Vương phủ
Trong tẩm phòng của Nhị vương gia Phong Vân quốc, nữ tử có một mái tóc mềm mại, ngũ quan có bộ dáng rất là tinh xảo. Cái trán trơn bóng, đôi mày lá liễu, hàng lông mi dài cong cong giờ phút này đang hơi rung động. Khoé mắt cô hơi run run, khoé mắt trái còn đọng lại một giọt lệ làm tăng thêm cho nàng một loại phong tình khác.
"Đau" trong đầu của Hàn Băng Tâm lúc này chỉ có một chữ đó. Rất muốn mở hai mắt của mình, lại cảm giác được mí mắt nặng nề vô cùng. Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì, mình chẳng qua là nhảy xuống từ tầng thượng toà nhà nó, lại còn lạc vào một không gian đen ngòm, gặp được một giọng nói kì lạ. Nhưng rõ ràng lúc đó vết thương trên người khiến mình rất đau đớn, chắc chắn không phải là mơ.
Rốt cục, sau khi Hàn Băng Tâm thử mấy lần, cô cũng mở mắt thành công. Lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng xa hoa, nhưng nó lại được bài trí y như trung quốc thời xưa vậy chứ? Đánh mắt xuống, cô lại thấy mình nằm trên một chiếc giường rộng lớn, vội lục lại kí ức, cô không nhớ là mình đã đi chèo lên trước giường này như thế nào? Hình như trước khi ngất đi, cô đã đáp xuống một nơi toàn là nước, trong lúc vừa ngoi lên ho sặc sụa thì thấy một...
Đang lâm vào trầm tư, cô đảo mắt sang bên cạnh, sững người nhìn thân ảnh hồng y đang dựa vào thành giường. Cô chậm rãi tiến đến, quơ quơ tay trước mặt hắn, thất vọng khi không được đáp lại, cô lại nặng nề bỏ tay xuống. Đôi mắt xanh khép chặt, khuôn mặt yêu mị hút người khiến cô mê mẩn, nhưng hàng lông mày của hắn đến khi ngủ vẫn nhíu chặt.
Chợt, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, tại sao khuôn mặt hắn lại nhợt nhạt như vậy chứ, nhìn không giống là do mệt mỏi, chẳng lẽ hắn...? Tiến lại gần thêm chút nữa, cô chăm chú nhìn hắn như dò xét một cái gì đó mà không nhận ra lúc này hai người chỉ cách nhau có vài phân, bộ dáng vô cùng thân mật.
Hàng lông mi chợt rung động, mắt xanh lúc này chậm rãi mở ra, liền bắt gặp một cặp mắt phượng đang chăm chú nhìn mình. Hai mắt gặp nhau, trên má cô lúc này không khỏi dâng lên một tầng đỏ ửng, thấy ánh mắt kia cứ phóng thẳng vào mình, cô vội vàng lùi về phía sau.
- Ngươi làm gì?
- Nàng làm gì mới đúng, rõ ràng là nàng chủ động đến gần ta mà.
Thấy cô im lặng không nói được câu nào, Âu Dương Thiên liền thêm một câu khiến cô câm nín.
- Không phải là nương tử nhân lúc vi phu đang ngủ, muốn làm gì đó chứ?
Nương tử? Vi phu? Hắn ta đang nói cái quái gì vậy? Không lẽ là nói cho cô nghe? Nhưng mà xung quanh đây cũng đâu có ai khác, hay là hắn vừa ngủ dậy lên đầu óc không có được tỉnh táo?
- Ai là nương tử của của ngươi chứ? Nói bừa.
- Nương tử đã thấy hết của vi phu rồi, chẳng lẽ bây giờ lại muốn bỏ ta sao, thật đau lòng a~.
Thấy hết? Thấy là thấy cái gì cơ chứ? Lại tiến vào quá khứ lục lọi, bỗng gương mặt cô đỏ ửng lên, vội cúi gục đầu xuống tránh né ánh mắt kia.
