Một cuộc gặp mặt không quá thiện chí đã kết thúc trong bầu không khí mà cả hai bên đều cố gắng kiềm chế.

Lương Thần cũng không biết tính hay không tính là đạt được sự đồng thuận, tóm lại kết quả cuối cùng của cuộc nói chuyện là thái độ của mẹ Ngôn Tế Thời rất là hòa nhã, giữ vững lập trường. Còn chính gia đình nhà mình, thái độ của mẹ rất rõ ràng, ý kiến của bố là có điều giữ lại.

Lương Thần là một trong những đương sự chính quan trọng nhất, đại não đã rối loạn đến ngừng lại, chính mình cũng nghĩ không được rõ ràng lắm. Át chủ bài cuối cùng mẹ Ngôn Tế Thời vừa mở ra, đột ngột làm cho Lương Thần trở tay không kịp. Bởi vì đây là lý do hoàn toàn không nghĩ đến, hơn nữa lại đột ngột như vậy, việc vô lý như vậy, căn bản khiến cô không đối phó được.

Tạm biệt Vương Tú Văn, trong khi hai gia đình một nhóm ba người quay về nhà bắt đầu mở cuộc họp gia đình.

Mẹ Lương Thần vẫn tỏ rõ thái độ của chính mình: "Tiểu Thần, mẹ biết con người thằng bé Ngôn Tế Thời rất tốt, mẹ không hồ đồ, cũng nhìn ra được về khoảng thời gian con và nó qua lại là không có vấn đề gì. Nhưng con không thể ngây thơ cho rằng cưới xin chỉ là chuyện của hai người, từ xưa đến nay, cưới xin luôn luôn là chuyện
của hai gia đình. Cái quẻ đó mà nhà chúng ta xem ra căn bản là lời nói vô căn cứ, loại chuyện này nếu như rơi vào nhà chúng ra, ai cũng không để ý, nhiều nhất chính là nở một nụ cười. Nhưng mà gia đình họ lại để ý. Con còn trẻ, đường con đi vẫn còn dài, mẹ không hy vọng cuộc sống hôn nhân của con đều cùng nhà chồng đấu trí đấu dũng, và mẹ càng không hy vọng nhìn thấy con ba ngày hai bữa sẽ về nhà khóc lóc."

Trước đã nói yêu ai cũng không nên yêu Ngôn Tế Thời, con bé này không nghe lọt tai mà. Đây là vấn đề còn khó giải quyết hơn cả cái gọi là "môn đăng hộ đối".

Lương Thần im lặng, hai mắt nhìn chăm chăm vào điểm sáng ở trên bàn trà.

"Đắn đo của mẹ con có lí lẽ riêng, nhưng sai lầm con phạm phải giống như bác Vương ấy." Lương Chính Thanh lên tiếng: "Có lẽ người làm mẹ đều có điểm xét nét như vậy, chính là hy vọng bảo vệ con cái mình bằng hết khả năng, thường thường thích thay con cái mình quyết định một số việc. Nhưng mà trong tất cả sự việc đó thì quan trọng nhất là gì?"

Là gì cơ?

Lương Thần ngẩng đầu nhìn bố, trong mắt tràn đầy dấu hỏi.

Lương Chính Thanh mỉm cười: "Là suy nghĩ của Ngôn Tế Thời. Bà ấy cảm thấy con trai mình không biết gì cả
nên lén thuyết phục con, các con có thể chia tay, vậy mới tốt cho Ngôn Tế Thời. Thế nhưng suy nghĩ của Ngôn Tế
Thời không quan trọng sao? Đó mới là điểm mấu chốt quyết định toàn bộ việc này."

