Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh

Chương 8


1 năm

trướctiếp

"Thần Ca này, em là đồ không có lương tâm, không có nhân tính, không có thiên lý, còn không có cả luân thường..."

Lương Thần đặt bút xuống, đau khổ ôm đầu xin tha thứ: "Sư huynh ơi, em sai rồi, em sai rồi được không hả anh?" Cái giọng kiểu gì mà như xuyên qua não. 

Từ Hạc Thu ngồi đối diện với cô, vắt chéo hai chân ra vẻ giống đại gia: "Đã quá muộn rồi! Thành thật khai báo đi, tối hôm qua em lăn lộn ở đâu? Dám cho anh leo cây luôn đấy hả, hừ hừ, thẳng thắn được khoan hồng, không thì chôn xuống hố!"

Lương Thần chột dạ không dám ngẩng đầu lên, cô đáp lại qua loa: "À, thì em đã nói là em bị bệnh mà!"

"Em ngu thì anh biết rồi đấy, nhưng ngu đến mức nào thì còn phải xem xem," Từ Hạc Thu cười nhạt, "Ông chủ của em là bác sĩ đấy nhé! Trừ khi em nói là mình đang mang thai, nếu không chỉ cần nhìn lướt qua một lượt, ông đây cũng biết sức khỏe của em có thể đánh quật một con bò."

Lương Thần đuối lý không sao giải thích được, cô đành phải ngoan cố chống cự thêm, nhanh tay lẹ mắt cầm túi xông thẳng ra ngoài cửa làm việc: "Người đẹp có hẹn rồi, bye bye!"

Từ Hạc Thu cũng lao đến rất nhanh, túm người kia kéo lại: "Em định tạo phản thật đấy à, nói không giữ lời còn dám chơi xấu nữa? Coi chừng anh phải sử dụng bạo lực với em giờ!"

Một tay Lương Thần nắm chặt lấy khung cửa, cố gắng giãy giụa thêm: "Từ Hạc Thu, chúng ta đều là đồng môn cả mà anh, đừng ép người quá đáng như thế chứ, động tay động chân khó coi lắm!"

*đồng môn: bạn cùng học một thầy.

"A ha, sung sức ghê ta? Nếu em đã ngoan cố chống lại thì đừng trách anh đây ra tay hung ác nhé!" Khí thế đại sư huynh của Từ Hạc Thu như bùng nổ, "Anh quyết định phải thanh trừ môn phái, cho em biết thế nào là "Tín nghĩa" và hai chữ nội hàm!"

Lương Thần cắn răng, ném túi xách xuống đất như thấy chết không sờn: "Được, anh tới đi!"

"Đông Phương, cầm hai cái gậy ở sau cửa phòng làm việc đến đây cho anh." Từ Hạc Thu hét to ra ngoài.

Phía ngoài cửa, Phương Đông ngồi nghe lỏm thấy mình bị điểm danh, cậu im lặng thủ phận đi lấy gậy.

Sau phòng khám bệnh có một khoảng sân trống nhỏ, bởi vì vị trí khá hẻo lánh nên ít người đi qua, rất thích hợp làm khu vực để đấu võ tạm thời.

Hai người bày ra thế đứng sẵn sàng, đồng nghiệp làm cùng phòng khám bệnh cũng rối rít phấn khởi đứng vây quanh, mở điện thoại ra bật chức năng chụp ảnh, trông vô cùng hoành tráng.

Lương Thần đứng im, chắp tay lại tiêu chuẩn y như sách giáo khoa: "Sư huynh, nếu em thắng thì anh phải cho em tan làm luôn đấy nhé! Chuyện hôm qua em không giữ lời được sau này không nên nhắc lại."

"Còn nếu em thua, em phải viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ thật sâu sắc cho anh, trình bày rõ ràng chuyện hôm qua, thời gian, địa điểm, nhân vật, nguyên nhân, diễn biến, kết quả, không được thiếu cái gì!" Quanh người Từ Hạc Thu tỏa ra ánh sáng hóng chuyện không lẫn đi đâu được.

Ta không tin mình không đào lên được, ha ha ha!

