Sau khi giải quyết xong vấn đề quan trọng, những chuyện kế tiếp diễn ra vô cùng thuận lợi, tốc độ nhanh đến nỗi như ngồi tên lửa lên cung trăng.

Lúc từ chỗ bố mẹ mình biết bố mẹ Ngôn Tế Thời sắp tới
nhà thăm hỏi, tâm tình Lương Thần rất phức tạp. Hết lần này tới lần khác cái tên Ngôn Tế Thời kia như hạ quyết tâm muốn kiêu ngạo đến cùng, chỉ nói đã giải quyết chuyện mẹ mình mà chẳng nói cụ thể, chỉ bảo cô cứ yên tâm, giống như muốn cô thấp thỏm mãi vậy.

Mấy chuyện kiểu này khiến Lương Thần rất lo lắng.

Hôm sau, cả nhà Ngôn Tế Thời đến nhà thăm hỏi. Sau khi nói chuyện một lúc, Lương Thần xung phong chui vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, bỏ lại bố mẹ mình và bố mẹ Ngôn Tế Thời.

Lúc cô đang lơ đãng rửa gừng thì Ngôn Tế Thời lách mình vào phòng bếp.

Cô khó hiểu nhìn anh.

Ngôn Tế Thời đi tới rửa gừng thay cô, cười như không cười liếc cô: "Sao thế? Cố gắng thể hiện trước mặt bố mẹ chồng à?"

Lương Thần khôi phục tinh thần, tức giận lườm anh...

Thật ra cô không nghĩ tới chuyện sâu sắc như thế. Cô chỉ đơn giản muốn chạy trốn cách xa chiến trường mà thôi.

Bố mẹ, con xin lỗi, con không dám đối mặt, con là người nhát gan.

Trong lòng yên lặng sám hối xong, Lương Thần len lén thò đầu ra từ phòng bếp nhìn quanh phòng khách, không thể tưởng tượng nổi khi nghe thấy mẹ Ngôn Tế Thời trịnh trọng xin lỗi bố mẹ mình và liên tục xin tha thứ.

Sau khi bố mẹ nhà Lương rất có phong độ bày tỏ thông cảm, bố Ngôn Tế Thời một năm cũng không thấy mấy lần bắt đầu chủ trì công việc, bốn vị phụ huynh năm mươi tuổi hào hứng bàn chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ.

Chuyện gì đây? Lúc trước ồn ào ầm ĩ rốt cuộc là vì cái gì hả hả hả!

Cô khiếp sợ xoay người vừa lúc đối mặt Ngôn Tế Thời, hạ thấp giọng hỏi anh: "Rốt cuộc anh giải quyết chuyện bác Vương thế nào vậy?"

Chậc chậc, không thể không nói, chuyện này thật đúng là khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Anh ra vẻ đắc ý hất cằm nhìn cô: "Sơn nhân tự có diệu kế."

Lương Thần hơi nghiêng người, đánh một quyền tiêu chuẩn, lúc sắp chạm mặt Ngôn Tế Thời thì dừng lại, sượt qua mặt anh...

Cái đồ lừa gạt!

Ngôn Tế Thời đứng im tại chỗ, nhưng phản xạ có điều kiện trừng mắt nhìn cô, sau đó cười nói: "Anh biết em không nỡ mà."

"Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!" Lương Thần thẹn quá hóa giận cầm dao lên, bắt đầu thái nhỏ gừng anh vừa rửa.

Ngôn Tế Thời vòng qua đằng sau ôm eo cô, rủ rỉ nói bên tai: "Em còn nhớ anh nói với em anh đến núi Thanh Thành không?" 

"Có." Lương Thần không dừng động tác nhưng tai đã vểnh lên.

"Thật ra có một nguyên tắc rất đơn giản. Người bói quẻ cho mẹ anh là một sư phụ lợi hại, nhưng anh nghĩ trên ông ta còn có sư phụ lợi hại hơn! Vì vậy anh đã kiểm tra." Ngôn Tế Thời đặt cằm trên vai cô nói: "May là sư phụ của ông ấy chưa lên trời làm thần tiên, anh tìm bốn lần cuối cùng cũng thấy. Sau đó, cứ như vậy thôi."

"Cứ như vậy gì?" Lương Thần quay đầu liếc xéo anh, "Chi tiết! Chi tiết!"

"Chi tiết là anh xin ông ấy giúp anh hóa giải quẻ bói kia, giải ra là 'ngày tốt giờ lành' phá bỏ 'Không thích hợp gả
cưới'. Quả nhiên đạo hạnh của sư phụ phía trên vẫn cao hơn." Nghiệp vụ của vị 'sư phụ đồ đệ' kia không đúng chút nào, mở miệng nói không có cách hóa giải, suýt chút nữa đã phá hủy mối tình của người ta rồi.

Lương Thần dừng động tác một chút mới tiếp tục, giống như thuận miệng nói: "Thật sự phá giải được sao?" Hay anh ép sư phụ hóa giải đấy.

"Em đoán xem." Ngôn Tế Thời hờn dỗi.

Lương Thần bật cười, khuỷu tay khẽ chọc nhẹ xương sườn của anh: "Thần kinh."

Có lẽ mẹ Ngôn Tế Thời tin nhưng Lương Thần không tin. Nhưng cô tin rằng, cái quẻ bói kia không quan trọng chút nào đối với tương lai của hai người.

"Thần kinh còn tốt, nếu mắc bệnh mù chữ nữa thì tình cảnh khó khống chế đấy." Ngôn Tế Thời không tránh né, nụ cười thoải mái.

Lương Thần không tiếp lời, chuyên tâm thái nhỏ gừng.

Trong phòng bếp yên tĩnh chỉ vang lên tiếng dao gõ trên tấm thớt khiến người ấm áp an tâm.

Anh không kiềm chế được hôn cô và khẽ nói: "Thật ra cái đó không quan trọng chút nào."

Chúng ta ở bên nhau mới là điều quan trọng nhất.

Qua một lúc lâu, Lương Thần mới dừng lại, nhìn chăm chú gừng đã thái nhỏ nói: "Cảm ơn."

Lý do trận phong ba này quả thực rất vô lý, chỉ là một cuộc tai bay vạ gió. Nếu Ngôn Tế Thời chống lại chuyện này, cũng không phải không thể ép mẹ anh nhượng bộ. Song khi anh giải quyết vấn đề này, đầu đến cuối đều coi việc bảo vệ Lương Thần là chuyện quan trọng nhất. Anh biết Lương Thần muốn bố mẹ hai bên chúc phúc nên anh quyết định, anh không muốn trong tương lai sau khi cưới
Lương Thần sẽ bị tai họa ngầm trách cứ. Vì vậy, anh cẩn thận từng bước đối phó nguy cơ mà cái quẻ bói kia mang tới. Trở về dưới trướng bố mẹ, làm một đứa con hăng hái có chí tiến thủ, anh muốn cho mẹ biết, vì Lương Thần, anh sẽ càng có trách nhiệm, càng muốn gánh vác, tình nguyện trở nên tốt hơn. Giải quyết vấn đề quẻ bói cũng không phải bởi vì anh tin nó mà anh muốn mẹ không có
khúc mắc với Lương Thần.

Dù là chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần liên quan đến Lương Thần thì đối với Ngôn Tế Thời đó đều là chuyện lớn.

Anh muốn cho cô tình yêu tốt nhất trên thế giới này.

Lương Thần nhắm mắt lại, nước mắt rơi, lặp lại lần nữa: "Cảm ơn anh."

Cảm ơi anh, vẫn luôn ở đây.

Sau đó, hai người cùng quyết định với bố mẹ hai nhà, bỏ lại chuyện vụn vặt, tay nắm tay đi du lịch trước khi cưới.

Vốn mọi thứ đều rất tốt đẹp nhưng một tối trước khi hai người chuẩn bị kết thúc chuyến du lịch, Lương Thần ngồi trong phòng ngẩn người rất lâu đột nhiên chứng sợ hãi trước hôn nhân bùng nổ.

Hơn nữa còn tương đối nghiêm trọng.

Thật ra ban ngày Lương Thần luôn có trạng thái lo được lo mất.

Ngôn Tế Thời rất kiên định nói: "Vấn đề của mẹ anh đã giải quyết rồi. Dù tương lai mẹ anh lại chứng nào tật nấy thì em cũng không cần lo lắng, anh sẽ không để em đơn độc chiến đấu với mẹ. Anh cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn với em để em không phải suy đoán ý nghĩ và hành động của anh..."

Mặc dù Ngôn Tế Thời nói rất tha thiết nhưng Lương Thần vẫn càng lúc càng hoảng hốt, đến tối chứng sợ hãi trước hôn nhân đã phát tác.

Nghĩ đến sau này trở thành phụ nữ đã kết hôn, không thể táo bạo được nữa, Lương Thần không nhịn được co rúm lại.

Nghĩ đến sau này mẹ Ngôn Tế Thời có thể khiến người ta như con thiêu thân không biết làm sao, Lương Thần lại muốn khóc.

Nghĩ đến sau này có thể phải đối mặt với ba cái tin đồn với ba cái vấn đề nghe nhiều thành quen, mồ hôi Lương Thần rơi như mưa.

Cuối cùng, vào một đêm trăng thanh gió mát, nhân lúc Ngôn Tế Thời đang ngủ, Lương Thần rón rén sắp xếp hành lý, khẽ cắn răng chuẩn bị cầm túi bỏ trốn.

Bởi vì không dám trở về gặp bạn thân và bố mẹ hai bên, cô định đến Bắc Kinh nhờ cậy bạn cùng học, sau đó tính tiếp.

Cô không có nhiều tiền mặt, hơn nữa thẻ mang đi cũng đều của Ngôn Tế Thời, để bảo đảm mình có thể cầm cự tới khi đến Bắc Kinh, cô chỉ có thể mang theo cả mì tôm, lạc và đồ uống.

Lúc cô chuẩn bị xong đồ ăn, Ngôn Tế Thời vẫn ngủ rất say bỗng nhiên tỉnh dậy!!!

Cô quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh.

Anh cũng ngạc nhiên nhìn cô.

Hai người há hốc miệng, đỉnh đầu có một chuỗi vạch đen cộng thêm ba giọt mồ hôi.

Mãi về sau, khi Lương Thần nhớ lại chuyện này cũng hoàn toàn không hiểu nổi hành vi của hai người bọn họ vào đêm hôm đó. 

Mặc dù Ngôn Tế Thời không sợ kết hôn nhưng ngày cưới sắp đến gần, anh cũng thấy căng thẳng hồi hộp, cũng có thể bởi vì vậy nên anh không ngủ say như bình thường.

Sau mấy giây mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngay cả khóa túi cũng không kéo, Lương Thần bỗng nhiên vọt về phía cửa.

Trong khoảnh khắc này Ngôn Tế Thời không giống thiếu niên yếu đuối hay bị ốm như năm đó nữa, anh lập tức nhảy từ trên giường xuống, lảo đảo ngã nhào xuống đất nhưng vẫn dứt khoát giơ tay ôm chân Lương Thần, sau đó hai người cùng ngã xuống thảm.

Ngôn Tế Thời dùng cả tay cả chân bò qua đè Lương Thần. 

... Tay Lương Thần còn giơ về phía cửa.

Cảnh tượng vô cùng khó nhìn.

Hai người cứ dùng tư thế kì lạ như vậy trợn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, Ngôn Tế Thời không “trợn” nổi nữa, phá vỡ yên lặng: "Em muốn làm gì?"

Giọng Lương Thần run run: "Anh, anh buông em ra trước, chúng ta nói, nói."

Ngôn Tế Thời lạnh lùng: "Không buông. Em nói trước em định làm gì đi. Có phải muốn chạy hay không?"

Sau khi giằng co một lúc lâu, Lương Thần rơi nước mắt: "Có thể... Không kết hôn được không? Em, em còn chưa chuẩn bị xong..."

Ngôn Tế Thời buông cô ra, chậm rãi đứng lên, giọng nói lạnh như băng: "Được, vậy gọi điện cho bố mẹ hai bên đi, hủy cưới."

Lương Thần nén nước mắt đứng lên đi tới đầu giường cầm điện thoại lên, ngón tay run run đặt trên phím gọi nhưng mãi không ấn xuống. Ngôn Tế Thời đứng bên cạnh bỗng nhiên vọt tới, cầm điện thoại, ánh mắt rưng rưng như con cún nhìn cô: "Em muốn đi đâu, cho anh đi với..."

Lương Thần nghẹn ngào: "Anh buông em ra."

Ngôn Tế Thời: "Không."

"Buông ra!"

"Không buông!"

Giằng co mãi không có dinh dưỡng lại thêm tố chất thần kinh cứ diễn ra mấy chục lần...

Ngôn Tế Thời không nhịn được nữa, nắm cổ tay Lương Thần đẩy cô lên giường.

Thương thay Lương Thần trong tay vẫn còn cầm túi xách, bị đẩy một cái, túi hành lý không được kéo khóa bị bay đi, đồ ăn bên trong rơi rải rác.

Lương Thần nước mắt lưng tròng mắt đối mắt với Ngôn Tế Thời đang tức giận.

Sau đó, hai người thấy mặt đầy bừa bãi, không nhịn được đồng thời — phì.

Ngôn Tế Thời cười nhào tới bên cạnh cô, chống tay lên giường: "Em bỏ chạy lại còn trộm đồ ăn, ha ha ha..."

Lương Thần nín khóc cười tươi tắn: "... Em nghĩ... Chắc chắn em bị ma ám rồi." 

Biểu hiện vừa nãy hoàn toàn là trạng thái của người mắc bệnh tâm thần mà.

Ngôn Tế Thời không cười nữa, ôm cô thở dài: "Em đang sợ cái gì?"

Tâm trạng dần thả lỏng, cuối cùng cũng khôi phục như bình thường, Lương Thần quay lại ôm eo anh, thì thầm nói một tràng có không có.

Anh đỡ trán: "Uổng công ban ngày anh móc tim móc phổi nói với em một lúc lâu, thế mà một chữ em cũng không hiểu à?"

"Em hiểu mà..."

"Nhưng em có tin không?"

"Em... lúc tin lúc không..."

"Thôi đủ rồi, anh chẳng muốn nói lời vô ích với em nữa!"

"A a a..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play