Ở một không gian bao phủ bởi bóng tối, chung quanh yên tĩnh lạ thường, Hàn Băng Tâm lúc này mở mắt ra, kinh hãi nhìn một màn xung quanh mình. Chuyện này rốt cuộc là sao? Mình rõ ràng là rơi xuống từ tầng thượng của toà nhà đó rồi mà, đây rốt cuộc là cái nơi nào, đến một tia sáng cũng không thể chiếu đến. Nếu không phải những vết thương trên người khiến cô đau đớn vô cùng thì cô còn nghĩ đây chỉ là mơ.

Đang lâm vào trầm tư, bàn tay nhỏ chợt dơ lên, cô phát hiện trên tay mình xuất hiện nhiều thêm một chiếc nhẫn cổ, nhìn bề ngoài, chế tác rất tinh sảo, nhưng nó lại được bao phủ bởi một thứ gì đó rất mạnh mẽ. Một cỗ sức mạnh liên tục lấy chiếc nhẫn làm trung tâm mà bộc phát ra, cô bị nó đè nén đến khó chịu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Lúc này, phía xa bỗng xuất hiện một tia sáng, chiếc nhẫn cũng đồng thời tản ra ánh sáng chói mắt, phảng phất giống như đèn sáng trong đêm, sáng ngời đẹp mắt. Cô cảm giác như chiếc nhẫn đang không ngừng dùng một tốc độ quỷ dị kéo cô đến tia sáng kia. Hàn Băng Tâm vội muốn tránh khỏi, nhưng sức mạnh khổng lồ tản ra từ chiếc nhẫn đem cô trực tiếp đi vào trung tâm của ánh sáng.

Thứ ánh sáng chói mắt không khỏi làm cô che mắt lại. Trời đất quay cuồng, đau, trong đầu Hàn Băng Tâm cô từ nhỏ đến lớn chưa từng xuất hiện chữ "đau" này, vậy mà bây giờ lại tràn ngập ở khắp mọi nơi. Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, có cần xui xẻo vậy không, chẳng lẽ trước khi chết còn gặp ác mộng. Trong lúc đầu óc cô quay cuồng, một giọng nói ấm áp lạ thường vang lên từ không trung:

- Hàn Băng Tâm đúng không? Cánh cửa đến Huyền Linh đại lục đã mở ra, con là người được định mệnh sắp đặt, số phận đã an bài con nhất định sẽ trở thành đồ nhi của ta. Nhưng bây giờ con không đủ mạnh, đến khi con đạt được thực lực mạnh mẽ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Cho đến lúc đó, chiếc Truyền Thừa chi giới trong tay con phải giữ cho kỹ, tuyệt đối không được làm mất

Huyền Linh đại lục? Đồ nhi? Từng chữ khó hiểu cứ theo giọng nói ấm áp kia đi vào đầu cô

- Bà là ai? Huyền Linh đại lục? Là địa phương nào? Thực lực mạnh mẽ mà bà nói, tôi phải đạt được bằng cách nào chứ?

- Những điều này thì sớm muộn gì con cũng sẽ biết thôi, giờ ta sẽ cho con một ít bản lĩnh để phòng thân, còn để làm cho thực lực tăng lên thì phải xem bản lĩnh của con rồi.

Dứt lời, những tia sáng ngũ sắc không theo một quỹ đạo nào trực tiếp từ không trung sát nhập vào đại não, Hàn Băng Tâm cảm thấy một cỗ thông tin khổng lồ vừa nhảy vào đầu, đau đớn vô cùng. Huyền Linh đại lục dần hiện ra trước mắt cô. Một đại lục khổng lồ không kém gì trái đất nơi cô đã sống, nhưng tại đây lại có một thứ khác trong không khí gọi là linh lực, hơn nữa, còn rất nhiều thứ khác như đan dược, áo giáp,... giúp tăng lên thực lực của những tu luyện giả. Chúng còn được phân chia theo từng cấp bậc, tác dụng cũng theo đó mà phát huy ra.

Huyền Linh đại lục

Phong Vân quốc

Vương phủ - Thiên Vân thành chủ

Tiếng nước từ trên thác không ngừng chảy xuống khiến con người ta có một cảm giác yên bình. Trong căn phòng ở trung tâm vương phủ, các tỳ nữ không ngừng đi ra đi vào, người cầm giỏ hoa, người cầm khăn lụa, sáp thơm, kẻ bưng trà, bánh ngọt,... Khi tất cả đã xong xuôi, một trong số đám tỳ nữ nói lớn:

- Bồn ngâm đều đã chuẩn bị xong, vương gia người có thể dùng được rồi ạ.

Nói rồi, cô ta nhanh chóng xua đám tỳ nữ kia ra ngoài hết và Không quên đóng cửa lại. Một thân ảnh chậm rãi xuất hiện bên cạnh chiếc bồn đang bốc hơn nghi ngút, khuôn mặt anh tuấn khẽ dâng lên một nụ cười nhợt nhạt. Chậm rãi cởi chiếc áo bên ngoài ra để lộ thân thể cường tráng, bước xuống dưới bồn, giang rộng hai tay đặt lên thành, mắt xanh khép lại, cảm nhận sự thư giãn hiếm có này.

Chợt, dưới nước truyền ra từng đợt tiếng động, một cô gái nhỏ nhắn bật dậy, vẩy hết nước lung tung hít hà thở dốc rồi đứng chết lặng nhìn nam nhân trước mặt, trên người cô vẫn còn những vết thương, máu nhỏ xuống hoà vào làn nước xanh vương vãi hoa hồng. Âu Dương Thiên thấy động, mắt xanh liền mở ra, bắt gặp phải một ánh mắt kì dị đang nhìn mình. Một nữ tử sao lại ở đây, trên người còn bị thương nặng như vậy, cô ấy đã trải qua chuyện kinh khủng gì chứ?

Trong khi hắn ngẩn ngơ nhìn mình, Hàn Băng Tâm chỉ còn cách cố lê thân thể đau đớn lại gần hắn, môi anh đào nhợt nhạt run bầm bầm, giọng nói yếu ớt theo đó mà vọng ra.

- Làm ơn, giúp tôi một chút, làm ơn...

Giọng nói yếu ớt chợt dừng lại, cô đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, trực tiếp hướng lồng ngực kia mà ngã vào. Thoát ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ, hắn đưa mắt nhìn thân thể nhỏ bé trong lồng ngực mình, trên mặt lúc này lại bất giác dâng lên một nụ cười. 

Một khắc sau, tin tức được truyền đi khắp vương vương phủ của Âu Dương Thiên khiến đám hạ nhân bàn tán không ngừng.

- Ngươi biết gì chưa, một nữ tử vừa xuất hiện trong phòng của vương gia đấy.

- Ta còn nghe nói cô ta bị thương, vương gia cho cô ta nằm lên giường của mình, truyền tất cả thái y giỏi nhất trong cung đến chuẩn trị đấy.

- Có thật không, vị vương gia này trước giờ không động lòng với nữ tử, đến việc thu dọn ga giường cũng là để cho đám nô bộc làm, vậy mà giờ lại để một nữ tử nằm trên giường của mình ư?

- Đúng đó, cả Phong Vân quốc đều biết, không biết đã có bao nhiêu nữ tử đến cầu thân với vương gia rồi, ngày cả các quận chúa thân phận tôn quý ở khắp Huyền Linh đại lục cũng đều có mặt đủ, vậy mà đến bây giờ còn chưa có vị vương phi nào vào phủ cả.

Thế là một truyền mười, mười truyền một trăm, chỉ sau một buổi mà cả Thiên Vân thành đều biết được tin tức trong phòng của vương gia đã có nữ tử. Các cô nương ái một Âu Dương Thiên, người thì hâm mộ Hàn Băng Tâm, người lại ghen ghét cô vô cùng. Trong phút chốc, Hàn Băng Tâm cô lại trở thành cái tên nổi danh khắp thành, phàm là những tửu lâu hay phòng trà đều đua nhau bàn luận về chuyện này.

Vậy mà người được bàn tán sôi nổi nhất lúc này lại đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường mà bao nữ tử mơ ước được chạm vào, vẻ nhợt nhạt của cô lúc này đã hồng hào hơn trước. Có vẻ như đây là giấc ngủ ngon nhất của cô trong suốt mười tám năm qua. Trước đây, cô giết người vô số nên không khỏi chiêu mộ về được kha khá kẻ thù, ngày nào cũng có nguy cơ bị ám sát, dần tạo thành thói quen. Nhưng bây giờ không còn nghĩ nhiều được như vậy, đã chết một lần rồi, chẳng lẽ cô còn sợ chết?

Còn bận đắm chìm trong giấc ngủ ngon hiếm có nên cô không hề hay biết bên cạnh lúc này đã nhiều thêm một thân hồng y đang say sưa nhìn mình, khóe miệng hắn tạo thành một đường cong tà mị. Bàn tay không an phận liên tục nghịch nghịch mũi cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đang che mất khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mi hình lá liễu thon dài, một đôi mắt phượng, khóe mắt hơi hơi nhọn, độ cong câu xuất mê người. Cánh mũi tinh xảo, cao ngạo dung hòa với khuôn mặt thì đúng là tiên nữ hạ phàm. Môi anh đào lúc này có chút nhợt nhạt, tóm lại là một mỹ nữ không hơn không kém.

- Qủa nhiên ta không chọn lầm vợ.

- Công tử, người vừa nói là...

Âu Dương Thiên đang ngồi lẩm bẩm thì bị một giọng nói kéo giật lại, không khỏi tức giận nói:

- Làm gì? Nghe trộm ta nói chuyện à?

- Thuộc hạ không có ý này, chỉ là tin tức đã truyền đi khắp thành rồi, chuyện này e rằng sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai hoàng thượng, người không sợ hoàng thượng sẽ gây bất lợi cho người và vị cô nương này sao?

- Hahaha, ta nói này Dực Ảnh, ngày thường, phụ hoàng đối tốt với ta không phải ngươi không biết, hơn nữa ngươi quên trận cá cược của ta với người một năm trước rồi sao?

- Không lẽ? Công tử người định...

- Ta đã định nàng rồi.

P/s: hey, mình trở lại rồi đây, chương này hơi ngắn một chút, các bạn đọc hãy cmt để mình có thêm độc lực viết truyện nha 😘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play