tác cứu hỏa! Cá nhân, tập thể nào không hợp tác sẽ bị đình chỉ học tập! Nhà trường xin nhắc lại..."

Lập tức, khắp nơi trong trường cao trung Zodiac đều vang lên tiếng thông báo của nhà trường để dẹp loạn tình hình hỗn loạn trước mắt. Các khối đông người tò mò bắt đầu được tản đi...

Bên trong nhà kho hóa học...

Nhìn từ bên ngoài, đám cháy có vẻ chỉ có lửa và khói như những đám cháy thông thường. Nhưng bên trong lại nguy hiểm hơn nhiều. Vì đây là nhà kho hóa học, các chất hóa học đều được để ở đây, trong khi đó, nồng độ oxi cao dẫn đến các phản ứng hóa học của nhiều chất nguy hiểm. Không chỉ khí CO2, mà còn có thể phát sinh bất cứ loại khí độc nào.

- Khụ... Song Tử, Thiên Yết, hai em sao rồi?

Khi bất ngờ xảy ra vụ nổ, Ma Kết đã nhanh chóng phản ứng mà đẩy cả Song Tử và Thiên Yết nằm xuống sàn, tránh tác hại trực tiếp của vụ nổ. Lúc này, anh nâng người mình lên, đồng thời xem xét lại tình trạng của hai học sinh của mình.

- Em... khụ... không sao!

Thiên Yết ho vài tiếng, nhưng ngữ điệu vẫn bình bình trầm ổn, sắc mặt cũng không mấy thay đổi, hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Song Tử phủi tay đuổi không khí trước mũi mình đi, đáp:

- Ổn!

- Vậy mau ra ngoài thôi, những chất hóa học khác đang sắp phản ứng nổ tiếp rồi!

Nói rồi Ma Kết cùng hai học trò của mình cẩn thận bước đến lối thoát của nhà kho, nhưng lại gặp phải một chuyện.

Xạch! Xạch!

Ổ khóa vặn hoài không nhúc nhích, y như rằng, ba người đều quay sang nhìn nhau... Bị khóa ngoài rồi.

Xoảng! Xoảng! Ầm! Ầm!

Các kệ tủ trong nhà kho đều bị thiêu cháy đến mức rụi tàn, lập tức đổ xác xuống nền, những chất hóa học ở trong bình thí nghiệm cũng rò rỉ chảy xuống, không rõ sẽ có phản ứng gì xảy ra, nhưng khung cảnh bây giờ vô cùng hỗn loạn và nguy hiểm.

- Hai người tránh sang một bên đi!

Thời gian cấp bách, không tiện giải thích nhiều, Song Tử chợt nhắc hai người còn lại tránh khỏi cánh cửa bị khóa ngoài kia. Còn chưa kịp tung một cú phá cửa thì bỗng Ma Kết lao đến, đẩy Song Tử về phía Thiên Yết khiến cả hai đều ngã ra sau.

ẦM!

- Anh hai!

- Thầy Ma Kết!

Trước mắt Song Tử và Thiên Yết bỗng nhiên òa một cái, Ma Kết đã bị một bên thành của chiếc tủ kính đè lên, bên trong còn có lọ đựng chất hóa học đang chảy ra. Chỉ có điều, chất đó chảy đến đâu, nơi đó đều bị ăn mòn và bốc khói không màu. Không hề báo trước mà cả Thiên Yết và Song Tử đều bật người dậy và kéo Ma Kết ra khỏi đó, trước khi chất lỏng kia chạm đến da thịt Ma Kết.

- Ma Kết, thầy không sao chứ?

Thiên Yết cất giọng lo lắng, nếu không nhờ Ma Kết phản ứng nhanh mà đẩy anh và Song Tử ra, có lẽ người bị đè ở dưới chiếc tủ kia là hai người bọn họ rồi.

- Khụ... mau... mau ra phía cửa sổ... khụ...

Ma Kết đã hít quá nhiều khói CO, khiến cho màng phổi bị tổn thương, dẫn đến khó khăn trong việc lên tiếng. Anh chỉ có thể cố gắng bảo bọn nhóc đến cửa sổ của nhà kho, nếu không nhanh lên, phản ứng kia sẽ xảy ra, lúc đấy, mạng của cả ba sẽ khó mà giữ được.

