Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Cuộc sống của Lương Thần cũng không thay đổi nhiều sau khi có một vị khách không mời mà đến ở.

Sau ngày Ngôn Tể Thời hung hăng đi vào nhà là cuối tuần chủ nhật.

Bài thể dục buổi sáng lặng lẽ qua đi, Lương Thần tắm xong thì ăn sáng, cô cầm quyển sách ngồi trên ban công phơi nắng.

Lúc chuông điện thoại vang lên, cô đứng dậy kéo kính trên sân thượng như một phản xạ có điều kiện, còn vô thức liếc mắt nhìn sang phòng ngủ cho khách của Ngôn Tể Thời.

Đến khi phản ứng được mình đang làm cái gì, Lương Thần tự phỉ nhổ nước miếng đầy mặt mình, ủ rũ cúi đầu ngồi xuống chiếc ghế nằm, cầm điện thoại bấm vào phím nghe.

"Lương Thần à, Tiểu Mãn bảo mình hỏi cậu, mồng một tháng năm này có chuyến du lịch lên núi Thanh Thành, cậu có muốn tham gia không?" Giọng nói mềm mại của cô bạn Triệu Húc Ninh nhẹ nhàng vang lên từ tai nghe.

Lương Thần xoa xoa thái dương bất đắc dĩ đáp: "Bây giờ còn cách ngày đó một tháng mà, Hoa Tiểu Mãn có cần kích động đến thế không?"

"Không kích động thì đâu phải Hoa Tiểu Mãn. Cứ quyết định thế nhé, chỉ ba chúng ta thôi đấy."

"Cô Ảnh nhà mình không đi à?"

Lương Thần, Triệu Húc Ninh, Hoa Tiểu Mãn và Đường Ảnh, bốn cô gái cùng phòng kí túc xá đại học, họ thân thiết với nhau như cùng lớn lên từ bé.

Triệu Húc Ninh thở dài ở đầu dây: "Cậu ấy cứ nhất quyết bám lên tên kia mà. Theo lời của cậu ấy là, "từ nay về sau, mình muốn tập trung khoảng thời gian có hạn trên đời vào sự nghiệp cao quý đốn đổ Hạ Chấn Uy"."

Lương Thần không biết nói gì hơn, cô ngẩng đầu như bình minh rạng rỡ, sau đó mới có thể biểu đạt suy nghĩ của bản thân.

"Cậu nói xem, nếu cô ấy cứ bám miết không buông như thế, Hạ Chấn Uy có nổi khùng không nhỉ?" Một người có tính cách hướng nội như Triệu Húc Ninh, cô ấy lấy làm lo lắng vì hành vi hăng hái ngất trời của Đường Ảnh.

Lương Thần khẽ bật cười: "Sư huynh của mình có một câu danh ngôn: "Có một kiểu tình yêu là giả vờ e thẹn, có một kiểu khác là không biết xấu hổ. Không có một nhà tù nào mà ta không phá được."

Phì...

Bên đầu máy, Triệu Húc Ninh không nhịn được cười, còn vamg lên cả tiếng phun nước bọt.

Lương Thần lặng lẽ kéo cái đĩa thịt bò khô trên bàn nhỏ lại gần, ung dung cầm một miếng nhét vào miệng, chờ đối phương thu dọn xong hiện trường.

Hình như Triệu Húc Ninh vừa luống cuống tay chân, vừa phải nỗ lực chuyển đề tài: "Nói tới chuyện sư huynh cậu, đột nhiên mình nhớ ra mấy ngày trước mình có nói chuyện điện thoại với Hoa Tiểu Mãn, gần đây tới kì kinh nguyệt là mình đau bụng lắm, đang chờ lúc rảnh đến phòng khám của cậu khám thử xem, không biết có thuốc chữa được không."

"Chữa được đấy chứ, nhưng bình thường cậu cũng phải chú ý. Mình đã nói rồi mà, các cậu phải cực kì chú ý trong thời kì kinh nguyệt, hình như mấy cậu không nghe lời đúng không?"

Lương Thần bất đắc dĩ lắc đầu.

Triệu Húc Ninh cười lấy lòng, nhẹ nói: "Hết cách rồi, cậu cũng biết mà, bọn mình đều là phụ nữ đã lập gia đình cả..."

Lần thứ n+1 Lương Thần tận tình khuyên nhủ: "Mỗi tháng đến ngày đó, cậu không được làm việc nhà đâu đó. Khi đến kì thì phải rất chú ý, không nên gội đầu, không nên xách đồ nặng, đừng đụng vào nước lạnh, làm như thế không có hại gì cho các cậu đâu mà. Cho dù bây giờ không có cảm giác gì, nhưng dần dần tích lũy, tới khi ba mươi bốn mươi tuổi, các cậu sẽ dễ mắc phải các bệnh phụ khoa khó chữa, nhiều bệnh lắm. Mấy cậu kết hôn sớm hơn tớ chứ đừng chết sớm hơn tớ là được. Ma chay cưới hỏi đều phải đi tiền hết ấy."

Triệu Húc Ninh ngoan ngoãn nghe cô lải nhải xong, cô nàng chân chó nói: "Tiểu Thần à, thật ra cậu dịu dàng lắm nhé. Nếu mình là đàn ông, nhất định mình sẽ cưới cậu về."

Sao ông trời lại không chiều lòng người vậy chứ, vỗ mông ngựa lại đạp trúng chân rồi.

"Ý là cậu đang phá thiên cơ chứ gì, được lắm, hãy gọi tớ là Cụ Thần luôn đi, đa tạ." Lương Thần không hề cảm kích một chúc nào, cô trợn mắt lên, hung hăn cắn mạnh miếng thịt bò trong miệng.

Đề tài được chuyển đi rất nhanh.

"Đúng rồi, không phải lần trước cậu bảo người nhà cậu nói cậu đi xem mắt à? Cậu định nói chuyện với mọi người thế nào?"

Mấy chị em vẫn hay tâm sự với Lương Thần, nhưng bình thường cô ít khi nói chuyện, cho nên mọi người không hay đề cập tới.

"Dù không phải xem mắt chính thức nhưng cũng phải nói chuyện để làm quen ấy mà." Lương Thần vuốt ve bên rìa chiếc đĩa nhỏ, cười đáp: "Mình thì có gì mà bàn bạc nữa đây. Chờ mọi người sắp xếp xong thì đi xem cho biết, không phải cậu và chồng cũng quen nhau nhờ xem mắt đó sao, mình thấy tốt lắm."

Triệu Húc Ninh vừa nghe đã cuống lên: "Đi cái gì mà đi chứ? Cậu không giống mà, trong lòng cậu đã có nơi chốn, cậu có cam lòng được không đây? Thích một người lâu đến vậy lại không thể bên nhau, cậu sẽ tiếc nuối cả đời đấy!"

Xem ra Đường Ảnh nói vậy cũng không sai, không phải chết thì cũng bị đập chết, chỉ cần không buông bỏ, tốt xấu gì cũng có ít khả năng.

"Thật ra cũng không có gì phải tiếc nuối lắm đâu." Lương Thần cúi mắt xuống, khóe môi cong lên thành ý cười rất nhẹ: "Không thể ở bên nhau thì không thể vậy thôi, thật ra cả đời cũng không dài đến vậy."

Triệu Húc Ninh tức giận hét to: "Nếu cậu biết mình sẽ cúp máy, chẳng lẽ cậu không muốn cố gắng tranh thủ thêm một lần nữa hả? Không làm gì cả thì cậu chỉ có thể mang theo lòng mình và mớ di ngôn không thể nói được lúc lâm chung vào mồ thôi đó!"

Thật ra không phải là không làm gì cả, chẳng qua đã làm quá nhiều rồi, cho nên mới giống ngày hôm nay, cô và người đó, cách nhau gang tấc lại như cả đất trời.

Lương Thần nghe thấy tiếng động từ phòng khác, thế là cô quay đầu lại xem, vừa hỏi: "Yên tâm đi, nếu thê thảm đến vậy, di ngôn của mình nhất định sẽ là: "Chờ chị chết rồi, đốt cho chị một anh"."

Điện thoại trầm mặc ba giây sau, sau đó...

Phì...

Khóe mắt Lương Thần nhìn thấy Ngôn Tể Thời trong bộ quần áo ngủ rời phòng sang nhà bếp, cô không muốn thể hiện là mình quá chú ý, thế là vẫn ngồi yên như cũ, tiếp tục trò chuyện câu được câu chăng với Triệu Húc Ninh.

Một lát sau, Ngôn Tể Thời đi tới, ngón tay thon dài nhẹ gõ lên cửa kính.

Lương Thần nghe tiếng thì quay đầu nhìn sang, Ngôn Tể Thời thần bí ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cô ra ngoài.

"Ơ, à giờ tớ có chút việc, tớ cúp máy nhé!" Lương Thần nói xong thì tắt máy, tiện tay đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy kéo cửa kính ra đối diện người kia.

Không chờ cô mở miệng, Ngôn Tể Thời đã hạ giọng, hưng phấn nói với cô: "Anh vừa mới vào nhà bếp tìm đồ ăn, tự nhiên lại phát hiện một thứ."

"Cái gì ạ?" Lương Thần bỗng có một linh cảm chẳng lành, da đầu hơi tê dại, sau lưng cũng bất giác run lên.

"Con chuột."

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lương Thần cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẻ mặt kinh ngạc như bị thiên lôi đánh vào thì không sao giấu được, cô cứng đờ lùi về sau một bước.

Ngẫm mãi vẫn không thấy an toàn, Lương Thần lại lùi thêm bước nữa.

Ngôn Tể Thời nghiêng người tựa vào khung cửa kính, gương mặt đậm ý cười: "Đừng sợ, anh bắt nó rồi. Em có muốn xem không?"

Xem, xem cái đầu anh ấy!

Mặc dù vẫn thường bị xem là "tính cách mạnh mẽ như lực sĩ" nhưng dù sao giới tính trên thẻ căn cước của Lương Thần cũng là nữ, chuột và rắn là hai loài động vật khiến cô kinh hoàng nhất, chỉ cần nghĩ tới cũng đã có thể run rẩy tay chân.

Ngôn Tể Thời lại ra vẻ vô cùng phấn khởi, ngây thơ báo: "Anh làm việc thì em cứ yên tâm. Anh đã cầm đuôi nó đập cho đầu óc choáng váng rồi, sau đó mới lấy rổ che lại. Để an toàn anh còn lấy mấy món ăn trên bàn đè lên rổ. Em tới xem đi, liếc mắt nhìn thôi..." Nói xong anh lại đưa tay định kéo cô.

Lương Thần nhảy bắn ra sau như phản xạ có điều kiện, sau lưng dán chặt vào lan can sân thượng, cô cắn chặt răng gằn ra mấy chữ: "Em gái anh." Sao anh biến thái thế hả?

"Anh nghe rồi đấy, em mắng anh." Ngôn Tể Thời bật cười, đôi chân dài duỗi bước ra vào sân thượng, "Em thảm rồi."

Anh đừng đưa cái tay vừa mới bắt chuột sang bên này ~

Lương Thần hoảng sợ trừng mắt nhìn anh, uy hiếp mà không có khí thế chút nào: "Ngôn Tể Thời, anh đứng đó cho em, nếu anh dám đụng đến em một chút thôi, em sẽ bắt anh trả gấp bội."

"Anh không tin đấy..." Đôi mắt anh lóe lên thứ ánh sáng yêu nghiệt lạ thường, sau đó là một chiếc bóng lượn lờ quanh, anh đón ánh nắng tiến gần đến bên cô.

Thế rồi gọn gẽ chạm môi cô một cái.

Lương Thần cảm thấy tâm trạng của mình có thể hình dung bằng tám chữ như sau, đó là - rối ren trong gió, mờ ảo như ma.

Bởi vì cô nghe Ngôn Tể Thời nói tiếp: "Giờ anh hôn em một cái, em cũng muốn hôn lại anh hai cái hả?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp