Hôm sau, Lương Thần nhàn rỗi ở nhà nghỉ đến mốc meo. Sau khi tan việc Ngôn Tế Thời lập tức chạy như bay trở về nhà Lương Thần.

Lo lắng đề phòng một ngày một đêm, vừa vào trong thì thấy Lương Thần đang quét dọn vệ sinh, anh thở phào nhẹ nhõm tựa vào cửa, cố gắng khiến giọng mình nghe như bình tĩnh: “Đúng là khó hiểu với mẹ anh! Cố tình gây chuyện!”

Lương Thần giơ tay lên xoa đầu anh, cười: “Nào có ai nói mẹ mình như vậy, hư quá.”

“Là bà ấy kỳ lạ trước! Anh quan tâm sự thật chứ không quan tâm thân sơ!” Ngôn Tế Thời cười khẽ, hừ nhẹ nói.

“Hôm nay ăn ở nhà hay ăn ở ngoài?” Từ sau khi hai người yêu nhau, Lương Thần ngày càng giống như phụ nữ của gia đình: “Hôm nay em quét dọn nhà nên chưa mua thức ăn...”

Ngôn Tế Thời lập tức quần áo gọn gàng chờ xuất phát: “Cùng đi mua thức ăn nhé!”

Hai người cũng không muốn nói đến chuyện mẹ Ngôn Tế Thời nữa, giả vờ thoải mái vui vẻ cùng đến siêu thị. Nhưng luôn có người chưa đủ công lực, tránh không được lộ ra chút sơ hở, chứng cớ xác thực chính là... Hễ Lương Thần vừa ý cái gì thì chắc chắn Ngôn Tế Thời sẽ phủ định.

Lương Thần hết biết, nhìn Ngôn Tế Thời đầu tàu gương mẫu xông lên phía trước.

“Mặc dù anh không biết nấu cơm nhưng em hiểu rõ anh mà, anh kén ăn nên về phương diện ăn này anh là chuyên gia đấy. Lương Thần, không phải anh muốn nói em đâu nhưng em không có chút kinh nghiệm cuộc sống nào, em hoàn toàn không thể cách xa anh được!” Ngôn Tế Thời vừa cầm các loại rau quả bỏ vào xe đẩy, vừa tự tâng bốc mình.

“... Điều kiện tiên quyết là quá trình suy lý nên có thể rút ra kết luận như vậy...” Đây logic cứt chó gì vậy!

Lương Thần trợn tròn mắt.

Mặc dù cô không rõ ngày hôm qua sau mình rời đi anh và mẹ anh đã nói những gì, nhưng Lương Thần đủ chắc rằng có liên quan đến mình.

Tuy không biết là sự thật gì khiến anh bất an như vậy, nhưng điều này khiến cho Lương Thần có loại cảm giác cân bằng...

Cuối cùng không phải chỉ có một mình mình không vui ha ha ha.

Vẻ mặt Lương Thần cũng không có không vui nhưng điều này không thể giảm bớt nặng nề trong lòng Ngôn Tế
Thời. Thấy Lương Thần chỉ cười mà không tiếp lời, Ngôn Tế Thời đẩy xe đồ ăn đi cạnh cô vài bước cất giọng: “Hôm qua anh mới biết mẹ anh ở trong tối nhúng tay vào chuyện các em so sánh kế hoạch. Thẳng thắn mà
nói, anh cảm thấy không có mặt mũi khi gặp em.”

“À, vậy nếu không anh đừng gặp em mấy ngày thì anh đỡ phải mang gánh nặng trong lòng...” Lương Thần đưa ra đề nghị tàn khốc vô tình.

Ngôn Tế Thời liếc xéo cô: “Sao hả, em còn muốn ở riêng? Đừng có mơ! Nghĩ cũng có tội!”

À.

“Giờ nhắc đến ở riêng…” Lương Thần nói thầm: “Nếu em nhớ không nhầm thì 'ở riêng' hình như là khái niệm ở trong quan hệ hôn nhân thì phải?”

Ngôn Tế Thời lập tức nghiêng người ngăn cô lại: “Vậy thì chúng ta kết hôn nhé! Ngày mai đi đăng kí luôn!”

“Ồ, đúng rồi, sau khi đăng kí là có thể ở riêng rồi.” Lương Thần gật đầu theo.

“Sao em xấu xa vậy?!” Ngôn Tế Thời như trẻ em vô lại
ôm đầu ngồi xổm, vẻ mặt đầy đau khổ: “Đây rõ ràng là ma đâm vào tường mà…”

(CN: Ma đâm vào tường: vào ban đêm hoặc ở ngoại ô, bạn có thể bị mất phương hướng, mờ tự nhận thức, không biết đi đâu, nên đi vòng tròn tại chỗ. (một trạng thái ý thức mơ hồ của con người)

Ánh mắt Lương Thần rạng ngời: “Đều do anh nói mà, em chỉ đồng ý lời anh thôi, điều này cũng có tội sao?”

