------------------------

CHAP 27: Vấn đề phát sinh

Nhà họ Hạ...

- Con định đi đâu?

Thiên Bình vừa bước xuống nhà, đã có một giọng nói trầm lãnh vang lên. Ngữ điệu của cô tuy không bằng với giọng nói vừa rồi, nhưng vẫn nhàn nhạt cất:

- Ra ngoài. Không lẽ ba cũng cấm con ra ngoài?

- Không phải con định chạy trốn à? 

Người đàn ông ngồi ở ghế sofa lãnh đạm gập tờ báo trên tay lại. Ánh mắt thấu đáo có phần lạnh lẽo nhìn về phía cô, cùng với gương mặt của cô, giống nhau đến bảy phần:

- Ta còn không hiểu con sao?

Lời ông vừa dứt, ở phía cửa chính lúc này có hai người mặc đồ âu đen đi vào. Phong thái và dáng vẻ rất dễ đoán, là vệ sĩ.

- Để tránh việc con bỏ trốn, kể từ ngày hôm nay, con sẽ không được ra khỏi nhà. Trường học, sẽ có người đưa và đón con đúng giờ.

Như giải đáp sự xuất hiện của hai người vệ sĩ kia, người đàn ông lên tiếng. Người đàn ông với dáng vẻ cao lãnh và nghiêm cẩn này, là ba Thiên Bình, Hạ Hàn Chu.

- Ta và mẹ con sẽ thay nhau ở nhà để giám sát con. Nên hãy ăn uống một chút rồi trở về phòng đi. _Hạ Hàn Chu nói:

- Cũng đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, ta đã khóa tất cả tài khoản của con rồi.

- ...

Sắc mặt Thiên Bình càng ngày càng trở nên âm u lạnh lẽo, bờ môi trên cắn môi dưới, quyền tay siết chặt lại. Cô không ngờ ba mẹ mà cô mong chờ từng ngày về thăm cô, lại đối xử với cô như vậy. Im lặng vài phút, Thiên Bình chợt trầm giọng, ánh mắt uất ức nhìn thẳng vào Hạ Hàn Chu:

- Nếu vậy thì hãy giám sát kỹ một chút. Vì nếu con chạy thoát được, ba mẹ cũng đừng hòng tìm được con!

Rầm!

Thiên Bình trở về phòng, đóng sầm cửa lại. Gục ngã xuống sàn nhà, khóe mắt đỏ hoe.

Vì tính chất công việc, đời sống riêng tư của mẹ Thiên Bình, phải được giữ kín. Ba cô, chủ của một tòa soạn, phải nắm bắt và bưng bít mọi thông tin về mẹ cô. Việc này khiến hai người họ vô cùng bận rộn, họ không trở về nhà thường xuyên, cũng là để giữ bí mật về đứa con của mình. Kể từ khi Thiên Bình lên lớp ba, cô đã bị bao bọc trong ngôi nhà này một mình, cùng với một số người làm. Mỗi lần ba mẹ cô trở về, chỉ được một hai ngày, nhưng càng ngày càng không thường xuyên. 

Vì vậy, Thiên Bình từ lâu đã cô độc và tính cách trở nên tách biệt.

Cô vẫn hân hoan khi nghe tin ba mẹ về nhà. Nhưng, lần này, ba mẹ cô trở về, không phải vì cô. Rốt cuộc, bọn họ cũng không khác những kẻ quyền quý khác, đều tham gia vào một trò đùa tên là đính ước.

Mục đích của họ, là sử dụng đứa con gái duy nhất của mình để bàn lợi.

Hai người ở dưới nhà, không phải ba mẹ mà cô luôn mong nhớ.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Tập hồ sơ về đối tượng đính ước của Thiên Bình ở trên bàn, giờ đã bị cắt nát tan tành. 

Thiên Bình gom một số đồ dùng có giá trị vào túi, sau đấy bước đến ban công phòng mình. Quả nhiên, chỉ có hai người vệ sĩ ở cửa chính, những khu vực còn lại, hoàn toàn không có ai giám sát. Cô tính toán một chút. Lại nhìn thấy một chiếc xe từ hầm xe đi ra, đi đến cánh cổng chính. Khoảng khắc này, cô liền hành động.

Bịch! Soạt... Soạt...

- T-Tiểu thư bỏ trốn! Báo ông chủ! Tiểu thư bỏ trốn! 

Thiên Bình vừa leo từ ban công nhà mình xuống và đang lén lút trốn ra ngoài cổng, nhưng lại bị vệ sĩ ở cửa chính phát hiện. Cô vội vàng bỏ chạy. Dùng hết sức lực để bỏ chạy.

- Đóng cổng lại! Mau đóng cổng lại!

Cánh cổng chưa kịp đóng vì chiếc xe vừa mới ra khỏi chưa bao lâu. Bảo vệ thấy Thiên Bình đang chạy đến, phía sau là hai vệ sĩ đang đuổi theo. Liền vội vàng bấm nút điều khiển đóng cổng lại.

- A?

Cả hai vệ sĩ lẫn bác bảo vệ đều bị kinh ngạc. Tiểu thư của bọn họ, vậy mà lại nhảy lên, trèo qua cổng và thoát ra ngoài. 

Cánh cổng này cũng thật là, sao lại mang thiết kế là loại cổng gỗ thấp cơ chứ?

Chiếc xe công nghệ Thiên Bình đã đặt, theo lời dặn của cô đã đậu ở gần đấy chờ đợi. Vừa thấy cô chạy thoát khỏi căn nhà to lớn kia, liền mở cửa, đón cô chạy đi.

Hai vệ sĩ vội vàng quay trở lại, muốn lấy xe đuổi theo, thì ông chủ của bọn họ ra hiệu dừng lại. Sắc mặt Hạ Hàn Chu không rõ tâm tình, chỉ nhìn về phía cánh cổng. 

Chỉ khi tự lập một mình, con người mới trở nên nhớ nhà.

Và tự quay về.

...

Phố Zolia...

- Ồ, đến nhà em rồi à? Tiếc ghê, anh còn muốn ở bên em thêm một chút nữa, vậy mà...

Song Tử nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của cô gái bên cạnh, tiếc nuối cất lời. Thật khiến trái tim con gái tan chảy.

- Em cũng không muốn, nhưng em phải đưa mẹ em đi mua đồ!

Cô gái ấy cũng không lỡ vào nhà vì Song Tử. Song Tử mỉm cười, hôn nhẹ lên mái tóc cô:

- Em đúng là một người con ngoan! Đừng chần chừ nữa, mau vào trong đi! Ngày mai anh sẽ đến đón em đi học!

- Vậy, em vào nha! Anh đi cẩn thận! Bye bye!

- Bye!

Song Tử đưa tay chào nhẹ. Đợi sau khi cô gái kia vào hẳn trong nhà rồi mới rời đi. 

Haha, cô gái này coi bộ không tệ, đúng là một tiểu bạch dễ thương.

- ...

Song Tử đang tản bộ trên đường ra đường lớn, lại vô tình chú ý đến một cửa hàng nhỏ ở bên kia đường. Bởi vì nơi đó, có một bóng hình trông rất quen mắt.

- Thiên... Bình?

- ...

Quả nhiên, Song Tử không nhìn nhầm. Người tóc xám trước mặt anh, là cô gái lạnh nhạt Hạ Thiên Bình.

Thiên Bình đưa tiền vừa mới quy đổi cho bác tài, lại nghe thấy một tiếng gọi có chút quen tai.

Không thể tin được, cô lại gặp Song Tử ở đây.

Song Tử không hề giấu đi vẻ mặt thắc mắc dành cho Thiên Bình. Thiên Bình tại sao lại ở trong tiệm trang sức đá quý, trong khi... Ánh mắt anh rơi xuống bàn chân chỉ đeo mỗi vớ của Thiên Bình, lên tiếng:

- Giày cậu đâu?

...

Quán gà Family...

- Sao cậu không gọi cho Sư Tử? Không phải cậu ta là bạn thân của cậu sao?

Song Tử bình thường chẳng để Thiên Bình vào mắt, bây giờ lại trái gió trở trời đi theo Thiên Bình nãy giờ. Thiên Bình ở tiệm trang sức đá quý là để bán vài món đồ có giá trị để lấy tiền mặt. Sau đó đến một cửa hàng giày mua một đôi giày mới. Sau đấy lại vào một cửa hàng điện thoại, mua một chiếc sim mới. Giờ thì đến quán gà nhà Kim Ngưu. 

Mặc dù bị Song Tử bám theo cả buổi, nhưng Thiên Bình lại chẳng nói một lời nào. Càng không hề thắc mắc tại sao anh đi theo cô hay đuổi anh đi.

Hiện tại hai người cùng ngồi một bàn đối diện nhau. Song Tử lên tiếng hỏi, Thiên Bình cũng không thể im lặng. Ngữ điệu nhàn nhạt đáp:

- Cậu ta không có ở nhà.

- Nhưng mà tại sao cậu lại chân đất ra ngoài, lại còn mua cả sim điện thoại mới? Ai nha, trông rất là đáng nghi nha~

- Cậu không cần bận tâm.

- ...

Thấy Thiên Bình phũ phàng không muốn chia sẻ, Song Tử cũng chẳng muốn thắc mắc thêm. Nhìn biểu hiện đề phòng xung quanh của cô, sắc mặt anh lại trầm ngâm không rõ đang suy đoán điều gì. 

Thiên Bình lại không hề để ý, Song Tử đang nhìn cô, đáy mắt có một tia vô cùng kinh thường.

 - Đây, món cơm trộn gà! Nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây~

Lúc này, Kim Ngưu đã xuất hiện với hai phần cơm gà nổi tiếng của quán. Gương mặt tươi rói vì có bạn mới đến quán, lại là người bạn cô rất ngưỡng mộ.

- Cảm ơn.

Thiên Bình mặt không biểu cảm nói, giúp Kim Ngưu sắp xếp món ra bàn. Sau đấy, cô gọi thêm:

- Cho tôi thêm một phần gà rán không xương giòn truyền thống, một phần gà sốt cay, một phần gà rán sốt phô mai, ba cánh gà rán giòn, một phần chân gà sốt tokbboki và một chai Coca lớn! 

- Hả?

Song Tử đang uống nước, suýt thì sặc khi lời Thiên Bình vừa nói. Đến Kim Ngưu cũng hóa đá, cô vội vàng hỏi:

- Xin lỗi, cậu gọi lại giúp tớ được không?

- Một phần gà rán không xương giòn truyền thống...

- Ok ok, cậu chờ một chút nhé, sẽ ra ngay thôi!

Sau khi ghi món xong, Kim Ngưu vui vẻ quay trở lại phòng bếp. Cô thật không tin nổi, Thiên Bình ăn nhiều như vậy, sao dáng người vẫn vô cùng thuận mắt như thế.

