Tén ten... Đánh úp lần thứ 2!!!
Hôm nay mọi người đọc truyện vui chứ??? Văn chương và câu từ mấy chap gần đây của ta hơi lộn xộn, nên nếu chỗ nào bị lỗi, hãy nhắc ta nhé, yêu~
-------------------------
Khu Wet...
- Cậu có thể để tớ và Tử Hàn về cùng là được mà, đâu cần phải tận mình đưa tớ về đâu!
Trên đường về nhà, Cự Giải chợt lên tiếng, vì trời cũng không còn sớm. Sư Tử thì vẫn giữ nguyên bộ dạng ngông nghênh, đáp:
- Tôi thích vậy đấy!
- Hầy ây... được nghe câu này từ chính miệng cậu, con tim tớ đây thật không biết sống sao~
- Này này -_-!!!
Vẫn vậy, cứ mỗi lần Sư Tử nói ra câu gì đó khiến khí lãng mạn của cả hai được dâng lên, là Cự Giải lại giả giọng điêu đứng một cách thái quá khiến mặt Sư Tử đen lại như cái đít nồi. Cái đứa này phá mood quá.
- Ê, khoan đã...
Bỗng, Cự Giải dừng bước khi đi ngang qua một quán nướng. Sư Tử cũng dừng lại:
- Sao vậy, thèm đồ nướng...
- Cái người ngồi trong kia, nhìn giống bạn trai cô Như Hòa ghê á! _Anh còn chưa nói xong thì cô vô tình ngắt ngang, ngữ điệu vô cùng tò mò. Anh nhíu mày:
- Hử? Cô y tế?
- Ừ! Người đàn ông có tóc màu than và mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ngay góc cửa sổ đó! _Rồi Cự Giải chau mày:
- Nhưng cô gái kế bên là ai vậy? Sao trông cả hai tình tứ thế kia? Tên này bắt cá hai tay à?
- Aisss... cậu có nhầm người không vậy!
Thấy Cự Giải bắt đầu món mén lại gần quán nướng, Sư Tử liền đưa tay ra lôi cô đi, nhưng cô vẫn nhất quyết kháng cự:
- Sao mà nhầm được! Hôm qua tớ nhìn thấy hắn ta với cô Như Hòa ở trước cổng trường mà! Vì gương mặt đẹp trai nên tớ không thể nào nhầm được đâu!
- Cái... vì đẹp trai?
- Không được, tớ phải chụp hình lại mới được!
Không quan tâm đến vẻ mặt giật giật của Sư Tử, Cự Giải liền móc điện thoại ra rồi lén chụp hình người đàn ông cùng người phụ nữ kia. Dù sao cô Như Hòa cũng là giáo viên khá thân thiết với nhóm cô, nếu tên này bắt cá hai tay thật, thì cô ấy cần được biết!
- Hmnn!!!
Đột nhiên, ngay trước khoảng khắc người đàn ông kia có vẻ phát giác ra có người chụp hình, thì một cái bóng lớn xuất hiện trước mặt cô. Lúc này, cô chỉ nhận được một cảm giác ươn ướt nơi đầu môi. Đây không phải là nụ hôn phớt, mà là một nụ hôn sâu, khiến đầu óc anh và cô đắm chìm trong sự ngọt ngào và ấm áp. Những cảm xúc ấy khiến hai người quên mất bọn họ đang ở ngay ngoài đường.
- Hmnn... Sư Tử?
Sau khi hết hơi, hai người mới dừng lại. Cự Giải có thể tiếp nhận nụ hôn bất ngờ ấy, nhưng vẫn chưa biết lý do vì sao.
- Au!
Chợt, Sư Tử cốc nhẹ đầu cô một cái, cô chưa kịp hiểu gì thì anh cất giọng trách mắng:
- Không biết phòng bị gì cả, cậu suýt nữa thì bị tên kia phát hiện cậu đang chụp hình hắn đấy!
- Hả? Vậy nên cậu mới...
- Hửm? Không lẽ cậu muốn nữa? _Nhìn dáng vẻ che môi của Cự Giải, tự nhiên Sư Tử lại nổi hứng trêu chọc:
- Sao hả? Có muốn đến chỗ vắng người hơn không?
- Đi... điên à! Đây là khu nhà tớ, lỡ người quen bắt gặp thì sao! Cậu mới là không biết phòng bị thì có!
- Ồ, vậy là thực ra cậu rất muốn tiếp tục, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy?
- Biến... biến thái! Bớ người ta biến thái!
- Này này!
Người đi trước, kẻ đi sau, nhưng trông cả hai thực sự rất dễ thương.
.
.
Ngày hôm sau...
Trường cao trung Zodiac...
Lớp 12S...
- Ơ...
- Gì vậy, sao đứng lại rồi!
