---------------------------

CHAP 28:  Chuẩn bị cho sự kiện giao lưu thể thao

Sau giờ học...

Khu nhà thể chất...

- Đánh mạnh hơn nữa đi!

- Hây yahhhhh!!!

- Chú ý tư thế nhảy xuống nước, em làm sai rồi!

- Tư thế cầm kiếm chưa đúng kìa!

- ...

Vì cuối tuần sẽ diễn ra sự kiện Giao đấu Thể thao giữa các trường, nên các câu lạc bộ thể thao của cao trung Zodiac tuần này đều ra sức luyện tập. Không ngoại trừ câu lạc bộ Tennis.

Tennis Club...

Cốp!

Cốp!

Cốp!

Cốp!

Tiếng bóng va vào mặt vợt vang lên thật chói tai, chẳng mấy chốc, trong sân tập, các cầu thủ đã nhuốm đẫm mồ hôi và thấm mệt.

- Kim Ngưu, cậu nghỉ ngơi chút đi.

Một cô bạn lên tiếng khi thấy Kim Ngưu đã tập luyện không ngừng từ lúc mới tan học. Đội trưởng của câu lạc bộ Tennis cũng lên tiếng:

- Dù là thành viên chủ chốt, nhưng luyện tập quá nhiều sẽ không tốt đâu Kim Ngưu.

- Được, được. Tớ cũng biết sức mình mà.

Kim Ngưu bước về ghế chờ, đưa tay lấy khăn lau mồ hôi trên mặt. Vừa uống được miếng nước, thì câu lạc bộ Tennis có khách.

- Kim Ngưu lão đệ, bọn tôi lại đến mời cậu làm khách đây!

- Lão Cố?

Một nam sinh cao lớn đứng ở cửa, mà sự xuất hiện này, những người trong câu lạc bộ Tennis cũng chẳng còn mấy bất ngờ. Đội trưởng của Tennis cằn nhằn:

- Cố Tiêm, đội Judo các cậu không lo tập luyện thì thôi đi, còn mượn người của tôi làm gì?

- Hàng Miên Anh, đây là chủ ý của anh cậu đấy. Đều là người một nhà cả, cậu nể mặt cho chúng tôi mượn lão Ngưu chút đi!

Cố Tiêm cười trừ. Hàng Miên Anh thở dài, đáp:

- Vừa vặn là Kim Ngưu mới tập xong, tôi mới thành toàn cho cậu đấy!

Kim Ngưu chỉ chờ câu này, có được sự đồng ý của Hàng Miên Anh rồi, cô liền tạm biệt mọi người rời đi.  

Một người không có võ như Kim Ngưu, tại sao lại được đội Judo mời đến làm khách? Rất đơn giản, vì bọn họ không luyện võ, mà là tìm cố vấn tình cảm.

- Sao đây? Hôm nay lại là người nào?

Kim Ngưu bước vào phòng tập Judo tự nhiên hơn cả phòng Tennis. Hiện tại, những người con trai đô con đã ngồi vầy thành hai hàng trước mặt Kim Ngưu. Hàng Phi Hiên khẽ thở dài:

- Là kẻ dẫn cậu đến đây đấy.

- Lão Cố?

Kim Ngưu ngạc nhiên quay sang người đang đi cùng mình, Cố Tiêm cười trừ. Cô lại hỏi:

- Thế đối tượng là cô nương nhà ai?

Lần này, vẫn là Hàng Phi Hiên trả lời:

- Em gái tôi, Hàng Miên Anh... Cũng là đội trưởng của cậu!

- Hả?

Hội học sinh...

- Cự Giải, từ hôm nay cậu sẽ được nghỉ phép, cho đến khi nào vết thương lành thì thôi.

Cự Giải vừa bước vào phòng Hội, đã nghe thấy giọng của Xà Phu vang lên. Cô còn chưa kịp lên tiếng, Xà Phu lại nói tiếp:

- Bữa giờ tôi quên mất rằng cậu bị thương. Xin lỗi cậu, Cự Giải. 

Nói đến đây, Xà Phu đột ngột đổi giọng, ngữ điệu có chút tò mò nhìn Cự Giải:

- Cậu với Sư Tử hẹn hò rồi à?

- Hả?

Cự Giải bị lời của Xà Phu dọa cho một trận, sắc mặt biến động, môi mấp máy:

- C... Cậu nói cái gì vậy chứ? C... Cậu điên rồi!

- Không phải à? _Xà Phu nhìn liền biết đáp án, có chút hụt hẫng nói:

-  Giờ nghỉ trưa, cậu ta đã gặp tôi và bắt tôi cho cậu nghỉ phép vì vết thương. Lúc ấy tôi mới nhớ ra cậu đang bị thương. Ờm, nói chính xác là cậu ta mắng tôi mới đúng. Nên tôi cứ tưởng hai người hẹn h---

- Hội trưởng, cậu nói gì? _Lúc này, sắc mặt Cự Giải vô cùng khó tin:

- Là Sư Tử xin nghỉ cho tớ?

...

Câu lạc bộ Bóng rổ...

- Hiện tại trong đội, mỗi thành viên đều có một vai trò nhất định. Nhưng nếu thay người, vẫn có thể linh hoạt điều chuyển vị trí một chút. 

Thiên Bình đi song song cùng một người, ngữ điệu tuy lãnh cảm nhưng vẫn có phần lễ phép. Người đi cùng cô, là một người đàn ông trẻ tuổi hết sức quen thuộc. 

Ma Kết đánh giá từng thành viên trong câu lạc bộ, không khỏi trầm trồ:

- Đây là định mệnh sao? Tuy chỉ vỏn vẹn sáu người trong câu lạc bộ, nhưng có đến năm người đều có kỹ năng chuyên môn. Ngay cả Nhân Mã, cũng có chút tiềm năng?

Thiên Bình không nêu ý kiến. Nhưng ý của Ma Kết, cô cũng không phản đối. Có thể đấy chính là định mệnh thật.

Hoặc là nói, thời đến cản không kịp.

Cạch!

Thiên Bình dẫn Ma Kết đến phòng bóng rổ để cùng ra mắt các thành viên. Nhưng khi mở cửa ra, lại không thấy một bóng người ở trong. Cả một đám người, đột nhiên lại mất tăm.

- Cậu đây rồi.

Một lúc sau, hai người Ma Kết và Thiên Bình mới thấy Song Ngư chạy đến. Gương mặt lãnh cảm có chút hết hơi, có lẽ vì mới chạy một quãng đường dài.

Song Ngư thở gấp thêm vài tiếng, sau đó lấy lại dáng vẻ lạnh nhạt như mọi lần, nói:

- Cả bọn, đang ở phòng y tế đấy.

- Hả?

Phòng y tế...

- Trời ạ! Tôi bảo là đội trưởng không thích người có một cái đầu cứng! Cậu liền đập đầu xuống sàn luôn hả lão Cố?

- Cậu cũng ngốc nữa lão Ngưu. Cậu phải nói là "cái đầu nóng" chứ "đầu cứng" là cái gì?

- Cậu nói "cái đầu nóng", không biết chừng, chút nữa thằng Cố nó dội nước lạnh vào đầu luôn bây giờ, lão Châu!

- Ba người các cậu có thôi đi không? Nói như tôi là thằng không có não vậy?

- Chứ còn gì?

Cố Tiêm vừa lên tiếng một câu, liền bị ba người còn lại đồng thanh mắng lại. 

Người thì chưa thấy đâu, mà giọng đã oang oang ở bên ngoài phòng y tế. Cô y tế Như Hòa lắc đầu, tốp sau còn ồn ào hơn cả tốp trước.

- Kim Ngưu?

- Hả? 

Có tiếng gọi tên mình, Kim Ngưu ngạc nhiên nhìn sâu vào trong phòng y tế, gương mặt càng thêm kinh ngạc:

- Nhân Mã? Bạch Dương, Song Tử, Sư Tử, Thiên Yết?  Sao cả đám các cậu lại có mặt ở đây vậy?

- À thì... hahaha! 

Nhân Mã đột nhiên cười trừ, không dám giải thích. Song Tử đành lên tiếng:

- Trong lúc tập, Nhân Mã bị đánh trúng đầu và bất tỉnh ngay tại chỗ. Nên bọn tớ mới mang nó vào đây. May là không sao.

- Lạy hồn! _Kim Ngưu cạn lời.

- Còn chị, bị gì vậy? Bọn họ là ai?

Thiên Yết lên tiếng, ánh mắt lãnh cảm nhìn Kim Ngưu và ba nam sinh ở cùng cô. Kim Ngưu chợt nhớ ra mình không đến một mình, liền lùa ba bọn họ vào trong, rồi chính trực cất tiếng giới thiệu:

- Đây là lão Hàng, lão Châu, lão Cố! Người của đội Judo. Lão Cố sơ suất bị thương, nên tớ cùng bọn họ đưa cậu ấy xuống đây.

Theo lời của Kim Ngưu, đám người của câu lạc bộ bóng rổ có thể thấy người mà Kim Ngưu gọi là lão Cố, có một vất bầm trên trán. Hơn nữa, cuộc hội thoại bên ngoài phòng y tế lúc nãy, bọn họ cũng nghe lọt vào câu. 

Không biết nên cười hay nên khóc.