- Song Tử, mau đi thôi!

Thiên Yết lên tiếng khẩn trương khi Song Tử đang lấy áo khoác ngăn chặn tạm sự rò rỉ của chất lỏng kia đến bên này. Hiện giờ, lối ở cửa ra vào đã bị chiếc tủ kia chặn đứng, thêm việc nó bị khóa trái, nên việc thoát ra ngoài bằng lối đó không còn khả thi nữa.

Ầm! Ầm!

Trì hoãn một giây ở đây, đồng nghĩa với việc tăng xác xuất gặp tử thần lên một phần trăm. Mọi thứ trong căn phòng này đã bị thiêu rụi đến chẳng còn mảnh giáp, khoảng khắc này chính là khoảng thời gian nguy hiểm nhất trong một vụ cháy hóa học - khi các điều kiện phản ứng hóa học của các chất đã có đủ điều kiện và xúc tác...

- Thế này...

Ba người dìu nhau ra đến cánh cửa sổ có kính bị vỡ toang ngay từ lúc đầu xảy ra vụ nổ, nhưng đây lại là tầng hai của tòa nhà, bên dưới lại là các loại cây kiểng chứ không phải là mặt đất phẳng.

Xèo... xèo...

Trong khi cả ba đang chần chừ và tìm cách để nhảy xuống dưới, thì bên trong chợt vang lên một loại âm thanh đáng ngờ.

Nghe âm thanh này, bỗng dưng đầu Ma Kết báo động đỏ kịch liệt, đến rồi, nó sắp đến rồi.

...

Tình hình bên ngoài...

"Nhà trường xin nhắc lại, cá nhân, tập thể nào không có thái độ hợp tác sẽ bị đình chỉ..."

- Thiên Yết! Cậu có ở trong đó không? Thiên Yết, mau trả lời tớ đi!

Trong khi các đám đông đang được người lớn di tản đến khu vực an toàn, thì có một bóng hình ngạy ngược lại hướng với tất cả mọi người. Những người trong đội ngũ thực hiện nhiệm vụ ngăn không cho học sinh làm loạn liền hoảng hốt:

- Này em kia, đứng lại, không được đến đấy!

Nhưng cái bóng đấy lúc này chạy đi quá nhanh để bị tóm lại, cậu nam sinh kia tiếp tục lao về phía nhà kho đang cháy mà gào hét:

- Thiên Yết! Thiên Yết!

Ầm!

Chợt, từ trên lầu hai, chính xác hơn, có một vật thể lạ rơi từ trong nhà kho hóa học xuống phía dưới, nếu như không có người lao ra kịp thời, e rằng cậu nam sinh kia đã bị rớt trúng người. Đến khi nhìn kỹ lại, vật thể lạ đó hóa ra là một bình thí nghiệm, không biết đựng chất gì, nhưng nơi mà nó rớt xuống, cỏ xanh đều bị hóa thành màu đen. Như vậy, nếu để rơi trúng người thì e rằng...

- Mày bị điên à Nhân Mã?

- Thần Thần?

Người đã kịp thời kéo Nhân Mã ra chỗ khác, tránh được một vé tử thần lại là Giải Hoa Thần. Nhân Mã vẫn không nhận thức được sự nguy hiểm vừa rồi, mối quan tâm duy nhất lúc này của cậu, chỉ có một. Nhân Mã bắt đầu nhăn nhó, vẻ mặt lo lắng sợ hãi:

- Nhưng mà Thiên Yết, Thiên Yết vẫn còn ở trong đó! Tao...

- Nhân Mã!

Xử Nữ và Bạch Dương chạy đến khi thấy Nhân Mã dám chống đối lệnh nhà trường mà lao đến khu vực nguy hiểm. Giải Hoa Thần phát giác ra tình hình hiện tai, liền đẩy mạnh Nhân Mã về hướng Bạch Dương và Xử Nữ:

- Đúng là ngu xuẩn! Chút nữa thì chết người rồi!

Nói rồi Giải Hoa Thần làm bộ dạng khó chịu bỏ đi. Bạch Dương chụp lấy Nhân Mã, cùng Xử Nữ hỏi han:

- Cậu không sao chứ, vừa rồi nguy hiểm quá!