Bạch Dương vừa bước đến cửa lớp thì đột ngột dừng bước, khiến Xử Nữ đi phía sau chút nữa là đập đầu vào vai anh. Đáp lại, Bạch Dương có chút ngạc nhiên:
- Sao lạ nhỉ, hôm nay nam thần thần bí lớp mình đến lớp trước giờ chuông 15 phút luôn ư?
- Hửm?
Đúng như lời của Bạch Dương, mọi khi, Giải Hoa Thần luôn luôn đến lớp ngay giây trước khi chuông vào tiết 1, hôm nay lại đến lớp như một học sinh bình thường.
- Ủa khoan đã... _Chợt nhận ra điều gì đấy, Bạch Dương liền ồ lên:
- Chúng ta là người đi học sớm nhất bọn ư?? _Xử Nữ còn chưa kịp trả lời, thì Bạch Dương lại làm dỗi:
- Đấy thấy chưa, tôi đã nói với cậu rồi, cho tôi ngủ thêm 10 phút nữa đi mà không nghe!
-_-!!!
Tưởng chuyện gì, hóa ra là uất ức vì không được ngủ thêm. Xử Nữ cũng chả thèm để tâm mà bước vào lớp.
- Vậy trưa nay nha, hai chị em mình đến thăm Bảo Bình!
- Ô kê chị yêu~
- Hai người xê ra chút coi!
Lần lượt ba giọng nói vang lên phía ngoài lớp, chẳng cần nhìn mặt, những người trong lớp cũng biết là ai. Cánh cửa mở ra, là sự xuất hiện của Kim Ngưu và Tiêu Vỹ, chen giữa hai người là vẻ mặt tỏa hắc khí của Song Ngư.
- Ơ...
Cũng như Bạch Dương, Kim Ngưu vào đến lớp liền thấy lạ khi thấy Giải Hoa Thần đang ngồi trong lớp.
Xạch!
- Ồ, Xử Nữ à...
Sư Tử và Cự Giải đến lớp, Cự Giải thấy Xử Nữ liền lên tiếng:
- Xà Phu vừa nhờ tớ chuyển lời đến cậu, lên Hội học sinh gấp kìa, hình như là cuộc họp khẩn cấp đó!
- Hả?
Xử Nữ còn đang hưởng thụ buổi sáng thứ tư không phải đi trực, vậy mà lại bị triệu hồi lên phòng Hội học sinh.
- Em yêu, cố lên!
- Hmn...
Mặc kệ lời cổ vũ như muốn ăn đập của Bạch Dương, Xử Nữ ủ rũ vác xác mình đứng dậy, rồi tha thiết nhìn Cự Giải:
- Cự Giải, cậu bỏ tớ lại Hội học sinh một mình thật đó hả?
- Hì hì... xin lỗi cậu, nếu tớ rời khỏi rồi lại xin vào, chẳng phải uy nghiêm của Hội học sinh sẽ không còn hay sao?
- Haizzzz...
Rốt cuộc, Xử Nữ cũng lẻ loi rời khỏi lớp 12S.
Lần lượt, những người khác cũng xuất hiện. Hiển nhiên, ai cũng ngạc nhiên khi thấy Giải Hoa Thần đang ngồi trong lớp. Đây quả là một điều kỳ lạ.
Tất nhiên, Giải Hoa Thần đều nhìn ra những thắc mắc của người khác. Mà cái biểu hiện rõ ràng nhất, là của Nhân Mã.
Lý do Giải Hoa Thần đi học với giờ giấc bình thường như bao học sinh bình thường, là vì cuộc nói chuyện đêm hôm qua với Song Tử. Đêm hôm qua, Song Tử nói với anh rằng nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Băng Con Rết cũng chính thức quay trở lại, và cả trường học ai cũng biết được anh chính là Rết Con. Có lẽ, Nhân Mã cũng đã biết rồi. Nên Song Tử nói, nếu bây giờ anh chuyển trường, sẽ khiến mọi người chú ý và tò mò hơn.
Ý của Song Tử quá rõ ràng, đó là muốn để anh tự quyết định có ở lại cao trung Zodiac hay không.
Nhưng vấn đề khiến anh suy nghĩ nhất, là một lời đề nghị từ Song Tử:
"Suốt thời gian qua, cậu đã hỗ trợ tôi rất nhiều, giờ, đã đến lúc cậu tự hành động theo ý của mình! Tôi sẽ trả lại thứ vỗn dĩ đã thuộc về cậu!"
Thứ vốn dĩ thuộc về anh mà Song Tử đang giữ, không phải là tình bạn với Nhân Mã sao?
- Sao hai thằng nhóc này lại ở trong lớp chúng ta vậy?
Giọng nói này, Giải Hoa Thần bất giác chú ý đến. Hóa ra là Song Tử đã đến lớp. Vừa nhìn thấy sự hiện diện của Tiêu Vỹ và Tử Hàn, anh liền lên tiếng.