- Này, cậu có chắc sẽ ăn hết không vậy? Cậu còn ăn nhiều hơn cả tôi nữa!

Song Tử bàng hoàng nhìn những món ăn Thiên Bình gọi đã bày ra trước mắt. Nhưng Thiên Bình không hề e ngại, chuyên tâm vào chuyện cần làm, trả lời:

- Tôi biết khả năng của mình. Cậu cũng không cần lo, tôi không để cậu trả tiền đâu.

- Ý tôi không phải vậy... 

Song Tử khi không lại bị Thiên Bình nói vậy, anh chợt nhớ đến lần trước Thiên Bình là người trả tiền taxi cho anh. 

Là mẫu người trong lòng của các cô gái, Song Tử luôn luôn khiến các nàng mãn nguyện vì anh luôn là người thanh toán các khoản chi. Đấy cũng là một trong những tự tôn của anh. Nên khi có một cô gái nói anh lo lắng về vấn đề này, anh cảm thấy rất xúc phạm. 

Vì vậy, Song Tử đã lên tiếng:

- Bữa này tôi trả, coi như cảm ơn cậu lần trước đã giúp tôi. _Nói đến đây, sắc mặt Song Tử chợt lạnh nhạt:

- Sau đấy, chúng ta không ai nợ ai. Cũng không dính dáng gì đến nhau.

...

Sân bóng ngoài trời...

- Tớ cảm ơn cậu nhiều nha! Trời mưa mà cậu vẫn đến để dạy tớ cách chơi bóng!

Nhân Mã vừa lau mồ hôi, vừa đưa chai trà mang từ nhà cho Thiên Yết.

Thiên Yết nhận lấy, nhưng không nói một lời nào. Nhưng tâm trạng anh thật sự sảng khoái sau khi uống trà của Nhân Mã. 

Hóa ra, là Nhân Mã muốn bản thân có thể có ích hơn cho đội bóng, nên đã nhờ Thiên Yết đến sân bóng trường chỉ dạy thêm cho mình. Mặc dù trời có mưa chút ít, nhưng Thiên Yết vẫn có mặt như lời hẹn. 

Tuy dáng vẻ Thiên Yết rất lạnh lùng, nhưng lại vô cùng giữ chữ tín.

- Vậy ngày mai gặp nhé, tớ về trước đây!

Ra khỏi trường, hai người hai hướng khác nhau, liền chia ra. Nhân Mã cười tươi tạm biệt, mà Thiên Yết, chỉ khẽ gật đầu.

Nhìn gương mặt rạng rỡ mặc dù rất mệt mỏi của Nhân Mã. Thiên Yết lại có chút năng lượng. Có vẻ như cậu ấy đã lan tỏa năng lượng tích cực này đến cho anh. 

Càng nghĩ, Thiên Yết lại càng chắn chắn hơn một điều. Anh muốn cậu ấy sẽ luôn luôn giữ được dáng vẻ ấy, một con người thuần khiết.

Cốp!

- Ái!

Vẻ mặt đăm chiêu của Thiên Yết chợt giật mình. Là Nhân Mã vừa va phải cột điện. 

Cũng thật biết cách phá mất cảm xúc nghiêm túc của anh.

Nhân Mã trên đường về nhà có ghé ngang qua cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ. Tối nay cậu ở nhà một mình, nên phải tự nấu ăn.

Nhưng vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi được vài bước, lại có ba con người dai dẳng tìm đến.

- Ôi chà chà~ Lâu rồi không gặp, bạn học Trịnh~

Lại là bọn chúng.

Nhân Mã cau mày, khó chịu lên tiếng:

- Mấy cậu muốn gì?

- Ay dà... Dạo này ở trường, bọn tôi không thể tiếp cận cậu được. Không phải cậu quên bọn tôi rồi đấy chứ?  

Kẻ đứng giữa lên tiếng, còn kẻ khác lại tiến đến chỗ Nhân Mã, giật lấy túi đồ của cậu:

- Gì đây? Cậu tính làm con ngoan trò giỏi à, bạn học Trịnh?

- Trả lại cho tôi! _Nhân Mã đanh giọng lớn tiếng, khiến kẻ còn lại bật cười:

- Lúc nãy tôi thấy cậu tươi cười với cậu bạn cùng lớp kia mà~ Sao giờ lại tức giận thế? Bọn tôi cũng từng là bạn cùng lớp của cậu mà? Thật là không công bằng a~

- Coi kìa, ý bạn học Trịnh là đừng nhây với cậu ta nữa đó! Muốn làm gì thì làm đi đó!

Kẻ xảo trá nhất bọn cười cợt lên tiếng. Hắn vừa dứt lời, hai người kia liền lại gần Nhân Mã, khống chế tay chân cậu.

Bốp! Bốp! Bốp!

- Này thì ngang ngược này! Ra vẻ này! Nhìn mặt mày là tao ngứa cả mắt!

- Hahaha! Một kẻ vô dụng, dù có bạn thế nào, học lớp nào, cũng là một kẻ vô dụng mà thôi!

- Đã yếu mà còn to mồm! Khôn hồn thì chịu đựng cho đàng hoàng! Đừng để bọn tao tìm đến hai thằng bạn của mày!

- Con... mẹ nó! Hự... Đừng có đụng vào... bạn tao!

Mặc dù bị đánh đập thậm tệ, nhưng Nhân Mã vẫn gằn lên từng từ đáng sợ. Bọn kia càng nhìn càng ngứa mắt, liền đánh cậu ngày một mạnh hơn.

Soạt!

Bốp! Thuỵch! Cốp!

Bất chợt, một người trong ba người đang hội đồng Nhân Mã đột nhiên bị một bàn tay to lớn kéo lại. Ngay sau đấy liền có một loạt âm thanh tấn công vang lên. Hai người quay sang, sắc mặt liền tái mét:

- Cái quái gì? Mày... Sao mày lại ở đây?

BỐP! BỐP!

Người vừa xuất hiện, lúc này mang một vẻ sát khí vô cùng đáng sợ. Trực tiếp hạ tay đấm mạnh hai kẻ kia khiến bọn chúng ngã văng ra. Loại sức khỏe này, không thể đùa được.

Thiên Yết bước đến kẻ cầm đầu, quỳ ngồi bên người hắn, ánh mắt toát lên một vẻ nghiêm lãnh:

- Đây là do bọn mày đụng vào người của tao!

BỐP!

Dứt lời, Thiên Yết đã dộng mạnh khuỷu tay trực diện vào gương mặt của hắn ta. Một nháy, đã bất tỉnh. Hai người còn lại liền hoảng sợ run rẩy. Thiên Yết đứng lên, lạnh lùng quát:

- Cút!

- Thiên... Yết?

Nhân Mã lúc này mới lồm cồm ngồi dậy, Thiên Yết không nhanh không chậm bước đến, cầm túi đồ của Nhân Mã và nâng cậu lên. Cậu thắc mắc:

- Sao cậu lại ở đây?

- Tôi cầm nhầm chai trà của cậu, nên quay lại để trả. 

Thiên Yết trả lời, ngữ điệu bình đạm, có chút ôn hòa hơn so với lúc nói với mấy kẻ kia. Nhưng Nhân Mã lại bất ngờ. Không ngờ rằng lại là lý do này. Nhân Mã chợt cười:

- Cậu có thể trả tớ vào ngày mai mà!

- Nhà cậu ở đâu?

Thiên Yết không thể nói vì muốn có cớ để nhìn Nhân Mã thêm một lần nữa, nên hỏi sang vấn đề khác.

Nhân Mã ê ẩm đứng thẳng dậy, chỉ tay về phía trước:

- Sắp đến rồi!

...

...

- Nhà cậu xảy ra chuyện gì à?

Nhìn bóng lưng đang mông lung ngắm cảnh bên ngoài ở ban công gỗ, Sư Tử cầm hai chai sữa chua đến. Ngồi cạnh Thiên Bình, ngữ điệu nghiêm túc muốn quan tâm.

Chiều nay, anh nhận được cuộc gọi của Thiên Bình khi đang đưa mẹ đi thăm bố. Tối về nhà, lại bắt gặp Thiên Bình ngồi chờ ở trước hiên. Cô không mang theo thứ gì, trên người chỉ có chút tiền mặt, lại nói rằng muốn ở đây vài ngày.

Đáng ra giờ này Thiên Bình nên ở nhà vì ba mẹ cô trở về mới đúng. Nên rất nhanh, Sư Tử đã đoán được lý do đại khái. Thiên Bình ảm đạm thở dài. Rồi đem mọi chuyện kể ra. Sắc mặt Sư Tử biến hóa đa dạng, đa phần là khó tin. Cuối cùng, anh cũng hiểu, hỏi:

- Vậy cậu định trốn đi thật? Dù sao lên trường, bác trai cũng có thể bắt được cậu thôi!

- Ba tớ sẽ không đi bắt tớ về đâu.

- Hả?

Mặc cho Sư Tử khó hiểu, Thiên Bình nhìn xa xăm, cất giọng bình đạm:

- Nếu ông ấy một mực muốn giam giữ tớ, giờ này tớ đã chẳng thể ngồi đây. Chẳng qua, ông ấy muốn dọa tớ một chút, để tớ bỏ đi, rồi khóa tất cả tài khoản lại. _Thiên Bình dường như hiểu được ba mình, nói:

- Ông ấy nghĩ, khi tớ không chịu được, sẽ trở về và đồng ý với sắp đặt của hai người họ. Nhưng tớ cũng đã nói rồi... _Nói đến đây, ánh mắt Thiên Bình càng trở nên kiên định:

- Một khi tớ đã chạy thoát. Đừng hòng tớ sẽ trở về!

- ...

Giờ phút này, Sư Tử hơi ngẩn người, trước sự bình lặng nhưng nhiệt liệt lửa huyết của Thiên Bình. Sau đấy, anh chợt cười, rồi đưa tay xoa đầu Thiên Bình:

- Được. Tớ sẽ ở bên, hậu thuẫn cho cậu! Còn nếu mọi chuyện cuối cùng vẫn xảy ra như ba mẹ cậu muốn, thì tớ sẽ đánh chết tên hôn phu kia đi là xong! Có phải không haha?

- Tuy không muốn, nhưng thời gian này, cậu và dì Hoa sẽ bị tớ làm phiền. Nên...

- Làm phiền cái gì? _Sư Tử dừng tay, ngắt ngang lời Thiên Bình, ngữ điệu quân tử hỏi:

- Chúng ta là người ngoài sao? Cậu đã ăn chực ở cái nhà này bao nhiêu năm rồi? Giờ mới biết ngại?

- Không thể cho nó cảm động một chút à? _Thiên Bình chê trách, Sư Tử lại bá khí phẩy tay:

- Xin lỗi, thằng này không thích cảm động! Mà cái chữ cảm động, cũng chẳng hợp với vẻ mặt mất nhã hứng như cậu!

- ...

