Lương Thần yên lặng ngồi trên ghế đối diện bàn làm việc, chờ đợi boss kết thúc cuộc điện thoại ồn ào anh đang cầm trên tay.

''...Ôi ba mẹ à, sao ba mẹ cứ lấy mấy thanh niên mười tốt trong sách giáo khoa mang ra làm thước đo tiêu chuẩn yêu cầu con vậy chứ?'' Mặt anh nhăn nhó đưa tay đỡ trán, khuỷu tay chống lên bàn làm việc: ''Ba mẹ xem này, sao không so sánh Lương Thần với Ngôn Tể Thời kia kìa! Mọi người đều lớn hết cả rồi, ai cũng có khó khăn riêng..."

Nghe đến đây, Lương Thần đã đoán được đầu đuôi cuộc điện thoại.

Sư huynh à, anh đang ngâm mình trong bi kịch phải không?

Trong lòng cô bày tỏ niềm cảm thông sâu sắc với người ngồi đối diện, cuối cùng đã kết thúc cuộc nói chuyện kia rồi.

Sư huynh của Lương Thần cũng chính là sếp lớn Từ Hạ Thu ném ngay điện thoại trên mặt bàn, làm ra vẻ đáng thương ngước nhìn cô.

''Hai bác lại giục anh cưới hả?'' Mặc dù là câu nghi vấn nhưng tất cả đều đã rõ rồi.

Từ Hạc Thu đau khổ ngửa mặt lên trời, thở một hơi thật dài: ''Không chỉ thúc cưới thôi đâu, ba mẹ anh còn lấy thằng đối thủ một mất một còn ở dưới quê ra làm tấm gương giảng giải nữa! Anh và hắn khác nhau như trời với đất. Sau khi học xong phổ thông, thằng nhãi đó lăn lộn ngoài xã hội, đương nhiên phải kết hôn sớm rồi, kết hôn sớm thì sinh con cũng sớm, sao có thể so sánh hai người với nhau được?!''

''Nhưng mà... Chương Dương đâu có lăn lộn ngoài xã hội đâu anh...'' Mặc dù từ nhỏ cô đã đánh bậy với Chương Dương không ít lần, nhưng Lương Thần cảm thấy vẫn nên đối diện với sự thật, không nên nghe theo mấy lời đồn bậy bạ mà ảnh hưởng đến danh dự người khác.

''Rồi rồi rồi, hắn không lăn lộn ngoài xã hội, hắn là thanh niên năm tốt của chủ nghĩa xã hôi , hắn bán mình cứu mẹ là trung hiếu lễ nghĩa, hắn có thể lưu danh muôn thuở, được chưa nào?'' Từ Hạc Thu quái gở đáp lời.

Thật ra trong lòng anh cũng bội phục Chương Dương, mặc dù không học lên đại học, nhưng cậu ấy có thể giảm bớt gánh nặng gia đình.

Những thanh niên mới học xong trung học chỉ có thể làm việc mà thể lực mà thôi, mọi người cứ tưởng cậu ta quyết định không thì lên đại học, có lẽ sẽ lưu lạc giang hồ. Không ngờ sau khi tốt nghiệp trung học xong, cậu ấy lại đường đường chính chính đi làm lao động ở một công ty về kiến trúc, đến bây giờ đã trở thành một chủ thầu nho nhỏ, thực sự khiến người ta sửng sốt.

Sau khi cậu ấy có việc làm ổn định, chưa đến hai năm đã nhanh chóng kết hôn. Vợ cậu ta là một cô gái dịu dàng hiền thục, mới cưới một năm đã sinh ra một thằng nhóc béo tròn, không những vậy, cô ấy còn chăm sóc mẹ cậu cực kỳ chu đáo, gia đình hạnh phúc vô cùng.

Hàng xóm láng giềng ai cũng quay sang tán thưởng cậu, tích cực biểu dương cho mấy đứa trẻ em, như một tấm gương hiếu thảo cần cù chân thật nhất. Họ đã quên mất rằng chưa đầy mấy năm trước, chính họ còn dặn mấy đứa con của mình phải cách xa Chương Dương một chút, lỡ học phải tật xấu của người ta.

Từ sau khi Từ Hạc Thu tốt nghiệp đại học, ba của anh ấy cảm thấy đã công thành doanh toại, có thể lui về rồi, thế là ông đóng cửa võ quán mình đã giữ nhiều năm.

Một khi người già không làm việc, trọng tâm cuộc sống sẽ đặt hết lên vấn đề cá nhân đời kế tiếp.

