Lập Khiêm ngồi trong hoa viên của Lam phủ, chàng đưa mắt nhìn những bông hoa đầy màu sắc kia đang đua nở. Nhìn thì có vẻ là thế nhưng đầu óc Lập Khiêm giờ đang dạo chơi trên người "ai đó".
" Aishhhhhhh!!!!!! Mình đang suy nghĩ cái gì vậy nè!!!! Tại sao... Tại sao mình không ngừng suy nghĩ về cái tên đó chứ?? " - Lập Khiêm vò đầu bứt tai đến nổi đầu tóc bù xù hết cả lên. Chẳng khác gì cái tổ quạ.
" Nè hắn đang làm gì vậy sư phụ? Hết thơ thẩn lại vò đầu bứt tai hét toáng lên như vậy " - Lạc Tuyết đang tính đi dạo trong hoa viên thì bỗng dưng thấy Lập Khiêm có gì đó lạ lạ liền tò mò kéo tay Vũ Phong nhảy vào bụi cây gần đó.
" Ta không quan tâm " - Vũ Phong bực mình khi thấy nàng lo lắng cho tên nhóc kia.
" Không lẽ ta lại..... Không không thể nào!!!" - Lập Khiêm suy nghĩ tới cái gì đó mặt liền đen lại đập đập đầu xuống bàn.
" Này này... Sao giờ hắn lại đập đầu vào bàn rồi?!? " - Lạc Tuyết