- Anh Song Tử! _Tử Hàn có chút khó xử khi đối diện với Song Tử, cậu vẫn chưa quên cú đấm đau đớn ngày hôm ấy đâu.
- Chắc thời gian này bọn em sẽ xuất hiện ở lớp anh chị nhiều đó! _Tiêu Vỹ than thở:
- Bọn em chẳng muốn nhìn thấy bản mặt hống hách xấc xược của con nhỏ đáng ghét kia đâu!
- Haizz... tội nghiệp mấy đứa! May là con bé đó không chuyển vào lớp anh, nếu không, với nhan sắc này, anh cũng sẽ bị quấy rối mất! Như thế Xử Nữ nhà anh sẽ tủi thân lắm!
- Bạch Dương, cậu không sợ Xử Nữ nghe thấy à~
- Hahaha...
.
.
Giờ học địa lý...
- Nước ta đang có xu hướng chuyển dịch cơ cấu kinh tế theo hướng tăng tỉ trọng ngành công nghiệp và xây dựng, tỉ trọng ngành dịch vụ tăng cao...
- Thiên Bình, cậu không sao chứ?
Nhân Mã ngồi phía sau Thiên Bình, thấy cô nằm sấp xuống bàn có vẻ không khỏe, nên nhỏ giọng khều khào.
- Không sao.
Nói thì nói vậy, nhưng sau đó không lâu, Thiên Bình đã xin giáo viên xuống phòng y tế vì mệt mỏi. Điều này thật mới lạ, vì từ đầu năm học đến giờ, chưa bao giờ thấy nữ hoàng băng giá có biểu hiện mệt mỏi như vậy cả.
- Cậu ấy không sao chứ?
- Có khi nào giống Bảo Bình mà ngất xỉu giữa chừng không?
Thấy Thiên Bình bảo là tự mình đi được, nhưng đám bạn ai cũng lo lắng. Bảo Bình lúc nào cũng nói vậy, nhưng kết quả thì...
Soạt!
- Thưa thầy em đi vệ sinh!
Sư Tử vừa mới đứng dậy thì một giọng nói phía sau lưng mình vang lên. Thầy giáo còn chưa kịp trả lời thì Song Tử đã ra khỏi lớp.
Trên hành lang trống trải, Thiên Bình bước đi loạng choạng trong khi hai tay đều ôm bụng một cách nhăn nhó. Đường đến phòng y tế phải bước xuống 5 tầng lầu nữa.
Soạt!
- Này, cậu tự đi được không?
Bỗng, một cánh tay lớn khẽ đỡ lấy thân hình mệt mỏi của cô, chỉ cần nghe giọng là cô biết người đó là ai, ngữ điệu nhàn nhạt tự động bật lên:
- Cậu đi theo tôi làm gì?
- Còn chẳng phải lo cho cậu à? Trông cậu như sắp chết đến nơi ấy! _Song Tử lên tiếng:
- Đừng có gắng sức quá rồi lại ngất xỉu giữa đường như Bảo Bình nha! Cậu bị sao thì phải nói ra, chứ giấu giấu thế này mọi người đều lo lắng! Cậu cũng thấy Bảo Bình rồi đấy, kết quả là phải nhập việ...
- Nói nhiều quá...
Thiên Bình nhàn nhạt đẩy tay Song Tử ra, rồi cất giọng:
- Mau về lớp đi.
- Cậu lại thế rồi, trước mặt tôi có cần phải thế không? Chẳng phải tôi và cậu đều thấy hết...
- !!!
Song Tử suýt nữa thì lỡ lời bí mật, còn Thiên Bình thì bất giác đỏ mặt sau khi nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Vô tình, hành lang lại im ắng trở lại. Được một lúc, thì giọng của Thiên Bình vang lên, vô cùng nhỏ:
- Là đau bụng con gái, cậu để tôi xuống phòng y tế trong yên bình đi!
- Hả?
Không bao giờ nghĩ đến, bộ dạng mệt mỏi của Thiên Bình thế này lại có nguyên nhân "tự nhiên" như thế. Anh không để ý, cô cũng chẳng để ý, mặt cả hai đều bất giác ửng hồng. Rốt cuộc thì Song Tử cũng để yên cho Thiên Bình xuống phòng y tế.
Trở lại lớp học...
Soạt!
Xử Nữ đang chăm chú nghe giảng, bỗng có một tờ giấy được thẩy đến, là của Song Tử.
Bốp!
- Á!
Bạch Dương đang gật gù trên bàn, liền la toáng lên khi bị đánh vào đầu. Còn chưa kịp nhận ra sự tình thì Xử Nữ sau lưng anh la làng lên:
- Con cừu thối này! Cũng tại cậu suốt ngày kêu tôi là con gái mà thằng điên Song Tử nó cũng tưởng tôi là con gái thật! Còn hỏi đau bụng con gái cần ăn gì uống gì! _Ngay sau đó thì quay sang chửi Song Tử:
- Định mệnh, mày nghĩ bố biết đau bụng con gái thì cần gì à, bố thằng điên!