Trọng tài tạm thời Phương Đông cũng đứng giữa hai người, cậu trịnh trọng tuyên bố: "Hôm nay hai bên sẽ tranh đấu đánh gậy, gậy của ai rơi trước thì người ấy chịu thua, ngoài chân ra, nếu tất cả các vị trí khác trên cơ thể bị chạm vào trước thì người ấy cũng thua. Chị Lương giành chiến thắng sẽ được tan làm vô điều kiện, Anh Từ không được ý kiến gì. Còn nếu anh Từ giành chiến thắng, chị Lương phải bát quái vô điều kiện, không được giấu giếm. Được rồi, bắt đầu đi, Anh Từ cố gắng lên." Quần chúng đang cần bát quái đấy!

Chỉ trong chốc lát, hai bên tàn sát lẫn nhau phải nói là vô cùng khốc liệt.

Lương Thần triển khai lối đánh rộng làm rối loạn tiết tấu của Từ Hạc Thu: "Mẹ nó, chỉ thủ mà không công, anh tìm shit đi!"

Em đánh, em đánh, em đánh đánh.

Lương Thần bỏ qua tất cả nhốn nháo ồn ào ở xung quanh, tập trung toàn bộ tinh thần mà công kích.

Từ Hạc Thu mới luyện tập sơ sơ, cho nên không sao ngăn cản chiêu thức của cô được, anh ta hét to: "Ai dạy em cái kiểu như lưu manh vậy hả? Cứ tấn công ba đường phía dưới là thế nào!"

Vì mải nói chuyện, Từ Hạc Thu bất cẩn ngã xuống đất.

Lương Thần cầm gậy đứng thẳng lên, hất mái tóc đuôi ngựa của mình một cái chẳng khác gì trai đẹp, cô hừ nói: "Ai bảo anh hạ chân không vững! Sức lực chiến đấu còn chẳng được năm phần."

Từ Hạc Thu mặt mày ủ dột ngồi phịch dưới đất xoa xoa mắt cá chân, lạnh lùng đáp lại: "Được rồi, em thắng. Biến đi."

Lương Thần không thèm so đo thái độ của người kia, cô ném trả gậy cho Phương Đông, vui sướng cầm túi xách phóng ngay: "Tan làm rồi ~"

Lời sư phụ quả nhiên là đúng đắn, luyện tập kiên trì có thể mang đến cho chúng ta thắng lợi trong cuộc sống hằng ngày ha ha ha.

***

Lâu lắm rồi bốn người cùng phòng mới tập hợp đông đủ, sau khi ăn cơm tối xong, họ gọi một bình trà trái cây rồi bắt đầu bàn sang chuyện bát quái.

"... Cái lô cốt Hạ Chấn Uy nó kiên cố quá đi, bổn tiểu thư tuyên bố, lần này tấn công lại thất bại nữa rồi." Đường Ảnh ủ rũ cúi đầu cầm ly trà lên rồi uống sạch.

Hai mắt Hoa Tiểu Mãn trợn to: "Không phải chứ? Cậu tấn công mạnh mẽ thế rồi mà anh ta không rung rinh gì hả? Trời, tớ không tin nổi mất, trên thế giới này còn có người khó theo đuổi vậy sao?"

"Còn chứ." Lương Thần gật đầu chắc nịch, trong lòng lại càng thêm phiền muộn.

Lời này vừa nói ra, Đường Ảnh, Triệu Húc Nịnh, Hoa Tiểu Mãn, ba người sáu con mắt đồng loạt nhìn Lương Thần.

Bát quái phải cùng nhau chia sẻ, mời nói mời nói nào.

Khóe mắt Lương Thần bỗng cay cay, cô nhớ lại rồi rủ rỉ kể hết đoạn hồi ức siết lòng mình rướm máu.

Thật ra, chính cô cũng không biết tại sao khi còn bé mình lại có thể dũng cảm đến như thế.

Cho dù là sự kiện tỏ tình kinh động lòng người vào năm mười lăm tuổi hay là những lần bày tỏ uyển chuyển lúc mới sang mười tám, tất cả đều thẳng thắn tự nhiên.

