Trung Quốc - Thế kỉ 21

Hàn gia

Một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi đang ngồi trong thư phòng của gia chủ Hàn gia, nét mặt uy nghiêm nhưng lại mang theo sự thất vọng nặng nề. Hàn Mạc Quân nhìn đứa cháu gái duy nhất trước mặt, lời nói sắp ra lại nghẹn lại nơi cổ họng ông.

- Cháu... thật sự muốn đi sao?

Giọng nói run run vang lên mang theo vài phần không nỡ, ông lúc này chỉ muốn đứa cháu gái của mình suy nghĩ thông suốt một chút, ông không bao giờ muốn cô lại đi vào vết xe đổ của cha mẹ mình, không bao giờ muốn mất thêm một người thân nào nữa, nỗi mất mát này không phải điều mà ông có thể chấp nhận được, kể cả khi đã qua 10 năm sau.

Mười năm trước

Trên tầng thượng của một toà nhà cao tầng

Hàn Mạc Phong đứng giữa một đám người ước chừng có 20 tên bịt mặt, trên người lúc này đã có những vết thương sâu có thể thấy xương, máu trên người không ngừng chảy. Anh nhìn đám người trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ không cam tâm, lớn giọng nói:

- Tao đã nói rồi, ân oán của chúng ta không liên luỵ cô ấy, thả người ra, tao liền tuỳ chúng m xử trí.

- Cái Lôi Tiêu Quân muốn là bọn tao đem cô ta giết chết trước mặt mày, sau đó liền tiễn mày đi theo, há lại để cô ta chạy thoát sao, ĐỘNG THỦ!!!

Tên áo đen đứng giữa hô lớn, một thân ảnh nhuốm đầy máu bị trói chặt dần xuất hiện, trên mặt đã nhuốm đầy nước mắt từ lúc nào, không ngừng la hét:

- Phong, chạy đi, chạy đi...

Pằng!!!!

Tiếng súng vang lên, tiếng la hét lúc này dần biến mất, thân thể cô gái kia ngã xuống, mắt vẫn nhìn về phía Hàn Mạc Phong, khuôn mặt biến sắc nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp thuần khiết, tinh sảo của cô, nơi khoé mắt còn đọng lại một giọt lệ.

- Thuần!!!

Hàn Mạc Phong hai mắt đỏ ngầu, không ngừng xuất hiện những tia máu, hai bàn tay nắm chặt, móng tay bấm vào thịt khiến tay anh nhỏ máu. Như đã phát điên nhìn thân thể nhỏ nhắn đang nằm trên mặt đất kia, anh chạy đến xô hai tên đối điện, cướp lấy súng bắn chết hai tên khác. Lúc này, tất cả bọn người kia như ý thức được nguy hiểm nhìn cỗ máy giết người trước mặt, trong lòng không khỏi rùng mình, bất quá bọn chúng cũng không có ai lùi bước, nhanh chóng rút súng ra. Tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng súng không ngừng vang lên, sau một lúc, trên đất đã có thêm vài chục cỗ thi thể, máu nhuốm vào sàn gạch hoa để lại một màu đỏ với sát khí bức người.

Một lúc sau

Hàn Mạc Phong như không biết đau đớn nhìn tên bịt mặt cuối cùng còn sống trước mặt, hắn ( tên bịt mặt) và anh đều đã trúng những vết thương trí mạng, nhưng vẫn kiên trì đứng đó, xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Một lúc sau, tên kia không còn đứng vững được nữa, vết thương quá sâu khiến hắn đau đớn ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Lúc này, Hàn Mạc Phong cố lê thân thể đầy thương tích của mình đến bên cô gái nằm lạnh như băng trên mặt đất kia, nước mắt của một người đàn ông vốn không dễ rơi lúc này lại thi nhau chảy ra. Hàn Mạc Phong ôm lấy cô, trong tay xuất hiện một khẩu súng chĩa vào đầu mình.

- Cha, con trai bất hiếu, đành đi trước một bước, chỉ đành để Tâm Nhi lại cho cha, xin đừng nhớ mong.

Hiện tại

Khoé mắt Hàn Mạc Quân đọng lại một giọt nước mắt, đây là giọt nước mắt đầu tiên sau mười năm khi đứa con trai duy nhất của ông chết. Lau giọt nước mắt, ông ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh hắc y trước mặt như chờ đời một tia hi vọng, nhưng câu nói tiếp theo của cô lại nói cho ông biết sự chờ đợi của ông chỉ là vô vọng.