“Em đồng ý nhưng anh không đồng ý!” Ngôn Tế Thời ngửa đầu, vẻ mặt lo lắng đến vặn vẹo, “Aiz, không đúng không đúng... Rốt cuộc anh đồng ý hay không đồng ý đây...”

Đào cái hố này, rõ ràng tự tìm đường chết!

Không chơi nữa!

Lương Thần kéo người yêu đang ủ rũ cúi đứng dậy, Ngôn Tế Thời cũng mau chóng sắp xếp mạch suy nghĩ, tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện.

“Trước đây Vân Hỉ mời anh và anh Phi ăn cơm mấy lần, đều là ở quán Túy Phong, không biết sao mẹ anh lại biết...” Ngôn Tế Thời dừng lại một chút, liếc trộm phản ứng của Lương Thần.

Phản ứng của Lương Thần là -- xem thường một đôi.

Lại nhiều lần cùng một cô gái xuất hiện ở quán rượu, anh mà làm được quản lý thì đúng là người ta không có mắt!

“Dù sao thì cũng đã biết rồi, sau đó có lẽ mẹ anh cảm thấy mấy năm rồi em cũng không có phản ứng với anh, sợ anh phải cô độc suốt quãng đời còn lại, cộng thêm việc trước kia anh giúp Vân Hỉ liên lạc đơn vị thực tập cho nên mẹ anh hiểu lầm, sau đó tốt bụng giúp đỡ cô ấy. Tóm lại, em đừng tức giận, anh sẽ giải quyết chuyện này.” Ngôn Tế Thời nói một hơi, mắt nhìn phía trước, tay vô thức nắm chặt xe đẩy.

Thật ra anh không muốn biểu hiện lo được lo mất như vậy, để cho người ta cảm thấy mình như đàn bà ú ớ, vứt
luôn hình tượng quý công tử lộng lẫy, nhưng anh thật sự không thể không quan tâm.

Khắp người Lương Thần luôn có trạng thái vô địch "Không có Ngôn Tế Thời mình cũng có thể hạnh phúc",
nhưng "Ngôn Tế Thời trong tương lai" nếu không có Lương Thần...

Anh sẽ nổ tung mất. Nhất định sẽ như vậy.

Lương Thần cười đẩy đẩy anh: "Sao vậy, không được đánh nhau thì anh đừng cắn răng nghiến lợi chứ. Anh không nói sẽ giải quyết như thế nào thì em chỉ có một yêu cầu duy nhất thôi, đó chính là, xử lý đẹp một chút.”

“Không thành vấn đề.”

Cô trông anh như được sống lại trong nháy mắt đi nhanh như bay, khẽ mỉm cười nhưng mí mắt rủ xuống.

Chuyện không đơn giản như vậy, vấn đề quan trọng chắc chắn là chân tướng khác không thể nói ra được.

Mặc dù cô không phá vỡ nguyên tắc “không tò mò” của mình, nhưng cô cũng có chút lo lắng bởi vì bây giờ cô không thể chắc chắn chân tướng đó rốt cuộc có bao nhiêu lực sát thương.

Ở trong thế giới quan của Lương Thần, không thể nhận được tình cảm chúc phúc của cha mẹ thì cây ngay không sợ chết đứng cũng vô ích.

Cả ngày hôm nay cô đã đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhượng bộ chuyện quan trọng nhất trong lòng
mình. Đó là trong đoạn tình cảm với Ngôn Tế Thời, bất kể sự ngăn cản đến từ cha mẹ, nếu có thể giải quyết vấn đề, cô nhất định cố gắng hết sức tranh thủ, dẫu bản thân phải thay đổi, cho dù phải vượt mọi chông gai.

Nhưng nếu như không thể giải quyết vấn đề, vậy thì có lẽ cô sẽ chọn nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.

Nói cô bảo thủ cố chấp cũng được, nói cô hèn yếu cũng được, trong vấn đề cưới xin cô luôn tôn trọng ý kiến và
quan điểm của cha mẹ -- bất kể là cha mẹ mình hay cha mẹ đối phương -- chuyện cưới xin này nhất định phải được ủng hộ.

Mấy ngày sau, một cú điện thoại của vị khách không mời mà đến Hồ Vân Hỉ gọi tới phòng làm việc của Từ Hạc Thu, yêu cầu nói chuyện với Lương Thần.

