"Ơ, Tiểu Thần, em đang làm gì thế?" Trần Hải Nguyệt vác cái bụng khệ nệ đi vào văn phòng của Lương Thần, nghi ngờ nhìn cô gái đang ngẩn người trước màn hình vi tính.

Lương Thần nghe thấy thì giật thót cả người, cô bình tĩnh lại thì bắt đầu chột dạ, cuống quýt đặt tay lên con chuột, nhìn chằm chằm máy tính như đang bận bịu lắm: "Em đang tìm tư liệu, chị dâu ngồi trước đi."

Trần Hải Nguyệt từ từ đi tới bên cạnh cô, cảm khái vô cùng: "Điện thoại của em công nghệ cao thật đấy, còn có thể trượt trượt như con chuột được à?"

Lương Thần cúi đầu nhìn, quả nhiên, trong tay mình lại đang cầm điện thoại.

Cô tin chắc bây giờ mặt mình đang nóng cháy lên rồi, nhưng vẫn phải cố ra vẻ như bình tĩnh, đờ người đứng lên, thoải mái đi tới chỗ máy pha nước rót nước đưa cho Trần Hải Nguyệt.

"Em Lương à, không biết anh có vinh hạnh được mặt dày ăn chực một bữa tối không đây?" Từ Hạc Thu lách người qua khe cửa, khuôn mặt béo nục cười đùa hí hửng.

Sư huynh à, lần đầu tiên em cảm thấy giọng anh như ngọc thụ lâm phong.

Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi về bàn làm việc thu dọn đồ.

Trần Hải Nguyệt còn thật lòng suy nghĩ cho anh, sau đó mới chậm rãi trả lời: "Em thấy nếu em chồng của em không thấy ngại, đúng, anh sẽ có vinh hạnh đó."

Từ Hạc Thu nghe vậy thì đẩy cửa vào luôn, thoải mái đáp lời: "Thần ca ơi, nhất định em không ngại đúng không?"

Lương Thần đau khổ gật gù: "Em sẽ thử chịu đựng."

Xem như trả công cho anh vì lúc nãy đã vô tình giải vây giúp mình, cho nên cô cũng không hỏi một vấn đề khá vô tình tàn khốc, "có phải anh mới bị một em gái nào đó cho leo cây đúng không?"

Tan tầm, Từ Hạc Thu đi tới cao ốc Hoa Thần để lấy xe, Lương Thần đứng bên cạnh bảo vệ người phụ nữ có thai là Trần Hải Nguyệt ở trước cửa phòng khám.

Sau một hồi do dự, cuối cùng Lương Thần cũng không nhịn được nữa, "Chị dâu à, có một chuyện em muốn hỏi chị xem."

"Nếu chị biết chị sẽ trả lời ngay, không biết sẽ dựa cột mà nghe, làm hết khả năng của mình, cũng có thể làm được những việc mà người ta không thể." Trần Hải Nguyệt vung tay lên: "Nói đi."

"Là thế này ạ, em có 1 người bạn, dạo này có một chuyện rắc rối cứ quấn lấy cậu ấy. Nói cho đúng là, một người đàn ông sẽ nghĩ gì khi hôn một cô gái mà hắn ta không thích nhỉ?"

Ai mà ngờ con đường cấu tạo đại não của Trần Hải Nguyệt lại khác thường như thế, cô quay đầu với tầm mắt đối diện của Lương Thần, hỏi thẳng thừng và vô cùng sắc bén: "Ai hôn em?"

"Không, không phải em, là một người bạn của em mà..." Lương Thần cảm giác hình như mình đã đi một bước quá sai rồi.

Quả nhiên, Trần Hải Nguyệt nham nhở nhìn cô, cười cợt tò mò: "Thông thường ý, mọi người đều bắt đầu từ câu chuyện với cụm từ "tôi có một ngươi bạn", nhưng mà tám chín phần mười là để trần thuật trải nghiệm của bản thân."

Lương Thần ngẩng đầu lên nhìn trời, trong lòng như khóc thét: Từ sau hôm nay cứ gọi tôi là Lương Thần thất bại đi cho rồi.

Trần Hải Nguyệt thoải mái tha cho cô, sau đó lại đưa ra một đề nghị vô cùng có lương tâm: "Chị chỉ mới yêu đương có một lần, câu trả lời cũng không có giá trị tham khảo. Hay là em hỏi sư huynh em xem sao?"

Lương Thần cười khan, lặng lẽ đáp trong lòng, chị dâu à, em chưa nghĩ quẩn đến vậy đâu.

Giữa bầu không khí hòa hợp đó, chủ và khách đều vui vẻ liên hoan, điện thoại của Lương Thần, Trần Hải Nguyệt và Từ Hạc Thu đều đồng thời vang lên, cùng một vấn đề được hỏi, nhất thời tình cảm rơi vào hỗn loạn.

"Em đang ăn cơm với Tiểu Thần và cả sư huynh của em ấy nữa." Trần Hải Nguyệt trình bày chi tiết.

"Em đang ăn cơm với chị dâu em." Câu trả lời của Lương Thần có vẻ hơi trốn tránh.

"Con đang ăn cơm." Từ Hạc Thu thì đúng là lời ít ý nhiều làm người ta khinh bỉ.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại gật gù nói chuyện điện thoại tiếp.

"Có chuyện gì ạ?" Lương Thần cẩn thận nghiêng người, có lẽ hai người kia không chú ý đến mình, cô mới yên tâm hỏi vậy.

Giọng Ngôn Tể Thời vang lên có vẻ hơi bướng bỉnh: "Không có gì cả."

Không có gì thì anh gọi làm gì?

Lương Thần lườm một cái không biết nói gì hơn.

Sau mấy phút trầm mặc ngắn ngủi, giọng Ngôn Tể Thời như mềm nhũn hẳn đi: "... Bao giờ thì em về? Em không đưa anh chìa khóa nhà, bên ngoài lạnh lắm."

Thời tiết mùa này đâu có lạnh...

Mà, mà... ai, ai cùng "nhà" với anh?

Lương Thần cảm thấy hai má mình nóng rực, trong lòng như có vạn con thần thú rít gào chạy qua.

Sau khi bình tĩnh một lúc, cô mới hỏi một câu mà chính mình cũng không giải thích được: "Giọng anh sao thế?" Nghe là lạ.

"Hình như anh bị sốt rồi..."

Có thể xem "Ngôn Tể Thời bị sốt" là một thông tin khiến cho Lương Thần lạnh buốt cả lưng, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.

Khi còn bé Ngôn Tể Thời cực kì yếu ớt vì sinh non, cho nên chỉ cần anh nóng hơn một chút, cả gia đình đã náo loạn như lâm vào đại dịch.

"Có khát không? Có đau họng không anh?" Vì không muốn hai người kia chú ý, Lương Thần như nuốt cả tiếng vào họng.

"Không khát, anh thấy đau đầu, đau cả người nữa."

"Có toát mồ hôi lạnh không?"

"Không có."

"Đi ra khỏi khu nhà, quẹo trái là bệnh viện đó, anh tới nhanh đi." Lương Thần thấp giọng nói.

Ngôn Tể Thời nhẹ đáp như làm nũng: "Anh không thích bệnh viện."

"Mặc, kệ, anh." Lương Thần bực bội cúp điện thoại.

Ai không biết quý trọng cơ thể mình toàn là đồ khốn khiếp!

"Nào, ăn cơm, ăn cơm."

Chỉ một lát sau, Trần Hải Nguyệt cũng vừa tắt máy xong.

Trước khi anh Lương lái xe tới đón người, mình phải giải quyết cho xong con gà nướng này đã! Bù lại một ngày bị ép uống thuốc bổ, thật là muốn mạng cô mà.

Lương Đông Vân đúng lúc xuất hiện trước cửa hàng, "Tiểu Thần, lên xe đi anh chở em về."

"Không cần đâu anh, hai anh chị cứ đi đi, mình không tiện đường mà." Lương Thần vẫn chưa tập trung được.

Từ Hạc Thu lắc lắc chùm chìa khóa: "Để tớ đưa cô ấy về, em gái kia hẹn tớ ở quán bar trên đường qua nhà cô ấy."

Lương Đông Vân thấy Lương Thần gật đầu thì không miễn cưỡng nữa: "Được, nhớ cẩn thận nhé."

Vẫy tay tạm biệt hai anh chị, Lương Thần ngồi vào xe của Từ Hạc Thu, thắt dây an toàn.

Chiếc xe nhanh chóng chạy tới chỗ Lương Thần, khoảng không gian yên ắng trong xe đột nhiên bị phá vỡ.

"Thần Ca này, hôm nay trông em hoảng hốt lắm." Từ Hạc Thu vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn cô.

"Sư huynh em hỏi anh cái này." Lương Thần hơi nóng ruột: "Có một bệnh nhân bị sốt, ớn lạnh, đau đầu, cả người nhức mỏi nhưng không ra mồ hôi, chữa thế nào anh nhỉ?"

Từ Hạc Thu thốt lên quái dị: "Xin em, anh chuyên khoa sản mà."

"Em chỉ biết châm cứu chứ mấy." Lương Thần phiền não hét lên.

"Bốn năm đại học em đọc bao nhiêu sách như thế đều cho chó ăn cả đấy à?" Tiếp tục ác miệng, tiếp tục khinh bỉ, hahaha.

Lương Thần bực bội: "Đừng nói nhảm nữa."

"Được rồi, cái đó là cảm lạnh thôi mà. Tân lương giải biểu, đổ mồ hôi giảm sốt là ok. Muốn thuốc chứ gì? Chín vị Khương Hoạt hoàn và viên cảm cúm thanh nhiệt là đủ." Từ Hạc Thu cầm tay lái lắc đầu một cái: "Đến nơi rồi, mời khách quen xuống xe."

"Cảm ơn anh." Lương Thần hốt hoảng xuống xe, vừa nhanh chóng cảm ơn sư huynh mình.

"Này này khoan đã." Từ Hạc Thu phát huy tinh thần hóng hớt: "Có thể cho anh biết đó là ai được không?"

"Em." Lương Thần đáp qua loa lấy lệ rồi phất tay đi thẳng.

Anh bật cười ngao ngán, lái xe đi.

Sau khi chiếc xe đã đi xa, Lương Thần mới xoay xoay người tăng tốc chạy vào khu nhà mình.

Vừa tới cửa tòa nhà, một bóng người cao ráo được đèn đường chiếu rọi hắt xuống con đường khúc khuỷu dưới chân cô.

Bước chân của anh hơi lảo đảo đi qua, dừng lại ngay trước mặt, bóng người âm trầm và giọng nói đầy vẻ lên án: "Em nói là đi ăn cơm với Trần Hải Nguyệt kia mà." Đồ lừa đảo.

Lương Thần bước lên sờ trán của anh thử: "Nóng thật, hay là tới bệnh viện đi."

Ngôn Tể Thời không hề tránh né cô đụng chạm vào mình, anh chỉ uất ức trả lời: "Không đi."

Lương Thần thở dài, ngầm cho phép người kia cố tình gây sự, cô kéo anh đi về phía thang máy: "Lớn vậy rồi mà còn sợ bệnh viện, anh bày trò quá đấy."

Ngôn Tể Thời cũng không thèm khách khí, cả người tựa vào bả vai cô, yếu ớt nói: "Không phải anh sợ, là ghét."

"Thế nhất định anh cũng ghét bác sĩ luôn ấy nhỉ." Lương Thần cười khổ.

... Không khéo, cô cũng là bác sĩ.

"Khi còn bé, mỗi lần bị ốm phải nằm viện rất lâu." Ngôn Tể Thời tựa vào một bên thang máy, lầm bầm nói: "Lâu lắm không được đi học, nên anh ghét."

Nhớ tới chuyện ngày bé, Lương Thần cũng im lặng hơn nhiều, cô khẽ bật cười: "Không nhìn ra đó, hóa ra năm xưa anh là một học sinh ngoan hiếu học đến vậy luôn."

Ting!

Ngôn Tể Thời đang do dự không biết có nên nói thẳng luôn hay không thì thang máy đột nhiên vừa lên đến.

Không phải ham học hỏi gì đâu.

Mà là, mà là...

Không đi học thì không có đoạn đường quay về nhà, cũng không thể nhìn thấy cô bé cùng về nhà với anh.

Ở đó, có cô bé Lương Thần với mái tóc thật dài, khuôn mặt sáng bừng vui vẻ.

Ở đó, có một Lương Thần với ánh mắt chăm chú và vô cùng dũng cảm.

Ở đó có Lương Thần, Ngôn Tể Thời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play