Sweet night - V (BTS)
Tén ten!!! Đánh úp lần 3 nè ahihi~
Chap này mọi người đọc mỏi mắt luôn nhaaaaa~
--------------------
Bệnh viện Zodiac...
- Hmn...
Bảo Bình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, thấy trong phòng không có ai, cảm thấy có chút trống rỗng. Cô mới nhập viện hai ngày, nhưng lại có cảm giác buồn chán đến phát bệnh, sao lúc trước Bạch Dương, Xử Nữ, Sư Tử và Ma Kết lại có thể nhập viện trên dưới một tuần vậy.
Mặc dù chưa được phép đi lại nhiều, nhưng Bảo Bình vẫn ngoan cường tháo dây truyền dịch ra và xỏ dép để rời khỏi giường.
- Aisss!!!
Vùng bụng gần giữa trái bị đụng đến, khiến cô bất giác nhăn mặt, vết nội thương quả nhiên đáng ghét hơn ngoại thương nhiều. Trong tủ lạnh vẫn còn ly sinh tố mà Cự Giải cho, lấy nó đi, cô liền rời khỏi phòng.
Bệnh viện Zodiac quả nhiên là bệnh viện trung ương, không những sạch sẽ hiện đại, mà còn rất lớn. Lúc trước đến đây với cương vị là thăm bệnh nên không để ý, chỗ này cũng đông người phết.
- Bố ơi, con sắp khỏe lại rồi đúng không ạ?
Gần sảnh bệnh viện, có một người đàn ông đang đẩy một chiếc xe lăn, bé gái ngồi trong xe lăn có vẻ bị thương rất nặng, cả đầu quấn băng gạc, đôi chỗ còn đẫm máu, trên thái dương và khóe miệng còn có vết chỉ khâu, cơ thể bé gái cũng không kém là bao. Nghe câu hỏi ngây thơ của con gái, ông bố cười hiền từ, trên nụ cười mang một chút âm điệu đau thương:
- Con gái ngoan, con sẽ mau bình phục thôi!
- Vậy... lúc đó con có được đi học trở lại không?
- Tất nhiên rồi, con sẽ được làm những điều con muốn!
- Nhưng... _Chợt, cô bé có chút lưỡng lự và sợ hãi:
- Con sẽ không bị... ông chú đó đánh nữa chứ?
- !!!
Con hỏi mang vẻ ám ảnh của cô bé gái khiến cho người bố nhất thời câm lặng. Gương mặt âu sầu của ông càng mang thêm nét đau buồn. Con gái ông, chỉ mới 5 tuổi - độ tuổi ăn, chơi và ngây ngô không vướng chút chuyện đời, vậy mà lại bị một tên tâm thần bắt cóc và bạo hành đến mức suýt chết. Bác sĩ nói, cô bé tỉnh lại được đều là nhờ kỳ tích Thiên Chúa ban cho, bởi vì khả năng có ý thức của bé rất thấp. Muốn con bé tỉnh lại thì được, nhưng để con bé quên đi những chuyện đã xảy ra thì thật khó. Suốt phần đời còn lại, con bé làm sao có một cuộc sống bình thường được?
- Bố?
Thấy ba mình đột nhiên im lặng, khiến bé gái bị hoảng sợ. Ông bố vội vàng đối diện với con gái mà ôm vào lòng:
- Bố đây, đừng sợ con gái! Bố sẽ luôn luôn ở cạnh và bảo vệ con, sẽ không để ai đụng đến con đâu! Bố hứa!
- Hic... con sợ lắm huhu...
- Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, hắn ta đã bị bắt giam rồi, con gái của bố sẽ được an toàn, bố sẽ bảo vệ con!
Bảo Bình vô tình chứng kiến được cảnh này, cả người vô thức bất động. Hóa ra, đây là cô bé Hoàng Tư Mỹ - nạn nhân đáng thương của tên tâm thần Đỗ Tu. Cô bé bị mất tích và bạo hành dã man, hóa ra đã được tìm thấy và đang được điều trị ở đây. Những lời của hai cha con Hoàng Tư Mỹ vừa rồi, vô tình khiến cô cảm thấy căm phẫn và thương xót thay cho bọn họ. Tại sao trên đời, lại có những kẻ ghê tởm và vô nhân đạo như vậy? Hết lão Viên Trí rồi đến lão Đỗ Tu, luật pháp rốt cuộc cũng chỉ giam cầm bọn chúng, nhưng tổn thương và hậu quả mà bọn chúng đem lại cho nạn nhân, lại chẳng có điều gì có thể bù đắp được. Tương lai, ước mơ và cái nhìn về cuộc sống của bé gái này làm sao có thể như những người bình thường khác.
- Ô kìa, là bé Hoàng Tư Mỹ!
- Đúng rồi, Hoàng Tư Mỹ tỉnh lại rồi!
- Có cả người nhà bé ấy kìa, mau đến đấy hỏi thôi!
Không biết từ đâu, mà có một đám phóng viên cầm mic, cầm máy quay kéo đến phía hai cha con Hoàng Tư Mỹ. Các vị bác sĩ, y tá ở gần đấy vội vã đến ngăn bọn họ nổi, nhưng sức bám dai dỉa của lũ phóng viên không thể xem thường được.
- Anh Hoàng Khâu, hãy cho chúng tôi biết tình hình của con gái anh!
- Tôi đến từ tòa soạn NYK, xin anh hãy cho chúng tôi phỏng vấn con gái anh một lúc!
- Hoàng Tư Mỹ, con bị bạo hành như thế nào, có còn nhớ được gì không?
- Nghe nói Đỗ Tu đã theo dõi con, con có sớm nhận ra điều đó không Hoàng Tư Mỹ?
