Lương Thần, Hoa Tiểu Mãn và Triệu Húc Ninh cùng nhau trải qua quãng thời gian nghỉ dưỡng ngày mồng một tháng năm vui vẻ ở ngọn núi Thanh Thành, sau đó họ lại bắt đầu bận rộn đến tối tăm mặt mũi, không những thế còn làm thêm liên tục.
Mười ngày sau, Lương Thần cầm một tờ giấy phân công lịch làm việc ném thẳng lên bàn ông chủ Từ Hạc Thu: "Sư huynh, anh là đồ gian thương vô lương tâm! Vắt kiệt mồ hôi và máu của nhân viên!"
Từ Hạc Thu bình tĩnh ngẩng đầu lên, giọng điệu làm như công bằng lắm: "Em đã được nghỉ một ngày rồi."
"Em nghỉ một ngày thì cũng đã làm bù hai ngày thôi, còn nhiều hơn một ngày đấy chứ! Em muốn được nghỉ thêm." Lương Thần hùng dũng đứng lên để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của bản thân.
Từ Hạc Thu lấy máy tính ra, vừa tính toán vừa nghiêm mặt đáp lời: "Nhiều hơn một ngày thì có thể nghỉ thêm. Anh xem chút đã, à, ừ, mỗi ngày làm việc là tám giờ, một tuần làm năm ngày, một năm là ba trăm sáu mươi lăm ngày, trừ ngày nghỉ cố định..."
Từ Hạc Thu đưa máy tính tới trước mắt Lương Thần, hớn hở nói: "Em xen xem, máy tính tính toán chính xác khoa học biết bao nhiêu, sau này trong vòng một năm, mỗi ngày em có thể tan việc được trước hai phút nhé."
Lương Thần cảm thấy có một ngụm máu tươi ứ lại ngang cổ họng ⸺
Nhà tư bản toàn lòng dạ đen tối.
Từ Hạc Thu nhướng mày nghiêng đầu liếc nhìn cô, vẻ mặt như rất muốn ăn đòn, "Em cầu xin anh đi, em cầu xin anh xem thử ha ha ha."
Lương Thần hít sâu một hơi, nén bực bội nặn ra một nụ cười nịnh hót đến méo mó mặt mày: "Anh Thu, xin anh đổi ca cho em đi."
"Lý do?"
"Hôm nay là sinh nhật anh Phi, tiệc rượu mời khách đông lắm mà."
"Chuẩn tấu. Đi đi!" Từ Hạc Thu vung tay lên.
Lương Thần như được đại xá, tông cửa xông ra ngoài.
Từ Hạc Thu, trong vòng hai mươi bốn giờ đừng để em gặp lại anh nữa đấy!
***
"Anh Phi, sinh nhật vui vẻ." Lương Thần hớn hở tặng quà.
Trịnh Phi nhận lấy, dịu dàng lắc đầu cười: "Thật ra anh chỉ tìm cớ để mọi người tụ họp thôi ấy mà, em khách sáo thế này chẳng xem anh là người mình gì cả."
Lương Thần còn chưa kịp lên tiếng, Ngôn Tể Thời ngồi đối diện đã lầm lì nói theo: "Người mình đâu ra mà lắm thế?"
"Lão Ngôn, tối nay cậu quái gở lắm đấy!" Trịnh Phi quay đầu cười với Ngôn Tể Thời, cũng không buồn tức giận, "Tiểu Thần, tới đây ngồi đi."
Ngôn Tể Thời liếc nhanh sang chỗ trống cạnh mình, đôi mắt lấp lánh và khóe môi cong vút.
Lương Thần ngồi xuống cạnh chị dâu Trần Hải Nguyệt, cười nhẹ với Hàn Nhạc Nhạc phía trước: "Chị Hàn, đã lâu không gặp."
Hàn Nhạc Nhạc là bạn học cấp ba với Trịnh Phi, hai người vẫn luôn coi nhau như anh em.
"Đã lâu không gặp, Tiểu Thần," Hàn Nhạc Nhạc cũng cười cười đáp lại, "Em tan việc rồi tới thẳng đây sao?"
"Vâng ạ, quần áo cũng chưa kịp thay, thất lễ thất lễ."
Lương Thần không hề chú ý tới một người nào đó đen mặt trong nháy mắt, trò chuyện với Hàn Nhạc Nhạc.
"Làm bác sĩ cũng bận rộn vậy à?" Bởi vì các món còn chưa được dọn lên, Hàn Nhạc Nhạc cũng hứng thú tám chuyện với Lương Thần.
Lương Thần cười khoát khoát tay: "Em chỉ là bác sĩ châm cứu thôi mà chị, có gì bận bịu đâu kia chứ, có điều lúc tan việc là giờ cao điểm nên không dễ đón xe." Không bàn công việc, không bàn công việc, tổn thương dạ dày lắm.
Cô cũng biết tan tầm là giờ cao điểm không dễ đón xe à? Tình nguyện chờ xe một tiếng đồng hồ cũng không cần anh đón! Hừ, tức chết anh rồi >~<.
"Anh Phi, thức ăn nguội cả rồi, anh định cúng bái nữa hay sao?" Ngôn Tể Thời cầm rượu khai vị trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Lương Thần thấy vậy, khẽ nhíu mày một cái, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Trịnh Phi hòa nhã trấn an: "Không phải đang đợi người đấy sao? Học trưởng thuận đường đi đón Hồ Vân Hỉ, năm giờ cô ấy xuống máy bay, chút nữa cũng đến luôn."
"Vân Hỉ? Không phải cô ấy ở Bắc Kinh kia mà?" Ngôn Tể Thời kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Cô ấy không nói gì với cậu luôn đó hả? Công ty phái cô ấy tới đây thành lập chi nhánh mới, không chừng còn hợp tác với chúng ta nữa đấy." Trịnh Phi và Ngôn Tể Thời đều làm việc cho công ty AC khá nổi tiếng trong vùng.
Ngôn Tể Thời không nói tiếp chủ đề, anh rũ thấp tầm mắt nhìn ly trà bằng sứ ngay trước mặt, không biết thần trí đã phiêu dạt nơi nào.
Lương Đông Vân lo lắng ngước mắt nhìn cô em nhà mình, Lương Thần lại tình cờ chạm vào tầm mắt đầy lo lắng của anh, nhẹ nhàng cười thành tiếng.
Chỉ chốc lát sau, học trưởng đại học Bạch Tường của Trịnh Phi và Ngôn Tể Thời dẫn theo một nam một nữ, vui vẻ đẩy cửa vào: "Xin lỗi đã tới chậm, Trịnh Phi, sinh nhật vui vẻ nhé!"
"Đàn anh à, mọi người đều chờ anh đấy!" Trịnh Phi bước lên đón chào họ, "Đi đường vất vả rồi."
Hội trưởng hội học sinh Bạch Tường không hề dè dặt với những người khá xa lạ trong phòng, anh hào phóng cười vang rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Ngôn Tể Thời.
"Trịnh Phi, sinh nhật vui vẻ nhé, tới vội nên cũng không mang quà, xin lỗi nhé." Hồ Vân Hỉ theo sau cũng bật cười vui vẻ.
Trịnh Phi mời mọi người vào chỗ: "Vân Hỉ, em đừng khách sáo nhé, tôi chỉ tìm cớ để mọi người gặp mặt nhau thôi mà, nghe đàn anh nói hôm nay cô cũng vừa đến đây, đã lâu rồi hai chúng ta không gặp, đúng lúc để cô đón gió tẩy trần luôn."
"Có phải lần đầu gặp nhau đâu kia chứ, nói nhiều như vậy làm gì đây?" Bạch Tường không nhịn được cắt ngang lời của họ, ngón tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh Ngôn Tể Thời, anh nói, "Vân Hỉ, đừng đứng đó nữa, ngồi đi."
Cô gái tự nhiên đi tới ngồi, nghiêng đầu sang nhìn Ngôn Tể Thời rồi gật đầu cười hỏi: "Đã lâu không gặp."
"Ừ." Ngôn Tể Thời cũng qua loa đáp lời.
Mọi người đã ổn định xong xuôi, chủ tiệc Trịnh Phi mới bắt đầu giới thiệu: "Đây là học trưởng thời đại học Bạch Tường của tôi và lão Ngôn, đây là hai người bạn học cùng lớp của chúng tôi, Vương Trấn, Hồ Vân Hỉ..."
"Tôi nhận ra cậu bạn này đó nhé, bạn học cấp ba của Ngôn Tể Thời đã từng tới trường của chúng ta đúng không," Bạch Tường hào hứng bắt tay Lương Đông Vân, "Bạn gái anh đây à?"
Trần Hải Nguyệt im lặng đứng lên, phô trương bụng bầu để bảo vệ chân tướng.
Lương Đông Vân nhoẻn miệng cười, nắm tay cô rồi đáp: "Bà xã của tôi, Trần Hải Nguyệt. Cô ấy cũng là bạn học cấp ba với Trịnh Phi."
"Hả? Kết hôn rồi sao, thất kính thất kính..."
Trong tiếng hỏi thăm và bắt tay ồn ào, nào là "chào anh, chào anh" rồi "ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu" gì đó, Lương Thần bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô gái tóc ngắn xinh đẹp ngồi đằng kia.
Lương Thần cũng nhận ra cô ấy.
Hồ Vân Hỉ...
Chính là cô gái mà Ngôn Tể Thời đã vận dụng quan hệ trong nhà tìm nơi thực tập cho cô ấy.
Mấy năm trôi qua, cô ấy không thay đổi gì nhiều, vẫn mái tóc ngắn lanh lợi trẻ trung, nụ cười trong veo thanh thoát, năm đó đã dịu dàng xinh đẹp, bây giờ lại càng phong nhã tài hoa hơn.
Lương Thần không hề nhìn sang Ngôn Tể Thời, bởi giờ đây cô đã không còn cảm thấy thấp thỏm như trước rồi.
Như vậy, rất tốt mà.
Bởi vì có mấy cao thủ biết tạo bầu không khí, cho nên bữa cơm có những thành phần vô cùng phức tạp lại diễn ra trong không khí vui mừng.
Trịnh Phi còn phải lái xe nên xin miễn rượu cồn, mà Ngôn Tể Thời ngày thường rất chú ý sức khỏe thì hôm nay ngược lại, mọi người mời rượu anh đều không từ chối, người không biết còn tưởng rằng hôm nay người sinh nhật là anh.
Sau khi cơm nước no nê, mọi người đứng ở cửa quán rượu tạm biệt.
"Được rồi, tôi phụ trách đưa Vân Hỉ về khách sạn, sau đó ném con sâu rượu này về nhà, đi trước đây, gặp lại mọi người sau."
Bạch Tường tỉnh táo đỡ Vương Trấn đã say gần như chết.
Ngôn Tể Thời uể oải đứng một bên: "Đàn anh, đàn chị, đi thong thả."
Sau khi tiễn nhóm học trưởng xong, Trịnh Phi mới nói: "Lão Ngôn, cậu với Nhạc Nhạc lên xe tôi nhé, ngày mai tới lấy xe cậu sau."
Lương Đông Vân mở miệng nói ngay: "Cậu không thuận đường mà, tớ đưa con bé về cũng được."
Bên ngoài gió lạnh làm Lương Thần co rúm, trong lòng lại mơ hồ nảy sinh dự cảm không tốt lành.
"Lương Đông Vân, cậu cứ chăm sóc bà xã đi là được. Anh Phi, anh đưa Hàn Nhạc Nhạc về đi."
"Không phải chứ, say vậy rồi mà cậu còn muốn tự lái xe về hả?" Trịnh Phi trừng mắt nhìn anh.
Ngôn Tể Thời vẫn bước đi từ từ, cười rất nhẹ, gương mặt say rượu nên đỏ ửng, càng thêm phần tuấn tú: "Lương Thần lái xe em là được."
Lái, lái cái đầu anh ý! Lương Thần kinh hãi suýt nữa đã nhảy dựng cả lên.
Lương Đông Vân và Trần Hải Nguyệt cũng bất ngờ nhìn nhau, ngay cả Hàn Nhạc Nhạc đứng bên cũng ngạc nhiên không kém.
Đây là tình huống gì thế nhỉ?
Cuối cùng Trần Hải Nguyệt mới yếu ớt trình bày: "Tiểu Thần và cậu có thuận đường đâu chứ..."
"Thuận đường mà," Men say trong người Ngôn Tể Thời dâng lên, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, giọng nói mang theo cả ý cười, "Tôi ở..."
"Đúng là say đến mức không phân rõ đông tây nam bắc luôn rồi mà," Lương Thần vội vàng cắt ngang lời của anh, quay sang chỗ mọi người trưng ra nụ cười không tự nhiên cho lắm, "Sư huynh của em cũng vậy mà, khi nào uống say cũng gọi em tới làm tài xế cả, không lẽ em giống tài xế sao?"
Men rượu trong người Ngôn Tể Thời bốc lên, anh chậm rãi quay đầu trừng mắt nhìn lại cô.
Không đợi anh mở lời, Lương Thần đã vội vàng kéo đi: "Được rồi được rồi, cũng may em quen rồi đấy nhé, đi nhanh lên đi, đợi lúc nữa đứng không vững em không kéo được đâu. Anh Phi, chị Hàn, em đi trước đây, tạm biệt ~"
Ngôn Tể Thời bị kéo vào trong xe, anh nghiêng đầu thả lỏng, cười mơ mơ màng màng: "Anh không say mà, sao em không cho anh nói hết? Anh muốn nói anh ở chỗ của em..."
Đủ rồi đấy.
Lương Thần đỡ trán: "Ngôn Tể Thời, anh nhắm mắt lại cho em, ngủ đi."
Ngôn Tể Thời ngoan ngoãn nghe theo lệnh, tựa lưng vào ghế ngồi rồi ngủ.
Đường Ảnh nói, nếu để cho mọi người biết được, Lương Thần cho phép một người đã từng công khai từ chối bản thân rất nhiều lần đến ở lại nhà mình, chắc chắn không phải là chuyện gì vinh quang.
Quả nhiên gãi đúng vào chỗ ngứa.
"Em có ngu đâu mà để anh nói hết!" Lương Thần nhìn gương mặt say ngủ của anh, vẻ mặt đầy phức tạp, "Anh có biết người khác nghĩ như thế nào đâu chứ. À, chúc mừng anh, mối tình đầu của anh đã trở về rồi nhỉ."