- Mày bớt gây chuyện đi được không hả? Suýt chết rồi đấy!

Soạt!

Bỗng, lúc này, lại có một cái bóng khác vượt lên cả ba người mà hướng thẳng đến đám cháy nhà kho hóa học. Những người đang dập lửa lại một lần nữa không trở tay kịp, lại la lớn:

- Em học sinh kia! Đứng lại, nguy hiểm!

- Bảo Bình!!!

Đám Kim Ngưu, Song Ngư, Cự Giải, Sư Tử, Tiêu Vỹ và Tử Hàn rốt cuộc cũng đuổi kịp Bảo Bình và Nhân Mã. Nhưng lại quá trễ, Bảo Bình đã cầm sẵn chiếc bình cứu cháy CO2 từ canteen mà lao đến, trở thành người tiên phong trong đội ngũ dập lửa của nhà trường, mặc kệ những lời nói và hành động ngăn cản, Bảo Bình một mực tiến lên:

- Bên trong còn có người, bình tĩnh dập lửa như mấy người thì đợi lát nữa hốt xác bọn họ hết hay sao?

- Bảo Bình?

Có thể mọi người đều nhìn ra, hành động của Bảo Bình bây giờ hoàn toàn là do cảm xúc chi phối, mọi sự lo lắng cùng khẩn trương đều hiện rõ lên gương mặt khó chịu của cô. Trước khi xe cứu hỏa đến, những người làm công tác chữa cháy ở đây đều là những bác bảo vệ của trường, nói đội ngũ cho sang mồm, nhưng cũng chỉ được bốn đến năm người là cùng. Kể cả giáo viên, cũng đang lùa học sinh ra chỗ an toàn.

Chuyện đã đến mức này, còn phải phân biệt học sinh hay bảo vệ mới có thể cầm bình cứu hỏa để cứu người sao?

- Xử Nữ, nhờ mấy người lớp cậu cùng hỗ trợ các bác bảo vệ, dập cháy nhà kho theo hướng dẫn!

Một giọng nữ đầy quyền lực vang lên, thu hút những người đang có mặt ở đây. Xà Phu bước đến trong khi đang trang bị đồ phòng thân cho mình, bên cạnh cô là những bộ đồ bảo hộ và những bình cứu hỏa khác:

- Hội học sinh chú ý, hỗ trợ lực lượng chữa cháy của nhà trường... _Nói đến đây, cô phất tay ra hiệu, ngữ điệu rõ ràng:

- Hỗ trợ Bảo Bình và học sinh 12S!

- Rõ!

Những thành viên nam trong hội học sinh hô đều một tiếng, những thành viên nữ tiếp sức cho các giáo viên di tản học sinh về nơi an toàn. Bước đến chỗ Xử Nữ, Bạch Dương và những người 12S khác, Xà Phu nghiêm giọng:

- Còn đứng đấy?

- Rõ!

Lập tức, Xử Nữ hô lên rồi xúi đám bạn mau hành động theo lời Xà Phu. Bạch Dương chợt cười khẩy:

- Hầy, đúng là làm màu mà!

Vì đang trong tình huống cấp bách, nên Xà Phu sẽ xem như Bạch Dương chưa nói gì. Sau đó, đám Song Ngư, Sư Tử, Bạch Dương, Xử Nữ, Nhân Mã, Cự Giải, Kim Ngưu, Tử Hàn và Tiêu Vỹ mặc đồ bảo hộ vào và tiến đến giúp các bác bảo vệ và Bảo Bình chữa cháy.

...

Tình hình bên trong nhà kho hóa học...

Đứng trước lối thoát duy nhất và khả thi nhất trong căn phòng, Ma Kết, Thiên Yết và Song Tử chợt có chút chần chừ, khi nhìn xuống phía dưới, đây là tầng hai, và bên dưới lại trồng những hàng cây cảnh đâm cành. Trực tiếp nhảy xuống dưới đó, coi bộ không phải là ý hay.

Xèo... xèo...

Bỗng, một âm thanh đáng ngờ vang lên từ bên trong, khiến Ma Kết chú ý đến. Một loại khói màu trắng dày đặc đang được bốc lên bên cạnh một vũng chất lỏng đang sôi, tiếng kèn báo động đỏ trong đầu anh lập tức kêu lên dữ dội. Trong ánh mắt Ma Kết lúc này hoàn toàn chứa đựng sự kinh hoàng.

Đến rồi, phản ứng nguy hiểm nhất mà anh đã nghĩ đến, phản ứng thải khói từ PVC - Polyvinyl Clorua.

- Không xong rồi, phải làm liều thôi!

Thiên Yết cũng nhận ra tình hình như Ma Kết, khi anh thấy chất khói màu trắng đục kia đang bốc lên. Nếu hít phải thứ khí này, chỉ trong vòng vài giây thôi, sẽ gây tổn thương nặng đến màng phổi và nếu hít trong vòng 60 giây, sẽ phải mất mạng. Nhưng vẫn là suy nghĩ cũ, nhảy xuống không tàn phế thì cũng sống đời tàn tật.

- Tôi thì có thể, nhưng hai người...

Song Tử là người duy nhất chưa nhận diện được tình hình khẩn cấp bên trong nhà kho, nhưng đối với việc nhảy xuống dưới, thì anh là người dư khả năng. Cùng là người một nhà, thể chất đặc biệt khỏe của Song Tử, Ma Kết cũng có. Thiên Yết dù sao cũng không phải học sinh bình thường, thể chất của anh cũng thuộc tầm hàng khủng, vậy nên giải pháp duy nhất lúc này là...

- Hửm?

Chợt, ở phía dưới có một bóng dáng nhỏ bé đang loay hoay kéo lê một chiếc đệm nẩy đến vị trí ngay dưới chân mà ba người đang đứng. Đến khi nhìn kỹ lại, thì trong đôi mắt của Song Tử chợt ánh lên một tia sáng.

- Thiên Bình?

Thiên Bình thở hổn hển khi kéo được tấm đệm nẩy vào đúng vị trí mình muốn, cô ngước lên phía trên nhìn, vừa vặn giao mắt với cả Ma Kết, Song Tử và Thiên Yết. Cô chợt đưa hai tay lên trời, rồi lại hướng hai tay xuống đất, động tác lặp lại liên tục như có ý muốn bọn họ nhảy xuống dưới.

Xèo... xèo...

Đám khí trắng kia bốc lên, kèm theo khói đen khiến Ma Kết và Thiên Yết không dám chần chừ thêm, lập tức ra hiệu cho Thiên Bình phía dưới và cùng Song Tử nhảy xuống.

Phịch! Phịch! Phịch!

BÙM!

Tiếng nổ lớn một lần nữa vang lên ngay khi ba người kia nhảy khỏi tầng hai. Ngay trong lúc đó, Song Tử liền nhảy bật lên và che chắn cho Thiên Bình khỏi những thứ rớt khỏi nhà kho hóa học.

- Mau, chạy ra chỗ khác mau!

Ma Kết lập tức lên tiếng, nhảy khỏi nhà kho chưa phải là an toàn hoàn toàn, để thứ khí kia lan ra, cho dù ở ngoài, nhưng hít vào cũng sẽ gặp nguy hiểm. Thiên Yết vội vàng dìu Ma Kết, Song Tử lập tức ẵm Thiên Bình lên rồi cả bốn cùng chạy khỏi nơi đấy.

- Là HCl?

Bảo Bình đang đứng trong hàng ngũ những người dập lửa tiên phong, nhìn từ ngoài vào nhà kho, cô thấy có một loại khói đặc biệt đang được tỏa ra, khói màu trắng đục kèm theo khói màu đen, ngay lập tức, Bảo Bình hô lớn:

- Nguy hiểm, là khí HCl! Mau chạy đi!

- Cái gì? Là HCl?

Xà Phu nghe như sét đánh ngang tai, liền ra lệnh cho mọi người:

- Tất cả học sinh, mau giải tán, không được phép cản trở, tình hình đã chuyển biến xấu, phải để lại cho những người chuyên môn xử lý!

Loạt soạt.... loạt soạt...

- Thiên Yết? Thầy Ma Kết?!

