“Ngôn Tể Thời, công ty anh ở tầng mấy thế?” Thời tiết oi bức khiến người ta khó chịu, cộng thêm việc mới vừa đi qua đoạn đường dành cho người đi bộ, Lương Thần cầm điện thoại mà mồ hôi ướt đẫm lưng.

“Em đang ở đâu?”

Lương Thần nói cho anh mấy bảng hiệu cửa hàng mặt tiền tương đối nổi bật quanh đó.

“Đứng tại chỗ chờ anh nhé!?”

Mấy phút sau, Ngôn Tể Thời đã xuất hiện trước mặt Lương Thần.

Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái của anh, Lương Thần theo bản năng sờ tóc trên trán đã mướt mồ hôi, cười gượng gạo giơ mấy bọc thuốc trong tay lên.

Ngôn Tể Thời nhận lấy thuốc, nụ cười sáng ngời: “Lại đây ngồi một lát, nửa tiếng nữa anh tan làm rồi. Để cảm ơn em, anh mời em ăn cơm nhé!” 

Không khí ngột ngạt oi bức dường như muốn hút sạch lượng nước trong người vậy, nụ cười Ngôn Tể Thời vui vẻ như thể tự nguyện. Lương Thần nhìn bầu trời âm u,
cười uể oải, xua tay từ chối: “Được rồi, anh cứ làm việc đi, hôm khác cảm ơn em sau cũng được.”

Thấy cô định đi về, Ngôn Tể Thời vội vàng bắt lấy tay cô: “Hay vào đây ngồi một lúc nhé, trời cũng sắp mưa rồi!”

“Chắc sẽ không mưa ngay đâu, bây giờ em sẽ chạy về trước khi mưa đến.” Thời tiết nóng nực khiến cho Lương Thần cũng không dám quá chắc chắn: “Nếu không, anh cho em mượn cái ô nhé?”

“Anh không có thói quen để ô ở công ty.” Ngôn Thời cười dắt cô đi về phía trước.

Lương Thần không từ chối nữa, cùng đi vào tòa nhà với anh, phút cuối còn quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Ngôn Tế Thời ấn nút thang máy, quay đầu nói với cô như chém đinh chặt sắt: “Không cần nhìn nữa đâu, chắc chắn em chạy cũng không kịp, lát nữa sẽ mưa ngay thôi!”

“Rồi rồi, anh là vua tiên đoán được chưa. Đây cũng không phải việc quan trọng nên không cần nghiêm túc như vậy đâu.” Lương Thần rút tay mình ra khỏi tay anh,
nói nhỏ theo vào thang máy.

Ngôn Tể Thời cũng cảm thấy mình buồn cười: “Mỗi lần em làm trái lại anh đều muốn đập vai em để bảo em nghe theo anh.”

“Anh là Mã Cảnh Đào* đấy à?” Lương Thần kinh ngạc đứng sang bên cạnh.

Thang máy đến tầng 23, hai người trò chuyện không mặn không nhạt với nhau, và đi vào khu làm việc của công ty Ngôn Tể Thời.

Các đồng nghiệp đều trợn to hai mắt nhìn một màn này.

Hóa ra anh Ngôn và anh Trịnh không phải là một đôi!

Ngôn Tể Thời cũng chẳng có ý định thỏa mãn sự tò mò của mọi người. Anh sắp xếp chỗ ngồi cho Lương Thần rồi tự rót cốc nước cho cô, Lương Thần tự giác cầm tờ báo trên bàn anh chăm chú đọc. Ngôn Tể Thời an tâm cười cười, tiếp tục cùng đồng nghiệp tiến hành thảo luận phần cuối.

“A, trời mưa rồi.” Một lát sau, một đồng nghiệp của Ngôn Tể Thời hô lên.

Lương Thần ngẩng đầu khỏi tờ báo và đối diện ánh mắt đắc ý của anh. Ngoảnh lại nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, Lương Thần lại bất lực quay về đọc báo tiếp và khẽ lẩm bẩm, đúng là miệng quạ đen.

Ngôn Tể Thời hài lòng đứng lên đảo mắt nhìn mọi người: “Hôm nay cứ vậy đã, mọi người tan làm đi!”

Mọi người hoan hô, bắt đầu dọn dẹp đồ của mình.

Lương Thần đứng lên để Ngôn Tể Thời thuận tiện ngồi xuống thu dọn tài liệu trên bàn.

Đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi từ phía đối diện: “Á, cô em, anh biết em nè!”

Lương Thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người kia, không giải thích được chỉ chỉ mình.