- À, tớ muốn hỏi chuyện này.

Lâu lâu sau đấy, Sư Tử chợt cất giọng. Lần này, có vẻ nghiêm túc và hiếu kỳ. Ngừng một chút, anh mới lên tiếng, nghi hoặc:

- Hình như cậu, với thằng ma mới Thiên Yết, từng quen biết nhau?

- ...

Thiên Bình có chút ngoài ý muốn khi nghe Sư Tử nói đến chuyện này. Quả nhiên, cái gì rồi cũng sẽ bị phát hiện. Nhưng tâm trạng của cô, so với đầu năm đối với chuyện này, đã nhẹ nhõm hơn. 

- Có quen biết, trước cậu vài tháng. 

Giọng điệu của Thiên Bình mang chút hoài niệm, nhìn lên bầu trời đen kịt, cười nhạt:

- Ngày đầu tiên tớ gặp cậu, chính là ngày tớ và cậu ta chia tay.

- Chia tay? 

- Ừ. Là người yêu cũ.

--------- End Chap 25 ---------


CHAP 26: Một chút đến gần hơn với hai chữ "tình bạn"

Nhà Nhân Mã...

- Ai... Au á... Ái! Nhẹ tay thôi hic...

Gương mặt Nhân Mã nhăn nhó khi được Thiên Yết bôi thuốc sát trùng lên những chỗ bị thương.

Vẻ mặt cậu ta rất đa dạng và phong phú.

Khiến Thiên Yết vô ý khẽ cười.

- Với gương mặt này, ngày mai cậu sẽ nói thế nào với hai người kia?

Sau khi sơ cứu những vết thương của Nhân Mã, Thiên Yết phát hiện ra tám chín phần chỗ bị thương đều là trên mặt Nhân Mã, nên cất giọng. Nhân Mã đóng hộp cứu thương lại, nhìn mặt bản thân qua màn hình đen trên điện thoại, suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Không còn cách nào, phải nói là đánh nhau thôi!

- Cậu không sợ?

Thiên Yết có chút ngạc nhiên, ngữ tưởng Nhân Mã sẽ giữ bí mất chuyện này. Hôm trước cậu còn làm vẻ mặt nghiêm định không để anh nói chuyện này ra. Nhưng Nhân Mã lại cười:

- Không phải là đánh nhau với bọn người đấy. Tớ sẽ nói là bị một ông chú hiểu lầm nên đánh nhau. Sau đấy thì có cậu đến giúp. _Nói đến đây, Nhân Mã liền nhìn Thiên Yết, biểu cảm có chút đứng đắn:

- Cậu không phiền nếu bao che cho tớ chứ?

- Tại sao cậu phải giữ bí mật? 

Thiên Yết chẳng bao giờ tò mò đến chuyện của người khác. Nhưng thật kỳ lạ, từ khi đối diện với ánh mắt kiên định bất chấp hôm ấy của Nhân Mã, anh lại có chút hiếu kỳ với câu chuyện của cậu. Hiếu kỳ với con người của Nhân Mã. Anh vẫn hỏi:

- Không phải ba người là bạn sao? Tại sao phải giữ bí mật?

- Cũng bởi vì là bạn, nên mới phải giữ bí mật ấy! 

Nhân Mã thở dài, nhưng gương mặt vẫn cười trong sự bất lực, nói:

- Chuyện cá nhân của hai người họ, cũng đủ rắc rối rồi. Tớ không giúp được gì thì thôi đi, sao lại kéo thêm rắc rối đến cho họ chứ! Tớ có một thời cấp hai không đơn độc, đều là nhờ hai người họ.

- ...

Thiên Yết im lặng, ánh mắt cao lãnh lúc này lại có chút lắng đọng. Thành tâm nghe người đối diện nói chuyện. Nhân Mã gặp vẻ mặt đáng tin này của Thiên Yết, lại không chút đề phòng mà bộc bạch:

- Xử Nữ bận bịu công việc và trách nhiệm ở Hội học sinh. Thậm chí nó có thể kế vị ghế Hội trưởng thay anh trai mình, nhưng cũng vì do tớ và Song Tử ảnh hưởng nên nó chỉ dừng ở chức Hội phó. Có biết bao nhiêu việc để nó bận tâm và lo lắng. Nếu nó biết chuyện này, nó sẽ lại lo lắng cho tớ. Cậu cũng nhìn thấy rồi, Xử Nữ rất dễ phát lo, lo đến mức thái quá. 

Thiên Yết có thể công nhận chuyện này. Anh đã từng thấy Xử Nữ phát hoảng thế nào khi trên trán Nhân Mã có một vết thương nhỏ. Nhân Mã lại nói tiếp:

- Song Tử không giống Xử Nữ, nhưng tớ càng không thể để nó biết chuyện của mình. Có lẽ cậu mới đến nên không biết, Song Tử thật ra có rất nhiều kẻ thù... Đến từ sự phong hoa của nó!

Là Thiên Yết nhìn nhầm hay sao, mà lúc này sắc mặt Nhân Mã có chút nguyền rủa. Nhân Mã tiếp:

- Tính của nó cũng được xem là ổn, trừ một thứ. Chính là thích ghẹo gái! Vậy nên nó đã chọc giận rất nhiều người. Anh trai, bạn trai cũ, bạn trai hiện tại, thậm chí là bạn học của mấy cô gái mà nó hẹn hò. Nó đã nhập viện rất nhiều lần. Haha, so với tớ thế này, nó ăn đấm còn nhiều hơn. Kẻ thù của nó, như vậy đã quá đủ rồi. Tớ không muốn chính mình lại mang thêm rắc rối cho nó. _Ngừng một chút, Nhân Mã giải thích:

- Nếu nó biết chuyện, chắc chắn sẽ đi kiếm bọn kia đánh nhau một trận. Nhưng mọi chuyện, cũng sẽ không kết thúc như vậy. Bọn người kia là đều có băng đảng trong trường, chúng nó rồi sẽ trả thù. Không bằng tớ chịu đựng một chút, sẽ bớt phiền phức cho hai người bạn kia một chút. Cũng chỉ còn một năm nữa là hết cấp, thời gian ngắn mà haha!

- ...

Thiên Yết không biết nên đánh giá Nhân Mã là người suy nghĩ thấu đáo cho bạn bè, hay cậu ta bị ngu ngốc. Cậu ta có một suy nghĩ rất giống một người. Nhưng càng chịu đựng, càng khiến bọn kia đắc thủ và càng thêm quá đáng thôi. 

- Tôi có thể đồng tình với suy nghĩ của cậu. 

Thiên Yết đột nhiên lên tiếng sau một lúc im lặng. Nhân Mã cứ nghĩ mình sẽ bị mắng là ngu ngốc, nên nghe lời này của đối phương, khiến cậu rất bất ngờ. 

- Nhưng cậu chịu đựng không phải là cách duy nhất để đối phó với đám người kia.

- Hả?

- Vẫn còn một cách xử lý khác. 

Nói đến đây, ngữ điệu và ánh mắt lạnh nhạt của Thiên Yết bỗng trở nên kiên định, vô cùng nghiêm túc:

- Tôi sẽ bảo kê cho cậu. 

...

Khu Noblest - Biệt thự nhà họ Dương...

Cạch!

- Con về rồi!

- Ô, Song Tử về rồi hả con?

Song Tử bước vào nhà, gương mặt giãn ra, mỉm cười dịu dàng nhìn người phụ nữ trước mặt.

- Mẹ~

- Mẹ con gì, mau lên phòng tắm rửa đi con, hôm nay ba con sẽ tới đó!

Mẹ Song Tử cười hào hứng, hối thúc đứa con quý tử lên lầu. Nghe một tiếng "ba", sắc mặt Song Tử chợt đanh lại.

Mẹ Song Tử không để ý sắc mặt của anh, vẫn vô tư lên tiếng:

- Nghe nói ông ấy đến đây là vì con đấy! Cho nên con hãy chào đón ông ấy thật nồng nhiệ---

- Mẹ!

Song Tử bất ngờ lớn tiếng khiến mẹ anh giật mình. Nhìn gương mặt khó hiểu của bà, Song Tử bình tĩnh lại, lời nhạt cất lên:

- Con biết rồi.

- Ừ ừ, vậy là tốt! Ái chết, mẹ đang nấu dở món gà hầm, để mẹ vào xem sao!

Nhìn bóng dáng lật đật chạy vào phòng bếp với sự hớn hở của người mẹ, Song Tử khẽ trùng mi.

Không như những gia đình khác, gia đình Song Tử rất phức tạp.

Nếu anh không phải con trai, có lẽ mẹ anh sẽ không bao giờ được ba anh tiếp nhận. 

Bởi vì, Song Tử là đứa con ngoài giá thú. Còn mẹ anh, là người vợ vô danh hữu thực của ba anh.

Khác hoàn toàn với đứa con chính thống là Dương Ma Kết và mẹ của anh ta.

Câu chuyện giữa ba mẹ anh, anh không rõ. Nhưng ba anh đối với mẹ con anh như thế nào, người phụ nữ danh chính ngôn thuận kia đối với mẹ con anh như thế nào, anh đều ghi rõ trong tâm. Cả đời này sẽ không bao giờ quên.

Anh thà có một cuộc sống nghèo khổ rách nát cùng mẹ mình, còn hơn anh của hiện tại. Dù anh đã được công khai là người con thứ hai của ông ta, nhưng mẹ anh, vẫn mãi mãi ở trong bóng tối. 

Nên, Song Tử rất ghét những người trong gia đình kia, bao gồm cả Ma Kết.

Anh lại cực kỳ ghét mỗi lần ba anh tới đây. Vì anh đã thấy vẻ mặt nhất nhất nhìn ba anh của mẹ, nhưng ông ta chỉ nhìn anh. Ông không một lần quan tâm tới bà.

Nhưng...

- A, chủ tịch đến rồi ạ?

Mẹ Song Tử hai tay chắp lại, rạng rỡ chào đón người đàn ông mới bước vào. Người đàn ông đó tuy đã ngoài ngũ tuần nhưng khí chất vẫn ngời ngời.

Song Tử đứng ở cầu thang, im lặng không nói gì. Anh ghét khí chất đó.

- Hmnh...

Dương Tề lãnh đạm liếc qua Song Tử một chút, rồi bước lại gần mẹ anh, cất giọng đều đều:

- Đã lâu không gặp, trông em có chút xanh xao đấy, Tương Di.

Mạc Tương Di hiện nét ngạc nhiên trên gương mặt. Không hề nghĩ đến người đàn ông mà bà phải lòng, bao nhiêu lần lạnh nhạt, bây giờ lại hỏi thăm bà.

Ngay cả Song Tử cũng có chút cả kinh. Suốt 18 năm qua, đây là câu quan tâm đầu tiên mà anh thấy ông dành cho bà.