Lời Xà Phu vừa dứt thì bên phía họ xuất hiện thêm vài gương mặt nhem nhuốc, đến khi nhìn kỹ lại, hóa ra là những người đang gặp nguy hiểm trong nhà kho hóa học.

Trong phút chốc, Bảo Bình cảm thấy tâm mình như nhẹ bẫng đi hẳn, khi thấy người đàn ông kia vẫn an toàn.

Vài phút sau...

Í ò... í ò...

Trường cao trung Zodiac lúc này đang vô cùng náo nhiệt, khi đội ngũ xe cứu hỏa đã đến hiện trường. Đám cháy ở nhà kho hóa học đã được dập tắt một cách an toàn theo chuyên môn. Khi được thông báo ở đây có phát sinh khí độc HCl, lực lượng cứu hỏa đã dùng NaOH để hấp thụ khí HCl, tình hình coi như đã được cứu vãn.

Về nguyên nhân vì sao lại xảy ra cháy ở nhà kho, bên phía nhà trường sẽ làm việc cùng Hội học sinh để điều tra.

Mặc dù đóng góp không ít cho việc khống chế đám cháy, nhưng Nhân Mã, Bảo Bình cùng Thiên Bình đều bị bên nhà trường trách phạt vì tùy ý hành động mà không chấp hành theo yêu cầu nhà trường, tuy nhiên, đã có Hội học sinh can thiệp và thuyên giảm hình phạt xuống bằng việc viết bản tường trình.

- Thiên Yết!

Thấy Thiên Yết vừa xuất hiện sau khi được cô Như Hòa kiểm tra và sơ cứu các vết bỏng ngoài da, Nhân Mã không màng đến bất cứ thứ gì, liền chạy ào đến chỗ anh mà ôm chặt lấy, ngữ điệu lo lắng đến mức phát hoảng:

- Cậu không sao! Rốt cuộc cậu cũng không sao, cậu làm tớ sợ chết mất!

- Ngoan, đừng nháo!

Thiên Yết khẽ vỗ vai Nhân Mã, trong lòng tự cảm thấy yên bình. Lúc anh cùng Ma Kết chạy từ phía sau ra đằng trước, bắt gặp hình ảnh Nhân mã lấm lem trong bộ đồ bảo hộ và trên tay đang cầm bình chữa cháy, khiến anh cảm thấy vô cùng tự hào về cậu. Lại nói đến, cậu lo lắng cho anh như vậy, quả thật đáng yêu.

- Ngọt chết tôi mất!

Kim Ngưu làm bộ dạng quỷ cũng không khó coi bằng, khiến cho Song Ngư bên cạnh cũng phải nhắc nhở:

- Lão công người ta trở lại rồi đấy, cẩn thận cái mồm!

- Xử Nữ, nếu lúc nãy tôi cũng đi cùng thầy Ma Kết đến nhà kho, có phải cậu... _Bạch Dương có vẻ thiếu chuyện để làm, nên sụt sùi trong tưởng tượng:

- Cậu cũng sẽ lo lắng cho tôi như vậy đúng không?

- Cậu chê mình sống đủ dài rồi à? _Ngữ điệu đanh đá của Xử Nữ vang lên, thiếu điều bay tới đấm cho Bạch Dương một phát.

- Bảo Bình, cậu đi đâu vậy?

Cự Giải thấy Bảo Bình rời đi, trong khi Ma Kết vẫn chưa được Như Hòa kiểm tra vết thương xong, liền lên tiếng. Đáp lại cô, Bảo Bình chỉ nhàn nhạt nói vọng lại:

- Nhà trường cho nghỉ học rồi, tớ về nhà đây!

- Nhưng thầy...

- Suỵt!

Cự Giải còn chưa nói xong ý, thì Sư Tử khẽ ra hiệu cho cô im lặng. Nhìn cô, anh khẽ lắc đầu.

Bóng lưng của Bảo Bình ngày càng khuất dần, Ma Kết cảm thấy có chút lạnh lẽo. Vừa rồi, anh thấy Bảo Bình đứng trong hàng ngũ của những người tiên phong chữa cháy, không khỏi đau lòng. Nếu cô bị thương gì, cho dù anh có toàn thân lành lặn, cũng không tha thứ cho chính mình được. Cảm xúc của cô, anh hiểu rõ. Tuy bên ngoài cô tỏ vẻ bất lịch sự và khó gần với anh, nhưng anh biết rõ cô đối với anh là như thế nào.