Mẹ đứng dậy đưa cho Lương Thần một cốc nước, nhìn chồng oán trách: "Để cho Ngôn Tế Thời biết sự việc có
thể thay đổi tốt hơn à? Mẹ nó đã gần 50 tuổi, tư duy hành động đều đã chín chắn, nó có khả năng dễ dàng thay đổi suy nghĩ của bà ấy à? Nhiều nhất chỉ là cãi nhau với mẹ một trận, đùa giỡn rối rắm, mẹ cậu ấy bị bức bách bất đắc dĩ vậy thì miễn cưỡng đồng ý, sau này quay về chịu tội không phải gia đình ta, mà là Lương Thần."

Lương Thần uống một ngụm nước ấm ổn định lại tâm trạng, mới nhẹ nhàng giải thích: "Thật ra con cảm thấy mẹ nói đúng."

Bố cô lắc đầu thở dài: "Mấy đứa thật là! Chẳng biết khuyên các con thế nào mới tốt nữa. Lương Thần, mẹ con muốn làm rõ chuyện cũng coi như thôi đi, sao đến cả con cũng không có lòng tin với thằng bé như vậy?"

"Vậy ông nói cho tôi biết nên làm thế nào để có được tin tưởng? Rõ ràng chuyện này có một cách có thể giải quyết, đó chính là khuyến khích Ngôn Tế Thời ầm ĩ một trận với mẹ nó. Nhưng tôi cũng là người làm mẹ, tôi có thể tha thứ cho lập trường của Tú Văn, nhưng bảo con trai nhà người ta tức giận với mẹ nó chỉ vì con gái nhà mình thì tôi không làm nổi. Vả lại, hiện tại chỉ có một nhà chúng ta, tôi nhìn vào thực tế tự thuyết phục, nếu như Ngôn Tế Thời và mẹ nó ầm ĩ bế tắc về việc gả con gái nhà mình qua đó thì sẽ chẳng bao giờ đối xử tốt với
Lương Thần đâu. Tôi chỉ có một đứa con gái, nuôi lớn như thế không phải để nó đến nhà người khác chịu ức hiếp!" Hiếm khi thấy mẹ của Lương Thần rướn cao giọng, ngầm tức giận như thế này.

Lương Thần ôm lấy vai của mẹ, đầu gục xuống, nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ đừng giận. Là tại con không tốt, để cho mẹ vì chuyện như thế mà lo lắng."

Lương Chính Thanh nhìn vợ nổi cáu, không dấu vết hạ thấp tư thế, kiên nhẫn giải thích: "Nếu đã xuất hiện vấn đề thì phải giải quyết nó, thực sự không giải quyết được thì phải chấp chận kết quả thôi. Không thèm làm cái gì, chấp nhận thua luôn sao?"

"Bố..." Lương Thần kêu lên một tiếng bất lực, lại phát hiện trong đầu óc của chính mình là một mớ đặc quánh, không biết nên nói gì mới phải.

Lương Chính Thanh vỗ vỗ vai con gái: "Lương Thần, đề nghị của bố là tốt hơn ngồi chờ chết, không bằng mạnh tay thử sức. Nhìn xem Ngôn Tế Thời có hay không có bản lĩnh giải quyết chu đáo vấn đề này, làm cho sự việc có kết quả tất cả đều hạnh phúc. Nếu đối mặt với áp lực của gia đình nó chỉ biết ngang ngược kháng cự, hay dứt khoát lựa chọn từ bỏ con thì chứng tỏ nó không có năng lực bảo vệ con. Bố đây cũng không yên tâm giao con gái mình cho kẻ như vậy."

Hai bên trái phải đều có đạo lý, trong đầu Lương Thần cũng đang đấu tranh.

Chiều tối Lương Thần gọi điện thoại cho Ngôn Tế Thời, nói mẹ mình tâm trạng không vui nên buổi tối sẽ ở nhà với bà.

Sự thật là Lương Thần ngồi lì một mình trong phòng cả buổi tối, đủ loại ý nghĩ liên tục xuất hiện, đầu óc náo nhiệt như chợ, đến tận trời gần sáng cô mới tự ép mình nằm xuống, chỉ ngủ được 2-3 tiếng.