- Ta... Lúc đó ta cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở đó. Ta... Ta... Ta cái gì cũng không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết đâu.
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, hắn như bị giật điện, từng dây thần kinh như bị kích thích, cười gian xảo nhìn cô.
- Thật là không nhìn thấy gì sao?
- Ta...
- Nàng có nhìn thấy gì không thì ta không biết, ta chỉ biết nàng đã chạm vào thân thể ta rồi, ta thiệt thòi như vậy, nàng nhất định phải bồi thường cho ta.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Hàn Băng Tâm không kịp phản ứng, trong cuộc đời cô chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, một người đàn ông lạ mặt mới gặp lần đầu gọi cô là nương tử, thật nghi ngờ hắn có tiền sử bệnh thần kinh đó. Nhưng cô lúc này đột nhiên nhớ ra cái gì đó rất quan trọng, liền kéo lấy cổ tay hắn. Âu Dương Thiên vô cùng ngạc nhiên trước hành động của cô lúc này, bất quá cũng không chống đối, ngoan ngoãn ngồi đó, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
- Ngươi trúng độc rồi.
- Ta trúng độc?
Hắn ta ngẩn người, đường là Nhị vương gia Phong Vân quốc, đến mình bị trúng độc bao giờ cũng không biết, rốt cuộc là ai có gan dám đi đầu độc hắn cơ chứ? Bất quá hắn vẫn lựa chọn tin cô, không vì gì cả, vì ánh mắt kiên định của cô làm người ta tin tưởng, vì đó là điều cô nói ra nên hắn nguyện ý tin tưởng, chỉ đơn giản là vậy thôi. Hơn nữa người trên cao không khỏi chịu gió lạnh, ở địa vị của hắn bị người ta ghen ghét, ám hại cũng là chuyện thường tình.
- Hơn nữa, độc này đã ở trong người ngươi từ ba năm trước rồi, nếu ta đoán không lầm thì ngươi sẽ chỉ sống thêm được không quá bảy ngày. - Cô bổ sung thêm.
- Vậy nương tử có biết giải độc không?
Đến nước này rồi mà hắn còn thản nhiên như vậy, vẫn còn biết ngồi trêu trọc cô, thật hết thuốc chữa. Nhưng dù gì hắn cũng từng cứu cô, coi như trả món nợ ân tình này vậy. Thân là một sát thủ cấp cao, cô nhất định phải học cả y thuật phòng khi cấp bách. Chính vì vậy nên về phương diện y thuật này cô vô cùng tự tin, ngay cả thuật châm cứu cũng đã được cô múa đến xuất thần nhập hóa. Năm mười lăm tuổi ngoài cái danh đệ nhất sát thủ cô còn được người ta mệnh danh là thiên tài trong giới y học trung cổ, y thuật siêu quần, một tay ngân châm có thể chữa được mọi loại bệnh tật. Bất quá cô lại chưa từng chữa trị cho người ngoài, nên hôm nay là ngoại lệ đầu tiên.
- Loại độc này ta cũng chưa gặp bao giờ, cho ta thời gian một nén hương, ta liền có thể giải độc.
- Còn nữa, ta cần bộ ngân châm của ta.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn mang theo ngân châm bên mình, cũng tiện cho việc chữa thương, dần trở thành thói quen, giờ lại không có nó bên người khiến cô cảm thấy như thiếu đi một phần của sinh mạng vậy.
Một lúc sau, liền có một nô tỳ tay bưng khay gỗ đến trước mặt cô, trong khay gỗ là bộ ngân châm quen thuộc. Nhanh chóng nhảy xuống giường kéo hắn lên trên, tay cầm ngân châm, đâm vào các huyệt vị của hắn, đối với các huyệt vị trên cơ thể con người cô đều đã nắm vô cùng chắc chắn, kể cả giờ có nhắm lại cũng tuyệt đối không sai một ly.
Âu Dương Thiên lúc này lại ngạc nhiên nhìn cô, hắn chưa từng thấy qua phương thức chữa bệnh bằng mấy cái châm như vậy, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng cô. Thời gian lúc này cảm giác như chạy chậm lại, trên trán cô lúc này đã rỉ ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu, ánh mắt vẫn như trước vô cùng tự tin, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng di chuyển những cây châm kia. Khuôn mặt Âu Dương Thiên trắng bệch, nhợt nhạt đi không ít, bất quá sự đau đớn này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của hắn, người bình thường chỉ sợ đã ngất từ bao giờ.
Dực Ảnh đứng trong góc tối nắm chặt thanh kiếm trong tay, lo lắng nhìn Âu Dương Thiên. Hắn vốn là thủ hạ tâm phúc của công tử, vậy mà công tử bị trúng độc lúc nào đến hắn cũng không biết. Bất quá công tử lại tin tưởng cô nương mới gặp lần đầu kia mà để cô ta chữa thương cho mình. Nhìn sắc mặt khó coi của Âu Dương Thiên khiến hắn nắm chặt thanh kiếm thêm vài phần, từ đầu khi cô lấy châm hắn đã muốn xông ra rồi, nhưng công tử lại ra dấu bảo hắn rằng không có chuyện gì.
Khi cây châm cuối cùng được rút ra, hắn liền phun ra một ngụm máu độc, cảm thấy thân thể khoẻ hơn nhiều so với lúc trước, lại hướng phía cô cười nói:
- Nương tử quả nhiên lợi hại, vi phu bái phục.
- Độc vừa mới ép ra thôi, ngươi vẫn còn phải nghỉ ngơi vài ngày, tốt nhất là nên ăn cháo, nhà bếp ở đâu.
Mắt hắn chợt loé sáng, vội nhảy xuống giường kéo cô chạy đến phòng bếp, hỏi vậy thì chẳng phải là muốn nấu cho hắn ăn sao, phải tận dụng thời cơ này cho thật tốt mới được.
Thấy sắc mặt Âu Dương Thiên hồng hào, Dực Ảnh lúc này mới nới lỏng bàn tay ra, cũng may là nữ tử kia không làm hại đến công tử. Trực tiếp đi ra khỏi phủ làm công vụ mà Âu Dương Thiên giao phó.
Hàn Băng Tâm lúc này chạy phía sau để mặc hắn lôi kéo, không khỏi cảm thán nơi này thật quá đẹp đi, mặc dù so với Hàn gia thì còn kém chút nhưng nó lại mang một loại phong tình đặc biệt.
Trên đường đi, cô có cảm giác mọi người đều đang nhìn mình xì xào bàn tán, bất quá cô cũng không chú ý đến quá nhiều.
- Là cô nương đó sao? Thật là đẹp quá đi, thảo nào vương gia lại thích.
- Vương gia trước giờ chừ Tĩnh phi ra thì chỉ cần là nữ nhân thì đến liếc cũng không thèm, giờ lại nắm tay cô nương kia như vậy, trời phía đông vừa mới sập sao?
- Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhan sắc động lòng người như vậy còn là lần đầu tiên ta nhìn thấy đó, đem so sánh với mỹ nữ đệ nhất thành Thiên Vân thì hơn xa.
- Hình như cô nương này tu luyện cũng không kém đâu, với năng lực yếu kém này của ta thì không nhìn thấu được rồi.
- Trời ơi, vương gia gặp vận may gì vậy, lại có thể tìm được một cô nương tài sắc vẹn toàn như vậy chứ, ta cũng muốn.
Trong mọi người đang bàn tán sôi nổi thì ở phòng bếp lại có quang cảnh hoàn toàn khác. Một hồng y thân ảnh đang chăm chú dựa vào cửa nhìn cô gái trước mặt, như thể hắn không muốn bỏ lỡ bất cứ một hành động nào của cô vậy.