- Con nhất định phải đi, thù của cha mẹ phải do con đích thân báo, nếu không, con không phải là đệ nhất sát thủ Hàn Băng Tâm.

Ông nhìn đứa cháu trước mặt, lạnh giọng nói:

- Nhưng con phải biết, Lôi gia cũng giống như Hàn gia ta, trước nay luôn chiêu mộ và huấn luyện vô số sát thủ, từng tên đều được đào tạo như một cỗ máy giết người, một mình con đi đến đó, không những không báo được thù mà ngay đến tính mạng cũng giữ không được. Cho dù con có là đệ nhất sát thủ nhưng Lôi gia kia canh phòng nghiêm ngặt, xông vào chỉ có một chữ, CHẾT!!!

- Cho dù như thế, con vẫn phải đi, từ nhỏ con đã lớn lên ở Hàn gia này, bàn tay con nhuốm máu vô số chính là để đợi thời khắc này, vậy tại sao không thể đi?

Hàn Mạc Quân lúc này không biết nói gì với ánh mắt kiên định đối diện kia, đứa trẻ này tính cách vô cùng giống với đứa con trai duy nhất của ông - Hàn Mạc Phong, một khi đã quyết định làm gì thì trừ khi chết cũng sẽ không bỏ cuộc. Tâm trạng lúc này của ông đang vô cùng hỗn loạn, nếu cho cô đi, giết được Lôi Tiêu Quân không chỉ báo được mối thù giết con canh cánh trong lòng ông bao nhiêu lâu nay mà địa vị của Lôi gia lúc đó cũng sẽ tuột dốc không phanh, Hàn gia sẽ không còn ai có thể đối địch lại nữa. Nhưng Lôi Tiêu Quân là một kẻ âm độc cỡ nào, làm đối thủ của hắn bao nhiêu năm nay không phải ông không biết, lỡ như không thành công, kết cục duy nhất của cô chỉ có chết.

- Thôi được, nhưng con phải đảm bảo với ông, nhất định phải sống trở về.

Hàn Băng Tâm ngạc nhiên nhìn ông mình đối diện, khuôn mặt liền hiện lên một đường cong nhè nhẹ. Cô vốn tưởng ông sẽ sống chết giữ mình lại, vậy thì chỉ có thể trốn đi, mà ông hiện tại vẻ mặt lại mang một sự không nỡ, giống như ông vừa đưa ra một quyết định khiến bản thân phải hối hận. Như hiểu được suy nghĩ lúc này của ông, cô lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng trong phút chốc này:

- Ông yên tâm, con nhất định sẽ sống trở về, con còn phải thay cha mẹ báo hiếu ông, làm sao lại đi trước được chứ.

Hàn Mạc Quân trên mặt xuất hiện một tia sáng, rõ ràng là câu nói của cô vừa rồi như tiêm cho ông một liều thuốc trợ tim. Cô quay lưng, hướng phía Lôi gia đi thẳng, khuôn mặt không còn đường cong kia nữa rồi, thay vào đó là một sự nghiêm túc mà trước nay cô chưa từng có. Nhìn thân ảnh hắc y kia đi mất, Hàn Mạc Quân thở dài, trong lòng không ngừng hi vọng, hi vọng cô đừng xảy ra chuyện gì, ông đã mất đi đứa con, không bao giờ ông muốn lại mất đi đứa cháu gái này.

Toà cao ốc thuộc quyền sở hữu của Lôi gia

Một thân Hắc Y của cô lúc này đã có những vết rách, máu không ngừng chảy ra. Khuôn mặt lạnh lùng nhìn những tên sát thủ Lôi gia trước mặt, trong mắt hiện lên sự ngoan tuyệt cùng điên cuồng.

- Áaaaa...!!!

Từng tiếng la thảm thiết vang lên ở tầng hai mươi của tòa nhà Lôi gia, mười mấy tên sát thủ xung quanh cô lần lượt ngã xuống, tên nào cũng chết không nhắm mắt khiến những tên còn sống nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ. Tốc độ giết người nhanh như vậy thật khiến cho con người ta lạnh lòng, nhìn những cô thi thể trên mặt đất, cái nào cũng xuất hiện một chiếc ngân châm, quan trọng là vị trí của ngân châm trên từng người đều là vào cổ, không sai một li.

Một lát sau, những tên ban nãy vây xung quanh cô lúc này đã nằm lạnh ngắt ở dưới đất. Cô hướng phòng của Lôi Tiêu Quân mà lao đến, thấy hắn vọt từ phòng chạy ra, khuôn mặt tinh sảo liền xuất hiện một đường cong khiến người ta phải rùng mình. Đuổi theo phía sau hắn, cô chợt nhận ra có gì đó không ổn, Lôi gia là một gia tộc lớn cỡ nào, sát thủ há lại chỉ có vài chục tên vừa nãy, mà bên cạnh Lôi Tiêu Quân lúc này không có một ai cả. Đến khi c ảm nhận có điều gì đó không ổn thì cô đã đuổi đến sân thượng, Lôi Tiêu Quân đứng đó, nhìn cô bằng một ý cười giễu cợt, khuôn mặt vốn đã thô của hắn lúc này còn hiện lên một sự nham hiểm khiến cô vô cùng khó chịu.

- Ha ha, đuổi được đến đây rồi mới biết có bẫy, thật uổng công cho cái danh đệ nhất sát thủ.

- Cái mặt ghê tởm của ông, có gì đáng đắc ý sao?

Gia chủ Lôi gia lúc này mặt tối sầm lại, giễu cợt nhanh chóng trở thành tức giận, phải, cô đã thành công trong việc chọc giận hắn rồi. Tay to dơ lên, ước chừng trăm tên sát thủ xuất hiện, lấy cô làm trung tâm mà vây quanh, trên mặt chúng đều mang theo một tia sát ý lạnh lẽo nhắm thẳng vào cô.

Tình thế như vậy quả thật bất lợi vô cùng, hiện tại chỉ còn một con đường máu duy nhất buộc cô phải đi qua.

Trong mắt cô xẹt qua một tia ngưng trọng nhưng nó chỉ đến trong chốc lát, từ đầu đến cuối vẫn một vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đám người đang vây lấy mình như một người không liên quan.

Lôi Tiêu Quân đang cố tìm kiếm sự sợ hãi nơi khuôn mặt cô nhưng lại thất vọng nặng nề trước vẻ thản nhiên của cô giữa đám người. Hai mắt đỏ ngầu những tơ máu, hô lên một tiếng, đám sát thủ liền rút dao chĩa thằng vào cô, không ngừng lao đến.

Thân hình khẽ động, cô lùi về phía sau tránh né những lưỡi dao trước mặt, cả người tạo thành một đường cong quỷ dị. Chợt chân dơ lên, một tên sát thủ bay ra chỗ cách đó vài trăm mét. Lúc này, bàn tay cô lóe sáng, mười tên đứng gần nhất đột nhiên ngã xuống, trước khi chết không quên trợn tròn mắt nhìn cô, vẻ mặt đầy bất mãn cùng không cam lòng. Chúng là bị cô phóng châm vào huyệt đạo mà chết. Một đệ nhất sát thủ như cô, trong giới sát thủ có thể để lại tiếng tăm lừng lẫy còn không phải là vì tốc độ giết chóc của cô kinh người hay sao? Là một sát thủ, từ nhỏ cô đã học cả về y thuật, thuật châm cứu của cô lúc này đã sử dụng thành thạo đến xuất thần nhập hóa, vậy thì liền biến nó thành một công cụ tiễn bọn người Lôi gia đi chết.

Hàn gia

Hàn Mạc Quân đi lại trong thư phòng, ông có một dự cảm rất xấu rằng cháu gái ông đang gặp nguy hiểm. Lòng nóng như lửa đốt, ông không còn có thể chờ đợi thêm một giây nào nữa. 

- Mạc Hàn.

- Gia chủ có gì phân phó.

- Chọn lấy khoảng hai mươi sát thủ đứng đầu Hàn gia ta, hướng Lôi gia đi đến.

- Rõ!!!