- A, thật có lỗi vì đã để chủ tịch lo lắng! Em chỉ là lần đầu nấu nướng nên trông không được khỏe như bình thường thôi!

Mạc Tương Di cười ái ngại, rồi quay sang nhìn Song Tử, lẩm bẩm:

- Con còn đứng đấy!

Lại là một bữa cơm ngột ngạt.

- Đây là... Lần đầu tiên em vào bếp nên đồ ăn có chút khó nuốt...

Mạc Tương Di ngại ngùng lên tiếng. Dương Tề lại không biểu hiện cảm xúc gì trên mặt, chỉ lấy giấy lau miệng, cất giọng trầm trầm :

- Đừng vào bếp nữa, cứ để người giúp việc làm. Em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được.

- À, vâng... Em xin lỗi... _Mạc Tương Di đồng ý một cách thất vọng. Vẫn là bà đã tự hào hứng quá rồi.

- Nhưng con thích đồ của mẹ nấu! Nên mẹ cứ nấu, cho một mình con thôi!

Song Tử cười thích thú, anh ăn thật nhiều đồ ăn trên bàn với vẻ mặt rạng rỡ. Vẻ mặt ấy, khiến mẹ Song Tử mừng hơn nhường nào:

- Thật hả? Vậy mẹ sẽ đi học nấu ăn ha!

- E hèm!

Ông Dương Tề hắng giọng, Mạc Tương Di liền thu bộ mặt hớn hở lại. Dương Tề đánh ánh mắt vô thần lên người Song Tử, giọng nói trầm khàn lại cất lên:

- Chuyện học trên lớp thế nào rồi?

- Vẫn ổn.

- Phải là "Mọi chuyện vẫn ổn, thưa ba!" chứ?

Song Tử vừa dứt lời đã bị người mẹ nhắc nhở. Anh làm bộ bất đắc dĩ, không nói gì. Dương Tề lại lên tiếng :

- Ta không để ý, con đã 18 rồi nhỉ?

- ...

Song Tử không đáp lại, tiếp tục ăn. Ba anh lại cất tiếng:

- Nên ta đã tìm cho con một đối tượng tốt để đính ước.

- Ặc!

Dương Tề vừa dứt lời, Song Tử không ít thì nhiều cũng mắc nghẹn. Mạc Tương Di vội đưa nước và vỗ lưng con trai mình.

Dương Tề vẫn điềm đạm lên tiếng :

- Ta và nhà bên đó đã nói chuyện rất kỹ với nhau. Đặc biệt, con gái của họ rất thích hợp với con...

- Khoan đã chủ tịch! Chuyện này, phải để Song Tử quyết định chứ! Đây là cuộc sống của nó mà!

Dương Tề chưa nói hết lời, Mạc Tương Di đã bất đồng lên tiếng. Đây là lần đầu tiên bà dám lên tiếng ngắt ngang lời ông. Sắc mặt Dương Tề vẫn không thay đổi, trầm giọng:

- Tương Di, em về phòng nghỉ ngơi đi.

Loại khí chất bức người này, Mạc Tương Di không chống đỡ được, đành phải thất vọng về phòng.

Bây giờ chỉ còn hai cha con.

Song Tử cũng ngừng việc ăn uống, thức ăn này đúng thật rất khó nuốt.

Nhưng những lời ba anh vừa nói, còn khó nuốt hơn.

- Đây là thông tin của cô gái đó. Ngày đính ước sẽ được tổ chức vào ba tháng sau. Ta nghĩ con và con bé nên tìm hiểu nhau nhiều hơn.

Dương Tề đặt một bìa hồ sơ lên bàn. Song Tử chán chườm đứng dậy:

- Ông mang về đi, vì tôi không đồng ý chuyện này đâu.

- Ngay cả hạnh phúc của mẹ con, cũng không cần?

Chỉ một câu ngắn gọn của Dương Tề, đã khiến Song Tử phải suy nghĩ lại.

Biết lời nói của mình có hiệu lực với Song Tử, Dương Tề bước tới, khẽ vỗ vai anh:

- Ta sẽ quan tâm tới mẹ con nhiều hơn, nếu con biết điều.

Nói rồi ông ảm đạm bước khỏi nhà bếp.

- Chủ tịch về ngay ạ? _Tài xế riêng lên tiếng hỏi, ông Dương Tề phất tay:

- Tối nay tôi sẽ ở lại chỗ này. Sáng mai đến thẳng công ty.

Nói xong, ông bước về phòng ngủ của mẹ Song Tử, đôi mắt đen lạnh ấy khẽ liếc nhìn Song Tử một chút.

Song Tử lia ánh mắt sang nhìn tập hồ sơ trên bàn, nắm tay siết chặt lại.

...

...

Rào rào rào...

- Lại mưa nữa rồi?

Nhìn vào màn đêm đen tối và những hạt nước rơi mạnh mẽ ngoài cửa, Nhân Mã thở dài. Cậu quay sang nhìn người đang ngồi ở sô pha:

- Mưa lớn thế này, sao cậu về được?

- Không về được thì ở lại. _Thiên Yết chợt rời mắt khỏi màn hình TV, hướng sang Nhân Mã:

- Cậu sẽ không phiền chứ?

- Không hề! Không hề!

Nhân Mã lắc đầu nguồi nguội, ngược lại còn hào hứng hơn cả bình thường:

- Đáng ra hôm nay tớ phải ở nhà một mình, nhưng có thêm cậu, tớ mừng còn không kịp nữa! Tại sao phải phiền?

- ...

Thiên Yết có chút không tin nhìn Nhân Mã. Dáng vẻ ấy hân hoan hơn mức độ bình thường. Quả nhiên, Nhân Mã hai mắt lấp lánh:

- Cậu biết nấu ăn đúng không Thiên Yết?

Hóa ra, điều khiến Nhân Mã mừng như vậy, không phải do Thiên Yết. Mà là bữa tối a.

- Nhà cậu có gì?

Rốt cuộc, Thiên Yết cũng tha thứ cho cái tội vô tư quá mức của Nhân Mã. Anh đi theo cậu vào nhà bếp. Nhân Mã mở cửa tủ lạnh, cười trừ:

- Cậu nên nhìn xem trực tiếp thì hơn. _Cậu giải thích:

- Tủ đồ nhà tớ không thiếu gì, nhưng tớ lại không biết chúng là gì haha!

- Nên vừa rồi cậu mới vào cửa hàng tiện lợi mua mì gói cùng trứng?

- Thiệt ngại quá, tớ chỉ biết làm món đấy thôi haha!

Thiên Yết bất giác phì cười. Con người này sao lại có quá nhiều điểm ngốc nghếch như vậy?

- Woa... Nếu tớ không tận mắt xem cậu nấu, tớ sẽ không tin cậu đã làm ra những món này đấy, Thiên Yết!

Nhìn hai đĩa mỳ ống đẹp mắt thơm lừng trông hệt như món chỉ có trong nhà hàng khiến Nhân Mã nuốt nước miếng ừng ực. Thiên Yết rắc thêm một ít mùi tây sắt nhỏ lên, trong lời nói có chút tự mãn:

- Đây là Carbonara, một loại mỳ Ý mà tôi thích. 

- Giỏi thật đấy! Tớ chỉ biết ăn nó ở nhà hàng thôi! Không ngờ lại có ngày được ăn ngay tại nhà mình! 

Nhân Mã không nhịn nổi, liền ngồi vào bàn. Nhanh chóng đụng đũa. Miếng đầu tiên bỏ vào miệng, khiến sắc mặt cậu chợt trở nên ngơ ngẩn. Rất nhanh, đĩa mỳ to lớn trước mặt cậu đã hết sạch, một miếng cũng không còn. 

Nhân Mã ăn no nê, ngon đến phát khóc, nói:

- Thiên Yết, sau này cậu sẽ làm đầu bếp à? Tớ nhất định sẽ đến ủng hộ cậu thường xuyên!

- Nói gì vậy? Quán gà nhà tôi chưa đủ ngán hay sao?

Thiên Yết uống nước lạnh, có chút bông đùa. Nhân Mã lại không chú ý đến điểm khác thường ấy. Dường như đối với Thiên Yết, cậu không còn chút gì mất tự nhiên, hoàn toàn quên mất tuần trước đã xảy ra sự cố gì. Nói:

- Tại sao cậu có thể nấu ăn ngon như vậy? Đây là mỳ Ý chứ có phải mỳ gói đâu!

- Chỉ là chút kỹ năng khi sống ở nước ngoài thôi.

Nhân Mã suýt thì quên mất Thiên Yết vừa mới từ nước ngoài về. Lúc này, cậu mới thấy tò mò về Thiên Yết nhiều hơn, không chút do dự mà hỏi thăm:

- Thiên Yết, chuyện cậu đi du học ở Canada đó, có thể kể một chút cho tớ nghe không? Tớ chưa thấy người nào đi du học, lại trở về nước vào cuối năm cao trung cả!

- Tất nhiên. _Thiên Yết ảm đạm đáp:

- Vì nhà tôi sắp phá sản.

- A...

- Nên tôi về trước, ba mẹ tôi về sau.

Thiên Yết không hề nói đùa. Ngữ điệu lại nhàn nhạt, không chút buồn tiếc hay đau thương gì. Nhưng người nghe là Nhân Mã lại có chút tội lỗi, thấp giọng:

- Tớ xin lỗi. 

- Cậu không phải người khiến nhà tôi phá sản. Sao lại xin lỗi?

- A... cái này...

Nhân Mã không biết nên trả lời thế nào, thì Thiên Yết lại lên tiếng, ngữ điệu bình đạm:

- Bài học thứ nhất. Không xin lỗi khi mình không phải người sai. 

- Hả?

- Không phải tôi nói sẽ bảo kê cho cậu sao? Người mà tôi bảo kê, sẽ là đàn em của tôi. _Ngừng một chút, Thiên Yết lại nói:

- Đàn em của tôi, sẽ phải học theo cách làm việc của tôi.

- ...

Nhân Mã có chút ngây dại. Cậu suýt thì quên mất vừa nãy Thiên Yết đã nói sẽ bảo kê cho cậu. Hóa ra, cậu ấy là nói thật. 

- Ở nhà còn một vài bộ đồ của anh trai tớ! Tớ sẽ tìm cho cậu một bộ!

Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Nhân Mã liền lên tiếng khi phát hiện Thiên Yết vẫn đang mặc bộ đồ của cả ngày hôm nay. Vừa nói xong, cậu đã lên lầu tìm đồ.

Thiên Yết không phản ứng lại, nhưng trong lòng vẫn có chút thích thú.

- Cậu có anh trai sao?

Sau khi tắm xong, Thiên Yết và Nhân Mã cùng xem một bộ phim hành động trên Netflix.

- Ừa, anh tớ là hướng dẫn viên du lịch. Quanh năm suốt tháng đều ở ngoài, rất ít khi về nhà. Bây giờ ổng đang đi tour ở Thái Lan ấy!