Hàn Băng Tâm lúc này cũng không rảnh quan tâm hắn nữa, ở với hắn chưa được một buổi mà cô đã lĩnh hội được hết bản lãnh mặt dày không biết xấu hổ này rồi, mà một phần cũng là do cô không làm gì được hắn. Thế là đành ngoan ngoãn ở đây nấu cháo vậy, nhưng hình như nhà bếp trở nên yên tĩnh lạ thường kể từ khi cô và hắn vừa đến. Không khỏi xoay người lại, ngự trù, phụ bếp, nô tỳ đều đang nhìn về phía này, thấy cô quay lại thì nhanh chóng quay đi, tiếng xì xảo to nhỏ lại xuất hiện.
Thật đau đầu, người ở nơi này bị làm sao vậy chứ, cứ nhìn cô rồi xì xào, dọc đường cũng vậy? Không khỏi ngồi chửi rủa một lúc. Từ phía sau bỗng xuất hiện một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, thân hình có chút mập mạp. Ông lật đật chạy đến bên cạnh Âu Dương Thiên, hành lễ rồi cười ngượng nói:
- Vương gia người công vụ bộn bề, không biết hạ cố đến đây là có chuyện gì? Nếu người có điều gì không hài lòng thì chỉ cần thông báo một tiếng, thuộc hạ sẽ chạy đến ngay.
- À, ông vất vả rồi, ta đến đây cũng không có việc gì, chỉ là đến xem nương tử nhà ta trổ tài nấu nướng thôi.
Hàn Băng Tâm đang nấu cháo liền kêu lên một tiếng. Nếu là chỗ không người thì còn không sao, vậy mà ngay tại chỗ này hắn còn dám mặt dày như vậy khiến cô không còn chấp nhận được nữa. Cũng vì vậy mà tay đang khuấy đều đặn đột nhiên bị trượt ra khỏi quỹ đạo, va vào thành nồi khiến bàn tay nhỏ xuất hiện thêm một vết phỏng lớn.
Hắn lúc này liền chạy đến bên cạnh cô, cầm chặt bàn tay nhỏ đang cựa quẩy kia để nhìn rõ vết phỏng.
- Sao nàng lại bất cẩn như vậy chứ?
- Còn không phải tại ngươi sao, nhưng ta từ lâu đã quen rồi, vết thương này không sao ...
- Nhớ mang cháo đến phòng ta.
Câu nói chưa ra khỏi miệng, cô lại bị hắn lôi đi như lúc đến, vội muốn thoát ra, nếu là lúc đi thì không sao, chỉ là hắn vừa hô to với nhiều người như vậy, cô là nương tử của hắn, lúc này nếu lại lôi lôi kéo kéo không phải thừa nhận rồi sao? Thấy cô chống đối, hắn dừng lại, xoay người về phía cô, thấy cô vẫn cố thoát ra khỏi bàn tay mình. Trực tiếp đến nhấc bổng cô lên, hướng phòng mình đến mặc kệ cô có vùng vẫy la hét.
Nương tử? Gian bếp lúc này sôi nổi vô cùng, đề tài bàn luận chính là: nữ chủ nhân tương lai của vương phủ bất ngờ xuất hiện. Lại là tính huống như lúc trước, tin tức lại được truyền đi khắp vương phủ, nhưng nữ chính lại chẳng thấy tăm hơi đâu.
- Ắt xì!!!
Cô vừa bị hắn đặt xuống ghế sau một trận la hét thì lại bất giác hắt hơi. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy chứ, thật xui xẻo. Đang ngồi lẩm bẩm thì một chậu nước lạnh được người hầu mang đến đặt ngay ngắn trước mặt.
Hắn kéo chiếc ghế đến bên cô, chậm rãi đặt tay cô vào trong chậu nước lạnh. Cô cũng không phản kháng, cuộc đời làm sát thủ của cô đã trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, vậy mà bây giờ cô lại gặp được một tên khắc tinh, có phản kháng thế nào cũng không lại hắn. Hơn nữa, tuy là sát thủ nhưng cô còn có tình người, trước mặt ân nhân của mình cũng không thể động thủ, nếu không thì hắn không biết lúc này đã biến thành cái gì rồi.
- Này, ngươi có thể cho ta biết, ta đang ở đâu không?
- Nàng hả, đang ở bên phu quân của nàng.
Từ phòng của lúc này vọng ra những tiếng la hét thảm thiết, đám người hầu nghe thấy không hỏi nghi ngờ, đây chẳng phải là tiếng của vương gia sao?
- Ta sai rồi, nàng mau buông tay ta, đau quá.
- Ở đây là Phong Vân quốc, một trong những vương quốc vào hàng thượng đẳng ở Huyền Linh đại lục này, nơi chúng ta đang đứng là thành Thiên Vân, chủ thành của Phong Vân quốc.
Xoa xoa cánh tay đang đỏ ửng, hắn nặng nề nói.
Huyền Linh đại lục? Cái tên này quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó: "Cánh cửa đến Huyền Linh đại lục đã mở ra, con là người được định mệnh sắp đặt, số phận đã an bài con nhất định sẽ trở thành đồ nhi của ta. Nhưng bây giờ con không đủ mạnh, đến khi con đạt được thực lực mạnh mẽ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Cho đến lúc đó, chiếc Truyền Thừa địa giới trong tay con phải giữ cho kỹ, tuyệt đối không được làm mất."
Vội dơ tay lên, chiếc nhẫn cổ quen thuộc vẫn ở đó, cô lại thêm vài phần chắc chắn đó tuyệt đối không phải là một giấc mơ. Đúng rồi, hình như lúc đó còn có một cỗ thông tin vô cùng tận sát nhập vào đầu cô, Huyền Linh đại lục lúc này đối với cô lại hiện lên vô cùng rõ ràng. Thế giới này thật quá thần kì đi, con người có thể trực tiếp hấp thu linh lực trong không khí để nâng cao cảnh giới của mình. Nhưng là càng về sau, khi cảnh giới càng cao thì tốc độ đột phá càng chậm, mà đến lúc đó rồi thì nhu cầu ăn uống cũng bớt đi không ít.
Ở Huyền Linh đại lục này, cảnh giới cao đồng nghĩa với việc địa vị cao, còn những kẻ không có thực lực mạnh mẽ thì chỉ có thể bị ức hiếp và ngược đãi. Thế nhưng để đạt được cảnh giới cao như vậy thì cần phải bỏ ra rất nhiều thứ, tài nguyên, đan dược, và cả máu.
Nhờ có cỗ thông tin đó mà cô đã biết được thêm rất nhiều thứ ở Huyền Linh đại lục này, cũng thăm dò được hiện tại cô đã trực tiếp tấn nhập Thất Tịch cảnh, chính là nhờ chủ nhân của giọng nói trong không gian đó. Thực lực như vậy tại đây là đã đủ để lăn lộn trên giang hồ rồi, chẳng qua nó vẫn chưa đủ cho một đại lục cường giả như mây, chỉ có tăng lên thực lực mới có thể không bị người ta chèn ép.
- Đúng là một nơi thú vị.
Thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ, cô chợt ngẩng đầu lên, lại bắt gặp một nam nhân tuấn mĩ đang nhìn mình chằm chằm như một vật thể lạ. Lại như vậy rồi, sao cứ mỗi lần hắn nhìn cô là cô lại có cảm giác cả người cứng đờ không có cử động được, cuộc đời làm sát thủ tiếng tăm lừng lẫy của cô cứ thế bị hắn đá đổ mất, thật quá không công bằng.
P/s: hi cả nhà, dạo này học hè nhiều quá ko có cả thời gian viết chuyện luôn. Thông cảm nha!!! Nếu thấy hay thì hãy cmt để mình có thêm động lực nha.😘