Xế chiều, lúc Lương Thần thấy dì Hai nhà mình vô căn cứ xuất hiện ở phòng khám bệnh khi cô đang xin Từ Hạc Thu nghỉ phép, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn phiền.
Quả nhiên, dì Hai kích động chạy tới: "Aiz, tiểu Thần, sao con lại mặc như này? Không được, con gái đi giày cao gót mới đẹp. Không phải dì Hai thích lảm nhảm đâu, con nhìn lại con xem, suốt ngày như thằng con trai ý..."
"Dì Hai, con không như vậy mà..."
Mặc dù Lương Thần không phải thục nữ nhưng cô vẫn là con gái mà, chẳng qua trông thảnh thơi giống một cô gái mà không phải phụ nữ thôi.
Dì Hai phản bác: "Được rồi, dì Hai sẽ không hại con. Ngoan ngoãn đi với dì Hai nào... Phải thu xếp ổn thỏa cho con..."
Tình cảnh hỗn loạn tiếp theo không cho phép Lương Thần nói bất cứ điều gì. Trong phòng làm việc chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện đầy nhiệt tình của dì Hai và Từ Hạc Thu, sau đó... sau đó Lương Thần bị dì Hai nhà mình bắt đi.
Thử giày, mua giày. Thử quần áo, mua quần áo. Thử tóc, làm tóc.
Trên thực tế Lương Thần đã bị đôi giày cao gót mới mua hành hạ đến mức sắp phát điên rồi. Lần trước sau khi đi dạo trung tâm thương mại với Triệu Húc Ninh, Lương Thần mới phát hiện ra trung tâm thương mại rộng đến thế.
Nhưng cô làm sao có thể chống đối dì Hai được. Cuối cùng Lương Thần chỉ có thể tự thôi miên mình, tôi là tượng tôi là tượng tôi là tượng...
Trải qua một phen giày vò cuối cùng đã tới bảy giờ tối.
Lương Thần được dì Hai đưa đến nhà hàng gặp mặt với hiệu suất tốc độ chuyên nghiệp.
Sau khi chào hỏi và giới thiệu đơn giản, dì Hai hoàn thành sứ mệnh để hai người nói chuyện riêng với nhau,
hài lòng rời đi. Dì Hai vừa đi, thế giới cuối cùng cũng yên ắng, Lương Thần bị ép không được nói giờ mới có cơ hội biểu đạt tiếng lòng mình.
Đối phương chắc chắn đã được dì Hai dạy dỗ tốt. Anh ta hiểu bày tỏ thẳng thắn của Lương Thần, hai bên đạt được nhận thức chung sau đó thoải mái cùng ăn bữa tối. Sau khi ăn xong, bởi vì dì Hai đã thanh toán trước nên hai người cũng không bất đồng về vấn đề ai trả tiền.
Đối phương ga-lăng đề nghị: "Tôi lái xe tới đây, tôi đưa cô về nhé."
Lương Thần khách sáo xua tay, mỉm cười: "Không cần đâu, cũng không thuận đường. Tôi tự bắt xe về được mà."
Đối phương nhìn ra ngoài, vẫn chưa tới 9 giờ, cũng không muộn lắm. Cuối cùng không kiên trì nữa, lễ phép nói tạm biệt.
Sau khi nhìn đối phương rời đi, Lương Thần đau khổ len lén xoa xoa bắp chân mình một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng đứng lên đi ra ngoài. Lúc đầu óc choáng váng đi tới bậc thang cửa lớn phòng ăn, Lương Thần cảm giác như mình đang bước trên mây.
9 giờ tối, vẫn đông người đi trên đường... Không biết cầm giày đi có được không?
Cô cúi đầu nhìn bắp chân run run vì đau, cuối cùng dứt khoát ngồi trên bậc thang, chăm chú nhìn mũi chân mình, trong đầu nghiêm túc suy nghĩ phương án.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ rã rời đến khi khắc tinh đến.
Không biết qua bao lâu, bản năng của người tập võ mách bảo Lương Thần ngẩng đầu lên...
Dưới bậc thang, Ngôn Tế Thời đang từ từ đi tới.
Lương Thần ngẩn ra, lại cúi xuống nhìn mũi chân mình.
Cô bị hoa mắt à? Nhìn kiểu gì lại thấy Ngôn Tế Thời chứ!
Một lát sau, tiếng bước chân tiến lại gần.
"Sao thế?"
Lương Thần nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy Ngôn Tế Thời không có thái độ gì.
Có lẽ ánh đèn quá tối, có lẽ mệt mỏi và đau đớn khiến đầu óc cô chập điện nên ma xui quỷ khiến trả lời: "Em đau chân."
Giọng nói mềm mại, không chút phòng bị, ý tứ làm nũng rõ ràng.
Chính cô cũng sợ hết hồn...
Thế là sao? Cô bị người ngoài hành tinh nhập à? Nếu không tại sao lại có phản ứng ghê thế này >~<!
Ngôn Tế Thời không chút nghĩ ngợi ngồi xổm xuống xoay lưng lại, quay đầu nhìn cô, giọng nói mang theo ý cười thỏa mãn: "Để anh cõng em."
Vẻ mặt mệt mỏi có chút nhợt nhạt nhưng dưới ánh đèn nụ cười lúm đồng tiền kia vẫn dịu dàng như nước.
Lỗ mũi Lương Thần đau xót, không nghĩ ngợi gì nhảy lên lưng anh.
Không phải lỗi của mình, đều do vầng trăng gây họa.
Lương Thần nằm trên lưng Ngôn Tế Thời, thừa lúc lắc lư ngẩng đầu vô tội nhìn trăng sáng.
"Sao anh lại cõng được em?" Qua hồi lâu, Lương Thần mới chậm nửa nhịp nghĩ đến vấn đề chính.
Cái này, cái này không đúng!
Từ nhỏ anh đã không khỏe, làm sao cõng được cô chứ?
Hóa ra cô nghĩ sai rồi. Lúc cô còn chưa nhận ra, cậu thiếu niên yếu đuối thuở nhỏ được cô bảo vệ phía sau đã mạnh mẽ không cần cô nữa.
Ngôn Tế Thời cười khẽ, không nói gì.
"Aiz, không phải, sao anh lại ở đây?" Lương Thần hoảng hốt lắc lắc đầu, cảm thấy mình bị loạn thần kinh rồi.
"Đi ngang qua." Ngôn Tế Thời nghe vậy, lưng cứng đờ, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ.
Buổi chiều nhận được điện thoại của Từ Hạc Thu, nghe người ta nói Lương Thần bị dì Hai cô bắt đi xem mắt, Ngôn Tế Thời suýt nữa đã hất tung nóc công ty. Anh lập tức gọi điện cho mẹ Lương Thần, bất chấp xấu hổ tìm đủ mọi cách hỏi địa điểm dì Hai sắp xếp xem mắt.
Thật ra Ngôn Tế Thời không hề cho rằng Lương Thần quyết định đi xem mắt, chẳng qua không nhịn được vẫn
tức giận.
Quá đủ rồi! Không biết sao lại xảy ra nhiều chuyện lộn xộn thế!
Anh giận dữ nhìn chằm chằm mặt đường, nhưng vẫn cõng Lương Thần vô cùng cẩn thận. Từ từ đi về phía trước, người đi đường nhìn đôi tình nhân với ánh mắt mờ ám. Bầu không khí hiếm khi đẹp như này khiến khóe
miệng Lương Thần cong lên, khóe mắt cay cay.
Im lặng rất lâu, cô đột nhiên đề nghị: "Ngôn Tế Thời, chúng ta chơi trò chơi nhé!"
"Em nói đi." Ngôn Tế Thời cũng vui vẻ.
Lương Thần vòng tay qua cổ anh, nói nhỏ: "Em hỏi anh bất cứ chuyện gì anh cũng phải trả lời 'không thích', nếu không thì coi như thua. Nhé?"
"Ừ." Ngôn Tế Thời cười tươi mím môi, cánh tay siết chặt hơn.
Lương Thần cố ra vẻ thoải mái nhưng trong lòng lại đắng hơn hoàng liên: "Vậy, em bắt đầu nhé!"
Cô muốn bản thân từ bỏ ý định dù cô dùng phương thức như bị bệnh thần kinh vậy.
"Anh thích bóng rổ không?"
"Không thích."
"Anh thích uống rượu không?"
"Không thích."
"Anh... thích em không?"
"Thích."
Lương Thần rơi nước mắt, gõ đầu anh, nghẹn ngào nói: "Anh phạm quy rồi."
"Ừ, anh thua." Ngôn Tế Thời mỉm cười nói.
Anh không muốn thắng cô. Anh muốn cô vui vẻ.
Lương Thần vùi mặt vào bả vai anh, nước mắt rơi nhiều cũng không quan tâm: "Ngôn Tế Thời, đời này em bị anh làm hại khóc hai lần trước mặt mọi người."
Hình như đã đi rất lâu rồi, Ngôn Tế Thời mới khe khẽ mở miệng nói: "Lương Thần, anh nghĩ anh muốn kết hôn."
Lương Thần khẽ ngẩng đầu nhìn gò má Ngôn Tế Thời, chuyện cũ hiện rõ ràng trong trí óc.
Rất nhiều chuyện, rất nhiều cảm xúc, trong nháy mắt kết thành chuỗi vụn vặt, thời gian không trở lại, đã trôi qua thật lâu.
Hóa ra hai người đã dây dưa với nhau lâu như vậy.
Cũng may Lương Thần hai mươi sáu tuổi đã trưởng thành, cô dứt khoát giơ tay lau nước mắt, cố gắng mỉm cười nói: "Ừ. Cho dù em không tới nhưng nhất định bao lì xì sẽ tới."
Tiếng cười rõ ràng run run.
Ngôn Tế Thời quay đầu trừng cô, cắn nhẹ mặt cô một cái thật nhanh rồi mới quay đầu đi tiếp. Lương Thần giơ tay che chỗ bị cắn, ngẩn người.
Đi được hai bước, Ngôn Tế Thời buồn cười nói: "Bao lì xì có thể không mang nhưng người phải tới. Cô dâu không đến, đám cưới tiến hành thế nào được."
Lương Thần hoàn toàn sững sờ, đầu óc lập tức chết máy.
"... Sao lại là em?" Hoặc là nói, tại sao là bây giờ?
"Bác Vương... làm thế nào?"
Chẳng lẽ anh ấy định... bỏ trốn?
"Anh đã giải quyết xong vấn đề của mẹ rồi." Ngôn Tế Thời thoải mái trả lời.
Giải quyết rồi ư? Là sao?
"Tại sao..." Tại sao lại đột ngột xoay chuyển như vậy? Nội dung vở kịch này sao không có logic chút nào thế?
Ánh mắt Ngôn Tế Thời sáng ngời nhìn thẳng phía trước, nụ cười giảo hoạt mà thỏa mãn: "Bởi vì, ngày tốt giờ lành, thích hợp gả cưới."
Mãi lâu sau Lương Thần mới tiêu hóa hết từng tin liên tiếp.
Tên này, tên này...!
Cuối cùng cô thả lỏng siết cổ Ngôn Tế Thời, giọng mũi ác độc nói: "Kệ anh thích hợp hay không thích hợp gả cưới, dù sao, dù sao em còn chưa được cầu hôn!"
Thời khắc này, cuối cùng Lương Thần cũng cảm nhận được nét tinh hoa không có mặt mũi của Từ Hạc Thu rồi. Đôi khi chuyện không biết xẩu hổ này hoàn toàn có thể hợp lý như trao đổi sách lược, vô cùng dễ dùng.
Ngôn Tế Thời đứng ở ven đường cười to, quay đầu nheo mắt nhìn cô, nói: "Em không lấy chồng? Em mà không lấy anh sẽ ném em ở đây! Suy nghĩ kỹ đi, hừ hừ."
"Anh dừng xe ở đâu?" Lương Thần nơm nớp lo sợ hỏi.
Ngôn Tế Thời không thèm nhìn cô, thảnh thơi trả lời: "Anh không lái xe tới."
@#¥ %&*!
Tình huống nguy hiểm!
Lương Thần quan sát xung quanh, khôn ngoan bỏ tay ra, vẻ đáng thương cầu xin tha thứ: "Em nghĩ kỹ rồi em nghĩ kỹ rồi, em gả!"
Cái này cái này... đừng nói cô không có khí thế, không được cầu hôn vẫn tốt hơn đầu đường xó chợ mà có phải không.
Nhưng, anh ấy định cõng mình về sao?
"Tốt lắm, trẻ con nghe lời mới được ăn kẹo." Ngôn Tế Thời hài lòng gật đầu tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó...
Lương Thần nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe quen mắt đang đỗ ở đó.