Ông bố thấy đám phóng viên liên tục bổ nhào tới, không những chụp ảnh và còn đặt câu hỏi dồn dập. Bị một đám người ầm ĩ và bao vây đột ngột, khiến cô bé Hoàng Tư Mỹ vô cùng sợ hãi và thất kinh. Thấy vậy, người bố liền ôm lấy con gái mình khỏi xe lăn rồi vội vàng bỏ chạy.
- Bố... những người đó đáng sợ quá!
- Đừng sợ, bố sẽ bảo vệ con! Đừng sợ, đừng sợ!
- Anh Hoàng Khâu, đừng đi như thế!
- Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi thôi!
- Anh Hoàng Khâu!
Mặc cho thái độ từ chối phỏng vấn của hai cha con Hoàng Khâu, những người phóng viên kia vẫn dai dẳng đuổi theo, ngay cả bác sĩ hay y tá cũng không ngăn cản được.
- Lối này!
Bảo Bình lên tiếng dẫn lối cho hai cha con Hoàng Khâu lên lối thang bộ, trong giây phút vội vã, ông bố nhanh chóng ôm con mình chạy lên đấy, trong lòng không khỏi cảm kích cô bé bệnh nhân mà khẽ gật đầu một cái. Đám phóng viên thấy vậy liền bám theo, nhưng lại bị một người chặn lại. Bảo Bình không biết túm được chiếc chổi cán dài ở đâu, mà giơ ngang ra chặn đường bọn kia lại, ngữ điệu vô cùng tức giận:
- Dừng lại đi! Mấy người có ăn có học mà sao lại cư xử thô lỗ quá vậy?! Con người ta mới tỉnh lại sau những chuyện kinh khủng đã xảy ra, muốn quên còn khó mà mấy người đã muốn con bé nhớ lại! Chỉ vì mấy dòng tin vớ vẩn mà mấy người không suy nghĩ gì đến tổn thương của con bé sao?! Sống cho giống người lớn chút đi!
- Con bé này ở đâu ra vậy, đây không phải là chuyện của cô nhé!
- Tránh ra, đừng có cản đường tôi lấy thông tin!
Đám phóng viên này gần như không thèm nghe lọt tai những lời của Bảo Bình, không thèm để tâm đến cô mà chen nhau lấn tới, đùn đẩy Bảo Bình ra. Nếu là ngày thường, Bảo Bình đã dư sức đánh cho đám người này một trận, nhưng thân cô cũng là bệnh nhân mới mổ, không thể làm gì được. Tuy bị chèn ép, nhưng Bảo Bình vẫn cứng miệng chửi:
- Cái đệt lũ người ngu dốt này! Tôi không cần mấy người làm người tốt, tôi chỉ cần mấy người sống có suy nghĩ thôi! Để cha con họ yên đi, đám vô duyên này! Mấy người nên nhớ lại đạo đức nghề nghiệp của mình đi! Oái!!!
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, vết thương mới phẫu thuật ở bụng trái Bảo Bình bị đụng mạnh đến, khiến cô lập tức ngã quỵ xuống, đám phong viên được nước mà lấn tới.
Ầm!
Chợt, chỉ vì một cái kéo cổ áo từ phía sau, mà tên phóng viên ở hàng đầu bị mất đà ngã xuống, khiến cả đám đằng sau đều bị ảnh hưởng. Cứ ngữ như thân mình sẽ bị đám người này dẵm bẹp, thì ngược lại, đám phóng viên đã bị dẵm bẹp trước.
- Em không sao chứ?
Giọng nói này, Bảo Bình vô thức nhìn sang người vừa xuất hiện, đó là một mái tóc màu vàng quen thuộc, nhưng trên mặt lại không hề có nụ cười thương hiệu kia. Như hỏi cho có, Ma Kết bỗng nhấc bổng Bảo Bình lên theo kiểu bồng công chúa, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị nhìn đám phòng viên đang loạng choạng đứng dậy kia:
- Nếu mấy người còn tiếp tục làm phiền bệnh nhân ở đây một cách thiếu ý thức như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát tước đi thẻ nghiệp vụ hành nghề của mấy người! Đừng có nói là tin tức, ngay cả cơ hội cầm mic mấy người cũng không còn đâu!
- Bọn họ kìa, mau bắt giữ lấy!
Cũng ngay lúc đấy, đội ngũ an ninh của bệnh viện xuất hiện và bao vây đám phóng viên kia.
- Th... thả tôi ra!
Đoạn, sau khi tình hình đã được giải quyết thì Bảo Bình mới lên tiếng được. Ma Kết bình thường sẽ rất nghe lời cô, nhưng lần này anh lại không để vào tai:
- Vết thương của em bị động đến, thầy sẽ giúp em về phòng!
- Không muốn, mau bỏ tôi xuống!
Bảo Bình có chút dẫy dụa, nhưng sức lực như con số không, bởi vì cô không dám để vết thương nghiêm trọng hơn. Ma Kết cũng không muốn làm khó cô, liền đưa cô đến chiếc xe lăn của bé gái Hoàng Tư Mỹ bỏ lại, đặt cô ngồi vào đó.
- Bác sĩ, có thể xem tình trạng của bệnh nhân này không?
Chộp lấy vị bác sĩ gần đấy, Ma Kết cùng vị bác sĩ đi kiểm tra vết thương của Bảo Bình. Dù có muốn, Bảo Bình cũng không cản lại được, vì bác sĩ kia nghĩ rằng Ma Kết là người giám hộ của cô, mặc cho cô giải thích, bác sĩ ấy cũng không nghe.
Sau khi vết thương được chăm sóc chu toàn trở lại, Ma Kết đẩy Bảo Bình về phòng. Tuy nhiên, cô có vẻ ngạc nhiên:
- Sao thầy lại biết phòng bệnh của tôi?
