My Time - BTS
Đánh úp lần 5!!!!!
Lần này phải chúc mọi người ngủ ngon rồi, good night ~~
-----------------------------
Canteen...
Vẫn như mọi khi, cứ đến giờ nghỉ trưa, canteen lại trở nên đông đúc và náo nhiệt hơn hẳn, không khi nào là có ngoại lệ. Người thì đứng xếp hàng lấy cơm, người thì xếp hàng mua nước, nói chung, không xếp hàng thì đừng hòng có cái mà ăn.
- Hmn... ngày mai sẽ là ngày tiến hành kế hoạch báo thù cho cô Như Hòa... chậc, chậc...
Kim Ngưu ngồi giữ chỗ theo lời của bạn bè, trên tay là chiếc kéo đang cắt vài thứ để làm đồ hóa trang cho ngày mai, gương mặt bất giác toát lên một vẻ hứng thú:
- Chắc chắn sẽ khiến cô Như Hòa thỏa mãn.... Oái!!!
Bỗng, một cảm giác vừa ướt, vừa nặng ập xuống trên đầu Kim Ngưu khiến cô bất giác kêu một tiếng, cho đến khi thứ chất lỏng sệt sệt ấy nhỏ giọt xuống trước mặt, thì một giọng nữ đầy giả tạo cất lên:
- Ôi không, chuyện gì thế này?
Giọng nói này, Kim Ngưu không lẫn vào đâu được, hai hàm răng cô nghiến chặt lại một các phẫn nộ:
- Vưu Cổ Nhữ!!!
- Ôi trời, xin lỗi chị Kim Ngưu... _Vưu Cổ Nhữ cầm đầu một nhóm nữ sinh, vờ cất giọng có lỗi:
- Làm sao đây, thứ này vốn dĩ em muốn đổ vào thùng rác, nhưng không ngờ lại đổ nhầm lên đầu chị! Hô hô... _Đoạn, ngữ điệu của Vưu Cổ Nhữ trở nên khiêu khích:
- Chắc tại trông chị giống thùng rác quá!
- Ôi làm sao đây, tóc của chị... _Vưu Cổ Nhữ lại cố tình tỏ ra hoang mang:
- Đây là bột năng nấu chảy đó, nếu không kịp gỡ ra, sẽ không cứu vãn được đâu!
Soạt!
Xẹt! Xẹt!
Lời của Vưu Cổ Nhữ vừa dứt, thì Kim Ngưu đã túm lấy chiếc kéo sẵn có trên bàn, không một chút do dự mà cắt bỏ mái tóc của mình đi.
Ngay lập tức, cả canteen đều trở nên ồn ào và chú ý đến.
Mái tóc dài ngang lưng của Kim Ngưu, vậy mà đã rơi xuống sàn nhà một cách đáng tiếc. Đến cả Vưu Cổ Nhữ, cũng không ngờ đến phản ứng này. Khóe môi cô ta cong lên, đặt lên mặt bàn một số tiền kha khá mà nói:
- Thật áy náy quá, số tiền này, coi như để chị chăm sóc lại mái tóc của mình nhé, yên tâm, chỉ có dư chứ không có thiếu đâu! _Đoạn, cô ta ghé vào tai Kim Ngưu, từng lời từng lời nhỏ nhẹ thốt lên:
- Để xem chị còn thích lo chuyện bao đồng không!
Nói rồi cô ta đắc ý cùng đồng bạn rời đi, để lại người con gái kia bất động tại chỗ. Không phải Kim Ngưu hiền lành hay sợ hãi Vưu Cổ Nhữ, chỉ là, cô tức giận đến mức không thể cử động được.
- Đứng đấy!
Vưu Cổ Nhữ cùng đồng bạn vừa xoay bước rời đi, thì bỗng một giọng nữ vang lên ngay bên tai, bất giác, cô ta quay đầu sang:
- Cái gì?
Ầm!
Như không hề báo trước, một khay cơm đổ ầm lên trên đầu Vưu Cổ Nhữ, khiến cô ta nhất thời nhảy dựng lên:
- Cái quái gì thế này?!!
Ầm! Ầm! Ầm!
Không những không quan tâm đến sự tức giận và hoảng loạn của Vưu Cổ Nhữ, cả Cự Giải cũng gia nhập với Bảo Bình mà đổ ập khay đồ ăn lên đầu của đám đồng bạn cô ta, rồi Bảo Bình nhại lại giọng của Vưu Cổ Nhữ trước đó:
- Ôi trời, xin lỗi đằng đó nha, cái này vốn dĩ là để chúng tôi bỏ vào miệng, nhưng lại lỡ đổ lên người đằng đó rồi, tôi thật đáng trách... _Đoạn, Bảo Bình nghiêm ánh nhìn lại:
- Thà để heo ăn còn hơn là đổ chúng lên người mấy cô!
- Chị!!!
Vưu Cổ Nhữ không những bị đổ đồ ăn lên khắp người, mà còn bị xem thường không bằng đống đồ ăn kia, liền tức tối. Đám đồng bọn của Vưu Cổ Nhữ nhận ra người trước mặt, liền sợ hãi không dám cất tiếng nào.