“Sư muội, em đừng khách sáo với cô ta, cứ yên tâm mạnh dạn lên! Đôi bên hận thù người gan dạ thắng, nhưng em đừng làm ra chuyện không biết xấu hổ nhé! Nếu cần kéo bè kéo lũ đánh nhau thì cứ gọi anh!” Từ Hạc
Thu tự mình đi tới cửa phòng làm việc của cô truyền đạt lại, thuận tiện cổ vũ cô cố gắng lên.

Cô rất bất đắc dĩ đẩy anh ấy ra: “Cần góp người thế mà lại còn bảo đừng làm việc không biết xấu hổ, anh thấy thực tế không…”

Không để ý tới Từ Hạc Thu gào khóc ở đằng sau, Lương Thần thản nhiên đi vào phòng làm việc của anh, cầm điện thoại lên đánh giáp lá cà với Hồ Vân Hỉ.

“Alô, tôi là Lương Thần.”

“Chào cô, tôi Hồ Vân Hỉ, mạo muội làm phiền cô.” Hồ Vân Hỉ phá vỡ cục diện, “Tôi không có số điện thoại của cô nên đành phải tra số điện thoại phòng khám bệnh làm việc. Nhưng hình như lại tra ra số điện thoại phòng làm việc của ông chủ cô rồi, không gây phiền toái cho cô chứ?”

Lương Thần bình tĩnh đáp trả: “À, không sao, chúng tôi ở đây luôn không phân biệt lớn nhỏ, có lời gì cô cứ việc nói.”

Bên kia Hồ Vân Hỉ thoáng dừng, cuối cùng lựa chọn nói chuyện theo góc độ vòng vèo: “Tôi rất xin lỗi chuyện so sánh kế hoạch lần trước, tôi hy vọng không sinh ra ảnh hưởng xấu với mọi người. Thật ra tôi cũng không biết tại sao bác Vương lại giúp tôi một chuyện lớn như vậy... Tóm lại, tôi muốn nói xin lỗi vì chuyện này.”

“Cái này thuộc về chuyện công, cô có thể trực tiếp nói với Từ Hạc Thu mà. Trên danh nghĩa tôi chỉ là một cổ đông nhỏ thôi. Thật ra tôi chỉ ăn lương bất kể chuyện gì.” Lương Thần cười nhạt.

Cô không phải người thích công kích người khác, trong công việc có thể nói cô là người rất hiền lành. Hồ Vân Hỉ như dùng hết toàn lực vào một quyền nhưng cứ như đánh trên bông vải vậy, uổng phí công phu.

Đang nói chuyện, Từ Hạc Thu lắm mồm nghênh ngang vào dự thính, ánh mắt Lương Thần xua đuổi không có hiệu quả chỉ đành phải chấp nhận cảnh bị vây xem khi nói chuyện.

Thấy cô cố ý nhượng bộ, Từ Hạc Thu lại được voi đòi tiên tiến lên ấn loa ngoài.

“Được rồi, Lương Thần, tính cách của cô tôi cũng đã nghe nói qua phần nào, vậy tôi cũng không vòng vo nữa, tôi sẽ nói thẳng.”

“Mời nói.” Lương Thần bất đắc dĩ trừng Từ Hạc Thu.

“Trong khi tôi và Ngôn Tế Thời qua lại cũng không mập mờ và phức tạp như người khác nói. Nói thật, trước
đây tôi đối với anh ấy cũng không có suy nghĩ gì xa xôi, cho dù là năm đó tôi qua lại với anh ấy hay mới gần đây
tôi cũng không nghĩ tới. Bây giờ, mặc dù tôi không biết vì sao mẹ anh ấy lại nhìn tôi với con mắt khác nhưng tôi muốn cạnh tranh với cô một cách công bằng.”

Quá độc ác, công khai phá quán rồi.

Biểu tình Từ Hạc Thu đầy cảm khái, mãnh liệt lắc đầu.

Lương Thần khoanh hai tay trước ngực, nhìn Từ Hạc Thu nhe răng toét miệng, nói với Hồ Vân Hỉ bên đầu kia
điện thoại: “Cho nên, hôm nay cô gọi điện tới ý là, muốn tuyên chiến?”

“Phải. Dù cô cảm thấy tôi hèn hạ, dù cho toàn bộ người trên thế giới đều cảm thấy tôi vô sỉ nhưng đã có cơ hội như vậy thì tôi không muốn buông tha. Lương Thần, tôi biết tôi không giống cô, tôi vĩnh viễn không cách nào vượt qua gia thế bối cảnh của cô. Nhưng nếu bác Vương coi trọng tôi, vậy chắc chắn điều đó nói rõ tôi có điểm đáng giá, tôi muốn nắm lấy cơ hội này.”

