Đường phố thành Thiên Vân lúc này vô cùng náo nhiệt, các hàng quán đều trật kín không có chỗ để chen chân. Hàn Băng Tâm một thân bạch y thanh trần thoát tục ngạo nghễ đi trên đường khiến đám đàn ông nhìn đến mê mẩn. Cô không khỏi cảm khái, hoá ra Thiên Vân thành này lại náo nhiệt như vậy, so với một Trung Quốc thế kỉ hai mươi mốt, tuy không hiện đại nhưng lại huyên náo hơn rất nhiều. Tinh Tinh lúc này vui vẻ ca hát trên vai cô, bị nhốt cả trăm năm trong cái không gian kia, giờ được ra ngoài nên vô cùng phấn kích. Nhưng hình như ngoài cô ra, mọi người đều không thấy Tinh Tinh, vì vậy nên nó cứ chạy tới chạy lui, leo chèo đủ chỗ mà chỉ có cô nhìn thấy, không khỏi bật cười.
Hôm nay cô có rất nhiều thứ cần phải làm, cô đi lại một vòng cũng tìm được một cửa hàng chuyên luận đàm về thư pháp. Nhìn từ bên ngoài đã thấy được sự nhã nhặn tinh tế, bên trên có tấm biển đề to bốn chữ: Huyền Linh pháp hội. Bước vào trong, lọt vào mắt cô là một không gian rộng lớn, trên tường treo đầy những bức thư pháp, nét bút đều vào hàng nhã nhặn, tinh tế hiếm có khó tìm. Bên tay phải không trưng bày gì khác, chỉ có bút lông, tất cả cũng thuộc loại thượng đẳng, đương nhiên, giá cả của chúng cũng phải ai cũng có thể chấp nhận được.
Thấy một nữ tử đi vào, trên người tản ra một loại khí chất vương giả, nhất định không phải loại người tầm thường, tên trưởng quầy làm bộ mặt niềm nở ra đón tiếp cô.
- Cô nương, không biết cô đến đây có nhu cầu gì, ta là trưởng quầy có thể giới thiệu cho cô.
Cô quay sang nhìn, một người chừng bốn mươi tuổi, độ cao trung bình, mặc một bộ y phục tối màu đang nhếch mép cười nhìn cô.
- Trưởng quầy phải không, ta muốn gặp ông chủ của các người có việc một chút.
Ông ta ngạc nhiên, nhưng cũng nghe lời chạy vào thông báo, xem dung mạo và khí chất thì người này lai lịch tuyệt đối không tầm thường, lỡ đắc tội với người của các đại gia tộc thì tuyệt đối không nên.
Vương phủ
Lúc này, một thân ảnh hắc y đứng bên cạnh Âu Dương Thiên, trông bộ dáng của hắn như đang có điều gì muốn nói, Âu Dương Thiên cũng phát hiện ra điều này, không khỏi lên tiếng.
- Muốn gì thì nói, không thì đừng làm phiền không gian yên tĩnh của ta.
- Công tử anh minh, Dực Ảnh chỉ thắc mắc một điều, người từ trước đến giờ đều không thích nữ nhân, tại sao lại đối với Hàn Băng Tâm cô nương có khác biệt lớn như vậy.
Âu Dương Thiên lúc này bất giác nở một nụ cười, trên tay vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của cô.
- Cái này à, ta cũng đang muốn tìm nàng hỏi cho rõ đây.
Dực Ảnh làm bộ mặt khó hiểu nhìn hắn, từ khi cô nương kia xuất hiện, công tử hình như đã thay đổi rồi, cái khuôn mặt lạnh lùng cũng đã bị giấu đi đâu mất, đây là lần tiên Dực Ảnh thấy hắn cười với nữ nhân. Rốt cuộc thì cô nương kia là thần thánh phương nào, quá lợi hại.
Bỗng bên ngoài có người từ trong cung đến tuyên chỉ, tuyên Âu Dương Thiên vào cung gặp phụ hoàng hắn...
