Tục ngữ đúng, JP (tuyệt phẩm) hiện tại không phải là đôi mà là thành đoàn rồi.
Sau hai ngày đánh giáp lá cà với Hồ Vân Hỉ, Lương Thần nhận được điện thoại của mẹ Ngôn Tế Thời. Sau khi chào hỏi khách sáo lễ độ, vừa bắt đầu bên kia đã chủ động: "Tiểu Thần à, hai ngày trước lúc Vân Hỉ gọi điện thoại cho cháu bác cũng ở ngay bên cạnh, điện thoại mở loa ngoài."
Được. Được lắm.
Lần này hòa nhau. Hôm đó bên cạnh mình cũng có Từ Hạc Thu dự thính, bên kia có mẹ Ngôn Tế Thời ngồi nghe. Hóa ra mình và Hồ Vân Hỉ chính là hai con dế trong hũ, ra sức quyết chiến một trận ác liệt, cho rằng sống chết như nào cũng phải công thủ nhưng chẳng qua ở trong mắt người khác đó chỉ là kính chiếu ảnh mà thôi.
Lương Thần quay bút, vẻ mặt bất đắc dĩ tự giễu, trong lòng như có tiếng nhạc Cát Tường đang hát, bốn người chúng ta là một đám JP...
Không nghe thấy Lương Thần trả lời, bên kia cũng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Bác đã hẹn với bố mẹ cháu, lúc nào cháu rảnh rỗi? Tiểu Thần, bác muốn nói chuyện với cả cháu và bố mẹ cháu."
Mẹ Lương Thần vẫn là bà chủ gia đình, từ trước đến này đều rất thoải mái thời gian. Bố cô từ khi về hưu cũng có cuộc sống nhàn hạ, trên thực tế là không sợ bị quấy rầy.
Lương Thần hiếm có khi nổi giận, cô chỉ cảm thấy trong nháy mắt tay chân mình cứng ngắc lạnh như băng. Trong quan niệm của cô, đối phương là mẹ Ngôn Tế Thời, có quyền phát biểu ý kiến đối với tình cảm có thích hợp để tiến tới hôn nhân hay không. Nhưng bây giờ lại rõ ràng bỏ qua điều kiện tiên quyết là quyết định của bố mẹ cô, điều này rất không tôn trọng cha mẹ cô.
Cô nghiến răng, cố gắng kìm nén cảm xúc đáp lại: "Bác Vương, thật ra bác không cần quấy rầy bố mẹ cháu đâu, bác nói thẳng với cháu là được rồi."
Vương Tú Văn áy náy thở dài một tiếng trong điện thoại: "Xin lỗi Tiểu Thần, bác biết như vậy rất đường đột nhưng đây là chuyện quan trọng nên bác vẫn mong được nói chuyện nghiêm túc với cháu và bố mẹ cháu."
Dù sao cũng là người lớn, lại là mẹ của Ngôn Tế Thời, Lương Thần nắm chặt cái bút trong tay, khó khăn nói ra một chữ: "Vâng."
"Vậy lúc nào cháu rảnh? Bác đã hỏi ba mẹ cháu rồi, mấy ngày tới bọn họ cũng không có việc gì."
Một tiếng vang nhẹ, chiếc bút trong tay Lương Thần nhất thời gãy thành đôi, chỗ gãy nhọn hoắt cứa qua da khiến cô đau nhói. Người thẳng thắn như cô quả thực không thể dự tính trước được, không bằng dao sắc chặt bừa.
"Buổi chiều cháu có thể xin nghỉ!” Lương Thần hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Ngôn Tế Thời có đến không ạ?"
Giọng Vương Tú Văn hòa nhã nhưng đầy kiên quyết: "Nó không đến. Bác hy vọng, chuyện này tốt nhất không nên cho nó biết."
Mọi người cũng đều vì một người mà thôi.
3 giờ chiều, Lương Thần đã ngồi đối diện với mẹ Ngôn Tế Thời, bên cạnh là bố mẹ cô.
Lần gặp mặt này ở công ty gia đình họ Ngôn nên nơi chủ nhà tiếp khách đương nhiên là ở trong phòng giám đốc.
Văn phòng có phong cách đơn giản, thật ra không thích hợp chút nào để nói chuyện nhà. Nhưng chủ đề chuyện cần nói cũng không khiến người ta có cảm giác ấm áp nên cũng không cần so đo, chủ yếu đủ riêng tư là được rồi.
Vương Tú Văn rót cho mỗi người một ly trà rồi mới chậm rãi mở miệng: "Thật ra thì quan hệ hai nhà chúng ta
từ trước đến nay khá tốt, không ngờ có một ngày lại ngồi với nhau nói chuyện mất hòa khí như thế này."
Mẹ Lương Thần cười gượng gạo, cầm ly trà lên: "Mặc dù nói con cháu tự có phúc của con cháu nhưng dù sao cưới xin cũng là việc lớn, hai đứa có thể đến với nhau hay không còn phụ thuộc nhiều vào ý kiến của bố mẹ."