0_O
Ngay lập tức, cả lớp đều mặt đần mặt thối nhìn sang Xử Nữ.
- Chết mẹ!
- E hèm... _Bỗng, giọng của thầy giáo vang lên, ngữ điệu lập tức tức giận:
- Xử Nữ, Bạch Dương, Song Tử, ba đứa ra ngoài đứng hết cho tôi!!!
- Á thầy, em có làm gì đâu chứ! Oan ức quá!
- Tôi cho em ra đấy, ngủ em còn gì để nói hả?! Một đứa thì ngủ gật, một đứa thì đột nhiên to tiếng trong lớp, một đứa thì viết thư tay trong giờ học! Thật hết dạy nổi!
- Hahaha...
Sự ra đi của ba mỹ nam trong lớp, lại trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ngoài lớp...
- Đúng là xúi quẩy, hỏi mày đúng là bằng thừa!
Song Tử lẩm bẩm, nếu không phải anh ngồi giữa một rừng kiếm, thì đã không đến nỗi phải xin ý kiến Xử Nữ.
- Tao chưa đập mày là may rồi, đứng đấy mà than!
- Tôi mới là người thiệt thòi nhất ở đây đấy nhá huhu!
- Thiệt cái gì, còn không phải tại cậu à!
- Sao lại tại tôi?
- Mở miệng ra là gọi tôi là con gái, nếu không đếch gì thằng ngu này truyền giấy cho tôi hả!
- Bla... bla...
Song Tử dửng dưng đứng ngoài cuộc cãi vã của cặp đôi võ mồm kia, tự anh tra trên mạng còn hơn.
Giờ nghỉ trưa...
Canteen...
Xì xầm... xì xầm...
Vẫn như thường lệ, đặc biệt vào giờ nghỉ trưa, canteen chính là nơi đông học sinh và ồn ào náo nhiệt nhất. Cũng giống như hôm qua, sự xuất hiện của nữ sinh mới chuyển trường đến lại thu hút sự chú ý của toàn thể những người đang có mặt ở đây... trừ chiếc bàn ở hàng thứ ba bên tay trái.
- Vưu Cổ Nhữ, cậu muốn ăn gì, bọn mình liền đi lấy cho cậu!
Vưu Cổ Nhữ, chính là nữ sinh nổi tiếng trong hai ngày gần đây, bởi vì sự xuất hiện của một dàn vệ sĩ hùng hậu ở trước cổng trường. Chỉ cần nhắc đến họ tên, ai cũng có thể đoán ra thân thế của người này. Họ Vưu ở trong nước không có nhiều, chỉ có thể là gia tộc Vưu - gia tộc có nền kinh tế lâu đời và cũng góp phần cho sự phát triển của nước nhà. Song, hiện tại Vưu gia đã có chút sa sút nhưng ảnh hưởng của họ thì vẫn còn khá nhiều.
Chỉ mới một ngày đi học, mà nữ sinh Vưu Cổ Nhữ này đã quy về được một đám nữ sinh nịnh hót và sủng ái mình. Vốn đã được ngậm thìa vàng từ khi chào đời, nên Vưu Cổ Nhữ rất thích bành trướng thân thế và tỏ vẻ uy quyền đến mọi người xung quanh. Ngữ điệu không coi người khác ra gì mà cất tiếng:
- Tôi không thể ăn đồ ăn tầm thường như mấy người các cậu, mấy cậu nói xem, tôi nên ăn gì?
- Hả? À vậy cậu muốn ăn gì, chúng tớ sẽ đi đến nhà hàng đó mua về cho cậu?
- Đợi mấy cậu mang về, có phải đồ ăn đó nguội mất rồi không?
Xì xầm... xì xầm...
Thái độ cùng những lời nói khinh thường và chảnh chọe của Vưu Cổ Nhữ nhanh chóng bị những người khác thấy được, không khỏi bàn tán. Đối với Vưu Cổ Nhữ, cô ta không thèm để động gì đến những lời bàn tán đấy, cô ta chỉ cần càng nhiều người biết đến cô ta là được. Tuy vậy, chiếc bàn số ba trong góc bên trái kia lại dường như không hề quan tâm đến sự xuất hiện của cô.
- Này, đám người bên kia là ai đấy?
Mặc dù bên trong không thỏa thích, nhưng bề ngoài, Vưu Cổ Nhữ lại cất giọng điệu thoáng qua. Nhìn theo hướng mắt của cô, những nữ sinh khác liền thay nhau trả lời:
- Cậu đang hỏi chiếc bàn số ba đấy hả?
- Đó là đàn anh chị trên mình một khối, lớp 12S!
