Chạng vạng tối, đám trẻ con tốp năm tốp ba đi ra từ trung tâm võ thuật, võ quán nhà họ Từ dần trở nên vắng lặng.

Từ Hạc Thu là cậu chủ nhỏ của võ quán Trung Hoa, lúc làm việc thì ra dáng như anh cả, bây giờ lại mặt mày ủ dột dọn dẹp căn phòng bừa bộn như bãi rác.

"Chào sư huynh ạ." Giọng bé nam nhẹ nhàng vang lên bên cạnh anh, làm cho Từ Hạc Thu giật nảy.

Cậu ngẩng đầu nhìn thử, hóa ra là Ngôn Tể Thời gầy yếu đang lễ phép đứng ở cạnh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà ngây thơ.

"Là em à, Ngôn Tể Thời." Từ Hạc Thu bình tĩnh lại nhịp tim: "Sao hôm nay lại về sớm thế này?"

Mấy năm nay Ngôn Tể Thời được châm cứu ở chỗ thầy Từ, cho nên cũng xem là người quen cũ của Từ Hạc Thu. Tuổi cậu cũng trạc với nhóm con nít ở đây, thế là cậu học theo mọi người, gọi Từ Hạc Thu là sư huynh.

"Vâng ạ, thầy Từ nói tình trạng của em đã tốt hơn nhiều rồi, sau này thời gian điều trị sẽ ngắn lại dần dần." Ngôn Tể Thời vẫn nghiêm trang đứng đó, nhỏ giọng trả lời.

Thằng nhóc này không lớn hơn là mấy, bởi vì sinh non nên thể chất không tốt, chiều cao cũng vô cùng thê thảm - cũng đã mười bảy tuổi rồi mà cậu còn không cao bằng Lương Thần nhỏ hơn mình hai tuổi.

Nhưng mà khuôn mặt lại hết sức ưa nhìn, vẻ ốm yếu không che giấu được càng tăng thêm nét đáng yêu khiến người khác yêu thương.

Từ Hạc Thu nhìn sắc mặt của cậu một lát rồi thân thiện dặn dò: "Chờ Lương Thần tắm xong thì hai đứa nhanh về nhà đi nhé." Nhìn em như sắp xỉu tới nơi.

"Em không chờ em ấy đâu." Ngôn Tể Thời khẽ gật đầu một cái: "Em về trước đã, tạm biệt anh."

Nói xong, cậu từ từ đi ra.

Bình thường sau khi Ngôn Tể Thời châm cứu, Lương Thần cũng vừa kết thúc buổi tập võ, cho nên vào mỗi buổi chạng vạng, Lương Thần tắm xong sẽ chờ cậu cùng về nhà.

Không biết bây giờ đang giận dỗi gì đây.

Từ Hạc Thu nghi ngờ nhìn bóng dáng cậu rời đi, cuối cùng cũng vất luôn cái chuyện nhỏ nhặt tẻ nhạt đó khỏi đầu, tiếp tục làm việc tiếp.

Một lát sau.

"Sư huynh ơi!" Giọng bé gái lanh lảnh vang vọng khắp cả phòng tập võ, mang theo khuôn mặt ướt nhẹp lật đật chạy ra.

Từ Hạc Thu ngẩng đầu nở nụ cười: "Sư muội à, hôm nay em phải về nhà một mình rồi, Ngôn Tể Thời đi trước rồi em ạ." Trong nhóm tập võ chỉ có Lương Thần là bé gái, cho nên nếu trong phòng vang lên một giọng nữ, chắc chắn đó là của Lương Thần.

Lương Thần đứng yên ngây người tại chỗ một hồi lâu, sau đó cô từ từ đi về phía góc phòng tập võ, yên lặng dọn balo của mình.

Từ Hạc Thu đoán có lẽ vì hôm nay luyện tập khá nhiều, cho nên động tác của cô bé mới chậm chạp là thế.

Chỉ một cái balo nho nhỏ, nhìn Lương Thần đờ đẫn sửa sang đến hết hai mươi phút, cậu còn lo có khi ngày mai cô bé không đến nữa.

"Sư huynh ơi, hôm nay anh về với em được không ạ?"

Ngôn Tể Thời đi rồi lại bỗng quay trở lại, bàn tay nhỏ chống lên khung cửa thở hổn hà hổn hển, mặt hơi ửng hồng vì vận động quá nhiều.

"Sao thế?" Từ Hạc Thu nhìn về phía cậu.

Lương Thần đang đứng trong góc phòng nên Ngôn Tể Thời mới không nhìn thấy cô.

"Là... tên Chương Dương." Lòng tự ái của cậu bé khiến cho Ngôn Tể Thời không dám nói chuyện cậu bị chặn lại ở trên đường.

Từ Hạc Thu còn chưa kịp phát biểu nghi vấn trong lòng mình, Lương Thần đứng trong góc đã "vèo" một phát lao ra ngoài.

Đến khi Từ Hạc Thu và Ngôn Tể Thời chạy đến con hẻm trong góc phố, Lương Thần đang đè lên một bé trai rồi đánh mạnh mấy cái, tiểu bá vương cầm đầu là Chương Dương và một nhóm bé trai còn đang hoảng hốt định kéo Lương Thần ra.

"Làm gì thế hả?" Từ Hạc Thu hét lên.

Nhóm Chương Dương cùng tuổi với Từ Hạc Thu, cậu cũng biết Từ Hạc Thu xuất thân trong gia đình võ thuật nên cũng hơi kiêng kị, nghe cậu hét lên thế thì vội vàng dừng tay.

Lương Thần nghe thấy tiếng sư huynh thì cũng ngừng tay lại, chậm rãi quay đầu - sưng mặt sưng mũi hết cả rồi.

Sau khi tiểu bá vương dẫn đồng bọn của mình tản đi hết, Từ Hạc Thu mới tặc lưỡi than thở: "Sư muội à, muội chuẩn bị tranh ngôi báu đó à?"

Xem ra cha mình dạy dỗ còn chưa đủ nghiêm khắc.

Lương Thần ngồi dựa bên bờ tường, khuôn mặt đã thảm hại là thế nhưng vẫn cười một cái.

Từ Hạc Thu đi tới trước mặt cô, ngồi xuống, tò mò hỏi: "Sư muội này, sư huynh có một thắc mắc, tại sao thằng nhóc đó bị đánh thành như vậy, mà Chương Dương và mấy đứa trẻ khác lại không bị động đến chút nào?"

Lương Thần cúi đầu thật thấp điều chỉnh lại hô hấp, cô bé từ từ trả lời: "Bởi vì hắn yếu nhất."

Không phải chứ sư muội? Em hiểu binh pháp thế cơ à?

Từ Hạc Thu hoảng rồi: "Thế nên em đuổi theo đánh một mình thằng đó, hai đứa kia em không đề phòng hả?"

"Nếu ba người đánh cùng một lúc thì em không đánh lại." Lương Thần vẫn cúi đầu nhe răng đợi cơn đau trên mặt tan đi bớt. "Nhưng mà em có thể đánh được thằng yếu nhất, đánh cho thảm vào thì họ sẽ biết sợ."

Bọn trẻ chẳng hiểu khiếp sợ là như thế nào, nhưng hiệu quả cũng không tồi là mấy.

"Bội phục, bội phục." Từ Hạc Thu không kìm được phải chắp tay làm lễ.

"Sư huynh, không sao rồi ạ, anh mau trở về đi." Lương Thần chỉ muốn đuổi cái anh ồn ào này nhanh đi về một chút, để cô bé có thể yên tĩnh hít thở bình tĩnh lại.

"Được rồi, em nhớ cẩn thận đấy."

Cho dù hôm nay em về không bị ba mẹ đánh đòn một trận, ngày mai ba anh biết được chắc chắn em cũng nhận được một bài học cả đời khó quên.

Tự cầu phúc đi nhé, tiểu sư muội.

Sau khi Từ Hạc Thu đi rồi, Ngôn Tể Thời mới từ từ đi qua đưa cho Lương Thần một chiếc khăn tay sạch, khuôn mặt ngây thơ lại có những cảm xúc lạ kì.

Lương Thần cầm khăn rồi nắm chặt trong tay, cô bé ngẩng khuôn mặt với nhiều màu sắc lên, cố gắng nói: "Sau này cho em về nhà cùng anh nhé, xin anh đó."

Tiếng chuông cửa inh ỏi làm Lương Thần giật mình tỉnh lại, cô xoa xoa đôi mắt kèm nhèm bước xuống giường.

Có lẽ là vì cuộc gọi lặng im tối hôm qua, cho nên trong giấc mơ mới chợt ùa về những chuyện khi còn bé.

Haiz, cụm từ "khi còn bé" này khiến cho người ta không chịu nổi.

Cô lắc đầu rồi kéo cửa gỗ ra, nhìn người vừa mới xuất hiện trong giấc mộng của mình, bây giờ lại đứng ngay ngoài cửa.

Nhưng khác với trong giấc mộng của cô, cơ thể thấp bé yếu gầy bây giờ đã cao lên rất nhiều, khuôn mặt như ngâm trong nước sôi ngày trước bây giờ lại trở nên tuấn tú cao sang.

Ngôn Tể Thời cũng không đứng nghiêm bên ngoài cửa, anh hơi nghiêng người tựa vào khung, trong tay cầm một túi hành lý không lớn lắm: "Nhờ em bao nuôi nhé."

Lương Thần chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đứng ngây người một lát mới nghiêng người để cho anh đi vào: "Có chuyện gì thế anh?"

"Anh bỏ nhà ra đi, định tới ở nhờ nhà em mấy hôm." Ngôn Tể Thời tự giác ngồi lên ghế salon.

Một buổi sáng cuối tuần còn rất sớm, có một người quen biết mấy chục năm nhưng không thể xem là "quan hệ thân thiết", đột nhiên lại tự dẫn xác đến trước cửa nhà mình, đưa cho mình một yêu cầu không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng còn ném cho mình một lý do như trên trời rơi xuống, xin hỏi phải phản ứng như nào mới được đây?

Trong lòng Lương Thần nảy ra câu hỏi như thế này.

Xin hỏi khách quan nghỉ chân hay ở trọ?

Câu nói này quẩn quanh ngay đầu lưỡi, cuối cùng lại bị Lương Thần dấu nhẹm trong cổ họng, cô đổi thành một câu hỏi khách sáo hơn một chút: "Sao anh không tới khách sạn ấy?"

"Lâu rồi anh không ở một mình, không quen lắm." Ngôn Tể Thời xoay người, hai tay anh ôm lấy gò má giống như hình bông hoa.

Một gã đàn ông sắp ba mươi lại dám vô liêm sỉ bán manh [3] như thế này, cô khinh.

[3] Bán manh: làm các trò cute, dễ thương.

Lương Thần không thèm nhìn anh nữa, rót một chén nước đặt lên bàn: "Thế sao anh không tới ở chỗ anh Phi cũng được?"

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy làm cũng một công ty với Trịnh Phi, hai người thuê chung phòng mấy năm, năm ngoái anh mới chuyển về nhà.

"Xa lắm." Ngôn Tể Thời đáp gọn nhưng đủ biểu đạt sự khó chịu của mình.

Dù có là người giác quan thứ sáu không nhạy bén đi chăng nữa, nhưng thần kinh cũng không thô đến vậy: "Không phải lúc hai anh thuê chung đã chọn nhà gần công ty lắm mà? Đi bộ chỉ mất hai mươi phút, xa đâu chứ?"

Ngôn Tể Thời ngồi bật dậy như thẹn quá hóa giận: "Em đừng nói nữa, em có cho anh ở nhờ không đây?"

... Sao tự nhiên lại dựng lông lên thế.

"Được rồi, dù sao cũng có một phòng trống." Lương Thần ngẩn ngơ, đáp lại một câu trả lời khiến anh rất vừa lòng, nói xong cô xoay người chuẩn bị phòng cho anh.

Cô xoay người quá nhanh, bỏ qua vẻ mặt ảo não trên mặt Ngôn Tể Thời.

Lương Thần của năm hai sáu tuổi, cô đã có thể khống chế cảm xúc nóng bỏng của mình dành cho Ngôn Tể Thời, đây thực sự là chuyện khiến người ta trăm cảm xúc ngổn ngang.

Qua bao nhiêu bài học đau đớn thời thiếu niên, Lương Thần đã học được cách làm một người đơn giản, không còn tưởng bở những hành động tùy ý của anh với bất kì liên tưởng mập mờ hay hi vọng xa xôi nào hơn nữa.

Bất cứ chuyện gì có liên quan tới anh, chưa bao giờ cô hỏi tại vì sao, cũng không hề suy nghĩ đến thế nào.

Chỉ có như vậy, Lương Thần mới có thể bình tình đối mặt với Ngôn Tể Thời, giống như tình cờ bước qua trong cuộc sống của anh, không khiến anh khó chịu, nếu không có lẽ còn không bì được với người qua đường A trong phim luôn ấy chứ.

Một người qua đường Ất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play