Lương Chính Thanh không đáp lời, chỉ cầm ly trà lên.
Lương Thần nhìn bố mẹ mình, hai tay đặt trên đầu gối lặng lẽ nắm thành quyền: "Bác cứ việc nói thẳng đi ạ."
"Được rồi, vậy bác nói thẳng, nếu làm mất lòng chỗ nào thì xin mọi người thứ lỗi." Vương Tú Văn để bình trà xuống: "Về chuyện Tiểu Thần và Ngôn Tế Thời, bác muốn nói, các con không thể đến với nhau."
Mẹ Lương Thần nhàn nhạt nối tiếp một câu: "Tôi cũng đồng ý."
Lương Chính Thanh nhìn Lương Thần, giơ tay tỏ ý mọi người tiếp tục.
Khi bất đồng ý kiến với vợ mình, Lương Chính Thanh luôn có thói quen tính trước làm sau, không biết đầy đủ thông tin ông sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến nào. Lương Thần biết rõ mình là người đơn giản không thể đấu trí với Vương Tú Văn, cha nhìn sang ý muốn mình bình tĩnh. Cô ngồi ngay ngắn lại, lặng im chờ Vương Tú Văn nói tiếp.
Hành động kế tiếp của bà ấy lại ngoài dự đoán của mọi người.
Bà đứng dậy, trịnh trọng cúi xuống với ba người nhà họ Lương.
"Tôi muốn bày tỏ xin lỗi trước khi nói tiếp." Nói xong câu đó bà ấy mới ngồi xuống lần nữa: "Tôi nhìn Tiểu Thần lớn lên từ nhỏ, ai cũng không thể nhận cháu là một cô gái rất tốt."
Lương Thần kinh ngạc nhìn bà thể hiện giống như đang đóng phim trên sân khấu vậy. Cô cảm thấy khó thở, dù há miệng cũng không phát ra được bất kì tiếng gì.
Vương Tú Văn nhìn Lương Thần, nói rất nghiêm túc: "Chúng ta đều biết cháu chỉ thích Ngôn Tế Thời, trước đây bác cũng rất vui mừng. Cháu dũng cảm, kiên trì, đều là phẩm chất mà bác rất thích. Bác vẫn luôn cảm thấy, tình cảm của người trẻ thẳng thắn mà mãnh liệt như cháu là một điều vô cùng đáng quý. Tính cách không được tự nhiên của con trai bác cũng không biết giống ai, rõ ràng rất thích cháu nhưng cứ như con vịt chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng, khiến ai thấy cũng gấp, người nào thấy cũng muốn tiến lên đẩy nó một cái. Cô gái ngoan, hiếm có một tình cảm như vậy..."
Lương Chính Thanh buông ly xuống, vẻ mặt rất hiền lành: "Vậy bây giờ tại sao em lại phản đối?"
Mẹ Lương Thần quay đầu nhìn chồng, muốn nói lại thôi.
Lương Thần không nói ra lời, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn.
Cô ngốc đến mấy cũng biết bà đang nâng cô lên cao, chẳng qua không biết lý do chưa nói rốt cuộc là gì lại có thể khiến cho mẹ Ngôn Tế Thời phí công sức nói ra một đoạn dài như vậy.
Trong thoáng chốc cô đột nhiên có ý nghĩ –
Có lẽ Hồ Vân Hỉ thích hợp hơn với nhà họ Ngôn.
Nói chuyện lòng vòng thế này, một nói ba than quanh co vòng vèo thật sự không hợp với loại người cơ bắp như cô.
Vương Tú Văn không trả lời thẳng thắc mắc của Lương Chính Thanh, tiếp tục than thở: "Thật ra chuyện Tiểu Thần và Ngôn Tế Thời yêu nhau, từ khi bắt đầu em đã biết. Không giấu anh, em cân nhắc mãi mới quyết định như thế này. Cho dù nhìn từ phương diện nào thì nhà Ngôn và nhà Lương kết hôn cũng là chuyện tốt, em quyết
định như này đã phải hạ quyết tâm rất lớn."
Cuối cùng mẹ Lương Thần vẫn không kiên nhẫn nổi, đau lòng cho con gái: "Tú Văn, tôi cũng biết cô có chỗ khó xử, chúng tôi có thể hiểu được. Cô nói thẳng đi. Tiểu Thần nhà tôi là người thẳng tính, nói chuyện lòng vòng thế này con bé sẽ khó chịu."
Mẹ cô quan tâm bảo vệ khiến Lương Thần bắt đầu bực bội, trong lòng đầy tủi thân, khóe mắt hơi cay.
Chẳng qua cô chỉ... cô chỉ thích một người, sao lại liên lụy khiến cha mẹ mình phải đối diện với cảnh tượng
không thể chịu nổi như vậy chứ! Nếu như người cô thích không phải là Ngôn Tế Thời thì bọn họ sẽ không phải chịu điều này.