May nhờ Từ Hạc Thu mở một phòng khám đông y ở lại thành phố C ngay khi vừa tốt nghiệp, nếu anh trở về nhà, chắc chắn một ngày ba bữa sẽ nghe niệm kinh, có khi còn thêm cả bữa khuya khuyến mãi!

Lương Thần bị mắng thì cực kì vô tội, nhưng mà cô cũng biết đối phương đang bực quá mà thôi, tốt nhất là đừng trêu vào nữa. Thế là Lương Thần đưa tài liệu trong tay: "Danh sách lớp học bắt mạch của mấy giáo viên vào tuần sau đây ạ, anh cứ xem từ từ, vẫn còn một bệnh nhân nữa đấy, em đi ra ngoài trước."

Dứt lời cô đi thẳng ra ngoài.

Từ Hạc Thu và Lương Thần đều tốt nghiệp ở đại học Đông y, sau khi ra trường, không biết Từ Hạc Thu kiếm được một khoản đầu tư bí mật ở đâu ra, thế là anh mở phòng khám này.

Lúc Lương Thần tốt nghiệp, phòng khám của Từ Hạc Thu đã được mở rộng thành một căn nhà nhỏ hai tầng lầu độc lập. Không những chiêu mộ một đống các đàn em vào đây, Từ Hạc Thu còn mở ra nhiều cách hoạt động khác, trong đó có lớp học phụ đạo do các chuyên gia thay phiên bắt mạch. Đương nhiên trường học cũng không hưởng lợi không, điều kiện trao đổi là họ phải sắp xếp các sinh viên trong khoá đến phòng khám thực tập.

"À, Thần Ca* này." Từ Hạc Thu gọi cô: "Lát nữa tan làm đi ăn cơm luôn nhé."

*: Cách gọi thân mật, cậu em, anh em, thường dùng cho nam.

Ca em gái anh!

Lương Thần quay lại lườm ván cửa một cái, cô từ từ xoay người đề phòng hỏi: "Anh lại muốn làm gì?"

Bởi vì luôn phải phục vụ cho các khách hàng tan việc lúc năm giờ, phòng khám bệnh của họ thường tan tầm vào khoảng 8 giờ tối. Cho nên thỉnh thoảng Từ Hạc Thu sẽ mở lời như vậy, chắc chắn sau khi ăn cơm sẽ giở trò gì khác.

Sư huynh à, ăn cơm như thế không ngon đâu!

Quả nhiên, Từ Hạc Thu cười hì hì nham nhở: "Em không thấy anh đây vừa bị người ta oanh tạc đến vậy à, phải giải tỏa chứ! Người xưa có nói khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong [1]. Phải giải buồn như thế nào đây hả? Chỉ có cách tán gái mà thôi. Mà tán gái ấy kìa, uống rượu là điều không tránh khỏi..." Uống xong thì phải có người tới lái xe chở về.

[1] Trích trong Đoản ca hành - Tào Tháo: ngồi nghe tiếng ca vang vọng, trong lòng ưu sầu nhưng khó có thể quên.

Vì thế người không uống rượu như Lương Thần chính là ứng cử viên duy nhất vào chức vụ tài xế.

"Sư huynh à, sư phụ cũng đã từng dạy rồi mà." Lương Thần bất đắt dĩ thở dài một hơi, "Trên đầu chữ sắc có một cây dao đấy."

Từ nhỏ Lương Thần đã học võ tại võ quán của nhà Từ Hạc Thu, hơn nữa cũng là nữ đệ tử duy nhất do chính tay thầy Từ giảng dạy.

Từ Hạc Thu làm bộ ngửa đầu hất hất tóc mái, nghiêm túc đáp lời: "Háo sắc là phẩm chất của đàn ông, lưu manh là biểu hiện của phẩm vị cao quý."

Được rồi anh thắng.

Lương Thần xị mắt yên lặng mở cửa đi ra ngoài.

"Chị Lương xong chưa ạ?" Thực tập sinh lễ phép gõ cửa nói vọng vào.

Lương Thần gật đầu với bệnh nhân, vừa dọn mấy dụng cụ châm cứu, vừa đáp lại: "Xong rồi."

"Thế em dọn dẹp một chút rồi đóng cửa chị nhé!"

Chờ bệnh nhân sửa sang quần áo xong, Lương Thần mới mở cửa phòng châm cứu, đi cùng bệnh nhân xuống dưới lầu.

Bệnh nhân là một cô gái tri thức rất cởi mở, vừa đi vừa cảm ơn Lương Thần: "Tôi thấy bác sĩ Lương Thần châm cứu tuyệt vời lắm, sau một lần châm thì hai tuần không đau, thật lòng tôi cảm ơn bác [2] lắm."

[2] Bệnh nhân thường xưng hô với bác sĩ như thế này.

"Thật ra theo ý của tôi, ba ngày chị nên qua một lần." Lương Thần cười nói.

Với tình trạng của chị này, điều trị liên tục mới đạt được hiệu quả, nhưng đa phần khi nào chị ấy đau đến mức không chịu nổi mới chịu tới đây.

"Tôi cũng biết bác sĩ Lương muốn tốt cho tôi thôi. Aiz, tại tôi ham việc quá, không biết phải làm sao." Bệnh nhân cười khổ.

Lương Thần cũng không miễn cưỡng: "Trễ lắm rồi, chị đi đường cẩn thận nhé."

"Vâng, cảm ơn bác, tạm biệt bác sĩ Lương." Bệnh nhân nói xong lại khẽ mỉm cười với người phía sau lưng Lương Thần: "Tạm biệt bác sĩ Từ."

Từ Hạc Thu gật đầu chào hỏi: "Gần đây ở vùng này thường hay xảy ra tình trạng cướp giật vào buổi tối, cô Trương cẩn thận nhé! Tạm biệt."

Bệnh nhân vẫy tay đi về.

"Không phải chị Lương với anh Từ định đi lấy xe ở cao ốc Hoa Thần à? Mình cùng đi đi." Sau khi đóng cửa xong, thực tập sinh đẩy xe đạp đi tới.

"Đi thôi." Từ Hạc Thu đỏm dáng vung vẩy chùm chìa khoá trong tay.

Bởi vì phòng khám bệnh toạ lạc ở một khu phố không được sầm uất lắm, cho nên người đi đường vào lúc này rất ít, thỉnh thoảng mới có tiếng xe inh ỏi chạy ngang qua.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện liên mồm.

Tầm mắt Lương Thần lướt qua cậu thực tập sinh đang đẩy xe đạp bên cạnh Từ Hạc Thu: "Đông Phương này, em tới thực tập cũng được hai tuần rồi nhỉ? Thấy thế nào?"

Cậu thực tập sinh buồn bực vò vò cái đầu trọc lóc của mình, đáp lại: "Chị Lương, em tên là Phương Đông mà."

"Ha ha ha ha ha ha~" Lương Thần cười nhẹ: "Chị rất khó nhớ tên người khác ấy. Aiz, đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, gọi Đông Phương thân thiết hơn mà."

"Lại còn đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, Thần Ca này, em tự xem mình là đàn ông luôn hả?" Từ Hạc Thu đánh đuổi tới cùng.

Cậu thực tập sinh Phương Đông đứng giữa hai người ông nói gà bà nói vịt: "Không phải đâu, chị Lương dịu dàng lắm mà, tóc lại còn dài như vậy nữa..."

Từ Hạc Thu vỗ vỗ bờ vai cậu: "Bạn à, nữ tính không phải là chuyện tóc dài hay tóc ngắn, sau này em phải chú ý quan sát hơn nữa nhé, anh không nói ngoa đâu. Này, em xem, lúc đi cùng người khác cô gái này có thói quen đi ra phía bên ngoài, đó là vì tiềm thức của cô ấy cảm thấy mình nên bảo vệ người khác lúc hiểm nguy, đàn ông chưa?"

Lương Thần nhìn vị trí của mình, cô ngẫm nghĩ một lúc, hực, còn có thể nói như thế nữa à.

"Có câu, không phải đàn ông nhưng lại giống đàn ông, có người đàn ông nhưng không phải đàn ông, đây là một vòng tròn khép kín." Từ Hạc Thu tiếp tục chém Lương Thần một dao.

Ông đây liều mạng với anh.

Lương Thần vung khuỷu tay vung một đòn vào dưới hạ sườn Từ Hạc Thu.

Tự làm tự chịu. Từ Hạ Thu khom người đè chỗ đau, một tay khác run rẩy chỉ về phía cô: "Còn dám đánh anh à, em không có đạo đức..."

Phương Đông thấy thế thì vội vã giảng hoà: "Chị Lương, anh Từ à, em phải quẹo trái chỗ ngân hàng này rồi."

"Đi đường cẩn thận nhé." Lương Thần không quên dặn.

Đang lúc nói chuyện, có một cô gái mặc đồ thể thao bước ra từ máy ATM, bước qua bên cạnh họ.

Từ Hạc Thu đứng thẳng người dậy, vẫy tay nói với Phương Đông như diễn kịch: "Vậy thôi ta từ biệt ở đây..."

Lời còn chưa dứt, một chiếc xe gắn máy chạy ngang qua bên họ, vừa đi qua cô gái mặc đồ thể thao nọ thì bỗng giảm tốc độ.

Sau đó là thời khắc chứng kiến kì tích xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play