- Kim Ngưu?

Đột nhiên, có một giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo chút lạnh nhạt. Riêng với Kim Ngưu, thì cô chẳng bao giờ nhầm lẫn giọng nói này với bất cứ ai.

- Sao cậu lại ở đây? Bị thương?

Kim Ngưu còn chưa kịp quay sang chào một tiếng, đối phương đã bước vào, công khai quan sát cô. Bạch Dương liền lên tiếng:

- Cậu không cần cuống, Song Ngư. Kim Ngưu chỉ đưa bạn cậu ấy xuống đây thôi.

Song Ngư lúc này mới nhận diện ra ba gương mặt đã từng gặp một lần trước đây. Sau đó thu lại vẻ sốt ruột vừa xong, hắng giọng:

- Tôi không có cuống.

Như thế rồi còn nói không cuống? Những người còn lại vì nể mặt Song Ngư nên mới cười không thành tiếng.

- Nhân Mã không sao chứ?

Lúc này, lại có một giọng nói bình đạm vang lên, nhưng là nữ. Hóa ra là Thiên Bình. Nhân Mã được nhắc đến, có chút áy náy, cười trừ:

- Tớ không sao, tớ không sao. Đã để cậu lo lắng, tớ không sao cả!

- Nhưng mà, thầy Ma Kết đâu?

Sư Tử không thấy giáo viên hướng dẫn của câu lạc bộ đâu, chợt lên tiếng. Cư nhiên, sắc mặt lúc này của Song Tử có chút biến đổi. Thiên Bình lại nhàn nhạt đáp:

- Thầy ấy có việc đột ngột nên đi trước rồi.

- Ây da... Thầy ấy có vẻ lúc nào cũng bận nhỉ?

Bạch Dương thở dài, sau đấy đứng dậy:

- Chúng ta cũng nên về tập luyện thôi! À, Kim Ngưu... _Chợt, anh nhìn sang Kim Ngưu, có ý mời:

- Khi nào xong, nếu rảnh thì đến chỗ bọn tớ nhé? Bọn tớ muốn có sự đánh giá khách quan từ một người ở câu lạc bộ khác đấy mà! 

- Được, tớ sẽ qua đó sau! _Kim Ngưu tốt bụng đồng ý.

- Vậy tụi này đi trước nha! 

Nhân Mã được cả dàn harem hộ tống, cùng rời khỏi phòng y tế. Khi đám cao to đó đi rồi thì lão Châu mới lên tiếng hỏi:

- Quả là sức hút của lão Ngưu nha. Ngay cả Hàn Bạch Dương cũng coi trọng cậu rồi?

- Sức hút cái gì chứ? Mấy cậu ấy đều rất thân thiện mà tiếp nhận tớ ấy chứ hahaha!

- Vậy cậu xin số Frozen cho tôi được không?

- Hả?

- Đùa đấy hahaha! Lão Ngưu đúng là dễ lừa mà!

...

- Hơ? Cự Giải?

Đội bóng rổ trên đường từ phòng y tế ở khu S trở về khu thể chất, giữa đường lại bắt gặp Cự Giải. Cự Giải trên tay là một lốc nước điện giải. Không nghĩ lại gặp nhau giữa đường, cô có chút bối rối:

- À... Cái này, Hội học sinh có phân phát cho mỗi câu lạc bộ một vài lốc để khích lệ mọi người trong sự kiện giao lưu sắp tới. Nên tớ đem đến cho mấy cậu.

- Ồ wao~ Cảm ơn cậu nhiều nhé Cự Giải!

Song Tử cứ thấy Cự Giải liền trở nên bám người và thiếu nghiêm túc. Anh cầm lốc nước trên tay cô, cười hòa hảo:

- Cái này để tớ cầm cho, cậu cầm vào nặng tay lắm!

- À... Cảm ơn cậu.

Cự Giải vốn dĩ muốn đến phòng tập bóng rổ với cái cớ đưa nước, nhưng Song Tử lấy đi rồi, cô cũng không còn lý do để ở đây được nữa, nên có chút không lỡ buông tay. Lúc này, Sư Tử đột nhiên cất giọng, ngữ điệu có vài phần cau có:

- Xà Phu vẫn chưa để cậu nghỉ phép à? Cậu ta đánh rơi não rồi à?

- A... Không phải, cậu ấy cho tớ nghỉ rồi. Tớ chỉ tiện tay đem nước đến đây thôi!

Cự Giải vội vàng xua tay, giải oan cho Xà Phu. 

Nhưng Cự Giải không biết, ngoại trừ cô và Nhân Mã, thì ở đây, ai ai cũng biết lốc nước kia không phải do Hội học sinh đem đến. Nó, chắc chắn là thành ý của Cự Giải đối với Sư Tử. 

Còn lý do, cũng chỉ có Sư Tử biết.

- Cự Giải, nếu cậu được nghỉ phép rồi, chắc giờ cũng rảnh nhỉ? 

Bạch Dương tuy không có danh nhưng cũng là một người anh em của Sư Tử, liền lên tiếng:

- Có muốn đến chỗ bọn tớ tham quan một chút không?

- A...

...

Câu lạc bộ bóng rổ...

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!

- Vút! Vèo! Vào!

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!

- Vụt! Pặc! Vút! Vèo!

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!

- Đùa.. đùa nhau à?

Cự Giải ngồi ở dưới hàng ghế chờ cùng với một số cậu bạn trong đội bóng, kinh ngạc khi nhìn dáng người đang vờn bóng trên sân.

Chính cô cũng không tin vào những gì đã nhìn thấy.

Thiên Bình một thân quần áo tóc tai gọn gàng, lại đang chơi bóng rổ một đấu một với Bạch Dương.  

Và đã ghi ba bàn thắng liên tiếp?

CỐP! Bộp bộp bộppppp!

- Lại còn úp rổ nữa sao?

Giọng của Xử Nữ vang lên ở ngay lối vào. Bên cạnh là Kim Ngưu hai mắt mở to kinh ngạc. Khi thấy thân hình bé nhỏ của Thiên Bình bật nhảy lên và ghi điểm bằng cú úp rổ một cách dứt khoát.

- Này, nhảy xuống được không đấy? _Sư Tử chạy lại, có chút lo lắng mà nhìn lên rổ bóng.

- Game easy.

Thiên Bình lia nửa ánh mắt nhìn xuống chỗ Sư Tử, định nhảy xuống thì Bạch Dương từ phía sau đón lấy trái bóng, ngây thơ lên tiếng:

- Ô, màu đen à? Cậu chẳng nữ tính chút nào cả Thiên Bình ạ!

- ...

Bầu không khí trong phòng tập đột ngột bị ngưng đọng, đến cả Cự Giải cũng bất giác đỏ mặt. Những người còn lại trong đội bóng, có chút xanh mặt. Trong khi cô gái bị xem là thiếu nữ tính đã sầm mặt lại.

Hàn Bạch Dương a, cậu là ngu dốt hay là đói đòn đây?

Bốp! 

Chẳng nói lời nào, Thiên Bình đã nhảy xuống, ban cho Bạch Dương một cú vào đầu. Gương mặt âm trầm lãnh sắc. Này thì màu đen.

- Cho vừa, ôi cái kẻ ngu đần! 

Xử Nữ lắc đầu một cách bất lực, sau đấy mới cùng Kim Ngưu bước vào trong. Cự Giải ngạc nhiên:

- Xử Nữ? Kim Ngưu?

- Cậu cũng ở đây à Cự Giải?

Kim Ngưu đi đến, thấy Cự Giải thì thắc mắc. Cự Giải gãi tai, cười đáp:

- Tớ tình cờ gặp mấy cậu ấy, rồi đến đây xem họ luyện tập một chút!

- Tớ cũng vậy! _Kim Ngưu nói rồi chỉ sang Xử Nữ:

- Trên đường gặp cậu ấy nên rủ theo cùng luôn hihi!

- Kim Ngưu, Xử Nữ! 

Nhân Mã và đồng đội đã vào sân sau trận tay đôi của đội trưởng và quản lý, thấy có vài vị khách mới xuất hiện, liền lên tiếng. 

- Ai nha, chỉ muốn ghé qua xem mấy cậu thế nào. Không ngờ lại phát hiện ra, không những vô duyên, vô dụng, vô năng. Mà đội trưởng Hàn Bạch Dương đây lại còn biến thái nữa! 

Xử Nữ mở mồm liền đá đểu ai đấy, khiến ai đấy không những không cáu, mà còn mặt dày lên tiếng:

- Là đàn ông, ai chẳng biến thái? Không biến thái mới không phải là đàn ông! Vậy Xử Nữ đây có phải là đàn ông không nhỉ?

Bốp!

- Tự hào quá nhỉ? 

Thiên Bình vẫn còn đang nắm quyền tay, vất cho Bạch Dương ánh nhìn lạnh lẽo. Khiến anh chàng cũng phải ngậm mồm lại. Thiên Bình đánh còn đỡ, chứ Thiên Bình mà dùng chiêu thức "kia", chắc anh sẽ mất mặt không ngước lên nhìn đời nổi mất.

- Nhân Mã, cậu quan sát rồi chứ?