- Chị chán sống rồi hả, biết tôi là ai không mà dám hỗn xược như thế?
- Ôi trời, đằng đó thông cảm nhé, tôi mới đi học trở lại... _Bảo Bình lại nhái ngữ điệu giả tạo của Vưu Cổ Nhữ trước đó, làm vẻ ngây thơ:
- Cô là ai vậy?
- Cái gì? Chị còn dám xỉ nhục tôi! Vệ sĩ của tôi đang ở trước cổng trường, chỉ cần tôi hô một tiếng, có tin chị bị đuổi ngay trong ngày đi học trở lại với bộ dạng tơi tả không hả?
ẦM!
Lời của Vưu Cổ Nhữ vừa dứt, thì một tiếng động rầm trời vang lên, chỉ có điều, khi nhìn kỹ lại, thì chiếc ghế ngay gần đấy đã bị Bảo Bình đẩy lệch đi. Vứt bỏ vẻ nhạo báng mà cô cố tình đóng giả, Bảo Bình nhanh chóng khoác lại dáng vẻ trời không sợ, đất không sợ mà nghiêm lãnh nhìn Vưu Cổ Nhữ:
- Đừng chỉ biết hù dọa, tôi cho phép cô gọi bọn họ đến đấy! Đến, mấy ngày nay tôi cũng đang nhàm chán đây, vừa hay có chỗ để giải trí!
- Chị... chị... Hừ, chị đợi đấy!
Vưu Cổ Nhữ uy quyền tự dưng hóa thành một con mèo đáng thương trước mặt Bảo Bình, khi những đứa lẽo đẽo theo chân cô nãy giờ không dám hí hóe gì, bất quá, cô ta tự biết đường mà rời đi.
- Khoan đã.
Còn chưa bước đủ một bước, thì một giọng nữ khác lại vang lên, ngữ điệu băng lãnh như âm ngàn độ C, tâm tình bức bối, Vưu Cổ Nhữ quát lên:
- Cái gì nữa! Á!
Còn chưa kịp nhận ra, thì mái tóc dài của Vưu Cổ Nhữ đã bị túm lấy, ngay sau đó, âm thanh xén tóc ngọt xớt vang lên, lại một lần nữa khiến cả canteen trở nên ồn ào.
Đến cả Bảo Bình và Cự Giải, đặc biệt là Kim Ngưu cũng không lường trước được, Thiên Bình từ lúc nào đã cầm cây kéo trên tay mà thẳng thừng cắt phăng đi mái tóc mượt mà của Vưu Cổ Nhữ.
- Á!!! Chị bị điên rồi hả?!!
Phịch!
Trong khi Vưu Cổ Nhữ nhảy dựng lên như dưới chân có gai, không ngừng gào thét và sốc trước hiện trạng của mái tóc mình thì Thiên Bình lại ném cho cô ta một số tiền, vẻ mặt không chút biểu cảm mà cất tiếng:
- Số tiền này để cô dùng mà chăm sóc tóc mình, yên tâm, chỉ có dư chứ không có thiếu!
Vừa dứt lời, Thiên Bình liền liếc mắt sang nhìn những đứa bạn còn lại của Vưu Cổ Nhữ, cây kéo vẫn còn cầm trên tay, những nữ sinh kia đồng loạt hiểu ra, liền vội vàng lùi xuống và trốn tránh một cách sợ hãi.
Vưu Cổ Nhữ không bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị đổ cơm lên người, bị chửi và còn bị cắt tóc, uất ức trong lòng không thể nào dập tắt, cô ta từ lúc sinh ra, không một ai dám làm thế với cô. Ngay cả ba mẹ ông bà, cũng phải cưng chiều cô ta, vậy mà đám người này lại dám vô lễ như thế. Quá phẫn nộ, cô ta liền tìm đến Hiệu trưởng của trường, trước khi đi còn lớn tiếng tuyên bố:
- Ba người các người, tôi sẽ gọi ba mẹ tôi đến, để xem mấy người còn dám ngang ngược nữa không!
- Vậy tôi sẽ chờ tin tốt của cô!
Đáp lại sự cay cú của Vưu Cổ Nhữ, Bảo Bình không hề sợ hãi một chút nào.
Ngay cả khi cô ta đã rời đi, trong canteen vẫn còn ồn ào lời ra lời vào rất nhiều.
Phòng vệ sinh nữ...
Rào... Rào... Soạt... Soạt...
Cự Giải về tủ đồ cá nhân ở phòng thay đồ, lấy dầu gội và dầu xả đem đến và đang giúp Kim Ngưu gội rửa mái tóc mới. Cô tiếc nuối lên tiếng:
- Mái tóc của cậu... còn ngắn hơn cả Thiên Bình rồi...
- Không sao, thay đổi một chút cũng tốt mà haha... _Kim Ngưu đang cười một cách lạc quan, thì Bảo Bình mở cửa bước vào:
- Vô tư quá nhỉ, đã bị bắt nạt rồi còn không phản kháng, giờ còn cười!
- Hí hí... Phản kháng làm gì, mấy chuyện ngầu ngầu để mày thể hiện không phải tốt hơn à?