Càng buồn hơn là vừa mới bước vào cửa phòng khám đã chạm mặt em gái thực tập thân thiết với Từ Hạc Thu.

"Anh đoán là tối qua em không ngủ được?" Từ Hạc Thu trông thấy dáng vẻ của cô mà thốt lên đầy kinh ngạc.

Lương Thần luôn sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi vô cùng lành mạnh, đây là lần đầu tiên trông thấy cô uể oải không phấn chấn như vậy.

Lương Thần không có tinh thần trêu đùa với anh ấy, ủ rũ: "Chào mọi người. Chào sư huynh." Nói xong liền bước lên tầng với ánh mắt lờ đờ.

Từ Hạc Thu ánh mắt lóe lên, cười hì hì với em gái thực tập, cùng bước lên tầng phát huy tình cảm đồng môn.

"Nào vào đi, có cái gì không vui vẻ chứ, nói ra cho sư huynh vui vẻ một chút."

Anh chàng đi theo vào phòng làm việc của Lương Thần, ngồi xuống đối diện cô.

Lương Thần ôm đầu đau khổ, thì thầm nói nhỏ: "Ây, để lộ rồi! Em đã thảm lắm rồi, để anh biết chỉ biết càng thảm hơn thôi."

"Yên tâm đi, anh sẽ không đả kích em, không phá hủy em, không bới móc em đâu." Từ Hạc Thu cười nhăn nhở cam đoan: "Anh hứa sau khi em kể hết ra xong anh sẽ cảm thông với em, đối xử dịu dàng để cho em có cảm giác như gió xuân vờn quanh."

Lương Thần buồn bã ngước lên nhìn, do dự nhiều lần, vẫn là nói ra.

Kỳ thật hai người cũng có thể coi là lớn lên với nhau từ nhỏ, tuy cách nhau 5 tuổi nhưng quan điểm sống chẳng những tương đồng mà tình cảm còn gần gũi hơn cả anh trai cùng cha khác mẹ Lương Đông Vân. Thật sự đến những lúc quan trọng, chỉ có ở trước mặt Từ Hạc Thu cô mới có dũng khí nói ra.

"... Chuyện là thế đấy. Vậy giờ anh nói thử xem, em nên nói hay là không nên nói cho anh ấy biết?" Lương Thần đau khổ ôm đầu.

Sống hai mươi mấy năm trên đời mới mất ngủ lần đầu tiên, đối mặt với sự giày vò của cả tâm lý và sinh lý, thật sự không biết nên nói thế nào.

Từ Hạc Thu sờ sờ cằm, cười mà như không: "Quả thật đây là vấn đề khó, em chọn thế nào cũng như bước trên tấm băng mỏng."

"Anh đẹp trai, anh nói chẳng khác nào không nói ấy!" Lương Thần bi thương kêu một tiếng, đến cả sức lực phẫn nộ đều không có.

"Theo quan điểm của cá nhân anh, anh tương đối nghiêng về ý kiến của bố em." Từ Hạc Thu ngày càng hiền lành, khách quan đứng đắn đưa ra ý kiến tham khảo của chính mình.

"Ngoại trừ cách ầm ĩ một trận với bác Vương, em thật sự không nghĩ ra anh ấy sẽ giải quyết thế nào. Nhưng em không hy vọng như vậy, trong lòng anh ấy sẽ không thoải mái." Lương Thần gục mặt xuống bàn, giọng buồn phiền.

"Em tỉnh lại đi, năm nay những người được coi là thánh mẫu đều bị người bình thường đánh thành mảnh vụn cả rồi!" Từ Hạc Thu gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Thế mà anh gọi anh Thần này Thần nọ bao năm rồi. Đúng là chỉ có hư danh! Xem ra em vẫn thuộc về phái “đàn bà con gái” thôi!"

Lương Thần ngẩng đầu lên, nản lòng thoái chí: "Được rồi, bỏ qua góc nhìn thánh mẫu mà nói, anh ấy và bác Vương ầm ĩ thì chả có gì tốt cho em. Giống như mẹ em nói ấy, lẽ nào muốn trong mấy chục năm nữa em phải lo
lắng căng thẳng với nhà chồng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chỉ trích à!"