Lúc này, Bạch Dương mới nghiêm túc quay sang nhìn Nhân Mã, nói:

- Cậu tiếp thu khá nhanh, lại phù hợp với lối mà Thiên Bình vừa chơi, nên bọn tớ mới hướng cậu đi theo phong cách này. _ Nói rồi Bạch Dương đặt bàn tay lên vai Nhân Mã, hất đầu:

- Nào, vào sân thôi. Chứng minh cho bạn cậu rằng cậu tài năng thế nào chứ? 

Nói gì thì nói, Bạch Dương dù sao cũng là đội trưởng của đội bóng. Tuy có hơi lông bông, nhưng lúc nghiêm túc, vẫn rất ra dáng lãnh đạo.

Nghe lệnh của Bạch Dương, không chỉ Nhân Mã, mà những cậu bạn còn lại cũng tiến vào sân.

- Oa, thật ấn tượng! _Kim Ngưu trầm trồ, biểu cảm vô cùng thưởng thức.

- Cô... công nhận. _Dù không ưa gì Bạch Dương, nhưng Xử Nữ cũng phải thừa nhận.

- Như một đội ăn ý vậy.

Cự Giải ngạc nhiên, câu lạc bộ này mới được thành lập chính thức và mọi người cũng chỉ mới quen biết nhau. Nhưng nhìn những gì đang xảy ra trên sân bóng, ngỡ tưởng như đây là một đội rất thấu hiểu nhau.

Sau một trận giành bóng để ghi điểm theo cá nhân, thì ba vị khán giả được mời đến cũng nhận ra ưu điểm của từng người. 

Thiên Yết có khả năng ném bách phát bách trúng ở mọi khoảng cách và dễ dàng ghi ba điểm mỗi lượt. 

Song Ngư có thể ném bóng với bất kỳ tư thế nào, miễn là trong phạm vi gần rổ bóng. 

Song Tử lướt trên sân bóng nhẹ như lông hồng, và anh chàng thoát ẩn thoát hiện khiến đối phương không thể kiểm soát và có thế mạnh về việc cướp bóng. 

Sư Tử trông không nhiệt huyết cho lắm, nhưng anh chàng lại cực kỳ giỏi về khoản giữ bóng, dẫn bóng và làm lá chắn bảo vệ rổ của đội mình. Đặc biệt, khi Sư Tử và Bạch Dương chiến đấu cùng nhau, sẽ trở nên bất bại. 

Ai cũng biết, Bạch Dương là đội trưởng và là người đam mê bóng rổ nhất đám, nên họ không bất ngờ khi thấy được kỹ thuật và lối chơi xuất sắc của anh. 

Điều làm nhóm Kim Ngưu ngạc nhiên nhất, chính là khả năng bật cao của Nhân Mã. Tuy là người thấp điểm nhất đám, nhưng Nhân Mã đã ghi bàn chỉ bằng một tuyệt chiêu - úp rổ - tuyệt chiêu học được từ Thiên Bình.

- Được rồi, dừng ở đây. 

Thiên Bình thổi coi ra hiệu lệnh. Cuộc thi đấu kết thúc.

- Ơn trời, cuối cùng cũng được nghỉ! _Song Tử là người phản ứng đầu tiên, uể oải nằm ra sàn.

- Coi chừng cảm lạnh đấy, thằng ngốc! _Sư Tử bước qua người Song Tử, như một vị thần.

- Cái đệt! Sao cậu dám? 

Song Tử liền bật dậy, đen mặt nhìn bóng lưng phũ phàng của Sư Tử.

- Nhân Mã, tao bất ngờ về mày đấy! 

Xử Nữ thay Thiên Bình thẩy cho Nhân Mã chai nước, không khỏi trầm trồ.

- Ahihi, đây mới là con người thật sự của tao! 

Nhân Mã lần đầu được khen, không khỏi điêu ngoa cười hô hố. Từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn bị gọi là vô dụng nữa.

Crắc...

Ầmmm...

O.o

Đang yên đang lành, đột nhiên cái rổ trên bảng ghi điểm lại gãy và rơi ầm xuống sàn. Khiến cả đám người đều một phen giật mình.

- Có phải... do Nhân Mã úp rổ quá nhiều không?

Cự Giải phỏng đoán lên tiếng.

Những người còn lại không ai phản bác. Rất có khả năng a.

.

.

Bảo Bình tan học là về nhà, giúp mẹ trông coi tiệm hoa. Đến tối, cô mới phát hiện mình để quên bài kiểm tra chất lượng của mình ở trên lớp. Thật trớ trêu, cô vẫn chưa hoàn thành xong bài tập, mà ngày mai phải nộp bài lại. Dù đó chỉ là bài kiểm tra như chất lượng đầu năm, nhưng vẫn phải nghiêm túc hoàn thành. Nên Bảo Bình đành phải lên trường một chuyến.

- À, được... Vậy để tao lên trường cũng được. Không cần, không phiền đến cậu ta.

Bảo Bình thở dài, Kim Ngưu đang bận phụ quán gà, không thể đồng hành chuyến này cùng cô được. Cũng không hiểu sao nó lại có cái ý tưởng cho Thiên Yết đi cùng cô. Cũng chỉ là lên lớp và lấy bài tập thôi, có gì nguy hiểm đâu.

Nhưng khi đứng trước cổng trường, một làn gió lạnh lẽo thổi ngang, khiến sống lưng Bảo Bình đột nhiên thấy lạnh.

Sau khi mượn chìa khóa lớp mình từ bác bảo vệ, Bảo Bình một mình mò vào trường. Tất cả các câu lạc bộ hầu như đã không còn hoạt động, không còn một ánh đèn. Chỉ xa xa bên khu kí túc xá phía sau trường mới có ánh đèn. Quang cảnh trường học về đêm đúng là rùng rợn. Vài hôm trước lại có vụ một bác bảo vệ của trường là tên biến thái chuyên trộm đồ lót của nữ sinh, khiến Bảo Bình càng thêm đề phòng.

- Đây rồi.

Bảo Bình mò được đến lớp học, không nghĩ nhiều mà bật hết đèn phòng lên. Lấy được bài kiểm tra, mọi chuyện đều thuận lợi. Cô thở phào nhẹ nhõm, đúng là cô xem quá nhiều phim rồi.

Giờ có thể về nhà được rồi. Nghĩ rồi Bảo Bình nhanh chóng rời đi.

- Giờ này mới liên lạc, tôi lại tưởng ông đã buông ta phi vụ liên hôn với Liễu gia rồi?

Ma Kết bận ở lại phòng làm việc để hoàn thành giáo án mới của mình. Lúc ra về, lại nhận được cuộc gọi từ người cha đáng mến của mình. Sau sự việc anh hủy hôn với Liễu Chi Mai, đến tận ngày hôm nay mới nhận được phản ứng từ Dương Tề. Ông ta bận công việc hơn một tuần lễ, nên lúc này mới liên lạc để cảnh báo anh.

- Nếu ông có khả năng ấy, thì cứ động vào ngôi trường này đi. T---

Vừa bước xuống tầng dưới, Ma Kết không tránh khỏi ngạc nhiên khi bắt gặp một bóng người. Lời trên miệng cũng bất giác trì trệ.

Mà đối diện với anh, lại là vẻ mặt giật mình xen lẫn ngạc nhiên của Bảo Bình.

Giống như lần trước, anh cũng từng bị cô nghe trúng cuộc nói chuyện với Dương Tề. 

- Tôi, sẽ chờ xem ông làm được gì. 

Pip. 

Dù bắt gặp Bảo Bình là ngoài ý muốn, nhưng ngữ điệu nói chuyện của Ma Kết vẫn lạnh nhạt không thay đổi. Lần này, anh trực tiếp cúp máy trước đối phương mà không hề thông báo trước một tiếng. Biểu cảm trên gương mặt vẫn cô đọng nét nghiêm chỉnh.

Bảo Bình lại một lần nữa rơi vào tình huống đầy hiểu lầm, cô lại phải lên tiếng biện giải:

- Thầy chủ nhiệm. Có lẽ thầy thấy khó tin, nhưng tôi thật sự không cố tình nghe chuyện riêng của thầy. 

Đúng là Bảo Bình chỉ tình cờ ra về và nghe được giọng của Ma Kết. Nhưng cách tuyên bố vô tội của cô, cũng thật quá cứng nhắc. 

Dù sao Ma Kết cũng chẳng lưu tâm đến vấn đề bị Bảo Bình nghe thấy. Anh tiếp tục cất bước xuống bậc thang, ngữ điệu nhàn nhạt:

- Sao em lại ở đây? 

- À, tôi để quên bài kiểm tra, nên quay lại lấy. 

Nhận thấy bộ đồ Ma Kết đang mặc là của cả ngày hôm nay, Bảo Bình liền cất tiếng hỏi:

- Bây giờ thầy mới tan làm ư?

- Tôi ở lại để hoàn thành nốt giáo án mới.

Ma Kết cất giọng bình bình đáp lại. Bước đi không hề có ý định chờ Bảo Bình. Nhưng câu trả lời của anh lại vô tình gây ấn tượng đến đối phương. Khiến cô có một chút khen ngợi, bất giác bước theo anh, ngữ điệu khen thưởng:

- Thầy giáo, thầy là một vị giáo viên mẫu mực đấy.

- Em quá lời rồi. Tôi chỉ hoàn thành đúng chức trách của mình, cũng giống như em và những người khác thôi.