Điều mà anh mong muốn, là cô được tự do với cảm xúc của chính mình mà không bị ràng buộc bất cứ điều gì. Bởi vì chỉ cần một giây cô đau lòng, sẽ khiến anh ngàn lần đau đớn. Anh không sợ bản thân mình bị đau, anh chỉ sợ cô bị tổn thương, và bị tổn thương bởi anh.

Nhưng hiện tại, chính xác những gì anh lo sợ, đều đang xảy ra. Anh buồn không phải vì cô lạnh nhạt với anh, mà vì trong cô không còn niềm vui nữa.

- Tại sao, trong khi mọi người đều tìm cách dập lửa ở phía trực diện...

Song Tử không thèm xếp hàng để được Như Hòa kiểm tra vết thương của mình, mà lại góm ghém vài thứ đồ cần thiết rồi dắt Thiên Bình đến một góc không người mà nhờ vả. Trong khi đang được "chăm sóc", anh lên tiếng:

- Cậu lại mò ra phía sau với cái đệm nẩy vậy?

- Phía trước không thấy ba người xuất hiện, nên tôi nghĩ có vấn đề... _Thiên Bình nhàn nhạt trả lời:

- Nhưng vẫn chưa chắc chắn nên mới hành động một mình.

- Ngay lúc nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ là do cậu và tôi có ý tương thông nhau! Hóa ra là tôi lầm tưởng à?

- ...

Thiên Bình không đáp, cũng chẳng có biểu cảm gì, Song Tử rồi lại tự nói một mình:

- Cũng may lúc đó có cậu, nếu không, bọn tôi sẽ chịu tàn phế nửa đời còn lại mất! Cậu... _Chợt, Song Tử đưa ngón tay chạm nhẹ vào mái tóc của Thiên Bình, cười:

- Thông minh lắm đấy!

Soạt!

Thiên Bình chợt sắp xếp các dụng cụ sơ cứu lại, rồi hất tay Song Tử ra, gương mặt hiện lên nét khó xử:

- Xong rồi, không cần cảm ơn!

Nói rồi cô rời đi trước, để lại Song Tử một mình.

Bộ dáng vừa rồi của Song Tử, rõ ràng là giả tạo, điều đấy thể hiện quá rõ. Ngay cả bộ dạng mà Song Tử thoát ra từ nhà kho hóa học, cũng khiến cô đa nghi vài phần. Ma Kết và Thiên Yết đều bị trầy trụa, cháy xém đều đều các nơi.

Riêng Song Tử lại khác, toàn bộ vùng lưng của anh đều sạch sẽ và phẳng phiu một cách bất thường, trong khi cánh tay và phía trước đều có vết tích hỏa hoạn.

Là do lẽ thường, hay là còn có lý do khác?

.

.

.

.

Tối...

Bệnh viện Zodiac...

Phòng hồi sức số 7...

- Hmnn...

Tống Tử Hy cuối cùng cũng có ý thức sau ba ngày nhập viện, cô vẫn còn mơ hồ khi mở mắt ra. Đây là bệnh viện? Có nghĩa người đưa cô đến đây là Nhân Mã?

- Opp... Oppa...

- Tiểu Hy?

Người con trai đứng cạnh giường bệnh, nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tống Tử Hy liền chú ý đến. Tuy nét mặt vẫn còn trắng bệch, nhưng tia ngạc nhiên vẫn hiện lên gương mặt của Tử Hy khi nhìn thấy người kia:

- Ân ca?

- Em tỉnh rồi?

Dịch Thiên Ân vừa đến thăm Tống Tử Hy chưa được bao lâu, thì cô bé đã tỉnh dậy, khiến anh vô cùng mừng:

- Để anh gọi Giải Hoa Thần!

- Thần ca? Cũng đến đây sao?

Tống Tử Hy chưa kịp thắc mắc hết thì Dịch Thiên Ân đã bấm chuông gọi bác sĩ và gọi điện cho Giải Hoa Thần.

