Tửu lâu
Trong căn phòng ở cuối hành lang lầu hai, một thân ảnh bạch y đứng bên cạnh lô luyện đan, hai tay vẫn không ngừng khống chế ngọn lửa. Hai ngày nay cô vẫn một mực ở đây luyện đan. Bên cạnh cô lúc này đã có đến mấy chục chiếc bình ngọc, bên trong chứa nhiều loại đan dược khác nhau.
Không được bao lâu sau, từ lô luyện đan lại phát ra một tiếng bùm, nắm lô mở ra, những viên đan dược khác liên tục bắt ra ngoài. Hàn Băng Tâm nhanh chóng thu chúng vào trong bình, động tác của cô bây giờ đã thành thạo hơn trước rất nhiều.
Mệt mỏi ngồi xuống giường, đã hai ngày rồi cô chỉ đứng bên lò luyện đan khiến cho linh thức hao hụt nặng nề. Tiến vào trạng thái tu luyện, linh thức tiêu hao trước kia giờ đang chậm rãi quay trở lại. Cho đến bây giờ cô mới chỉ thành công luyện ra đan dược nhị phẩm, đến tam phẩm thì không cách nào đột phá được, mỗi lần cô gần đến đích thì lại cảm thấy mình thiếu cái gì đó.
Tinh Tinh khuyên cô nhất thời không nên nóng vội, thành tích luyện đan như vậy cũng không phải người bình thường có thể làm được. Nhưng cô vẫn cứ cố gắng, dù có mệt chết cô cũng muốn cố, cô chỉ muốn làm mọi thứ thật nhanh, ông nội còn đang chờ cô trở về nữa.
Sau khi linh thức hồi phục, cô lại đi đến bên lò luyện đan, cố gắng luyện chế đan dược tam phẩm. Dược liệu biến thành phế thải ngày càng nhiều, dược liệu mới liên tục được thêm vào. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu cứ nối tiếp nhau rơi xuống. Khi linh thức tiêu hao quá nhiều, cô lại ngồi xuống tu luyện, cứ như vậy, cô không để bản thân lãng phí một phút giây nào. Hình như cứ mỗi lần tiêu hao rồi tu luyện lại, cô phát hiện linh thức của mình được đề cao không ít, so với trước kia thì lợi hại hơn rất nhiều.
Một tháng sau
Cầm chiếc bình ngọc trên tay, khuôn mặt cô bất giác xuất hiện một đường cong rạng rỡ. Suốt thời gian qua cô vẫn không hề ngừng nghỉ, không luyện đan thì cũng là vào Truyền Thừa chi giới nghiên cứu quyển sách về luyện chế đan dược kia. Cuối cùng thì cô cũng thành công luyện chế ra tam phẩm đan dược, dược liệu lúc này trong túi Càn Khôn cũng bị cô dùng không còn một gốc nào. Luyện chế đan dược đúng là một nghề tốn tiền, sơ sẩy một khắc liền biến dược liệu thành phế thải.
Gom hết những bình sứ trên bàn vào túi Càn Khôn, một thân bạch y liền hướng tiệm thuốc lúc trước đi đến. Lúc này khuôn mặt tinh sảo của cô đã được che bởi một miếng lụa mỏng màu trắng, sau mỗi lần xuất hiện bị mọi người xung quanh nhìn một cách chăm chú rồi bàn luận không ngớt thì cô đã hạ quyết tâm, từ nay ra ngoài nên che mặt.
Tiệm thuốc hôm nay có vẻ khá đông khách, đi qua đi lại chật kín người. Sau khi chọn mua được những dược liệu cần thiết, cô không vội rời đi mà đến chỗ trưởng quầy. Lúc này ông ta đang tiếp một vị khách quý, là một nữ tử chừng hai mươi tuổi, trên mặt kiều diễm của cô ta lúc này không che dấu vẻ ngạo mạn tự cao, bên cạnh còn một nữ tử khác không ngừng hầu hạ cô ta.
Vừa thấy cô đi đến, Vương Nhược Linh trên khuôn mặt liền hiện ra vài phần khó coi. Trên đời lại có nữ tử có nhan sắc như vậy, yêu mị, tinh sảo cứ như sinh ra là để miêu tả cô. Một đôi mắt phượng hút người, ba nghìn sợi tóc tuỳ ý búi lên cũng làm cho vẻ đẹp của cô có thêm một loại phong tình đặc biệt.
Vương Nhược Linh vốn là nữ tử đẹp nhất thành Thiên Vân, cô ta luôn tự tin về nhan sắc của mình, vậy mà giờ nữ tử này thậm chí so với mình còn muốn đẹp hơn vài phần khiến cô ta khó chịu vô cùng. Hai mắt cứ dừng lại trên người cô không hề dời đi.
Khi trưởng quầy mời Vương Nhược Linh lên lầu hai, cô ta lướt qua cô và để lại một câu:
- Thứ thường dân thấp bé, có xinh đẹp thì vẫn cứ là như vậy.
Hàn Băng Tâm làm như không nghe thấy, từ đầu đến cuối vẫn một khuôn mặt lạnh nhạt khiến cô ta tức giận vô cùng. Nhưng cô ngạc nhiên sờ lên mặt, sực nhớ ra là trước khi vào đây cô đã tháo miếng lụa che mặt kia ra để chọn đồ cho tiện. Suy cho cùng thì cô không thích hợp với mấy thứ lụa mỏng đeo lên mặt kia, thật sự rất bất tiện.
Đường Đường là nhị tiểu thư Vương gia, một trong những đại gia tộc ở Thiên Vân thành này mà lại bị một nữ tử làm thành cái dạng này. Vương Nhược Linh mang cái mặt khó coi đi thẳng lên tầng hai, Tinh Tinh lúc này ngồi trên vai cô không khỏi giậm chân chửi bớt.
- Bà cô già này bị làm sao vậy chứ? Dám động đến chủ nhân, Tinh Tinh phải cho cô ta bài học.
- Cái này à, ta có cách...
Lúc này, trưởng quầy đi đến chỗ cô, khuôn mặt niềm nở chào đón.
- Cô nương, cô cần gì có thể nói với ta.
- Trưởng quầy, ta đến là để bán đan dược
Ông ta ngạc nhiên nhìn cô, cô nương này cùng lắm thì mới có mười tám tuổi, người bình thường nếu là có vài viên đan dược thì đều là giữ để phòng thân, cô lại đem bán, chẳng lẽ cô có quen biết dược sư. Chỉ có dược sư mới có thể luyện chế đan dược, thân phận của họ đều vô cùng tôn quý, cô nương này chắc chắn không phải dược sư thì cũng có quen biết, lai lịch chắc chắn không tầm thường.
- Hảo, vậy mời cô đi theo ta.
Cô chậm rãi đi theo trưởng quầy lên lầu hai, lọt vào mắt cô là một nơi có cách bài trí khá giống lầu dưới, chỉ là trên này vô cùng vắng vẻ, hình như là giành cho khách quý, đan dược ở đây còn phong phú hơn lầu một, phẩm cấp và giá trị cũng hơn rất nhiều.
Thấy một thân ảnh quen thuộc đi lên, Vương Nhược Linh tâm trạng vốn đã không tốt, giờ mặt cô ta tối sầm lại, đây rõ ràng là tầng lầu dành cho khách quý, tại sao cô ta ( nữ9) lại có thể lên đây chứ?
Vương Nhược Linh liền chạy đến chỗ chưởng quầy, trước mặt cô lớn giọng nói:
- Trưởng quầy, sao thứ dân thường này lại có thể lên đây chứ?
Trưởng quầy lúc này sắc mặt có vài phần bất đắc dĩ, Vương Nhược Linh này vốn là khách quý của tiệm thuốc, mỗi lần đến đều mua không ít đồ. Huống hồ gì sau lưng cô ta lại là Vương gia, tuyệt đối là một gia tộc lớn không thể đắc tội. Nhưng suy cho cùng thì cái tính cách ngang ngược vênh váo này cũng không ưa nổi. Ông đang định lên tiếng thì một giọng nói lạnh nhạt khác chen vào.
- Cô lên đây được sao tôi lại không thể lên chứ?
- Ngươi là cái thá gì chứ?_ rồi tức giận quay sang phía trưởng quầy
- Ta muốn ông đuổi cái thứ dân thường này ra ngoài ngay lập tức, ta là khách quý ở đây, lại là người của Vương gia, cái tiệm này không muốn buôn bán nữa sao?
- Vương tiểu thư, chuyện này...
Nét mặt của trưởng quầy giờ thập phần khó coi, không biết làm sao cho thoả đáng chuyện này, chợt, giọng nói lạnh nhạt lúc nãy lại vang lên.
- Ta muốn đánh cược với cô.
- Thứ thường dân, không xứng để cùng ta đánh cược.
- Sao? Không dám à?
- Ngươi...
Vương Nhược Linh lúc này tối sầm mặt mũi, kế khích tướng quả nhiên hữu dụng với cô ta.
- Hảo, cược thì cược, ngươi muốn cược cái gì?
- Hảo, ta nghe nói Vương gia tiền tài như nước, là một đại gia tộc, vậy chắc vị cô nương này không thiếu tiền đúng không? Vừa vặn hôm nay ta lại đến đây bán đan dược, không bằng chúng ta thi đấu, nếu cô số tiền cô bỏ ra hôm nay để mua đan dược nhiều hơn số tiền ta bán đan dược, vậy ta sẽ lập tức rời khỏi, thậm chí có thể xin lỗi cô, nhưng nếu ngược lại, số đan dược cô mua đều sẽ thuộc về ta.
- Hahaha, ngươi không sợ thua sao?
Vương Nhược Linh không hề che giấu sự trào phúng trong lời nói, một thứ thường dân thì có thể có bao nhiêu đan dược để bán chứ? Thật không biết lượng sức mình. Nhưng khi cô ta bắt gặp sự lạnh nhạt của Hàn Băng Tâm, trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an không biết xuất phát từ đâu?
- Trưởng quầy, phiền ông làm trọng tài cho ta, thế nào?
- Hảo, vậy Vương tiểu thư, mời.
Vương Nhược Linh trực tiếp đi đến bên cạnh tủ thuốc, xem qua một lượt rồi quay trở lại, lớn giọng nói với trưởng quầy:
- Ta muốn ba viên Mai Cốt đan tứ phẩm, hai viên Tử Di đan ngũ phẩm...
- Tiểu thư, người...
Tỳ nữ bên cạnh cô ta lên tiếng, mua đan dược phẩm cấp cao như vậy, còn mua liền năm viên, giá trị tuyệt đối không ít, tuy là Vương gia giàu có nhưng tiêu một lần số tiền lớn như vậy, gia chủ mà hỏi đến thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại trả lời vì đánh cược?
Thấy cô ta lên tiếng, Vương Nhược Linh liền ra dấu bảo cô ta im miệng, cô ta (VNL) đã quyết tâm phải thắng trận cá cược này, nếu không thắng thì không chỉ trong lòng khó chịu mà thể diện cũng bị mất hết. Trên miệng lúc này chậm rãi xuất hiện một đường cong nhẹ.
Trưởng quầy nghe xong nhanh chóng đi chuẩn bị đan dược, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Bình thường những đan dược này có phẩm cấp cao, người mua không nhiều, vậy mà giờ lại mua đến năm viên, không vui mới lạ.
Một lát sau, trưởng quầy xuất hiện với hai chiếc hộp trên tay, niềm nở nói:
- Vương tiểu thư, ba viên Mai cốt đan tứ phẩm và hai viên Tử Di đan ngũ phẩm, vị chi là bảy vạn lượng.
- Bảy vạn...?
Sắc mặt Vương Nhược Linh đã khó coi đến cực độ. Con số này quả thực đã vượt qua giới hạn của cô ta. Nhưng cũng miễn cưỡng quay sang tỳ nữ bên cạnh. Cô ta hiểu ý bèn lấy từ phía sau ra một cái túi đưa cho trưởng quầy.
Trưởng quầy mở chiếc túi ra nhìn một lát, quay sang Hàn Băng Tâm gật đầu một cái, cô liền tiến đến phía chiếc bàn gỗ ở giữa lầu, từ trong túi Càn Khôn lần lượt lấy ra những bình sứ trắng. Một, hai, ba... Mười chiếc bình sứ trắng được lấy ra, trong lòng Vương Nhược Linh dâng lên một tia lo lắng, không phải vì mười bình sứ này, mà là vì cô vẫn chưa hề dừng lại, trên bàn lúc này đã xuất hiện thêm nhiều bình sứ khác.
Mười lăm, mười sáu, mười bảy... Đến bình thứ hai mươi thì cô mới dừng lại.
- Trong mỗi bình có mười viên đan dược, mười lăm bình đan dược nhất phẩm, năm bình đan dược nhị phẩm.
Cô vừa dứt lời thì khuôn mặt Vương Nhược Linh tái mét lại, trưởng quầy cũng nhìn cô vẻ khó tin, vội đi đến chiếc bàn, mở từng lọ đan dược một.
Trên mặt trưởng quầy lúc này kinh ngạc tột độ, viên đan dược này hoa văn tinh sảo, chất lượng viên nào cũng vào hàng cực phẩm, so với những viên đan dược bình thường, không những chất lượng tốt hơn mà mùi hương của dược liệu cũng nồng đậm hơn mấy phần.
Đây là thành quả một tháng qua không chợp mắt của cô, nếu người bình thường biết được cái thành tích nghịch thiên này thì không biết có giết cô hả giận hay không? Thật ra trong túi Càn Khôn còn rất nhiều đan dược, nhưng nếu cô còn tiếp tục lấy ra thì sợ sẽ loạn mất.
Sau khi kiểm tra hết một lượt, ông niềm nở quay sang phía cô, nói:
- Chất lượng đan dược vô cùng tốt, cô nương, ta thấy thế này, một viên đan dược nhất phẩm ta ra giá 500 lượng, một viên đan dược nhị phẩm ta ra giá 1500 lượng, cô thấy sao?
- Không vấn đề, ông cứ tiếp tục.
- Hảo, ở đây có một trăm năm mươi viên đan dược nhất phẩm, năm mươi viên đan dược nhị phẩm, cô nương, 15 vạn lượng hoàng kim.
- Chủ nhân, người thắng cô ả xấu tính kia rồi, người quá lợi hại luôn.
Trong lúc Tinh Tinh lè lè cái lưỡi nhỏ thì Vương Nhược Linh lúc này lại như một người gỗ, chỉ biết đứng ở đó, miệng liên tục lẩm bẩm: " Không thể nào, không thể như thế, không thể nào..."
Tỳ nữ bên cạnh cô ta nét mặt cũng khá khó coi, lúc này không biết phải làm gì, đúng là một cặp chủ tử đồng tâm.
- Vương tiểu thư này, hình như ta thắng cô rồi.
Từ lúc nào giọng điệu trào phúng đã là của cô, Vương Nhược Linh lườm cô một cái rồi nhanh chóng chạy ra ngoài để lại hai chiếc hộp trên bàn. Hôm nay, thể diện của cô ta đã triệt để bị mất hết, bị mất hết bởi nữ tử kia. Vương Nhược Linh không cam tâm, đây là lần đầu tiên cô ta hận một nữ tử như vậy.
Hàn Băng Tâm thì ngược lại, tâm trạng của cô bây giờ phi thường tốt, vừa bước ra khỏi cửa thì một đống tiền được ném đến tay. So với đi ăn cướp thì vẫn nhanh hơn nhiều.
Tinh Tinh ngồi trên vai cô không khỏi lắng đầu, chủ nhân đời trước chọn đồ đệ sao lại chọn trúng một người thiếu tiền đồ như vậy? Chăm tìm hiểu, chăm đọc sách, chăm luyện đan, nhưng tại sao lại còn chăm yêu tiền nữa? Thật không hiểu nổi.
Sau khi thu hồi chiến lợi phẩm, cô muốn ra ngoài mua thêm vài bộ y phục, dù sao thì giờ cô mới chỉ có hai bộ lấy ở phủ của tên vương gia kia. Tuy không phải người cầu kì nhưng cũng phải đủ mặc. Ôm suy nghĩ như vậy, cô đi thẳng đến tiệm quần áo.
Nhưng, trên đường đi cô cứ có cảm giác gì đó không đúng, đây là trực giác bao nhiêu năm làm sát thủ của cô. Xem hơi thở của chúng chắc là khoảng hai mươi người, chúng đã đi theo từ tiệm thuốc đến đây, suốt quãng đường vẫn luôn giám sát cô.
Kì lạ, cô vừa mới đến đây, ai lại quen cô cơ chứ, chẳng lẽ là vị Vương tiểu thư ban nãy sai người đến báo thù?
- Chủ Nhân, Tinh Tinh cảm nhận được sau lưng đang có rất nhiều người theo dõi chúng ta.
- Ta biết rồi, hơn nữa trong số chúng còn có năm tên đã từ luyện đến Thất Tịch cảnh.
- Tinh Tinh thấy đây là cơ hội tốt cho người luyện tập đó, tuy là trong thời gian qua ngoài luyện Đan thì người cũng có tu luyện, nhưng chưa có rèn luyện về thân thể, nhân cơ hội này rèn luyện một chút cũng không phải không tốt. Chỉ là bình thường đấu với hai tên thực lực ngang bằng đã khó, giờ đến năm tên, còn những tên khác tuy yếu hơn nhưng lại đến mười lăm người, sợ là cơ hội thắng không cao.
- Ngươi à, không biết đến quá khứ huy hoàng của ta, một đêm đã đánh nhau với một trăm người đó, chẳng qua sau đó bị bức nhảy xuống nên mới đến đây thôi.
- Chủ nhân, đánh nhau với một trăm người rồi bị bức nhảy xuống không phải là người thua sao?
Im bặt, cô chẳng biết nói gì tiếp, đành quay đi để lại Tinh Tinh với tiếng cười ha hả. Hai người cứ thế cười nói với nhau trong khi đang có một đám người đang rình rập ở phía sau, thật là trọc tức chúng mà. Thế là như có hẹn trước, trong phút chốc hai mươi tên hắc y nhân đồng loạt xông ra, lấy cô làm trung tâm mà vây lấy.
Mọi người xung quanh đang đi lại bỗng thấy tưởng như vậy thì vội chạy xa ra chỗ khác, sợ mình bị liên luỵ.
Đối với tình cảnh thế này cô đã quá quen thuộc rồi, từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt đứng đó, như thể chuyện này với cô không có liên quan.
Thấy cô vẫn bình thản, bọn chúng bất giác dâng lên một tia lo lắng, trong hoàn cảnh như vậy mà nữ tử trước mặt này vẫn một chút sợ hãi cũng không có làm bọn chúng hoài nghi, thực lực của nữ tử này cùng lắm mới đạt đến Thất Tịch cảnh, tuy là sắp đột phá lên Huyền Linh cảnh nhưng ít nhất là bây giờ chưa đột phá, cô ta lấy tự tin ở đâu ra vậy chứ.
- Nữ nhân, biết điều thì khoanh tay chịu trói, bọn ta sẽ xem xét cho ngươi được toàn thây.
Nghe xong, trên môi anh đào chợt xuất hiện một đường cong nhẹ mang đầy tia giễu cợt, cô đường đường đệ nhất sát thủ thế kỉ 21, mặc dù xuyên không đến đây há lại để cho chúng xàm ngôn như vậy, thật không coi cô ra gì. Tinh Tinh lúc này cũng muốn xuất thủ nhưng bị cô ngăn lại, chỉ bằng bọn người vô lại này mà Tinh Tinh bị bại lộ thì không đáng. Rồi quay sang bọn người kia:
- Phí lời, muốn cho ta toàn thây, ...không đủ tư cách.
- Ngươi...
Bọn chúng từ trào phúng chuyển sang tức giận, linh lực trong cơ thể không ngừng tuôn ra thanh kiếm trong tay, uy áp không ngừng toả ra nhưng cô không có nửa điểm sợ hãi. Khi này, linh lực trong cơ thể cô khẽ động, những luồng khí mạnh mẽ liên tục hướng thân ảnh bạch y mà bao phủ, cô trở nên mờ nhạt sau tầng tầng linh lực ngũ sắc.
Hai mươi tên hắc y nhân kinh ngạc nhìn cô, linh lực trên cơ thể cô lại là ngũ sắc, đây là loại linh lực gì chứ? Ở Huyền Linh đại lục này chỉ có năm loại linh lực tương ứng với năm nguyên tố kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, còn linh lực ngũ sắc kia...
Bất quá giờ chúng cũng không có thời gian nghĩ quá nhiều, lần lượt dơ những thanh kiếm được bao phủ linh lực nồng đậm hướng về phía cô, trong chớp mắt, tất cả nhanh chóng đâm thẳng về nơi bạch y nữ tử kia đang đứng. Hai mươi mũi kiếm ngày càng gần, không kiêng kị dị xuyên qua tầng linh lực kia, nhưng tất cả mũi kiếm lại đâm vào nhau.
Chúng ngơ ngác liếc ngang liếc dọc, rõ ràng cô vừa ở đây, sao bây giờ sao đến cái bóng cũng không thấy. Bỗng một tên kêu lên, tiếp đó là tiếng bịch, cả người hắn ngã xuống mặt đất như một người gỗ, trên cổ còn một cây ngân châm.
Bọn chúng quanh về phía sau, thấy một thân ảnh bạch y ngạo nghễ đứng đó, ba nghìn sợi tóc tuỳ ý bay theo gió, ánh mắt lạnh lẽo kia phóng về phía chúng khiến chúng bất giác lùi về phía sau.
Vừa rồi cô đã thi triển Phiêu Miểu thân pháp lúc trước học được trong Truyền Thừa chi giới, không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy, lướt qua đến bọn chúng còn không phát hiện ra, vừa rồi cô mới dùng là tầng thứ nhất, không biết tầng thứ hai thì sẽ như thế nào?
Trong lúc cô đang đứng hưởng thụ thành quả thì bọn hắc y nhân kia hai tay đã tự giác nắm chặt lại, bọn chúng đang không hiểu bản thân bị làm sao? Lại cứ sợ hãi trước một nữ tử như vậy, cái cảm giác này làm bọn chúng khó chịu vô cùng.
Ba tên Thất Tịch cảnh lúc này tiến lên phía trước, không ngừng rót linh lực vào thanh kiếm trên tay, trong đáy mắt chúng hiện lên một tia sát ý.
Cô lúc này cũng không có đứng một chỗ, những luồng khí ngũ sắc chậm rãi xuất hiện, lấy một tốc độ quỷ dị không ngừng bao phủ lấy hai bàn tay cô, ngưng tụ thành hai nắm đấm ngũ sắc.
- Thiên ma loạn vũ!
- Bích hải thuỷ lăng!
- Linh tôn thiên hoả!
Thứ bọn chúng dùng là... Vũ kỹ. Vũ kỹ là một trong những tài nguyên tu luyện của tu luyện giả ở đại lục này, phàm là người tu luyện vũ kỹ thì chỉ có thể tu luyện một bộ, nhiều người tu luyện cả đời còn không lĩnh hộ hết một môn vũ kỹ, nhưng uy lực của chúng không thể xem nhẹ được, nếu là trúng phải những chiêu thức kia, sợ là lành ít dữ nhiều.
- Chủ Nhân, cẩn thận...
Tinh Tinh muốn chạy đến nhưng nước xa không cứu được lửa gần, ba chiêu thức kia trực tiếp hợp làm một bay đến phía cô. Trong mắt cô xẹt qua một tia ngưng trọng nhìn quang cầu ba tên hắc y nhân kia vừa ngưng tụ thành, uy lực của nó thật quá lớn, sớm đã vượt qua giới hạn của cô.
Nhưng cô vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng trên khuôn mặt, tay dơ lên, trong nháy mắt, quang cầu va chạm vào bàn tay nhỏ được bao phủ bởi thiên lực của cô, mặt đất lúc này tạo thành từng vết nứt dài và sâu, những tên hắc y nhân còn lại lùi về sau mấy bước mới giữ vững được thân hình.
Bên ngoài đã có phản ứng lớn như thế, vậy bốn người ở phía trung tâm kia không biết sẽ như thế nào nữa?
Lúc này, một tiếng "Bùm" vang lên, ba tên hắc y nhân kia bị bắn lùi về sau trừng trăm bước mới có thể dừng lại, nội thương của chúng lúc này không hề nhẹ. Trên mặt chúng không dấu được sự kinh ngạc, ba người đánh một vậy mà chính chúng lại bị bức đến mức độ này, nữ tử kia chẳng lẽ vẫn còn che dấu thực lực của mình.
Trong khi ba tên kia lùi về sau thì cô không khá hơn là bao, trực tiếp bị bay ra xa, lục phủ ngũ tạng lúc này cũng chịu tổn thương không nhẹ, máu không ngừng từ môi chảy ra.
Chẳng lẽ mình lại phải chết ở đây, không, không thể chết, ông vẫn đang chờ mình, ông còn đang chờ mình, mình phải sống để quay về - đây là ý niệm còn sót lại duy nhất trong đầu cô lúc này.
Bỗng cô cảm thấy eo mình bị một cánh tay ôm lấy, một hồng y thân ảnh chợt xuất hiện bên cạnh cô, đón lấy cô xoay vài vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Trong mắt cô lúc này hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, bên tai còn vang lên tên của mình, hình như hắn đang gọi cô, nhưng mắt cô đã không còn là của cô nữa, mi mắt nặng nề vô cùng, khuôn mặt kia dần mờ nhạt đi rồi biến mất.
- Dực Ảnh!
Hắc y nhân bên cạnh hắn hiểu ý, liền xông đến đám người kia, không ngừng chém giết, thực lực của bọn người này so với hắn thì chẳng là gì, chỉ cần vài chiêu liền giải quyết sạch sẽ.
Âu Dương Thiên trong mắt không ngừng xuất hiện những tia máu nhìn thân ảnh nhỏ bé trong tay, là hắn đã đến muộn rồi mới khiến cô ra nông nỗi này.
Từng giọt mưa nặng nề rơi xuống những cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất kia tạo thành một khung cảnh thê lương vô cùng.
Trên đường lúc này có một thân ảnh hồng y, trong tay còn có một nữ tử, từng giọt mưa rơi trên hai người, áo thấm nước sớm đã ướt sũng nhưng hắn vẫn cứ rảo bước. Họ như một đôi trời tạo thành, cả hai đều mang vẻ đẹp của tiên nhân, lại như yêu ma tái thế, tà mị hút người.
- Yên tâm, ta sẽ không rời nàng dù chỉ nửa bước nữa, cả đời này nàng đã định sẵn là của ta rồi.
P/s: xin lỗi để cả nhà đợi lâu nha.