- Hmn... đây đâu phải lần đầu tiên thầy đến thăm em!
Ma Kết vừa trả lời, thì cánh cửa phòng trước mặt được mở ra, mà bóng hình xuất hiện đầu tiên, là bà Mộc Lộ:
- Ôi Bảo Bình, con đây rồi! Mẹ trở lại mà không thấy con trong phòng, thật lo lắng chết mất!
- À... Con hơi chán nên...
- !!!
Bảo Bình còn chưa kịp giải thích, thì bà Mộc Lộ phát giác ra Ma Kết, vẻ mặt lo lắng nhanh chóng chuyển thành tức giận, bà đẩy Ma Kết ra khỏi chiếc xe lăn, hung hăng nói:
- Anh còn dám xuất hiện ở đây? Lời của chúng tôi không là gì đối với anh à?!
- Bác gái, không phải như thế...
- Anh im đi, đừng có xuất hiện trước mặt Bảo Bình nhà tôi nữa! Làm ơn để yên cho nó dưỡng bệnh đi, đừng hành hạ con bé nữa!
- Ơ mẹ...
- Còn đứng đó nữa? Tôi bảo anh biến đi mà! Hay là để tôi dùng tới bạo lực?! Dân đen chúng tôi không lễ phép khách khí như đám người thượng đẳng nhà anh đâu nhé!
- Không, tôi đi, tôi sẽ đi... _Ma Kết có chút chật vật với thái độ của bà Mộc Lộ, anh vội lùi ra sau và đưa túi đồ dinh dưỡng anh dành cho Bảo Bình ra:
- Tôi sẽ đi, nhưng bác hãy nhận lấy cái này để Bảo Bình khỏe hơn....
Phịch!
- Cầm lấy đồ của cậu mà cút khỏi đây đi! Chúng tôi không dám nhận ơn huệ từ những người thượng đẳng nhà cậu! Cậu giữ lấy mà dùng!
Ma Kết còn chưa kịp nói hết lời, thì bà Mộc Lộ đã ném thẳng túi đồ vào người anh. Bảo Bình nhìn thấy hành động của mẹ mình đã quá đáng, liền lên tiếng:
- Mẹ!
- Mẹ cái gì, vào trong!
Bà Mộc Lộ quát một tiếng rồi đẩy xe đưa Bảo Bình vào trong phòng, sau đó đóng sập cửa lại, cố tình dằn mặt người đang đứng ở đấy. Ma kết bất động tại chỗ, gương mặt điển trai nhuốm lấy màu u ám, cả tinh thần dường như đổ vỡ. Nhặt những thứ đồ bị rơi tung tóe lên, tâm trạng anh trở nên nặng nề.
Cộp!
Nhìn ra một đôi bàn chân ở trước tầm mắt, Ma Kết bất giác ngẩng mặt lên và nhìn thấy sự xuất hiện của ông Diệp Anh. Ông Diệp Anh có vẻ như đã chứng kiến từ đầu cảnh bà Mộc Lộ lớn tiếng với anh, nhưng lại không nói lời nào. Ánh mắt mà ông dành cho anh, chỉ thể hiện một chút sự thương hại. Ma Kết cũng không nói lời nào, khẽ gật đầu rồi rời đi.
Túi đồ này, có lẽ phải nhờ đến người khác chuyển cho Bảo Bình giùm rồi.
.
.
Ngày hôm sau...
Trường cao trung Zodiac...
Lớp 12S...
Giống như lời của Tử Hàn và Tiêu Vỹ hôm qua, hai cậu nhóc đó sẽ đến lớp 12S làm khách cho đến khi vào giờ học vì không muốn chạm mặt cô tiểu thư Vưu Cổ Nhữ kia.
Nhưng, không phải cứ trốn tránh hoài là được.
Xạch!
- Tiêu Vỹ, em gặp chuyện rồi!
- Hở?
Mọi người có vẻ vui đùa cùng nhau thì bỗng Xử Nữ xuất hiện với vẻ mặt hốt hoảng. Bạch Dương thấy cậu liền ngạc nhiên:
- Ủa, không phải cậu đi trực à?
- Vốn dĩ là đi trực, nhưng vừa lên phòng Hội học sinh đã có chuyện! _Xử Nữ bước đến, đối tượng mà cậu hướng đến lại là cậu trai có mái tóc màu nâu sữa:
- Tiêu Vỹ, Hội học sinh triệu hồi cậu lên kìa, liên quan đến học sinh mới chuyển trường Vưu Cổ Nhữ đấy!
- Dạ?
Chẳng kịp thắc mắc, Tiêu Vỹ đã bị Xử Nữ đưa đi, Tử Hàn cũng vội vàng chạy theo, phía sau là những người còn lại.
Nhắc đến cái tên Vưu Cổ Nhữ, Kim Ngưu bất giác nhớ lại chuyện trưa hôm qua, không phải trùng hợp như thế chứ?
Phòng Hội học sinh...
- Xà Phu, Tiêu Vỹ đến rồi...
Xử Nữ mở cửa phòng ra, lên tiếng vô cùng khẽ khàng. Người con gái ngồi ở chính giữa chiếc bàn dài đang khoanh hai tay lại, nghe thấy Xử Nữ liền hướng mắt về, cất giọng băng lãnh:
- Những người không liên quan, phiền ra ngoài!
Lời của Xà Phu vừa dứt, thì đám người 12S và Tử Hàn chợt chột dạ. Bạch Dương nhìn Xà Phu, giở giọng nài nỉ:
- Hội trưởng à, đây là em trai tôi, dù sao thì bọn tôi cũng lo lắng cho nó...
- Có phải cậu quên hơi của hình phạt rồi không, Hàn Bạch Dương? _Xà Phu không một chút thay đổi thái độ, tiếp tục cất giọng:
- Xử Nữ, đóng cửa!
Cạch!
Như lời Xà Phu, Xử Nữ liền đóng cửa lại ngay lập tức, trong lòng không khỏi xin lỗi đám người ngoài cửa, gì chứ để Xà Phu có tâm tình không tốt thì đến cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lúc này, trong phòng Hội học sinh không chỉ có các thành viên hội, mà còn có sự hiện diện của học sinh mới Vưu Cổ Nhữ cùng đồng bọn . Trên đường đi, Xử Nữ đã nói tóm tắt tình hình cho Tiêu Vỹ và cả bọn nghe. Chuyện mà Tiêu Vỹ bị triệu lên đây thật sự rất vô lý, cái gì mà cậu phi lễ Vưu Cổ Nhữ?
- Cậu là Tiêu Vỹ? _Lúc này, Xà Phu mới đưa ánh nhìn sang chàng trai đứng cạnh Xử Nữ, rồi tiếp:
- Lại đây xem video này và giải thích giúp tôi, video ghi lại cảnh cậu đã quấy rối học sinh cùng lớp Vưu Cổ Nhữ vào ngày hôm qua!
- Hmn...
Vưu Cổ Nhữ thấy Tiêu Vỹ tiến đến, liền hất mặt đầy khi dễ, khiến cho cậu chàng càng tức tối hơn. Hiện, cả hai đều đang ngồi đối diện với nhau, mà ở giữa là Hội trưởng và các thành viên trong hội.
Đoạn video chỉ ngắn có ba phút và không có âm thanh, bối cảnh là trước nhà vệ sinh nữ tầng 5 khối 11. Trong video, Vưu Cổ Nhữ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, liền có một nam sinh chạy đến, hai bên đôi co với nhau vài lời, trông có vẻ như Vưu Cổ Nhữ không muốn tiếp tục dây dưa, cuối cùng lại bị nam sinh kia cưỡng ép và suýt dở trò đồi bại, may mà bạn của Vưu Cổ Nhữ xuất hiện kịp thời.
Từ đầu video đến cuối video, không biết là vô tình hay cố ý, mà mặt của nam sinh kia không được thu lại, nhưng kiểu tóc, màu tóc, vóc dáng, đồng phục và giày dép, tất cả đều nói nên đây là Tiêu Vỹ của lớp 11S1, bằng chứng khẳng định hơn, là lời khai của Vưu Cổ Nhữ và bạn bè.
- Thật vô lý! Người này không phải tôi!
Tiêu Vỹ nổi đình khi mình bị vu khống chỉ vì đoạn video này, hơn nữa, cậu tức giận nhìn Vưu Cổ Nhữ và đám bạn của cô ta:
- Vưu Cổ Nhữ, cậu khiến tôi kinh tởm thật đấy, tôi không chịu làm theo lời đề nghị của cậu, rồi cậu làm ra chuyện này để vu oan tôi luôn đấy hả?!
- Hội trưởng, Hội phó, bây giờ tôi vẫn còn rất hoảng sợ, mong hai người mau đuổi học cậu ta để tôi yên tâm đi học ạ!
Vưu Cổ Nhữ hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự tức giận của Tiêu Vỹ, mà quay sang nói chyện với những người có chức trách:
- Bằng chứng rành rành thế này mà cậu ta còn chửi mắng tôi, nhân chứng cũng có mặt ở đây rồi, giải quyết công minh những chuyện như thế này, không phải là sở trường của Hội học sinh sao?
- Này, công minh ở đâu hả? Qúa rõ ràng là mấy cậu dựng chuyện...
- Đủ rồi!
Xà Phu cất giọng cắt ngang lời bức xúc của Tiêu Vỹ, bất giác khiến Vưu Cổ Nhữ cảm thấy hài lòng. Đến cả Xử Nữ cũng phải lên tiếng:
- Xà Phu, chuyện này hình như có chút hiểu nhầm...
- Hiểu nhầm là thế nào? _Bạn của Vưu Cổ Nhữ lên tiếng, giống như có tật giật mình vậy. Vưu Cổ Nhữ ngồi cạnh khẽ lên tiếng, đưa ánh mắt nửa vời nhìn Xử Nữ:
- Hội phó, ý anh là chúng tôi không có mắt để phân biệt Tiêu Vỹ và những nam sinh khác ư? Ok, tôi là học sinh mới nên có thể nhầm, nhưng không lẽ bạn cùng lớp suốt 2 năm đây cũng nhìn nhầm như tôi?
- Không phải, ý tôi là video này có chút bất thường, làm sao mà nam sinh này có thể từ đầu đến cuối đều không để camera thu hình gương mặt của mình được, nói là trùng hợp thì bất khả thi quá...
- Ý anh là bọn tôi dựng chuyện? Hội phó, tôi biết anh có quen biết với cậu ta, nhưng hãy làm việc một cách công minh đi, đừng có để cảm xúc xen vào!
- Tôi đang hành động một cách khách quan...
- Được rồi, mọi người thôi tranh cãi đi!
Thấy hai bên sắp cãi vã, Xà Phu liền lên tiếng xen ngang.
Xử Nữ có điều không hiểu, Xà Phu hôm nay có gì đó rất khác với mọi ngày, không còn vẻ bình đẳng và phân giải theo cách nghe lời khai từ cả hai bên, mà luôn tìm cách vùi dập lời bên phía Tiêu Vỹ xuống. Hơn nữa, ngoài việc kêu mọi người im lặng, Xà Phu lại chẳng nhắc đến một chút gì về suy luận của mình.
Renggg... Renggg...
Tiếng chuông vào lớp vang lên, nhưng vụ việc vẫn chưa được giải quyết rõ ràng. Cuối cùng, Xà Phu lên tiếng thu xếp:
- Vào học rồi, mọi người về lớp đi, giờ ra chơi tiếp tục.
