Sau khi mua sắm xong, một nhóm học sinh lũ lượt ra về.

"Đàn em này, hay chúng ta tổ chức một buổi vũ hội độc thân làm phần thưởng được không?" Một chị khóa trên huơ huơ con thỏ nhung trước mặt Ngôn Tể Thời.

Ngôn Tể Thời nhướng mi cười nhẹ, thanh mát như làn gió hiu hiu: "Em nghe mấy anh nói chị từng tổ chức một buổi vũ hội độc thân thành công lắm, nghe lời chị chắc không sai đâu nhỉ."

Đàn chị nọ cười vui vẻ ôm con thỏ vào lòng, đôi mắt trong suốt vui tươi như suối nguồn tuôn chảy.

"Ối chà, bây giờ mới tháng mười một, sao hoa đào nở nhiều quá vậy ta?" Đàn anh không nhịn được mở lời trêu chọc.

Mọi người lại náo nhiệt hẳn lên: "Anh ghen đấy à!" 

"Bậy bạ." Đàn anh cười to: "Anh đây một lòng một dạ với Tiểu Thanh Mai nhà anh đấy nhé, mặc dù không dám nói sẽ yêu em ý đến đầu bạc răng long, nhưng anh có thể đảm bảo sẽ yêu đến khi hoa tàn ít bướm."

"Cậu cứ buồn nôn đi." Đàn chị quay đầu sang nhạo báng, sau đó lại bật cười khe khẽ: "Nhưng mà này, thanh mai trúc mã là tuyệt nhất còn gì."

Hả?

Sao đề tài lại chuyển tới đây rồi?

Nụ cười trên mặt Ngôn Tể Thời biến mất, anh lặng lẽ dời sang bên cạnh hai bước chân.

Đề tài này có thể gợi ra bóng tối thời thơ ấu của anh, bây giờ nghe được vẫn còn cảm giác như gai mọc sau lưng. 

"... Này, Ngôn Tể Thời, sao cậu không nói gì hết vậy?" Một cậu bạn tò mò nhìn về phía anh.

Ngôn Tể Thời vẫn duy trì ý cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cổng trường hiện rõ ngay trước mặt: "Mình thấy cái chuyện thanh mai trúc mã này tầm thường quá, cho nên mới từ chối bình luận."

"Chắc Ngôn Tể Thời là người theo trường phái "bất ngờ gặp gỡ nơi đầu đường" rồi nhỉ, không ngờ một quý công tử như cậu lại có tâm hồn lãng mạn thiếu nữ đến vậy đâu." Cả nhóm ồn ào đùa giỡn.

Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, cả nhóm bắt đầu lại suy nghĩ lung tung.

"A? Là như thế phải không?" Đàn chị nghiêng đầu sang nhìn anh, bắt đầu hiếu kì câu trả lời của Ngôn Tể Thời.

Nhưng mà người kia chỉ cười cười không nói. 

Cho dù người ta có miêu tả "thanh mai trúc mã" đẹp thế nào, đối với Ngôn Tể Thời đó như là ác mộng.

Chính cụm từ đó đã vô tình phá nát tuổi thanh xuân của Ngôn Tể Thời thành một thiếu niên thê thảm ngày hôm nay.

Bởi vì vào bất cứ lúc nào, bất cứ địa điểm nào, hay trong bất kì trường hợp nào đi nữa, cô thanh mai lỗ mãng của anh đều có thể khiến anh tan vỡ.

Ánh mắt giễu cợt và sự trêu chọc của bạn bè xung quanh lại ào ào ùa tới.

Anh vẫn còn nhớ tên Chương Dương từng khinh bỉ khiêu khích rằng: "Từ nhỏ đến lớn, lúc nào ông đây muốn tìm chú đánh nhau, vừa khởi động xong đã thấy cậu rúc sau lưng của Lương Thần."

Điều này làm cho lòng tự ái của một cậu thiếu niên đường đường chính chính như Ngôn Tể Thời nào có thể chịu nổi đây.

Thế nhưng, có một câu danh ngôn như thế này, "Tri thức thay đổi vận mệnh", sau khi Ngôn Tể Thời xa nhà đi học ở đại học S, anh cảm thấy nơi này đúng là thiên đường của nhân gian, vận mệnh thay đổi hoàn mỹ quá khiến cho người ta phải xúc động nghẹn ngào.

Ở đây sẽ không có ai nhắc đến tên "Lương Thần" với giọng điệu lạ kì.

Cuối cùng, chàng trai tuấn tú Ngôn Tể Thời cũng có thể xuất hiện trước mặt mọi người với hình tượng hoàn mỹ nhã nhặn mà không còn chướng ngại.

Cuộc đời mới tươi đẹp làm sao.

Ngay lúc nhóm người đang cười đùa đấu khẩu dọc trên đường, rốt cuộc Ngôn Tể Thời cũng hiểu được cảm giác như có gai sau lưng là từ đâu tới...

Trời đất, sao con bé cũng xuất hiện ở đây?!

Đột nhiên Lương Thần bình tĩnh xuất hiện ngay trước mặt Ngôn Tể Thời, khóe môi cố gắng cong lên như mặt trăng lưỡi liềm.

Ngôn Tể Thời phát hiện kinh hoàng đã khiến cả đầu anh trống rỗng, bỗng nhiên lại xuất hiện chút cảm giác vui mừng đáng xấu hổ.

Anh trầm mặc trừng mắt nhìn người trước mặt, kìm nén gương mặt không cảm xúc.

Nét mặt cô tươi cười giống như hoa, nhưng dù có giả vờ vui vẻ đến mức nào, cũng không thể che giấu được giọng nói đã có phần run rẩy: "Anh hút thuốc nữa à? Đã có bạn gái chưa? Đã yêu chưa?"

Quần chúng vây xem như rơi vào hỗn loạn, mọi người đều vội vàng dừng lại, hứng thú nhìn sang đây, nhân tiện còn trao đổi với nhau một mớ nước bọt không  có dinh dưỡng...

"Ôi chao, cái chuyện gì thế? Mới nói tới chuyện "tình cờ gặp gỡ ở trên đường", bây giờ lại xuất hiện luôn hả?"

"Miệng ai mà linh thế?"

"Là cậu hả? Hay là cậu? Hở, nhất định là cậu..."

"A a a sao cậu nói linh thế hả, nhất định mình phải bái cậu. Mình quyết định rồi, từ hôm nay trở đi mỗi ngày mình sẽ thắp cho cậu ba nén nhang, mong phù hộ cho mình qua kì thi, vĩnh viễn không bao giờ trượt, kính nhờ!"

Ngôn Tể Thời chỉ có cảm giác mắt mình như bị nứt ra, một câu cũng không thể nói được.

Một vị khách không mời mà đến cứ thẳng tiến không lùi, hoàn toàn không hề quan tâm đến ánh mắt người ngoài, cô ấy chỉ nhìn vào mắt anh, nở nụ cười yếu ớt: "Anh trả lời em một chút thôi?"

Với tư duy đơn giản của Lương Thần, chỉ cần một chữ "được", hoặc là hai chữ, "không được".

Chỉ cần anh đưa một đáp án, có lẽ đó sẽ là bắt đầu, cũng có thể nó chính là kết thúc.

Nhưng Ngôn Tể Thời lại chỉ chậm rãi khoanh hai tay trước ngực, kiên định và trầm mặc nhìn về hướng khác.

Có người lay anh tỉnh.

Ngôn Tể Thời mơ màng mở mắt ra, Lương Thần bưng ly nước đưa tới, len lén ngáp một cái: "Anh còn chưa hết sốt đâu, uống thuốc thêm một lần nữa đi."

Kí ức ùa về từ mộng cảnh, Ngôn Tể Thời mới ý thức được câu chuyện vừa rồi chỉ là một hồi ức mà thôi, giọng nói khàn khàn bỗng vang lên: "Em nài nỉ anh đi..."

"Em nài nỉ cái đầu anh ấy." Lương Thần tức giận đến tỉnh táo cả người, nhướng mày trừng mắt, "Đứng lên, uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Ngôn Tể Thời lại cười, giống như nhìn người ta la hét thì anh vui thích lắm.

Anh thong thả ngồi dậy, cầm lấy điện thoại bên cạnh để xem giờ, sau đó mới nhận ly nước và thuốc cô đưa tới, dần dần tỉnh táo.

Anh biết, chỉ có lúc cô không phòng bị người ta, cô mới để mặc không khống chế tâm trạng mình như thế.

Nhìn anh uống xong xuôi, Lương Thần cẩn thận cầm ly định xoay người rời khỏi.

Ngôn Tể Thời nhìn theo bóng lưng cô, hai mắt vì sốt lại càng thêm sáng ngời: "Sao em biết anh vẫn còn đang sốt?"

Bởi vì trên đời này có một thứ được gọi là đồng hồ báo thức.

Lương Thần nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, vứt lại một câu "anh ngủ tiếp đi" rồi bước thẳng ra ngoài.

Ngôn Tể Thời nhắm mắt ngồi dựa vào đầu giường, cười đến ngây ngô.

May là...

May là cô còn để ý đến anh...

Cô còn để ý, có nghĩa là vẫn kịp, đúng không?

Không phải ai cũng có thể hiểu được tình cảm của mình lúc ban đầu?

Nếu như ngay từ đầu Lương Thần đã có thể hiểu được tình cảm của mình như một cô bé trưởng thành sớm, thì Ngôn Tể Thời lại vô cùng ngớ ngẩn.

Những lần lỗ mãng đến chấn động đất trời của cô đều hại anh bị mọi người cười nhạo mấy năm trời. Ngoài cảm giác khó chịu ra, anh không hề cảm thấy gì khác lạ.

Vì thế anh vẫn luôn im lặng chống lại nó, cố gắng đẩy cô ra khỏi cuộc đời mình.

Bây giờ nhớ lại, Lương Thần dũng cảm tiếp cận anh, anh lại khó chịu đến buồn cười, từ đó mới lãng phí vô ích khoảng thời gian niên thiếu đẹp nhất giữa hai người.

Anh không nhớ rõ bắt đầu từ bao giờ, anh đã không còn lo lắng đề phòng không biết phải đối mặt với những cách thổ lộ muôn hình vạn trạng của Lương Thần nữa, bởi vì cô không còn thổ lộ.

Trước mặt anh, thậm chí cô trở nên trầm tĩnh, một kiểu trầm tĩnh đầy thận trọng.

Không còn lỗ mãng, cũng không còn nóng bỏng, chỉ còn khách sáo và xa lạ. Giống như anh chỉ là một người quen biết hơn "khách qua đường" một chút.

Rồi có một ngày Ngôn Tể Thời bỗng chốc nhận ra, đáng nhẽ mình phải cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng đúng lúc đó, cuối cùng anh mới biết mình ngốc đến nhường nào.

Và anh đã phải trả giá cho chính quyết định sai lầm đó.

Thói quen đối mặt với sự phòng bị của Lương Thần khiến Ngôn Tể Thời không biết phải kéo người kia lại thế nào.

Thế là anh kiên nhẫn chờ đợi, chờ Lương Thần kích động sẽ thổ lộ lần nữa, anh sẽ trả lời với cô rằng, được.

Nhưng mà...

Người lại không quan tâm đến anh nữa!

Anh đợi đến khi nhìn thấy video cô và sư huynh của mình ăn ý với nhau đến lạ kì. Nghe thấy người khác khen ngợi hai người là một cặp thanh mai trúc mã xứng đôi.

Thanh mai là của anh! Trúc mã mới là anh!

Ngôn Tể Thời mở choàng mắt ra, đôi mắt kích động đếu mức phát ra thứ ánh sáng lạ thường.

Trong phòng khách vang lên tiếng động rất nhỏ làm nhiễu loạn tâm trạng ăn năn hối hận và đau đớn của anh.

Ngôn Tể Thời vén chăn xuống giường, hốt hoảng mở cửa xông ra ngoài.

Lương Thần vừa mới đưa tay tới chốt cửa đã nghe thấy tiếng Ngôn Tể Thời yếu ớt hỏi đằng sau: "Em định đi đâu?"

Lương Thần kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh: "Em phải ra ngoài có chút việc. Anh uống thuốc rồi thì nhanh đi ngủ đi, chạy ra đây làm gì?"

Hơn ba giờ tối, cô lại còn ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài - anh chỉ bị sốt chứ còn chưa chết đâu!

Ngôn Tể Thời tức giận đến mức ho khan, lửa giận ngập trời như một ông chồng vừa bắt gian tại giường.

"Anh xem đi, lại ho rồi đấy, nhanh về ngủ đi."

Đã như vậy rồi, anh bị sốt đến ngu người thì mới ngủ tiếp được.

Ngôn Tể Thời cảm giác như có một thứ nguy hiểm đang tiến gần, anh hỏi lại lần nữa: "Em định đi đâu thế?"

Giọng nói như nghiến răng nghiến lợi, Lương Thần hơi chột dạ trả lời: "Sư huynh uống nhiều nên em tới lái xe giúp anh ấy."

Sư huynh? Hắn là ai thế? Tại sao? Uống say à? Sao không uống cho say chết luôn đi! Nửa đêm nửa hôm gọi cô gái của người ta đi lái xe cho mình...

Hả, cô gái...? Đúng là thế.

À mà không, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ mấy chuyện này.

Ngôn Tể Thời lắc lắc đầu óc dần trở nên rối loạn, nghiêm giọng nói: "Em không có xe thì đi thế nào được? Anh ta không biết gọi em ra ngoài vào lúc này thì nguy hiểm lắm sao?"

"Em, em bắt xe đi..." Đối mặt với giọng nói tức giận của anh, Lương Thần cũng không biết làm sao, "Em vẫn hay đi lái xe giúp anh ấy thế này, không nguy hiểm đâu..."

Lại còn hay?

"Thế sao hắn không tự đón xe về nhà?" Anh bị tức chết mất.

"Sáng sớm anh ấy còn phải đi làm mà, không lái xe thì không ngủ nướng được..."

Ai quan tâm tới hắn ta làm gì!

Ngôn Tể Thời đi tới trước mặt cô, cơn ho dữ dội làm giảm đi khí thế, trông anh lại giống như một đứa trẻ lằng nhằng nũng nịu: "Khụ khụ, không cho em đi." Anh điên mới để em đi đấy!

Mặc dù không biết tại sao anh ấy lại tức giận như vậy, nhưng Lương Thần vẫn quyết định giữ vững nguyên tắc của mình, đã đồng ý thì phải làm đến cùng, dù sao cô vẫn phải giữ lấy chữ tín để còn nhờ người ta thám thính.

Đang định quay đầu mở cửa, không để ý đến Ngôn Tể Thời đang ho hen dữ dội.

Sau đó "cậu nhóc to xác" Ngôn Tể Thời lại vội vàng kéo lấy tay cô, làm bộ đáng thương: "Nếu em muốn đi thì anh đi cùng em."

Anh là bệnh nhân đấy, đừng có phiền được không?

Lương Thần bật thốt lên: "Hơn nửa đêm rồi, rảnh rỗi hay sao mà còn dắt con ghẻ ra ngoài chứ?" Cô tự đưa chuyện bát quái của mình tới trước mặt vị sư huynh lắm mồm kia sao? Cô điên đấy hả?

Con ghẻ...

Ngôn Tể Thời cảm giác như khí huyết cuộn trào, mắt tối sầm lại rồi ngã ầm xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play