Huyền Linh pháp hội
Tên trưởng quầy lúc này lật đật chạy đến, theo sau ông ta là một đàn ông trung niên, bước đi không nhanh không chậm, ông vận một bộ lam y, có phong thái của học sĩ. Nhưng thứ Hàn Băng Tâm chú ý là thực lực của người này đã đạt đến Huyền Linh bát cảnh, cảnh giới hơn cô không chỉ có một cái cấp bậc a. Không hổ là ông chủ đứng sau một pháp hội có quy mô lớn như vậy, thực lực tất nhiên phải có chỗ hơn người. Hai người nhanh chóng đi đến trước mặt cô, tên trưởng quầy cười cười rồi đi tiếp những khách quan đang đợi bên kia.
- Lão mỗ bất tài, không biết cô nương tìm ta có chuyện gì?
- Làm phiền rồi, ta đến đây là muốn bán một vật.
- Ồ, là vật nào? Không biết cô nương có thể cho ta xem qua không?
Hàn Băng Tâm chậm rãi lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho ông. Khi mở ra, ánh mắt ông ta không che giấu được sự kinh ngạc cùng hiếu kì, khó mà kiềm chế được liền quay sang hỏi cô:
- Cô nương, có thể cho ta biết vật này từ đâu cô có được không?
- Không giấu gì ông, vật này là ta lấy được từ chỗ một kẻ bị bệnh thần kinh.
Cô thản nhiên đáp, hình như ở với tên kia mới có một ngày mà tính mặt dày của hắn đã được cô lĩnh hội đủ cả rồi.
Cô gái này có vẻ không hề tầm thường, từ khi nhìn thấy cô, ông ta đã có cảm giác như vậy, tuy là mới tu luyện đến Thất Tịch cảnh, nhưng người bình thường làm sao lại có loại khí chất này, không nóng cũng không lạnh, về sau tiền đồ có thể nói là vô tận, cộng thêm thứ dung mạo không phải của người phàm kia. Bây giờ, cô lại lấy ra vật quý giá này, người thường chỉ nhìn nó như một cây bút dát vàng bình thường, nhưng ông là ai cơ chứ? Vừa liếc qua liền có thể thấy, cây bút này không hề tầm thường, trên thân bút được điêu khắc tinh sảo, cẩn trọng vô cùng, không phải nghệ nhân bình thường có thể làm ra, quan trọng hơn cả là nó có ký hiệu của hoàng gia. Cô nương này chắc chắn với hoàng tộc có liên quan, không thể đắc tội. Hơn nữa, cây bút này cũng là thứ mà ông mơ ước bao nhiêu lâu nay, có ai đam mê thư pháp mà không muốn tìm được những cây bút quý giá cơ chứ.
- Cô nương, cây bút này ta vừa nhìn liền biết nó không tầm thường, mười vạn lượng hoàng kim, ta sẽ mua lại nó.
Mười vạn lượng hoàng kim? Trong lòng Hàn Băng Tâm lúc này đang có rất nhiều tiền không ngừng nhảy nhót, đây là ngày mà cô không có tiền đồ nhất trong suốt mười tám năm qua, không ngờ con mắt của mình thật là tốt, tuỳ tiện cắp, à không, mượn tạm một món đồ ở chỗ tên vương gia kia lại bán được nhiều tiền như vậy, phát tài rồi. Bất quá cô cũng không thể hiện cái bộ dáng thiếu tiền đồ này ra ngoài, trực tiếp quay sang ông chủ kia:
- Hảo, vậy chúng ta thành giao.
Thấy cô nhận lời nhanh như vậy, trong lòng cũng mừng thầm, cây bút quý giá này lại về tay ông một cách dễ dàng như vậy. Phất tay lên, tên trưởng quầy ban nãy chạy đến bên cạnh ông ta, nghe ông ta căn dặn một lúc rồi chạy một mạch vào trong. Một khắc sau đã thấy hắn đi ra, trên tay là một cái túi Càn Khôn, cô từng nghe Tinh Tinh nói qua về nó, ở Huyền Linh đại lục, túi Càn Khôn rất phổ biến, nó có sức chứa bằng hai ba căn phòng, có thể đựng rất nhiều thứ mà vô cùng gọn gàng. Huyền Linh đại lục quả nhiên thần kỳ, có nhiều bảo bối như vậy.
Ra khỏi cửa với túi tiền trên tay, quả nhiên khác với lúc trước không có một đồng nào, cô không khỏi cảm thán sao mình lại đáp đúng chỗ vậy chứ, lại có thể đáp vào một cái vương phủ giàu có, tuỳ tiện lấy một vật đã có giá trị như vậy.