- Nhưng...
- Đúng như lời cậu nói Xử Nữ, video này có chút bất thường, tôi sẽ cho người điều tra... _Chợt, Xà Phu khuất tay xua tán những người còn lại một cách mệt mỏi:
- Mau về lớp đi!
Cạch!
- Sao rồi, mọi chuyện thế nào rồi?
Hóa ra, đám 12S và Tử Hàn nãy giờ vẫn đứng ở ngoài mà chưa về lớp. Thấy Tiêu Vỹ và Xử Nữ ra, liền tò mò nhiều chuyện. Xử Nữ khẽ lắc đầu một cách rũ rượu. Tiêu Vỹ ngược lại, vô cùng nóng giận:
- Rõ ràng là vu khống! Bằng chứng gì chứ, video có nhiều thiếu xót như vậy, mắt mù cũng nhìn ra, vậy mà Hội trưởng chị ta chỉ nghe lời của một bên là con nhỏ Vưu Cổ Nhữ đáng ghét đó!
- Hả? Xà Phu á, sao có thể, cậu ấy đâu phải như thế!
Bạch Dương ngạc nhiên, theo như nhiều lần bị phạt trên phòng Hội học sinh, anh không thấy Xà Phu giống kiểu người mà Tiêu Vỹ nói. Cả Nhân Mã cũng đồng tình với quan điểm đó:
- Cậu ấy đúng là hơi dữ dằn và gắt gỏng, nhưng không giống người sẽ làm việc bất công đâu!
- Sao em biết được, cả anh Xử Nữ đang nêu ra những điều vô lý của video mà chị ta cũng ngắt lời không cho nói!
- Thật à Xử Nữ? _Cự Giải từng là người của Hội học sinh, nghe điều này quả thật không dám tin. Không ngờ, Xử Nữ lại gật đầu.
- Mọi người còn không về lớp, tôi sẽ phạt hết cả lũ đấy!
Bất chợt có một giọng nói vang lên, khiến cả đám ai cũng giật thót mình, vì người vừa lên tiếng không ai khác là người mà cả đám đang nhắc đến - Hội trưởng Xà Phu. Phía sau Xà Phu là Vưu Cổ Nhữ cùng đồng bạn, bọn họ nhìn đám người Tiêu Vỹ mà nhếch mép cười vô cùng tự mãn. Như đổ thêm dầu vào lửa, Tiêu Vỹ nóng giận bỏ đi:
- Phạt thì phạt, tôi sợ chắc!
- Đợi tao, Tiêu Vỹ!
- Hờ hờ, chúng ta cũng phải về lớp thôi nhỉ?
Lần lượt, nhóm người 12S cũng giải tán. Trong một khắc, Kim Ngưu quay đầu lại và chạm mắt với Vưu Cổ Nhữ - kẻ hôm qua cô đã gặp ở sân sau, cũng chính là dáng vẻ ngạo mạn đáng ghét này. Chuyện của Tiêu Vỹ, nhất định là cô ta giở trò.
Xà Phu cũng chẳng nán lại thêm, cô cũng phải về lớp học. Nhưng vừa mới bước được một bước, thì Vưu Cổ Nhữ lên tiếng, ngữ điệu ngọt ngào đe dọa:
- Hội trưởng, tốt nhất chị nên làm theo lời đề nghị của tôi, nếu không... _Nói đến đây, Vưu Cổ Nhữ nhếch mép:
- Cái chức Hội trưởng Hội học sinh sẽ không còn là của chị đâu!
- ...
Nhìn Vưu Cổ Nhữ cùng bạn bè cô ta ung dung rời đi, Xà Phu lặng thing tại chỗ.
Giờ ra chơi....
- Mau, mau đến phòng Hội học sinh!
- Chúng ta đã có bằng chứng ngoại phạm cho Tiêu Vỹ rồi!
Chuông vừa reo giờ giải lao, những người bạn 12S liền khẩn trương chạy về hướng phòng Hội học sinh. Kim Ngưu vội gọi điện cho Tiêu Vỹ, bảo thằng nhóc đến thẳng đấy luôn, vì nó sắp sửa được rửa oan rồi.
Phòng hội học sinh...
- Xà Phu!!!
Xử Nữ như đạp cửa xông vào, những người còn lại cũng nối bước theo sau, cho dù Xà Phu có đuổi ra, cũng không ra. Nhưng, Xà Phu chưa có mặt ở đây, chỉ có Ân Tuệ Dương và Vưu Cổ Nhữ cùng đồng bạn của cô ta.
- Ủa Tuệ Dương, Xà Phu chưa lên à?
- À vâng, nhưng có chuyện gì mà mọi người đông đủ vậy ạ? _Ân Tuệ Dương bị lực lượng 12S làm cho cả ngạc, rồi nhìn sang Vưu Cổ Nhữ mà thắc mắc:
- Em mới đến thì đã thấy mấy chị này ở đây rồi!
Ân Tuệ Dương có vẻ ngơ ngác như thế cũng phải, vì sáng nay cô không lên phòng Hội học sinh nên vẫn chưa biết những chuyện đã xảy ra. Nhân lúc Xà Phu còn chưa tới, Tiêu Vỹ đã hằm hằm sát khí đến trước mặt Vưu Cổ Nhữ mà lên tiếng:
- Vưu Cổ Nhữ, tôi sẽ lột tẩy tội vu khống của cậu! Người bị đuổi học, phải là cậu mới đúng!