- Họ cũng là những người nổi bật nhất trong 12S đấy!
- Để tớ chỉ cho, người có mái tóc màu vàng mà nói nhiều nhất ấy, là anh Bạch Dương, đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ của trường mình đó, anh ấy chơi bóng rổ siêu chất luôn!
- Còn người kế bên, đeo mắt kính, là Hội phó hội Học sinh Xử Nữ, cũng là con trai cô Hiệu Trưởng trường mình!
- Anh tóc xanh lá bên cạnh, là anh Nhân Mã! Còn người tóc đen trông có vẻ lạnh lùng kia, là anh Thiên Yết! Cả hai đều trong đội bóng rổ của anh Bạch Dương luôn!
- Cậu thấy anh tóc cam đầu đinh không, anh ấy là Sư Tử, hổ báo lắm đấy, nghe nói trong trường không ai dám đắc tội với anh ấy!
Sau một hồi thể hiện tầm hiểu biết của mình mà giới thiệu từng người một cho Vưu Cổ Nhữ, đám nữ sinh kia tiếp tục lấy lòng:
- Còn thiếu vài người nữa, mọi hôm bọn họ đều đi cùng nhau, nhưng không biết hôm nay lại không đi đủ!
- À phải rồi, Tử Hàn và Tiêu Vỹ lớp mình có chơi với mấy người đó đấy!
- Tử Hàn và Tiêu Vỹ?
Vưu Cổ Nhữ khi nhắc đến hai cái tên này, có chút tức giận. Đấy là vì hai người đó dám không để cô vào mắt. Một người có quyền thế, người người đều muốn chơi cùng, người người đều phải nhìn mặt cô mà sống, vậy mà hai tên đó dám bỏ ngoài tai những mệnh lệnh của cô. Lòng tự tôn của một tiểu thư quyền quý như cô không cho phép.
- Ủa, chị hai với chị Thiên Bình đâu ạ?
Tử Hàn vừa lấy cơm cho mình xong, liền thắc mắc khi cậu nhìn thấy đám người trước mặt toàn là con trai. Chuyện Kim Ngưu, Song Ngư cùng Tiêu Vỹ đi thăm Bảo Bình thì cậu không nói, nhưng sao hai người kia cũng không thấy đâu, cả Song Tử cũng không có mặt ở đây.
- Haizz... Thiên Bình đang nằm ở phòng y tế, nên Cự Giải ở đấy rồi! _Bạch Dương vừa trả lời thì Tử Hàn hốt hoảng:
- Chị Thiên Bình bị sao vậy ạ?
- Ầy, chú mày đừng có nóng! Chuyện con gái mà thôi! _Xử Nữ thấy Tử Hàn cuống lên, đành lên tiếng cho nó bình tĩnh lại.
- Chuyện con gái? Là chuyện gì? _Ngu mặt.
- Là chuyện con gái chứ chuyện gì! Với lại...
- Ở đấy cũng có Song Tử rồi! _Sư Tử và Thiên Yết nối đuôi nhau cất giọng, cuối cùng cũng khiến Tử Hàn yên tâm đặt đít xuống.
- À, mà hồi sáng chưa kịp hỏi, Xử Nữ... _Bỗng, Nhân Mã lên tiếng:
- Hội học sinh mới họp cái gì vậy?
- Haizz... Tự dưng mày nhắc đến, tao lại nhớ ra! _Xử Nữ thở dài, thấy vậy, Bạch Dương liền tò mò:
- Có chuyện gì phiền não à?
- Cũng không hẳn, chỉ là hai ngày nữa, trường đại học Kinh Tế Quốc Tế sẽ đến hướng dẫn tuyển sinh ở trường mình. Sáng nay Xà Phu chỉ tranh thủ vài phút trước khi vào học để họp cách tổ chức và tiếp đón trường người ta thôi!
- Xời, tưởng trường mình lại bày ra cái gì chứ, hú hồn!
- Đừng tưởng bở, có khi mấy cậu cũng phải giúp bọn này sắp bàn sắp ghế trong hội trường đấy, không thoát được đâu!
- Èo!!!
.
.
Phòng y tế...
- Thiên Bình, cậu đỡ hơn chưa?
Cự Giải đem thuốc đến cho Thiên Bình, vốn dĩ cô và Thiên Bình trưa nay đi cùng Kim Ngưu đến thăm Bảo Bình, nhưng Thiên Bình lại bị hành kinh nên cô ở lại trường để trông nom cho cô ấy.
- Sao cậu không đi ăn?
Thấy Cự Giải, đồng hồ cũng mới điểm giờ nghỉ trưa không lâu, nên Thiên Bình có phần khiển trách. Cự Giải cười:
- Lát nữa tớ ăn cũng có sao, tớ có thuốc nên đem đến cho cậu nè! À... _Chợt, Cự Giải nhớ ra một điều:
- Cậu đợi một chút, lát Song Tử sẽ đem đồ ăn đến cho cậu á!