Vài phút sau...

Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn ba người, là Tống Tử Hy, Dịch Thiên Ân và Giải Hoa Thần.

- Kỳ Kỳ cũng bị tấn công?

Tống Tử Hy nghe Dịch Thiên Ân kể chuyện của Cảnh Kỳ, không khỏi kinh ngạc. Dịch Thiên Ân lo lắng lên tiếng:

- Em không cần kích động như vậy, hyung ấy đang ở phòng 12, bọn anh vừa ở bên đó qua, khác với em, hyung ấy tỉnh lại vào sáng nay rồi, nhưng vẫn chưa di chuyển được!

- So với em, có lẽ sức của Cảnh Kỳ khỏe hơn nên đã tỉnh dậy sau 24 tiếng phẫu thuật, còn em, thì ba ngày!

Giải Hoa Thần lên tiếng, sau đó là một khoảng im lặng. Dịch Thiên Ân lại một lần nữa là người lên tiếng:

- Tiểu Hy, kẻ tấn công em...

- Đó là một người đàn ông!

Dịch Thiên Ân còn chưa nói xong thì Tống Tử Hy đã lên tiếng, có vẻ như cô chẳng có một chút ám ảnh nào về chuyện mình bị tấn công, rất nhiệt tình kể lại mọi chuyện.

Hôm đó, sau khi tan học, Tống Tử Hy như mọi khi vào nhà vệ sinh công cộng để thay đồ rồi đến quán game cũ. Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, đột nhiên có kẻ lao đến tấn công cô. Thân thủ của Tống Tử Hy không phải là loại tầm thường, điều này không cần nói thì Dịch Thiên Ân và Giải Hoa Thần cũng biết. Ban đầu có có thể may mắn chống trả vài chiêu, nhưng người kia ra tay quá nhanh, quá bạo và không một chút do dự, trên người hắn ta hoàn toàn chỉ có sát ý. Sau đó, mọi chuyện thế nào, mọi người đều biết.

- Có một điều em cảm thấy lo lắng... Lúc bị tấn công, em chợt nhớ đến một người...

Hiếm khi nào thấy Tống Tử Hy mang một vẻ nghiêm trọng như thế, hai người còn lại chưa kịp lên tiếng, thì vẻ mặt của Tống Tử Hy hiện lên một tia hoang mang:

- Là K.C!

- !!!

Hai từ K.C vừa thốt ra khỏi miệng Tống Tử Hy, trên gương mặt của Giải Hoa Thần và Dịch Thiên Ân đồng loạt kinh hoàng. Tống Tử Hy lắc đầu:

- Em cũng không rõ, nhưng nó làm em nhớ đến ba năm trước, lúc K.C đích thân xử tội kẻ làm trái luật của băng! Hai người biết đấy, khi đó K.C rất đáng sợ!

- !!!

Ba năm trước, K.C đích thân đánh người của mình đến mức sống chết không rõ, chỉ vì người đó lỡ dại phỉ báng một gái điếm. Sau vụ đó, không còn một ai dám vi phạm một điều luật nào của băng Con Rết, dù là nhỏ nhất. Đó cũng là sự kiện khiến mọi người trong băng tuân thủ mọi nội quy mà không có lấy một thắc mắc hay bất mãn gì.

- Thiên Ân, cậu báo tin cho K.C trước đi, tôi có vài chuyện muốn nói với Tiểu Hy!

Sau khi nói rõ mọi chuyện và chuẩn bị ra về, Giải Hoa Thần chợt lên tiếng. Dịch Thiên Ân bất mãn đáp lại:

- Cậu muốn nói gì với Tiểu Hy? Em ấy mới tỉnh lại, cần được nghỉ ngơi, đừng có hỏi em ấy nhiều quá! Hay là cậu muốn nói gì đấy với Tiểu Hy mà không muốn tôi nghe thấy hả?

- Ừ, chuyện này không cần người ngoài như cậu nghe!

- Ờ, người ngoài tôi đây sẽ đi!

Lại bị Giải Hoa Thần phũ phàng, Dịch Thiên Ân bày tỏ thái độ tức tốt một cách phẫn nộ rồi bỏ ra ngoài.