“Rồi. Vậy sau đó thì sao?”

“Tôi muốn hỏi, nếu cô đối đầu chính diện với mẹ Ngôn Tế Thời, cô vẫn sẽ kiên trì giữ vững tình cảm của cô chứ?”

Mắc mớ gì tới cô?

Lương Thần và Từ Hạc Thu đồng thời khinh thường.

“Cô có dám không?"

Hồ Vân Hỉ gặng hỏi có chút khiêu khích khiến cho Lương Thần theo bản năng ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ
nghiêm túc hiếm có: “Đối với Ngôn Tế Thời, đầu tiên tôi xác nhận anh ấy quan tâm tôi. Có cái tiền đề này thì mới có kiên trì giữ vững hay không chứ. Nếu không, mặc cho anh ấy giống như Phan An giàu nứt đố đổ vách thì tôi vẫn bỏ thôi. Còn cô thì sao?”

Chỉ có mẹ Ngôn Tế Thời không biết vì sao lại ủng hộ là có thể không sợ đấy à? Thấy thế nào, cô có khả năng sao?

“Cô không trả lời thẳng vấn đề của tôi. Cô dám đối mặt trực diện với mẹ Ngôn Tế Thời không? Vì tình cảm của cô?”

Lương Thần cười: “Cả đời này tôi không sợ chết, không sợ cô độc suốt quãng đời còn lại. Cô nói xem, ngay cả điều này tôi cũng không sợ thì còn cần nói ‘có dám hay không’ sao?”

“Lương Thần, tôi rất tán thưởng cô. Cô luôn khiến cho người khác có ấn tượng ‘điên cuồng xông về phía trước’, nhưng trên thực tế cô lại rất thông minh rất khéo léo. Nhưng phụ nữ luôn dễ dàng bị tình cảm che mờ lý trí. Tôi không biết Ngôn Tế Thời đã có cảm xúc gì khi chúng tôi yêu nhau, và chính cô cũng không biết. Còn tôi có sự ủng hộ từ mẹ anh ấy... có lẽ cô cũng đoán ra. Tôi thừa nhận, cú điện thoại này do mẹ Ngôn Tế Thời bảo tôi gọi. Lương Thần, tôi không muốn nhìn thấy cô thông minh quá sẽ bị thông minh hại.”

Từ Hạc Thu hoàn toàn ngây dại.

Đây là cái tình huống gì vậy? Trái Đất nguy hiểm quá!

Lương Thần thở dài, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, bất đắc dĩ nói: “Cuộc đời không dài, nếu thật vất vả tới cõi đời này một lần thì có trăm vị cũng phải nếm thử một chút mới không hối hận. Cho dù cuối cùng thật sự tôi bị thông minh quá sẽ bị thông minh hại nhưng coi như tôi đã có một bài học trong đời. Còn cô, hoặc là nói các người không cần phải đặc biệt thông báo với tôi cô sắp làm cái gì, không cần chỉ bảo tôi nên hay không nên làm cái gì. Hồ Vân Hỉ, tôi không hiếu chiến, tôi chỉ muốn cả đời này mình được vui vẻ, thoải mái, chân thành, vô tư, không thẹn với lương tâm là được. Cho tới bây giờ, trong sinh mạng không tính là quá lâu của mình, tôi thật lòng mong muốn vui vẻ, đã từng bỏ ra nhiều, nhận lại cũng
nhiều, cuộc đời tôi đã đủ mỹ mãn rồi. Không cần phí tâm dò xét tôi nữa, tôi có thể thẳng thắn nói với cô, tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ, nếu như bất hạnh không giữ được thì đó cũng là vấn đề của chính tôi. Cô cũng không cần lo, bởi vì căn bản là, tôi không sợ  thắng thua.”

Nói xong một chuỗi dài này, Lương Thần cúp điện thoại, im lặng mắt lớn trừng mắt nhỏ với Từ Hạc Thu.

Từ Hạc Thu đập bàn thật mạnh, kích động khen ngợi: “Sư muội, em quả là ngầu mà! Trên tâm lý tuyệt đối chiếm ưu thế! Anh nhất định phải nói, đối đãi với phụ nữ hèn hạ gan dạ như vậy, nếu như chèn ép, phải chèn ép thật sâu.”

Người ta ở bên kia đứng đắn tuyên chiến hồi lâu, cô ở đây liền trả lời chắc chắn... bà đây không quan tâm!

Lương Thần cười: “Sư huynh, em cho là anh sớm đã biết, em không ngầu, em là máy bay chiến đấu tốt nhất!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play