Đối với lời khen của cô, anh lại không dám nhận. Khiêm tốn, cũng có thế này thế kia. Nhưng kiểu khiêm tốn này của Ma Kết, lại có chút khoảng cách với Bảo Bình.

Tình cảnh này, Bảo Bình cũng chẳng muốn khen thêm.

Là một mối quan hệ thầy chủ nhiệm với lớp trưởng. Nhưng không hiểu sao, Ma Kết và Bảo Bình vẫn bị ngăn cản bởi một bức tường vô hình nào đấy.

Mà bức tường này, là do chính Ma Kết dựng lên.

Phụt!

- Á!

Đột nhiên, toàn bộ bóng đèn ở cầu thang đều vụt tắt. Khiến Bảo Bình giật mình mà hét lên. Rất nhanh sau đấy, đã có ánh sáng hắt nhẹ của điện thoại hiện lên. 

- Em ổn chứ?

Ma Kết soi đèn pin về góc đứng của Bảo Bình, ngữ điệu vô cùng điềm tĩnh. Bảo Bình nhìn thấy chút ánh sáng, tâm cũng an thêm phần nào, khẽ gật đầu rồi lấy điện thoại của mình ra để bật đèn.

- Có vẻ nhà trường đã bị cúp điện.

Ma Kết quan sát bên ngoài thông qua màn kính ở cuối cầu thang. Trừ trường học và ký túc xá ra, những nơi khác vẫn còn ánh đèn. Hẳn là nguồn điện của trường học có vấn đề.

Vụt!

- Aaa!

------------------ End chap 28 ----------------


CHAP 29: Nam sinh thật biến thái

Vụt!

- Aaa!

Bảo Bình đột nhiên lại hét lên, ngay cả điện thoại cũng làm rớt xuống mấy bậc thang. Một tiếng thất thanh này, khiến Ma Kết có chút giật mình. Anh liền rọi ánh đèn đến, lại nhìn thấy hình ảnh đang ngồi ôm đầu run sợ của Bảo Bình. 

- Lớp trưởng, em sao vậy?

Nhận ra ở đây còn có một người khác, lại còn là người lớn, khiến Bảo Bình có chút thả lỏng. Nhưng cô vẫn còn bất an, khóe môi mấp máy:

- T-Thầy... Có, có ma...

- Hả? 

Mặt Ma Kết ngẩn ra đôi chút, rõ ràng là không tin lời của cô. Nhìn ra phản ứng của anh, cô liền giải thích:

- Là thật! Chính mắt tôi nhìn thấy, một bóng trắng chạy vụt qua hành lang dưới! 

Bảo Bình nói đến phát nghẹn. Chính mắt cô đã nhìn thấy, không phải là ảo giác. Một màn đêm đen thui như vậy, một bóng màu trắng vô cùng nổi bật chạy qua. Đó là sự thật. Nhưng Ma Kết lại cười khẩy một tiếng. Chính là cho rằng cô vì quá sợ mà sinh ra hoang tưởng. 

- Được rồi. 

Ma Kết bước xuống nhặt điện thoại của Bảo Bình lên, đưa nó lại cho cô. Sau đấy lại chủ động đưa cho cô vạt áo sau của mình, ngữ điệu có chút bao dung:

- Không cần sợ. Em chỉ cần đi theo tôi xuống dưới là được.

- Tôi...

Bảo Bình hiểu ý tốt của Ma Kết, cũng vì sự an toàn của bản thân nên cũng bất đắc dĩ níu lấy vạt áo vest của anh. Nhưng cô thật sự không phải kiểu thiếu nữ yếu đuối, cố tình hoảng sợ để nhận lại sự quan tâm của nam giới. Nên vẫn cố chấp giải thích:

- Tôi không nói dối... Thật sự vừa rồi, đã nhìn thấy... mà...

- ...

Ma Kết đi ở phía trước, bóng người cao lớn dẫn đường và che chắn cho một Bảo Bình rụt rè ở phía sau. Nghe mấy lời lẩm nhẩm của cô, đường môi anh lại bất giác cong nhẹ.

Người này, cho dù sợ hãi, thì ngữ điệu vẫn mang theo một chút chính khí bất biến sẵn có. 

Càng lúc, càng thấy cô bé hệt như bản sao nhỏ của người ấy.

.

Vậy, cái bóng trắng mà Bảo Bình nhìn thấy, rốt cuộc là thứ gì?

Đó là một cô bạn ở ký túc xá nữ, học tầng dưới, cũng quay lại trường lấy đồ bị quên giống như Bảo Bình, với bộ đồ ngủ màu trắng. Khi bất ngờ mất điện, cô gái ấy đã bỏ chạy và vô tình Bảo Bình nhìn thấy.

Đó là toàn bộ câu chuyện.

.

.

Ngày hôm sau...

Cao trung Zodiac...

- Sao vậy, mấy người đấy là ai vậy chứ?

- Hôm nay vẫn còn ở đây sao?

- Có phải là giang hồ không nhỉ?

- Đáng sợ quá!

Cũng như hôm qua, khi học sinh đến trường, cũng thấy những người đàn ông mặc áo đen đứng lảng vảng xung quanh khuôn viên trường. Thậm chí ở các quán ăn hay cửa hàng gần trường, cũng có mặt bọn họ. Ngày hôm qua, nhiều học sinh bất đắc dĩ phải vào canteen ăn trưa là vì quán ở ngoài không còn chỗ. Bởi vì, quán đã được đám người mặc áo đen kia đến và ngồi hết chỗ.

Ngày hôm nay, sự tình vẫn như vậy.

Các học sinh, càng ngày càng hoang mang.

- Chú gì ơi! Mấy chú đứng đây có chuyện gì sao?

Khác với những học sinh khác, ai ai cũng gấp rút bỏ đi khi nhìn thấy những người đàn ông này. Lại có một học sinh không sợ chết mà tự mình mò đến, còn hỏi chuyện.

Người đàn ông được hỏi thăm, sắc mặt lạnh lùng nhìn nữ sinh trước mặt. Đã là cao trung rồi còn búi tóc củ tỏi hai bên.

Nữ sinh kia không thấy phản hồi, cả gan tiếp tục lên tiếng:

- Ở gần đây có sự vụ gì nguy hiểm nên Hiệu trưởng thuê mấy chú đến để bảo vệ trường cháu phải không ạ? 

- ...

- Hay là ở đây có ai mắc nợ mấy chú?

- ...

- A, có phải mấy chú đang đóng phim không? Giống như trong phim xã hội đen ấy!

Cơ mặt lãnh khốc của người đàn ông không còn giữ được bình tĩnh nữa, vì nữ sinh ngốc này nói quá nhiều. Phải nhanh chóng dạy dỗ con nhỏ này để thị uy đám còn lại mới được.

- Xin lỗi, cậu ta bị ngốc bẩm sinh. Nên có hơi đần độn.

Đột nhiên, có một giọng nói nhàn nhạt vang lên. Sau đấy liền thấy một bàn tay đưa đến, lôi cổ nữ sinh tò mò kia đi. 

Nhờ thế, mà người đàn ông kia mới bình tâm lại được.

- Cậu bị đần à?

Song Ngưu kéo Kim Ngưu đi, bước chân dài của anh khiến cô chật vật cố bước lớn để kịp tốc độ. Cô thanh minh:

- Đần gì chứ? Mấy kẻ đấy đứng dàn ra như vậy, dọa biết bao nhiêu học sinh. Tôi chỉ đến hỏi chút vấn đề thôi mà!

- Không không chỉ đần mà còn bao đồng nữa. Đến lúc chết oan thì đừng có hối hận.

Song Ngư thả cổ áo Kim Ngưu ra, bất lực bước đi. Kim Ngưu chỉnh lại cổ áo mình, sau đấy tò mò hỏi:

- Ây da, bạn học Song Ngư, hình như chuyện này cậu có chút kinh nghiệm nhỉ? Không biết dạo gần đây còn có ai đuổi theo cậu không nhỉ?

Bỗng, Song Ngư dừng bước. Sắc mặt anh có chút trầm tư, ánh mắt nhìn Kim Ngưu một cái, lại trở về vẻ lạnh nhạt:

- Một đám phiền phức, tôi xử hết rồi!

- Wao, bạn học Song Ngư mạnh dữ ta? Tôi thắc mắc chuyện này, bạn học Song Ngư có thể tâm tình một chút không? _Kim Ngưu chuyển thành đeo bám Song Ngư, nhiều chuyện hỏi:

- Cậu làm gì mà bị nhiều người truy đuổi vậy? Tiền, tình hay là thứ khác?

- Vậy cậu theo đuôi tôi làm gì? Tiền, tình hay là thứ khác?

Song Ngư vậy là hỏi ngược lại Kim Ngưu, thế nhưng Kim Ngưu vẫn cười:

- Là hiếu kỳ.

- ...

Song Ngư bỏ ngoài tai, mặc kệ kẻ bám đuôi kia liên tục lải nhải. 

Thật kỳ lạ, anh lại không cảm thấy người này phiền phức.

...

Phòng giáo viên...

- Ủa? Ba anh em thầy Châu? Sao mà tơi tả thế?

