"Này, dù sao anh cũng xem như là một người đáng tin." Từ Hạc Thu kéo cậu thực tập sinh bên cạnh: "Đông Phương, nói cho anh biết, người ăn bữa sáng trong giờ làm việc đúng là chị Lương của cậu à?"
"Anh Từ, tên em là Phương Đông mà." Phương Đông nổi khùng.
Bạn Phương Đông à, chị có lỗi với em.
Lương Thần ngẩng đầu lên đồng cảm với Phương Đông một lúc, sau đó lại yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn.
Từ Hạc Thu vỗ lưng Phương Đông ra hiệu cho cậu lui ra ngoài, anh tự bước vào văn phòng của Lương Thần: "Dạo này em không ăn sáng ở nhà à? Hôm nay sao thế?"
Lương Thần vốn là người thẳng thắn, có rất nhiều chuyện cô làm đến khi thành quán tính.
Từ khi tập võ hồi còn nhỏ, có rất nhiều bạn dần bỏ cuộc, nhưng cô lại tập thành thói quen rồi tiếp tục kiên trì.
Sau này khi xa nhà đến đây học đại học, cô lại đổi thành mỗi ngày tập thể dục buổi sáng, thói quen này duy trì cho đến tận bây giờ.
Bây giờ đi làm, mỗi buổi sáng cô đều ăn ở nhà, và rồi luôn làm theo như thế.
Vậy mà hôm nay hiếm khi phá lệ, làm cho Từ Hạc Thu cứ tưởng muốn vỡ kính áp tròng.
"Không sao cả." Lương Thần để đũa xuống, rút một tờ khăn giấy trong hộp cơm lau miệng: "Tuần này em không định vào bếp." Cũng không muốn đi ra sân thượng nữa!
"Tại sao?"
Bởi vì cái tên Ngôn Tể Thời biến thái đã để con chuột vào cái rổ rửa rau của em! Bởi vì hắn còn đặt rổ rau lên trên bàn ăn nữa!
Một con chuột xấu xa! Một nụ hôn rối loạn! Cả tên Ngôn Tể Thời bậy bạ!
"Không trả lời được." Lương Thần cố ý lảng tránh đề tài này, "Anh tìm em có việc à?"
Cô vừa hỏi Từ Hạc Thu mới kịp nhớ ra, "Đúng rồi, anh tìm em có việc. Cái này, ừm, đúng rồi, Thần Ca này, em nổi tiếng rồi. À, không phải, phải nói là chúng ta nổi tiếng rồi."
"Mời nói tiếng Trung Quốc." Em nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
"Đêm mà chúng ta hăng hái làm việc nghĩa ấy kìa." Từ Hạc Thu phấn khích giơ tay, "Kết quả là ngân hàng có lắp camera, có người đăng video đó trên internet, bây giờ nó còn được quảng bá trên cả kênh số bốn nữa đấy!"
Cái thế giới rối ren này!
"Sư huynh, không ngờ anh lại cao cấp như thế đó. Anh xem kênh số bốn luôn hả? Xem có hiểu không?" Lương Thần hoảng hốt.
Kênh số bốn của tỉnh nhà thường xuyên đăng các tin tức lặt vặt giữa phố phường, nào là chú này dì kia, bác nọ và các tin tức riêng tư quan trọng khác.
"Em khinh anh à, anh hiểu nhé!" Từ Hạc Thu tức giận chỉ về phía cô, sau đó lại chuyển sang bộ mặt bát quái: "Cái này không quan trọng, quan trọng là mẹ anh cũng thấy, sau đó lại gọi qua điện thoại nói bóng gió một hồi, hỏi anh với em... hừ hừ."
Lương Thần cầm tập tài liệu trên bàn rồi mở ra: "Sư nương uy vũ, sư nương phóng khoáng, sư nương thật thần kì."
Từ Hạc Thu chống cằm ngẫm nghĩ: "Aiz, em nói phải làm sao bây giờ?"
"Xin chuyển lời lại với sư nương là em với anh vô tình vô ý, không có hứng thú một chút nào."
"Shitt, anh có rách nát tới vậy không?" Từ Hạc Thu kháng nghị.
Lương Thần lấy một tờ bệnh án trên bàn, sau đó từ từ ngẩng đầu lên: "Chứ sao nữa, không lẽ lại để mộng đẹp của sư nương trở thành sự thật?"
"Anh thèm à, thế thì càng nát!" Từ Hạc Thu kích động đứng lên: "Cả đời này anh chỉ tiếc nuối có hai việc, đến chết còn chưa báo thù xong, đến già còn chưa cua ai được. Cho dù em có là sư muội đi chăng nữa, cũng không thể ngăn cản giấc mơ quang vinh của anh được."
"Sư huynh à, đến giờ phải uống rồi đó! Mất não cũng là một loại bệnh, phải trị!" Lương Thần vùi đầu xem bệnh án, không buồn phí lời với anh ta.
"Được rồi, anh biết em ghét bỏ anh." Từ Hạc Thu giả vờ lau nước mắt, xoay người định đi thì bỗng quay người lại: "Đúng rồi, sáng nay mẹ em có điện thoại tới tìm, hỏi thăm tỉ mỉ lịch dạy học ở phòng khám tuần này, còn rất chú ý đến ngày nghỉ của em... có gì hay hả?"
Lương Thần suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn trả lời: "Có lẽ là để sắp xếp lịch xem mắt cho em đó."
"Xem ra anh phải đi miếu một chuyến rồi. Phải sửa lại mấy lời mắng chửi em lúc trước." Từ Hạc Thu vuốt cằm ra vẻ suy tư.
"Khó trách gần đây em phạm vào tiểu nhân, anh nguyền rủa em cái gì hả, nói em nghe em khinh bỉ xem nào." Lương Thần bật cười.
"Hứ, anh đã rủa em là sẽ không ai tỏ tình với em cả. Nhưng mà bây giờ anh nên sửa thành em sẽ đi xem mắt thất bại. Nếu như em cưới trước, chắc mẹ anh sẽ xé anh ra mất." Từ Hạc Thu đau khổ nghẹn ngào.
Cái biểu cảm kiểu gì...
Lương Thần bàng hoàng nhìn rèm cửa hơi rung.
"Hôm nay là đại hội thể dục thể thao của học sinh trung học ở thành phố lần này, kỉ lục cuộc thi chạy nữ 800 mét là học sinh Lương Thần, lớp 9/4. Mời em lên bục phát biểu, mọi người vỗ tay hoan nghênh." Giáo viên chủ nhiệm vui vẻ đứng trên bục kéo cờ, chờ Lương Thần đi lên phát biểu.
Lương Thần đứng trên bục nhìn xuống nhóm người lúc nha lúc nhúc phía dưới kia, đầu óc trống rỗng.
Tiếng vỗ tay kết thúc, cả một vùng im lặng.
Cô luống cuống quay đầu nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, nhỏ giọng hỏi: "Em phải nói gì ạ?"
"Em cứ nói những lời mà em muốn nói nhất lúc này, nói gì cũng được." Giáo viên chủ nhiệm đã gấp đến mức trán đẫm mồ hôi.
Lời muốn nói nhất sao?
Trong đầu Lương Thần vẫn trống rỗng như cũ, cô trầm mặc đảo mắt qua các lớp ngồi ngay ngắn dưới kia, cuối cùng cũng tập trung vào một điểm duy nhất.
Cuối cùng, cô hắng giọng chuẩn bị mở lời, nhưng mà micro lại đặt ở quá cao, thế là Lương Thần run run kéo mic xuống cầm chặt ở trong tay.
Dưới bục bắt đầu vang lên những tiếng ồn suỵt suỵt.
Giáo viên chủ nhiệm lau mồ hôi một chút, lúng túng cười với các em ở dưới bục, thầy nhỏ giọng thúc giục: "Lương Thần nói đi."
Lương Thần cũng gấp lắm rồi, cô nắm chặt micro trong tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, thốt lên: "Bạn Ngôn Tể Thời lớp 10/4 ơi, em thấy thích anh lắm. Phải làm sao bây giờ?"
Đó là lần đầu tiên tỏ tình trong đời của Lương Thần, à không, phải nói là "lần đầu tiên tỏ tình với Ngôn Tể Thời".
Nhưng cuối cùng sau mỗi lần như thế, phản ứng của Ngôn Tể Thời chỉ là một chuỗi im lặng tuyệt đối mà thôi.
Khi cô cố chấp chờ anh sau giờ tan học, hi vọng nghe được câu trả lời, nhưng rốt cuộc cô chỉ chờ được giọng nói lạnh lùng của Ngôn Tể Thời xen lẫn trong tiếng trêu đùa của bạn bè, em có phá thế nào thì anh không quan tâm. Nhưng mà, em... cách xa anh một chút!
Điện thoại di động trong túi rung lên kéo Lương Thần ra khỏi hồi ức.
Là chị dâu Trần Hải Nguyệt của cô: "Tiểu Thần à, tối nay đi ăn với chị nhé?"
"Chị dâu ơi, chị là phụ nữ có thai đó..." Lương Thần vô cùng đau khổ.
Một mình dẫn theo phụ nữ có thai ra ngoài ăn rất dễ bị quần ẩu, hình như ý của chị dâu là muốn vứt anh trai, đi ăn mấy món bị ngăn cấm chứ gì!
"Chị uống thuốc bổ đến mức muốn tuyệt thực luôn rồi. Cô nhỏ à, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn chị một xác hai mạng à?"
Lương Thần đành phải đầu hàng: "Chị dâu đừng nói lung tung, em đi, em đi đã được chưa?"
"Chắc chắn rồi nhé, buổi chiều chị đến phòng khám chờ em tan làm."
"Đừng chị, em bảo sư huynh lái xe tới đón chị."
Lương Thần và anh trai Lương Đông Vân là hai anh em cùng cha khác mẹ. Vì thế vợ của Lương Đông Vân lúc này đang mang thai, cô được cả hai gia đình cùng chú ý cao độ, quan trọng nhất là ông anh trai "vợ to hơn cả trời" của cô. Nếu có sơ sẩy một chút nào, chắc chắn Lương Thần sẽ bị mang ra xử bắn.
Bị ép chấp nhận một bữa tối như có gai sau lưng, Lương Thần nhanh chóng đi tìm Từ Hạc Thu, nhờ anh buổi chiều dành một chút thời gian quý báu, hạ mình đi đón người giúp cô.
Từ Hạc Thu lập tức trả giá ngay, bắt đầu đưa ra mấy yêu cầu vô sỉ: "Gần đây anh mới quen một cô bé học năm ba đại học, mỗi tối tan làm em phải lái xe cho anh, không được dị nghị gì, cũng không được có điều kiện trao đổi. Tạm thời giao hẹn một tháng đi."
"Cái gì thế, cô bé nhỏ xíu mà anh cũng không tha." Lương Thần tức giận: "Sư huynh à, anh muốn sỉ nhục cả chữ tiện phải không?"
Từ Hạc Thu trừng mắt: "Một chữ thôi, được hay không?"
"Được rồi." Lương Thần cắn chặt răng.
Cuối cùng, hai bên cũng đạt được thỏa thuận, mỗi người đi làm việc của mình.
Các đồng nghiệp cứ tưởng Lương Thần có mang theo hộp cơm, cho nên trong lúc cô bận rộn, cũng không ai gọi hỏi nên Lương Thần bỏ lỡ cả giờ cơm.
Lúc Từ Hạc Thu xuất phát đi đón Trần Hải Nguyệt, Lương Thần không có ai ăn cùng nên đành phải gọi thức ăn ở ngoài.
Lúc này cô mệt đến mức trắng cả mắt, liên tục nhét cơm rang Dương Châu vào miệng nhai nhai.
Rõ ràng bình thường lúc này cô có thể ăn được bữa cơm tự làm vừa ngon vừa dinh dưỡng để giảm bớt mệt mỏi, tại sao bây giờ lại phải đau khổ nhai cơm rang Dương Châu như thế này?
Con chuột xấu xa! Nụ hôn bậy bạ! Ngôn Tể Thời lộn xộn!
Đang ăn chẳng biết ngon là gì, điện thoại lại vang lên.
Điện thoại à, mày đúng là thứ yêu tinh phiền não.
Lương Thần than thở bỏ thìa xuống, lấy điện thoại ra nhấc máy chả thèm nhìn: "Xin chào, ai vậy ạ?"
"Buổi tối mời em ăn cơm nhé?"
-Hoảng hồn.
Điện thoại di động như biến thành một chiếc bàn ủi nặng nề, Lương Thần bỗng đỏ ửng một bên tai rồi lan dần xuống cổ, bên mặt trái còn bỗng hơi tê dại.
"Anh, anh ở công ty à?"
"Ừ."
"Bên cạnh có người sao?"
"Không sai."
Cô biết mà!
Trước mặt người khác Ngôn Tể Thời là một người nhã nhặn lịch sự và áo mũ chỉnh tề, nhưng lúc nói chuyện một mình với Lương Thần, giọng của anh mị hoặc đến mức cô không sao đỡ nổi.
Bao nhiêu ám khí nguy hiểm cùng tập kích, năm ngón tay cầm máy của cô cũng vô thức run lên: "Buổi tối em có hẹn rồi."
"Vậy thì thôi, về nhà sớm nhé."
Điện thoại vừa cúp, Lương Thần nhìn nó chẳng khác gì quái vật.
Cái cảm giác này, cái cảm giác này...
Giống như bất cứ lúc nào Ngôn Tể Thời cũng có thể mang theo một con chuột bò ra từ điện thoại được ấy.