Quả như suy đoán của Thiên Yết, người anh trai mà Nhân Mã nhắc đến, hẳn là người có cùng màu tóc mà cậu ấy đã gặp ở quảng trường hôm trước. Là người làm hướng dẫn viên.

Nhân Mã vừa trả lời xong, tiện mắt nhìn qua Thiên Yết mới xuất hiện, không khỏi trầm trồ:

- Cậu mặc vừa đồ của ông anh của tớ luôn á? Trời đất, cậu phát triển nhanh ghê nha~

- Có gì không tốt à?

Thiên Yết nhàn nhạt mở miệng, ngồi xuống gần đầy. Nhân Mã lắc tay, ngữ điệu vô cùng ganh tỵ:

- Sao lại không tốt? Con gái đứa nào chẳng thích con trai cao lớn như cậu? Còn tớ, toàn bị bọn họ nói là dễ thương! Thật đau lòng mà!

- Dễ thương không tốt à?

Ngữ điệu của Thiên Yết vẫn bình đạm, nhưng ngữ điệu của Nhân Mã lại càng bức xúc, nói:

- Tất nhiên rối Đối với con trai thì từ dễ thương không phải là rất yếu đuối sao? Vì vậy nên chẳng có ai thích tớ cả!

- Nhưng tôi thích cậu.

Thiên Yết cất giọng đều đều, ánh mắt có chút thâm tình nhìn Nhân Mã.

- Ày, ý tớ không phải kiểu thích đó!

Nhân Mã ngay lập tức xua tay bất mãn, mà không hề nhận thức ý nghĩa của câu nói của Thiên Yết. Lúc này, Thiên Yết mới giật mình, anh vừa nói lời gì vậy?

- Hơn nữa, vì tớ có vẻ ngoài thế này nên mới bị bọn kia bắt nạt! Nếu tớ cao lớn như cậu thì tốt rồi!

Nhân Mã lại mơ màng nói. Thiên Yết chợt cong môi, ý tứ có chút bảo bọc:

- Là đàn em của tôi rồi, tôi sẽ bảo kê cho cậu.

Vừa nói, Thiên Yết vừa nhìn vào màn hình. Thấy cảnh các siêu anh hùng đánh nhau với quái vật trên màn hình, nói:

- Giống như cách bọn họ bảo vệ trái đất vậy.

- ...

Nhân Mã nhìn vào TV, ngẩn người. Cậu nhìn Thiên Yết, trong ánh mắt chất chứa bao nhiêu là xúc động.

Thiên Yết, cậu ấy thật giống thiên sứ a.

...

...

Cao trung Zodiac...

Xì xào... xì xào...

Mới đầu tuần, học sinh trên trường đến trường không tránh khỏi bàn tán với nhau. Khi ngoài khuôn viên trường, rải rác khắp nơi đều có những người đàn ông mặc đồ đen với mắt kính râm. Trông hệt như trong phim hành động.

Nhưng cũng chính vì thế, mà khiến đám học sinh ít nhiều đều hoang mang, trong lòng tự sợ hãi. Mặc dù bọn người mặc đồ đen chẳng có hành động gì uy hiếp đến bọn họ, nhưng khí thế bá đạo ấy vẫn dọa được những học sinh tuổi mới lớn.

Cảm thấy bọn họ chướng mắt nhất, chắc hẳn là những kẻ trong các băng đảng, phe phái của trường.

Đột nhiên lãnh địa của mắt có con hổ khác xen vào, cư nhiên đều sẽ khó chịu. 

Lớp 12S...

- Này Ôsin Lãnh Thiên Yết. Hôm qua đi đâu hả? Định trốn kiếp nô lệ của mình đúng không?

Thiên Yết và Nhân Mã vừa bước vào cửa lớp, đã nghe thấy tiếng gọi lớn của Kim Ngưu.

Quên mất, Kim Ngưu là chị họ của Thiên Yết.

Cũng quên mất, Thiên Yết hiện đang là Ôsin của Kim Ngưu.

- Không phải đâu Kim Ngưu! Hôm qua trời mưa lớn quá, nên Thiên Yết trú tạm nhà tớ thôi!

Nhân Mã vội vàng lên tiếng giải thích. Trong khi Thiên Yết lại bình lặng về chỗ ngồi, không một chút phản ứng. Kim Ngưu ngạc nhiên:

- Nhân Mã? Cái mặt của cậu?

Phải, Kim Ngưu ngạc nhiên không phải vì Thiên Yết qua đêm ở nhà Nhân Mã, mà là gương mặt đầy vết thương của cậu. Thật vừa vặn, lúc này Bạch Dương mới đến lớp, mà phía sau, là Xử Nữ.

- Cái gì thế kia? Nhân Mã, mặt mày thế này là thế nào? Đứa nào đánh?!

Xử Nữ vừa nhìn thấy mặt Nhân Mã, liền hoảng hốt. Kim Ngưu không biết nói thật hay đùa, còn phát biểu:

- Không phải thằng xú tử kia đánh cậu đấy chứ? 

Chính là nói Thiên Yết. Nhân Mã vội vàng lắc đầu, minh bạch cho Thiên Yết:

- Không phải, không phải. Hôm qua, có một ông chú say xỉn hiểu nhầm và đánh tớ! May sao lúc đó còn có Thiên Yết đến giúp đỡ, chứ không phải cậu ấy đánh tớ đâu!

- Rồi mày có bị gì nặng không? Hiểu nhầm cái quái gì mà đánh con người ta đến mức này?

Xử Nữ nóng giận đặt cặp xuống bàn, rồi cầm gương mặt Nhân Mã xem xét. Bạch Dương cũng lo lắng lên tiếng:

- Sự tình như thế nào? Kể tớ nghe đi! Tớ sẽ cho tên khốn đấy một bài học!

- Cậu bớt gây chuyện đi!

Ngay lập tức, Bạch Dương đã bị Xử Nữ mắng.

Nhưng Nhân Mã không có tâm tình cười hai người họ. Chỉ là, cậu cũng không biết sự tình là thế nào, vì đây là lời nói dối mà.

- Ông ta bị đưa lên đồn cảnh sát và bị phạt theo pháp lý rồi. Nhân Mã đã được xin lỗi và đền bù tiền thuốc thang. Chuyện này không cần dây dưa thêm.

Ngay lúc Nhân Mã bế tắc, không biết nói cái gì thì Thiên Yết chợt cất giọng. Ngữ điệu lãnh đạm, sắc mặt lạnh nhạt. Vô tình khí thế ấy lấn át đi sự ồn ào của Xử Nữ và Bạch Dương.

Thấy Thiên Yết đã ra tay lo chuyện hậu sự giúp bạn mình, Xử Nữ có chút ngạc nhiên. Hẳn là vì cậu nghĩ Thiên Yết là kiểu người lạnh lùng khó gần. 

- Hmn... Hành động nghĩa khí đấy. Có chút giống với bản chủ nhân rồi đấy, em trai ngoan!

Ngữ điệu đánh giá một cách tự luyến thế này, là của Kim Ngưu. Kim Ngưu mỉm cười khả ái nhìn Thiên Yết, ba giây sau liền ra lệnh:

- Mau xuống căn tin lấy đồ ăn cho bổn chủ nhân! Một bánh mỳ bò xào không hành tây, nhiều ớt. Một bánh mỳ thịt chả nhiều rau nhiều bơ, ít pate, không ớt lát, nhiều sa tế ớt! Cùng với hai ly sữa đậu nành ít đá ít đường nhé!

- ...

Thực đơn ăn sáng của Kim Ngưu, mỗi ngày đều khác nhau. Nhưng đều đòi hỏi lắm điều như nhau. 

- !!!

Thiên Yết vừa đi xuống cầu thang, vô tình bắt gặp Sư Tử và Thiên Bình. 

Quả nhiên, phản ứng của hai người liền có gì đấy khó xử. Sư Tử nhìn ra sự khó xử này, liền cất giọng:

- Không phải nói là người cũ và đang là bạn bè sao? Sự khó xử khó coi này là gì vậy?

- ...

Thiên Yết có chút ngạc nhiên nhìn Sư Tử, Sư Tử vẫn nhìn lại anh, vẻ mặt ngang ngược chẳng khác gì bình thường. Lúc này, Thiên Bình chợt thở nhẹ:

- Cậu ta, biết rồi. Cũng chính thức giới thiệu với cậu, Thiên Yết... _Nói đoạn, Thiên Bình chĩa tay về phía Sư Tử, ngữ điệu bình ổn:

- Đây là Bạch Sư Tử, bạn thân của tôi.

----------------- End Chap 26------------------


CHAP 27: Mối quan hệ phát sinh theo hướng mới

Hội học sinh...

- Tớ còn tưởng cậu bị gì mới có mặt trong phòng này. Hóa ra là xin giấy phép đồng phục trong ngày hôm nay à?

Cự Giải mới đến phòng Hội, đã thấy Sư Tử và Thiên Bình đứng chờ ở phía trước. Cô đưa giấy phép được mặc thường phục vì lý do khách quan cho Thiên Bình. Sau đó nói:

- Đồng phục cậu đăng ký, lát nữa người phụ trách sẽ có mặt, tớ sẽ đưa cho cậu sau.

- Cảm ơn.

Thiên Bình nhận lấy, ánh mắt có chút để ý đến vết bong gân của Cự Giải.

- Nhìn cái gì?

Sư Tử nhướn mày nhìn Thiên Bình, khi đột nhiên cô lại nhìn anh. Thiên Bình lạnh nhạt xoay người, rời đi, nói:

- Tớ về lớp trước. Cậu ở đây chờ lấy đồng phục cho tớ đi.

- Hả?

Sư Tử còn chưa tiếp nhận, đã bị Thiên Bình tước đoạt cặp sách của mình mang đi. Đến cả Cự Giải cũng ngơ ngác. 

Kết quả, trong phòng Hội học sinh giờ chỉ còn Sư Tử và Cự Giải. 

Sư Tử không nói chuyện, Cự Giải cũng không nói chuyện. 

Sư Tử chẳng e ngại cái gì, nhưng Cự Giải lại rất khó xử.

"Brm... Brm..."

Tạ ơn Chúa. Cự Giải thủ nhầm. Vì điện thoại cô đã reo lên. Nhưng sắc mặt cô lại có chút thận trọng. Sau một lúc cân nhắc, Cự Giải quyết định tắt máy.

- À, là điện thoại quảng cáo, ahaha!

Thấy ánh mắt ngạo nghễ của Sư Tử chợt nhìn mình, Cự Giải liền trả lời, ngay cả khi anh chưa kịp lên tiếng. 

Rất nhanh sau đấy, lại có cuộc gọi. Cự Giải khẽ mím môi, cuối cùng cũng không nhẫn được, cười với Sư Tử:

- Cậu ở đây nhé, tớ ra kia nghe điện thoại một chút!

