Không thích anh ấy ư?

Lương Thần hoảng hốt đứng trên vỉa hè trước cửa phòng khám bệnh.

Xe Hồ Vân Hỉ đã đi xa nhưng lời cô ta nói vẫn khiến lòng Lương Thần gợn sóng.

Ánh mặt trời chói chang khiến Lương Thần càng thấy chóng mặt.

Hồ Vân Hỉ nói không hẳn là sai.

Hiện tại, Lương Thần không dũng cảm như tình cảm đơn thuần đối với tình yêu của Ngôn Tế Thời như trước kia nữa. Cô luôn cảnh giác kiềm chế bản thân, yêu cầu mình quý trọng nhưng không coi nó là duy nhất. Nói dễ nghe hơn chính là có trách nhiệm với chính mình, nhưng thực tế cô lại lạnh nhạt với nó.

Có hay chăng con người càng lớn lên càng hèn yếu? Giữ lại con đường lui cho bản thân, thời gian một đi không trở lại.

Nhưng...

Tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang dòng suy nghĩ của Lương Thần, cô lấy điện thoại ra xem, là Ngôn Tế Thời.

“Em vừa gọi điện thoại cho anh à?” Giọng Ngôn Tế Thời tràn đầy mệt mỏi nhưng vẫn mang theo niềm vui.

Lương Thần cảm thấy đau đầu hơn, ậm ờ “vâng” một tiếng coi như thừa nhận.

“Anh vừa nói chuyện với người khác, điện thoại để ở phòng làm việc.” Giọng Ngôn Tế Thời rất lạnh nhạt: “Nghĩ kỹ kiểm điểm như thế nào chưa?”

Máu trào lên trong lồng ngực, Lương Thần tức giận: “Em có sai đâu mà kiểm điểm.”

Lặng im một lúc lâu, thùng thuốc súng mà Ngôn Tế Thời tích góp bao lâu cuối cùng đã bùng nổ, mặc dù anh đã cố gắng kiềm chế nhưng trong lòng như núi lửa bộc phát.

“Lương Thần! Anh cho rằng nhiều ngày như vậy em có thể xét lại bản thân nhưng xem ra anh quá ngây thơ rồi. Sư huynh nói đúng, em đúng là cái đồ đầu gỗ, không đập thì không thủng! Em còn không biết xấu hổ nói với anh mình không sai sao? Hai người yêu nhau không phải giúp đỡ lẫn nhau dựa vào nhau à? Sao chuyện gì cũng tự mình gánh vác, anh không đáng giá để em tin tưởng ư? Em cứ
thế này khiến anh rất nghi ngờ, rốt cuộc em có thích anh không?”

Từ Hạc Thu, em hận anh.

Mắt Lương Thần đỏ au, òa khóc: “Ngôn Tế Thời, em chỉ thừa nhận em không dũng cảm nhưng chưa từng thừa nhận em không có trái tim.”

Cô thề cô không định khóc nhưng thật sự không thể khống chế cảm xúc của mình.

Ngôn Tế Thời hạ giọng: “Không dũng cảm bởi vì không có lòng tin với anh sao?”

“Đây là vấn đề lòng tin sao? Rõ ràng tình hình bây giờ rất gấp gáp. Chuyện quẻ bói là nút thắt trong lòng bác Vương, em dùng hết tế bào não vẫn không nghĩ ra biện pháp nào, anh bảo em làm sao? Nói với anh để anh vì em mà cãi nhau với mẹ mình à? Nếu vậy thì anh bị điên em cũng bị ngu luôn rồi. Cuộc sống là chuyện của hai người ư? Em không thể để anh đối mặt với lựa chọn khó khăn như vậy...”

Lương Thần đứng trên vỉa hè bật khóc nức nở.

Đây là ranh giới cuối cùng của cô, cuối cùng cô cũng có dũng khí bộc lộ tình cảm cất giấu trong lòng. Người đi
đường nhìn cô gái cầm điện thoại đang khóc to dưới ánh mặt trời chói chang với ánh mắt đầy cảm thông.

“Lương Thần, em đừng như vậy.” Ngôn Tế Thời than thở, giọng nói bất đắc dĩ và chiều chuộng: “Nín đi nào. Xưa nay em chưa bao giờ khóc cơ mà. Em đang ở đâu để anh đến...”

Ngôn Tế Thời giơ tay thề, đây là lần nhượng bộ cuối cùng, một lần, duy nhất! Sau này nếu cô gái này còn dám như vậy, anh tuyệt đối sẽ chiến tranh lạnh đến khi cô tỉnh lại mới thôi! Tỉnh lại đến khi đau lòng xót dạ! Tỉnh lại đến khi hiểu kỹ mới thôi!

“Cho dù anh tới, vấn đề kia... hu hu hu... Chẳng lẽ tới đây thì anh sẽ nghĩ ra, tìm được cách giải quyết sao...” Khóc, ra sức khóc. Dù sao cô đã mất hết mặt mũi rồi, khóc thoải mái thì thôi.

“Đồ ngốc nghếch!” Ngôn Tế Thời tức giận: “Bây giờ chưa có nhưng sẽ có nhanh thôi. Còn khóc à? Em nín đi... Tóm lại, anh sẽ nghĩ cách, em em em, anh không cho phép em khóc...”

Nói chuyện xong, Lương Thần lau nước mắt rồi đứng lên, vừa ngoảnh đầu thì thấy Từ Hạc Thu đứng khoanh tay dựa vào cây trên đường.

Tiêu rồi, không còn đường sống nữa.

Ngay tức khắc Lương Thần muốn cắn lưỡi tự tử ngay tại chỗ.

Quả nhiên Từ Hạc Thu như ông già đi tới trước mặt cô, tươi tỉnh nhìn mắt cô đỏ hoe: “Có một từ miêu tả bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối, em biết là gì không?”

Lương Thần cố nén kích động muốn bỏ chạy, nghe thấy Từ Hạc Thu chậm rãi nói...

“À, anh nhớ ra rồi, ngoài cháy trong mềm.”

...

Từ Hạc Thu, em hận anh, một, vạn, lần!

Sau khi cúp máy, Ngôn Tế Thời vẫn đứng ngồi không yên.

Trong kí ức của anh Lương Thần chưa hề khóc, thậm chí cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bày tỏ cảm xúc mạnh đến như vậy. Coi như lúc còn trẻ từng bày tỏ rầm rộ mấy lần nhưng khi anh khó chịu lãnh đạm thì cô vẫn cố gắng kiềm chế. Hôm nay bị ép bức như vậy, nếu không phải để ý thì còn có thể là cái gì nữa?

Mấy ngày tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng. Ngôn Tế Thời cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Anh chắc chắn, không phải chỉ có mình trong đoạn tình cảm này.

Trong lòng vừa vui vừa buồn, Ngôn Tế Thời quyết định phải nhanh đến gặp Lương Thần thì mới yên tại Anh đứng dậy, vừa mở danh bạ tìm số điện thoại Từ Hạc Thu vừa đi tới cửa. Song anh còn chưa chạm vào tay nắm cửa thì cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra.

“Phó tổng, cô Hồ muốn gặp anh.” Trợ lý đứng ở cửa, thấy anh cau mày hình như định từ chối lại vội vàng nói
thêm: “Sếp Vương đã thông báo, nếu cô Hồ tới thì...”

Trên căn bản Ngôn Tế Thời là Phó tổng nhưng cũng cần phải để ý thái độ. Sếp Vương vừa là mẹ anh lại là thành viên chính trong hội đồng quản trị, không đắc tội với bà ấy mới an toàn.

“Để cô ấy vào.” Ngôn Tế Thời cũng không muốn gây khó khăn cho trợ lý, cất điện thoại di động, xoay người trở về bàn làm việc. 

Một lát sau, Hồ Vân Hỉ đi vào: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

Anh che trán: “Không sao, em ngồi đi. Anh vốn định một thời gian nữa sẽ tìm em nói chuyện, đúng lúc em đến.”

Hồ Vân Hỉ cười: “Em thông cảm với anh. Phải giải quyết chuyện mẹ và bạn gái mà.”

Ngôn Tế Thời ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo: “Thế mà em còn nhiệt tình tham dự, ba người phụ nữ đóng một bộ phim sao?”

“Ngôn Tế Thời, anh đang khinh thường em à?” Hồ Vân Hỉ cười gượng: “Nói thẳng ra em không hề có suy nghĩ khác với anh, mà em cũng biết anh không có hứng thú với mình. Nhưng từ ngày mẹ anh tới tìm em, em đã tự nhủ mình muốn cơ hội này.”

Cho dù bị mọi người chỉ trỏ, cho dù chỉ có một mình chiến đấu.

Cô dựa vào sức lực bản thân vươn lên trong xã hội này, gian nan không có ai chia sẻ. Cô không giống Lương Thần có người nhà và bạn bè ủng hộ. Dẫu cuộc sống hay sự nghiệp, trên chiến trường cô vẫn luôn là cô nhi, không có ai để tựa vào.

“Anh không khinh thường em. Em có suy nghĩ của mình, anh không can thiệp.” Ngôn Tế Thời cười: “Với anh, chỉ cần Lương Thần không để xảy ra mâu thuẫn nội bộ thì em và mẹ anh gây phiền phức thế nào đi nữa anh cũng có thể tìm được cách giải quyết.”

“À, quả nhiên trong mắt anh em là người gây họa.” Hồ Vân Hỉ chán nản hạ tầm mắt: “Được rồi, cũng do em, không trách ai được.”

“Nói đi, hôm nay tới tìm anh có chuyện gì không?” Ngôn Tế Thời không quanh co với cô nữa, hỏi thẳng.

Hồ Vân Hỉ không che giấu nói: “Em tới quan sát động tĩnh thôi, xem mình có bao nhiêu phần thắng.”

Ngôn Tế Thời trả lời chẳng khách sáo: “Không có phần nào cả.”

“Anh chắc chắn vậy sao? Vương nữ sĩ rất tin quẻ bói kia. Anh nghĩ anh có thể xoay chuyển được? Em không tin.” Hồ Vân Hỉ chậm rãi lắc đầu.

“Có thể xoay chuyển được không thì đó là vấn đề của anh, dù em có tin hay không...” Ngôn Tế Thời cười nhạt,
“Cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.”

Hồ Vân Hỉ có cảm giác bị người đối diện đánh cho một phát.

Mình cũng là một vai phụ trong bộ phim, ai ngờ trong mắt anh mình chỉ là một diễn viên quần chúng.

“Em rất tò mò anh định làm thế nào. Bây giờ anh tiến một bước là thua, lùi một bước cũng là thua. Nếu anh cãi nhau với mẹ mình thì cuộc sống sau này của Lương Thần chắc chắn sẽ không thể bình yên. Ngoài việc này, em thật sự không nghĩ ra anh còn có cách gì để vẹn toàn đôi bên nữa. Ngôn Tế Thời, anh thông minh nhưng không thể đấu lại lòng tin vững chắc của mẹ anh đâu.” Giọng Hồ Vân Hỉ sắc bén mang theo chút run rẩy.

Thật ra cô cũng không muốn ác độc khiến người khác ghét bỏ như vậy, dù sao Ngôn Tế Thời đã từng coi cô là bạn, đã từng giúp cô đầy chân thành. Nhưng lòng ích kỷ và tham lam đã đẩy cô đến tình cảnh này, một khi ngẩng đầu lên sẽ không thể như trước nữa.

“Cho nên căn cứ vào suy đoán này, anh không có lựa chọn, chỉ có thể cam chịu số phận sao?” Ngôn Tế Thời nhìn cô tràn đầy hứng thú.

“Bá tước Cristo đã nói, nếu vận mệnh bảo chúng ta lui ra, vậy chúng ta nên tao nhã cúi người, trang trọng cảm ơn.” Làm tất cả còn hơn vô dụng, nhưng cuối cùng cô lại phát hiện ra mọi thứ đều khiến mình từ thất vọng đến tuyệt vọng.

Ngôn Tế Thời nghe vậy nhưng không hề tức giận, ngược lại nhoẻn miệng cười, khóe mắt chân mày đẹp như vẽ: “Nhưng anh lại thích một câu khác, nếu vận mệnh bảo chúng ta lui ra, chúng ta nên tao nhã đá vận mệnh sang một bên, sau đó, tiếp tục diễn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play