- Hở?
- Hở cái gì! Hai cậu còn định giấu tụi này đến khi nào? Cậu ấy quan tâm đến cậu rõ ràng thế còn gì! Còn bị đuổi ra khỏi lớp vì viết giấy hỏi Xử Nữ con gái đến tháng cần ăn gì há há há!
- !!!!
Nghe kiểu thuật chuyện lại của Cự Giải về Song Tử, Xử Nữ và Bạch Dương khiến Thiên Bình bị ngoài ý muốn. Chuyện mất mặt thế này, không phải cả lớp đều biết rồi đấy chứ?
Xạch!
- Ồ, vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến!
Lời nói đùa cợt của Cự Giải cất lên, có nghĩa người vừa bước vào chẳng ai khác ngoài Song Tử, trên tay anh là một hộp đồ ăn trông vô cùng sang trọng.
- Thấy trên mạng nói ăn cá hồi sẽ tốt cho cậu ở thời điểm này... nên tôi mua về đây!
Song Tử bước đến chiếc bàn ăn của phòng y tế, bày ra các thứ mới mua về. Không chỉ Thiên Bình, mà đến cả Cự Giải cũng phải trố mắt lên. Nào là cá hồi cuộn rau nướng, súp bí đỏ cá hồi, salad cá hồi. Không chỉ thế, còn có chuối, chocolate đen, dâu tây và trà xanh.
- Ý tốt của cậu có phải lố quá rồi không? _Thiên Bình đen mặt nhìn bữa ăn hoành tráng trên bàn:
- Định để tôi chết vì ăn nhiều hay gì?
- Hả? Cái này... không phải bình thường cậu ăn rất nhiều còn gì!
- Hhahaha...
Nhìn hai người, một nóng một lạnh đối đáp nhau khiến Cự Giải không khỏi bật cười. Cái này, chắc Song Tử mua hết những thứ mà trên mạng nhắc đến luôn quá.
Xạch!
- Ô, sao nhiều người thế?
Như Hòa đi từ nhà vệ sinh ra, thấy có thêm vài gương mặt nên có chút ngạc nhiên. Thấy trong này toàn là con gái phụ nữ, hơn nữa việc của mình cũng hoàn thành xong, nên Song Tử nhanh chóng rút lui.
- Chà, Thiên Bình có bạn trai chu đáo quá ta!
- Phụt!!!
Lời của cô y tế, khiến người đang uống trà phụt hết nước ra. Ngữ điệu nhàn nhạt nhanh chóng vang lên:
- Cậu ta không phải.
- Hầy... lạnh nhạt thế!
- À phải rồi cô Như Hòa... _Nhắc đến bạn trai, Cự Giải lại nhớ ra một chuyện:
- Người đàn ông mà em thấy cùng cô nói chuyện vào hôm thứ hai, cái ngày Bảo Bình được đưa đi bệnh viện ấy, là bạn trai cô hả?
- Hở? _Như Hòa có chút ngạc nhiên khi Cự Giải nhắc đến vấn đề này, cô cười:
- Đúng vậy, sao hả, đẹp trai không kém gì bạn trai em đúng không?
- Hí hí, cô nói vậy là không được rồi, làm sao đẹp trai bằng Sư Tử của em được! Em không nhớ rõ mặt người đó, cô có hình ở đây không?
- Hừm... con bé này vậy mà cũng tự mãn gớm ha! Cô tất nhiên là có hình ở đây rồi, em đừng có mà xem xong rồi hối hận đó!
-_-!!! _Thiên Bình không cùng thế giới của hai người này.
- !!!
Chỉ là, sau khi nhìn hình mà Như Hòa đưa cho, sắc mặt Cự Giải có chút tối lại, ngữ điệu không còn đùa giỡn nữa:
- Đúng là người này, tối hôm qua em thấy ở gần nhà em!
- Hả? Khu Wet á hở? _Như Hòa có gì đó muốn phản đối:
- Đâu có, tối qua anh ấy gọi cho cô, bảo là đang công tác ở thành phố kế bên mà, ngày mai mới về lại đây!
- Cô nên xem cái này...
Bỗng, Cự Giải đưa điện thoại cho Như Hòa xem, là những tấm hình mà hôm qua cô chụp lén được.
- ...
Sắc mặt của Như Hòa trở nên thất thần rõ ràng khi xem xong những tấm hình kia, cả căn phòng y tế giờ chỉ còn nghe thấy tiếng nhai thức ăn của Thiên Bình.
- Cô...
- Aaaaaaaa!!! Chết tiệt!
Cự Giải có chút lo lắng cho tâm trạng của cô y tế, mới mở mồm được một từ, thì đột ngột Như Hòa gáo hét lên, trông vô cùng đáng sợ.
- Tên khốn Khúc Lục Ngân! Dám bắt cá hai tay! Damn it! Dám cắm sừng bà! Tên chết tiệt, tên khốn nạn! Bà đây không đánh cho mày nhừ tử thì bà không mang họ Như!
O_O
Nhìn Như Hòa tức giận, mà Cự Giải và Thiên Bình bay cả màu.
- Cô, từ từ bình tĩnh, cái hạng đàn ông này không đáng để mình tức giận! _Nhanh chóng, Cự Giải liền lên tiếng giúp Như Hòa hạ hỏa:
- Tuy có đau lòng, nhưng thà biết trước còn hơn bị hắn ta lừa dối, cô không nên quá đau buồn!
- Em nhìn cô đau buồn chỗ nào hả Cự Giải?
- Dạ?
- Nghe nói nhóm tụi em có hứng thú với việc trả thù lắm đúng không? Biệt đội Avengeres?
- Dạ?
.
.
Sân sau...
Sau khi thăm Bảo Bình về, Kim Ngưu và Song Ngư cùng Tiêu Vỹ trở lại trường học để tiếp tục cho buổi chiều, chỉ có điều, vì mắc vệ sinh quá nên cô đã chạy đến nhà vệ sinh ở sân sau, chứ định trèo lên 5 tầng, chắc vãi ra quá.
- Aigooo, thật là thoải mái a~
Còn phải nói, giải quyết nỗi buồn đúng thời điểm thì còn gì hạnh phúc bằng.
Lộp bộp... phịch...
Tách... tách...
- Hahaha...
Vừa ra khỏi khu vệ sinh, Kim Ngưu liền nghe thấy có vài âm thanh kỳ lạ, đến khi có tiếng cười giòn dã của một nhóm nữ sinh vang lên, thì cô đột nhiên có linh cảm không lành.
- Này, chụp nhiều lên, nhiều lên!
- Haha, xem bộ dạng nó kìa, như một con heo lăn bột haha!
- Vương Chi Lộ, để xem mày còn dám cãi lệnh bọn này nữa không?
- Đổ thêm mắm lên tóc nó đi!
- Vâng, nữ hoàng Vưu Cổ Nhữ của chúng ta!
- Hahaha...
Không thể ngờ, chỉ ngay đằng sau khu vệ sinh nữ, lại có một nữ sinh bị một nhóm đông người ăn hiếp bắt nạt. Không những bọn người kia ép nữa sinh đó quỳ xuống, mà còn đổ nước mắm, bột năng cùng hồ dán lên đầu tóc và cả cơ thể cô ấy, sau đấy còn thoải mái chụp hình và cười hả hê.
- Này, mấy người làm cái gì vậy?
Kim Ngưu không bao giờ có thể nhìn thấy rồi bỏ đi như không phải chuyện của mình được, cô lập tức lớn tiếng thét lên, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
- Ô, ai vậy?
Vưu Cổ Nhữ nhìn thấy một kẻ ngoài cuộc xen vào, không những không giật mình hay sợ hãi, mà con bày bộ mặt khinh thường ra. Nhưng những người khác thì có nhận ra Kim Ngưu.
- Đâ... đây là chị Kim Ngưu của 12S!
- 12S?
- Phải, Vưu Cổ Nhữ, chị ấy là bạn thân của nhóm người vừa rồi ở canteen đấy!
Nghe vậy, Vưu Cổ Nhữ liền lướt nhìn Kim Ngưu một lượt từ trên xuống dưới, rồi khi dễ phán:
- Tôi nghe không nhầm chứ? Chị ta? _Ngữ điệu vô cùng khinh mạt:
- Lùn, mập, xấu! Tệ hại không có từ nào để miêu tả!
- Cái giề?!
Kim Ngưu khi không bị một con nhỏ không biết điều dám chê ngoại hình của mình, liền tức tưởi. Nhưng điều đó không quan trọng, một lần nữa, cô lớn tiếng:
- Ban ngày ban mặt, ngay giữa trường học, ai cho mấy cô bắt nạt người khác như thế! Có thấy quá đáng lắm không?!
- Há, quá đáng? _Vưu Cổ Nhữ cười một tiếng đầy khinh bỉ, cô đẩy mấy đứa khác ra, nghênh mặt đến trước Kim Ngưu:
- Qúa đáng hay không, không đến lượt người ngoài chị nói, bớt xen vào chuyện của người khác đi! Nể tình chị là đàn chị học lớp S, nên tôi sẽ xem như chị chưa từng xuất hiện ở đây!
- Này, cô nghĩ cô là ai hả?
Kim Ngưu có thể nói là tốt bụng và hiền lành, nhưng cũng sẽ có một số điều khiến cô vô cùng ghét bỏ. Mà thái độ xem thường và không biết hối cải của Vưu Cổ Nhữ, chính là điều mà cô ghét. Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số của Xử Nữ:
- Hội học sinh à? Khu vệ sinh ở sân sau khu B có kẻ bắt nạt người khác kìa! Xem nào... _Nói rồi cô bước đến, vạch bảng tên của Vưu Cổ Nhữ ra, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào cô ta mà cất giọng đanh thép:
- Là Vưu Cổ Nhữ, lớp 11S!
- Chị dám?!
Trước thái độ khó tin của Vưu Cổ Nhữ, Kim Ngưu vẫn giữ vững lập trường của mình:
- Dám? Dù cô có là tổng thống, tôi cũng không sợ đâu!
- Ồ, chẳng qua chị chưa nghe đến danh thế của tôi thôi! Nói cho chị biết, dù chị có gọi cả Hiệu Trưởng đến đây, cũng chẳng làm gì được tôi đâu...
Vưu Cổ Nhữ nhanh chóng lấy lại vẻ ngạo mạn thường có của mình, đưa ánh nhìn khinh bỉ dành cho Kim Ngưu:
- Huống gì là Hội học sinh tôm tép!
Đoạn, Vưu Cổ Nhữ chẹp miệng:
- Mất cả vui! Nhưng... _Nói đến đây, Vưu Cổ Nhữ nhếch mép:
- Có vẻ chị rất thích giúp đỡ người bất bình nhỉ? Nhưng hãy đoán xem, nó có cảm kích chị không? À, còn nữa... _Đoạn, Vưu Cổ Nhữ cố tình bước đến bên cạnh Kim Ngưu, khẽ ghét vào tai cô:
- Tôi vốn là một người thích thống trị kẻ khác, nên những người lo chuyện bao đồng như chị... tôi, tuyệt sẽ không bỏ qua!
- !!!
- Vương Chi Lộ, tan học tụi tao sẽ chơi đùa với mày tiếp đấy!
Nói rồi, Vưu Cổ Nhữ rời đi, đám nữ sinh kia cũng lần lượt đi theo sau. Kim Ngưu liền chạy đến, đỡ cô gái xui xẻo kia dậy:
- Em gái, không sao chứ?
- Bỏ ra, không cần chị quan tâm!
Cô gái Vương Chi Lộ hất tay Kim Ngưu ra, y như lời nói vừa rồi của Vưu Cổ Nhữ, cô ta không hề có chút cảm kích gì với Kim Ngưu cả, ngược lại còn tỏ ra phiền phức:
- Chị nghĩ tôi sẽ cảm ơn chị sao? Mơ hồ! Chị làm vậy chỉ khiến tôi gặp rắc rối hơn thôi!
- Hả?
- Vốn dĩ lần này là tôi sẽ xong chuyện với cô ta, nhưng nhờ phước chị mà giờ ra về tôi còn phải bị bọn chúng bắt nạt nữa!
Vương Chi Lộ cau có khó chịu, khiến Kim Ngưu ngờ người ra, vừa rồi, đúng là Vưu Cổ Nhữ có nói như vậy. Tuy nhiên, cô vẫn muốn giúp đỡ:
- Nếu vậy thì em hãy báo với nhà trường, cô ta sẽ không dám làm gì...
- Chị còn chưa hiểu à? Gia đình cô ta chính là Vưu gia cao quý đấy! Cái trường này còn phải nhìn mặt cô ta mà sống đấy! Đây là chuyện của tôi, chị đừng có tỏ mình là tốt bụng nữa, thật buồn nôn!
- ...
Dù Vương Chi Lộ đã đi rồi, nhưng Kim Ngưu vẫn còn đứng đấy, trong sự thất vọng. Trước giờ, thấy chuyện bất bình cô đều lên tiếng, vì đấy là cảnh mà cô ghét nhất. Cô không phải làm như vậy vì muốn đổi lấy hai từ cảm ơn của người khác, cô cũng chẳng cần sự cảm kích từ họ, nhưng kết quả lần này cô thu được là gì, đổi lại, cô lại bị người ta nói mình phiền toái.
Phương châm sống của cô, rốt cuộc không đúng sao?
Brm... Brm...
Tiếng điện thoại rung lên, nhìn thấy tên người gọi, cô mới hoàn hồn lại được.
- [Cậu ngủ trong đó luôn hay gì vậy? Sao còn chưa chịu ra?!]
Vừa ấn nút nghe, giọng quở trách của Song Ngư từ đầu dây kia đã vang lên chói tai. Chuyện cô vừa trải qua, tốt nhất không nên để người khác biết, đặc biệt là Song Ngư, nếu không, anh sẽ làm lớn chuyện lên mất.
- Tôi xong rồi đây, thật là, mới có mấy phút mà đã không chờ được!
Kim Ngưu khôi phục trạng thái lại, tiếp tục như chưa từng xảy ra chuyện gì.
------------- End chap 147 -----------