Thực tiễn chứng minh, trên đời này không có người nào là không thể trốn tránh.
Cho dù hai người sống cùng một mái nhà, nhưng đã ba ngày rồi Ngôn Tể Thời không thấy mặt Lương Thần.
Giờ phút này giống như ba ngày nay vậy, Lương Thần chỉ để lại cho anh một bóng lưng vội vàng, không lời chào hỏi ngắn gọn hơn, thậm chí còn chẳng có ánh mắt nào trao đổi, nhẹ nhàng như thể anh đây chỉ là một người bạn cùng phòng.
Được rồi, cho dù hôm nay là thứ sáu, cuối tuần là thời gian bạn bè tụ tập, nhưng mà...
Váy mỏng quyến rũ như thế là làm sao? Còn, còn trang điểm nữa!
Nhớ tới tin Trần Hải Nguyệt bóng gió nói cho anh, gần đây cô có đi xem mắt, Ngôn Tể Thời càng nghĩ càng bực mình ói máu.
Phải, là do anh cảm thấy mất tự nhiên, không có gan bày tỏ, nhưng mà... Đó là vì sợ cô từ chối mà? Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh cũng đã từ chối cô nhiều lần, bây giờ anh muốn xoay ngược tình thế cũng cần tích lũy dũng khí mới được mà!
Thật sự không còn thời gian sao...?
Sợ hãi ùn kéo đến dồn nén trái tim Ngôn Tể Thời, anh cầm chìa khóa xe, vội vã lao ra cửa thì vừa lúc nhìn thấy Lương Thần ngồi vào xe sư huynh Từ Hạc Thu.
"Sư huynh, làm phiền anh rồi." Lương Thần ngồi trong xe, thở một hơi nhẹ nhõm.
Giày cao gót không phải là thứ để con người đi được, đau chân quá mất thôi.
Từ Hạc Thu nhìn qua gương chiếu hậu, cười nói: "Mặc dù bình thường anh rất hay nói bậy, nhưng vì hạnh phúc cả đời của sư muội nên hôm nay mới bôn ba thế này, điều này cũng bình thường mà em."
"Thế thì tốt quá, anh cũng biết bình thường mình nói bậy nữa sao." Lương Thần xoa xoa bắp chân.
Từ Hạc Thu kháng nghị: "Em giẫm lên mặt mũi của anh sao? Đó là khiêm tốn có hiểu không? Biện pháp tu từ của ngôn ngữ Trung Hoa đấy biết không? Không có văn hóa thật là đáng sợ!"
"Thôi thôi ngay, bây giờ em đang vội lắm nhé, không có tinh thần tranh cãi với anh đâu." Lương Thần đưa tay làm động tác đình chiến.
"Xem ra sắp tới em có chuyện tốt rồi, dám dẫn đối tượng hẹn hò mới gặp mặt mấy lần đến tham gia chương trình 'Hoa hồng gặp chân tình' nữa chứ," Từ Hạc Thu chậc chậc đầy kỳ lạ, sau đó lại chuyển đề tài ngay, "Mới gặp mấy lần thôi ấy nhỉ, em thật sự thích anh ta rồi sao?" Trong giọng nói của anh toàn là sự nghi ngờ.
"Tại sao lại không thể kia chứ?" Lương Thần quay đầu lại trừng anh, "Dương Sùng Ý rất lịch sự lễ độ, dáng người cao ráo, mặt mũi thì tuấn tú, hơn nữa dù sao cũng là người cùng nghề, có tiếng chung, thích anh ấy cũng có gì kỳ lạ?"
Nhân lúc đèn đỏ, Từ Hạc Thu chống lại ánh mắt cô, cười đến mức sâu không nhìn thấy đáy: "Tốt nhất là vậy."
"Chắc chắn là vậy!" Lương Thần trừng mắt nhìn lại anh.
"Ánh mắt của em đã bán đứng mình rồi." Đèn xanh vừa bật sáng, Từ Hạc Thu thản nhiên ném ra câu nữa rồi tiếp tục lái xe.
Ánh nắng chiều hắt lên ô cửa sổ, sáng chói như tấm kính chiếu yêu.
Lương Thần khó hiểu chột dạ quay đầu lại, lấy kính mắt trong túi xách đeo lên.
Từ Hạc Thu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: "Lông mày của em sẽ bán đứng mắt em."
Lương Thần xù lông: "Họ Từ kia, có phải muốn đánh nhau không hả?" Anh nhạy bén! Anh giỏi lắm!
