Vương phủ

Tuyết viện

"Keng... Keng... "

Từng đợt thanh âm vang lên, hai thành kiếm sắt vô tình cứ liên tục và chạm mạnh tạo nên những vết xước chạy dài.

Hai đạo thân ảnh quen thuộc không ngừng chuyển động, tốc độ thật không phải của người phàm, tà áo trắng đỏ liên tục lướt qua nhau, ngũ quan tinh xảo hiện ra, cực phẩm, chính là cực phẩm!

Người trong phủ đều đổ dồn đến đây, ngắm nhìn đôi tiên nhân trời sinh giành cho nhau này.

- Thiên ah, vương gia thực sự quá soái rồi, không ra tay ta cũng đã xa vào lưới tình...

- Vương phi cũng vậy, dung mạo so với mỹ nhân Thiên Vân thành được chọn còn đẹp hơn bao nhiêu lần.

- Đúng là tiên nữ...

Từ khi cô về phủ đã nghe đám người kia gọi cô là Vương phi, thì ra là hắn nói họ gọi như vậy, làm cô lười giải thích đành chấp nhận. Nhưng mỗi lần nghe thấy đều tức muốn sôi máu chỉ hận không năm vằm tên thần kinh kia vài nhát.

- Chủ nhân, đâm chết hắn, đâm hắn,...

- Yêu tinh, im đi... >0<

Đã luyện ba canh giờ rồi, cô là sức gì vậy, vẫn còn đánh rất hăng say, trên trán còn không rõ một giọt mồ hôi.

Hắn bất giác nhớ đến mình trước kia, cũng vì tu luyện mà tàn nhẫn với bản thân như vậy, vì chỉ khi có thực lực mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Chỉ là khi hắn nhận thức được thì đã quá muộn, người hắn muốn bảo vệ sớm đã...

- Vương gia.

Bên ngoài đột nhiên có một tên thủ hạ chạy đến khiến hắn bực bội, thế giới của hai người tốt đẹp cứ thế bị phá hỏng. Đột nhiên trở nên cục súc.

- Chuyện gì? Cho ngươi ba giây, không nói được thì cút...

- Bên ngoài có xe ngựa của...

- Tên súc sinh nào?

- Là của Linh Viêm quận chúa, nghe nói quận chúa trước đó đã đến thăm hoàng thượng, sau đó xin đến phủ Vương gia làm khách. Hoàng thượng đã phê chuẩn rồi.
( Anh hoàng chơi nhây nha 🤣🤣🤣)

- Cái gì? Phụ hoàng đã...

- Thiên ca ca...

-... >0<

Cái thân ảnh kia tự ý bước vào làm hắn bực mình vô cùng, trực tiếp cầm đầu tên thủ hạ kia, đôi mắt xanh lam nhanh chóng bắn ra những tia đạn.

- Thế méo nào lại cho cô ta vào đây?

- À... Cái này... Thuộc hạ không cản nổi quận chúa...

- Nhanh đuổi đi... Không ta đào mộ tám đời nhà ngươi lên đấy.

- Thà người đào lên luôn đi...

- Người đâu, chuẩn bị dụng cụ đào mộ...

- A, thuộc hạ đi liền... 😤😤😤

- À quận chúa...

"Vụt... "

Nói được ba chữ đã bị người ta khinh thường lướt qua, không biết nên khóc hay nên cười.

Thấy cô ả trước mặt lao đến phía mình, hắn búng tay " Tách", đạo thân ảnh màu hồng kia trực tiếp đâm vào thanh kiếm được bao bọc trong vỏ kiếm màu đồng.

- Quận chúa xin giữ lễ nghĩa, cả đại lục đều biết Vương gia không động được vào nữ nhân.
( Tâm tỷ là trường hợp đặc biệt à nha)

- Một tên thủ hạ cũng dám múa đao kiếm trước mặt ta, tránh ra...

- Thiên ca ca, hắn bắt nạt ta.

Cái bộ mặt giả bộ yếu đuối khiến hắn chán ghét vô cùng, đến liếc cũng không liếc ả một cái.

Hắn tra được rồi, cho người ám sát cô chính là ả, làm hại nương tử hắn. Muốn chết!!!

Chẳng qua giờ đang ở vương phủ, hai nước lại có giao hảo, cô ta chết ở đây không tiện

Ung dung đi đến khoác vai cô, không keo kiệt mà tặng cô một nụ hôn nhẹ.

Bị tấn công bất ngờ khiến cô bất giác run lên, tay run, người run, thậm chí, trái tim cũng run lên, đập thình thịch như vừa chạy trốn chủ nợ, cái má trắng nõn nóng lên, đỏ như quả đào.

Hắn cũng phát hiện ra, rời môi anh đào mềm mịn, cưng chiều đặt trán vào cái trán đang nóng hừng hực.

- Nàng bệnh rồi? Nóng lắm đó...

- Ta... Ngươi đứng gần thế làm gì, tránh ra...

Hắn vẫn không nhúc nhích, cứ dùng cái nụ cười dâm tà nhìn cô, thật không biết đang nghĩ cái éo gì?

- Có người tìm ngươi kìa, bỏ cái tay của ngươi ra...

Tay? Đúng là từ lúc nào cái tay hư hỏng đã di chuyển từ vai xuống đường cong mê người phía dưới, còn là trước mặt bao nhiêu người.

Hắn vẫn không nhúc nhích...

Hình ảnh thân mật lọt vào mắt khiến Lâm Hinh Nhã mặt đã đen như đít nồi, người cô ta yêu suốt mười năm đang thân mật với nữ tử khác trước mặt cô ta.

Còn tình địch của cô ta thì là một loại dai dẳng khó giết, như một con Ruồi nhặng đập thế nào cũng có cách bay ra

- Linh Viêm quận chúa đại giá quang lâm, bọn thuộc hạ kia đúng là tiếp đón không chu đáo rồi. Dực Ảnh!!!

Tay đang giữ kiếm bỏ xuống, hướng phía hắn cung kính nhận lệnh.

- Cho người dọn dẹp khách trạm, để quận chúa hảo hảo nghỉ ngơi.

- Thiên ca ca, ta đã cầu hoàng thượng đến phủ của huynh làm khách, chẳng lẽ huynh không hoan nghênh ta sao?

Lạii là cái vẻ nũng nịu này, từ trước đến giờ hắn ghét nhất là làm bộ trước mặt mình.

- Không dám, chỉ là ta trước giờ dị ứng với nữ tử, đặc biệt là loại giả bộ hiền lành...

- Hơn nữa ta và Vương phi mặn nồng như vậy, không tiện để người khác quấy rầy.

Con mẹ nó! Một ngày hắn không chọc cô thì ăn không ngon chắc?

Khuôn mặt so với đít nồi còn đen gấp vài lần, giả bộ hiền lành là chỉ cô ta sao?

Vương phi? Đây là điều không bao giờ Lâm Hinh Nhã cô chấp nhận được. Bên cạnh Thiên chỉ có thể là cô, chỉ cô được làm vương phi của hắn.

Một Hàn Băng Tâm không địa vị và thế lực, dựa vào đâu làm đối thủ của cô?
( "Cần gì làm của mi, ta đếch cần" Tâm tỷ said)

- Cô ta là vương phi của huynh? Ta không tin!!!

- Hoàng thượng đã chuẩn cho ta ở lại đây, nếu bây giờ đến khách trạm e rằng sẽ bị người ta đàm tiếu... Thiên ca ca, ở lại ta sẽ không phiền đến hai người đâu.

- Vị quận chúa này... Bản vương với cô chẳng qua là lúc nhỏ có gặp qua một lần, cô nên theo thân phận gọi ta một tiếng "Nhị vương gia".

- Còn nữa, chuyện này ta sẽ cho người đến hoàng cung thông báo một tiếng, không cần quận chúa nhọc lòng. Tiễn Khách!!!

- Thiên ca ca, huynh... Ta không đi, ta và huynh có hôn ước, huynh không thể cùng con tiện nhân này...

Hôn ước? Con mẹ nó, lại cho Hàn Băng Tâm cô đóng vai tiểu tam sao?

Cô trước giờ cao cao tại thượng nay lại bất đắc dĩ thành kẻ chen vào hạnh phúc của người khác? Chen vào cái bà nó, là bị bắt ép, không xong rồi, chuồn là thượng sách.

Nhưng nữ tử trước mặt dám gọi cô là tiện nhân.

- Muốn chết!!!

"Vụt... "

Ngân châm không sai một ly, hơn mười huyệt đạo bị phong bế lại, chi chít trên người Lâm Hinh Nhã.

- Cô đang đùa trẻ con sao, vài cái sắt vụn này không có tác dụng với ta.

Cô cười nhẹ, xoay người nhanh chóng rời đi, nếu không để cô ta nhớ rõ mặt cô càng không ổn.

Tiện tay vòng qua bàn trà cạnh đó vớt tiểu yêu tinh kia đi, chạy tóe khói về phòng.

Lâm Hinh Nhã cười khinh bỉ, tiện tay rút một cây châm ở cánh tay phải, thời điểm đầu châm rời tay cũng là lúc tay cô ta không còn chút cảm giác, tê liệt toàn bộ khiến mắt to trợn tròn.

- Tiện nhân, đứng lại cho ta, ngươi...

Tỳ nữ của cô ta vội đến nhỡ cánh tay ẻo lả, nhấc không nổi đang lủng lẳng ở một bên.

Âu Dương Thiên nhịn không được, lùi về góc tối phì cười một cái, nhớ đến phản ứng của cô sau khi nghe cô ả kia ba hoa

Khoan đã, Lâm Hinh Nhã kia vừa nói đến hôn ước...

Thôi xong rồi, bị hiểu lầm rồi, chết tiệt!!!

Hôn ước cái con khỉ? Không phải chỉ là một trận cá cược sao? Trận cá cược giữa vua của hai nước, cũng là giữa hắn và phụ hoàng.

Trước 25 tuổi nếu hắn vẫn chưa có hôn phối, Linh Viêm quận chúa sẽ chính thức trở thành Nhị vương phi.

Nhưng giờ hắn mới chỉ có 22 tuổi, người trong lòng cũng đã định rõ, hôn ước kia cư nhiên bị hủy bỏ.

- Dực Ảnh, vị quận chúa này nói năng hàm hồ, phạm phải cấm kị của ta. Nể tình hai nước giao hảo, không truy cứu nữa. Mau Tiễn Khách.

- Khoan đã, tiện nhân kia mau giải độc châm cho ta... Tiện nhân.

Đột nhiên cây châm ở cổ cô ta bị rút ra, cơn đau ập tới, tiếng chửi người trực tiếp bị nuốt lại cổ họng.

Cô đứng trong tối cười khẽ, giơ giơ ngón tay cái về phía thân ảnh nhỏ bé đang cầm cây châm kia.

Hắn quay ra đằng sau, thấy cô đứng sau cánh cửa, bốn mắt gặp nhau, hắn nhìn cô vẻ bất đắc dĩ, ý nói hôn ước kia không đúng.

Cô lại nghĩ mắt hắn có vấn đề >0<

- Yêu tinh, giải độc châm kiểu gì?

- Rút tất cả châm ra, thiếu một cái cô ta cũng sẽ đau đớn vô cùng. Nhưng ta chưa chơi đủ, lát nữa mới làm được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play