8 giờ 30 phút tối, cuối cùng cũng đến lúc tan việc. Lương Thần chờ các thực tập sinh thu thập xong xuôi rồi mới đóng kín cửa đi ra ngoài.

“Chị Lương ơi, chị đi bên nào vậy ạ?” Mấy em học sinh đứng chung một chỗ, cười hỏi Lương Thần.

Cô cười đáp lại: “Mấy đứa về trước đi, lát nữa chị mới về.”

Vẫy tay tạm biệt mấy bé thực tập sinh xong, Lương Thần đứng ở cửa phòng khám bệnh không biết làm thế nào.

Kể từ ngày Ngôn Tể Thời “giới thiệu bạn gái” đến nay cũng đã qua một tuần mà cô vẫn có cảm xúc rối bời mãnh liệt. Cô không biết phải làm sao, cả tuần nay cô cố gắng tránh tất cả mọi nơi có thể gặp được anh. Ngôn Tể Thời cũng không so đo, chẳng qua mỗi ngày đều gọi một cuộc điện thoại vào buổi tối, mặc dù cô không đáp lại, chẳng qua chỉ có một âm tiết ừ ừ ha ha nhưng điện thoại của anh vẫn đến mặc mưa gió. Điều này khiến cô nghĩ mãi không ra, dứt khoát bỏ mặc đầu óc, dựa vào trực giác tránh xa, dựa vào trực giác im lặng.

Cô không hiểu tình hình hiện giờ nên cách làm chính xác nhất chắc là như bây giờ, không làm gì cả sẽ không sợ hiểu sai ý.

Đang ngẩn ngơ đứng ở ven đường, điện thoại chợt vang lên. Mệt mỏi lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi là Từ Hạc Thu, cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm lại vừa có cảm giác mất mát đến lạ kì.

“Alô, buổi tối tốt lành.”

“Em tan làm chưa?” Giọng nói Từ Hạc Thu như đưa đám, chán nản.

Lương Thần hơi lo lắng hỏi: “Anh sao vậy?”

“Có rảnh đến trường học cùng anh cải trang thành thanh niên văn nghệ không?”

“Được ạ.” Tuy cả ngày hai người đều đấu võ mồm với nhau nhưng suy cho cùng vẫn là người mình nên Lương Thần đồng ý không chút do dự.

Bắt xe chạy thẳng tới đại học y, đẩy cửa xe ra liền thấy lão thanh niên ưu sầu ủ rũ cúi đầu đứng trước cửa trường học.

Lương Thần tiến lên mấy bước, cẩn thận dò hỏi: “Anh sao đấy?”

Từ Hạc Thu cười gượng, đáp: “Hôm nay phá lệ uống cùng anh nhé?”

Lương Thần luôn nghiêm khắc tuân theo răn dạy “tu thân” của thầy, hạn chế bia rượu, chỉ khi nào bất đắc dĩ lắm mới uống chút chút. Song khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ này của Từ Hạc Thu, cô bèn gật đầu đồng ý ngay tức thì.

Mua một đống bia đủ để say chết người ở siêu thị gần cổng trường học xong, hai người đi vào trường tìm cái ghế dài bên cạnh ao sen ngồi xuống.

Lương Thần nhận lon bia từ Từ Hạc Thu, chạm lon, không hỏi nữa và lặng lẽ uống cùng anh.

Rượu vào buồn thêm, máy hát Từ Hạc Thu bắt đầu mở ra, kể chuyện từ cô bạn gái đầu tiên đã từng bỏ mình đi rồi đến cô bạn gái gần đây lại bỏ đi lần nữa.

Lương Thần ngạc nhiên. Hóa ra ông anh có dáng người ong bướm lả lơi này cũng có kiếp trước kiếp này đau thương buồn bã như thế đấy. Hóa ra đàn anh không phải bị vứt bỏ, mà anh bị vứt bỏ trên đường.

“... Cho nên, đối thủ lần này của anh cũng vậy à?” Lương Thần vừa nhắc đến đó chợt ngừng lại, không nỡ hỏi thẳng ra.

Từ Hạc Thu tức giận siết chặt lon bia rỗng thứ tư, thẹn quá hóa giận nói: “Hắn là đại gia! Một người là vậy, hai người cũng là vậy, ai ai cũng đều như nhau! Em biết cô ấy nói cái gì không? Cô ấy nói hắn đẹp trai hơn anh nên cô ấy không có cách nào từ chối!” T.T

“Cô ấy” là chỉ cô gái xinh đẹp mới bỏ anh gần đây, nhưng Lương Thần biết, nếu những lời này đâm trúng huyệt của đàn anh khiến anh kích động thì hơn phân nửa những lời này đều giống lời của cô bạn gái đầu tiên.

Trái đất thật tròn, đời người cũng như vậy, đều mang chữ khổ.

Từ Hạc Thu càng nói càng không nhịn được cười, dáng vẻ cay đắng đầy bất lực. Ai cũng cho rằng anh đã nhảy ra ngoài tam giới, vui chơi trong bụi hoa, nhưng thật ra dáng vẻ ai khi lớn lên cũng không phải là chuyện một ngày, anh cũng có “Chuyện mối tình đầu đau khổ”. 