Chậc chậc, đạp trúng đuôi rồi à? Mấy người chột dạ hay dễ kích động như thế đấy.
"Khi đối phương hiểu rõ phải trái thì có thể đi khắp thiên hạ này; Khi đối phương hoàn toàn không phân rõ phải trái, nửa bước cũng khó mà đi được!" Từ Hạc Thu bất đắc dĩ kết thúc câu chuyện này.
Xe chầm chậm lăn bánh đến cửa đài truyền hình, Từ Hạc Thu đạp mạnh vào phanh xe, suýt chút nữa Lương Thần lao lên hôn vào kính chắn gió.
Cô còn đang lo lắng không rảnh thưởng thức vẻ nhàm chán hài hước của người kia, xuống xe đầy cẩn thận: "Cảm ơn anh. Anh về nhà xem trực tiếp đi nhé, lần đầu tiên em lên ti vi đấy."
"Mau đi đi, chúc em may mắn." Từ Hạc Thu phất tay một cái, đưa mắt nhìn Lương Thần cẩn thận mang giày cao gót rồi đi.
Khi bóng dáng Lương Thần biến mất ở bên trong cửa chính, Từ Hạc Thu mới quyết đoán xuống xe, đi tới trước chiếc xe vẫn luôn theo sau mình, gõ gõ cửa kính.
Ngôn Tể Thời lúng túng hạ cửa xuống: "Sư huynh."
"Anh còn tưởng là ai, đi đường mà kỳ lạ như vậy," Từ Hạc Thu khoanh hai tay trước ngực, như cười như không cười nhìn anh ta, "Nói đi, cậu thầm thích anh hay là... thầm thích cô ấy vậy?" Chậc chậc, thằng bé đáng thương này, nếu đánh thì khác gì coi thường cậu ta, đáng ghét thế.
Ngôn Tể Thời nghẹn họng không biết trả lời sao.
"Có câu nói thế này, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hối hận thì đã muộn." Từ Hạc Thu giả vờ bịa một câu tầm bậy.
Ngôn Tể Thời nghe vậy lại kiên định nhìn anh, mím chặt môi không nói một lời nào.
Là do anh thấy mất tự nhiên, đến bây giờ anh vẫn không đủ dũng khí đứng trước mặt Lương Thần nói ra lời muốn nói, chờ cô đồng ý hay từ chối.
Nhưng mà anh không thể buông được, cũng không muốn buông tay.
"Còn có câu, bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ cả đời," Có câu tục ngữ này sao? Ừ, thôi kệ đi, "À đúng rồi, nghe nói mối tình đầu của cậu trở lại rồi? Chúc mừng nhé!"
"Hồ Vân Hỉ sao? Cô ấy không phải mối tình đầu của em!"
Ngôn Tể Thời phản bác theo trực giác, sau đó anh lại hỏi: "Tại sao anh biết? Lương Thần nói với anh sao?"
Quyết đoán phủ nhận à? Thế còn cứu chữa được.
Sư muội à, không phải tình yêu lớn của em còn đang căm phẫn thế này sao, máu chó này, chậc chậc.
Từ Hạc Thu không buồn cười cợt giả vờ nữa: "Đừng coi thường năng lực tình báo của sư huynh. Chúc cậu may mắn nhé! Đi đi!"
"Sư huynh", Ngôn Tể Thời gọi anh lại, "Anh nói xem... còn kịp không anh?"
Từ Hạc Thu quay đầu, cười nhẹ: "Có kịp hay không thì anh không biết được, anh chỉ biết là, con người ta luôn phải trả giá rất nhiều cho sai lầm của mình."
Còn trẻ vô tâm không phải kim bài miễn tử, tự cầu nhiều phúc đi cậu nhóc ~!
Sau khi đỗ xe xong, Ngôn Tể Thời đi tới bên ngoài quảng trường đài truyền hình.
Màn hình to lớn đang truyền hình trực tiếp kênh thứ tư, bây giờ là thời gian quảng cáo, nhiều người đã xúm lại, mong đợi chương trình "Hoa hồng gặp chân tình" được phát sóng đúng giờ.
Ngôn Tể Thời không có thói quen để lộ cảm xúc của mình trước nhiều người vây xem.
Lúc nhỏ Lương Thần chẳng biết sợ là gì, cô tỏ tình nhiều lần đến mức khiến anh thường xuyên bị bạn học, người nhà rồi bạn thân trêu chọc. Lúc đó trong nhân sinh quan của cậu thiếu niên đang ở tuổi dậy thì, đó không phải là chuyện đáng vui mừng.