Kim Ngưu được gội đầu thơm tho xong, liền đứng thẳng người lên. Bảo Bình quăng bộ đồng phục thể dục trên tay qua cho Kim Ngưu, vẫn tiếp tục làu bàu:
- Ngầu nghiếc gì! Xem lại bộ dạng của mày đi, người không ra người, ngợm không ra ngợm!
- Úi, mày nói tao mới để ý, tóc của tao!!! _Kim Ngưu lúc này mới nhìn vào gương và thấy bộ dáng mới của mình. Không nghĩ đến tóc cô tự cắt nó lại gớm như vậy. .
- Được rồi, được rồi, Kim Ngưu cậu tranh thủ thay đồ đi, đang lạnh đó. Với lại tớ đã đặt đồ ăn ở ngoài rồi, chúng ta chuẩn bị đi ăn thôi.
"Brm... Brm..."
Cự Giải vừa dứt lời, thì điện thoại cô rung lên, hóa ra là shipper đã giao đồ đến.
- Vậy Bảo Bình ở lại với Kim Ngưu nhé, tớ và Thiên Bình xuống cổng lấy đồ!
- Chỉ có hai cậu có được không? Đồ ăn của mười mấy người lận mà!
"Brm... Brm..."
Điện thoại Cự Giải lại rung lên một lần nữa, nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt cô bất giác vui lên:
- Alo, Sư Tử?
-[ Mấy cậu đi đâu rồi, sao không có mặt ở canteen?] _Giọng của Sư Tử ở đầu dây bên kia mang một chút cau có, Cự Giải liền giải thích:
- Có vài chuyện xảy ra nên bọn tớ đặt đồ ăn ở ngoài, a, đúng lúc lắm, shipper đang ở dưới á, mấy cậu xuống nhận hàng giùm tớ nha, rồi về phòng bóng rổ ăn giống như hôm trước á!
-[ Hmn... Ờ!]
Pip!
Như vậy, đã giải quyết được vấn đề đi lấy đồ.
- Tóc tớ, nó kỳ lắm ấy!
Kim Ngưu rửa người và thay đồ xong, nhưng vẫn không hài lòng mấy với mái tóc của mình. Khúc dài khúc ngắn, có đoạn còn lòng thòng xuống dưới lưng, có đoạn ngắn tủn trên mang tai. Còn gớm hơn cả cái đầu ma nơ canh trong tủ đồ Lý Yên hồi trước.
- Để đấy tớ giải quyết cho.
Mãi mới nghe thấy Thiên Bình lên tiếng, Bảo Bình kinh ngạc:
- Cậu... vẫn cầm kéo nãy giờ à?
Đáp lại, Thiên Bình không có biểu cảm gì. Thiên Bình đã một lần để lại ấn tượng nhớ đời với mái tóc ngắn tủn vài tháng trước, tất nhiên, ba người còn lại ai cũng run sợ trước khả năng của cậu ấy.
Vài phút sau...
- Ể, vừa mắt hơn rồi này!
Nhìn mái tóc mới, tâm trạng Kim Ngưu đột nhiên tốt lên, đến cả nữ thần nhan sắc Cự Giải cũng công nhận:
- Trông cá tính ra rồi đấy Kim Ngưu à!
- Thiên Bình, cậu đã đi học cắt tóc hả?
Bảo Bình không khỏi trầm trồ trước khả năng của bạn mình, mái tóc của Kim Ngưu lúc này rất giống mái tóc đang hot trend trên tiktok.
- Chỉ là đã có kinh nghiệm thôi.
°◡°
Xem ra không phải do tài năng của Thiên Bình, mà là nhờ thần may mắn bảo hộ cho Kim Ngưu rồi.
Sân bóng rổ...
- Đồ ăn đến rồi đây!
Bạch Dương và Nhân Mã dẫn đầu đoàn quân mang đồ ăn đến. Nhưng đến khi nhìn kỹ lại những người ở trong phòng bóng rổ, trên mặt có nét bất ngờ.
Song Ngư đi ở phía sau, nhưng lại là người phản ứng nhanh nhất. Vội bước vào trong, nét mặt trở nên cau có:
- Thế này là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra với tóc cậu vậy?!
- Hả, à... Cái này...
- Còn sao nữa, con điên Vưu vứu kia nó làm chứ ai!
Kim Ngưu còn chưa kịp trả lời, thì Bảo Bình đã lên tiếng. Những người còn lại nhanh chóng tiến đến và vây xung quanh. Xử Nữ lo lắng:
- Vưu Cổ Nhữ làm á?
- Con đó dám cắt tóc của chị Kim Ngưu á? _Tiêu Vỹ và Tử Hàn đồng loạt trố mắt lên.
- Vừa rồi, chúng tớ mới chỉ đi xếp ghế vài phút thôi mà? _ Đứa trẻ hiền lành như Nhân Mã cũng cả kinh. Sư Tử lên tiếng làu bàu:
- Con thần kinh đấy lại gây sự nữa à?
- Vài chuyện đã xảy ra mà cậu nói, là việc này à Cự Giải? _ Đến cả Thiên Yết cũng không im lặng được.
Rốt cuộc, Cự Giải cũng kể lại mọi chuyện cho đám con trai nghe.
- Trời đất, con đấy còn dám gây sự à?
Bạch Dương nghe xong không khỏi phẫn nộ. Xử Nữ cất giọng nghi ngờ:
- Không phải cô ta cố tình nhân lúc mấy cậu ở một mình mà kiếm chuyện đấy chứ?
- Như vậy thì quá đáng quá rồi! Nó có biết tôn trọng người khác không vậy?!
- Đáng lẽ hôm đó nên đề nghị nhà trường phạt cô ta mới đúng, em đúng là ngu mà!
- Thôi thôi mấy cậu, đừng tức giận nữa!
Thấy mọi người đồng loạt tức giận và phẫn nộ vì mình, Kim Ngưu vội lên tiếng thương thảo:
- Cũng chỉ là mái tóc vớ vẩn thôi mà! Với lại Vưu Cổ Nhữ đã bị Bảo Bình, Cự Giải và Thiên Bình dọa cho sợ xanh mặt rồi, cô ta không dám gây sự với tớ nữa đâu!
- Nhưng sao cô ta lại kiếm cậu gây sự? Cậu có thù địch gì với con nhỏ đó đâu? _Thắc mắc của Song Tử, khiến cả bọn mới để ý đến. Tiêu Vỹ nối tiếp suy đoán:
- Không lẽ do hôm đó chị có bằng chứng ngoại phạm của em nên nó nhắm vào chị?
- Hể, còn sâu xa vậy luôn á?
- Người gì mà nhỏ nhen thế!
Một lời của Tiêu Vỹ, lại khiến cả đám tiếp tục suy luận và bàn tán. Nhưng Kim Ngưu lại không nói gì, nguyên nhân Vưu Cổ Nhữ nhắm đến cô, chẳng qua là vì cô đã từng xen vào chuyện bắt nạt của cô ta mà thôi.
Thật kỳ lạ, bạn bè phản ứng rất dữ dội về việc này, mà Song Ngư lại không nói một tiếng nào.
Sau khi ăn xong...
- Song Ngư, tiết 8,9,10 chiều nay được nghỉ để trường đại học tuyển sinh, nên cô Đàm nói cậu không cần lấy mô hình não người đến lớp!
Kim Ngưu vừa rời khỏi nhà vệ sinh, liền được giáo viên sinh học nhờ chuyển lời đến cho Song Ngư. Khẽ đưa ánh nhìn phẳng lặng dành cho cô, anh chẳng nói gì cả.
Nhận ra thái độ kỳ lạ của anh, Kim Ngưu chau mày:
- Cậu... bị gì thế hả?
- Cậu có điều gì giấu tôi không?
Thẳng thắn mà nói, Song Ngư nhìn Kim Ngưu với vẻ mặt nghiêm túc. Lời của anh khiến cô có tật giật mình, bất giác trả lời :
- Giấu? Tôi giấu cậu cái gì đâu!
- Cậu nghĩ tôi tin chuyện Vưu Cổ Nhữ gây sự với cậu chỉ vì bằng chứng ngoại phạm của Tiêu Vỹ?
- Ý... Ý cậu là sao? _ Kim Ngưu lắp bắp một chút, ánh mắt không dám nhìn thẳng người đối diện.
Nhìn phản ứng của Kim Ngưu, Song Ngư càng chau mày hơn. Gương mặt lãnh cảm nhanh chóng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, buồn bực thốt một lời:
- Bỏ đi, đây là bộ dạng mà tôi không muốn nhìn thấy nhất của cậu!
- Hả?!
Kim Ngưu còn chưa hiểu ra hàm ý cùng sắc mặt của Song Ngư, thì anh đã rời đi. Để lại một mình cô đứng giữa hành lang vắng vẻ.
Ánh mắt thất vọng, ngữ điệu chán ghét, ngôn từ gây tổn thương, rốt cuộc, Song Ngư tức giận vì điều gì?
Lớp 12S...
Tiết văn...
Kim Ngưu không hề có tâm trạng để chú tâm vào bài giảng của thầy giáo dạy ngữ văn. Trong khi mọi người đang chép bài thì cô lại vẽ nguệch ngoạc lên vở.
Không may là bị thầy giáo nhìn thấy.
- Kim Ngưu, nhắc lại điều thầy vừa giảng cho cả lớp xem!
- ...
Không hề có phản ứng.
- Lãnh Kim Ngưu!!!
- Dạ?!
Bị gọi họ tên bất ngờ, Kim Ngưu chợt giật mình. Còn chưa kịp hiểu chuyện, thì thầy giáo đã đứng kế bên, cầm lấy sách của cô mà đưa lên:
- Đã không chép bài mà còn không tập trung, em xem thường môn học của tôi đấy hả, mau ra ngoài...
Xạch!
- Xin lỗi, phiền thầy Khương một chút...
Hình phạt dành cho Kim Ngưu sắp được thầy giáo Khương đưa ra, thì thầy quản giáo bước vào lớp, nghiêm nghị lên tiếng:
- Học sinh Diệp Bảo Bình, Lâm Cự Giải, Hạ Thiên Bình có mặt ở đây không?
Lời này của thầy quản giáo, khiến cả lớp đồng loạt hướng ánh nhìn vào ba cô gái vừa được nhắc đến. Như đã hiểu câu trả lời, thầy quản giáo tiếp tục cất giọng:
- Mời ba em lên phòng Hội đồng nhà trường, thầy Hiệu phó đã liên lạc với phụ huynh của ba em rồi đấy!
- Hả???
.
.
Phòng Hội đồng...
- Hứ!
Vừa bước vào căn phòng quyền lực nhất trường, cả ba người Bảo Bình, Cự Giải và Thiên Bình đã thấy Vưu Cổ Nhữ đã ngồi sẵn ở đấy.
- Nào, Diệp Bảo Bình, Lâm Cự Giải, Hạ Thiên Bình, ba em đến đây ngồi đi!
Thầy hiệu phó thấy có người đến, liền lên tiếng trước. Theo lời ông, ba người kia lần lượt ngồi vào chỗ, kế bên Vưu Cổ Nhữ.
Một lúc sau...
Xạch!
- Nhữ Nhữ, Nhữ Nhữ...
Một người phụ nữ trung niên vội vàng bước vào phòng, miệng không ngừng kêu tên Vưu Cổ Nhữ một cách thân thiết. Vưu Cổ Nhữ vừa thấy bà, liền mếu máo:
- Mẹẹẹ...
- Trời đất ơi, con tôi!
Mẹ của Vưu Cổ Nhữ vừa nhìn thấy bộ dạng thảm hại của con gái mình, liền ngân giọng kêu la, cảnh hai mẹ con bọn họ sum vầy trông có vẻ rất cảm động trong mắt những người còn lại. Nhìn kỹ mặt con mình hơn, lại còn có đồ ăn dính khắp người, bà mẹ giận dữ quát:
- Ai?! Là ai dám bắt nạt con tôi?
Thầy hiệu phó lập tức bị bà mẹ túm lấy, gằn giọng tra hỏi:
- Ông nói mau, là ai làm hả? Tôi để con tôi đến trường này học mà phước đức ba đời nhà ông rồi, ông dám để chuyện tày trời này xảy ra với con gái tôi hả?
- Phụ huynh của Vưu Cổ Nhữ, bà bình tĩnh một chút...
- Phụ huynh của Vưu Cổ Nhữ? _Bất chợt, mẹ của Vưu Cổ Nhữ càng nổi đình hơn, hét vào mặt thầy hiệu phó:
- Tôi là Vưu phu nhân đời thứ 30 - Vưu Diệp Tư! Chứ không phải là "phụ huynh của Vưu Cổ Nhữ" như miệng ông nói nhá!
Cái này... Bảo Bình, Cự Giải và Thiên Bình đồng loạt đều hiểu cái tính tiểu thư của Vưu Cổ Nhữ là di truyền từ ai rồi đấy.
- Bà xã, đừng dễ nổi nóng như vậy!
- Ba!!!
Thêm một người nữa xuất hiện, mà nghe cách xưng hô của Vưu Cổ Nhữ, thì người đàn ông này chính là cha cô ta - chồng của mẹ cô ta - Vưu Dân.
- Ông xã, ông xem bộ dạng của bảo bối chúng ta kìa, còn nói tôi nổi nóng ư?
Bà Vưu Diệp Tư thanh minh, Vưu Dân vẫn không tỏ thái độ gì, cho dù đã nhìn thấy bộ dáng của con gái mình thảm hại ra sao. Ánh nhìn ông ta chợt chuyển sang ba nữ sinh đang có mặt ở đó, ngữ điệu ngạo mạn vang lên:
- Đây là do các cháu làm?
- Điều này...
Thầy hiệu phó cảm thấy ngữ điệu của ông Vưu Dân có hơi đáng sợ, liền cất tiếng nói đỡ cho ba em học sinh kia. Dù sao ba em ấy cũng chỉ mới là học sinh cấp ba. Thế nhưng, ba người đó lại không có suy nghĩ như thầy hiệu phó. Người lên tiếng đầu tiên, là Thiên Bình, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt khó gần như mọi khi:
- Nếu ông hỏi về mái tóc của con gái mình, thì tôi là người đã cắt nó.
- Cái gì? Con nhỏ này? Mày dám cắt tóc con gái tao á?
- Xin lỗi bác gái, cháu là người đã đổ thức ăn lên người bảo bối của bác đấy ạ!
Bà Vưu Diệp Tư còn chưa kịp tính xổ với Thiên Bình, thì Bảo Bình lại lên tiếng thú nhận việc làm của mình. Cự Giải cũng không thích im lặng mà tiếp lời bạn mình:
- Cháu cũng muốn dạy dỗ con gái bác lắm, nhưng lại không tạo nên thành tích nào nổi bật cả!
- Chúng mày... chúng mày...
Cạch!
Lúc này, lại một người nữa bước vào phòng hội đồng, vừa vào, ông đã lên tiếng:
- Xin lỗi, tôi là phụ huynh của học sinh Diệp Bảo Bình! Không biết tôi có muộn quá không nhỉ?
Mọi sự chú ý của căn phòng đều dời đến người đàn ông mới xuất hiện. Cự Giải được một phen trầm trồ, hóa ra đây chính là công tố viên Diệp Anh tiếng tăm lừng lẫy.
Cạch!
- Thầy hiệu phó, học sinh lớp tôi làm sao ạ?
Cũng sau đó không lâu, Ma Kết cùng một nam giáo viên khác xuất hiện. Cả hai đều là giáo viên chủ nhiệm của 12S và 11S1. Thấy Diệp Anh, Ma Kết khẽ tỏ thái độ chào hỏi một chút, ông cũng đáp trả lại.
Cạch!
- Ồ... Có vẻ đông hơn tôi nghĩ nhỉ?
Một lần nữa có người bước vào, lần này, là một người phụ nữ xinh đẹp, chỉ cần nhìn cũng đoán ra được, đây là phụ huynh của ai. Bà Cửu Tần Lan khẽ đưa mắt nhìn con gái mình, rồi nhìn sang hai vợ chồng Vưu gia và bộ dạng con gái họ, nét mặt không hiện ra biểu cảm gì.
Hai phụ huynh vừa xuất hiện, có thể Vưu phu nhân kia không nhận ra, nhưng ông Vưu Dân thì không thể không biết. Một người là công tố viên đứng đầu viện công tố, một người là luật sư có tiếng trong giới luật, dân làm kinh doanh như ông, không thể nhận nhầm được.
Cạch!
Có lẽ đây là người cuối cùng bước vào phòng hội đồng, trước khi mọi người cùng giải quyết vấn đề. Ông Hạ Thanh Triết vừa bước vào đã gây chú ý đến tất cả những người còn lại, khiến ông có chút ngoài ý muốn, nhưng ngữ điệu thì vô cùng bình đạm:
- Tôi là người cuối cùng đến sao?
- Vâng, cuối cùng các phụ huynh đã có mặt đầy đủ rồi!
Thấy hiệu phó lập tức cất tiếng, trong suốt mấy chục năm ông công tác tại ngôi trường này, đây có lẽ là cuộc mời phụ huynh căng thẳng nhất lịch sử. Không thể tin được, lúc này, tại đây, toàn là những phụ huynh máu mặt.
- Đấy thấy chưa, con cái mấy người dám hùa nhau bắt nạt con gái tôi! Bắt nạt con cháu Vưu gia, đúng là lũ người to gan!
Vừa xem lại đoạn ghi hình từ CCTV ở canteen, bà Vưu Diệp Tư liền nổi giận lớn tiếng. Vưu Cổ Nhữ vì thế mà tỏ vẻ ủy khuất:
- Mẹ, con không muốn học chung với mấy chị đáng sợ này đâu!
- Đấy, con tôi sợ rồi đấy! Này thầy hiệu phó, nếu không đuổi học ba đứa con gái này, thì Vưu gia chúng tôi sẽ khiến cho trường này mất hết uy tín trong thành phố đấy nhé!
Mẹ con Vưu Cổ Nhữ, đúng là kẻ diễn người họa.
- Lời của Vưu phu nhân đây quả là có lý... _Chợt, ông Diệp Anh lên tiếng, không chỉ đồng tình với Vưu phu nhân, mà ngữ điệu cũng rất điềm đạm. Vưu phu nhân được cái hất cằm:
- Ông cũng hiểu chuyện đấy!
- Chuyện mà con gái tôi gây nên đối với cháu Vưu Cổ Nhữ quả nhiên là không đúng... nếu chỉ nhìn vào một đoạn của câu chuyện.
- Hả? Ý ông là gì hả?
Mặc kệ thái độ bất bình của Vưu Diệp Tư, ông Diệp Anh tiếp tục cất giọng bình thản:
- Chúng ta đều nhìn thấy, mọi chuyện xảy ra đều là sau khi cháu Vưu Cổ Nhữ đã gây sự với bạn học của con gái tôi - Kim Ngưu... _Đoạn, ông chỉ vào nữ sinh tóc cam ở trong máy tính:
- Vưu phu nhân đừng quên nhanh như thế, trước đó, con gái bà đã đổ thứ đồ gì đó lên người của Kim Ngưu, bạn thân của con gái tôi, đến mực khiến con bé phải cắt bỏ mái tóc của mình để cứu vãn tình hình! Sau đó, con gái tôi mới chặn đường con gái bà lại và dẫn đến tình trạng của con gái bà bây giờ. _Dừng một chút, ông Diệp Anh chắp hai tay lại một cách thản nhiên, nhìn gia đình Vưu gia mà lên tiếng:
- Nói cách khác, hành động mà con gái tôi cùng bạn bè của nó, là để bảo vệ bạn bè của mình.
- Theo điểm c, khoản 5, điều 17 của bộ luật hình sự dành cho thanh thiếu niên được bổ sung theo Nghị định luật thứ XXVIII năm 2007...
Ông Diệp Anh vừa nói xong, thì bà Cửu Tần Lan - mẹ của Cự Giải lên tiếng một cách rõ ràng:
- Hành vi vi phạm pháp lý của thanh thiếu niên gây nên trách nhiệm hình sự vì một nguyên nhân hợp lý theo đạo đức, sẽ được pháp luật giảm tải trách nhiệm pháp lý theo mức độ nặng nhẹ của hậu quả, tức là... _Dừng một chút, Cửu Tần Lan đưa ánh nhìn nhàn nhã sang đối diện với ba người Vưu gia:
- Con gái tôi cùng bạn của nó có hành vi gây rối đến con gái ông bà đều là do con gái ông bà gây rối đến bạn bè bọn nhóc trước, mà nguyên nhân này được xem là nguyên nhân hợp lý theo đạo đức, xét theo luật, con cái nhà chúng tôi phải có trách nhiệm pháp lý cho hành vi của mình, nhưng sẽ được pháp luật khoan hồng, cùng lắm sẽ là nói lời xin lỗi và đền bù tổn thất vật chất cho con gái ông bà. Nhưng...
Bà Cửu Tần Lan lại tiếp tục nhìn sang Vưu Cổ Nhữ, nói:
- Cũng theo bộ luật hình sự thanh thiếu niên được bổ sung năm 2007, điều 17, khoản 5, điểm a, nếu thanh thiếu niên có hành vi cố tình gây nên trách nhiệm pháp lý với người khác bằng nguyên do ác ý, sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý nặng nhất tùy theo mức độ nặng nhẹ của hậu quả, cũng tức là... xét theo video chúng ta cùng xem, cháu Vưu Cổ Nhữ cùng bạn bè gây sự với đàn chị của mình mà không có nguyên nhân hợp lý nào, theo luật pháp, nhẹ có thể đình chỉ học tập, nặng... _Nói đến đây, bà Cửu Tần Lan chốt lại câu kết luận của mình:
- Sẽ bị đuổi học và lưu án trên học bạ. Vậy, mọi người đây muốn giải quyết mọi chuyện trong ôn hòa, hay là muốn ra hầu tòa?
- !!!
Hai người, một là công tố viên, một là luật sư lần lượt lên tiếng, đồng thời khiến cả phòng hội đồng rơi vào im lặng. Nói đến luật pháp, không ai có hiểu biết bằng người trong ngành, cho dù gia thế có hiển hách thì khi nhắc đến luật pháp, Vưu phu nhân và Vưu Cổ Nhữ cũng phải xanh mặt.
Thứ có thể lật ngược tình thế, và đối chọi lại luật pháp, chỉ còn một thứ. Vưu phu nhân không muốn bị lép vế, liền ngang ngược lên tiếng:
- Ra tòa thì ra tòa, mấy người tưởng đất nước này chỉ có mấy người là biết luật à?! Chỉ cần tôi vung một ít tiền, sẽ có hàng trăm luật sư có tiếng nhất đứng về phía tôi thôi!
- Đủ rồi Vưu Diệp Tư!
Đột nhiên, ông Vưu Dân lên tiếng để kiềm hãm sự bức bối của vợ mình. Thái độ này, chắc ông ta đã bị hai vị phụ huynh kia dọa cho sợ rồi. Ông ta vẫn giữ vẻ ngạo mạn của mình mà lên tiếng:
- Chuyện cũng không lớn đến mức phải hầu tòa, hãy giải quyết trong ôn hòa đi, nhưng không có nghĩa tôi sẽ để con gái tôi chịu thiệt thòi.
Nói rồi ông ta nhìn sang ba nữ sinh kia, hắng giọng:
- Người nào cắt tóc con gái tôi, người đó phải để con gái tôi cắt tóc lại. Người nào đổ thức ăn lên người con gái tôi, phải để con gái tôi làm điều tương tự. Sau đó cả ba phải quỳ xuống xin lỗi con gái chúng tôi!
- Đúng! Nếu không muốn hầu tòa thì làm theo như vậy đi!
- Hứ!
Lập tức, Vưu phu nhân và Vưu Cổ Nhữ liền hả hê. Thái độ của ba vị phụ huynh kia, vẫn chẳng mảy may thay đổi, mặc dù con gái họ có chút kích động. Bà Cửu Tần Lan lại lên tiếng:
- Có vẻ như ba người Vưu gia đây chưa hiểu tình hình của mình nhỉ?
- Giải quyết trong ôn hòa, tức là con gái chúng tôi sẽ xin lỗi và đền bù tổn thương vật chất cho con gái ông bà. Còn con gái ông bà, cũng phải xin lỗi và đền bù vật chất cho bạn bè của con gái chúng tôi - Kim Ngưu. _Ông Diệp Anh tiếp lời để gia đình họ Vưu kia biết được tình thế của mình đang ở đâu. Vưu phu nhân liền tức giận:
- Xin lỗi, mấy người tưởng xin lỗi là xong hả? Còn bắt con gái bảo bối của tôi đi xin lỗi con nhóc dân thường kia?
- Đừng có gọi bạn tôi là con nhóc dân thường! Sống ở thời đại này, không có chuyện phân biệt dân thường với dân quý tộc như lời của bác đâu, bác gái! _Bảo Bình không kiềm được bực mình mà lên tiếng, khiến Vưu phu nhân vừa sốc vừa tức giận:
- Cái gì, con nhỏ này, mày dám dạy đời tao...
- Ồn ào rồi đấy.
Bỗng, một giọng nói lạnh nhạt bất ngờ xen ngang, tuy lời ít nhưng lại gây sự chú ý của tất cả mọi người, vì đây là vị phụ huynh duy nhất không nói gì kể từ khi xuất hiện. Bị người khác xen vào lời của mình, khiến mình trở thành trò cười trong mắt những người còn lại, Vưu phu nhân tức giận:
- Ông nói ai ồn ào...
- Tôi đến đây, không có nhiệm vụ nghe mọi người gà vịt đánh nhau.
Lại một lần nữa, ông Hạ Thanh Triết - ba của Thiên Bình lạnh nhạt cất giọng. Ba vị phụ huynh của học sinh 12S đều mang một dáng vẻ bình tĩnh, nhưng riêng vị phụ huynh này, lại có phong thái như dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể vượt ngoài ý muốn của ông được. Ông lên tiếng:
- Nếu đã chấp nhận giải quyết mọi chuyện trong hòa bình, thì hãy làm theo lời của hai vị này đi. Còn chuyện muốn con gái tôi quỳ xuống xin lỗi và để con gái ông bà cắt tóc? _Chợt, ánh mắt của ông Hạ toát lên một vẻ đáng sợ:
- Xin lỗi, vậy thì chúng ta ra tòa đi!
- !!!
Chỉ trong một khắc, sự đáng sợ của người đàn ông kiệm lời đã khiến người nhà họ Vưu cảm thấy căng thẳng, Vưu phu nhân dù không phải là đối tượng trực tiếp bị chiếu đến, nhưng lại cảm thấy run sợ trong lòng.
Thấy tình hình vẫn chưa bớt căng thẳng, thầy Hiệu phó liền lên tiếng:
- Nếu tất cả phụ huynh đều muốn giải quyết việc này trong hòa bình, thì chúng ta hãy làm thế đi.
- Hứ, được thôi!
Vưu phu nhân không muốn bị mất mặt, miệng nói đồng ý nhưng mặt vẫn hất ngược lên trời. Vưu Cổ Nhữ thì lại không muốn thế:
- Mẹ!
- Lời xin lỗi thì tôi không cần, nhưng bồi thường vật chất thì nhất định phải có! Mười triệu H! Ngay bây giờ!
- Cái gì?
Cái giá bồi thường mà Vưu phu nhân đưa ra, nhất thời khiến những người còn lại kinh ngạc, mà kinh ngạc đến thốt lên lời lại là thầy hiệu phó và thầy chủ nhiệm 11S1. Mười triệu H có thể mua được một chiếc ô tô hạng trung rồi đấy.
- Sao hả? Để xem mấy người còn dám huênh hoang với Vưu gia chúng tôi nữa không?
- Có thể tôi là người có tiền, nhưng không có nghĩa tôi sẽ vung tiền phung phí cho những kẻ "dụng thế vu lợi", "lừa ưa nặng". _Dứt lời, Hạ Thanh Triết đứng dậy, trực tiếp bỏ qua Vưu phu nhân mà đưa một tấm danh thiếp cho ông Vưu Dân:
- Khi nào ra tòa, thì gọi đến số này, tôi sẽ hầu Vưu gia mấy người một chuyến!
Nói rồi ông quay sang, khẽ nhắc nhở Thiên Bình:
- Con có thể về lớp được rồi đấy!
- Chúng tôi cũng nghĩ như vậy!
Lần lượt, bà Cửu Tần Lan và ông Diệp Anh cũng đứng lên, đưa danh thiếp của mình cho ông Vưu Dân:
- Nếu có gì thắc mắc về luật, hoặc không tìm được luật sư nào, có thể gọi điện cho tôi! Cự Giải, về lớp!
- Có thể tôi không giúp gì nhiều cho ông bà, nhưng đồng nghiệp của tôi thì có thể, ông bà muốn bao nhiêu, sẽ có bấy nhiêu! Bảo Bảo, đi cùng bạn đi con!
- Vậy tôi tiếp tục lên lớp đây!
Chẳng mấy chốc, phòng hội đồng chỉ còn ba người nhà Vưu Cổ Nhữ, thầy hiệu phó và giáo viên chủ nhiệm lớp 11S1. Vưu phu nhân càng cảm thấy tức tối, cho đến khi nhìn những danh thiếp trên tay chồng mình, mới chịu im lặng.
Một người đứng đầu viện công tố, một người có tiếng trong giới luật sư và một người máu mặt trong làng kinh doanh.
Đừng nói đến Vưu Cổ Nhữ tiểu thư, đến cả Vưu Dân cũng không dám cùng một lúc mà đụng đến ba người này.
Chỉ là sau đấy, thầy hiệu phó có thông báo đến lớp 12S, những chuyện đã xảy ra giữa Vưu Cổ Nhữ và bốn người Kim Ngưu, Bảo Bình, Cự Giải, Thiên Bình xem như chưa từng xảy ra.
------------ End Chap 149 -------------