- Ồ, nghe ngữ điệu của cậu, hình như cậu đã có thứ gì đấy có thể lật tẩy bằng chứng thiết thực của tôi nhỉ? _Trái với dự đoán của Tiêu Vỹ, Vưu Cổ Nhữ lại vô cùng ung dung tự tại. Kim Ngưu rõ ràng là không thể chịu đựng hơn nữa, liền lấy điện thoại ra và đưa hình cho cô ta xem:
- Nhìn cho kỹ đây học sinh mới, vào thời điểm trên video của cô, thì Tiêu Vỹ, tôi và Song Ngư đều đang thăm bệnh ở bệnh viện Zodiac nhé! Thời gian, ngày tháng đều hiện rõ ở đây!
- Hả?!!!
Nhìn tấm hình tự sướng tại một phòng bệnh, trong đó có đầy đủ Kim Ngưu, Tiêu Vỹ, Song Ngư và cả Bảo Bình, thời gian chụp hình đều được thiết bị di động tự động ghi lại, hoàn toàn khớp với thời gian xảy ra sự việc trong video, điều này khiến đám đồng bạn của Vưu Cổ Nhữ hoang mang. Thế nhưng, Vưu Cổ Nhữ lại không hề hấn gì:
- Rồi sao?
- Cái gì, thái độ của cậu...
- Hầy, mấy người thật đáng thương... _Vưu Cổ Nhữ làm vẻ rầu rĩ, rồi nhếch mép đầy khinh mạt:
- Đừng quên rằng, người đưa ra quyết định cuối cùng là Hội trưởng, mà... Hội trưởng, mấy người nghĩ chị ta sẽ về phe ai? Về phe lũ dân đen như mấy người, hay là về phe Vưu gia tôi?
- Cái gì?!
- Trông có vẻ đông vui nhỉ?
Trong khi những người còn lại đang bị thái độ và lời nói của Vưu Cổ Nhữ làm cho ức chế, thì Xà Phu xuất hiện. Vô thức, tất cả đều dồn ánh mắt lên cô.
- Xà Phu, tấm hình này là bằng chứng ngoại phạm cho Tiêu Vỹ trong chuyện này, cậu hãy xem...
- Được rồi, chuyện này cứ để tôi giải quyết!
Kim Ngưu định đưa bằng chứng cho Xà Phu xem, nhưng đối phương lại không quan tâm đến nó, điều này khiến những người quen biết Tiêu Vỹ, đặc biệt là Tiêu Vỹ vô cùng phẫn nộ. Vưu Cổ Nhữ nhìn ra, liền tự đắc:
- Thấy chưa, tôi đã nói Hội trưởng cũng sẽ về phe tôi mà!
- Tôi làm sao cơ?
Xà Phu bước đến chỗ của mình, lại hỏi ngược lại Vưu Cổ Nhữ với ngữ điệu đầy hàm ý, khiến những người trong phòng không thích nghi kịp, mà hoang mang nhất, lại là Vưu Cổ Nhữ.
- Như tôi đã nói, chuyện này sẽ được giải quyết trong giờ ra chơi, phiền tất cả không được lên tiếng... _Đoạn, Xà Phu dò xét một lượt xung quanh, ánh mắt vô cùng uy lãnh:
- Ai dám lên tiếng, tôi sẽ đuổi ra ngoài!
Thấy tình hình có vẻ ổn định, không có ai phản đối cũng chẳng có ai thắc mắc, Xà Phu trực tiếp đi vào vấn đề chính:
- Tôi đã cho người kiểm tra đoạn video và khẳng định được, người trong video này không phải là Tiêu Vỹ!
- A...
Lời nói của Xà Phu, khiến Tiêu Vỹ và nhóm 12S như không tin nổi rằng chính tai mình đã nghe được. Còn đám Vưu Cổ Nhữ lại bất ngờ, còn đang tính lên tiếng thì bị Xà Phu liếc một cái:
- Tôi nhắc lại, ai lên tiếng, sẽ đuổi ra ngoài, không có ngoại lệ! _Đoạn, cô nói tiếp:
- Chuyên gia phân tích video đã điều tra ra được, đây là video được ghép vào với CCTV của nhà trường, bên cạnh đó, tất cả hãy nghe đoạn ghi âm này.
Nói rồi Xà Phu mở một đoạn ghi âm trong điện thoại mình ra, để tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
"Chờ chút, Hội trưởng. Có vẻ như chị sẽ cho người điều tra đoạn video này nhỉ?"
"Chuyện này khiến cô không vui à, Vưu Cổ Nhữ?"
"Không hề, chị điều tra là chuyện đương nhiên, nhưng kết quả, qua lời của chị thì lại khác chứ? Chị không cần giấu, vừa rồi tôi đã nhìn ra thái độ của chị, nên tôi cũng không vòng vo. Chị... cứ làm theo lời tôi, khép vụ việc này bằng việc đuổi học Tiêu Vỹ, chị làm vậy, chắc chắn sẽ không thiệt thòi đâu. Chị cũng biết gia thế của tôi rồi đấy, đắc tội với Vưu gia, là chuyện không có cái kết. Và nói cho chị biết, Tiêu Vỹ chính là kẻ đầu tiên tôi tiễn biệt, để cả trường này biết, đắc tội với tôi sẽ có kết cục thế nào! Chị... liệu mà làm!"
"Vậy cho tôi hỏi, cậu Tiêu Vỹ đó đã làm gì đắc tội với cô? Nhớ không nhầm, Vưu tiểu thư đây hình như mới chuyển đến học được hai ngày thôi nhỉ?"
"Cậu ta sao? Những kẻ không thực hiện theo mệnh lệnh của tôi, đều đáng bị như thế! Giết một dọa mười, như vậy, sẽ không còn kẻ nào dám ngó lơ lời tôi!"
Đoạn ghi âm vừa kết thúc, tất cả ánh mắt đều hướng về Vưu Cổ Nhữ. Vưu Cổ Nhữ cùng đồng bạn có chút không phản ứng kịp, trên mặt tức thời hiện lên vẻ chấn động. Tiêu Vỹ hoang mang nhìn cô ta:
- Cậu... cậu đúng thật là đáng khinh...