- Quảng cáo cũng nghe à? _Sư Tử cất giọng vừa bá đạo, vừa ngông cuồng. Cự Giải ráng mỉm cười, đáp:

- Lần này thì không phải, haha.

Sắc mặt cười haha hihi của Cự Giải khi đối với Sư Tử bỗng nhiên biến mất, khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình. Đến cả ngữ điệu, cũng khác:

- Mày có biết vấn đề chênh lệch múi giờ hay không? Chị mày đang đi học, gọi cái gì?... Hả? _Sắc mặt Cự Giải có chút bất ngờ, nghi hoặc:

- Sắp về nước?

...

Bộp!

Cốp!

Song Tử vừa từ cầu thang rẽ vào hành lang, do mải bấm điện thoại nên bị một người từ phía sau đâm đến. Chiếc điện thoại trượt khỏi bàn tay mà rơi thẳng xuống đất.

- Xin lỗi.

Là lời xin lỗi, nhưng ngữ điệu lại không hề có thành ý, ngược lại còn vô cùng lạnh nhạt. Song Tử không cần nhìn, cũng biết đối phương là ai. Anh chán ghét cất giọng:

- Cậu có thể... sao lại?

Vừa quay ra sau, Song Tử có chút ngạc nhiên với bộ dạng của Thiên Bình. Thiên Bình đang đeo hai balo trên vai, quan trọng hơn, là mặc thường phục màu đen. 

- Đồng phục tôi bị hỏng.

Thiên Bình bình đạm đáp, sau đó rời đi. Vẫn như cũ, không một chút lưu tâm. 

Nhưng, Song Tử lại không như cũ, trong ánh mắt, chợt lóe lên ánh cao hứng, lên tiếng:

- Khoan đã.

Chỉ là sau đấy, anh đuổi theo Thiên Bình. Bày chiếc điện thoại đã bị bể một góc màn hình với vết đen loang lổ trên nó, khóe môi cao ngạo:

- Bạn học Hạ, cậu làm điện thoại của tôi bể rồi. 

- ...

...

Lớp 12S...

Hôm nay là ngày đầu tuần. Theo thường lệ, Ma Kết sẽ có mặt ở mười lăm phút đầu giờ để nhắc nhở vài vấn đề. 

- Hai tuần sau, sẽ đến "Tuần lễ học bá" thường niên của trường chúng ta. Nhằm nâng cao tinh thần học tập của các học sinh vào thời điểm đầu năm mới!

- Á không!

- Đây là thời điểm em ghét nhất trong năm huhu!

- Suýt thì quên mất! AAA... An tuêeeee!

- Nhà trường thật là lắm điều mà! Đã không có lễ hội văn hóa thì thôi đi, lại lôi đâu ra cái Tuần lễ học bá chết tiệt kia chứ!

- Tra tấn a!

Lời Ma Kết vừa thông báo, ngay cả là lớp S cũng có phản ứng đầy ghét bỏ. 

Đặc biệt một người, đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước. Nhưng nghe đến Tuần lễ Học bá này, trong lòng vẫn có áp lực.

Khác với những trường cao trung khác, cao trung Zodiac đặc biệt có "Tuần lễ học bá", thay vì tuần lễ hội văn hóa như bao trường. 

Cái tên đã nói lên nội dung. "Tuần lễ học bá", tức là tuần lễ ấy, học sinh các khối, các lớp sẽ tập trung cao độ để học tập và đạt điểm cao. Nhà trường sẽ có hai bảng xếp hạng cá nhân và tập thể trong toàn trường. Dựa theo nó, mà tán thưởng những cá nhân, tập thể xuất sắc trước toàn trường.

Trong tuần này, các học sinh phải cố gắng hết sức để đạt kết quả tốt nhất của mình. Nếu trong tuần này, giáo viên phát hiện học sinh nào không cố gắng, thì hậu quả sẽ nhân đôi so với thường ngày. Sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả học tập và hạnh kiểm.

Đó là lý do vì sao học sinh trong trường rất ghét tuần lễ này.

Nhưng không thể phủ nhận được hệ quả mà tuần lễ học bá mang lại. Thành tích của học sinh được nâng cao rất nhiều. Đây là một điểm quan trọng trong thời điểm đầu năm học. Nó có ý nghĩa rất lớn. Không chỉ để học sinh nâng cao thành tích, mà còn thúc đẩy học sinh nghiêm túc trong việc học hành, nâng cao tinh thần và trách nhiệm của các em. Cũng như thông báo rằng đã hết hạn nghỉ hè, giờ đã chính thức bắt đầu năm học mới.

Sau nhiều năm cao trung Zodiac thi triển tuần lễ này, đã có một vài trường cũng làm theo để nâng cao tinh thần học tập của học sinh.

- Mặc dù còn hai tuần nữa mới đến Tuần lễ học bá, nhưng thầy thông báo trước để các em chuẩn bị tinh thần trước!

Ma Kết mỉm cười, sau đấy lại lấy từ trong cặp ra một xấp giấy A4 giày cộp. Học sinh đương nhiên nhạy cảm với thứ này, liền cảnh giác:

- Thầy, chẳng phải nói hai tuần nữa mới đến Tuần lễ học bá sao?

- Cái kia là gì? Bọn em mới vào học, chưa đến lúc làm kiểm tra mà!

Đối với sự hoang mang của chúng học sinh, Ma Kết vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Riêng lớp chúng ta, được nhà trường đặc biệt quan tâm----

- AAAAAA!

Quả nhiên, Ma Kết vừa nói, dưới lớp Bạch Dương đã làm loạn lên. Những người khác cũng làm vẻ tai không nghe mắt không thấy. Ma Kết cười khổ, thế này thì làm sao mà thông báo tiếp được.

- Trật - tự!

Bất chợt, Bảo Bình đột ngột quát lên khiến cả lớp im thin thít. Đến cả Ma Kết cũng giật mình. 

Quả nhiên, như dự đoán của Ma Kết, Bảo Bình rất phù hợp với chức trách mới này. Chỉ một tiếng của cô, đã đủ uy mãnh khiến cả lớp phải im lặng.

- Ở đây, thầy có một loại bài tập tổng hợp. Các em mỗi người sẽ có một tập và cần hoàn thành trong ngày hôm nay. 

Ma Kết thuận lợi thông báo tiếp, càng thông báo chỉ càng khiến học sinh chán nản. Anh giải thích:

- Các em chỉ cần làm bài trong khả năng của mình, giống như kiểm tra chất lượng đầu năm thôi. Nên trung thực nhé, nếu các em cố để đạt điểm cao thì sau này các em sẽ gặp rắc rối đấy! 

Những điều cần lưu ý, Ma Kết cũng đã nói hết. Lúc này, anh quay sang nhìn Bảo Bình, mỉm cười ôn hòa: 

- Lớp trưởng, phiền em ngày mai thu bài của mấy bạn đem nộp cho thầy nhé? Thầy cảm ơn.

- V-vâng.

Đây là lần đầu tiên Ma Kết bày tỏ thái độ dịu dàng thường có với Bảo Bình, đối với cô như đối với những học sinh khác, khiến cô có chút ngỡ ngàng. Nhớ lại, đây cũng là lần đầu cô và Ma Kết nói chuyện với nhau lần đưa sữa ấy. Cô đã bị anh phát hiện suy nghĩ ngớ ngẩn của mình về cảm xúc của anh dành cho Kim Ngưu, điều ấy khiến cho lúc này, cô càng cảm thấy lúng túng hơn

Trái lại, Ma Kết lại không có tâm trạng phức tạp như Bảo Bình. Vốn dĩ, anh chẳng mấy bận tâm về vấn đề này.

Sau khi nhận bài tập, rất nhiều người tỏ ra chán nản. Đây không phải bài tập một môn hay một cụm môn liên quan. Mà là bài tập tổng hợp tất cả các môn. Mỗi một môn sẽ có bốn đến năm loại bài tập đặc trưng. Hoàn thành nó trong một ngày, dù chỉ là làm trong khả năng, cũng rất khó rồi.

Lớp 12, đúng là phiền toái.

- Thầy Ma Kết.

Ma Kết vừa ra khỏi lớp, thì có một học sinh chạy theo. 

Là Xử Nữ. 

Ma Kết ngạc nhiên, hỏi:

- Sao vậy? Em có gì muốn nói với thầy à?

- À... Vâng...

Xử Nữ có chút thấp thỏm. Cậu khẽ đẩy gọng kính, thăm dò:

- Bài kiểm tra kia... Nếu đạt kết quả cao thì có hậu quả như thế nào vậy ạ? 

- Hử?

- Ý em là, bài kiểm tra đấy có ảnh hưởng thế nào đến thành tích ạ? Không phải, tại sao lại không được đạt kết quả cao ạ?

Nhìn thái độ lưu tâm đến kết quả bài kiểm tra của Xử Nữ, khiến Ma Kết có chút suy ngẫm. Lúc này anh nhớ ra, nói đến thành tích, điểm của Xử Nữ rất cao, đứng đầu cả khối. Nhưng trông cách tò mò của Xử Nữ về bài kiểm tra, lại không giống như học sinh giỏi khác. 

Cảm giác như nếu bài kiểm tra này không được điểm cao, Xử Nữ sẽ gặp rắc rối.

- Em không cần căng thẳng. Bài kiểm tra này chỉ có chức năng như bài kiểm tra chất lượng đầu năm. Nhằm đánh giá năng lực hiện tại của các em để có kế hoạch dạy học phù hợp. Điểm của nó chẳng ảnh hưởng gì đến thành tích của các em cả. _Ma Kết ôn hòa trả lời. Như hiểu được tâm trạng của Xử Nữ, anh nói:

- Đây là bài kiểm tra bí mật chỉ lưu hành trong lớp mình, nhà trường chỉ khảo sát, chứ không công bố việc kiểm tra này cho bất cứ ai. Em cứ yên tâm làm theo đúng khả năng của mình.

- V-vâng... Cảm ơn thầy.

Xử Nữ có chút nhẹ nhõm, khẽ cúi đầu chào Ma Kết rồi quay lại lớp.

Ma Kết vẫn đứng đấy, nhìn theo bóng lưng của Xử Nữ. Vẻ mặt, có chút đăm chiêu.

.

.

Giờ nghỉ trưa...

- Chời má! Quên mất hôm nay là thứ hai!

Kim Ngưu kêu gào ngay khi bước xuống căn tin. Thứ hai là ngày đầu tuần, là ngày mà thực đơn đa dạng nhất. Nên số lượng học sinh xuống đây để ăn trưa đông hơn mọi ngày.

- Biết là thứ hai, nhưng thế này có phải quá bất thường rồi không?

Bảo Bình đứng bên cạnh, đánh giá sự đông đúc quá mức cho phép ở trong căn tin. Thậm chí những kẻ chẳng bao giờ ăn ở trường, cũng có mặt ở đây. 