Toà cao ốc Lôi gia

Trên mặt đất lúc này đã có vô số cỗ thi thể chồng lên nhau, mùi máu tanh ở khắp nơi, sân thượng tòa cao ốc Lôi gia lúc này giống như địa ngục phiên bản đời thật vậy. Hắc y ngạo nghễ giờ đây lại vô cùng chật vật, từng đạo vết thương trên người khiến cô đau đớn vô cùng. khuôn mặt vốn đã trắng lúc này trắng bệch không còn một giọt máu, nhưng nó cũng không thể che dấu được nụ cười điên cuồng mang theo một tia sát ý lạnh lẽo của cô.

Chung quanh đã yên tĩnh hơn lúc trước rất nhiều, đám người Lôi gia lúc này chỉ còn vẻn vẹn hơn hai mươi tên, sợ hãi nhìn sát thần trước mặt, hơn một trăm anh em của chúng lúc này lại bị một mình cô đánh chết gần hết. Nếu không tận mắt nhìn thấy chỉ sợ ai nghe cũng sẽ không tin có người như vậy, bất quá bọn chúng bây giờ đã không có đường lui rồi, nếu lùi lại thì quay về sẽ bị Lôi gia xử chết, chỉ còn cách xông lên liều chết một phen. 

Vẻ mặt của Lôi Tiêu Quân vô cùng khó coi, vốn tưởng huy động nhiều người như vậy thì dù có là đệ nhất sát thủ cũng sẽ chỉ có chết. Nhưng bây giờ chỉ còn lại hai mươi tên sát thủ, quân chi viện cũng còn phải khá lâu mới tới nơi, tính thế này đã thay đổi quá nhanh chóng khiến hắn  ta nhất thời khó có thể chấp nhận được. 

Thoát khỏi trạng thái suy ngẫm, Lôi Tiêu Quân ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt đầy những tơ máu, từng tia sát ý không theo bất cứ một quỹ đạo nào phóng thẳng đến khiến hắn rùng mình. Như ý thức được nguy hiểm, lại nhìn hai mươi tên sát thủ còn lại cứ chần chừ không lên, hắn tức giận la lối: 

-  Một lũ vô dụng, đều là phế vật sao? Xông lên cho ta, ai giết được ả, thăng liền ba cấp.

Lôi Tiêu Quân vừa dứt lời, trong mắt đám người kia như loé lên tia sáng, phải biết ở Lôi gia, sát thủ cấp thấp nhất có nhiều vô số, mà muốn thăng cấp thì phải trải qua một đợt thi tuyển 3 năm mới tổ chức một lần. Phàm là người tham gia đợt thi tuyển kia thì đều phải chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, nếu có người may mắn giữ được mạng thì cũng sẽ bị thương đến què cụt tay chân. Chính vì nguy hiểm nên mỗi đợt khảo hạch chỉ có vài người chán sống muốn tham gia, vậy mà bây giờ lại được thăng liền ba cấp, chẳng phải là dưới một người mà trên vạn người sao. Nếu là như vậy thì dù có mang mạng sống ra đánh cuộc thì cũng đáng, huống hồ gì thì giờ đã không còn đường lui rồi. Thế là như có hẹn trước, hai mươi tên sát thủ còn lại như những con thiêu thân thấy ánh sáng, đồng loạt lao về phía Hàn Băng Tâm.

Đường cong trên môi ngày càng lộ rõ trên khuôn mặt tinh sảo kia, một nữ cười yêu mị hút người khiến cô như yêu nữ tái thế giữa đám người trần tục khi. Thân hình khẽ động, cô nhảy lên không trung, bàn tay nhỏ liên tục phóng ra những tia ngân châm lóe sáng.

- Á....!!!

Sau một khắc, một thân ảnh hắc y từ không trung nhẹ nhàng tiếp đất, hướng phía Lôi Tiêu Quân mà đi đến.

- Lôi Tiêu Quân, ông cũng có ngày này, hôm nay tôi liền bắt ông xuống tạ tội với bố mẹ tôi.

Nhìn những cô thi thể nằm lạnh dưới đất, vẫn còn đang trợn trừng mắt nhìn mình, Lôi Tiêu Quân lúc này liền bật cười, một nụ cười chói tai, một nụ cười như điên như dại nhìn về phía Hàn Băng Tâm cô.

- Chỉ với con nhóc này, không tự lượng sức mình, mày thật sự nghĩ Lôi Tiêu Quân tao dễ chết như vậy sao. Động thủ!!!

Lôi Tiêu Quân hét lớn, chỉ nghe thấy một tiếng súng chói tai xé rách bầu trời đêm tĩnh lặng, cô cảm thấy ngực mình đau nhói, một thứ chất lỏng màu đỏ tươi không ngừng chảy xuống. Quay người về phía sau, một thân ảnh quen thuộc hiện lên trong mắt cô.

- Hahaha, không ngờ đến lại cô sao?

- Hàn Băng Tâm này một đời anh minh, không ngờ đến loại người như cô bên cạnh mình cũng không nhìn thấy, thật sự quá nực cười.

Hàn Băng Tâm cô lúc này một tay đặt lên vết súng cố nén sự đau đớn mà nở một nụ cười lạnh lẽo, một nụ cười đến từ địa ngục mang theo sự điên cuồng. Vốn đã nghi ngờ chuyện mình đến đây ngoài ông nội và một số người thân cận ra thì không ai biết được hết, vậy tại sao Lôi Tiêu Quân lại biết mà chuẩn bị từ sớm cơ chứ? Thì ra bấy lâu nay thủ hạ thân cận, người bạn thân từ nhỏ đến lớn duy nhất của mình lại chính là nội gián do Lôi gia gài vào, tâm tư thật đủ sâu xa.

- Cô đang cười cái gì? Gặp người quen nên vui sao?

Thân ảnh vừa xả súng lên tiếng, trong lời nói không hề giấu diếm sự trào phúng, rõ ràng là đang vô cùng hả hê khi nhìn thấy cô như bây giờ.

- Tôi chỉ cảm thấy nực cười, Hàn gia đối với Như Ngọc cô không bạc, nhưng cô lại cứ bán mạng làm một  con chó dưới tay Lôi gia, rốt cuộc là vì sao?

- Muốn biết sao, xuống gặp Diêm Vương mà hỏi.

Kéo chốt súng, Đan Như Ngọc chậm rãi nở nụ cười nham hiểm, hướng cô mà nhắm đến. Từng đợt súng chói tai vang lên, nhưng dường như đều bắn vào không trung, không có đến điểm mà cô ta muốn nhắm đến. Nhìn thân ảnh kia chạy đến bên cạnh lan can, chậm rãi quay lại nhìn cô( Đan Như Ngọc).

- Cô định làm gì, xuống ngay.

- Hàn Băng Tâm tôi hôm nay dù có chết, cũng không chết trong tay kẻ phản bội như cô.

Dứt lời, cô xoay người lại, không chút do dự mà nhảy xuống.

- Không, Tâm Tâm.

Đan Như Ngọc hét lớn, vốn chỉ muốn bắn cô bị thương, diễn chút kịch để lừa Lôi Tiêu Quân, vậy là thành công đột nhập vào Lôi gia, giúp cha mẹ nuôi báo thù, vậy mà giờ lại đi đến bước đường như vậy.

Hối hận, chính là hối hận, trong lòng cô lúc này vô cùng cắn rứt, nếu không phải cô thì người bạn thân này đã không chết. Súng dơ lên chĩa vào Ấn đường của Lôi Tiêu Quân bắn nhiều phát.

Gia chủ Lôi gia đang tươi cười đứng đó liền ngã xuống với một gương mặt đẫm máu, từ đầu đến cuối đều không hề nhắm mắt. Ông ta không thể tin được hóa ra kẻ ngu nhất lại là mình, lại chính là bản thân mình, quá nực cười.

Một lúc sau

Hàn Mạc Quân cùng hai mươi sát thủ đứng đầu Hàn gia chạy đến, nhìn một màn đẫm máu, ai cũng không khỏi lạnh sống lưng. Hàn Mạc Quân lúc này chỉ chăm chú tìm kiếm thân ảnh đứa cháu gái của mình, nhưng lại chỉ tìm thấy một bóng dáng thân quen đang ngồi khóc nức nở ở, ngay bên cạnh cô không phải thứ gì khác ngoài cỗ thi thể của gia chủ Lôi gia - Lôi Tiêu Quân.

- Như Ngọc, cháu làm gì ở đây, Băng Tâm đâu?

Quay lại nhìn ông, cô không còn kìm được nước mắt nữa rồi:

- Tâm Tâm, Tâm Tâm cô ấy...

P/s: chương 1 ra rồi nè, nếu hay thì cho mình một vote và share cho bạn bè cùng đọc mà ẹ thì cmt để mình cố gắng thêm nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play