"Cậu bị gì vậy trời?" Hoa Tiểu Mãn ôm đầu đau khổ ngồi chồm hổm trên ghế: "Đã dính vào tình tay ba mà còn có tâm trạng tìm hiểu xem người ta là công hay thụ nữa hả, cậu..."
Lương Thần lặng lẽ dựng cái ly bị đổ lên, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Bậy à nha, tình tay ba là anh ta thích cô ấy, cô ấy thích anh ta, nhưng anh ta lại thích anh ấy, còn tình huống hiện tại là, tớ không thích anh ta, anh ta cũng không thích tớ cơ mà..."
"Ngừng... ngừng." Đường Ảnh không nhịn được nữa nên đưa tay ra hiệu dừng lại: "Tớ nghe mà chả hiểu cậu đang
niệm kinh gì luôn ấy! Làm ơn lời ít ý nhiều mà nói cho quần chúng vây xem kết luận của cậu là gì đi."
"Kết luận là, liên quan gì đến tớ..." Tớ chẳng qua cũng chỉ ngồi xem trò vui thôi.
Hoa Tiểu Mãn ngồi ngay ngắn lại trên ghế, mắt không ngừng đảo qua đảo lại như chớp: "Nói nghe nè chị hai Lương Thần, đây là đối tượng xem mắt đầu tiên của cậu
đó, ây dà, cứ vậy mà cầm được thì cũng buông được à?"
Lương Thần nhìn trời trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc trả lời: "Tớ còn chưa cầm mà." Nên vốn cũng không tồn tại vấn đề có buông được hay không nhé.
Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí lập tức chuyển sang hướng tám chuyện vui vẻ thoải mái.
Đường Ảnh hùng hổ chất vấn Hoa Tiểu Mãn: "Chuyện hot như thế mà cũng không kể với bọn tớ trước tiên! Lại còn giấu lâu vậy nữa, được lắm Hoa Tiểu Mãn..."
Nói xong thì lửa giận lan đến tay, cô bóp cổ Hoa Tiểu Mãn rồi ghì xuống ghế salon.
Hoa Tiểu Mãn tự biết mình đuối lý nên chỉ hơi giãy giụa, cô cố gắng lên tiếng giải thích trong khi bị kẹp giữa khe ghế: "Lúc đó chắc tớ đang choáng váng đầu óc đấy, cứ tưởng tớ đã kể rồi cơ. Thật đấy! Tớ tưởng đã kể rồi thật mà... Xin tiểu thư tha mạng, nô tỳ biết sai rồi..."
Triệu Húc Ninh bưng ly nước, vừa nhìn hai cô bạn chọc nhau ầm ĩ vừa cười ha ha, mà nhân vật chính là Lương Thần lại như đi vào cõi thần tiên.
Sau một hồi bàn luận sôi nổi, cuối cùng Đường Ảnh cũng hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện, bèn dừng sự nghiệp trừng phạt Hoa Tiểu Mãn rồi quay sang vặn hỏi Lương Thần: "Ơ, không phải chứ, lời đó nghĩa là cậu vốn đi xem mắt cho vui thôi đúng không?"
Lương Thần hoàn hồn ngay lập tức, như phản xạ có điều kiện mà cầm ly lên làm động tác phòng vệ, cô phản bác
mãnh liệt: "Đừng bôi nhọ nhân cách của tớ thế chứ! Tớ thật lòng đi gặp gỡ đó, chẳng qua là không nảy sinh nổi phản ứng hóa học yêu đương thôi."
"Tại sao?" Quần chúng vây xem đồng thanh hỏi.
Lương Thần bất đắc dĩ buông tay: "Chẳng tại sao cả, chỉ là không có phản ứng hóa học thôi."
Hoa Tiểu Mãn ngồi thẳng dậy, sửa sang lại quần áo một chút rồi bật cười: "Tớ còn tưởng trong nhóm mình thì Lương Thần dở hơi nhất, không ngờ lại có trực giác nhạy bén hệt như dã thú, nhìn rõ giới tính của bạn học Dương Sùng Ý trước cả đám một bước luôn."
Cậu cứ việc nói thẳng ra là cậu thấy tớ ngu nhất đi.
Lương Thần liếc mắt.
"Không đúng." Đường Ảnh đuổi sát không buông, gắt gao nhìn thẳng vào mắt Lương Thần: "Tóm lại là nguyên nhân gì?"
Lương Thần đành cam chịu số phận mà trả lời thành thật: "Được rồi, chân tướng chỉ có một, đó chính là, tớ không
thích giao thiệp với người nói chuyện không rõ thật giả, mệt não lắm."
Hả? Ơ?
Mọi người rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, Triệu Húc Ninh nhại lại giọng điệu nữ thanh niên văn nghệ ngày xưa, thổn thức cảm thán câu: "Aiz, đúng là một mùa hoa nở, một đời yêu thương(*) mà."
*lấy ý từ bài thơ Nhất hoa nhất quý nhất sinh, tạm dịch Một mùa hoa nở trong đời của tác giả Trúc Tử.
"Ý gì vậy?" Hoa Tiểu Mãn không hiểu gì, lần lượt nhìn Triệu Húc Ninh, Lương Thần và Đường Ảnh xin giải thích.
Đường Ảnh nở nụ cười đầy thâm ý tiếp tục ngó Lương Thần, nhưng lại trả lời Hoa Tiểu Mãn: "Nói theo kiểu mắc ói mà mấy em gái ngây thơ thường dùng, chính là trong lòng có phần mộ, chôn cất vị vong nhân*."
(*) xuất phát từ chuyện xưa mang tên Thần Mộ, sau này, cư dân mạng thường dùng để chỉ hai người có cảm mến nhau, nhưng sự cảm mến ấy chưa đủ để trở thành tình yêu; hoặc để chỉ tình yêu đơn phương, dù trong lòng hiểu rõ là vô vọng, vẫn không thể kìm lòng mà nhớ về người ấy.
Triệu Húc Ninh gật gù như gặp được tri âm: "Có thứ tình cảm tuy đã được mai táng trong lòng rồi, nhưng thực ra lại là chôn sống."
... Là như vậy sao?
Lương Thần mù mờ nhìn các bạn, mà ngay bản thân mình cũng không tài nào hiểu nổi.
Thời gian uống trà chiều đã hết, Đường Ảnh và Triệu Húc Ninh bận việc nên đành giải tán.
Lương Thần tạm biệt các chị em, trong lòng cứ vương tâm sự nặng nề mãi; cuối cùng, cô dứt khoát quyết định lắc lư tiến về phòng khám.
Chào hỏi với các đồng nghiệp xong, Lương Thần gõ cửa phòng làm việc của Từ Hạc Thu.
Từ Hạc Thu ngẩng đầu lên từ trong đống sách: "Ô hay, hôm nay ngài được nghỉ mà còn tới thị sát công việc ạ?"
Lương Thần cười cười, ngồi xuống đối diện anh: "Đúng vậy, mau báo cáo đi."
Từ Hạc Thu đặt sách trong tay lên bàn: "Xin tổ quốc yên tâm, xin nhân dân yên tâm, tất cả mọi người đều giữ vững công tác, giữ vững trách nhiệm, báo cáo hết."
"Các đồng chí đã khổ cực rồi." Lương Thần bình tĩnh gật đầu, tiện tay cầm sách trên bàn lên.
Từ Hạc Thu nghiêm túc giơ tay phải làm động tác chào cờ, hăng hái trả lời: "Vì nhân dân tệ phục vụ(*)!"
(*) chơi chữ từ câu “Vì dân phục vụ”.
"Ồ, sư huynh, anh lại xem cuốn Thần Nông dược liệu y học cổ truyền tóm lược* cơ á!”
*sách tóm tắt nghiên cứu dược liệu y học thuộc triều nhà Hán.
Lương Thần kinh ngạc huơ qua huơ lại quyển sách kia, vô cùng khiếp sợ.
Từ Hạc Thu đoạt lại sách rồi ôm trước ngực, hất cằm ra vẻ oai phong: "Đúng đấy. Anh đã quyết chí: Là một lưu manh có khí chất, là một háo sắc có phẩm vị, là một mù
chữ có kiến thức!"
Lương Thần gật đầu: "Ừ, hiếm có chính là anh đọc mà hiểu được, có thực lực đấy sư huynh!"
"Sai rồi sai rồi ⸺ thật ra anh đây một chút thực lực cũng không có, chỉ là có dáng vẻ đẹp trai sáng sủa mà thôi." Từ Hạc Thu trịnh trọng sửa lại.
Đúng là được khen một tiếng đã chảnh tận trời mà!
Lương Thần im lặng nhìn trời.
"À phải rồi, em bây giờ chắc không bận đâu nhỉ?" Từ Hạc Thu bỗng như nhớ tới chuyện quan trọng.
Lương Thần gật đầu: "Đang rảnh đây, anh nói đi."
"Ngôn Tể Thời vừa đến khám bệnh rồi lại nhận điện thoại đi gấp, đơn thuốc anh còn chưa kê. Em rảnh thì đi đưa thuốc cho cậu ấy giúp anh nhé, tiện tay lấy tiền luôn ⸺ anh đây tự mình tiếp khách, tiền xem bệnh không thể rẻ được, người quen cũng không giảm giá cho đâu."
Tự mình tiếp khách = =
Đầu Lương Thần đầy vạch đen: "Lúc nói chuyện anh đừng có thêm thắt mấy từ có nghĩa mơ hồ nữa, nghe kì cục chết đi được. Trước giờ không phải anh ấy vẫn chỉ
châm cứu thôi à, sao lại đổi thành kê đơn thuốc?"
"À thân thể suy nhược, châm cứu không có hiệu quả nữa." Từ Hạc Thu cũng không ngẩng đầu lên, múa bút thành văn một hồi rồi đưa đơn thuốc cho cô: "Xuống lầu bốc thuốc đi, nhớ là phải lấy tiền, cũng đừng ham mê trai đẹp rồi vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp nhé!"
"Vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp cái gì hả, anh đừng nói bậy bạ!" Lương Thần vừa lẩm bẩm, vừa nhận đơn thuốc rời đi.
Lương Thần cầm mấy thang thuốc đứng trước cửa, đột nhiên có chút do dự.
Đến nhà Ngôn Tể Thời ư? Mấy năm rồi cô chưa chủ động bước qua cửa nhà Ngôn Tể Thời nhỉ?
Bây giờ trong khu toàn là hàng xóm lâu năm nên rất hay hóng hớt, chẳng cần đến nửa giờ thì tới con chó nhỏ ở đó cũng lôi chuyện này ra nói thôi.
Đầu cô không bị lừa đá đâu.
Hơn nữa, sau khi tâm sự với hội chị em, trong lòng cô cũng có chút bối rối không được tự nhiên.
Cô vốn tưởng rằng mình đã buông bỏ được rồi, nhưng sau khi trò chuyện với mọi người thì lại bắt đầu không xác định rõ.
Chẳng lẽ như Ninh Ninh nói, thật sự là... chôn sống sao?
Lương Thần vừa ra khỏi cửa, Từ Hạc Thu đã lập tức gọi cho Ngôn Tể Thời: "Ngôn tiểu tử, cậu có ở nhà không?"
"Không, em đang ở công ty. Có chuyện gì không sư huynh?"
"Không ở nhà thì tốt, không ở nhà thì tốt, ha ha ha. Nhớ kỹ, hôm nay cậu tới đây khám bệnh mà quên không cầm thuốc đấy, biết chưa hả?"
Từ Hạc Thu dặn dò không đầu không đuôi, còn xen lẫn tiếng cười đen tối, khiến Ngôn Tể Thời chẳng hiểu gì cả.
"Ý anh là sao?"
"Tóm lại, đợi lát nữa bị hỏi thì cậu nhất định phải phản ứng như vừa nãy nhé. Sư huynh đây là quân sư tận tuỵ với công việc, nhớ phải báo đáp hậu hĩnh vào đấy!" Sư muội à, xem trí khôn của anh đây, sư huynh của em thật ra vừa đẹp trai vừa có thực lực đó ha ha ha.
Từ Hạc Thu rất hiểu Lương Thần.
Anh biết, với tính cách của cô, phần lớn khả năng sẽ không thật sự đưa thuốc đến nhà Ngôn Tể Thời. Nhưng nếu cô nhận lời nhờ vả của người khác thì nhất định sẽ xuất hiện trước mặt cậu ấy thôi.
Ngôn Tể Thời kinh ngạc nhìn điện thoại đã ngắt cuộc gọi một lúc trên tay, trong lòng mơ hồ sinh ra dự cảm vui mừng.
Quả nhiên, lát sau, điện thoại Ngôn Tể Thời lại vang lên, các đồng nghiệp đang cùng anh nghiên cứu tư liệu đều sợ hãi khi thấy trên mặt anh đột nhiên xuất hiện nụ cười.
Yêu, yêu khí bức người á trời ơi!
Ngôn Tể Thời tỏ ý mọi người cứ tiếp tục, mình thì đứng lên cầm điện thoại đi tới một góc bên cửa sổ, nhấn nút nghe, chẳng muốn áp chế độ cong của khóe miệng chút nào: "A lô."
Giọng nói trầm đầy nam tính, âm cuối êm dịu, kéo dài như đang cố ý hấp dẫn.
Bên kia điện thoại, Lương Thần sửng sốt một chút mới mở miệng: "Ngôn Tể Thời, anh có nhà không?"
"Không, công ty có việc nên anh đang tăng ca. Em đang ở đâu?" Rõ ràng đang bận rộn đến điên nhưng lại giống như rất rảnh rỗi tìm chuyện để nói.
"Em mới từ phòng khám bệnh ra. Sư huynh bảo hôm nay anh tới khám bệnh mà quên lấy thuốc, em mang đến cho anh có gây bất tiện không?"
Các đồng nghiệp của Ngôn Tể Thời đã bị sắc đẹp làm rung động đến nỗi tất cả đều tê dại.
Ngôn Tể Thời đổi tay cầm điện thoại, quay lưng về phía mọi người, tiếp tục vui vẻ dạt dào cười nói: "Không đâu, em đến đây đi. Biết địa chỉ không?"
"Em chỉ biết là ở CBD* thôi, cụ thể thì không biết." Lương Thần trả lời rất thành thật.
(*) central business district - quận kinh tế trọng điểm.
Ngôn Tể Thời cực kỳ vui vẻ nói địa chỉ, lúc cô sắp cúp điện thoại, anh lại mở miệng: "Hay là... anh tới đón em nhé?"
"Không sao đâu, dù sao em cũng đang rỗi mà. Anh cứ làm việc đi, đến dưới công ty rồi em sẽ gọi điện cho anh."
"Ừ. Anh chờ em." Siết chặt di động, thân máy khắc sâu vào lòng bàn tay.
Anh chờ em lại chủ động đến tìm anh một lần nữa. Anh đã chờ rất nhiều năm rồi.
Ngôn Tể Thời cười dịu dàng, trong lòng chua xót, trong đôi mắt đang chớp chớp như có nước.
Anh biết mình sai rồi, anh biết mình sai thật rồi.
Nếu như chuyện ngày trước đều có thể đổ lỗi cho việc còn trẻ, dốt nát và hay cáu kỉnh, vậy bây giờ, thiếu niên xấu tính khi ấy đã trưởng thành rồi, anh sẽ từ từ nhặt lên
những mảnh vỡ thời gian đã phủ đầy bụi ấy.
Lần này, anh nhất định sẽ làm như vậy...
Nhất định phải cẩn thận lấy ra từng mảnh vỡ khiến em tổn thương, khiến anh day dứt, để một lần nữa đánh thức những điều tốt đẹp mà chúng ta đã bỏ lỡ trong những năm tháng qua.
Bỗng nhiên anh muốn nói cho cô biết, thật ra thì anh rất thích câu thơ cổ "thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt".