Vương phủ

Hàn Băng Tâm lúc này đã chuyển đến một gian phòng khác ở tiểu viện của Âu Dương Thiên. Gian phòng này bày trí lại có phần nhã nhặn, thanh thoát. Trong phòng muốn thứ gì có thứ đó, bất quá cô cũng không phải là người coi trọng tiểu tiết, trực tiếp đi thẳng vào phòng, nhảy lên giường nghiên cứu cỗ thông tin kia.

Chậm rãi nhắm hai mắt, Huyền Linh đại lục một lần nữa hiện ra. Dần tìm hiểu, cô đã nắm rõ hơn về thực lực hiện tại của mình, đúng là ở một vương quốc liền có thể xưng trời một phương, nhưng ở trong một môn phái thì cô cùng lắm chỉ là một đệ tử bình thường. Từ đó có thể thấy được chỗ cường đại của môn phái, vậy nếu muốn đề cao thực lực, gia nhập môn phái là lựa chọn vô cùng tốt. Cô không khỏi cảm khái, một đại lục thần kỳ như vậy tồn tại song song trái đất mà chẳng một ai biết đến, thật quá lãng phí đi.

Đột nhiên lúc này, cỗ thông tin kia không còn nằm trong sự kiểm soát của cô nữa, không ngừng toả ra sát nhập vào đại não khiến cô đau đớn vô cùng. Lúc trước là vì sợ nhiều thông tin như vậy mà trực tiếp thu nhận thì đầu cô sẽ nổ tung mà chết, vậy mà bây giờ nó lại tuỳ ý lao vào...

Cô có cảm giác như đầu mình sắp nổ tung thành nhiều mảnh, vốn là ngồi trên giường bây giờ lại thành nằm trên giường. Cô cắn chặn môi, môi đào nhợt nhạt rỉ từng giọt máu, tình cảnh trông thật thê lương.

 Vốn con người ở Huyền Linh đại lục này bên trong cơ thể đều có linh lực, nếu không sẽ lâm vào hiểm cảnh khôn lường, vậy mà giờ cô như rút hết linh lực ra để chống đỡ sự đau đớn. Trên trán lúc này đã xuất hiện những giọt mồ hôi to như hạt đậu, tuy là từ nhỏ bị thương vô số, nhưng sự đau đớn lúc này đã vượt qua khỏi giới hạn mà cô có thể chịu đựng được. Trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt cô, căn phòng dần trở nên mờ nhạt.

Cô chỉ thấy trước lúc hai mắt khép lại, chiếc nhẫn dính máu trên tay cô đột nhiên lại loé sáng, những tia sáng ngũ sắc không ngừng toả ra khắp phòng.

Âu Dương Thiên vừa đi đến cửa phòng thì thấy những tia sáng ngũ sắc không ngừng tản ra từ phòng cô, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm xấu. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, hắn trực tiếp đá cửa đi vào, đập vào mắt là một màn ánh sáng chói mắt. Tầm nhìn bị cản trở nên chỉ đành đi từng bước một, không ngừng gọi tên cô.

Một khắc sau, ánh sáng ngũ sắc kia dần mờ nhạt rồi biết mất một cách quỷ dị, trực tiếp hướng chiếc nhẫn mà đi vào. Căn phòng lúc này trở lại như cũ, thanh thoát và tao nhã như lúc đầu.

Âu Dương Thiên không ngừng đảo mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia, thấy cô nằm trên giường, mồ hôi trên trán không ngừng rỉ ra. Chạy đến đó, cảm nhận được trong cơ thể cô lúc này đã không còn một tia linh lực nào khiến hắn lo lắng vô cùng. Vội đỡ cô dậy, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, linh lực màu đỏ cũng theo đó mà truyền vào người cô.

Lông mày thoáng rung động, mắt phượng đang nhắm chặt dần mở ra, sự đau đớn lúc trước đã biến đâu mất, thay vào đó, cô thấy cả người tràn đầy sức sống, linh lực trong cơ thể lúc trước đã tiêu tán không hiểu sao lúc này lại tràn trề như vậy.

Nhưng lại như lần trước tỉnh dậy, tên vương gia hắc ám này cứ luôn xuất hiện bên cạnh cô. Lúc này còn đang ôm lấy mình, cô tức giận đá cho hắn một phát.

Dực Ảnh lúc này đang canh giữ bên ngoài bỗng nghe thấy một tiếng "bụp", như thể vừa có thứ gì đó rơi xuống, vội chạy vào xem. Vừa vào, liền thấy một tình cảnh khiến hắn vội bịt miệng vào, như thể nếu không làm như vậy thì sẽ cười phá lên mất. Công tử lạnh lùng thường ngày lúc này lại nằm trên đất, tay không ngừng xoa xoa lưng, bày ra bộ dáng của tiểu hài tử hờn dỗi.

Âu Dương Thiên thấy vậy liền vơ lấy cái gối ném về phía tên đang bịt miệng cười kia. Dực Ảnh vừa né cái gối, ý thức được một tia sát ý đang phóng thẳng vào mình, vội vàng chạy ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.

- Nương tử sao lại đá ta chứ?

- Ngươi còn dám lợi dụng ta, Hàn Băng Tâm ta từ nhỏ đến giờ còn chưa bị ai lợi dụng như vậy, không đá ngươi thì đá ai.

Cô thản nhiên nói, đối phó với cái tên mặt dày này thì chính mình cũng phải làm cho bản thân mặt dày lên một chút, đó là kinh nghiệm mà cô vừa đúc kết ra kể từ khi trả xong ơn cứu mạng cho hắn. Từ giờ muốn đá thì đá, muốn đánh thì đánh, còn cần hắn đồng ý sao?

Đột nhiên, từ trong chiếc nhẫn trên tay cô phát ra từng đợt tiếng động, ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng nhìn vào nó. Một lúc sau, có một thứ gì đó màu hồng từ trong đó nhảy lên vai cô, không ngừng đung đưa cái chân bé nhỏ. Âu Dương Thiên cũng chú ý đến vật thể lạ vừa xuất hiện, không khỏi lên tiếng:

- Cái gì vậy? Yêu tinh?

- Thật vô lễ, một phàm nhâm mà cũng dám xúc phạm ta như vậy, chủ nhân, người mau trừng trị hắn?

Hàn Băng Tâm quay đầu sang bên cạnh, cô sững người khi thấy chủ nhân của giọng nói ban nãy, một con vật nhỏ nhắn đáng yêu, có tay, có chân, có mắt có mũi,... Nhưng toàn thân lại màu hồng, cái tai cũng dài lạ thường, giống con người nhưng lại không phải con người, rốt cuộc là loại gì vậy? Liền quay sang Âu Dương Thiên, dù gì thì hắn cũng là người ở đây, chắc nơi này còn rất nhiều loài vật kỳ lạ mà cô chưa biết đến. Nhưng khi thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, cô đành thở dài , quay lại phía con vật nhỏ đáng yêu kia hỏi.

- Ngươi là... yêu tinh sao?

Bỗng nó nhảy từ vai cô xuống bàn, tức giận giậm chân xuống bàn.

- Ta không phải yêu tinh mà là yêu linh, tên ta là Tinh Tinh siêu dễ thương và tài năng. Chủ nhân, người không được nhận lầm, đừng có như tên khó ưa này.

- Ngươi bảo ai khó ưa hả?

- Bảo ngươi đấy tên khó ưa kia, chủ nhân, hắn mắng Tinh Tinh.

- Tinh Tinh?

Bị điểm danh đến lần thứ hai thì cô không còn làm ngơ được nữa rồi, sao mấy cái chuyện kỳ quái cứ xảy ra trên người cô vậy chứ? Cái thế giới này đúng là kỳ lạ, hết con người mắc tiền sử giờ lại xuất hiện một loài vật quái dị không có trong điển tích. Đã thế một người thì gọi cô nương tử, một vật thì gọi cô chủ nhân. Thật tiếc vì ở Huyền Linh đại lục này không có máy chụp siêu âm, nếu không cô nhất định đưa hai người đi kiểm tra một phen.

- Ngươi chắc là nhận lầm rồi, ta không có quen ngươi, làm chủ nhân của ngươi bao giờ chứ?

- Ta à, chui ra từ trong đó đó, một khi được chiếc Truyền Thừa chi giới này chấp nhận và nhỏ máu lên nó, người đương nhiên sẽ là người kế thừa thay thế cho chủ nhân đời trước, mà Tinh Tinh lại là yêu linh được chủ nhân đời trước tạo ra, chức trách của Tinh Tinh là phò trợ đồ nhi của người trở thành người kế thừa tiếp theo. Tóm lại, giờ người chính là chủ nhân của Tinh Tinh, giờ Tinh Tinh mệt rồi, phải đi ngủ đây.

Nghe xong, cô chợt liên tưởng đến giọng nói trong tia sáng trước kia, người đó nói là cô đã được định sẵn là đồ nhi của mình, vậy chủ nhân đời trước mà yêu linh này vừa nói và chủ nhân của giọng nói kia liệu có phải là cùng một người. Vội lay cái thân ảnh bé nhỏ đang nằm lăn lốc trên bàn, cô đang có rất nhiều thứ cần hỏi cái bà cô yêu linh này mà, sao cứ phải chọn lúc này để ngủ cơ chứ.

- Này, ngươi dậy đi ta còn chưa hỏi được gì mà...

- Dậy đi, Tinh Tinh, Tiểu Tinh,... >0< , yêu tinhhhhhh... Dậy đi.

Gọi hết cách cũng không gọi nổi tiểu gia hoả này dậy, bình thường trong phim, phò tá bên cạnh chủ nhân không phải nghiêm túc thì cũng rất coi trọng chủ nhân, sao đến ngoài đời thật lại thành ra ngáy khò khò trước mặt người ta vậy chứ.

Âu Dương Thiên ngồi nhìn cô lay lay yêu linh đang ngủ trên bàn, không khỏi bật cười. Nhưng trong lòng đã kinh ngạc đến tột độ, thật muốn chạy đến cùng lay với cô để gọi loài vật kia dậy hỏi cho rõ. Cả đời hắn đạt đến thực lực bây giờ không biết đã gặp bao nhiêu yêu thú kỳ dị ở Huyền Linh đại lục này, từ con yêu thú nguy hiểm nhất đến một con yêu thú nhỏ bé vô hại đều đã gặp qua, mà yêu linh là linh hồn của của yêu thú sau khi chết đi, như hiện như ảo, không cách nào chạm vào được, nó cũng không có cách nào chạm vào con người. Vậy mà yêu linh có hình thù giống yêu tinh này lại là lần đầu hắn nhìn thấy, lại còn có thể nói chuyện được, chạm được vào nó, yêu thú bình thường cũng phải tu luyện đến Huyền Linh nhất cảnh mới có thể nói chuyện. Không khỏi cảm khái, cường giả tạo ra được một con yêu linh cao cấp nhường này, cảnh giới đã đặt đến mức độ nào rồi cơ chứ?

Sau một công cuộc lay người không có hiệu quả, Hàn Băng Tâm lúc này mệt mỏi nằm trên giường, không ngừng thở dài. Điều duy nhất cô muốn hỏi lúc này chỉ là làm cách nào để trở về, nếu đây đã là người của chủ nhân giọng nói kia, vậy liền có thể thông qua nó hỏi người kia làm cách nào để trở về. Cô thật nhớ ông nội, bình thường đến bữa cơm, ông rất kén chọn nên ngoài làm sát thủ, cô còn một công việc nữa là đầu bếp riêng cho ông. Không biết không có cô ở đó, ông có ăn ngon miệng không. Vốn là đã đảm bảo nhất định sẽ trở về báo hiếu ông thay cha mẹ, vậy mà bản thân lúc này đến cách quay về cũng không biết, làm sao có thể trở về cơ chứ.

Thấy cô buồn bực nằm trên giường, chắc là đang có tâm sự nên hắn cũng không quấy rầy thêm nữa, từ sau khi cô giải độc trên người hắn, cái danh ân nhân đã không còn dùng được rồi. Lúc này mà đến làm phiền cô không trừng không được gì mà ngược lại bị ăn thêm một quả đấm thì không phải chịu thiệt sao. Thế là hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.

Bây giờ đã là nửa đêm, một thân ảnh bạch y trong phòng vẫn đang không ngừng hấp thu linh lực trong không khí, cô đã quyết tâm phải gia tăng thực lực của mình, phải làm cho nó thật cường đại. Còn nhớ lúc giọng nói kia vang lên, cô không thể quên được câu:"... Bây giờ con chưa đủ mạnh, đến khi đạt được thực lực mạnh mẽ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

Tháo chuông phải tìm được người buộc chuông, nếu muốn quay về thì nhất định phải tìm được người kia, à không, giờ có thể gọi là sư phụ rồi, không phải người đã dẫn cô đến đây sao.

Sau khi hấp thu một lượng ít linh lực thì cô bất giác mở mắt ra. Theo như cô biết được thì thực lực của cô đạt tới cảnh giới hiện tại đều là được truyền cho, thực lực ở Huyền Linh đại lục này nếu không phải tự thân tu luyện thì sẽ không vững vàng thậm chí có thể làm hỏng chuyện. Lúc này cô cũng không vội đề tăng cảnh giới, chuyện quan trọng hơn là phải đối với thực lực hiện tại nắm cho thật tốt.

Hai mắt lại một lần nữa nhắm lại, theo lời của Tinh Tinh thì khi cô nhỏ máu vào Truyền Thừa chi giới, nó đã tiếp nhận cô là tân chủ rồi. Trong đó là một không gian khác do chủ nhân đời trước dùng sức mạnh của bản thân để tạo ra, bên trong bảo bối, tài nguyên đều không ít, có chúng thì quãng đường tu luyện của cô có thể rút ngắn đi không ít, bất quá vẫn phải dựa vào khả năng lĩnh hội của cô đến đâu.

Mở mắt ra, lọt vào mắt cô là một không gian hoàn toàn khác, một nơi giống như bồng lai tiên cảnh, một nơi thanh trần thoát tục, chỉ dành cho tiên nhân. Trước mặt cô lúc này xuất hiện ba cánh cửa cổ xưa, như thể đã ở đây đã hàng nghìn năm, vậy nếu vị sư phụ chưa từng gặp mặt của cô tạo ra nó thì người đã sống bao lâu rồi, vậy thực lực của người phải đạt đến cảnh giới nào mới có thể sống lâu như vậy cơ chứ? Thật là thế giới của các cường giả tạm thời lúc này cô không thể chạm đến, nhưng không phải là trong tương lai, sớm muộn gì cô cũng sẽ làm cho bản thân cường đại để có thể trở về bên người thân duy nhất của mình.

Chậm rãi đi đến cánh cửa thứ nhất, Tinh Tinh lúc này đang ngồi đung đưa đôi chân nhỏ trên vai cô, không ngừng ca hát. Cuối cùng cũng có người đến kế thừa, vào Truyền Thừa chi giới chơi với nó, đưa nó ra ngoài ngắm ngía thế giới, vui vẻ như vậy khiến nó không kiềm chế được. Cô cũng hết cách với nó rồi, đành mặc vậy.

Đến gần cánh cửa, đột nhiên mặt đất rung chuyển lạ thường, hai cánh cửa đang đóng chặt chậm rãi mở ra để cô tiếng vào. Cô không khỏi cảm khái, sư phụ cô quả nhiên vĩ đại. Tiếng vào bên trong...

Linh Viêm quốc

Trong hoàng cung Linh Viêm quốc, một nữ tử dung mạo kiều diễm, vận một bộ y phục màu hồng yêu mị, nhưng ánh mắt lại mang đầy hận ý. Do tay lên, khoảng một trăm tên ám vệ lúc này xuất hiện trong viện của nàng ta.

- Tìm cho ra Hàn Băng Tâm, một khi gặp được, giết chết ả.

- Rõ!!!

Sau khi đám ám vệ ẩn vào trong màn đêm, trên khuôn mặt yêu kiều của Lâm Hinh Nhã thoáng xuất hiện một đường cong dọa người. "Dám dụ dỗ Thiên ca ca của ta, để xem ngươi còn mạng không đã. "

Vương phủ

Trước mặt Hàn Băng Tâm lúc này xuất hiện ba cái kệ, trên mỗi cái kệ để một quyển sách cổ. Cô lại gần cái kệ gần nhất, trên bìa sách ghi một dòng chữ: Phiêu Miểu thân pháp. Chậm rãi lật từng trang một, đọc rất chăm chú. Tinh Tinh ở bên cạnh nhìn cô, gật gật cái đầu nhỏ của mình, chủ nhân lần này đúng là thu nhận được một đồ đệ không tồi, thái độ tìm tòi rất cao.

Trời bên ngoài lúc này đã gần sáng, gập quyển sách lại, trên môi cô lúc này xuất hiện một nữ cười rạng rỡ, trời còn chưa sáng mà cô đã đem toàn bộ tâm pháp ghi nhớ hết rồi, chỉ cần nơi để vận dụng nữa thôi. Bỗng cô nghe thấy tiếng gì đó, đảo mắt xung quanh đã thấy một con mèo lười Tinh Tinh đang lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn mà ngáy khò khò.

Sáng hôm sau, Âu Dương Thiên vừa ngủ dậy liền thấy trong phòng mình thiếu đi một vật rất quan trọng, vội gọi người đến.

- Vương gia có gì giao phó.

- Tôn quản gia, chiếc bút dát vàng phụ hoàng ngự ban cho ta đâu rồi?

- Dạ bẩm, lão nô bất tài, sẽ cho người đi tìm ngay.

Sau khi Tôn quản gia đi ra ngoài, hắn mới chú ý đến phong thư trên chiếc bàn gỗ đàn hương bên cạnh giường hắn, vội cầm lên.
" Hai ngày này đã làm phiền ngươi rồi, món nợ ân tình giữa chúng ta cũng đã trả xong, ta còn có chuyện, chỉ đành cáo từ trước. Nhưng mà trên người ta bây giờ không có tiền, đành mượn tạm cây bút này của ngươi. Ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ trả cho ngươi cả gốc lẫn lãi, đừng có tức giận a. Hàn Băng Tâm. "

Đọc xong, trên gương mặt tà mị dương lên một nụ cười thỏa mãn.

- Ta lúc này rất tức giận nên phải đi tìm Hàn Băng Tâm nàng đòi nợ thôi, nếu không sẽ thật sự xuất hiện nếp nhăn đó.

P/s: hôm nay ít bài tập nên tranh thủ đăng sớm đây, mn đọc vui vẻ nha, nếu thấy hay thì đừng quên share cho bạn bè cùng đọc nha. 😘







Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play