Thấy Châu Thanh Long, Châu Chu Tước cùng Châu Bạch Hổ đi làm với bộ dạng quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, thầy Hiệu Phó lên tiếng quan tâm. Ba anh em thầy Châu ngồi vào bàn làm việc của mình, lần lượt lên tiếng:

- Không có gì đáng lo đâu, thầy Hiệu Phó.

- Chỉ là xe chúng tôi sáng sớm đã bị thủng, mà bắt taxi mãi không được.

- Nên phải chen chúc trên xe buýt, có chút vật vã haha!

- Ây dà, cũng xui xẻo đấy nhỉ? Thôi, phấn chấn lên nào! Nhìn ba thầy uể oải, phòng giáo viên chúng ta liền thiếu hụt sức sống liền!

Hiệu phó cổ vũ. Ngay lúc này, lại có một gương mặt xù ụ còn hơn cả ba anh em thầy Châu. Cô giáo môn lịch sử bước vào, sắc mặt buồn bã. Thầy Hiệu phó lại hỏi thăm:

- Cô Ly, có chuyện gì buồn à?

- Vâng... _Cô giáo dạy lịch sử rũ rượi đáp lại thầy Hiệu phó, thở dài:

- Con tôi khó khăn lắm mới vào được trường mầm non tư nhân Thục Quân. Sáng nay là ngày đầu tiên đi học, nhưng không hiểu sao họ lại nói không nhận hồ sơ của con tôi nữa. Haizz...

- Cô cũng thế à cô Ly? Cháu tôi đang học ở trường sơ trung SM, không hiểu sao lại bị đuổi không lý do đây! 

- ...

Phòng giáo viên hôm nay, có chút khác thường. Các giáo viên, có đến vài người gặp chuyện không suôn sẻ. Hệt như đang bị ám. 

Ma Kết có chút lưu tâm. Mọi chuyện đều trùng hợp như vậy sao?

...

Lớp 12S...

Rengggg... Renggg...

Tiết thể dục..

- Ay da da... mau đi thay đồ thôi nào! _Kim Ngưu vươn vai, hồ khởi kéo Cự Giải và Bảo Bình đi.

- Chậc, đừng nói mày làm theo lời Cự Giải nói bữa trước nhé? _Bảo Bình nhìn thấy sự phấn khích của Kim Ngưu mà nghi ngờ.

- Thật sao Kim Ngưu? Vậy để tớ lấy thước dây cái đã! _Cự Giải vội mò trong balo tìm cuộn thước dây, vẻ mặt ham hố nhìn Kim Ngưu.

- Mấy đứa con gái... đang nói về cái gì vậy? _Bạch Dương nhìn đám con gái có động thái kỳ lạ mà thắc mắc.

- Chịu! _Sư Tử nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

- Có lẽ nào là tăng số đo vòng một?

- HẢ?

Cả đám con trai ai nấy đều đỏ mặt khi nghe đến vòng một. Nhưng người vừa lên tiếng lại không hề kiêng dè, làm ra bộ dáng suy ngẫm:

- Tớ đoán thế! Thước dây, không đo cái đó thì đo cái gì?

Lời của Song Tử có chút hợp lý. Vậy mà đám con trai lại thành thành thực thực đem vấn đề này ra, nghiêm túc suy nghĩ.

Rầm!

Đột nhiên, tiếng đập bàn khiến đám con trai đang suy nghĩ bậy bạ bị thót tim. Đến khi nhìn lại, đã thấy ánh mắt sắc như dao của Thiên Bình lia đến.

Cả đám tự động nuốt nước bọt. Cha chả, bị phát hiện làm chuyện xấu con mẹ nó rồi.

Sau khi Thiên Bình đi khỏi, đột nhiên Bạch Dương lại nảy lên một ý tưởng bạo gan:

- Này, này mấy cậu, tớ có ý này...

Phòng thay đồ nữ 12S...

- Kim Ngưu, cậu có làm đúng như lời tớ dặn không? _Cự Giải lên tiếng, Kim Ngưu gật đầu một cách ngoan ngoãn:

- Có chứ, có chứ! Tớ làm y như lời cậu dặn, ngày nào cũng ăn đúng như lời cậu nói, hê hê! _Nói đoạn, Kim Ngưu cười đầy mong chờ:

- Dạo gần đây, đúng là tớ cảm nhận được sự thay đổi của "nó" hi hi!

- Vậy thì kiểm tra đi. Sao tao thấy nó vẫn vậy nhỉ? _Ngữ điệu của Bảo Bình không có một chút kỳ vọng. Khiến Kim Ngưu tức tối:

- Nói gì thế? Mắt thường sao thấy được sự thay đổi? Hãy dùng con số để chứng minh nó! Mục tiêu của tao là được như của Thiên Bình đấy nghe chưa? 

Lời Kim Ngưu vừa dứt, cả Bảo Bình lẫn Cự Giải đều cười sặc. 

- Cậu đùa à, làm sao có thể?

- Thiên Bình à, vòng một của cậu bao nhiêu thế? 

Lời của Kim Ngưu khiến Cự Giải chỉ biết lắc đầu cười, mà Bảo Bình thì hỏi thẳng, để lấy câu trả lời của Thiên Bình đập tan mộng tưởng của Kim Ngưu. 

- 86.

Thiên Bình không quá bài xích, nhàn nhạt đáp lại, vẫn tiếp tục thay đồ. Bảo Bình và Kim Ngưu cả kinh, còn Cự Giải thở nhẹ:

- May quá, cậu ấy vẫn thua mình ba centimet!

- WTF?

Bảo Bình và Kim Ngưu đồng loạt nhìn vào vòng một của Cự Giải, mắt tròn to. Thật lý tưởng nga.

- Được rồi, kiểm tra của Kim Ngưu nào! _Cự Giải kéo thước dây ra, sẵn sàng đo lường.

- Chời ơi, hồi hộp quá... _Kim Ngưu tháo từng cúc áo ra.

- Hmn?

Thiên Bình vừa thay đồ xong, vô tình phát hiện trên nóc tủ ở phía sau cô, hình như có một chiếc điện thoại. Nếu cô nhớ không nhầm, vừa rồi, sau lưng cô có một bạn nữ, sau đó nhanh chóng ra ngoài, hẳn là để quên.

- Chế... chết mẹ rồi...

Thấy trần nhà trong video có chút dịch chuyển, một đám người khẽ tuôn mồ hôi hột. Vội vàng tắt màn hình.

Thiên Bình cầm điện thoại xuống, có chút kinh ngạc.

Vì đây là điện thoại của cô.

Nhưng hôm qua cô đã đưa nó cho Song Tử. 

Sao giờ nó lại ở đây? Màn hình như cũ, không có khóa. Cô lại nhìn thấy trên thanh thông báo có hiển thị hình ảnh máy quay phim, là một cuộc video call. Cô kéo xuống, thấy thông báo "Bạn có muốn tiếp tục video call vừa rồi?"

Cô vào kiểm tra, liền thấy tên liên lạc là Bạch Dương. Cuộc gọi video vừa kết thúc, cách đây đúng mười giây.

Như vậy có nghĩa?

- Mấy cậu. 

Ba người kia đang hí hửng kiểm tra kết quả của Kim Ngưu, những nữ sinh khác đang thay đồ, lâu lâu có vài lời liên quan đến cơ thể con gái. Mà Thiên Bình, lại vô cùng bình đạm cất tiếng:

- Chúng ta bị nghe lén rồi.

- ...

Cả phòng thay đồ nữ đều im bặt. Phản ứng bất động tại chỗ.

Phòng thay đồ nam kế bên...

- Tổ quốc sẽ ghi công cậu, Bạch Dương! _Song Tử là người ấn nút tắt video kịp thời, lại vỗ vai Bạch Dương một cái, có ý mặc niệm.

- Anh em sẽ không bao giờ quên chú! _Sư Tử cũng giả bộ nước mắt.

- Mong cậu sẽ sống sót hết ngày hôm nay! _Nhân Mã từ bi lên tiếng.

- Tuy hy sinh, nhưng cậu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ! _Thiên Yết cũng cảm kích lên tiếng.

- Nhưng tôi có nghe thấy gì đâu? Vẫn chưa vào trọng tâm của vấn đề mà? _Song Ngư thản nhiên cất giọng, lại nhận được sự đồng tình của Bạch Dương:

- Cậu nói phải. Chúng ta mới chỉ loáng thoáng nghe cái gì mà ăn uống để tăng số đo, còn chưa nghe ra cụ thể nó thế nào! Hơn hết là... vẫn chưa nghe được kết quả của Kim Ngưu! Có khi của tớ còn to hơn cậu ấy!

- Hừm... của Cự Giải là 89 à? Chỉ một centimet nữa thôi là đúng tiêu chuẩn rồi! 

Sư Tử có vẻ đăm chiêu lên tiếng, Thiên Yết vậy mà cũng suy ngẫm:

- Không ngờ trông Thiên Bình thế mà chỉ chênh lệch với Cự Giải có ba cent. Đúng là khác biệt thật!

- Trông các cậu có vẻ sôi nổi nhỉ?

Đột nhiên, có một giọng nói mỉa mai cất lên, ngay ở lối cửa ra vào. Khiến đám con trai một phen giật mình, gương mặt ai nấy đều biến sắc:

- Khoan... khoan đã, các cậu hiểu lầm rồi!

- Này thì hiểu lầm!

Đám con trai chưa kịp giải thích, đã bị một đoàn binh vịt trời, dẫn đầu là Bảo Bình và Kim Ngưu, lao vào đánh tơi bời. Xử Nữ chứng kiến cảnh đó, nhếch khóe môi:

- May mà mình không tham gia!

- Nhưng không ngăn cản hành vi của họ lại, cậu vẫn có tội đấy, Xử Nữ! 

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, khiến sống lưng Xử Nữ lạnh buốt. Cậu mấp máy khuôn miệng, nhìn sang cô gái đang đứng cạnh mình:

- Cự... Cự Giải?...

Vì âm mưu nghe lén đám con gái trong thay đồ đã bị lật tẩy, nên đám con trai phải chịu làm osin cho đám con gái một tháng. Cũng may chẳng ai bị lộ bí mất riêng tư gì, nên đám con gái mới khoan nhượng không báo cáo lên nhà trường.

- Điện thoại của cậu này, Song Tử!

Bảo Bình ném chiếc điện thoại sang cho Song Tử, ban đầu Song Tử còn có chút ngỡ ngàng, đây đâu phải điện thoại của anh.

Nhưng sau đấy, anh nhớ lại. Đây là điện thoại của Thiên Bình, hôm qua đã đưa cho anh coi như chấm dứt liên quan. 

Hôm qua Thiên Bình đã kích động đến mức tát anh. Nhưng sau lần đó, cậu ta lại tỏ ra như chưa có chuyện gì trước mặt mọi người. Thậm chí đến cả Sư Tử cũng không hề biết gì về chuyện xảy ra giữa hai người. Vì nếu Sư Tử biết, hẳn giờ đã cho anh một trận.

Hơn nữa, người phát hiện ra phòng con gái bị nghe lén, hẳn là Thiên Bình. Vì anh đã cố tình tắt cuộc gọi video trước khi bị người cầm điện thoại phát hiện. Bình thường, sẽ không có ai suy luận ra kết cục như trên. Nhưng Thiên Bình, thì có khả năng.

Có lẽ, đến lúc phải trả lại điện thoại này cho chủ nhân của nó rồi.

------------- End Chap 29 ------------

CHAP 30: Cái kết cho ý tưởng biến thái

Sân thể dục...

Trước khi thầy thể dục xuất hiện, cả đám con trai lớp 12S đã bị vây thành một nhóm, quỳ gối dưới đường chạy bền, trước mặt đám con gái.

Sự việc này khiến những lớp học thể dục cùng buổi đều tò mò và chú ý. Thậm chí những lớp đang học trong nhà, cũng hiếu kỳ nhìn qua ô cửa sổ. 

- Rồi, nói cho rõ ràng vào!

Cả đám con gái, cầm đầu là lớp trưởng, cất giọng răn đe. Thế là lần lượt từng người lên, đầu tiên là cậu bạn mặt mũi ngông cuồng.

- Ừm... à thì... ừm...

Sư Tử bước lên, có điều muốn nói thì lại ngập ngừng chẳng thốt ra câu đàng hoàng. Thấy vậy, Nhân Mã liền đẩy anh ra:

- Thật là, thường ngày cậu ăn nói không sợ trời không sợ đất! Sao tự dưng bây giờ lại không nói được một chữ thế? _Nói rồi quay sang đối mặt với những bạn nữ, cười giảo hoạt:

- Mấy cậu à, chuyện là thế này... Cũng tại bọn tớ ngu muội đi nghe theo lời xúi dại của cậu bạn Bạch Dương kia----

- Này Nhân Mã, sao lại lôi tớ ra hả? _Bạch Dương chen ngang họng Nhân Mã, Thiên Yết lại lên tiếng bảo kê:

- Cậu bình tĩnh, cậu ta chỉ là thuật lại sự thật trước khi nói lời xin lỗi thôi mà.

- Nhưng đâu phải lỗi tại một mình tớ đâu chứ? _Bạch Dương oan ức.

- Thì tên đầu sỏ là cậu còn gì? _Xử Nữ đứng ngoài giả giọng công chính, bị Bạch Dương nắm thót:

- Còn cậu thì sao? Không biết đường ngăn cản tụi này lại à? Nếu không thì---

- IM LẶNG!

Một giọng nói quát lớn, cả đám từ nam đến nữ đều giật mình nhìn chủ nhân giọng nói vừa rồi. Đến cả Bảo Bình và Kim Ngưu cũng phải bịt tai lại. Sau đó, Cự Giải nở một nụ cười "Thiên sứ", nhẹ nhàng nói từng tiếng một:

- Mấy - cậu - làm- cho - nghiêm - túc - vào!

Cả đám vẫn chưa hoàn hồn, thật sự thì, tiếng thét đáng sợ vừa rồi, thật là của Cự Giải ư?

- Haiz... 

Song Ngư là thanh niên hoàn hồn đầu tiên, anh đẩy hết đám lâu la vô dụng kia ra một bên. Rồi đường đường chính chính cất giọng như thể ta đây là quân tử:

- Chuyện tụi này nghe trộm mấy cậu trong phòng thay đồ. Xin lỗi... vì đã để mấy cậu "phát hiện".

- ...

Không gian có chút tĩnh lặng, chính là người nghe vẫn chưa tiêu hóa hết lời của Song Ngư nói. Nhưng sau khi tiêu hóa được rồi thì...

- Cậu - nói - cái - gì?

Mặt Bảo Bình ngày một trầm sắc. Kim Ngưu lại không nói nhiều, một đường lao đến giơ chân lên đạp thẳng vào người Song Ngư:

- "Xin lỗi vì đã để mấy cậu phát hiện" là thế nào hả?

- Cái thằng ăn hại, tỏ vẻ ngầu vô đối vậy mà...

- Ăn nói không ra hồn!

Cả đám con trai cũng bâu lại tặng cho Song Ngư vài cái đạp. Lần đầu tiên thấy chàng lạnh lùng Song Ngư bị các anh chị em tẩn tập thể, cả lớp cũng nhào vô ăn ké.

Bảo Bình càm ràm, ánh mắt liếc nhìn đám con trai trước mặt, mắng:

- Có mỗi câu xin lỗi cũng không nói cho đàng hoàng, cái bọn vô dụng này! Thật là!

- Chuyện đã lỡ rồi, mấy cậu ta không xin lỗi được thì cũng thôi đi. 

Bỗng, giọng nói nhàm chán của Thiên Bình vang lên. Khiến mọi người ngẩn người. Dù sao Thiên Bình cũng là người phát hiện ra đám con trai nghe lén đám con gái. Nên đám con gái cũng có chút nghe theo, dừng lại.

Song Ngư như được cứu rỗi. Bạch Dương lúc này mới tiến lên, nghiêm túc mà đối mặt, bối rối gãi đầu:

- À thì, bọn này xin lỗi vì chuyện đó...

- Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi.

Thiên Bình lãnh đạm bước phất tay, thái độ không có gì là ghi hận. Như vậy liền khiến đám con gái ngỡ ngàng, còn đám con trai thì mừng rỡ.

- Cậu bỏ qua cho bọn tớ rồi à? _Nhân Mã hớn hở cất tiếng, Sư Tử nhíu mày:

- Dễ dàng vậy sao?

- Tất nhiên là không rồi... _Thiên Bình nhàn nhạt nói:

- Cái gì cũng có giá của nó, mà vật chất thì là tất cả. Nên mấy cậu mua quà bù đắp cho bọn này đi.

- Hả? 

Đồng loạt cả đám con trai đều đồng thanh than oán. Đáp lại là gương mặt lạnh mang thêm chút đáng sợ của Thiên Bình:

- Tớ nói bỏ qua chuyện đó, chứ không nói bỏ qua cho các cậu.

- A... Đúng...

Đám con trai ai nấy cũng á khẩu. 

- Đáng đời, cho chừa cái tật biến thái! _Đám con gái cười ra mặt.

- Thật là mong chờ những món quà của các bạn nam đấy! 

"Thiên thần" Cự Giải lại cười "thánh thiện". Nhưng đấy chỉ là quá khứ, hiện giờ, ai ai cũng cảm thấy sợ nụ cười của Cự Giải a.

Nhưng cuối cùng...

- Tại sao tôi cũng bị vạ lây?

Xử Nữ kêu oan trong lòng, cậu đâu có tham gia xem trộm, không tham gia cũng là một cái tội sao?

...

Phòng chứa dụng cụ thể dục...

- Haiz... Thật đáng tiếc cho cậu a, Thiên Yết.

Sau giờ học thể dục và sau khi bị quy tội biến thái, Nhân Mã và Thiên Yết - hai người trong những tội đồ được phân công đem dụng cụ lắc vòng đi cất thay đám con gái. Dạo gần đây, Thiên Yết và Nhân Mã thân quen nhau hơn hẳn. Mối quan hệ của bọn họ đang  dần dần tiến triển tốt.

Thế mà, Nhân Mã bỗng lại nói lời tiếc thương, khiến Thiên Yết hơi nhíu mày:

- Tôi?

- Phải. Cậu mới thoát khỏi kiếp osin cho Kim Ngưu chưa được bao lâu. Bây giờ lại phải tiếp tục trở thành cu li cho đám con gái lớp mình a. 

- ...

Nhân Mã nói đúng thật, khiến Thiên Yết không thể bàn cãi, gương mặt băng lãnh kia phút chốc có chút bất lực. Nhìn sang Nhân Mã, tay chân cậu lóng ngóng đang cất đồ, anh lại khó hiểu, có chút không cam tâm mà cất giọng:

- Chính cậu cũng cùng cả bọn tham gia vào kế hoạch nghe lén này, nhưng sao cậu lại được bọn con gái miễn phạt vậy? Do vẻ ngoài của cậu sao?

- Ahaha, vẻ ngoài gì chứ? Nói về ngoại hình, tớ bì được với mấy cậu sao?

- Ý tôi là kiểu trong sáng đơn thuần.

- Nâu nầu. Tớ nghĩ là do tớ quá mức hỏng việc nên đám con gái mới không dám sai vặt đấy chứ haha!

Ầm... ầm... ầm...

Nhân Mã: "..."

Thiên Yết: "..."

Lời thú tội của Nhân Mã vừa dứt, nguyên một hàng rổ các loại bóng banh trong phòng dụng cụ đều bị đổ hết. Lý do, là vì Nhân Mã bất cẩn va phải một chút, các rổ đứng sát nhau, liền đổ hệt như quân bài Domino.

Sự tình vi diệu này lần đầu tiên Thiên Yết mới được chứng kiến tận mắt, không khỏi thầm trầm trồ khó tin. Quả nhiên, danh xưng bất hư truyền. Có lẽ, đám con gái tha hình phạt cho Nhân Mã, là do nguyên nhân này thật.

A, vậy nên cái sự cố môi chạm môi vào hôm lao động, là do nguyên nhân khách quan này sao?

Sự cố đã xảy ra từ mấy tuần trước, mà đến bây giờ, Thiên Yết mới để tâm. Trong khi người còn lại kia, hẳn đã quên sạch rồi. 

- Xin lỗi cậu Thiên Yết, khiến cậu phải nhọc công rồi.

Thiên Yết giúp Nhân Mã sắp xếp lại các loại bóng, khiến Nhân Mã cảm thấy vô cùng tội lỗi. Nhưng vốn dĩ, anh chẳng hề bận tâm nỗi phiền toái này, đáp:

- Không cần xin l---

- Ôi trời? Là do đàn anh đấy làm đổ đấy hả? 

-  Vi diệu vãi, làm đổ nguyên một dây luôn. Đây là kiểu vô dụng trong truyền thuyết à? Phiền vãi.

Lúc này, có hai người năm hai đi vào, cũng là cất dụng cụ thể dục. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cùng sự bối rối của Nhân Mã, họ liền thì thầm cợt nhả.

- Này.

Nhưng đã bị nghe thấy.

- D... Dạ?

Bị gọi tên, hai học sinh năm hai kia chợt giật mình. 

Thiên Yết giúp Nhân Mã dựng rổ bóng cuối cùng lên, rồi đưa ánh nhìn lạnh lẽo chiếu lên hai người đàn em kia, ngữ điệu khô khốc:

- Bạn tôi có nhờ mấy cậu giúp đỡ không?

- Dạ? 

Hai đàn em kia bỗng nghệt mặt trước câu hỏi nằm ngoài dự đoán. Nhưng vì sợ hãi lãnh khí của người trước mặt, nên vẫn ngoan ngoãn trả lời:

- Dạ không ạ.

- Vậy - thì - đừng - có - tỏ - thái - độ.

- !!!

Lời này của Thiên Yết, vừa hàn lãnh vừa chứa thêm nộ khí khiến cho hai người đàn em không khỏi giật mình. Đôi mắt màu lục chợt lóe lên tia sát ý, anh thấp giọng nhắc nhở:

- Cậu ta tự làm rối mọi thứ, nhưng cũng là tự mình sắp xếp lại mọi thứ. Bọn tôi cũng không nhờ vả hay bắt mấy cậu thay bọn tôi dọn dẹp, thì đừng có mở miệng nói phiền phức. Năm hai mà dám tỏ thái độ với đàn anh, muốn - chết - sao?

- A... dạ không! E-Em xin lỗi anh...

Trước sự đáng sợ của Thiên Yết, hai người đàn em kia vội vã xin lỗi anh, rồi lại vội vã quay sang xin lỗi Nhân Mã. Nhân Mã hiền lành, hiển nhiên dễ dàng bỏ qua cho họ. Đối với hành động bênh vực mình của anh, cậu cảm kích:

- Cảm ơn cậu, Thiên Yết. Nhưng cũng không nên dọa bọn họ thế chứ? Sự thật là tại tớ vô dụng thật mà haha.

Póc!

- Oái!

Ai ngờ được, Nhân Mã dễ dãi cho qua, lại bị Thiên Yết búng trán một cái, đau muốn điếng người. Trong khi cậu ôm trán suýt xoa, thì anh lại lên tiếng, ngữ điệu có phần dịu xuống:

- Cậu, quá hiền. Cậu như vậy, bọn chúng mới leo lên đầu cậu ngồi như vừa rồi đấy.

- Tớ xin lỗi... Á?

Cậu chỉ buộc miệng nói ra câu xin lỗi, liền thấy anh đưa tay lên định búng trán thêm, cậu liền tránh đi. Nhưng anh không có ý định đấy, chỉ là dọa cậu một chút. Giọng nói anh có phần nhàn nhạt, hỏi:

- Tại sao cậu phải xin lỗi tôi?

- A?...

- Dường như cậu hay bất giác nói ra câu xin lỗi một cách dễ dàng nhỉ? 

Phát hiện ra vấn đề của cậu, sắc mặt anh có chút khó chịu, cất giọng nhắc nhở:

- Câu xin lỗi, chỉ được nói ra khi mình gây hại hay làm điều gì có lỗi với người khác. Mới hôm trước, tôi đã nói câu này rồi mà? Cho nên, đừng tùy tiện nói lời xin lỗi như vậy nữa. Giá trị của nó, nặng hơn cậu nghĩ đấy.

- Tớ...

- Nhân Mã, tôi đã từng nói sẽ nhận cậu là đàn em, đúng chứ? Và tôi cũng đã nói, đàn em của tôi, phải học theo cách làm việc của tôi?

- Đ-Đúng là vậy...

- Tôi sẽ dạy cậu cách để tồn tại trong cuộc sống này. Lần trước tôi đã nói, bài học đầu tiên của cậu, là không xin lỗi khi mình không phải là người sai. _Nói đến đây, anh chợt nhìn gương mặt ngây ngô của cậu, ý tứ có chút ý cười, tiếp:

- Nếu cậu bất giác xin lỗi mà không có lý do, tôi sẽ phạt cậu.

- !!!

...

Tan học...

- Anh Song Tử! 

Đang trên đường tìm kiếm một người, đột nhiên có tiếng gọi khiến Song Tử có chút phiền toái. Nhưng vẫn quay sang mỉm cười với cô gái ấy:

- Trúc Thảo? 

Cô gái Trúc Thảo xúc động bước đến, đột ngột ôm chầm lấy Song Tử:

- Mấy hôm nay không gặp anh, em tưởng anh quên em rồi chứ?

- Ha? Gì chứ, chúng ta mới gặp nhau hôm chủ nhật mà! Em sao vậy?

Song Tử thấy khó hiểu khi cô gái này bỗng dưng sụt sùi nước mắt như vậy. Trúc Thảo vẫn ôm lấy Song Tử như thể sợ anh đi mất, dùi mặt vào lòng anh:

- Em không biết, chỉ là, em thấy nhớ anh đến phát điên thôi! 

- ...

Song Tử không nói gì, để mặc cho Trúc Thảo muốn làm gì thì làm. Biểu cảm của anh, thật sự vô cùng chán ghét. Mấy ngày nay do bận quan tâm chuyện đính ước phiền phức kia, nên anh quên mất sự tồn tại của người bạn gái này.

- A, anh có chút chuyện. Anh sẽ gọi cho em sau nhé?

Bỗng, Song Tử buông Trúc Thảo ra, rồi vội vàng chạy đi mất, khiến cô gái ấy không hiểu chuyện gì. Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng hai người một nam một nữ ở dưới sân trường, lòng bàn tay cô gái bỗng siết lại. 

Dương Song Tử lại gặp gỡ cô gái ấy.

Dưới sân trường...

Thiên Bình chờ Sư Tử đi vệ sinh, nên ngồi ở ngoài sân trường một mình. Có thời gian rảnh, cô lại lôi một cuốn sổ ra, tính toán.

Tiền cơm có thể không lo, nhưng sinh hoạt phí thì phải lo. Với số tiền còn lại của cô, phải thật tiêu tiết kiệm để kéo dài thời gian sinh sống ở ngoài. Hiện tại, ngay cả điện thoại cô cũng không còn. Cũng không cần thiết lắm, nên không sao. Nhưng còn sách vở và những thứ linh tinh khác, tổng lại cũng mất kha khá tiền. Bây giờ cô cần cân nhắc, cái nào loại bỏ được, thì nên loại bỏ.

- Ồ, thật là đáng nghi nha.

- ...

Thiên Bình giật mình, cô không hề phát giác ra có người đứng ở ngay sau lưng mình. Như một phản xạ, cô đã gấp cuốn sổ lại, kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện.

Song Tử đứng thẳng người dậy, dửng dưng nói:

- Hôm trước cậu không đeo giày, lại ra tiệm trang sức bán đồ lấy tiền. Hôm nay lại thấy cậu đang cân nhắc chi tiêu. Sao thế? Cãi nhau với bố mẹ à?

- Không phải chuyện cậu quan tâm.

Thiên Bình bỏ cuốn sổ vào balo, tính bỏ đi trước, thì lại bị Song Tử chặn lại. Anh vẫn cười, rất mỉa mai:

- Đừng như thế chứ, không ngoan một chút nào cả! Cậu không nên cãi nhau với bố mẹ, tôi không biết chuyện của nhà cậu. Nhưng hãy làm một người con ngoan, nghe lời bố mẹ đi chứ nhỉ? Như thế, cậu cũng không phải vất vả xoay sở tài chính!

Quyền tay của Thiên Bình vô tình siết lại từ lúc nào, môi trên cắn môi dưới, ngữ điệu lạnh lùng:

- Im miệng đi.

Pặc.

Thiên Bình vừa định rời đi, vẫn bị Song Tử giữ lại. Rất nhanh sau đó, trong tay cô có một vật, là chiếc điện thoại của mình. Song Tử nhún vai bình thản:

- Trả cậu đấy. Tôi cũng không cần cậu đền bù gì cả. Cái cậu đưa cho tôi, tôi xài không quen!

Thiên Bình có chút chau mày, sau đấy lại nhét nó vào tay Song Tử, quyết đoán:

- Tôi không cần biết cậu cần đền bù hay xài quen hay không. Tôi đưa nó cho cậu, chứng tỏ tôi đã hết nợ với cậu. Còn muốn vất hay ném, tùy cậu.

Nói rồi Thiên Bình một mạch bỏ đi.

Song Tử đứng đấy, nhưng không hề tỏ thái độ khinh bỉ như mọi khi. Người khác nếu gặp Song Tử lúc này, chắc chắn sẽ bị dọa một trận. Sắc mặt anh lúc này, như một quái thú khi phát hiện ra một trò tiêu khiển mới.

Hạ Thiên Bình, cậu ta có chút không nhạt nhẽo.

.

.

Tối...

Vì tiết thể dục trên lớp khiến cả đám mất sức nhiều nên Bạch Dương lùi giờ luyện tập xuống hai tiếng. Để mọi người về nhà tắm rửa, ăn uống rồi bảy giờ có mặt trên sân bóng để luyện tập. 

Tất nhiên, Bạch Dương vẫn là người đến sớm nhất. Anh chàng lấy bóng ra, rảnh rỗi cùng niềm đam mê rạo rực cộng lại, khiến anh chàng một mình vờn vờn quả bóng rồi thẩy vào rổ tự ghi điểm.

- Một mình chơi bóng sao?

Bỗng, một giọng nam bất ngờ vang lên gây chú ý đến Bạch Dương. 

Bạch Dương chụp trái bóng lại, rồi đến hàng ghế chờ, lấy nước uống và khăn lau mồ hôi. Không cần nhìn, anh cũng biết người vừa lên tiếng là ai:

- Tiếc là cậu không đủ nam tính, để chơi cùng tôi.

- Đúng là tôi không chơi bóng rổ được, nhưng nam tính thì tôi có thừa. 

Xử Nữ đã quá quen với trò trêu chọc cậu thiếu nam tính của Bạch Dương, nhưng phản ứng vẫn có phần nóng nảy. Ánh mắt sắc như dao hạ trên người Bạch Dương. Bạch Dương cười khẩy, tiếp tục bỡn cợt:

- Sao đây? Cậu nhớ tôi nên đến đây à? 

- Vô tình đi ngang qua. Ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc nên ngó vào xem thử. Không ngờ lại là cậu!

Xử Nữ cũng không hề hiền lành gì, mỉa mai đáp lại.

Xử Nữ là đang trên đường về nhà, sau khi hoàn thành mấy báo cáo trong ngày và công việc của Cự Giải cho Xà Phu. Trên đường lại thấy câu lạc bộ bóng rổ đang bật đèn, cùng đấy là âm thanh của tiếng giày di chuyển trên sàn bóng, âm thanh bóng đập vào nền, khiến cậu vô thức đi đến. Cứ nghĩ là đám bạn của mình đang luyện tập, nhưng hóa ra chỉ có một mình Bạch Dương.

- Ồ, làm cậu bất ngờ à? 

Với lời chê mình hôi của Xử Nữ, Bạch Dương có chút cay cú, nhưng vẫn hồn nhiên lên tiếng. Xử Nữ khẽ cười, tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế trong hàng khán giả, nghiêm túc lên tiếng:

- Những người kia đâu rồi?

- Chưa đến.

Bạch Dương dựa ra phía sau, hai tay gác lên thành ghế, hai chân bành ra, ngửa cổ ra sau, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

- Chưa đến? _Xử Nữ nhíu mày: 

- Là mấy cậu về nhà, rồi mới tới đây luyện tập sao?

- Ừ.

- Chẹp. Bất ngờ nhỉ, một tên chuyên đi trễ như cậu, lại là người đến sớm nhất? 

Xử Nữ nhếch môi chế giễu, tiểu sử trễ học của người này, cậu còn lạ gì.

- Tôi đi trễ, vì đó là đi học thôi. 

Bạch Dương chợt đứng dậy, đi lấy trái bóng, bất ngờ ném về phía Xử Nữ.

Bốp!

Không ngoài dự đoán, trái bóng đáp thẳng vào đầu Xử Nữ. Suýt nữa thì mắt kính của cậu rớt ra ngoài, mà gương mặt của cậu lúc này, vô cùng đỏ. Đỏ vì nổi điên :

- Tên đần này! Làm gì đấy hả?

- Ấy chết! Lỡ tay ahihi! _Bạch Dương gãi đầu cười vô tội, sau đấy còn mặt dày nhờ vả:

- Này bạn "Nữ", nhặt hộ tôi quả bóng với!

- ...

Sắc mặt Xử Nữ tối tầm lại, chầm chậm nhặt quả bóng lên. Sau đấy dùng hết sức lực và thù hận vào trái bóng mà ném thẳng về phía Bạch Dương:

- Bạn "Nữ" cái đầu nhà cậu!

- Tôi gọi tên cậu còn gì? Bạn "Nữ" ơi~

Bạch Dương tránh được trái bóng kia, lại thèm chết trêu chọc đối phương. Xử Nữ hiện đầy gân xanh trên trán, không màng hình tượng Hội phó mà lao đến một trong hai kẻ khiến cậu mất bình tĩnh kia:

- Yahhh, ông giết mày!

- Á á! Tui bị bạn "Nữ" rượt! Bạn "Nữ" nó rượt tui kìa bà con ơiiiiii!

- Má, đứng lại thằng điên kiaaaa!

Trên sân bóng, có hai bóng dáng điên khùng đang rượt đuổi nhau. Chỉ có hai đứa thôi, mà tiếng ồn vang ra tận bên ngoài.

- A...

Bạch Dương vấp chân, mắt mũi mồm há hết ra chờ khoảng khắc mặt dập xuống sàn.

Rầm!

- Oái!

Xử Nữ đuổi sát Bạch Dương, thắng không kịp, vấp vào xác Bạch Dương, cũng nằm ôm hôn đất mẹ thắm thiết.

Cạch!

O.o

Vừa đẩy cánh cửa vào, Thiên Bình đã đứng trân tại chỗ khi nhìn hai thân ảnh nằm đè lên nhau vô cùng ám muội ở giữa sân bóng.

- Sao đột ngột đứng lại... vậy?

Sư Tử đi sau, từ cuối của câu như ứ lại trong cổ họng, khi chứng kiến cảnh nổi bật bên trong.

- Sao hai cậu lại đứng ngoài này, không vào trong à? 

Nhân Mã cũng có mặt, đẩy đẩy hai con người kia vào trong, thì đôi mắt trợn to ra, khóe miệng giật giật:

- Xử Nữ? Bạch Dương? Hai người...

- Đồng tính luyến ái ngay giữa thanh thiên bạch nhật luôn vậy?

Song Tử hét to lên khiến hai con người kia vội vàng bật dậy. Xử Nữ bay sang dần cho Song Tử một trận:

- Đồng tính luyến ái cái mắt mày! Không biết còn la làng lên nữa!

- Chứ không phải à? 

Thiên Yết xuất hiện, ngữ điệu đều đều khiến ai đó muốn phừng cháy. Bạch Dương tặng anh một like:

- Mấy cậu đến rồi! Mấy cậu đến rồi! Tớ được cứu rồi! Nãy giờ một mình ở đây, tớ bị bạn "Nữ" này theo đuổi quá trời luôn ấy!

- Cái định mệnh! Hôm nay tôi không xử cậu, tôi không mang họ Âu Dương! Tên chết tiệt kia!

Dù người đã đến đông vui, nhưng Xử Nữ và Bạch Dương vẫn kẻ chạy người đuổi khắp sân bóng. Xem ra, Xử Nữ đã quyết tâm sẽ chứng minh cậu chính là người mang họ Âu Dương đây mà.

--------------- End chap 30 ---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play