Sau khi cậu trai tóc đỏ hồng kia rời đi, Giải Hoa Thần chợt lên tiếng, vào thẳng vấn đề:

- Em với Nhân Mã, rốt cuộc làm sao mà quen được?

- Dạ?

...

Trước sảnh bệnh viện...

- [Đội trưởng, mọi người đang chờ cậu ở quán cũ, đừng nói cậu quên buổi hẹn hôm nay nhé?]

- Hẹn? _Ngữ điệu của Dịch Thiên Ân có chút ngoài ý muốn:

- Tối nay có hẹn gì à?

-[ Trời ạ, biết ngay là cậu không nghe mà, lúc chiều tụi này bàn quá trời, còn cậu thì như người trên mây! Mau, mau qua đây ngay, quán cũ nha!]

- À... Được rồi, mấy cậu nhập tiệc trước đi, 5 phút sau tôi đến!

-[Ok, mà nói trước nha, hôm nay có vài nữ sinh trường Zing đó! Cậu nên thân thiện...]

Pip!

Dịch Thiên Ân cúp máy trong khi người bạn bên kia vẫn chưa nói xong. Đôi mắt vương giả màu hồng châu bỗng ánh lên tia nhàm chán.

- Quên hẹn?

Bỗng, một giọng nam nhàn nhạt vang lên ở phía sau, khiến Dịch Thiên Ân đột nhiên có thêm sức sống. Anh cong môi cười:

-  Ồ, ra rồi hả? Còn chưa đầy 5 phút mà, không lẽ cậu bị từ chối rồi?

- Xàm ngôn!

- Lại nữa! _Đối với sự lạnh nhạt của Giải Hoa Thần, Dịch Thiên Ân vẫn tỏ vẻ thích thú:

- Tôi có hẹn rồi, đi trước nhé! Dạo này tình hình hơi căng, cậu... _Nói đến đây, Dịch Thiên Ân cười đểu:

- Có cần tôi đưa về tận nhà không?

- Bớt nói nhảm.

Giải Hoa Thần vất cho Dịch Thiên Ân cái nhìn nửa vời. Dịch Thiên Ân cũng thôi không làm trò nữa:

- Cậu về cẩn thận nhé, tôi đi thật đấy!

- Này...

Chợt, Giải Hoa Thần cất tiếng, như có lời muốn nói, khiến người kia lập tức dừng bước:

- Sao thế? Không lỡ xa tôi à?

- Đừng có chủ quan, Tống Tử Hy và Cảnh Kỳ đều gặp chuyện, cậu cũng coi chừng cái mạng mình đi!

- Ối~ Cậu lo cho tôi hả?

Dịch Thiên Ân tỏ vẻ kinh hỉ, nhưng lại bị vẻ mặt nghiêm trọng của Giải Hoa Thần làm cho đứng đắn trở lại. Anh phất tay, cười:

- Tống Tử Hy cũng chỉ là một bé gái, Cảnh Kỳ thì coi như hơi già rồi đi, vậy nên mới dễ bị tấn công như vậy. Cho dù tên đó có tấn công tôi như cậu nói thật, có khi đó sẽ là lần cuối cùng mà hắn còn sống với một cơ thể khỏe mạnh cũng nên! Yên tâm đi... _Nói rồi Dịch Thiên Ân rời bước với một nụ cười nửa miệng và một cái nháy mắt:

- Tôi sẽ không sao đâu!

- ...

Giải Hoa Thần đứng đó, dù bóng dáng của Dịch Thiên Ân đã đi mất, anh cũng không di chuyển. Trên nét mặt băng lãnh kiêu hàn, lại thoát ẩn thoát hiện vẻ bất an.

...

...

Ngày hôm sau...

Trường cao trung Zodiac...

Lớp 12S...

Xạch!

- Mấy cậu! Nhà trường tra ra hung thủ gây hỏa ngày hôm qua rồi!!!

Lớp 12S đang ngồi tụm năm túm bảy tam chuyện thì bỗng Xử Nữ xuất hiện với tin giật gân:

- Nhà kho hóa học hôm qua bị cháy, là do học sinh Trương Tiểu Khải lớp 10D!

- Hả?

-------------- End Chap 154 -------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play