Camera ở ngân hàng ghi lại cảnh tưởng vút qua như giấc mộng.
Một cô gái bước ra từ máy ATM, lướt qua ba người đang cười đùa vui vẻ trên đường.
Một chiếc xe gắn máy chở hai người chạy ngang qua bên cạnh ba người nọ.
Xe gắn máy giảm tốc độ khi đi ngang cô gái.
Người ngồi sau xe đưa tay giật lấy túi xách cô gái đeo trên vai.
Nhóm ba người vừa nãy còn nói đùa cười giỡn, cô gái tóc dài đi ở ngoài bỗng nhiên tăng tốc chạy về phía trước.
Đồng thời lúc cô bắt đầu xuất phát, người đàn ông bên cạnh cô cũng giật lấy chiếc xe đạp của bạn mình ném thẳng vào chiếc xe gắn máy.
Ngay lúc xe đạp húc vào người ngồi sau, cô gái tóc dài đã chạy tới chỗ đó, kéo người ngồi trên xe xuống đất.
Người vừa vứt xe đạp cũng chạy sang, hai người không hề trao đổi một câu nào, từng người khoá chặt mục tiêu.
Xông tới, đánh người, kết thúc.
"Trời ơi, em gái này kéo tên kia ngã ầm luôn đấy ~" Một người ngồi trước máy vi tính buột miệng than thở.
Đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy thì vội vàng nhìn sang: "Gì thế, gì thế?"
"Mấy anh không thấy à, hai ngày nay trên các diễn đàn đang share video này chóng mặt. Hai tên phóng xe cướp túi của một cô gái mới ra khỏi ngân hàng, kết quả là gặp phải một cặp đôi song kiếm hợp bích, bị đánh cho tan nát, đúng là hả giận!"
"Tôi xem với, xem với..." Chen chen lấn lấn.
"Trời, lên cả bản tin chiều..." Dù sao cũng là một buổi chiều thứ sáu, giám đốc cũng không ở công ty, toàn dân đều vui mừng giải trí.
"Mấy người lạc hậu quá, tối hôm qua tôi đã xem rồi đấy, em gái tóc dài đó không chỉ kéo giỏi mà còn hoạt bát kinh hồn..." Em gái à, tới quyến rũ anh đi!
"Anh kia cũng trâu bò lắm đấy, nhìn động tác ném xe kìa, đúng là sát khí ngút trời..." Ha ha ha
"Ôi ôi, cậu xem, cách họ đánh nhau mới đẹp trai làm sao, sao lại chuyên nghiệp như thế nhỉ..." Hoa mắt hết rồi.
"Ngốc, vừa nhìn đã biết là người có võ đấy." Đúng là mấy tên ngoại đạo.
"Anh thì biết chắc? Thôi đi..." Toàn là đồ giả vờ am hiểu, giả bộ trong nghề, khinh bỉ đối phương.
"Đương nhiên rồi, lúc còn nhỏ tôi đã học rồi mà." Nghe chưa, ông đây đã từng tập rồi nhé.
"Nhưng vấn đề là hai người này phản ứng rất nhanh, lại phối hợp tuyệt vời, hoàn toàn không có chuẩn bị trước..."
"Đúng đó, hoàn toàn không hề có dấu hiệu trao đổi luôn, nhìn cô ấy kìa, ôi động tác đó..."
Nhìn hình ảnh mờ ảo trên video, mọi người nhiệt liệt cùng xúm vào bàn luận: "Xem mọi người vui vẻ chưa kìa, khiến cho người ta cảm động quá."
Mọi người cùng nhìn theo giọng nói.
"Ối? anh Ngôn, anh Trịnh về rồi à? Case của anh thuận lợi hết cả chứ?"
"Phí lời, hai anh ấy có bao giờ không thuận lợi chưa hả?"
"Trước mặt thì vẻ vang, sau lưng thì chịu tội. Lúc không thuận lợi không dám kể với mọi người mà thôi." Ngôn Tể Thời chống tay lên bàn làm việc của một người, thoải mái tựa lên, bộ âu phục nghiêm túc nhưng lại không át được vẻ rực rỡ chói loà, không chỉ khiến người ta ấn tượng về bên trong, mà còn cảm nhận vẻ đẹp trai tuấn tú không cách nào ngăn được.
Đúng, chính là "đẹp trai", còn cả một chút yêu khí nữa.
Trịnh Phi đứng cạnh hắn thì gần gũi hơn nhiều, anh cười vui vẻ đi qua: "Đang xem cái gì mà kích động ghê thế? Mỗi lần boss không có ở đây là mọi người lại nháo nhào như quỷ."
"Anh Trịnh à, anh cũng xem thử này, video đang được share nhiều lắm, còn hơn cả phim 'Võ hiệp qua đời' nữa đấy." Có người đứng lên nhường chỗ cho Trịnh Phi, ấn video phát lại một lần nữa.
"Đúng đó, hành hiệp trượng nghĩa, song kiếm hợp bích! Ha ha."
Ơ, Trịnh Phi thấy người trong video thì vô thức quay đầu nhìn sang Ngôn Tể Thời.
Ánh mắt người kia gợi lên lòng hiếu kì của anh, Ngôn Tể Thời ung dung đi tới.
Một nữ đồng nghiệp gắt giọng: "Cái gì mà song kiếm hợp bích, khó nghe muốn chết... nhưng mà đúng là hai người họ rất xứng đôi, cũng rất hiểu ý nhau."
Một đồng nghiệp khác chắc chắn nói: "Nhất định họ là một cặp đấy, cái kiểu như thanh mai trúc mã ấy kìa."
"Ừ, chính xác, đúng là quá thần kì! Hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã luyện võ cùng nhau, lớn lên thì dắt tay nhau đi quanh cả thành phố để hành hiệp trượng nghĩa, đúng là lãng mạn..."
Ai nói nhân dân mình kém tưởng tượng kia chứ?
Một đám đồng nghiệp nam chỉ cười không nói.
Trịnh Phi quay đầu nhìn thử Ngôn Tể Thời, hình như cậu ấy không được vui thì phải.
Mặc dù vẫn là vẻ mặt như cười như không, chẳng có gì khác biệt, nhưng mà ánh mắt đó... quá sắc bén đúng không?
"Lương Đông Vân, buổi tối ăn cơm chung không? Ngôn Tể Thời vừa nói chuyện điện thoại, vừa sóng vai cùng Trịnh Phi đi tới bãi đỗ xe.
"... Không có chuyện gì cả, tại lâu ngày rồi không gặp mặt nhau thôi... mang theo người nhà nhé, vợ cậu, bác cậu, hay cô dì chú thím gì cũng được, có bao nhiêu mang bấy nhiêu, anh em mời... Đại Dung Hoà... được, lát gặp."
"Sao vậy? Muốn gặp mặt à?" Trịnh Phi hỏi.
"Anh bận gì à?" Ngôn Tể Thời mở cửa xe ra.
Trịnh Phi nghĩ một lúc rồi cũng chui tọt vào trong xe: "Không bận gì hết, đi thôi."
Dọc đường đi, Ngôn Tể Thời vẫn trầm mặc lái xe, ánh mắt chăm chú nhìn hơi dữ tợn.
"Này này này, lại vượt rồi kìa." Trịnh Phi thấy thế thì vội vàng nhắc nhở.
Ngôn Tể Thời như vừa mới tỉnh khỏi giấc chiêm bao, rẽ sang chỗ cần đến.
Sau khi đi thẳng vào phòng riêng, Ngôn Tể Thời cầm menu mà phục vụ đưa tới, chọn bừa vài món: "Anh Phi có muốn chọn món gì không?"
Trịnh Phi cầm lấy thực đơn nhìn một lượt: "Cứ vậy đã, chờ mọi người đến đủ rồi gọi thêm."
"Đến rồi, đến rồi..." Trần Hải Nguyệt đẩy cửa bước vào, hùng hổ nói với người phục vụ: "Phiền chị nhé, một đĩa thịt luộc, sườn xào chua ngọt, thỏ xào hạt lựu, cảm ơn."
Lương Đông Vân nhàn nhã đi theo sau vợ mình, vừa ung dung lại hơi bất đắc dĩ.
Ngôn Tể Thời nhìn hành lang trống trải sau lưng họ, anh buồn bực nói với Trần Hải Nguyệt: "Em không sợ mập chết sao hả?"
Trần Hải Nguyệt cười hắc hắc ngồi vào chỗ: "Cả đời em chả có chí lớn gì, chỉ muốn làm sâu gạo, xin công tử thông cảm nhiều hơn nhé."
Một lúc sau, mấy món ăn lần lượt được bưng lên, Lương Đông Vân múc một bát canh đặt trước mặt vợ mình, sau đó mới nói với Ngôn Tể Thời: "Gần đây dì Vương thế nào rồi?"
"Mẹ tớ điên rồi. Hở ra là sắp xếp cho tớ đi xem mắt, thất bại mãi mà không buồn dừng lại." Ngôn Tể Thời vừa nhắc tới biểu hiện khác thường của mẫu thân nhà mình, mặc mày cũng xám xịt hẳn đi.
Lương Đông Vân yên lặng cúi đầu ăn canh, không phát biểu ý kiến về sự việc lần này.
Không ai tiếp tục câu chuyện nữa, trong phòng bao nhất thời yên lặng.
Chỉ một chốc lát sau, người cứu trận chuyên nghiệp mở lời.
Trần Hải Nguyệt cắn đũa nghiêng đầu hỏi chồng mình: "À đúng rồi, tiểu Thần gọi lại cho anh chưa?"
Vừa rồi Lương Đông Vân có gọi cho Lương Thần, vốn định gọi cô cùng đi ăn, nhưng không hiểu sao Lương Thần lại không nhận máy.
Lương Đông Vân thần bí nhìn sang Ngôn Tể Thời, sau đó mới trả lời: "Lúc nãy có nhắn tin cho anh, nói tối thứ sáu từ chối mọi cuộc hẹn."
"Em ý bận gì thế?" Trịnh Phi tò mò hỏi.
Lương Đông Vân thở dài bất đắt dĩ: "Nó nói muốn xem chương trình Day day up."
"Ồ, rất có phẩm vị." Trần Hải Nguyệt dựng thẳng ngón tay: "Tối thứ sáu em cũng từ chối mọi hoạt động, đương nhiên, ăn là ngoại lệ. Lát nữa về em phải xem mới được."
Ngôn Tể Thời lạnh lùng nhướng đôi mày: "Lương Đông Vân này, mình đã nghe tiếng vợ cậu tham ăn như động cơ chiến đấu, không ngờ lại chính xác thế này."
"Không dám, không dám." Trần Hải Nguyệt chắp tay làm lễ, không dám nói nhảm nữa, tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Đều là người quen cả, không cần thiết phải che dấu làm gì, chỉ cần một chữ!
Sau khi ăn xong, mọi người nhất trí quyết định giải tán ngay tại chỗ, ai về nhà nấy.
Ngôn Tể Thời ngồi vào trong xe nhưng lại không nổ máy. Anh gục mặt trên tay lái thật lâu, cuối cùng mới moi điện thoại ra tìm kiếm dãy số của Lương Thần, ấn gọi.
"Alo?" Giọng cô uể oải dán chặt vào bên tai.
Chỉ cần một chữ nhưng lại nhẹ nhàng rơi vào lòng đến vậy, nói là tiếng trời cũng không hề oan ức.
"Nói gì đi ạ." Tiếng Lương Thần vang lên lần nữa, xen lẫn là tiếng cười ồn ã từ ti vi.
Anh nghẹn một lúc nhưng chẳng biết mình đang muốn nói gì, cứ cố chấp dán bên tai như thế.
Lương Thần nhìn tên người gọi một lần nữa, đợi lâu rồi mà chẳng có âm thanh.
Cô không dám xác định là đối phương không lên tiếng hay tại điện thoại đang bị mất tín hiệu.
Nhưng cho dù nguyên nhân nào đi nữa, Lương Thần cũng không nỡ cắt ngang.
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng đặt điện thoại vẫn còn đang kết nối xuống mặt bàn trước mặt.
Trong tiếng cười náo nhiệt của chương trình vang lên, Lương Thần ngỡ ngàng nhìn những gương mặt sung sướng trên màn ảnh, mấp máy môi mà không kêu thành tiếng, sinh nhật vui vẻ.
Thật ra cô vẫn luôn nhớ rõ.
Mỗi một năm qua chưa bao giờ lãng quên.