- Giao Xà Phu, hóa ra đây là lựa chọn của chị?
Chẳng thèm để Tiêu Vỹ vào mắt, Vưu Cổ Nhữ liền quay sang hỏi tội Xà Phu, dáng vẻ ung dung cũng không còn nữa:
- Chị dám đắc tội với Vưu gia tôi?
- Vưu gia?
Trái ngược với dáng vẻ ngoài cuộc hồi sáng, Xà Phu lúc này đã khoác trở lại sự uy lãnh của mình, cô tiến lại gần Vưu Cổ Nhữ, đưa ánh nhìn một lượt lên người cô ta, vẻ mặt dửng dưng:
- Vưu gia của cô thì liên quan gì đến chuyện này! Như cô đã nói, Hội học sinh là nơi giải quyết công minh những vấn đề xảy ra với học sinh, tôi làm việc công bằng và đem đến sự thật cho mọi người, tại sao lại nói là đắc tội với Vưu gia của cô? Với lại... _Nói đến đây, Xà Phu chợt cợt nhả Vưu Cổ Nhữ:
- Có phải cô sinh ra đã không có đầu óc không? Hay là cô xem quá nhiều phim truyện rồi? Cô tưởng cô là bá vương thế giới hay gì mà cứ muốn là sẽ có, cứ thích là làm? Tôi không biết trường học trước đây của cô như thế nào, nhưng nếu vào ngôi trường này rồi, thì nên biết điều một chút đi! À phải rồi, cô đã đe dọa đến chức hội trưởng của tôi đúng không? Xin lỗi nhé, cô vẫn chưa có tý quyền nào để có thể tác động đến nó đâu! À còn nữa... _Chợt, Xà Phu nhắc nhở, ngữ điệu vô cùng khinh thường:
- Cô tiểu thư bé bỏng hãy trưởng thành hơn để tự chịu trách nhiệm về việc làm của mình đi, đừng có lúc nào cũng lôi gia phả ra để hù dọa người khác!
Nói rồi, Xà Phu giao toàn bộ việc xử phạt lại cho Xử Nữ. Đến Xử Nữ cũng không phản ứng được một pha bẻ lái ngoạn mục đến từ Xà Phu. Trước đó cậu còn tưởng Xà Phu đã bị Vưu Cổ Nhữ mua chuộc, ai ngờ, Xà Phu hóa ra cố tình làm như thế để Vưu Cổ Nhữ hiểu nhầm thái độ của cô, lộ liễu đề nghị mua chuộc cô, và cô đã ghi âm lại làm bằng chứng tố giác ngược lại cô ta.
- Quả nhiên, Xà Phu ra tay có khác!
- Suýt nữa thì hiểu nhầm cậu ấy rồi!
- Hầy... cậu ta đi làm diễn viên được rồi đó!
- Khiến chúng ta lên lên xuống xuống mà chóng cả mặt!
- Vậy là êm xuôi rồi ha, cuối cùng cũng yên bình trở lại!
- Chỉ trong một buổi sáng mà đã giải quyết hết tất cả!
Cả đám ra về sau khi kết thúc tất cả, ai cũng mang một tâm trạng thoải mái và hả dạ. Tuy nhiên, Tử Hàn vẫn không cam tâm mà lên tiếng:
- Tiêu Vỹ, mày có khùng không vậy, sao lại bỏ qua cho con nhỏ đáng ghét đấy chứ!
- Đúng rồi đó, em suýt thì bị đuổi học vì nó mà! _Kim Ngưu đối với Vưu Cổ Nhữ mà nói, càng ngày càng không ưa. Trái lại, Tiêu Vỹ có vẻ buông xả:
- Em chẳng muốn dính dáng đến cô ta một chút nào, chỉ cảm thấy bẩn tay!
- Cũng đúng, coi như chúng ta khoan nhượng, tha cho con nhỏ đó một đường lui đi!
Nói tới nói lui, cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa. Có điều, Tiêu Vỹ có một chút ấn tượng mạnh với Hội trưởng của trường. Vốn dĩ ban đầu có chút ấn tượng xấu, nhưng dáng vẻ uy lãnh vừa rồi, khiến cậu dường như bị choáng ngợp. Không nghĩ đến, trường này lại có nhiều con gái ngầu như vậy.
Về phía Vưu Cổ Nhữ, tuy bị vạch trần tội trạng nhưng lại được bỏ qua, cô ta không hề cảm thấy hối lỗi mà còn sinh thêm nhiều hận thù và căm ghét. Nếu gián tiếp hãm hại đã không được, thì cô sẽ trực tiếp ra mặt, để trừng trị đám người có mắt không tròng này.
.
.
Nhà vệ sinh...
Thiên Bình dùng bữa trưa xong, cảm thấy buồn ngủ nên đã tự tách nhóm ra trước. Vì cả nhóm đang bàn tán về vụ việc giữa Tiêu Vỹ và Vưu Cổ Nhữ, trông có vẻ sẽ không có hồi kết.
- Lâu rồi không gặp nhỉ, chị Thiên Bình?
Một giọng nữ vang lên khiến tâm trạng rửa tay của Thiên Bình có chút ngắt quãng, người đứng sau lưng cô, không ngờ lại là Lương Trúc Thảo - bạn gái cũ của Song Tử. Không nghĩ đến, sẽ có ngày cô ta bắt chuyện với cô. Coi như chưa từng nghe gì, sau khi sấy tay, Thiên Bình lãnh cảm rời đi.
- Khoan đã... _Quả nhiên, người kia không để cô tự rời đi, nhưng lời tiếp theo của cô ta, khiến Thiên Bình có chút kinh ngạc.
"Hãy cẩn thận, Dương Song Tử không hề như chị nghĩ đâu!"
.
.
Hai ngày sau...
Trường cao trung Zodiac...
Lớp 12S...
Xạch!
- Ô la la... cuối cùng lớp trưởng cũng đã quay trở lại!
Bảo Bình vừa mở cửa lớp, bên trong đã có những tiếng reo hò phấn khích, mà đầu têu chẳng ai khoác ngoài những gương mặt quen thuộc kia. Kim Ngưu giả bộ bình tĩnh ngồi tại chỗ:
- Dồi ôi, xuất hiện thôi mà cũng rầm rộ gớm!
- Bốn ngày lớp vắng lớp trưởng, buồn chán gì đâu! _Bạch Dương giả vờ thương nhớ, Nhân Mã cũng phụ hoa theo:
- Đến ăn cơm cũng không thấy ngon!
-_-!!!
Mặt Bảo Bình đen hơn cả đít nồi, đám người này, mới có mấy ngày không gặp, đã tăng level lố lăng lên rồi. Nhìn thấy Tiêu Vỹ và Tử Hàn, Bảo Bình nhớ đến chuyện mà Kim Ngưu đã kể, về việc học sinh mới chuyển đến gây sự với Tiêu Vỹ, nên cất giọng hỏi thăm:
- Chị đi vắng vài ngày, cậu vẫn ổn đấy chứ?
- Dạ? _Tiêu Vỹ bất ngờ được hỏi thăm, liền có chút không phản ứng kịp. Nhưng Tử Hàn thì có:
- Đúng thật là, cái con nhỏ Vưu Cổ Nhữ đấy phải để chị Bảo Bình dạy dỗ thì mới đáng được! Thằng bạn em lại quá hiền lành đi...
- Được rồi thằng quỷ này, mày im mồm lại coi!
Tử Hàn còn đang trên đà nhiều chuyện, liền bị Tiêu Vỹ bịt mồm lại. Chuyện đã qua rồi, thì cho qua luôn đi. Điều quan trọng nhất bây giờ, là Bảo Bình đã xuất viện và đi học trở lại.
Giờ nghỉ trưa...
Canteen...
- Biết ngay canteen sẽ không có món nào tốt cho người bị đau dạ dày mà!
Vừa nhìn bảng thực đơn, Cự Giải liền lên tiếng. Bảo Bình có chút nhàm chán, chính cô lại muốn ăn những món mà canteen đang bán.
- Dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi nha mày... _Như đọc được mong muốn của Bảo Bình, Kim Ngưu liền lên tiếng:
- Tao biết tỏng cái ý định của mày rồi nhá! Nên là... _Nói đến đây, cả Kim Ngưu và Cự Giải cùng kéo Bảo Bình ngồi vào bàn:
- Tớ đã chuẩn bị phần cơm đặc biệt cho riêng cậu rồi nè Bảo Bình!
Cự Giải bày ra trước mặt Bảo Bình một hộp bento xinh xắn, bên trong toàn là những món ăn tốt cho dạ dày. Bảo Bình nhìn chúng, trên mặt hiện rõ vẻ khó tin, còn chưa kịp lên tiếng thì Thiên Bình đã cất giọng nhàn nhạt:
- Biết hôm nay cậu xuất viện, nên hai người họ đã bàn trước chuyện này.
- Hí hí, khỏi cảm ơn, tao biết tao tốt bụng mà!
Kim Ngưu hất mặt làm vẻ anh hùng không câu lệ tiểu tiết, nhưng hóa ra, Bảo Bình còn chẳng thèm để cô vào mắt:
- Tao thèm cảm ơn mày... _Đoạn, cô quay sang mỉm cười với Cự Giải:
- Cảm ơn cậu!
- Á! Con này mày dám!!!
- Hahaha...
Bảo Bình và Kim Ngưu vẫn như cũ, chẳng khác gì chó với mèo.
- À, còn phải đi lấy cơm cho mấy đứa con trai kia nữa chứ! _Kim Ngưu chợt nhớ ra nhiệm vụ, khiến cả bọn cũng chú ý đến.
Chuyện là, chiều nay có trường đại học Kinh Tế Quốc Tế đến tuyển sinh, nên mấy đứa con trai đã bị Hội học sinh gom đi xếp ghế ở Hội trường. Tranh thủ chút giờ nghỉ trưa để chuẩn bị, kết quả, bốn đứa con gái sẽ phải xuống canteen dành chỗ và lấy cơm giùm. Tính sơ sơ, mỗi đứa chắc cũng phải lấy một lần ba khay mới đủ cho đám còn lại.
- Ây không được, phải có một người ở lại giữ chỗ, để áo khoác thôi thì không xí được hết chiếc bàn dài này đâu!
Bảo Bình lại phát giác thêm một vấn đề, mọi khi cả đám mười mấy đứa kéo xuống canteen, ngồi hết cả một chiếc bàn dài. Hôm nay lại chỉ có bốn mống, không thể tự tiện bỏ đi dễ dàng như vậy được.
- Nhưng ai là người ở lại?
Câu thắc mắc của Kim Ngưu khiến ba người còn lại đồng loạt đưa mắt nhìn cô.
- Không phải chứ?
- Ngoài mày thì còn ai, để một đứa chân ngắn như mày đi lấy cơm, chắc đến tối cũng chưa được ăn!
Chỉ có Bảo Bình, mới khiến Kim Ngưu ngậm mồm ngay mà không thắc mắc thêm, ai bảo, lời của cô quá có lý.
Cuối cùng thì, ba người kia đi lấy cơm, còn Kim Ngưu thì ở lại giữ chỗ.
Chỉ có điều, ở trong canteen, Vưu Cổ Nhữ đã xuất hiện.
----------- End chap 148 ----------