Người nọ gật đầu như gà mổ thóc, nhiệt tình lao đến: “Chính là em, chính là em! Em chính là cô gái có mái tóc dài dám làm việc nghĩa! Thần tượng của anh!”

Trên căn bản Lương Thần không có cơ hội phát biểu bất cứ câu hỏi nào.

Ngôn Tể Thời nhanh tay nhanh mắt đứng dậy ngăn trước Lương Thần, ánh mắt nóng bỏng nhẫn tâm chèn ép đồng nghiệp: “Làm gì đấy hả?”

“Em gái, xin gặp gỡ, xin thông đồng, xin được nắm bàn tay nhỏ bé!” Dường như tên này coi thường sự chèn ép của Ngôn Tể Thời, tiếp tục nhiệt tình rối loạn khi thấy thần tượng của mình.

Trên cái thế giới này tại sao lại có hai người như vậy chứ!

Đồng ngiệp khác trông thấy con mắt sáng rỡ của anh ta đang kích động bèn vội vàng kéo anh ta qua một bên.

Người khởi xướng bị mang đi, Ngôn Tể Thời tiếp tục thu dọn đồ đạc song không nhìn Lương Thần, chẳng qua giọng nói không tốt lắm quăng ra một câu: “Đừng để ý tới anh ta.”

“Hóa ra em nổi tiếng thật...” Lương Thần nhìn ra ngoài cửa sổ đã thành cơn mưa to như trút nước, không thể tượng nổi lắc đầu: “Xong rồi, thế này có lẽ sẽ mưa cả đêm.”

Ngôn Tể Thời đứng lên, dáng vẻ thanh khiết, khóe mắt lộ ý cười: “Có dám cá cược với anh không?”

Hai người rất gần nhau, anh không nói to nên Lương Thần cũng nhỏ giọng đáp lời theo phản xạ có điều kiện: “Cá cái gì?”

Nụ cười Ngôn Tể Thời càng sâu: “Cá cược trước bảy rưỡi trời sẽ tạnh.”

Ngoài cửa sổ mưa như trút nước “sét đánh không kịp bịt tai trộm chuông” như thế, vô tình cười nhạo phán đoán quá tầm thường của loài người.

“À, nếu thắng thì có thưởng không?” Được rồi, dù sao thắng còn hơn không.

“Thế coi như em đã đồng ý rồi nhé!” Trong mắt Ngôn Tể Thời có ánh sáng vui vẻ rực rỡ: “Thua thì em phải làm bạn gái anh.”

Điên mất rồi!

Lương Thần sững sờ, người lảo đảo lùi mấy bước về sau, lúng túng đáp: “Vậy, nếu em... thắng thì sao?”

Sai rồi sai rồi, cô vốn không định hỏi điều này mà! 

Nên hỏi anh ấy có phải bị người ngoài hành tinh chiếm giữ hay không chứ!

“Thắng thì anh làm bạn trai em.”

...

Mãi sau, vất vả lắm Lương Thần mới tìm lại được giọng nói của mình, nhân tiện tìm lại đầu óc đã bị nổ đến tan xương nát thịt: “... Có khác nhau à?”

“Có chứ! Đây chính là lấy vợ có quan hệ với ở rể.” Vậy mới nói gậy ông đập lưng ông ư?

...

Giữa bầu không khí lạ lùng, cái tên vừa mới kích động lại ra sân lần nữa...

“Em thần tượng, anh có một vấn đề...”

Lương Thần cố gắng tìm lại tinh thần đang bị rối loạn từ trong nỗi sợ hãi, cô chầm chậm quay người lại đối diện với tên hâm hấp kia, máy móc nói: “Mời nói.”

“Em là bạn gái của anh Ngôn à?”

Lương Thần sợ đến nhảy dựng người: “Chưa phải, chưa phải!”

Ngôn Tể Thời cười to: “Cái gì gọi là chưa phải cơ?”

Hơ, bao binh lính tinh nhuệ cũng ngoẻo rồi.

Lương Thần đổ mồ hôi như thác nước Niagara*, thật sự không biết nói sao.

Tên hâm hấp kia thất vọng, miệng méo xệch, lặng im cầm lên một cái ô có logo “Săn người AC” lướt qua: “... Vua cô đơn nhưng ta không cô đơn, ta cô đơn nhưng vua đã có rồi.” 

Cái thế giới này bị làm sao vậy?

Lương Thần nhức óc nhìn Ngôn Tể Thời, môi mấp ma mấp máy nhưng cuối cùng chỉ thốt được một câu: “Sao anh bảo không có ô cơ mà?”

“Anh chỉ nói anh không có ô ở công ty.” Ngôn Tể Thời chẳng hề lo lắng khi âm mưu bị vạch trần, ung dung đưa cô ra ngoài: “Đi thôi, anh mời em đến phòng ăn bên cạnh ăn cơm nhé!”

Chẳng biết ngon hay không mà Lương Thần chỉ biết nhét thức ăn liên tục vào trong miệng, biểu cảm trông như... Thật ra cũng chẳng có biểu cảm gì.

Thật sự cô không biết nên biểu hiện thế nào và cũng chẳng biết bây giờ có nên nói gì không nữa.

Anh ấy... đánh không theo như bộ sách võ thuật.

Tuy Lương Thần đang cố gắng giải thích với chính mình nhất định anh ấy bị thần kinh sai tuyến nên trêu chẳng buồn cười tí nào, nhưng thật ra cô cũng chẳng đần, bởi ít nhất cô chắc chắn rằng chỉ số thông minh của mình đủ nghe ra trong nói của người khác là thật hay giả.

Tâm trạng cô đang khá phức tạp. Lương Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ ăn sung sướng của Ngôn Tể Thời, tiếp tục dùng vẻ mặt không cảm xúc để diễn tả cảm xúc trong lòng lúc này.

Cô chưa kịp nghĩ ra nên nói gì thì điện thoại di động đặt trên bàn của Ngôn Tể Thời đã vang lên. 

Lương Thần im lặng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa vẫn to.

“Ăn cơm đừng hết nhìn đông lại nhìn tây.” Ngôn Tể Thời nhìn thoáng qua tên người gọi trên điện thoại, múc bát canh cho Lương Thần rồi mới nhận điện thoại.

“... Đang ăn... Làm xong rồi à?... Thứ hai nhé, anh muốn các anh tới công ty chúng tôi hay chúng tôi đến công ty các anh đều được... Khách hàng là thượng đế mà... Ừ, anh sắp xếp xong rồi nói cho tôi nhé. OK, thứ hai gặp.”

Mới vừa rồi, anh ấy thật sự chỉ đùa thôi đúng không? Lương Thần lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.

Ngôn Tể Thời thả di động trên bàn, không nhanh không chậm nói: “Ăn kiểu như em không tốt chút nào.”

“Ý nghĩa của thức ăn là... không đói bụng là được...” Lương Thần lơ đãng trả lời.

Ngôn Tể Thời lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý: “Ăn vì sống như thế còn không phải là muốn chết sớm hơn à?” 

Lương Thần nghe vậy liền nghẹn họng, bưng bát canh lên uống ực một hơi. Ngôn Tể Thời không lên tiếng, chẳng qua là lặng lẽ rút khăn giấy đưa tới. Sau đó hai người mang tâm sự riêng cũng không nói chuyện nữa, trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng va chạm của đũa với bát.

Ăn xong cơm tối thì mưa đã nhỏ, Ngôn Tể Thời cũng không nói tới đánh cược lúc trước. Sau khi tính tiền anh đứng lên, cười nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Bầu không khí trầm mặc giữa hai người vẫn kéo dài cho đến khi ngồi vào trong xe. Lương Thần không được tự nhiên lắm nên bật radio lên. Trong đài có một giọng nam
đang hát một bài hát mà cô chưa từng nghe.

“... Cho rằng ở cái tuổi này không có người nào là không thể quên được,

Không có người nào thật sự làm phiền trong lòng,

Không nghĩ rằng vừa thấy anh lòng em đều chỉ nghĩ về anh,

Hóa ra em,

Cho tới bây giờ cũng chưa từng quên anh.

Không quên được, không quên được

Anh chính là người mà em không thể quên được, không thấy còn tốt, vừa thấy trong lòng lại bùng cháy.

Không quên được, không quên được

Thời gian không khiến cảm giác nhạt phai, cho rằng đã buông tay rồi,

Hóa ra mãi mãi vẫn là anh

Là tim đập vì anh.”

Tiếng nói xa lạ, bài hát xa lạ, nhưng lại hát lên nỗi lòng Lương Thần.

Xe đến cửa khu nhà của Lương Thần thì chậm rãi dừng lại. Cô mở cửa xe đi xuống, cắn răng, xoay người cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng thoải mái mà trêu chọc: “Anh mới vừa trúng gió đấy à?”

Ngôn Tể Thời lấy điện thoại ra nhìn thời gian rồi cho cô xem, trịnh trọng tuyên bố: “Bảy giờ mười lăm, em thua rồi, bạn gái.”

Chú thích:

1.Nam diễn viên người Singapore.

2.Một trong những thác nước hùng vĩ nhất trên thế giới, nằm giữa biên giới Canada – Mỹ. Chính thác nước này tạo nên một đường biên giới tự nhiên nhất của thế giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play