Vậy cô ta lại là... Nhị Vương Phi???
Thấy Vương Nhược Linh há hốc mồm đứng đó, người cô ta lúc này đã run lên cầm cập như gặp phải trời đông giá rét. Khuôn mặt kiều diễm lúc này khó coi vô cùng, nhìn chằm chằm vào cô vẻ nghi hoặc cùng khiếp sợ. Tuy trong lòng cô ta đã biết rõ nhưng vẫn lên tiếng hỏi cô:
- Thứ thường dân... À không... Cô... là Nhị Vương Phi???
Thấy bộ dáng lúc này của Vương Nhược Linh, Hàn Băng Tâm bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong hả hê cực độ, Vương Nhược Linh nữ nhân này tuy không ác độc nhưng mỗi lần gặp cô đều bày ra cái bộ dạng vênh váo làm cô khó chịu vô cùng.
Trước đây địa vị của cô có thể nói là dưới một người trên vạn người, vậy mà đến đây lại để cô ta tuỳ ý đối xử như vậy, lăng nhục cô trước mặt nhiều người, cô đâu phải là loại người ai muốn nói gì thì nói cơ chứ.
Âu Dương Thiên lúc này lại im lặng lạ thường, trong đôi mắt xanh tỏ rõ sự mong chờ, hắn là muốn nghe câu trả lời của cô, tuy là hắn đã rõ câu trả lời nhưng hắn vẫn cứ chờ đợi, chờ kỳ tích xuất hiện.
Hàn Băng Tâm lúc này như đang quyết định một điều rất quan trọng, trong lòng bất giác dâng lên một tia bất đắc dĩ.
Âu Dương Thiên thấy cô im lặng hồi lâu, sự thất vọng lặng lẽ xuất hiện, nhưng đột nhiên, một cánh tay nhỏ nhắn lặng lẽ vòng qua cánh tay hắn khiến hắn kinh ngạc nhìn xuống dưới. Là tay của cô, tiếp đó là một thanh âm lạnh lùng chậm rãi vang lên:
- Ta... Ta đúng là nương tử của hắn.
Một câu của cô khiến cho tất cả người nghe thấy đều có những loại cảm xúc phức tạp.
Vương Nhược Linh cảm giác được tai hoạ sắp ập đến liền quỳ sụp xuống, khuôn mặt lúc này đã trắng bệch. Vương gia tuy là một đại gia tộc nhưng đứng trước người của hoàng gia thì tự giác bé lại chỉ như một hạt cát. Vương Nhược Linh vênh váo kiêu căng lúc trước giờ trở thành một nữ tử yếu đuối nhu nhược.
Vương Thiên Kỳ thì có chút tiếc nuối, khó khăn lắm mới tìm được một nữ thần, vậy mà cư nhiên lại là hoa đã có chủ.
Trưởng quầy bà ta thì thờ dài nhẹ nhõm, may là lúc đầu không đắc tội với nữ tử này, nếu không bây giờ bà đã chết vô cùng đẹp mắt rồi, thậm chí đến cái cửa tiệm này, cho dù có lớn thì cũng sẽ sập chỉ trong một đêm.
Tinh Tinh thì mở to mắt hết cỡ quay sang nhìn cô rồi lại nhìn hắn, nhìn cô rồi lại nhìn hắn. Trên khuôn mặt nhỏ bé lặng lẽ xuất hiện một tầng ửng hồng, cái miệng nhỏ liên tục cười lí nhí, hai cái tay ôm chặt lấy cổ cô.
Mà người hả hê nhất bây giờ lại là hắn, im lặng chấp nhận lại thu được kết quả bất ngờ. Trong bụng hắn lúc này đang có những sinh vật kỳ lạ không ngừng nhảy nhót. Trên mặt không che giấu được sự vui sướng, lợi dụng thời cơ hiếm có này, cánh tay lặng lẽ luồn qua eo nhỏ mảnh khảnh của cô, kéo cô lại gần người hắn.
Vẻ mặt của cô lúc này vô cùng bất đắc dĩ, như thể mình vừa ra một quyết định tồi tệ không thể rút lại được, mặt vốn đã đỏ bừng lên như lại bị hắn lợi dụng như thế. Chỗ hai người chạm vào nhau tuy là cách hai lớp y phục nhưng cô có cảm giác nóng vô cùng, khuôn mặt lúc này cứ như là dặm thêm hàng ngàn lớp phấn, cả người như bị điện giật chỉ biết đứng đó mặc cho hắn lợi dụng.
Cả cửa tiệm bất giác trở nên im ắng lạ thường, những vị khách khác lúc này vây quanh xem một màn ân ái của hai nhân vật chính, nhưng cũng là im lặng ngoan ngoãn quan sát, dựa vào thân phận của hắn, nghị luận linh tinh không khéo lại kéo hoạ vào người.
Vương Thiên Kỳ lúc này đành phải lên tiếng phá vỡ không gian im lặng này:
- Vương gia, tất cả những chuyện hôm nay nguồn cơ đều là do tiểu muội gây nên, nó còn trẻ người non dạ, mong Vương gia bỏ qua cho nó, ta sẽ mang nó về dạy dỗ lại.
- Vương đại thiếu gia không cần đa lễ như vậy, dù sao cũng không phải huynh, hơn nữa nương tử của ta cũng không phải người khó tính. _ Quay sang ghé sát vào cô nói tiếp.
- Nương tử, ý của nàng thế nào?
Eo nhỏ vẫn đang bị hắn chế trụ, bộ dáng thân mật của phu thê này khiến cô xấu hổ vô cùng, bất quá đã chót diễn rồi thì phải diễn đến cùng. Nhưng cô cũng không thể tự nhiên để hắn được lợi như vậy, tay nhỏ chậm rãi luồn ra sau lưng hắn nhéo một cái.
- Đúng như phu quân của ta nói, ta không có khó tính, chỉ cần cô ta xin lỗi ta liền có thể đem tất cả bỏ qua rồi.
Đột nhiên bị công kích vào vùng lưng khiến hắn kêu lên một tiếng, trố mắt nhìn cô, bày ra bộ dáng hờn dỗi nhưng cũng ngoan ngoãn mím chặt môi, không nói thêm lời nào, chỉ quăng cho cô một ánh mắt "Nàng chờ đó cho ta".
Cô cũng là ném lại cho hắn một cái lườm, rõ ràng cô bị hắn lợi dụng mà giờ lại trở thành cô bắt nạt hắn. Đạo lí ở đâu cơ chứ?
Thấy hai người trước mắt còn bận lườm nhau không tiện để ý đến mình, Vương Nhược Linh xách váy chạy một mạch ra khỏi cửa tiệm, để lại một câu:
- Muốn ta xin lỗi cô, đừng hòng.
- Linh Nhi, muộn...
- Vương gia, Vương phi, ta thay mặt nó xin lỗi hai người, nó còn nhỏ mong hai người đừng chấp nhất, ta xin cáo lui trước.
Vương Thiên Kỳ nói xong thì một mực đuổi theo Vương Nhược Linh để cô và hắn ở lại.
Thấy hai người họ bỏ đi, cô rút cánh tay đang bám vào tay hắn lại, quay sang đưa y phục cho trưởng quầy, bà ta hiểu ý liền nhận lấy rồi đi về phía quầy gói lại cho cô.
Bà ta vừa đi, cô quay sang phía hắn, vẻ mặt có thêm vài phần nghiêm túc, giọng của cô lúc này nhỏ vừa đủ cho hắn nghe:
- Cái này... Ngươi... Ta...
- Nàng sao vậy?
- Không phải, ta chỉ muốn hỏi ngươi...xem ngươi... lúc nào thì về phủ của ngươi nghỉ ngơi thôi, vì lúc này mà ra ngoài tìm tửu lâu thì chắc chắc là không còn phòng rồi, ta... Ta...
- Nàng muốn đòi phòng?
Trên mặt hắn hiện lên chút thất vọng, cô cuối cùng vẫn là chưa chấp nhận hắn. Thấy được vẻ mặt của hắn, không hiểu sao trong lòng cô có chút khó chịu, nhưng dù sao cũng là nữ tử, sao có thể cùng một nam nhân mới quen biết chung phòng cơ chứ?
- Ngươi đừng hiểu lầm, phòng là ngươi đặt sao ta có thể đòi, ta chỉ muốn...muốn mượn phòng của ngươi thôi. Ta đảm bảo, sau khi hội đấu giá Lam thị kết thúc ta liền trả phòng cho ngươi.
Hắn im lặng không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô, ánh mắt có chút không nỡ. Bỗng nhiên, hắn tiến lại gần cô, cánh tay không an phận luồn qua eo nhỏ kéo cô lại gần hắn. Khoảng cách quá gần này khiến mặt cô lại đỏ ửng lên, vội qua mặt về phía khác tránh né ánh mắt của hắn.
- Nếu như ngươi không đồng ý thì thôi, làm gì đó?
- Hàn Băng Tâm, nàng biết mà, mượn phòng của ta không dễ đâu.
- Ngươi có một cái phủ to như vậy, sao không về mà ở, chẳng qua coi như là ngươi đi thì để lại phòng cho ta thuê thôi mà. Vậy phải làm sao ngươi mới nhường cho ta?
Thật ra thì nếu là bình thường thì cô không cần phải tranh giành một căn phòng như vậy, có thể trực tiếp rời thành đi đến địa phương khác, dù sao thì mục tiêu của cô cũng không thể thực hiện trong cái thành này được, nhưng hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, mà cô đã hạ quyết tâm phải đến được đó, nhất thời lúc này chưa rời đi được thôi.
Hắn nhìn cô, trên khuôn mặt xuất hiện một đường cong gian xảo.
- Vậy được, vậy nương tử, nàng hối lộ ta đi.
- Hối lộ? Hảo, ta mời ngươi đi ăn thế nào?
Cô làm ra vẻ giàu có trước mặt hắn, một bữa cơm lại có thể tốn bao nhiêu ngân lượng cơ chứ? Nhưng câu nói tiếp theo của hắn trước khi bỏ đi lại khiến cho cô sững người tại chỗ, nhất thời như bị điện giật, tay chân không cử động được.
- Xin lỗi, ngoài nhan sắc của nương tử ra thì ta không chấp nhận hối lộ nào cả.