- A, Kim Ngưu, Bảo Bình! Qua đây này!

Bỗng, có một tiếng gọi quen thuộc vang lên, khiến Kim Ngưu và Bảo Bình đều chú ý đến. Tại một chiếc bàn lớp trong góc, đều là những gương mặt thân quen:

- Bạch Dương, Xử Nữ, Nhân Mã và còn có cả...? 

Kim Ngưu tiến đến trước, hơi bất ngờ nhìn thanh niên còn lại, gương mặt có chút ngạc nhiên.

- Thái độ kiểu gì vậy? 

Song Ngư khó chịu trước biểu cảm kinh ngạc lộ liễu của Kim Ngưu. Kim Ngưu không hề e ngại, thẳng thắn đáp:

- Không phải quá rõ rồi à? Tôi nào ngờ, một tên như cậu cũng có ngày "không ngồi một mình" chứ?

- Ngồi một mình? 

Song Ngư giật giật khóe miệng, không ngờ ấn tượng của Kim Ngưu dành cho anh lại như thế.

Ba người còn lại liền hiểu ý của Kim Ngưu. Bình thường Song Ngư luôn hành động một thân một mình, hôm nay cùng người khác ngồi vào bàn ăn, đúng là có khác lạ so với mọi khi. Bạch Dương cười, nói:

- Là bọn này lôi kéo mãi, cậu ta mới chịu đi cùng đấy!

- Đồ ăn đây.

Một chất giọng đều đều vang lên, như đánh vào đầu Kim Ngưu một cái. Ngay cả Bảo Bình cũng bất ngờ. Kim Ngưu khó tin:

- Cả mày cũng đi cùng nữa à? Thiên Yết?

Thiên Yết không mấy đổi sắc khi thấy gương mặt trân trối của Kim Ngưu. Anh đem đồ ăn đến cho cả bọn. Nhân Mã nhận chiếc bánh mà Thiên Yết mới đưa cho, giải thích cho Kim Ngưu:

- Thì là câu lạc bộ bóng rổ bọn tớ đi ăn cùng nhau thôi mà haha!

- Nghe cậu nói, có vẻ cậu ở trong đội bóng thuận lợi nhỉ?

Bảo Bình cũng được Thiên Yết đưa cho cái bánh, lên tiếng nhìn Nhân Mã. Nhân Mã ái ngại gãi đầu, cười hề:

- Chỉ được cái nói thuận mồm thôi chứ không có thuận lợi a haha!

- Cậu cũng đừng tự ti quá. Với năng lực của cậu, như thế đã là tốt hơn mong đợi rồi đấy! _Bạch Dương vô cùng trực quan đánh giá, nói:

- Xem ra, cậu ấy sắp thoát cái danh thánh phá hoại rồi!

- Hờ hờ hờ...

Thái độ của Bảo Bình cùng Kim Ngưu, thật lộ liễu quá đi.

- Rồi Xử Nữ, cậu không lên phòng Hội học sinh à? 

Lúc này Kim Ngưu mới lia ánh mắt sang nhìn cậu bạn đeo kính. Chỉ đơn thuần là câu hỏi thắc mắc của Kim Ngưu, nhưng Xử Nữ lại hắng giọng, như đang thanh minh điều gì:

- Ừm thì, buổi họp dời xuống chiều nay rồi nên giờ tớ rảnh... một chút!

- Này, ăn một ít đi.

Song Ngư đưa cho Kim Ngưu một chiếc hotdog và hộp sữa tươi, nhàn nhạt lên giọng. 

Kim Ngưu bị hành động tốt đột xuất này của Song Ngư làm cho sợ hãi, ý tứ nghi hoặc:

- Gì đây? Bộ trong này có độc hay là hết hạn sử dụng à?

- Vậy cảm ơn.

Song Ngư bình thản lấy đồ ăn về, một chút do dự cũng không có, nhưng lại bị Kim Ngưu giữ lại:

- Ấy ấy, bạn học Song Ngư. Cho rồi mà lấy lại thì kỳ lắm! Nhưng chỉ có chừng này thì tôi không no được đâu!

Lời Kim Ngưu vừa dứt, tâm tình của một người có chút dao động.

- Thiên Yết cu li~

Quả nhiên, Kim Ngưu vẫn chưa quên mất bản thân mình có một cậu em ngoan sẽ luôn làm theo mệnh lệnh của cô.

Thiên Yết có chút đen mặt, cố gắng thêm vài ngày, là hết thời hạn một tuần rồi.

...

- Xem ra, quan hệ chị em giữa cậu và Kim Ngưu có vẻ rất tốt hơn tưởng tượng ấy nhỉ?

Trên đường trở về lớp sau khi dùng bữa trưa, Nhân Mã chợt vô tư cất tiếng bình phẩm. Nghe được câu này, Thiên Yết không khỏi đen mặt, nhàn nhạt đáp:

- Cậu thấy vậy à?

- Ừ.

Nhân Mã vui vẻ gật đầu. Cậu nhìn anh, thật thà đáp:

- Tuy bề ngoài cậu có vẻ lạnh nhạt, nhưng cậu vẫn nghe lời Kim Ngưu hơn đấy thôi. Hầy, đừng chối vì cậu đang là ô sin của cậu ấy. Tớ tuy ngốc ngốc nhưng vẫn nhìn ra được điểm này á nha. _Nói rồi cậu chợt cười khẩy, nói:

- Thật ra, hồi đầu năm, tớ không tin cậu là em trai của Kim Ngưu đâu.

- Ai cũng nói vậy cả.

- Haha, đúng là vậy. Hai người khác nhau quá mà!

Ngay cả Thiên Yết cũng công nhận điều này. Nhân Mã cười vài tiếng, lại bày tỏ:

- Nhưng tớ không tin, là bởi vì tớ chưa bao giờ thấy Kim Ngưu nhắc đến cậu. Lúc mới vào học, tớ thấy cậu hoàn toàn phũ và lơ đi sự tồn tại của Kim Ngưu. Tớ đã nhầm tưởng rằng quan hệ giữa hai người không tốt. Mà, với tính cách của Kim Ngưu, không thể có chuyện cậu ấy bất hòa với em mình được. Nên, vấn đề chỉ có thể là cậu thôi.

Nói đến đây, Nhân Mã lại cười trừ, nhìn Thiên Yết mà vội vàng giải thích:

- Cũng là tại lúc ấy trông cậu lạnh lùng khó gần quá, cảm thấy cậu có chút đáng sợ nữa. Nhưng không phải thế. Tiếp xúc với cậu nhiều, tớ mới biết cậu là một người tốt.

- Người tốt? 

Đôi chân mày của Thiên Yết khẽ chau lại. Nhân Mã liền đáp, ngữ điệu vô cùng ngưỡng mộ:

- Phải, cậu rất tốt bụng. Cậu giúp tớ hết lần này đến lần khác. Cậu không đáng sợ một chút nào cả. Hơn nữa, cậu cho tớ một cảm giác rất đáng tin, khiến tớ luôn thả lỏng mà thoải mái tâm sự với cậu.

- ...

Đứng trước dáng vẻ rạng ngời này của cậu, anh lại có chút sững người. Có lẽ là do lần đầu tiên, có một người nhận xét về anh bằng bộ mặt rạng rỡ ấy. Những lời thành thật và chứa đựng đầy niềm tin tưởng. 

Bất giác, tâm trạng của anh lại xuất hiện những sắc màu hân hoan. 

- Vậy ý của cậu, rằng trước đấy, cậu nghĩ tôi là người xấu à?

- A?

Thiên Yết đột ngột lên tiếng sau vài giây im lặng, khiến Nhân Mã lúng túng, liền xua tay:

- Không có, không có nha. Ý tớ đâu phải thế chứ... Oan ức đó...

- Ha...

Anh tất nhiên biết cậu không có ý đó, chỉ là anh muốn trêu chọc cậu một chút mà thôi.

Bộ dáng bối rối muốn biện minh cho sự vô tội của mình từ cậu, khiến anh có chút buồn cười. Mặc dù Nhân Mã dễ dàng bị trêu đùa và có suy nghĩ đơn thuần như vậy, nhưng suy xét lại, thì cậu ấy lại còn là một con người hay âm thầm quan sát người khác. 

Bằng chứng, là những gì cậu ấy đã nói. 

Phải để tâm và quan sát người khác, thì mới có thể biết được mối quan hệ và tính cách của bọn họ.

.

.

Sân thượng khu I...

Cạch!

Thiên Bình lên sân thượng, vì lời hẹn gặp mặt với chủ nhân của chiếc điện thoại mà cô làm bể. Tuy nhiên, khi cô đến nơi, trên sân thượng không có người cô cần gặp. 

Nhưng lại có một đám học sinh lạ mặt đang tụ tập.

Là những phe phái trong trường.

- Xin lỗi, đã làm phiền.

Thiên Bình một chút kinh ngạc cũng không thể hiện ra ngoài, mặc dù trong lòng rất cả kinh. Cô dùng ngữ điệu bình bình để lên tiếng, sau đấy đóng cửa lại.

- Khoan đã nào!

Một cánh tay chặn đứng cánh cửa muốn đóng kia lại, lại có một cánh tay khác kéo cô vào bên trong. Xung quanh Thiên Bình lúc này có rất nhiều người, đều là những kẻ cá biệt, thậm chí là có đàn anh lưu ban.

Thế nhưng đứng giữa bọn họ, Thiên Bình lại chẳng có biểu hiện sợ hãi gì. 

Kẻ ngang nhiên ngồi ở giữa đám người, là một nam sinh to con, gương mặt có chút không giống học sinh. Hắn ta ngạo mạn lên tiếng:

- Ái chà, chẳng phải là mỹ nữ của khối, Nữ hoàng băng giá? Và còn là bạn thân của Bạch Sư Tử đây sao?

Nghe qua cũng biết, đây là một trong những kẻ căm ghét Sư Tử. Thiên Bình khẽ thở dài trong lòng. Không ngờ cũng có ngày nợ của Sư Tử lại đến đòi ở cô.

- Cậu muốn gì?

Một câu rất quen thuộc của các con mồi bị đe dọa, nhưng trong miệng Thiên Bình, lại chẳng giống như cô đang là con mồi. Giống như đang chắp cánh nguyện vọng cho đối phương thì hơn. Đây là phản ứng tự nhiên của Thiên Bình, nhưng sau khi cô nói lời này rồi, mới hối hận. Vì trong người cô, không có nhiều tiền như trước.

Với ngữ điệu của Thiên Bình, bọn người kia rất có cảm giác khó chịu, vì nghe giống như bọn chúng là ăn xin vậy. Lòng tự tôn bị đụng chạm, nam sinh to con liền mặt dày lên tiếng:

- Tao sẽ không đánh con gái. Nhưng không có nghĩa sẽ tha cho mày. Tao cho mày hai lựa chọn. Một là tự động đến đây hôn tao, nhớ dùng lưỡi. Hai là bọn tao sẽ đè mày ra ngay tại đây! Sao hả?

- Hahahahaha!

Cả đám xung quanh liền phá lên cười. Đây chính là sự nhục mạ nữ hoàng băng giá đỉnh nhất bọn họ có thể nghĩ ra. 

Thế nhưng sắc mặt Thiên Bình vẫn không hề lay chuyển, còn bình thản cất giọng:

- Tôi chọn lựa chọn thứ ba. _Ánh mắt của Thiên Bình lúc này vô cùng kiên định, ngữ điệu nhàn nhạt:

- Nhảy từ đây xuống.

- !!!

Cả đám đang cười bỗng nhiên im bặt trước sự nghiêm túc đến mức đáng sợ của Thiên Bình. Trong khi bọn họ còn chưa có động thái tiếp theo, Thiên Bình đã đi đến bên lan can, không một chút chần chừ mà đứng lên đấy.

- Ê này! Mày định làm gì vậy?

- Nếu tôi nhảy từ trên này xuống, các cậu, một kẻ cũng không thoát khỏi liên quan. Đây chính là mong muốn của tôi.

- A, này---

Cốp!

Ngay lúc Thiên Bình có ý định nhảy xuống, thì cánh cửa ở lối ra lại đột nhiên bị mở mạnh ra, gây đến sự chú ý của mọi người. 

Song Tử vừa xuất hiện, vẫn mang dáng vẻ như mọi khi, cười trừ:

- Thật ngại quá, thật ngại quá. Tôi đổi điểm hẹn mà quên chưa nói cho cậu, nên đến đây tìm cậu này, bạn học Hạ!

Lời này là nói với Thiên Bình. Song Tử cất bước, bỏ qua nhiều người để đi đến chỗ Thiên Bình, đưa tay ra, ngỏ ý muốn đỡ cô xuống. Lúc này, ánh mắt kiên định của Thiên Bình có chút gì đấy dao động. Nhưng là tự cô bước xuống, không cần bàn tay thừa thãi kia.

Thiên Bình không để đám người kia vào mắt, một mạch đi thẳng ra cửa và rời đi.

Song Tử vẫn mỉm cười nhìn xung quanh, nói:

- Thật ngại quá, bạn học của tôi có hơi liều mạng. Xin phép cáo lui!

Nói rồi Song Tử cũng rời đi. Đám người còn lại trên sân thượng, lúc này mới tim trở về lồng ngực. Bọn họ chỉ nói đùa một chút, lại không ngờ Nữ hoàng băng giá có phản ứng nghiêm trọng như vậy.

.

.

Sau khi kiểm tra các khu vực tình nghi trong giờ nghỉ trưa, cuối cùng Cự Giải cũng được nghỉ ngơi. Cô ngồi xuống một ghế đá dưới sân sau khu S, từ tốn tháo đôi giày của mình ra. Chính là thấy, chấn thương của cô vẫn chưa khỏi.

Sau vụ biến thái ở ký túc xá ấy, tên tuổi của cô càng ngày càng vang danh. Chính vì vậy mà những học sinh cá biệt thường tụ tập ở sân sau đã không còn nữa, hẳn là sợ Cự Giải. 

Nhìn vết băng quấn cố định ở cổ chân phải, Cự Giải tặc lưỡi. Cả ngày hôm nay cô phải cố gắng đi bình thường, khiến chấn thương không chỉ không khỏi, mà còn nặng hơn.

- Gì đây, vẫn chưa khỏi nữa à?

- Ha.. hả?

Cự Giải bỗng giật mình, ngay khi giọng nói ngông ngông quen thuộc kia vang lên. Phải, người khiến Cự Giải lúng túng, chẳng có ai ngoài Sư Tử.

- Sư Tử? Sao cậu lại ở đây?

Cự Giải giấu cổ chân còn vết băng và chưa kịp đeo giày kia đi, cười gượng nhìn Sư Tử. Sư Tử bước đến, làm vẻ mặt vô đối, đáp:

- Đi kiếm con nhỏ kia.

- À...

Một chút hân hoan trong Cự Giải, chợt bị đè nén xuống. Trong mắt Sư Tử, quả nhiên chỉ có cô gái ấy. Cô cảm thấy nhói nhói trong lồng ngực, vừa cảm thấy ganh tỵ, cũng vừa cảm thấy khó chịu.

Nhưng Sư Tử lại chẳng để tâm Cự Giải suy nghĩ gì. Ánh mắt anh chợt dừng ở bàn chân đang trốn phía sau bàn chân khác của Cự Giải, mặt đanh lại:

- Thật là! Bị thương thì sao cậu không báo cáo lại với Xà Phu để được nghỉ ngơi đi? Miễn cưỡng làm cái gì?

- A thì, tớ xin lỗi... 

Cự Giải trầm mặc, bối rối gãi đầu. Như thế lại khiến Sư Tử mắng thêm:

- Xin lỗi cái gì? Cậu có làm cái gì sai với tôi đâu mà xin lỗi? Aissss! Phiền chết mất!

- Tớ... 

Cự Giải tiếp tục cúi đầu, không nói lên lời. Khó khăn lắm mới tình cờ bắt gặp Sư Tử, vậy mà cô lại khiến anh bực bội.

- Haizz... _Lúc này, Sư Tử mới chống tay, thở dài:

- Người khác nhìn vào tưởng tôi đang bắt nạt cậu đấy! Thật là!

- A...

Cự Giải giật bắn mình khi Sư Tử đột nhiên lại ngồi xuống cạnh cô. Cô không biết làm thế nào, lại lên tiếng:

- Cậu... Cậu không đi tìm Thiên Bình nữa à?

- Nó có vài chuyện đang giải quyết với Song Tử, mới báo lại cho tôi rồi.

Sư Tử nhàn nhạt đáp, sau đó lại cất giọng ngang ngược:

- Giờ tôi mới nhớ ra, chân cậu bị thương là vì nhảy từ lầu một xuống để bắt tên biến thái! Có phải không?

- A... _Cự Giải có chút lúng túng với sự tra hỏi của Sư Tử, cô khó khăn duy trì nụ cười gượng:

- Cái đó... cũng là bất đắc dĩ...

Quả nhiên, vừa trả lời xong liền bị đối phương mắng xối xả:

- Cậu bị thiểu năng à? Nghĩ mình là siêu anh hùng chắc? Nhảy từ lầu một xuống, hành động ngu ngốc ấy tôi còn chẳng nghĩ đến, mà cậu lại...? Aisss! Hôm đấy không bắt được tên biến thái, thì còn có thể bắt ngày khác mà! Dù sao cũng là người ở trong trường!

- Vì ở trong trường nên mới cần bắt ngay lập tức chứ? _Cự Giải lần đầu tiên lại dám có ý nghĩ trái ngược với Sư Tử. Nhưng cô chỉ dám dùng ngữ điệu líu ríu:

- Cậu thử nghĩ xem, hàng ngày bị bác bảo vệ mà mình tín nhiệm luôn mang tâm tư biến thái với mình, có phải là quá đáng sợ không?

- ...

Sư Tử lúc này mới cảm thấy lời của mình là đê tiện. Nhưng trong lời của Cự Giải, lại khiến anh vô thức nhìn vào vòng một của cô, rồi lại quay đi. Ngữ điệu có chút chật vật:

- Vậy cậu... đã bị như vậy rồi à? Ý tôi là cậu hiểu được tâm trạng của các nạn nhân...

- ...

Thấy Sư Tử quay mặt đi hướng khác, lại không hề nhìn mình mà nói. Cự Giải thông minh liền nhận ra được ý của anh là gì. Gương mặt bất giác trở nên đỏ ửng, lớn tiếng:

- A! Cậu đang nghĩ đi đâu vậy! Tớ chưa bao giờ bị! Cậu là kẻ đầu tiên đấy! Ay!

- Xin lỗi!

Sư Tử cuống quýt bỏ chạy mất dạng. Bộ dạng này, khiến Cự Giải bất giác bật cười.

 Thường ngày, Sư Tử luôn ngông cuồng và lạnh nhạt với cô. Nhưng vừa rồi, trông anh có vẻ đã không còn bài xích cô như trước. Tuy anh đã mắng cô rất nhiều, nhưng nếu suy xét kỹ lại, những điều đấy, chẳng phải là do lo lắng sao?

Có vẻ như thời gian gần đây, khoảng cách giữa cô và anh, đang được rút ngắn lại.

...

Phòng hội họa...

Thụp!

Thiên Bình lãnh đạm bước vào một căn phòng bất kỳ sau khi rời khỏi sân thượng. Vừa đóng cửa lại, cô đột ngột ngồi thụp xuống sàn, gương mặt hoang mang tột cùng. Lồng ngực nhấp nhô phập phồng, tim đập rất nhanh.

Hoàn toàn khác với bộ dạng cao cao tại thượng vừa rồi.

Bởi vì cô, suýt thì phải chết. Lúc ấy, cô thật sự có ý định nhảy lầu. Vì nếu cô không nhảy, bọn họ bắt được cô, cô sẽ chẳng có được sự lựa chọn thứ ba.

Nếu không phải vì Song Tử...

- Tôi thật không ngờ, cậu lại đáng sợ như vậy đấy, bạn học Hạ!

Song Tử cũng bước vào phòng hội họa, ngữ đợt giễu cợt nhìn Thiên Bình. 

Chát!

Nếu không phải vì Song Tử giăng bẫy cô.

Một con người vô cảm, chưa bao giờ bộc lộ nhiều cảm xúc ra bên ngoài, còn có tin đồn bị đứt dây thần kinh cảm xúc thật. Bây giờ, lại tát một bạt tai vào mặt Song Tử.

Hành động này của Thiên Bình, khiến Song Tử rất bất ngờ.

- Cậu muốn tôi đền điện thoại khác cho cậu chứ gì? Được, tôi sẽ đền!

Thiên Bình vừa nói, vừa tháo sim và thẻ nhớ ra khỏi điện thoại mình, rồi đưa chiếc điện thoại ấy cho Song Tử, ánh mắt sắc lạnh:

- Điện thoại của tôi, cùng với điện thoại của cậu, chỉ có hơn chứ không có kém. Như vậy, chúng ta đã giải quyết xong vấn đề. Đừng bao giờ dính dáng đến nhau nữa!

 Nói rồi cô rời đi, bộ dáng hoàn toàn muốn cắt đứt quan hệ với Song Tử.

Song Tử đứng ở đấy, rất nhanh sau đó, khóe môi lại cong lên vô cùng quỷ dị.

Hóa ra, bị cậu ta phát hiện rồi.

Bị cô phát hiện, anh đã cố tình để cô lên sân thượng và gặp bọn cá biệt kia.

--------------------- END CHAP 27 -------------------

[Cập nhật ngày 18.08.21]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play