Đời người trôi qua nhanh như bóng cây lướt qua cửa sổ.
Từ ngày Lương Thần đứng òa khóc ở trước cửa phòng khám bệnh đến nay, ba tháng đã trôi qua giống như lạm phát tăng nhanh không dấu vết.
Có rất nhiều chuyện xảy ra trong ba tháng đó nhưng dường như chưa có gì xảy ra. Nếu không phải da trên người bị phơi thành màu lúa mì nhắc nhở thành quả ba tháng bôn ba thì Lương Thần chỉ nghĩ đó là chuyện của
ngày hôm qua.
Lương Thần đi tới cửa phòng khám bệnh thì gặp Triệu Húc Ninh vừa kết thúc buổi tuyên truyền khu vực. Trải
qua sự rèn luyện trong khoảng thời gian này, khắp người Triệu Húc Ninh tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Mặc dù bị đen hơn, mệt mỏi gầy hơn nhưng hào quang khi xác định được vị trí và giá trị của mình thì không thể che giấu được. Quả nhiên phụ nữ sẽ đẹp hơn khi nghiêm túc làm việc mà.
"Tiểu Thần, cậu có thuận lợi không?" Triệu Húc Ninh tới đi cạnh Lương Thần.
Cô nghiêng đầu cười cười: "Có. Cậu thì sao? Đã quen chưa?"
"Ừ, cảm giác này rất tuyệt vời." Triệu Húc Ninh nặng nề gật đầu, tuy mệt mỏi nhưng đầy hưng phấn: "Đây là trạng thái tốt nhất trong nhiều năm qua của tớ."
"Vậy tớ yên tâm rồi. Lúc nào kết thúc công việc chúng ta đi ăn mừng nhé!" Lương Thần chào lễ tân thực tập, đi xuyên qua đám người chen chúc chờ chữa bệnh rồi tiếp tục đi lên tầng: "Cậu và sư huynh coi như cầu người gặp được người, thấy hai người như vậy, tớ thỏa mãn lắm."
"Vậy cậu thì sao?" Triệu Húc Ninh đi sau cô khẽ hỏi.
"Tớ làm sao?" Lương Thần dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn Triệu Húc Ninh đứng dưới mình một bậc thang.
Triệu Húc Ninh nhìn cô chăm chú, đau lòng nói: "Mỗi lần thấy chúng tớ được như mong muốn thì cậu rất vui, vậy còn cậu?"
Cô dời tầm mắt, sau đó xoay người tiếp tục lên tầng: "Đương nhiên tớ cũng thấy vui mà, cho nên tớ mới thừa sức lực cảm thấy vui vẻ vì hai người đấy!"
"Nhưng..." Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu Húc Ninh phát hiện không biết nên nói cái gì.
"Đừng lo lắng, tớ không sao đâu!" Lương Thần đẩy cửa phòng làm việc của Từ Hạc Thu, khẽ nói: "Thế giới này
vẫn rất tốt đẹp, miễn còn sống thì sẽ luôn gặp được chuyện tốt."
"Hả? Ai gặp được chuyện tốt thế?" Trong phòng làm việc Từ Hạc Thu bận đến mức đầu bù tóc rối.
"Ngoài sư huynh thì còn ai chứ?" Trải qua khoảng thời gian kề vai chiến đấu, Triệu Húc Ninh và Từ Hạc Thu đã vô cùng thân thiết: "Bọn em vừa đến cửa phòng khám bệnh mà, chậc chậc, đông như trẩy hội vậy! Chúc mừng chúc mừng ~~"
"Cùng vui cùng vui..." Cuối cùng Từ Hạc Thu cũng tìm thấy tài liệu mình cần, để trên bàn làm việc: "Các đồng chí đã khổ cực rồi! Ngồi đi anh pha trà cho hai em uống."
"Lại là trà cẩu kỷ long nhãn à..." Lương Thần oán thán.
Gần đây ông chủ Từ rất thích trà cẩu kỷ long nhãn thanh lọc gan.
Từ Hạc Thu quơ quơ bình trà nhỏ trong tay, cười vô cùng đắc ý: "NO! Hôm nay không phải trà long nhãn mà là bạch trà! Nhìn hai em đen như con khỉ ý, thương quá!"
(CN: Bạch trà là một loại trà phổ biến, không lên men, không qua vò xoắn, kỹ thuật chế biến rất đặc biệt. Gồm có các loại: Ngân Châm Bạch Hào, Cống Mi, Thọ Mi)
Hóa ra là bạch trà quý hiếm để làm đẹp.
Lương Thần gật đầu, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Triệu Húc Ninh hài lòng cười: "Sư huynh, anh nhiên xứng đáng với chức danh ‘Bạn bè của phụ nữ’ đấy."
Người này luôn không tim không phổi nhưng thật ra lại rất kỹ tính.
Pha trà xong, Từ Hạc Thu gọi hai người tới.
Ba người vây quanh bàn làm việc, cùng thưởng thức trà.
Nhân sinh như này mới tốt đẹp.
Từ Hạc Thu đặt ly trà xuống, bắt đầu tán gẫu: "Anh Thần này, hiện tại em và Ngôn Tế Thời thế nào rồi?" Anh quả thực không nghĩ ra.
Từ lần trước không may gặp Lương Thần khóc lóc mất hết hình tượng ở cửa phòng khám bệnh đến giờ đã qua ba tháng. Nghiêm trọng chính là, trong ba tháng gần đây hai
người này hoàn toàn không xuất hiện cùng nhau.
Cái này cái này cái này, thấy thế nào cũng như... chia tay...
Từ Hạc Thu len lén nhìn Triệu Húc Ninh, người sau khẽ lắc đầu ra hiệu anh im lặng, đừng thêm dầu vào lửa.
"Anh đừng hỏi em, em cũng không rõ sự thật đâu." Lương Thần cầm ly trà nhỏ, tế nhị cầm điện thoại di động lên, vừa cúi đầu xem tin nhắn vừa đáp lời: "Vào chuyện chính đi."
Quả nhiên là tin nhắn của Ngôn Tế Thời.
Thật sự Lương Thần không biết trả lời câu hỏi của Từ Hạc Thu ra sao. Ba tháng nay cô rối bời vô cùng.
Từ buổi chiều bực bội mất khống chế khóc lóc, tình huống giữa hai người càng ngày càng lờ mờ. Nghiêm túc mà nói, giống như tối hôm đó khi bùng nổ tranh chấp Ngôn Tế Thời chưa từng xuất hiện trước mặt Lương Thần. Cô cũng không hiểu việc này có tính là chia tay hay không.
Cũng không phải hoàn toàn không có tin tức. Thỉnh thoảng Ngôn Tế Thời lại gọi điện hay gửi tin nhắn, vài ba lời nói rõ tình hình của mình.
Trở lại công ty có rất nhiều chuyện phải làm. Đến núi Thanh Thành. Đi công tác. Trợ giúp bố xử lý dự án mới.
Dù sao tất cả mọi chuyện lớn nhỏ anh đều báo để bất cứ lúc nào Lương Thần cũng biết tình hình của anh, nhưng với tương lai, hai người cũng chỉ có một câu không biết coi như cam kết hay trấn an: "Em không cần nghĩ gì cả, chỉ cần đợi thôi. Giao cho anh là được."
Tháng đầu tiên, Lương Thần có vô vàn cảm xúc.
Cô cảm thấy chuyện này quả thực làm hao mòn sự kiên nhẫn của mình, khiến cô thấp thỏm.
Chuyện này là thế nào? Sao cứ như Ngôn Tế Thời chưa nguôi giận, cố ý khiến cô thấp tha thấp thỏm vậy?
Đến tháng thứ hai, Lương Thần thấy vô cùng bực bội.
Tại sao cái tên kỳ lạ khó tính này cứ ép mình gay gắt thế? Coi như cô có lỗi trước, không hoàn toàn tin tưởng anh nhưng trên lý thuyết mọi người đều là người trưởng thành mà! Buổi chiều ba tháng trước khóc lóc đã là cực hạn của cô rồi, lại còn muốn cô kiểm điểm sâu sắc lần nữa thì cô không làm được!
Bây giờ là tháng thứ ba, Lương Thần bình thản hơn.
Cũng đã ba tháng rồi, còn muốn gì nữa.
Sư phụ đã dạy, người tập võ quan trọng nhất là tĩnh tâm, không cưỡng cầu, không tranh hơn thua, khi chịu thua thì nên biết chọn lựa.
"Phải phải, không nên nghĩ ngợi quá nhiều, dù sao thời gian vẫn trôi mà." Triệu Húc Ninh ba phải nói.
Lương Thần im lặng uống một hớp trà, không tiếp lời.
Hết lần này tới lần khác Từ Hạc Thu không bỏ qua, gặng hỏi đến cùng: "Hối hận à, ấm ức à, thất bại rồi à? Em nhìn lại bản thân xem, chả khác gì quả cà giữa sương giá."
Cho nên mới nói xúc động là ma quỷ. Chẳng khiến người ta muốn đùa gì cả, phụ nữ yếu đuối mới đáng yêu.
Lương Thần trừng anh, hận không thể cắn nát răng.
Bỏ đá xuống giếng!
Đáng thương cho cô gái Triệu Húc Ninh hiền lành, sợ Từ Hạc Thu ép sát chọc Lương Thần mất khống chế mà hất bàn, cô giảng hòa không ngừng: "Được rồi được rồi, nói chính sự đi. Đây là ghi chép công việc của em, sư huynh anh xem thử nhé..."
Sau khi kết thúc tiệc trà công việc khiến khắp người mệt mỏi, Lương Thần về nhà với bố mẹ.
Gần đây tâm trạng cô không tốt khiến các cụ lo lắng, đã rất lâu cô chưa về nhà rồi.
Vừa vào cửa khu nhà cô đã được các bác hàng xóm chào hỏi nhiệt tình: "Tiểu Thần về đấy à?"
"Dạ, cháu chào bác Lâm," Lương Thần vui vẻ chào, "Chào bác Vương ạ!"
"Bác và bác Vương đang đứng đợi xe đưa đón bọn trẻ. Haizz, chị Lâm này, sao bây giờ xe còn chưa tới nhỉ?"
"Tôi đã gọi điện thoại cho thầy giáo rồi, buổi chiều bọn trẻ phải diễn kịch nên tốn chút thời gian. Dù sao cũng thế rồi, chờ một chút đi, đừng vội."
Lương Thần lễ phép nói: "Vậy hai bác ở đây trò chuyện tiếp. Cháu về trước gặp bố mẹ ạ."
"Ừ, hôm nào tới nhà bác ăn cơm nhé."
"Vâng ạ, cảm ơn bác." Cô cười cười vẫy tay đi về nhà.
Lương Thần đi quá nhanh không kịp nghe thấy hai người kia bùi ngùi xúc động –
"Haizz, con bé này tốt vô cùng. Tiếc quá!"
"Bà thấy khoảng thời gian này bố mẹ Ngôn Tế Thời với cô gái kia không? Vậy Lương Thần... thế nào..."
"Còn thế nào cái gì, ván đã đóng thuyền rồi không đùa được đâu. Tôi nghe nói nhà họ Ngôn đã đặt khách sạn bắt đầu chuẩn bị rồi..."
Đây chính là cái hay của khu chung cư, muốn kín đáo làm việc cũng rất khó. Nhưng một trong số những nhân vật chính trong bát quái này là Lương Thần lại không biết gì cả. Thật ra thì có một số việc, biết hay không biết cũng là may mắn.
Lương Thần về nhà, mẹ đã chuẩn bị xong bữa ăn tối.
Bố nằm trên ghế ở sân thượng xem báo nghe tiếng cửa mở, quay đầu bình tĩnh nói: "Về rồi à?"
"Vâng ạ. Bố ơi, buổi chiều ánh sáng không tốt, sau này bố đừng ngồi xem báo ở đó nữa, hại mắt lắm." Lương Thần vừa thay dép vừa nói.
Lương Chính Thanh bỏ tờ báo xuống đứng lên: "Được rồi. Không đọc nữa. Ăn cơm thôi."
Chờ mẹ Lương Thần sắp xếp xong, người một nhà ngồi quanh bàn ăn, bầu không khí nặng nề. Im lặng một lúc, người làm mẹ cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Tiểu Thần, con có biết không... nhà họ Ngôn đang chuẩn bị tiệc cưới đấy!"
Lương Thần giống như bị ai đó đánh một gậy, ngây người.
Lương Chính Thanh không vừa lòng lườm vợ: "Em nghe ai nói chuyện vớ vẩn đó đấy? Thằng nhóc nhà họ Ngôn không nói, mẹ nó cũng chưa từng thừa nhận, những chuyện mấy người trong khu nói mà tin được sao?"
"Em chỉ biết không có lửa làm sao có khói, em cũng không muốn con em là kẻ ngốc." Mẹ Lương Thần tức giận nói: "Tiểu Thần cũng nói rồi, hai bọn nó đã ba tháng không gặp nhau! Chẳng phải rõ ràng rồi sao? Đợi đến
khi đám người nhà họ ném thiệp mừng vào mặt mới chính xác à?"
Lương Chính Thanh đặt bát xuống, thở dài, lo lắng nhìn Lương Thần.
Lương Thần ổn định tinh thần, vùi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng có một loại cảm giác: "À, cuối cùng cũng xảy ra."
Thấy hai cha con không nói gì, mẹ Lương Thần nói tiếp: "Mẹ nghe nói gần đây Ngôn Tế Thời đến núi Thanh Thành bốn lần. Haizz, cũng coi như nó tận tình tận nghĩa. Tiểu Thần, nghe mẹ nói một câu, chuyện này cứ như vậy đi."
Lương Thần không nói gì chỉ tập trung ăn cơm, chẳng qua cô đã ngẩn ra khiến người ta lo lắng.
Bố và mẹ cô chán nản lắc đầu.
"Tiểu Thần này, trước đó vài ngày dì Hai con đã nói với mẹ chuyện này." Mẹ không ngừng cố gắng, "Chồng của dì Hai con có họ hàng xa..."
Lương Thần bị hoảng sợ giật mình, ngẩng đầu lên ngón tay chỉ vào mặt nói với mẹ: "Mẹ thấy... trạng thái bây giờ của con thích hợp đi xem mắt sao?"
Từ trong ra ngoài đều chán nản thế này mà.
Lương Chính Thanh cũng không đồng ý với vợ, nhưng chỉ nhịn xuống mà không nói gì.
"Nhưng... mẹ đã đồng ý người ta rồi..." Mẹ Lương Thần ngập ngừng nói.
"Được rồi, mẹ đã đồng ý thì con đi vậy," Nhìn mẹ tự trách, trong lòng Lương Thần mềm nhũn, có loại xúc động muốn khóc: "Đều còn trẻ, đối mặt nhau nói rõ ràng mới có thể hiểu được. Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để cho mẹ khó xử trước mặt dì Hai đâu."