Sắc mặt của Từ Hạc Thu như hận sắt không thành thép: "Ra đây chính là ý tưởng của em à? Biết lường trước như vậy cơ à? Giúp đỡ người ta làm mẹ hiền con thảo, còn bản thân mình cô đơn tự gặm nhấm vết thương trong lặng lẽ phải không? Và thuận tiện để mỗi ngày anh ngắm một cô gái oán sầu!"

Lương Thần không có lời nào để nói, đập trán lên bàn làm việc thay cho lời đáp.

"Em đập đầu vào bàn làm gì, nghe theo lời anh thì nên đập đầu vào tường ấy!" Từ Hạc Thu khinh bỉ cô: "Lại nói, Ngôn Tế Thời đường đường là một thằng đàn ông, chả lẽ không giải quyết nổi một việc cỏn con à? Bình thường em mạnh mẽ lắm mà... Sư muội, sao mới có tí chuyện liên quan đến cậu ta mà em đã trở nên mỏng manh vậy?"

"Sư huynh, không ngờ ý kiến của anh lại giống bố em vậy." Lương Thần dừng việc tự hành hạ chính mình, ngước đầu lên nhìn Từ Hạc Thu.

Anh ta rướn mày đắc ý, tiếp tục giảng giải: "Vậy mới nói cách đàn ông nhìn đàn ông khác với cách phụ nữ nhìn đàn ông đấy. Từ bé em đã bảo vệ cậu ấy như thói quen, thái độ chẳng khác gì gà mẹ. Bây giờ không thể so sánh với ngày xưa, mà Ngôn Tế Thời đã là một thằng đàn ông gần 30 tuổi, nào có yếu đuối như em tưởng không chịu được việc này? Mục đích của em với mẹ em là thay người ta lo nghĩ không xong, còn tự ý lựa chọn phương án tốt đối với người ta, thế thì có khác gì với mẹ Ngôn Tế Thời đâu!"

Hình như không khác nhau thật.

"... Sư huynh, em sai rồi." Lương Thần nhận lời răn dạy.

"Còn nữa, nếu cậu ta thật sự như em cho rằng không gánh vác được việc thì nên bỏ đi." Thái độ chân thành của Từ Hạc Thu và bố Lương Thần không khác nhau lắm: "Sư muội, nghe sư huynh một câu này, em tìm đàn ông chứ không phải chăm trẻ con, Ngôn Tế Thời cũng không ý định tìm thêm người làm mẹ, cho nên có một số việc cậu ta nên gánh vác thì để cậu ta xử lý. Vả lại, em phải tin tưởng cậu ấy có khả năng đó." 

Không có tiếng đáp lời của Lương Thần, điện thoại của cô vang lên, là Ngôn Tế Thời.

- Em hôm nay không phải trực ca hả?

- Vâng.

- Buổi tối có bữa tiệc à?

- Không có, sao vậy?

- Anh trai và chị dâu em gọi điện hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, làm xong anh sẽ qua đấy đón em.

- Ừm.

Từ Hạc Thu tự nhiên khoanh hai tay trước ngực, đợi Lương Thần ngắt điện thoại mới hỏi: "Ngôn Tế Thời à?"

"Vâng." Hai tay Lương Thần xoa đầu mình: "Anh trai và chị dâu em hẹn tối nay ăn cơm, buổi chiều tan làm anh ấy đến đón em."

"Vậy em là quyết định nói chuyện cho cậu ấy, hay là không nói? "

"Em... vẫn chưa nghĩ ra. " Lương Thần uể oải đáp.

Từ Hạc Thu tức giận ném cho cô một câu: "Thì ra anh ở chỗ này nói cả buổi mà em vẫn nghe như không à?"

Đúng là bùn loãng không thể trát được tường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play