Nhưng dậy thì chỉ là một giai đoạn mà thôi, nó sẽ không kéo dài suốt cuộc đời.
Đến bây giờ mặc dù anh vẫn thấy khó xử, nhưng anh đã có thể nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Có điều, tất cả dấu hiệu của cuộc sống gần đây đều cho thấy, sự mất tự nhiên và kiêu ngạo của anh đã khiến tình cảm nóng bỏng của Lương Thần biến mất sạch sẽ.
Sư huynh nói đúng, con người ta sẽ phải trả giá cho sai lầm của mình.
Chà đạp tấm lòng của người khác thì bản thân cũng không tốt là bao.
Nhưng mà, anh nghĩ mình vẫn còn may mắn, vẫn hy vọng, hy vọng...
Màn hình lớn chiếu đủ loại trò chơi náo nhiệt và tình cảm cắt đứt đoạn độc thoại nội tâm của Ngôn Tể Thời. Anh đứng xen lẫn trong đám đông vây xem, chịu đựng trái tim quặn đau nhìn lên màn hình lớn trước mắt.
Sao chương trình này lại keo kiệt thế nhỉ? Ngay cả cái ghế cũng không thèm chuẩn bị cho khách quý! Họ không biết đây là lần đầu tiên cô đi giày cao gót hay sao?
Tên đàn ông kia làm gì mà cười như vậy chứ? Khoe răng trắng đấy à?
Buông tay ra cho tôi! Nắm cái gì mà nắm!
Trên sân khấu, nụ cười trên mặt Lương Thần đã sắp không giữ nổi nữa rồi.
Mẹ nó! Giày cao gót làm hại cơ thể người nghiêm trọng! Đây không phải giày mà là đạo cụ biểu diễn mới đúng đó!
Còn đau hơn gấp một vạn lần lúc mới bắt đầu tập võ khi còn nhỏ! Một, vạn, lần!
May thay Dương Sùng Ý ở bên vẫn luôn đưa tay đỡ lấy cô, nếu không cô đã tê liệt như bùn ngay tại chỗ.
Đường Ảnh kia, quả nhiên cậu là đồ lòng dạ đen tối ra tay độc ác quá trời.
Nữ MC Hỉ Nhạc vui vẻ trình bày: "Tiếp theo chính là tiết mục đặc biệt của ngày hôm nay, cũng chính là tiết mục mà mọi người mong đợi đã rất lâu 'Yêu tờ giấy nhỏ'."
Lương Thần cảm động đến mức rơi nước mắt.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, 555, lâu lắm rồi mới có chuyện cảm động thế này, ngày mai cơm trưa đừng gọi tôi, tôi phải cho cái chân đi ngủ đã!
Các khách mời nam đứng cạnh chỗ Mộc Ca, cô ấy đọc nội dung tỏ tình mà chính các anh ấy đã viết trong tờ giấy nhỏ trước khi chương trình này bắt đầu.
Lúc đến lượt Dương Sùng Ý, anh lo lắng nhìn về phía Lương Thần, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ân cần hỏi han.
Lương Thần gật đầu một cái, tỏ ý mình vẫn còn chịu đựng được.
Lúc này Dương Sùng Ý mới yên tâm lên trước.
Nhân lúc ống kính dời đi chỗ khác, Lương Thần khinh bỉ nhìn Đường Ảnh đang giám sát dưới đài.
Họ Đường kia, tiết mục của cậu quá buồn nôn rồi đấy! Quê mùa như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được hả!
Đường Ảnh cầm kịch bản trong tay phẩy quạt gió, nhìn lại cô với ánh mắt lạnh lùng ⸺
Bà đây là biên kịch chuyên nghiệp! Người ngoài nghề lượn đi!
Nữ MC xinh đẹp khen Dương Sùng Ý và Lương Thần mấy câu coi như là dẫn dắt, sau đó cô ấy mới mở tờ giấy nhỏ đi thẳng vào vấn đề: "Wow ~ chữ viết của anh Dương đẹp quá! Bài tỏ tình và chữ viết đều tuyệt vời thật đấy!"
Mọi người cũng thấy sốt ruột theo, chờ đợi câu nói của MC, giọng nói cô ấy như xúc động thì thầm: "Kiếp sau hãy làm thanh mai trúc mã của anh nhé! Như vậy anh sẽ được gặp em sớm hơn một chút."
Trên quảng trường trước cửa đài truyền hình, tiếng người ồn ào nhốn nháo phía trước màn hình lớn, che mất tiếng lòng của Ngôn Tể Thời ⸺
Đại gia nhà anh!