(Tam giới: dục giới, vô sắc giới và sắc giới)

Lương Thần lẳng lặng mở lon bia thứ hai ra, thương thay cho bạn Từ Hạc Thu.

Trong khi đó, Từ Hạc Thu uống một hơi cạn sạch lon bia thứ năm trong tay, bùi ngùi xúc động: “Em nói xem, tại sao hai bọn anh lại không gọi điện cho nhau chứ? Nếu là em...” Nhất định sẽ không như vậy.

Tính cách Lương Thần giản đơn song rất cố chấp, một khi đã xác định người trong lòng thì sẽ không quá để ý đến người khác. Dẫu người đến sau tốt đẹp thế nào nào cô cũng chỉ nhớ tấm lòng của mình thuở ban đầu.

Người thẳng thắn chính là vậy. Thật ra thì cũng không phải không tốt.

Lương Thần nhìn anh chăm chú một lúc lâu rồi mới chậm rãi cười nói: “Anh này, anh biết em không rối loạn... Yêu như bình thường là được rồi, em tin anh cũng như vậy.”

Từ Hạc Thu cuối cùng đã thoát khỏi trướng mịt mờ, cười sáng láng: “Anh bị mất não mới đi kể mấy chuyện cũ rích này với em, cho em thỏa thích chế nhạo anh nhá.”

Lương Thần lắc đầu, nói không sao cả: “Chuyện anh đáng bị chế nhạo còn nhiều lắm, em không thèm tra đâu.”

Ai cũng đều có chỗ yếu đuối nhất, bạn dám kể cho tôi biết, tôi sẽ che chở nó giúp bạn.

“Sư muội, em thẳng thắn đánh giá mặt mũi anh đi.” Từ Hạc Thu giơ lon bia trong tay lên, ánh mắt rạng ngời: “Thẳng thắn nhé!”

“Thật ra thì mặt mũi anh không đến nỗi nào, chỉ là, nên nói thế nào nhỉ...” Lương Thần lướt qua anh, nâng lon bia lên môi, gian nan tránh ánh mắt của anh: “Cấu tạo hơi thấp...” Khi nói nửa câu sau ra cô đồng thời uống một hớp bia.

Từ Hạc Thu tiện tay cầm một lon bia bên cạnh ném qua, cười bí hiểm: “Biến! Anh thừa biết em miệng chó không mọc được ngà voi mà!”

“Vâng, vâng! Coi như anh lợi hại, anh nôn răng ngà ra đây em xem đi.” Lương Thần nhanh nhẹn tránh thoát công kích, thoải mái nói.

Từ Hạc Thu lại ném một cái lon rỗng vào trong túi, va chạm với nhau tạo thành tiếng bực bội.

“OK. Vậy anh liền nôn ra chuyện bạn gái đầu không có duyên phận cho em nghe.” Dù sao nói cũng đã nói rồi, mặt mũi cũng đã mất sạch nên chẳng sợ mất nhiều hơn nữa: “Hồi đấy cô ấy thích một thằng nhóc trong ban nhạc của bọn anh, là một tay trống. Lúc chia tay cô ấy nói với anh ‘Từ Hạc Thu, anh rất ưu tú nhưng anh ấy đẹp trai đến nỗi em không thể chống cự được. Em cũng chỉ là một nữ sinh thô tục, em vẫn luôn hy vọng trong thời gian học đại học có được một đoạn tình yêu chói mắt khiến mọi người ngưỡng mộ’. Vậy ấy.”

Anh rất ưu tú, nhưng chẳng qua anh chỉ là người bình thường, còn ưu tú trên ý nghĩa thôi.

Từ Hạc Thu nhoẻn miệng, vương chút men say: “Thật ra cũng qua lâu rồi, anh chẳng còn nhớ nổi dáng hình người ta nữa. Nếu bây giờ ngoảnh lại nhìn thì anh thật sự phải cảm ơn cô ấy, bởi vì không nhờ người ta cuộc đời anh cũng chẳng được như bây giờ. Chắc là vẫn tiếp tục nghiêm túc đi học, tốt nghiệp tìm một công việc cũng không tệ, anh ưu tú khiến người bình thường căm phẫn.”

“Có nhiều chuyện chính là cơ hội, mình thế nào sẽ trở thành dạng người như thế thôi.” Lương Thần vỗ vỗ bả vai anh.

Từ Hạc Thu cảm kích nhìn cô: “Ừ, bây giờ tốt lắm. Mấy hôm trước anh thấy mấy bé thực tập tụm lại với nhau đọc truyện trên điện thoại, hỏi ra mới biết là truyện sống lại gì đó. Lúc đấy anh tự dưng nghĩ, nếu bây giờ được sống lại vào năm hai đại học ấy, không biết anh sẽ nói với mình cái gì nhỉ!”

Anh nghiêng đầu trầm tư, dường như không trả lời được nên tò mò ngoảnh sang hỏi: “Em thì sao? Nếu là em, em sẽ nói gì?”

“Nếu được sống lại vào năm hai, em sẽ nói với anh, ‘phụ nữ đừng tưởng rằng xinh đẹp thì không cần đọc sách, đàn ông đừng tưởng rằng đọc sách tốt thì lớn lên sẽ khó nhìn’.” Lương Thần lườm anh.

Từ Hạc Thu bật cười to, không khống chế được tâm trạng đập mạnh xuống vai cô: “Sư muội à, em quả là báu vật đấy!” Sống tốt lắm.

Mặc kệ anh.

Lương Thần ngồi dựa vào ghế, ngước nhìn bầu trời đen như mực và bật cười theo.

“Được rồi, nói mấy chuyện chó má xúi quẩy kia xong trong lòng thoải mái hẳn ra.” Từ Hạc Thu lại mở một lon nữa và nói tiếp: “Nói về em đi, em với Ngôn Tể Thời thế nào rồi?”

“Thế nào cơ?” Tự động bỏ qua đi từ quan trọng, thả lỏng, thả lỏng.

Từ Hạc Thu cảm thán: “Hai bên cùng tình nguyện quả là điều khó khăn. Hai đứa yêu thích nhau, bao năm rồi cũng không phải vô tâm... Em đừng đánh trống lảng nữa, đừng nói đến Dương Sùng Ý với anh. Anh biết rõ em tiếp xúc với Dương Sùng Ý chỉ là ôm thái độ hoàn thành nhiệm vụ thôi... Aiz, không phải, cái này không phải điểm chính. Điểm chính là em và Ngôn Tể Thời hai người đều thích nhau, mặc dù trước đây cậu ta không được tự nhiên khiến em thấy ghét, nhưng mà... Ừ, chắc em cũng hiểu.”

Mọi người đã quen như vậy rồi, còn không hiểu nhau sao.

“Vậy điểm chính anh định đề cập là cái gì?” Lương Thần ngồi thẳng lên, nghiêng đầu nhìn anh vẻ tươi tắn.

“Không có điểm chính đâu, chỉ là anh thấy hai đứa như đang diễn phim thần tượng anh đến tôi đi, anh vào tôi ra. Nghĩ đến mà thấy sợ.” Từ Hạc Thu rùng mình xua xua mấy con muỗi xung quanh.

Lương Thần trầm tư, đỡ lấy trán: “Khán giả bắt đầu mất kiên nhẫn!”

Người đứng ngoài xem kịch vui còn gấp hơn người trong cuộc nữa.

“Ừ đấy. Dù sao giày vò nhau đến mấy, trăm sông đều đổ về một biển mà, không bằng cho bọn anh xem trước kết thúc đi. Đừng vớ vẩn linh tinh mãi nữa.” Anh chàng Từ Hạc Thu uống xong lon nữa, phủi phủi áo rồi đứng dậy.

Lương Thần ra khỏi thang máy, lảo đà lảo đảo bước về phía cửa nhà mình.

Một bóng người dựa vào cạnh cửa khiến cô hơi kinh ngạc, mùi rượu bốc lên hơn nửa. Chú ý nhìn, ra là Ngôn Tể Thời, chút vui mừng nhỏ xíu và mùi rượu không được áp chế đang sôi trào trong lồng ngực cô.

Anh đứng im nơi đó, giọng nói lo lắng, trống rỗng bất lực: “Sao em không nghe máy?”

Cô lấy điện thoại ra xem: “Thôi chết, lúc làm việc em để chế độ rung, quên chưa bật lại.” Dứt lời đi vòng qua anh mở cửa vào trong nhà.

Anh tự giác vào theo, thấy bạn gái đi thẳng không ngoảnh lại bèn gấp gáp níu tay lại: “Em muốn thế nào?”

Lương Thần quay lại, trên mặt đầy dấu chấm hỏi: “Là sao?”

“Điên thật mà!” Anh nghiến răng nghiến lợi, không thèm đếm xỉa: “Từ hôm nay em là bạn gái anh, cứ vậy đi!”

“Hả?” Lương Thần mờ mịt.

Ngôn Tể Thời trừng mắt: “Đừng đánh trống lảng!”

“À!” Lương Thần tiếp tục di chuyển song lại phát hiện anh không có ý bỏ tay ra, cô không tránh được bèn kéo anh đến sô-pha rồi ngả người xuống.

Bình thường cô không hay uống rượu nên men rượu bốc lên khiến người hơi chếnh choáng.

Lương Thần giơ tay phải lên che mắt. Ngôn Tể Thời ngồi xổm ở bên cạnh, vẫn không buông tay ra, sợ hãi hỏi: “À có nghĩa là sao?”

Anh đều biết mấy ngày nay Lương Thần có phản ứng tiêu cực, dù anh tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn sợ.

Lúc này Lương Thần làm ra bất cứ việc gì đều không rõ mục đích, đều là một khảo nghiệm to lớn với Ngôn Tể Thời.

Cô thở dài, không đành lòng lắm, nhoẻn miệng nói: “Em vẫn chỉ thích một mình anh, có lẽ sẽ không thích người khác. Cho nên... sau này nếu anh không thích em nữa thì tự giác tránh xa một chút, đừng nói cho em biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play