Vương Tú Văn không đành lòng thở dài, lấy ra một quẻ bói từ trong túi xách đưa cho mẹ Lương Thần: "Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy tôi rất mê tín nhưng nhà tôi kinh doanh, mặc dù không tính là nhà quyền quý cao sang gì nhưng vẫn luôn phải kiêng kỵ. Tôi không thể để mọi chuyện xảy ra rồi mới cứu vãn hoặc đền bù, vô cùng xin
lỗi mọi người cũng rất xin lỗi Tiểu Thần, nhưng tôi phải đề phòng chuyện chưa xảy ra."
Mẹ Lương Thần bình tĩnh nhìn quẻ bói, yên lặng đưa cho chồng mình.
Lương Chính Thanh nhìn tờ quẻ kia, chân mày nhíu lại.
Nét mặt ông chỉ có câu nói...
Cái này là cái gì đây!
Vương Tú Văn nhìn Lương Thần đang ngơ ngác, trong nụ cười có sự ôn hòa đầy thiện ý nhưng lời nói ra lại rất
tàn nhẫn: "Tiểu Thần, bác biết oan ức cho cháu. Có lẽ cháu và cha mẹ cháu sẽ cảm thấy lý do này quá vô căn cứ
nhưng đây chính là lý do của bác. Bác biết nhà cháu không tin vào những thứ này nhưng bác tin. Từ sau khi
cháu với Ngôn Tế Thời yêu nhau, quả thật có một số chuyện bất thường. Mong mọi người không trách tôi. Tờ
quẻ nói các cháu yêu nhau thì cả hai đứa đều không có lợi."
Lương Thần nhận lấy tờ quẻ cha đưa cho, cô không nhìn nó chỉ nhìn vào mắt Vương Tú Văn, thẫn thờ nói: "Vậy bác muốn cháu làm gì?"
Dĩ nhiên không thể đơn giản chỉ chia tay với Ngôn Tế Thời rồi, nếu không bà cũng sẽ không phí nhiều công sức như vậy.
"Có thể yêu cầu của bác hơi quá đáng nhưng bác hy vọng cháu có thể cân nhắc. Bác đã xem qua, bát tự của Vân Hỉ và Tế Thời rất hợp nhau, bác mong cháu..." Vương Tú Văn nói mấy câu cũng cảm thấy bản thân được voi đòi tiên, cuối cùng sửa lại, "Được rồi, bác cũng không thể quá đáng hơn nữa. Bác chỉ hy vọng, chuyện chia tay do cháu chủ động nói ra, không nên để cho Ngôn Tế Thời biết."
Quả thật cũng quá uất ức cho con bé rồi, lúc thích hợp phải bồi thường cho nó. Vương Tú Văn thầm nghĩ trong lòng.
Lương Thần vừa muốn nói chuyện thì bị cha ra dấu tay ngăn lại.
Lương Chính Thanh rất không đồng ý lắc đầu: "Nhà các người là nhà kinh doanh có phép tắc và kiêng kỵ, cái này chúng tôi có thể hiểu được, cho dù tôi không tin những thứ này nhưng tôi vẫn tôn trọng. Nhưng nếu Ngôn Tế Thời cũng có cái ý nghĩ này thì chẳng ai nói gì được nữa. Dù sao cũng là chuyện của bọn nhỏ, chúng ta là người lớn can thiệp vào cũng không thỏa đáng."
Vương Tú Văn giải thích: "Vị sư phụ này đã quen biết với nhà tôi nhiều năm, nhà họ Ngôn nhiều lần biến nguy thành an đều do vị sư phụ này giúp đỡ nên chúng tôi không thể không tin. Tôi cũng đã hỏi sư phụ, việc này không có cách nào hóa giải."
Mẹ Lương Thần khoát khoát tay: "Thôi, hóa giải hay không cũng không sao. Nhà các người tin cái này cho nên dù có phương pháp hóa giải thì nó cũng sẽ ăn sâu bén rễ trong lòng các người. Nếu Lương Thần lấy chồng thì sau này cũng sẽ có khúc mắc thôi. Trước đó tôi cũng nghe được phần nào cho nên tôi cũng không đồng ý hai đứa nó ở bên nhau, bởi vì tôi không muốn sau khi cưới con gái tôi phải đối mặt với cuộc sống nơm nớp lo sợ khi nhà chồng bất cứ lúc nào cũng có thể chỉ trích và không hài lòng."
Hóa ra đây chính là chân tướng.
Vô vị khiến người ta chỉ biết thở dài lại khiến cho không ai có thể phản bác.
Lương Thần nhìn tờ quẻ bói trên tay.
Một bài thơ nhỏ không rõ nội dung trên tờ quẻ, bên cạnh viết bốn chữ bằng bút lông.
Hóa ra, tình ảm của mình trong lời chú giải của vị sư phụ này chỉ đáng giá vài nét bút mực, cũng chỉ có bốn chữ --
Không hợp cưới gả.