- Lão bà à ~ Nàng chú ý tới tướng công của nàng một chút được không? Ta thiệt là tội nghiệp nha... - Im đi. Ngươi không thấy lão nương đang bận ngắm trai à? - .... _____________________________ Từ khi ta gặp ngươi, ta mới nhận thức được câu nói xưa cũ của cha ta: "ghét của nào trời trao của đó". Liệu gặp ngươi có phải vô duyên không khi ta đã ghét cái bản mặt nghiệt chướng trời sinh đã là cực phẩm nam nhân hiếm có của ngươi ngay từ lần đầu gặp mặt? Ta thật không biết nên vui hay nên buồn khi ngay từ lần đầu gặp mặt ta biết ta đã vướng phải cái lưới gọi là "tình yêu" do ngươi giăng ra, đã thế ta còn rất tự nguyện chui đầu vào nữa chứ. Cái thứ "tình yêu" của ngươi dành cho ta quá đỗi ngọt ngào và tràn đầy sủng nịnh khiến ta chìm đắm trong đó mất rồi
.
. Liệu quyết định này của ta có đúng đắn? Khi mà tự bỏ ngươi? Liệu ngươi có hạnh phúc? Ngươi có biết tự chăm sóc cho mình không? Ngươi sẽ như thế nào nếu không có ta bên cạnh?Lúc không được bên ngươi ta đã nhận ra là ta đã yêu ngươi mất rồi. Ta cần có ngươi ở bên ta suốt đời... Nhưng liệu có quá muộn rồi hay không?