Điểm đến tiếp theo của cô là một tiệm thuốc, từ lâu đã nghe nói đan dược ở Huyền Linh đại lục này tuỳ theo phẩm cấp mà giá trị tăng cao. Tuy nhiên, có rất ít người có thể luyện chế ra chúng, thân phận và địa vị của họ còn gọi là dược sư, tôn quý vô cùng. Bất quá từ nhỏ ngoài học võ ra thì cô còn học về y thuật, dược liệu không một thứ gì là cô chưa từng thấy qua, ngay cả bệnh mà hiệu trưởng trường y học trung cổ cũng không chữa được, cô lại chữa được. Từ đó được mệnh danh thiên tài trong giới y học, một tay ngân châm có thể chữa được bách bệnh. Giờ chỉ có vài viên đan dược lại làm khó được cô sao?
Vừa đến cửa tiệm cô đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi hương của các loại dược liệu. Bên trong có các tủ dược liệu cao ngất, những người bên trong không ngừng cắt thuốc, sắc thuốc khiến cô bất giác nhớ đến cuộc sống trước kia. Trong phòng thuốc của Hàn gia, cô và ông nội vẫn thường cùng nhau nghiên cứu y thuật, nghiên cứu độc thuật như vậy. Cô lại nhớ đến ông nội nữa rồi, bên khoé mắt còn đọng lại một giọt nước mắt nóng hổi.
"Thật không biết bây giờ ông nội ra sao, sức khoẻ ông gần đây thế nào rồi? Ông yên tâm, Hàn Băng Tâm con nhất định sẽ tìm được người đó, sẽ sớm trở về với ông, ông phải chờ con."
Gạt giọt nước mắt đi, cô bước vào trong chọn mua những loại dược liệu cần thiết, lúc này cũng không dùng đến dược liệu trân quý gì nên không tốn quá nhiều tiền, chẳng qua luyện chế đan dược chưa thành thạo thì khả năng biến đan dược thành phế thải là rất cao nên phải mua dư ra một chút.
Đang chuẩn bị xoay người đi khỏi thì cô bị những dòng chữ gắn trước ngăn tủ trên cao thu hút: Mai cốt đan nhất phẩm - 200 lượng một viên, Mai cốt đan nhị phẩm - 1000 lượng một viên. Mai cốt đan là một loại đan dược giúp miệng vết thương nhanh chóng lành lại, hiệu quả chữa thương khá cao, phẩm cấp càng cao hiệu quả càng tốt, chỉ cách nhau có một cái phẩm cấp mà giá tiền đã chênh lệch lớn như vậy. Không biết đến ngũ phẩm, lục phẩm thì giá trị sẽ ra sao ta, nếu giá trị cao thì chế ra được đem đi bán không phải lại có tiền rồi ư? (P/s: haizz, máu ham tiền của nữ9 lại nổi lên nữa rồi.)
Trời lúc này đã là buổi chiều, Hàn Băng Tâm để ý nhiều tửu lâu đều chật kín khách, khó khăn lắm mới tìm được nơi còn một phòng trống duy nhất. Đặt xong phòng cô cũng không vội lên ngay, tiến vào lầu một tìm đại một chỗ mà ngồi xuống. Lúc này cô muốn ngồi nghe người ta bàn tán một chút để thu thập thêm một ít thông tin. Cô tuỳ tiện gọi một vài món đơn giản và bắt đầu động đũa, vốn với thực lực hiện tại thì ăn uống đối với cô không quá cần thiết nhưng cũng không thể không ăn trong một thời gian quá dài.
Lúc này, chủ đề chính được người ta bàn tán nhiều nhất là về hội bán đấu giá Lam thị sắp tổ chức, nghe nói bốn năm mới tổ chức một lần, bảo bối đem ra đấu giá đều là là hàng thượng đẳng, cấp bậc nhất định không thấp, có ích vô cùng trong việc tu luyện. Đương nhiên, giá trị của chúng không phải thứ người bình thường có thể chấp nhận được, phàm là những người có gia cảnh hay người của hoàng tộc thì đến đây cũng là tranh dành kịch liệt.
Cô không khỏi cảm khái, lại chỉ vì một hội đấu giá mà thu hút được nhiều người đến như vậy, nhất định có điểm khác người. "Hội đấu giá này, ta đi chắc rồi".
Bỗng nhiên, cô nghe tiếng có người hét lên, rồi sau đó kéo theo không ít tiếng xì xào,mà hình như họ đều nhắm vào hướng cô mà nói. Lại một màn khó hiểu nữa, hình như cô đi đến đâu liền được người ta chú ý đến, cứ gặp cô là bàn tán không ngớt. Từng câu của họ cứ lọt vào tai cô:
- Đó là sao vậy? sao cái cốc lại lơ lửng trên không trung ?
- Rõ ràng là trong cốc có nước, sao đổ nghiêng như vậy lại không thấy giọt nào chứ?
Nghe xong, cô liền phì cười nhìn Tinh Tinh đang ngồi trên bàn nhâm nhi ly trà, bàn tay nhỏ cầm cái áo nó kéo một cái. Mọi người chỉ nghe một tiếng bịch một cái, tiếp đến là chiếc cốc rơi bụp xuống bàn. Khi tất cả mọi người đã quay đi chỗ khác, Tinh Tinh mới từ gầm bàn lồm cồm bò dậy, bày ra vẻ mặt hờn dỗi.
- Chủ nhân, người ăn hiếp Tinh Tinh, không chơi với người nữa.
- Ai da, Tinh Tinh, Tiểu Tinh,...>0<
- Tinh Tinh đại nhân à, ta sai rồi, người tha lỗi cho ta đi.
- Thế còn tạm được, đại nhân ta hôm nay rộng lượng, tha thứ cho ngươi.
Xong nó lại ngồi xuống nhâm nhi miếng bánh ngọt làm cô hết chịu nổi, trước đây là sát thủ, người nhìn thấy cô, không xin tha thì cũng tự sát, họ là sợ nếu qua tay cô thì càng thê thảm hơn, vậy mà hôm nay cô lại phải xin lỗi một đứa trẻ vài trăm tuổi, cao chưa đến đầu gối cô như vậy.
Sau khi biết được ngày giờ và địa điểm của buổi đấu giá, cô không khỏi cảm khái, thì ra đến tận hai tháng nữa buổi đấu giá mới bắt đầu, vậy là vì sao giờ đã có nhiều người kéo đến thành Thiên Vân như vậy? Sau đó cô cũng không lưu lại quá lâu, chậm rãi đi lên lầu. Bước vào căn phòng ở cuối hành lang, cô đóng cửa lại, trực tiếp tiến vào trong Truyền Thừa chi giới, mặc kệ cái thân ảnh nhỏ bé đang ngáy khò khò ở góc giường.
Cô tiến vào căn phòng thứ nhất lúc này cửa đang mở toang, đi thẳng đến cái kệ thứ hai ở phía sau. Trên đó là một quyển sách nói về cách luyện chế đan dược, cách khống chế ngọn lửa, cách làm giảm tỉ luyện chế thất bại, đến nguyên liệu để luyện chế cũng được ghi chép tỉ mỉ. Cô chăm chú đọc, lật từng trang một, đọc không biết ngừng nghỉ, nếu người bình thường nhìn thấy thì sẽ nghĩ cô chỉ đứng đó lật qua lật lại cho có mà không biết được thật ra tất cả trên trang sách kia đã đi vào trong đại não, tốc độ lĩnh hội nhanh như vậy thật không phải của người phàm.
Đến nửa đêm, một thân ảnh bạch y xuất hiện trong căn phòng, từ trong túi Càn Khôn chậm rãi lấy ra một cái lô luyện đan, nhìn qua dáng vẻ thì khá bình thường, giờ cô chưa cần đan dược quý hiếm gì nên lô luyện đan này đã là tốt lắm rồi.
Trên tay cô lúc này chậm rãi xuất hiện những gốc dược liệu, định lượng xong liền bỏ vào lô. Hít một hơi thật sâu, hai tay cô đặt lên nó, cố gắng kiểm soát ngọn lửa bên trong. Cô cảm nhận được sự biến hoá của từng gốc dược liệu kia, trong lòng lúc này dâng lên một tia khẩn trương, đột nhiên chiếc lô phát ra một tiếng bùm.
Đống dược liệu tươi mới lúc trước giờ đã biến thành phế thải, bất quá cô cũng không nản lòng, trong tay lại xuất hiện những gốc dược liệu khác, bỏ chúng vào lò luyện đan, cô lại tiếp tục đặt tay lên khống chế ngọn lửa. Từng đợt tiếng động cứ nối tiếp nhau vang lên, từng gốc dược liệu cũng theo nó mà lần lượt biến thành phế thải. Sau nhiều lần thất bại như vậy, cô dần hiểu ra những thiếu sót của mình, từng lần lại từng lần bù đắp vào, cũng hiểu ra, khi luyện đan, ý chí và tinh thần rất quan trọng, chỉ cần có một tia khẩn trương liền thất bại.
Một lát sau, một tiếng bùm vang lên, nhưng tiếng động này lại khác những lần trước. Tinh Tinh cũng bị nó đánh thức. Thành công!!! Cô thành công rồi, những viên đan dược bắn ra nhanh chóng được cô thu vào chiếc bình ngọc nhỏ chuẩn bị sẵn. Từ chiếc bình tản ra một mùi thơm của dược liệu. Cô nhìn vào bên trong, ba viên mai cốt đan nhất phẩm, sau mười lần thất bại đã tiêu tốn khá nhiều dược liệu khiến cô giậm chân tiếc của.
Tinh Tinh nhìn thấy cảnh này thật chỉ muốn vơ lấy cái gối để đập cô, người bình thường ở Huyền Linh đại lục này, lần đầu luyện ra đan dược họ cũng đã thất bại ít nhất cũng trên trăm lần. Mười lần nghịch thiên như vậy mà cô còn giậm chân tiếc của, thật không hiểu nổi con người này bị làm sao?
Hoàng cung Phong Vân quốc
Trước mặt Âu Dương Thiên lúc này có một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, tu vi của ông ta không biết đã ở cảnh giới nào rồi? Cả người đều toát ra một loại khí chất vương giả khiến người bên cạnh ông bị uy áp của ông đè nén, đến hô hấp cũng khó khăn. Thấy hắn đến, ông liền thu hồi uy áp, một giọng nói chậm rãi vang lên vọng khắp điện nghị sự:
- Ta nghe nói trong phủ của con vừa xuất hiện một cô nương, có đúng không?
- Thưa phụ hoàng, quả thật có chuyện này.
- Đến cuối cùng thì người thua cược lại là ta, khá khen cho đứa nghịch tử này, vậy mà lại tìm được người trong lòng trước giao hẹn, con khiến bản vương bất ngờ đấy.
- Hahaha, tìm được rồi sao nhị đệ? Vậy thì vị quận chúa của Linh Viêm quốc kia phải làm sao đây?
Chủ nhân của giọng nói vừa rồi là đại vương gia Âu Dương Phong. Từ nhỏ đã cùng Âu Dương Thiên quan hệ vô cùng tốt, biết Hắn không thích bàn chuyện triều chính, Âu Dương Phong đã thay hắn quản lí hết thảy, vị trí thái tử đã trong tầm tay, nhưng bất quá giữa hai huynh đệ ruột thịt này không có bất cứ tranh chấp vương vị nào cả.
Hai người vẫn cứ coi nhau là huynh đệ tốt từ nhỏ đến lớn. Quan trọng là cả hai đều có nhan sắc vào hàng cực phẩm, cả Phong Vân quốc đều biết đến Nhị vương gia tà mị hút người, Đại vương gia nhan sắc tựa trích tiên, khiến bao nữ tử mê mẩn. Nhưng hai người họ đều có một điểm trung là không lại gần nữ sắc, trước nay bên cạnh đều không có nữ tử.
- Vương huynh, bằng không huynh lấy hôn sự này đi, ta thấy nhan sắc này của huynh để lâu vậy rồi, thật sự lãng phí.
- Đệ... Được, ta không nói lại đệ, em dâu của ta đâu? Dẫn ra đây.
- Đúng rồi, con cũng phải đưa cô nương kia đến đây ra mắt ta chứ, thật không coi người phụ hoàng này ra gì rồi.
...
Ra đến ngoài cửa cung, Âu Dương Thiên bất giác dâng lên một nụ cười, chợt quay sang thân ảnh hắc y bên cạnh:
- Dực Ảnh, giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn xuất phủ một thời gian.
- Vương gia, người định đi đâu vậy?
- Đi thực hiện công vụ phụ hoàng và huynh trưởng giao phó, bắt nương tử về nhà.
P/s: chương mới ra rồi đây, phi ngay vào đọc nào.