Mặc dù mỗi lần cô chỉ nhận được sự đáp lại lặng thinh, nhưng cô bé đần độn dũng cảm Lương Thần vẫn luôn ngốc nghếch như vậy đấy, như thể chỉ cần không nghe thấy lời từ chối rõ ràng, cô vẫn tin mình sẽ còn hy vọng.

Trái tim đó nóng bỏng và trong sáng lạ thường, cho dù sau này Ngôn Tể Thời có học ở trường khác, gia đình cô cũng buộc phải chuyển đi, hai người ở trời nam đất bắc, nhưng trong lòng cô vị trí của anh vẫn cực kì quan trọng.

Mãi đến năm thứ hai đại học, vô tình Lương Thần nghe anh trai mình nói, hình như Ngôn Tể Thời đang thích một cô bạn cùng học. Nghe nói vì cô gái kia, anh còn vận dụng mối quan hệ trong nhà, liên lạc đơn vị thực tập giúp cho cô, nghe nói anh còn trở mặt với bạn học ở trong hội học sinh,  nghe nói anh không ngại mưa gió đưa đón cô tan làm.

Anh hai còn nói với Lương Thần, nếu em thực sự thích cậu ấy, thế thì không thể đứng yên đợi được đâu.

Hai mươi tuổi, Lương Thần lao đến một trường đại học hoàn toàn xa lạ: "Hay là em theo đuổi anh nhé? Em sợ chờ nữa anh bị người ta cướp mất thì làm sao bây giờ." 

Ngôn Tể Thời đứng giữa đám bạn bè, khóe mắt chân mày không thể nào che được vẻ hào hoa phú quý, nụ cười lạnh lùng cứng nhắc khiến Lương Thần cả đời này khó quên, anh nói: "Anh em còn nói rồi sau này anh sẽ thích em thôi, vậy mà mười mấy năm rồi không thể thành sự thật?"

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng câu trả lời đó khiến Lương Thần thấy đau lòng.

Sau đó cô quay về trường học, rất nhiều ngày sau đó, trong đầu cô vẫn luôn nhớ tới vẻ mặt Ngôn Tể Thời khi nói vậy với mình, còn cả cô bạn gái dịu dàng xinh đẹp đứng cạnh anh khi ấy.

Đột nhiên cô thấy mình tỉnh mộng.

Cô nghiêm túc nhớ lại một lần nữa, nhắc lại tất cả những chuyện đã từng xảy ra trong suốt hai mươi năm ròng rã, có cô và cả Ngôn Tể Thời.

Những lần cô giúp anh đánh nhau, sau đó nhìn vào đôi mắt ấy, cô còn tưởng ánh lên nét đau lòng.

Nhớ hôm Lương Thần tỏ tình ở trên bục kéo cờ, trong ánh mắt kinh ngạc của Ngôn Tể Thời, cô cho rằng đó chính là hân hoan.

Lúc cô giả vờ bắt chuyện trên phố trước cổng trường của anh, trong mắt anh chỉ đong đầy hờ hững, cô lại nghĩ trong đó là thích thú.

Và cho đến lần này, trong mắt anh chỉ còn lạnh lẽo cứng nhắc và nhẫn nại.

Có lẽ, đối với những cô bé còn trẻ dại như cô mà nói, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến cho bản thân liên tưởng ra cả một quyển sách thật dài.

Hóa ra mỗi một lần Lương Thần tự cho bản thân đã dũng cảm cố gắng, thật ra nó chỉ khiến chính cô cách xa Ngôn Tể Thời hơn một chút mà thôi.

Một giây phút cuối cùng đó, rốt cuộc cô cũng thấy mệt mỏi.

Trong nhật ký của mình Lương Thần đã viết rằng: Em quyết định không làm phiền anh nữa. Anh đã thắng nhưng em cũng không quá thảm thương.

Lương Thần vào năm hai mươi tuổi, cô quyết bắt đầu một cuộc sống mới không có Ngôn Tể Thời.

Khi hạ quyết tâm thực hiện được điều này, không có nước mắt, tinh thần cũng chẳng sa sút gì, Lương Thần còn có thể mỉm cười bình thản vì mình đã từng dũng cảm trả giá cho tình yên khi đương độ thanh xuân.

"Sau đó thì sao?" Hoa Tiểu Mãn và Triệu Húc Ninh đồng thanh hỏi tiếp.

Lương Thần uống một hớp trà, cười bất đắc dĩ: "Sau đó có còn gì nữa đâu."

"Có, chắc chắn là có chuyện." Đường Ảnh cắn dọc theo miệng ly, nhìn mắt cô chăm chú.

Lương Thần do dự một hồi lâu, hay là kể tiếp những chuyện xảy ra gần đây vậy, cô thở dài một hơi: "Tớ nghĩ mãi mà không sao hiểu được, tại sao tớ đã bỏ qua lâu vậy rồi, anh ấy lại tới trêu chọc tớ."

"Nếu cậu trẻ hơn mười tuổi thì tớ sẽ nói là do cậu "ngây thơ", nhưng bây giờ tớ chỉ có thể dành cho cậu hai chữ "ngu đần"." Đường Ảnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, buông ly xuống, "Cái này còn phải suy nghĩ gì nữa sao? Rõ ràng là tấn công chứ gì!"

"Tớ thấy anh ấy rảnh quá nên buồn chán thì có, bị chập mạch luôn rồi," Lương Thần oán hận cắn nát bét hạt dưa, "Có ai tự dưng lại thích người mà mình từng ghét mười mấy năm sao được?"

"Mỗi người đều có một thời tuổi trẻ nông nổi mà, khi lớn lên rồi sẽ nghiêm túc thôi!"

Hoa Tiểu Mãn và Triệu Húc Ninh lại cùng nhau gật đầu.

Ảnh tiểu thư không hổ là người làm truyền thông, nói câu nào khích lệ lòng người ngay câu ấy.

Lương Thần lại không lạc quan nổi, cô mạnh miệng nói thêm: "Ngiêm túc con khỉ ý! Tớ có nghĩa vụ phải đứng im một chỗ chờ anh ấy tỉnh ngộ rồi nhận ra nữa à? Dù sao tớ đã bỏ qua rồi, còn quan tâm đến anh ấy làm gì!"

Đường Ảnh lắc đầu một cái: "Cô Lương Thần à, cậu dậy thì muộn quá mất thôi. Hai mươi mấy tuổi mới học đòi người ta cũng giở trò phản nghịch, tự mình liều chết có ý nghĩa gì sao?"

"Tớ giống cậu chắc, tớ bỏ hết thật mà."

Đường Ảnh nhất quyết theo tới cùng: "Nếu cậu thật sự bỏ được hết thì sao vẫn không yêu ai cả?"

"Thì vì chưa gặp được người nào phù hợp". Phòng thủ, phòng thủ tiếp.

"Sao mà chưa gặp được chứ?" Tấn công, tấn công luôn.

"Chỗ làm của tớ nhỏ quá, xã giao cũng ít, điều này không thể trách tớ được..." Tại sao lại có cảm giác lực bất tòng tâm thế này chứ?

"Thế tại sao cậu  không tích cực xem mắt như Ninh Ninh ấy?" Một chiêu khống chế địch.

"Tớ có mà! Tớ đã đồng ý tuần tới sẽ đi xem mắt cùng mẹ tớ đấy thôi." May mắn may mắn quá, còn có cái mà chống đỡ.

"Nếu cậu thật sự có thành ý thì cậu có dám dẫn đối tượng hẹn hò của cậu đến tham gia "Hoa hồng gặp chân tình" bên bọn tớ được không?"

"Hoa hồng gặp chân tình" là một tiết mục truyền hình trực tiếp dành cho các cặp tình nhân của đài truyền hình địa phương tỉnh, Đường Ảnh là biên kịch và đạo diễn chương trình, có thể nói là đặc sắc.

Lương Thần nhìn sang vẻ mặt khiêu khích của Đường Ảnh, dường như cô bạn nhất quyết không chịu tin cô đã bỏ hết rồi, cho nên cô quyết tâm can đảm, bật thốt: "Đến thì đến!"

Đường Ảnh nghe vậy, khóe mắt cũng cười cong lên như trăng khuyết.

Hay lắm! Tớ chỉ chờ câu này của cậu thôi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp